Chương 133: Mọi thứ đều đã quá trễ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố Nam Nam chuẩn bị trở về công ty, không ngờ bị  Mặc Lệ Tước kéo đến nhà ăn cơm, hắn chưa bao giờ đến nhà ăn của công ty, làm cho nhân viên ở công ty lúc nhìn thấy đều kinh ngạc, phải biết rằng boss mình đến chỗ ăn của công nhân loại chuyện này không ai nghĩ tới nha.

Mặc Lệ Tước kêu một bàn lớn đầy đồ ăn, vẫn chưa đụng đũa, cũng không ngừng gấp thức ăn cho Cố Nam Nam. Việc này làm cho những nhân viên trong công ty sợ đến mức hộp cơm đều rơi xuống đất!

Tất cả mọi người đều nói rất nhỏ, không dám lớn tiếng ồn ào, rồi lại nhịn không được.

"Các ngươi nói xem, rốt cuộc là sao vậy, không phải vừa rồi có một cô gái xinh đẹp vừa rời khỏi đây sao? Như thế nào lại một người khác xuất hiện."

"Cái này tôi cũng không rõ, đại khái là thích hai người đi!"

"Thật tốt, tôi cũng mong ước ở bên cạnh boss."

Sắc mặt Cố Nam Nam lạnh băng, cô không muốn biến thành vật trưng bầy trong triển lãm để cho người ta bàn tán. 

Cô đứng dậy.

"Anh muốn ăn thì ăn đi, thích cái gì ăn cái đó, tôi không có nhiều thời gian ở chỗ này làm bậy cùng anh."

Nói xong đứng dậy liền muốn rời đi, lại bị Mặc Lệ Tước túm chặt tay lại.

"Lão bà đại nhân, đừng như vậy, thật vất vả có thể cùng ăn chung bữa cơm. Nếu em phải đi, anh cũng sẽ không ăn." Hắn như thế ở trước mặt cô chơi trò con nít.

Sắc mặt cố Nam Nam chuyển từ xanh sang đỏ rồi trắng hướng đến Mặc Lệ Tước gầm nhẹ, "Mặc Lệ Tước, anh sao có thể ấu trĩ đến thế? Một người lớn như vậy, nói ra lời này không sợ bị người khác chê cười anh?"

"Anh không để bụng người khác nghĩ gì, anh chỉ để ý đến lão bà đại nhân em."

"Anh thật sự không biết xấu hổ."

"Anh không biết xấu hổ, không phải em cũng biết qua rồi sao?"

"Anh....Em lười nói chuyện cùng anh." Dù cô nói thế nào cũng cũng thua hắn.

"Cùng ăn."

"Không có thời gian."

"Cùng ăn với anh lão bà."

"Em nói không có thời gian."

"Cùng ăn lão bà đại nhân."

"Lăn, lăn xa ra "

"...."

Cô thuật điên rồ mới có thể tin tưởng chuyện ma quỷ của hắn, hợp tác chó má gì,  từ lúc bắt đầu chính là lừa gạt. Không nên tin tưởng hắn ngay từ đầu.

A a a!

Cô thật sự phát điên lên rồi!

Tất cả mọi người không thể tin một màn này, đây là đại Boss cao lãnh nghiêm khắc của bọn họ sao? Xoa xoa  đôi mắt, không phải thật sự nhìn lầm rồi chứ? Chính là không có nha.

Không ngờ đại Boss cũng sẽ có mặt ôn nhu như vậy. Có thể nói là có tính lịch sử, khi chứng kiến một màn này.

Cố Nam Nam muốn chạy nhưng Mặc Lệ Tước không cho.

Một hai buộc cô phải ăn cái gì. Còn ghét bỏ nói cô quá gầy, hắn nói một trận gió thổi đến liền có thể đem cô thổi bay đi.

Đây là cái logic gì? Cô là người, không phải là đồ vật.

Có Nam Nam vẫn luôn đều nhẫn nhịn, vẫn luôn cố kiềm chế xuống, ăn một chút cơm, chờ hắn ăn cơm trưa ăn xong, cho rằng chính mình có thể đi rồi, chính là lúc ăn xong hắn lại lôi kéo cô đến văn phòng của hắn.

Cố Nam Nam cắn răng, "Anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Anh nói là em bồi anh
."

Cái tên này hoàn toàn không nghe cô nói chuyện.

"Mặc Lệ Tước, em thực sự rất bận, em không phải là người rảnh rỗi, không có thời gian cùng anh làm ầm ĩ."

"Anh rốt cuộc muốn thế nào nói thẳng ra đi." Ở chỗ này ăn không ngồi rồi tiếp tục quậy phá, là có ý gì?

Đối mặt với khuôn mặt tức giận của cô, Mặc Lệ Tước có phần bình tĩnh thong dong, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên sâu thẳm bình tĩnh, "Anh muốn làm gì gì không phải em đều biết rõ ràng sao?"

Hừ, ha hả!

Cố Nam Nam cười lạnh lên, đến bây giờ còn đang nói chuyện không đâu vào đâu chuyện cười sao?

Hắn cho rằng cô có chỉ số thông minh thấp, vẫn cho rằng cô sẽ bị gạt nữa sao?

"Anh muốn gì em nghe không hiểu, nếu không có việc gì em phải đi trước."

"Chẳng lẽ không muốn hợp tác sao?"

"Hả?"

Hắn muốn gì? Chẳng lẽ nói sẽ đáp ứng hợp tác?

"Ý của anh là...."

Cố Nam Nam bắt đầu do dự, nếu hắn thật sự muốn như vậy, như vậy hợp tác, có sự trợ giúp từ tập đoàn đế quốc, dùng cách này Cố thị sẽ được nâng lên vị trí cao! Cố thị sẽ bay vọt lên cao!

"Sao?"

Đôi tay Cố Nam Nam chống đỡ hai bên sườn, đôi mắt đen nhánh lập lòe trong bóng tối đen như sao trời lộng lẫy!

"Anh thật sự muốn cùng Cố thị hợp tác?"

"Em là lão bà của anh, đừng nói đến hợp tác hay không, của anh chính là của em, của em vẫn là của em."

Lời này thật không xấu, cô thích nghe.

Mặc Lệ Tước ném cho cô một phần bản hợp đồng, "Đây là một phần về bản hợp đồng, em xem thử coi, nếu không có vấn đề, chúng ta liền có thể tiến hành hợp tác hạng mục này. Chấp nhận hay không phải coi vào em."

Cố Nam Nam cầm lấy văn kiện nghiêm túc coi qua, ngay lúc này Mặc Lệ Tước nhận được điện thoại từ thư ký, nhắc nhở hắn đến giờ hợp hội nghị.

Khi Cố Nam Nam ngẩn đầu lên, Mặc Lệ Tước đã không còn ở trong phòng.

Cố Nam Nam tùy ý đi tới,  dạo qua một vòng, cho là hắn có thể trở lại.

Về việc hợp tác còn chưa có giải quyết? Nếu trở về bây giờ, không phải là đến không công. Nghĩ như vậy, Cố Nam Nam muốn tiếp tục chờ.

Vừa rồi trong hợp đồng nhắc tới phương án hợp tác làm cô thật sự cảm thấy hứng thú.

Chỉ là không biết hắn có ý gì.

Bỏ hợp đồng xuống. Không khí trong phòng thực khó chịu, cô đẩy cửa đi ra ngoài. Coi như là đi thị sát nhân viên.

Đi qua rất nhiều khu vực. Khi gặp được các nhân viên họ đều thập phần khách khí hướng đến cô chào hỏi, đặc biệt là trong mắt những cô gái. Nhìn thấy cô chính là hâm mộ cùng đố kỵ, việc này làm cho cô thực bất đắc dĩ.

Cô không làm gì sai cả.

Ở công ty đi dạo, thế nhưng công ty quá lớn đến nỗi cô lạc đường.

Thậm chí cũng không biết cô đã đi đến cái gì Đông Phương. Dù sao cô vẫn còn ở trong công ty, cũng không đến mức biến đi đâu, biểu tình Cố Nam Nam thật sự bình tĩnh, lẳng lặng đi tiếp.

Bộ tài vụ?

Cố Nam Nam ngẩn đầu nhìn thấy ba chữ to bộ tài vụ.

Giật mình, cô tự hỏi làm thế nào mới có thể trở lại văn phòng của Mặc Lệ Tước.

Nhưng vào ngay lúc này, từ bộ tài vụ xuất hiện một người đàn ông đội nón lén lút chạy ra liền đụng vào cô.

Cô bị đụng vào suýt nữa ngã xuống đất.

"Thực xin lỗi." Đối phương chào hỏi.

"Không có việc gì."

Tất cả văn kiện rơi xuống thành một đống hỗn độn.

Cố Nam Nam hảo tâm cúi xuống nhặt lên.

Khi duỗi tay dừng trên một tờ giấy, lẳng lặng nhìn nội dung trên giấy.

"Ngươi...."

Đột nhiên, người đàn ông đó giống như phát điên, hung hăng đẩy cô, hướng tới thang máy cách đó không xa chạy đến.

"Ngươi đứng lại cho ta." Cố Nam Nam phía sau điên cuồng đuổi theo không nghĩ đến, sẽ có người dưới trướng của Mặc Lệ Tước làm loạn.

Thang máy vừa mở ra, người đàn ông đó ngoài miệng lộ ra nụ cười thắng lợi.

Ở một giây cuối cùng hắn  lại bị Cố Nam Nam lôi trở ra.

Cố Nam Nam nắm chặt quần áo của hắn không buông tay. Mặc kệ hắn giãy giụa như thế nào cũng không buông tay.

Cuối cùng người đàn ông đó không có cách nào, đối với Cố Nam Nam rống giận, "Con điên này từ đâu đến  còn không mau buông tay."

Cố Nam Nam không sợ chết túm hắn, "Đến tập đoàn đế quốc ăn cắp tài liệu, ngươi chán sống rồi sao?"

"Đây là chuyện cũng ta, có quan hệ gì đến cô?"

"Ta là lão bà của Mặc Lệ Tước, ngươi nghĩ việc này có liên quan đến ta không?"

Cố Nam Nam cười lạnh lên.

Người đàn ông sinh khí, tay hướng đến gương mặt Cố Nam Nam đập xuống.

Cố Nam Nam biết mình không đánh lại hắn lập tức nhắm hai mắt lại.

Nhưng sự đau đớn không rơi xuống, đợi hồi lâu Cố Nam Nam mở mắt. Lại thấy tay của người đàn ông bị bàn tay thon dài khác giữ lại.

"Vương giám đốc, ngươi làm gì ở đây? Lão bà của ta mà ngươi cũng dám đụng vào sao?" Mặc Lệ Tước ôm Cố Nam Nam vào trong lòng.

Trong ánh mắt đen nhánh lập lòe khí tức giận.

Giống như đang giết người. Làm người khác thật khủng bố.

Nhìn thấy Mặc Lệ Tước, người đàn ông đó lập tức liền xụi lơ xuống.

"Tổng, tổng tài...."

"Chuyện gì?"

Mặc Lệ Tước cười lạnh như băng, tiếng cười lạnh thấu xương, làm người sởn tóc gáy....

Cố Nam Nam không hiểu, vì việc gì hắn giúp cô, hắn không phải không quan tâm cô sao?

Bảo vệ chạy đến hiện trường, đem hắn đi.

Lúc này Cố Nam Nam mới thở dài nhẹ nhõm một cái, muốn cùng hắn đánh nhau, cô căn bản không phải là đối thủ của hắn.

Chỉ là cô không hiểu sao hắn lại biết cô ở chỗ này? Không phải đang hợp sao?

"Anh sao lại tới đây, hợp xong rồi sao?"

"Chưa xong, anh đi ra bởi vì anh có dự cảm em sẽ xảy ra chuyện."

Nói xong hắn rất đắc ý, lại nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, "Bởi vì anh và em có tâm tư tương thông."

"Biến đi."

Lúc này đây, khóe miệng Cố Nam Nam hiện lên nụ cười nhàn nhạt, thực mỹ tươi cười, tâm tình giống như ánh nắng ấm áp ngày xuân, tựa như một bãi nước trong,  tâm tình vui vẻ!

"Nam Nam, chúng ta nói chuyện đi!"

Hắn luôn mong muốn làm như vậy, nhưng vẫn luôn không có cơ hội. Hôm nay xem ra bởi vì họa mà phúc đến, tái ông mất ngựa, nào biết phúc đến!

Hôm nay xem như bọn họ tương đối có một ngày hòa thuận, tuy rằng lúc nãy xảy ra một chút chuyện, nhưng mọi chuyện đều bình an và thuận lợi vượt qua.

Chỉ cần cô không có bị gì, mọi chuyện đều tốt.

Về hạng mục hợp tác của  công ty, cô cơ hồ cả ngày ở trong công ty Mặc Lệ Tước xử lý, giống như thư ký của hắn.

Một tổng tài, lại biến thành trợ lý của hắn, nếu nói ra sẽ làm người khác chê cười.

Thời gian trôi qua rất nhanh  tới buổi tối.

Vốn là tính toán về nhà cùng nhau, trên đường nhận được điện thoại, hắn liền rời đi, chỉ còn lại Cố Nam Nam.

Thật là chê cười nha, cho rằng hai người, cảm tình sẽ tiến thêm một bước, đáng tiếc trời không chiều lòng người, thực sự không có biện pháp.

Cố Nam Nam ngồi ở trong xe, không có rời đi, nhìn hắn, bóng dáng dần dần mất đi, trong lòng kỳ thật như thế nào đâu, cảm giác quái quái, nhưng cũng không phải là ghen hoặc là khó chịu, chính là ngứa ngứa, muốn đi cào một cào.

Ngồi trong xe trầm tư hồi lâu, cuối cùng cũng khởi động xe, nghênh ngang mà đi!

Cho rằng sự việc cứ như vậy mà kết thúc, nhưng mà khi ở trên đường, đang lúc cô đang chạy xe bình thường, đột nhiên từ phía đối diện, một chiếc xe lau tới, thẳng tiến đến cô.

"A!" Cố Nam Nam, liền phản ứng lại, lập tức đánh tay lái, nhưng đều đã chậm một bước....









Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro