Chương 112: Muốn hay không cùng nhau ướt thân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Toàn thân Cố Nam Nam ướt đầm xuất hiện ở  "vườn hoa thiên sứ" Lâm Khả Nhi kinh ngạc đến mức hoa cầm trên tay rơi trên mặt đất.

"Nam Nam!"

Cố Nam Nam thân hình gầy yếu ở trong mưa lung lay sắp đổ, may mắn Lâm Khả Nhi tay lanh mắt lẹ đỡ cô.

"Khả Nhi." Cố Nam Nam sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, mặt không còn chút máu, miễn cưỡng nói một câu rồi té xỉu trong lòng ngực Khả Nhi.

Quá mệt mỏi, quá buồn ngủ, mí mắt đóng lại.....

Rốt cuộc cô có thể nghĩ ngơi một chút.
.....

Mặc Lệ Tước lúc sau rời đại viện Mặc gia, tức tốc gọi điện cho cho Cố Nam Nam, nhưng điện thoại hình như đã tắt nguồn.

Hắn lập tức lái xe trở lại "bán đảo biệt uyển."

"Thiếu gia."

"Cô ấy đâu?"

"...." Quản gia trong lúc nhất thời không kiệp có phản ứng lại, Mặc Lệ Tước cũng không có tiếp tục hỏi nữa, mà trực tiếp đi lên lầu, tìm khắp phòng đều không có thấy bóng dáng Cố Nam Nam, sắc mặt kiên định, cộp cộp cộp đi xuống lầu.

Quản gia vừa vặn đưa hắn một ly cà phê, "Thiếu gia, người vừa trở về, tôi pha cho ngài một ly cà phê."

Mặc Lệ Tước không có duỗi tay tiếp nhận, xoay người liền đi ra ngoài.

Quản gia lập tức buông cà phê đi theo, "Thiếu gia, trời đang mưa, ngài muốn đi đâu? Nếu mắc mưa, sẽ bị cảm lạnh."

Lúc này, sấm sét ầm ầm, mây mù kéo đến còn nhiều hơn nữa.

Trên trời sấm sét nhiều đến khủng bố, tựa hồ muốn nuốt hết thảy mọi thứ.

Lúc này, cô rốt cuộc ở nơi nào?

Hắn tựa hồ không yên ổn, chẳng lẽ vui vẻ ở chung với nhau mấy ngày, tình cảm hắn đối với cô đã sinh ra biến hóa sao?

Từ khi cô rời đi, tận dưới đáy lòng hắn một lần lại một lần nữa tự chất vấn chính mình.

Cho dù hắn nổ lực che đậy mọi suy nghĩ về cô, nhưng cái chìa khóa ấy đã hư, hắn đã hoàn toàn đem cô để trong lòng.

Hắn cất bước đi vào trong mưa.

Quản gia thấy thiếu gia thật bướng bỉnh, lập tức xoay người vào nhà đi lấy cây dù.

Khi quản gia cầm dù đi ra, đã không thấy bóng dáng thiếu gia ở cửa, thiếu gia đã lên xe, rời đi.
.....

"Vườn hoa thiên sứ."

Lâm Khả Nhi đứng đối diện với người kia, một chút hảo cảm cũng không có, "Chỗ tôi không bán hoa cho súc sinh, ok?"

Lâm Khả Nhi tư thái rất tự cao, không hề cho người mua hoa sắc mặt tốt.

"Đừng như vậy a, Lâm tiểu thư, tương lai tôi sẽ trở thành anh rể của em nha, ai lại đối đãi với anh rể tương lai như vậy?" Ngự Phong trên người ướt mèm, vẻ mặt tà mị dựa vào cánh cửa.

Tóc bị mưa làm ướt nhẹp, dính trên mặt, nhìn qua hỗn độn, nhưng hắn có gương mặt phúc hậu và tuấn tú vô hại, ngược lại nhiều phần phóng đãng gợi cảm không thể che giấu.

Không thể không nói, hắn vẫn là yêu nghiệt cho dù bị ướt, như vậy vẫn đẹp mê người.

Đôi mắt Lâm Khả Nhi không khỏi nhìn nhiều hóng.

"Xem ngây người?" đứng ở cửa cười khẽ hai tiếng, tay cầm điếu thuốc.
––––
Đáng tiếc điếu thuốc đã bị mưa làm ướt, làm cho nhăn nhúm, bật lửa vài lần cũng không được.

Đơn giản dứt khoát trực tiếp ném xuống.

Ngự Phong nghiên đầu, "Lâm tiểu thư, có điếu thuốc nào cho tôi không?"

"Không có." Lâm Khả Nhi trực tiếp cự tuyệt.

Ngự Phong đem đầu gác lên cánh cửa, cười đến tuấn mỹ mê hoặc, "Nhị tiểu thư, đừng như vậy! Nói như thế nào tôi cũng là anh rể tương lai, tốt xấu gì em cũng nên lấy lòng tôi phải không?"

Lâm Khả Nhi tiếp tục cuối đầu sửa sang lại hoa tươi, ngôn ngữ đơn giản, "Tôi không có anh rể không có tiền đồ như vậy! Chẳng qua thất tình, ở trên đường cái muốn sống muốn chết, nhìn ghê tởm."

Ngự Phong: "...."

Muốn chết muốn sống?

Đang nói đến hắn?

Hắn còn cảm thấy chính mình tương đối gợi cảm, rốt cuộc quần áo ướt đẫm, lộ ra cơ ngực rắn chắc, vừa rồi trên đường đến đây, ven đường mấy cô gái trẻ cho hắn mượn dù, còn có khăn lông, quần áo.....

Hắn đều cự tuyệt.

Như vậy xem ra, mị lực của hắn không lớn sao?

Như thế nào đến đây, liền biến thành nửa chết nửa sống?

Quả nhiên, đôi mắt cô đối với hắn có vấn đề, tuyệt đối.

Cuối cùng, Lâm Khả Nhi vẫn nhịn không được, lấy ra một hộp thuốc lá, ở không trung ném qua theo đường parabol cho hắn, "Cầm lấy cút đi!"

"Em như vậy đối đãi người khác, tránh không được tìm không thấy người yêu."

Hắn ý tứ thật rõ ràng, cô quá hung dữ.

Không có người muốn cô.

Lâm Khả Nhi bị hắn nói như vậy, có chút tức giận, "Tôi như thế nào không có quan hệ với anh? Ở chỗ này đả kích tôi, không bằng suy nghĩ cách nào lấy lòng Lâm Thục Uyển đi!"

Lâm Thục Uyển, là chị của cô, Lâm đại tiểu thư.

Được cưng chiều nhất, nếu cô thích đồ vật nào, chị cô sẽ cướp đi, chị cô xem việc đó là niềm vui.

"À, em ghen tị?"

Lâm Khả Nhi tay cầm hoa có chút siết chặt, nhẹ nhàng thả lỏng tâm tình, vén tóc dài, khinh miệt mở miệng, "Ghen tị? Ngự Phong, ngươi cho rằng ngươi là ai, ở trong lòng tôi, ngươi không bằng một con chó. Vẫn là một con chó chật vật.

"Ai nha, nói chuyện thật khó nghe!"

Ngự Phong ném điếu thuốc xuống, đến gần Lâm Khả Nhi, đem cô ôm vào trong ngực, "Thật sự không thích anh?"

Tình cảm Lâm Khả Nhi đối với Ngự Phong chưa từng nói cho ai biết, thậm chí Cố Nam Nam cũng không biết.

Lâm Khả Nhi vẫn cho rằng cô che giấu rất giỏi, Ngự Phong nhất định không nhìn ra tâm tư của cô, lại không có nghĩ đến, hết thảy đều bị hắn nhìn thấu hiểu.

Lâm Khả Nhi nhanh chóng ngẩn đầu, ngăn lại cảm xúc, lần nữa nhìn thẳng vào cặp mắt đen của hắn, "Tôi vì cái gì mà thích ngươi?"

Ngự Phong ôm eo cô càng chặt, hai thân mình dán thật gần, thậm chí có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Lâm Khả Nhi lỗ tai hơi đỏ, lại cường ngạnh nói, "Nhanh buông tôi ra, ngươi làm ướt quần áo tôi hết."

"Anh càng thích ướt." Ở bên tai thổi ra khí nóng, "Muốn hay không chúng ta cùng nhau ướt thân!"

Lâm Khả Nhi đáy mắt không che giấu được lửa giận, hiện tại bị chị cô vứt bỏ không cần, cho nên đến tìm cô?

Ha hả–––

Trong lòng thật khó chịu.

Trong mắt hắn, cô vĩnh viễn là lốp xe dự phòng mỗi khi hắn khó chịu mà thôi.

Trước nay chỉ có đàn ông là lốp xe dự phòng, hiện tại cô bây giờ trở thành lốp xe dự phòng nói ra chỉ sợ những đàn ông khác khinh bỉ cô mà thôi!

Cô muốn hung hăng cho hắn một cái tát trên mặt, nhưng khi vươn tay đụng lên gương mặt hắn, đột nhiên thay đổi lực đạo, biến thành mềm mại vuốt ve, "Được a, nếu anh muốn chơi, em không ngại bồi anh chơi!"

Cô ghé sát vào hắn, hai cách môi mỏng hôn lên môi hắn.

Trong tức khắc, hắn đẩy co ra, "Thật không vui!"

Theo sau xoay người tiếp tục hút thuốc.

Hai người không nói lời nào, không khí nặng nề bao phủ vườn hoa, khí lạnh từ cửa ngoài tiến vào, mơ hồ mang theo các hương thơm hoa.

Lâm Khả Nhi trong mắt đen tối không rõ, hiện lên ưu thương.

Đúng lúc này, công nhân ở phía sau nhà luôn chăm sóc Cố Nam Nam nôn nóng chạy ra đến, "Cô chủ, Cố tiểu thư giống như phát sốt."

Lâm Khả Nhi lúc này mới nhớ lại, "Ngươi ở chỗ này, tôi đi xem."

Nói xong nhanh chóng chạy vào trong buồng.

Cố tiểu thư?

Ngự Phong hút được một chút, chẳng lẽ nói đến chính là Cố Nam Nam?

Lâm Khả Nhi cùng Cố Nam Nam có quen biết, Ngự Phong không phải không biết, bất quá, Cố Nam Nam sao lại ở chỗ này, không phải cùng Lệ Tước đi gặp gia trưởng sao?

Nghĩ đến đây, hắn ngậm điếu thuốc lá, một tay khác đút vào túi quần, không màng nhân viên cửa hàng giữ lại, nhanh chóng đi vào trong mưa.
.....

Đế quốc đêm thế giới.

Tư Bạch đồng thời nhận được điện thoại từ hai người, hai người cùng xuất hiện, Tư Bạch sợ ngây người.

Hai người kia như thế nào cả người đều ướt dầm dề, ở trong mưa chơi đùa?

Tựa hồ hai người đều không có sở thích đó.

"Hai người các ngươi như thế nào biến thành bộ dáng quỷ này?"

Ở trong phòng bơi, ba người ngồi trong phòng suối nước nóng.

Chỉ là không khí tựa hồ ân trầm đến khủng bố, Tư Bạch không khỏi đẩy đẩy gọng kính.

Hai tên kia không giống bình thường.

Nhưng lại đều không nói.

"Tôi nói hai người các ngươi  rốt cuộc gặp chuyển gì, đều là anh em cả, cũng không cần phải che dấu lẫn nhau."

Tư Bạch không biết sao xui xẻo có ý đồ làm hai người đó nói chuyện.

"A!" Ngự Phong mở miệng rống lớn một tiếng, theo sau nhảy xuống nước, trổi lên ghé vào bờ biên, vẫy tay gọi Tư Bạch, "Đến đây, đến đây tôi sẽ nói cho ngươi nghe."

Tư Bạch cầm ly rượu đến gần, đứng trên cao nhìn xuống khí thế.

Ngự Phong hướng đến hắn ngoắc ngoắc tay,  "Tôi nói, ngươi đứng cao như vậy, là muốn khinh bỉ tôi sao?"

Hai tên kia, tâm tình không ổn, trước là Lệ Tước, bây giờ Ngự Phong cũng vậy.

Không cho người ta bớt lo một chút, mỗi lần có việc, hắn cơ hồ đều bị sức đầu mẻ trán vì chuyện người khác.

Bất đắc dĩ, Tư Bạch ngồi xổm xuống, "Rồi, hiện tại có thế nói đi!"

Tư Bạch ngồi xổm xuống, Ngự Phong trực tiếp lôi kéo tay Tư Bạch, đem hắn ném vào bể bơi.

"Thình thịch –––"

"Mắt kính của tôi, tôi không biết bơi, cứu, cứu...."

"Ha, ha, ha!" Ngự Phong cười lớn, "Tư Bạch à, tôi nói ngươi những mặt khác đều lợi hại, vì cái gì không đi học bơi, cái này quá kỳ lạ, người ngươi rốt cuộc cấu tạo từ cái gì mà thành a!"

Nói được một thời gian, Tư Bạch đều đã chìm xuống.

Mặc Lệ Tước thấy thế nhanh chóng lôi kéo Tư Bạch ra khỏi hồ bơi, lạnh giọng, "Ngự Phong, chết người đấy."

Ngự Phong cư nhiên không sao cả nhún nhún vai, "Không có việc gì, có đại thần vĩ đại tôi ở đây , hắn tuyệt đối không chết được."

Tư Bạch ghé vào bậc thang, không ngừng ho khan, lau nước trên mặt, hướng đến Ngự Phong hét to, "Ngươi muốn giết chết tôi có phải hay không? Biết rõ tôi không biết bơi, khụ, khụ....Còn cố ý....Kéo tôi xuống nước!"

Tư Bạch sờ soạng mắt kính, "Mắt kính của tôi đâu, Ngự Phong, ngươi quá lắm, tìm nó về cho tôi!"

Ngự Phong ghé vào bên cạnh bể bơi bất động, lười biếng mở miệng, "Tôi nói nè Tư Bạch, ngươi không đeo kính là siêu cấp soái ca, vì cái gì phải mang kính, ngươi lại không phải bị cận thị."

Tư Bạch: "...."

Khuôn mặt anh tuấn lạnh xuống, "Việc này cùng ngươi không quan hệ."

"Đến, khi tôi chưa nói."

Ngự Phong như một con cá xinh đẹp lặn vào trong nước, nhanh chóng đem mắt kính của Tư Bạch từ trong nước vớt lên, đưa cho hắn, "Mỗi người đều có bí mật, coi như tôi không hỏi."

Tư Bạch đeo kính lên, biểu tình lạnh băng đã không còn, hắn hỏi Ngự Phong, "Vậy ngươi bị sao? Dầm mưa rốt cuộc là chuyện thế nào?"

Ngự Phong nhanh chóng bỏ qua chuyện hắn, nhảy qua hỏi Mặc Lệ Tước, "Lệ Tước, hỏi anh đó, hôm nay chuyện gì mà dầm mưa?"

Mặc Lệ Tước không để ý đến ai, chuẩn bị rời đi.

Ngự Phong sâu sắc mở miệng, "Nếu muốn tìm cô ta, tôi biết cô ta ở đâu a!"






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro