Cháp 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, Giản Thư Hòa về sớm hơn mọi khi 8 giờ tối đã về nhà. Tô Nhã An ngồi ở trong phòng khách xem ti vi, nhìn qua cửa thấy vị nam nhân này sửng sốt một chút, hình như mình hoa mắt thì phải.

"Hôm nay như thế nào mà anh về sớm vậy?"

"Chẳng lẽ tôi không được phép về sớm ?"

Chào hỏi cái bị dội gáo nước lã nàng thành thói quen không có đáp lời quay đầu tiếp tục xem ti vi.

Hắn hối hận vì theo bản năng trả lời, nghe cũng cảm thấy chính mình rất chết tiệt, kỳ thật hắn cũng không muốn nói với nàng như vậy, nhưng thấy thần sắc cô ấy khá hơn cũng yên tâm. ( lo đến cuống quýt còn giả đò, xí, làm bộ... ta khinh... Hoàn : liếc xéo...L: lạnh run, hừ ...chạy nhanh)

"Tôi đã nhắc nhở lái xe rồi, cô muốn đi đâu cứ gọi anh ta."

Nàng nhất thời không hiểu ý tứ của hắn, cũng không biết nói gì....

"Xe của cô bị đem đi điều tra, sau đó phải đem đi bảo dưỡng, tạm thời không thể có xe" Dù sao ba mẹ hắn thời gian này đi du lịch nước ngoài, lái xe nàh họ giờ cũng rnahr rỗi.

"Anh đã biết chuyện của em sao ?" Khẩu khí của nàng có chút ngạc nhiên mừng rỡ, ngoài ý muốn hắn đi hỏi thăm chuyện của nàng, có lẽ......

"Tôi không phải là quan tâm cô, chỉ là sợ không giải thích được rước họa vào thân, cô kỹ thuật lái xe kém không nên lái tốt hơn đỡ phải có người vất vả thay cô dàn xếp chuyện rắc rối" Để tránh nàng nghĩ quá nhiều, Giản Thư Hòa lập tức phủ nhận hành động lần này là quan tấm đến nàng, đem hảo ý thành lời nhiếc móc làm đau người khác.

Nàng ánh mắt buồn bã, thầm cười nhạo chính mình lại vẫn đối với nam nhân này có một chút hy vọng xa vời...... Không, hắn sẽ không thay đổi, .. mình phải tỉnh lại thôi

"Không cần làm phiền bác lái xe, em sẽ gọi tắc xi." Nàng nhẹ nhàng cười một tiếng, tắt đi ti vi, đi về gian phòng.

"Cô......" Hắn không có ngờ tới nàng lại cự tuyệt quyết định của hắn, muốn mở miệng nói đó là vì an toàn của của nàng nhưng lời nói chẳng sao nói ra được.

Nàng quay đầu lại nhìn hắn, chờ hắn nói.

"Trong nhà có xe làm chi phải ngồi tắc xi?"

Nàng không có tiếp lời, nhìn hắn một cái lại đi vào trong phòng.

Hắn đối với sự im lặng của nàng thấy thất bại, gãi đầu bối rối. Vì cái gì hắn lại nghĩ quan tâm nàng? Vì cái gì hắn lại hi vọng nàng phải vui tiếp nhận sắp xếp của hắn? Cô ấy muốn ngồi xe nhà hay tắc xi quan trọng sao ? Vì những lời không thể giải thích được buồn bực. Hắn đang mong đợi cái gì vậy ....

Trong phòng, Tô Nhã An gọi điện thoại cho bạn tốt

"Kỳ Kỳ, tớ suy nghĩ rồi tớ đồng ý cùng cậu là bà chủ."

"Thật vậy ư ? Quá tuyệt vời! Chúng ta nhất định sẽ thành công......"

Nàng mỉm cười, nghe bằng hữu phấn khích thét chói tai , tâm tình như được cổ vũ. Đúng vậy, nàng nhất định sẽ thành công......

Quá khứ một năm, nàng là một kẻ thất bại. Hiện tại, nàng phải thật thành công chính một lần trở về Tô Nhã An đầy tự tin của trước kia.

Tại nạn ngày hôm qua không đụng chết nàng, nhưng đã đụng chết tình yêu cay đắng đó, nàng phải lui về phía sau thôi. Không muốn sầu muộn qua ngày nữa, cái cuộc hôn nhân này chỉ có kẻ ngốc là nàng mà thôi chờ đợi 1 người không yêu mìn. Từ bây giờ phải trở về, về là mình tự yêu bản thân mình thôi !!!

Một tháng sau –

Giản Thư Hòa cùng thê tử về nhà mẹ đẻ ăn cơm, thuận tiện cùng cha vợ thảo luận ít cống việc. Trong bữa tiệc nghe được nàng cùng mẫu thân tán gẫu nâng gần đây đang chuẩn bị cùng bằng hữu hợp tác mở cửa hàng Giầy dép , ngoài mặt không lên tiếng, trong lòng có chút khó chịu.

"Cô muốn mở cửa tiệm sao không nói cho tôi ?" Lúc về hắn ở trên xe hỏi nàng, khẩu khí không vui.

Bình thường Tô Nhã An chuyện gì cũng sẽ nói cho hắn biết, muốn mở cửa tiệm buôn bán lại không nói gì cả, hoàn toàn không có hỏi ý kiến hắn khác với trước kia, đây quả thực không như "lẽ thường".

"Em cho là anh không quan tâm những chuyện như vậy." Chuyện của nàng, hắn không phải là luôn không quan tâm đến ư?

Nếu đã người nam nhân này không cần sự nhiệt tình của nàng, như vậy nàng cũng không cưỡng cầu nữa duyên phận không thuộc về mình lui về phía sau, nàng muốn đem nhiệt tình đặt công việc, thực hiện ước mơ.

Cửa hàng của nàng nửa tháng nữa sẽ khai trương, nàng chủ yếu phụ trách mẫu mã giày, góp vốn cùng bạn.Còn Kỳ Kỳ phụ trách phần quản lí, giao dịch, tiệu thụ, quảng cáo.

"Dù gì cũng nên nói cho tôi biết chứ, không như thằng ngốc cái gì cũng không biết ư ?" . Hắn có ý nhắc nhở, lại có cmar giác mình cực kì không vui, như bị cô ta qua mặt vậy .

Tô Nhã An bình tĩnh liếc xéo sắc mặt quan trọng hóa vẫn đề của hắn, trầm mặc một hồi lâu, bình tĩnh mở miệng –

"Thư Hoàn, em nghĩ chúng ta ly hôn đi ?"

" Cô nói cái gì?! " Hắn kinh ngạc sững sờ, tuyệt đối không nghĩ tới nữ nhân bên cạnh lại đột nhiên nói ra những lời này! Nếu không phải có lái xe nếu hắn đang lái chắc sẽ đạp chân phanh và sẽ gây tại nạn cho xe bên ngoài ngay có thể.

"Chúng ta sống với nhau, chẳng ai sung sướng gì, có lẽ tách ra sẽ tốt cho cả 2, em sẽ nói với cha mẹ nên anh yên tâm sẽ không ản hưởng tới chuyện làm ăn của 2 nhà." Trong tháng này nàng suy nghĩ rất nhiều, cảm thấy ly hôn đối với hai bên đều là giải thoát, bất quá nàng sẽ không đem toàn bộ trách nhiệm quy tội vì hắn, dù sao năm đó kết hôn cũng là lựa chọn của nàng, cho nên nàng tình nguyện gánh chịu hậu quả, không vì họ mà 2 nhà mâu thuẫn, đối nghịch nhau.

"Như vậy thay tôi suy nghĩ ư? muốn tôi cảm ơn cô hào phóng, hay là khen ngợi cô biết suy nghĩ cho người khác ?" Giản Thư Hòa đối với nàng tự tiện "chu đáo" không chút cảm kích, ngược lại tăng thêm tức giận.

Vừa nghĩ tới nàng thế nhưng muốn ly hôn mà đi, thậm chí đã nghĩ thỏa đáng toàn bộ kế hoạch, hắn đáy lòng sôi trào cơn tức, bay thẳng lên não.

"Ta chỉ hi vọng chúng ta còn như vậy chỉ tổn thương lẫn nhau." Nàng biết hắn nghe quyết định của nàng sẽ cần phải có 1 chút ít thời gian thích ứng.

Ý của cô ấy là cô ấy đang sống rất đau khổ sao ?

Giản Thư Hòa phác thảo môi cười một tiếng. "Tôi hiện tại vẫn thấy rất tốt, tuyệt không cảm thấy thống khổ cho nên tôi sẽ không ly hôn."

Hắn đã thề cùng nàng dây dưa , trước nữ nhân phá hủy hắn tình yêu sau nàng đừng mơ tưởng cứ như vậy phủi mông một cái rời đi.Hắn tuyệt không cho phép nàng rời đi!

"Chờ anh nghĩ thông suốt, rồi chúng ta nói chuyện."

Hắn không buông tay, nàng cũng không ép, chỉ là dùng thái độ hòa bình, thuần túy đề xuất ý nghĩ của mình, rồi sẽ thuyết phục hắn. Nhưng vẻ mặt bình thản đó làm cho Giản Thư Hòa cảm thấy hoảng loạn......Yêu cùng hận, biến hóa khôn lường.

Cuộc sống về sau, Tô Nhã An từ từ đem trọng tâm dồn vào công việc, ngày tiệm giày khai trương sắp đến thời gian cô ở nhà ngày càng ít, loanh quanh ở cửa hàng rất vui vẻ. Vốn là Tô Nhã An có ở nhà không việc về sớm hay trễ của Giản Thư Hòa sẽ không có ảnh hưởng gì , thậm chí bởi vì bọn họ căn bản không có cùng phòng cho nên cho dù nàng cả đêm không về hắn tựa như "chủ cho thuê nhà" nam chủ nhân khả năng cũng không còn gì cảm giác, dù sao mặc kệ nàng ở nơi nào, bọn họ như 2 vòng của mảng sống khoảng cách mà thôi.

Bất quá, nàng ra khỏi nhà từ rất sớm, nhưng về mỗi ngày thêm muộn, thời gian ở cùng nhau lại càng ít. Bữa sáng trải qua không khí mỗi kẻ 1 phách người thì cầm tờ báo kinh tế, tài chính kẻ thì cầm tạp chí xu hướng thời trang. Công tác như vậy đó mọi oán thán trước kia giờ cũng chẳng có thời gian mà nghĩ tới.

Giản Thư Hòa cũng ăn bữa sáng nhưng sự chú ý lại ở trên báo chí
, mà là không ngừng nhìn đối phương, trên mặt nàng trang điểm nhẹ, làm cho gương mặt càng xinh đẹp, đôi mắt phượng long lanh như thủy tinh chớp nhìn... nhưng không nhìn hắn lấy 1 cái. Tình huống này dần thành thói quen, trên bàn ăn cô ấy trầm mặc từ đầu tới đuôi không nói với hắn 1 lời nào. Trước kia nàng hay nói vài câu chuyện phiếm, cho dù hắn không thích nhưng vẫn nói còn mỉm cười nữa. Hiện tại, hắn rõ ràng không bằng 1 quyển tạp chí ( anh à anh tự kiêu quá rồi đấy, biết chị ấy xem tạp chí thời trang ko ? nơi đó có rất nhiều mỹ nam đẹp trai tầm cỡ vũ trụ đó, anh có là gì...nói thế thôi thực ta sao anh lại đi ghen với 1 quyển tạp chí...tạp chí : oan quá, em vô tội...)

"Ngài mai cửa hàng sẽ khai trương ư ?" Hắn nhịn không được mở miệng. Đây không phải là bởi vì nàng nói cho hắn, mà là vừa này cô ấy nói chuyện điện thoại hắn mới biết

"Ừ." Nàng tiếp tục lật tạp chí.

"Tất cả mọi chuyện đều chuẩn bị xong?"

"Ừ." Tay còn lấy ra bút nhớ đánh đấu nhãn hiệu trên tạp chí đăng.

Trước nay chưa từng bị xem nhẹ, làm cho Giản Thư Hòa rất tức.

"Xe có vấn đề sao?"

"Ừ?" Nàng rốt cục ngẩng đầu

" Cô gần đây rất ít khi lái xe ? Xe bị hư hỏng nặng sao ?" Cuối cùng kéo về chú ý của nàng, trong lòng hắn không hiểu lại đắc ý.

"Không sao, đi nhờ xe của bạn, tiện đường mà"

Đại khái là bọn họ gần đây thường xuyên cùng nhau xuất môn.

" Vậy tôi đổi 1 chiếc xe khác cho cô, cô thích màu gì ?" Nữ nhân này cứ đi sớm về khuya đi bộ như vậy thật không an tâm, đi xe có vẻ an toàn hơn.

"Không cần xe kia là cha tặng ." Hắn "khác thường" làm cho nàng ngoài ý muốn lại thêm 1 chiếc xe thụ sủng nhược kinh. Lần trước hắn không phải là mới nói nàng kỹ thuật lái xe kém sao? Hiện tại tại sao lại muốn mua xe cho nàng?

"Thật sự không cần, nếu cần em sẽ tự mình mua." Mặc kệ hắn căn cứ vào lý do gì có hành vi quan tâm này, nàng cũng không muốn tiếp nhận, tăng thêm ràng buộc. Không muốn lâm vào vũng lầy đó nữa, nên tránh thì tránh cho tâm mình đỡ khổ.

Tô Nhã An gấp lại tạp chí, cầm túi sách bữa sáng ăn được một nửa liền vội vã ra cửa đi làm, vội vàng phải ngay cả câu tạm biệt cũng nói.Giản Thư Hòa không thể tưởng tượng nổi nhìn chằm chằm nữ nhân "tông cửa xông ra", không thể tin được chính mình lại một lần nữa bị nàng cự tuyệt, so với trước kia rất khác....

Tâm tình của hắn tích tụ, không hiểu được chính mình tại sao lại lưu ý đến những chi tiết này, cần gì phải như vậy quan tâm thái độ của nàng có gì khác cơ chứ ? Hắn muốn không phải là nàng đối với mình hết hy vọng, đừng mơ hắn sẽ yêu cô sao ? vĩnh viễn sống 1 cuộc sống không tình cảm hôn nhân sao ? Hắn tự hỏi mình vì sao hắn lại buồn bã, không vui ngược lại có cảm giác mình bị thất bại ? Hắn đến tột cùng là làm sao vậy......Trong lúc vô tình, lập trường hai người giống như đổi chỗ cho nhau vậy.

Tiệm giày của Tô Nhã An đã khai trương được nửa tháng, mỗi ngày đều rúc rúc trong phòng không phải là ở trên lầu vẽ thì cũng ở dưới lầu chào hỏi khách hàng, có vẻ nàng thích cuộc sống như vậy, vừa có thể phát huy sở trường của mình vừa có thể kiếm tiền có thể dùng công việc quên đi nỗi đau.Nàng có thể nói rằng nếu cứ loanh quanh cái vũng lầy hôn nhân không biết ngài mai kia thì tự ngược đãi mình chịu khổ, cho nên mới dùng áp lực công tác để đi khỏi nhà. Sớm biết vậy, nàng nên tỉnh ngộ đi làm sớm hơn đỡ phải trôi qua 1 năm lãng phí sức lực và tình cảm. Bất quá nếu là đau nhức đến tê dại, nàng chỉ sợ cũng sẽ không cam lòng tự lừa mình.

"Xin chào, hoan nghênh quý khách....." Nàng nghe được chuông gió vang lên biết là có khách tới chào đón thì thấy Giản Thư Hòa đi vào trong tiệm.

"Làm sao anh lại......" Càng làm nàng kinh ngạc hơn chính là phía sau hắn là Lam thư ký

Giản Thư Hòa quan sát cửa hàng nghe nói do nàng thiết kế – tuy hắn không nói mình có để ý nhưng mỗi lần nghe nàng nói chuyện hắn đầu vểnh tại nghe xem nàng nói chyện điện thoại với ai, nói gì...( mất thể diện cho hàng ngũ mĩ nam quá, ai đời đi hóng ko kém gì mấy bà tám ko hả ông kia..) Hắn quan sát cửa hàng đâu biết 2 cặp mắt xinh đẹp đang chớp léo nhau phóng điện

" Thư ký của anh giày bị hỏng,nên em giúp cô ấy chọn 1 đôi giày"Hắn suy nghĩ hơn nửa tháng rốt cục cũng có cơ hội tốt, vừa rồi tại bữa ăn nhìn thấy thư ký bị ngã trẹo gót giày, hắn thiếu chút nữa bật cười. Hắn không cho phép thư ký về thay giày mà lập tức đem cô ta tới đây/ Hắn muốn xem noi đây có gì thu hút mà Tô Nhã An suốt ngày ngồi ở chỗ này, đến bữa sáng cũng đóng hộp mang ra tiệm ăn..thật là...

Lam thư ký nụ cười chỉ có thể là cười run rẩy hết cả người để hình dung.

"Dạ không dám nhờ phu nhân đích thân. Em tự mình chọn được rồi !"

Chủ tịch nhất quyết đưa cô lên xe kêu là thuận tiện đi mua giày, còn muốn vợ yêu của hắn chọn giày cho mình, xem ra vị phu nhân đó rất được coi trọng để vợ hắn tức giận thì phải thật là số tôi !

"Không sao đâu, đã tới đây thì cô là khách, mời tới bên này" Tô Nhã An gặp biến không sợ hãi giúp cô ta, ai bảo nhân viên của cửa hàng đi mua cơm trưa, lại đúng lúc Giản Thư Hòa đến ......

Kì quái, hắn rõ ràng muốn đi xem thử cô ta làm gì ở đây cả ngày, vốn dĩ xem nàng có thái độ như nào khi hắn tới chỉ đơn giản có vậy. Giờ sao cô ta giúp "khách" giới thiệu, chọn đồ nhiệt tình thế kia.

"Những chiếc giày này đều là em thiết kế hết sao ?" Nhìn Tô Nhã An nói rõ những ưu điểm, nét đẹp của từng đôi giày, nói năng lưu loát rất chuyên nghiệp, phong thái tự tin nụ cười sáng lạn. Lúc trước khi hắn nhìn bản thiết kế chỉ nghĩ nàng rảng dỗi vẽ chơi thôi chứ!

"Phần lớn chúng được thiết kế ở nước ngoài, chúng ta mang mẫu mã về nghiên cứu thiết kế lại cho phù hợp với vóc người và cá tính, môi trường phụ thuộc cho phù hợp" Nàng dùng giọng nói chuyên nghiệp tự nhiên trả lời.

Hắn vuốt cằm, lần nữa quan sát lại cửa hàng từ cách sắp xếp tới bày trí đều rất có sự quan tâm đến thị hiếu của khách hàng. Hai người cứ nói qua, nói lại vào câu, đơn thuần thảo luận vài vấn đề không có chút riêng tư nào trong đó. Nhưng đáng tiếc ở giữa chăng phải đang có 1 người nữa sao, và bầu không khí của chúng ta lại thay đổi!

"Đôi giày này không hợp với màu da của tôi, đôi đằng kia tôi có thể xem được không ? ." Lam thư ký thử vài đôi giày vứt đầy trên sàn, làm cho Tô Nhã An có vẻ mệt mỏi, tìm kiếm những đôi giày khác.

"Thử đôi này thử xem, nó rất thích hợp với trang phục cô đang mặc, phối hợp với những phụ kiên của rất đẹp" Tô Nhã An chân thành đề nghị

"Vậy sao? Nhưng tôi không thích đôi đó nhìn rát bình thường, đôi kia đi ! Nàng thấy " chỗ dựa" của vị phu nhân này im lặng, được nước làm tới thoái mái sai Tô Nhã An, thử một đôi lại kêu không hợp lấy đôi khác chẳng mấy khi được phu nhân "phục vụ" "Vậy đôi kia......"

"Được." Tô Nhã An trên mặt cười, chịu mệt nhọc khách hàng là thượng đế nhưng lòng cũng bực tức. Mở cửa hàng từ hôm đó đến nay chưa từng gặp vị khác hàng nào khó tính, khó hầu hạ như vậy.

Lam thứ ký cuối cùng cũng chọn được 5 đôi giày vừa lòng...chưa từng có ai chọn 1 lúc 5 đôi giày để mua cả.Quả đúng là kì tích!

Lam thư kí nũng nịu quay đầu nhìn cấp trên hỏi

" Chủ tịch, em thấy nhưng đôi này rất được, em rất khó lựa chọn, ngài giúp em chọn giúp được không ?

Tô Nhã An cảm thấy muốn té xỉu, thật muốn cầm giày gõ vào đầu vị Lam thư ký này.Cô ta dám ở trước mặt chồng mình làm nũng sao ? Thật đáng giận mà.. cô ta cố tình !

Nàng bỗng dưng sững sờ liếc nhìn nam nhân kia, nghĩ thầm là mục đích chuyến đi này của hắn sao ? Cho nên mới cố ý mang theo nữ nhân đến cửa hàng của nàng liếc mắt đưa tình , mặc dù mặt hắn nghiêm nghị không lên tiếng cũng đủ làm nàng bốc lửa lên đầu rồi. Không đúng! Nàng cũng đã quyết định buông tay với anh ta rồi, quan tâm tới hắn với ai làm gì cơ chứ ?

Định thần, Tô Nhã An trên mặt nở 1 nụ cười rộ như 1 đóa hoa xinh đẹp, không cam lòng yếu thế nhìn Giản Thư Hòa.

"Đều mua đi, tôi tin tưởng chủ tịch không phải là người hẹp hòi, mua vài đôi giày coi như thưởng cho cấp dưới cũng không vấn đề gì ." Nàng tự nhủ chính mình coi hắn trở thành khách hàng bình thường, nàng chỉ muốn kiếm được tiền của hắncòn cái khác không muốn nghĩ nhiều. Không thèm để ý, không thèm để ý, không thèm để ý......

"Em thật sự hi vọng anh mua tặng những đôi giày này cho cô ấy ?" Giản Thư Hòa nhìn chằm chằm nàng cười híp mắt xinh đẹp. Nữ nhân này rõ ràng mặt mày hớn hở khích lệ chồng mình mua đồ cho những nữ nhân khác?! Nàng có thể độ lượng vậy sao !

Rõ ràng không nên để ý nàng ta, nhưng thấy nàng ta không có thái độ gì Giản Thư Hòa cực kỳ khó chịu, trong lòng như một mồi lửa. ( chị kia lửa bốc lên đầu, anh này là mồi lửa 2 người sẽ đem tới hỏa hoạn gọi 115 mau bà con...)

"Đương nhiên em rất hi vọng." Nàng khẩu thị tâm phi nói ra, nam nhân này chẳng phải luôn lên án nàng dối trá, nàng liền diễn trường trò hay cho hắn xem

"Tất cả đều gói lại." Hắn giận dỗi móc ra thẻ tín dụng.

"Thỉnh ký tên." Nàng người nhanh nhẹn, nhanh chóng hóa đơn đưa tới trước mặt hắn. Hắn hai mắt thẳng nhìn chằm chằm nàng, nặng nề ký tên. Có qua có lại, 2 bọn họ như đối chọi gay gắt vậy

Tô Nhã An không phải là không có giận, cũng không muốn gây gổ, chỉ là trước kia không muốn cùng hắn có tranh chấp, nhưng bây giờ hắn đừng hy vọng nàng có thể ngoan ngoãn cho hắn định đoạt!

"Cám ơn chủ tịch." Lam thư ký nói lời cảm ơn.

"Đừng khách khí, cô bình thường giúp tôi nhiều như vậy, coi như ban thưởng cho thành quả của cô" Hắn nói nhưng mặt lại quay về phía thê tử. Tô Nhã An ở bên cạnh đóng gói giầy, giọng nói chói tai làm tim nàng hơi đau.

"Cám ơn 2 vị đã mua giày ở cửa hàng chúng tôi hi vọng sau này còn có cơ hội phục vụ." Nàng cố gắng nụ cười, chỉ muốn nhanh đem hai người kia đuổi đi.

Hắn tiếp nhận nói túi giận dữ quay đầu rời đi, không quay đầu lại. Lam thư ký đi theo lên xe, nhìn thấy thủ trưởng sắc mặt khó coi, lập tức quan tâm.

"Chủ tịch làm sao vậy? Có phải hay không mệt mỏi? Em giúp anh mát xa –"

Hắn bắt lấy tay nàng, khuôn mặt tuấn tú xích tới gần

"Lam thư ký." Hắn khẽ gọi.

"Dạ " Nàng mê muội nhìn vào trong mắt hắn.

"Tôi dùng tiền là tìm cô giúp tôi công việc, không phải là mát xa." Hắn bỏ tay, trong mắt lộ ra tia nguy hiểm.

"Vâng !" Nàng vẻ mặt lúng túng ngồi thẳng, cách hắn xa một chút.

"
Còn có, tôi thấy thái độ của cô gây khó dễ cho phu nhân ta, sau này không nên tái phạm." Vừa rồi tại trong cửa hàng hắn không thích thư ký sai Tô Nhã An này nọ, muốn mở miệng uốn nắn nhưng cái người kia vẻ mặt như cười mỉa mai, sáng lạn làm hắn tức chết !

"Là...... Tôi thật xin lỗi." Lam thư ký giọng run rẩy, không nghĩ tới chính mình chọc giận cấp trên, ôm "lễ vật" trong lòng mà không vui vẻ nổi.

Giản Thư Hòa mặt nhăn nhó, không nói nữa ánh mắt nhìn qua cửa kính ô tô. Nghĩ lại thấy thái độ của vợ với cô thư kí có vẻ có hiềm khích thì phải, rất khác lạ. Cô ta cư xử không bình thường chút nào ! Hắn không thể để cô thư kí này "cáo mượn oai hùm" không coi vợ hắn ra gì được !

Giản Thư Hòa không thừa nhận mình vì Tô Nhã An tổn thương nên thấy bất công, nhưng tâm tư nhớ thái độ nàng vừa nãy làm hắn chỉ uốn tức điên! Nữ nhân kia rốt cuộc xảy ra chuyện gì ! Chẳng lẽ kiếm tiền mà ngay cả chồng cũng không cần sao?! Hắn sắc mặt xanh mét nghĩ như thế khó chịu, thật không hiểu vợ hắn...cũng không phát hiện mình quan tâm nàng ta nhiều như vậy.

Trong cửa hàng Tô Nhã An một mình thu thập giầy, tâm tình vừa tổn thương vừa tức, muốn cầm giày cao gót gõ anh ta, anh ta không phải kẻ xấu nhưng sao không có việc gì hay sao lại tới chọc nàng vậy, hại nàng khổ sở ....

Nàng cũng muốn vứt bỏ tình cảm này, chỉ muốn làm việc của mình thật tốt chẳng lẽ như vậy cũng chọc tới hắn sao? Vì cái gì hắn còn muốn tới cửa đập phá. Ai......Nàng không tự chủ thở dài, chuông di động vang lên.

Là Lâm Đăng Hàn. Lúc trước đi khám gặp hắn, có hắn tâm sự 2 bọn họ người quan hệ là bác sĩ và bệnh nhân giờ còn là bạn bè.

" A lô"

"Cô bây giờ có rảnh không?"

"Rảnh ! Có chuyện gì nói đi!" Nghe giọng hắn có vẻ gắp gáp. Đối phương nói quanh co mấy giây.

"Kỳ thật...... Tôi hai ngày trước cùng bạn gái có chút tranh chấp, buổi sáng lại ầm ĩ một trận nữa , nghĩ muốn tặng gì đó để chuộc lỗi, nhưng không biết tặng cái gì, nghĩ cô có mở cửa hàng giày nên hỏi thử ?"

Nàng đoán quả nhiên đúng vậy, nam nhân này là tới tìm nàng hỗ trợ cứu chữa tình yêu , đúng là ....

"Anh đừng nghĩ là mua giày tặng cô ấy đó chứ ?"

"Không được sao ? Tôi thấy cô ấy cũng thích giày dép."

"Hai người yêu nhau tặng giày sẽ chia tay nhau, điều này là cấm kỵ đó !"

Nam nhân này nếu là muốn tặng đôi giày để xin lỗi bạn gái, chỉ sợ chia tay nhanh chóng mà thôi.

" Có cả điều đó à!" Hắn chưa từng nghe qua, càng khẩn trương hỏi:

"Vậy cái gì có thể tặng được? con gái thường thích cái gì ?"

"Nếu được khi nào ngươi được nghỉ phép, tôi cùng anh đi bách hóa chọn đồ tặng cho cô ấy." Nàng xung phong nhận việc, vừa vặn cũng có thể đi xem một chút xu thế hiện tại rất có ích cho viêc buôn bán của nàng.

"Như vậy có làm phiền cô quá không ?"

"Đi dạo phố có cái gì là phiền, coi như cảm ơn anh đã chữa lành chân cho tôi"

"Vậy ta sắp xếp được thời gian sẽ gọi cho cô" Hắn cao hứng nói cảm ơn, may mắn tìm được cứu tinh.

Cúp máy, Tô Nhã An thấy mình có thể giúp đỡ bằng hữu thấy mình cũng có giá trị, không giống như kẻ kia không cần nàng, đều tại bản thân mình cả... Ơ sao lại nghĩ tới hắn nữa rồi !!!!!!!!!!!

Vài ngày sau, Giản Thư Hòa cùng Đảm Nhiệm Khải cùng nhau đến khách sạn dự họp thảo luận về phương án đầu tư. Hội nghị kết thúc, hai người đi từ thang cuốn xuống bách hoá, đột nhiên Giản Thư Hòa thoáng liếc nhìn thấy 1 người rất quen từ trong đám đông đó. Hắn nheo mắt lại đằng đó là 1 đôi nam nữ đang nói chuyện rất vui vẻ, thấy Tô Nhã an đứng ở trước quầy hàng chuyên váy đầm, đang khoa tay, múa chân tay cầm 1 bộ đầm bằng chiffon và 1 chiếc khăn lụa khoác mỏng mỉm cười với 1 nam nhân khác.

"Cái này như thế nào? Phối hợp với khăn lụa rất thích hợp với bạn gái anh." Tô Nhã An vừa này nhìn được ảnh chụp từ di động của Lâm Đăng Hàn cảm thấy bộ váy này rất hợp với vóc dáng nhẹ nhàng của cô ấy, nghe nói cô ấy là giáo viên dạy nhạc .

"Cũng có thể tôi đối với mấy cái này không biết tôi chỉ thấy cô ấy mặc gì cũng đẹp."

"Ai da lời khen này nói với ta tác dụng gì, nên nói với cô ấy, như vậy cô ấy sẽ rất vui", Nàng cười đẩy đẩy hắn, không nghĩ tới bác sĩ Lâm này thật chất phác, thành thật biết khen nhưng khen không đúng thời điểm.

Lâm Đăng Hàn xấu hổ gãi gãi đầu, lặng lẽ ghi nhớ, quyết định khi gặp bạn gái cầu hòa nhất định phải bổ sung những lời này.

Tô Nhã An đem hắn kéo vào bên trong, tiếp tục chọn y phục khác, hai người vừa nói vừa cười, không biết một màn này làm nam nhân ở xa kia thấy là 1 cơn giận dữ, hai mắt đỏ lên.

Giản Thư Hòa không thể nghe thấy bọn họ nói gì, nhưng thấy lão bà của mình đối với nam nhân khác cười không ngừng, thỉnh thoảng rúc vào nam nhân bên cạnh, giống như thân mật......

Đương nhiên, này đa số là xuất phát từ thành kiến chủ quan của Giản Thư Hòa đang ghen tỵ, nhưng mặc kệ như thế không cần biết sự thật là gì chỉ thấy họ đi mua sắm rất vui vẻ, cười nhẹ nhàng thoải mái như vậy...Hắn tức giận chỉ muốn xông tới ...

"bắt gian tại trận." Đảm Nhiệm Khải ngôn từ sắc bén, nhìn theo hướng hắn nói.

Giản Thư Hòa lạnh lung quay mặt về, muốn xé mồm thằng bạn này quá !

"Chỉ là nhắc nhở ngươi thôi." Đảm Nhiệm Khải nhìn bạn mình, nên áp chế cam xúc ở nơi công cộng này ngày mai sẽ bị lên báo thì không hay.

Giản Thư Hòa lại nhìn chằm chằm đôi nam nữ kia, hắn quản chế tâm tình...Sau đó đi về công ty, như 1 cơn bão làm nhân viên công ty sợ hãi chạy nhanh khỏi phạm vi đề phòng có tố lốc.

Bảy giờ rưỡi tối, Tô Nhã An cùng Lâm Đăng Hàn sau khi dung bữa tối xong, anh ta đưa Nhã An về nhà. Nàng vào cửa chính bật đèn liền chứng kiến Giản Thư Hòa đứng ở trước mắt làm hoảng hết hồn.

"Anh đi mà sao không có tiếng động vậy, cũng không bật đèn ?......" Nàng vỗ vỗ ngực đi vòng qua hắn vào phòng khách.

Hắn sau đó đuổi kịp sắc mặt hết sức khó coi.

"Hôm nay người đi cùng cô ở bách hoá là ai vậy ?"

"Làm sao anh biết chúng tôi đi dạo ở bách hóa ?" Nàng kỳ quái quay đầu lại

Chúng tôi ?! Giản Thư Hòa kìm nén nửa ngày tức giận suýt nữa nổ tung.

"Trả lời vấn đề của tôi."

Hắn như con báo tiến tới gần âm lượng không lớn, nhưng khẩu khí rất kém cỏi.

"Anh cũng không trả lời vấn đề của em" Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề sợ hãi, cãi lại.

Hắn có chút giật mình thái độ của khác thường cường hãn, nhưng bây giờ không tâm tư cùng nàng so đo.

"Tôi ở lầu trên họp, đi xuống thấy cô và anh ta đang ở cạnh nhau." Hắn vội vã nói, nghĩ đến màn kia liền nghiến răng nghiến lợi.

"Anh ta là bác sĩ chữa chân khi ta bị tại nạn"

"Cô cùng bác sĩ quen nhau vậy sao giao tình tốt đến mức cùng đi dạo phố?"

"Bởi vì về sau chúng ta trở thành bằng hữu, chẳng lẽ em không thể cùng bằng hữu đi dạo phố mua đồ sao?"

"Cùng một đại nam nhân đi dạo cửa hàng quần áo của phụ nữ ư?" Hắn không tin. Mặc dù trên tay nàng chỉ lấy ví da không thấy kia nam nhân tặng gì đó nhưng bọn họ "anh anh em em" hình ảnh tận mắt hắn thấy, ý nghĩ đó giằng co hắn vài giờ, làm cho hắn sắp phát điên!

"Đó là bởi vì hắn muốn mua lquà cho bạn gái hắn, nhờ em chọn giùm cho" Từ khi nào hắn lại quan tâm đến nàng vậy, hỏi cung mình như phạm nhân. Tô Nhã An cây ngay không sợ chết đứng, nhưng hắn thấy tức, nàng hình như không nhẹ nhàng như trước, lại xme nhẹ hắn, thái độ hững hờ hắn thấy mình bất công, nghi kỵ...( ghen quá anh à) Hắn giận dữ nắm lên tay của nàng, nghiêm nghị chất vấn:

"Cô là vì có đàn ông khác nam muốn ly hôn với tôi phải không ?"

Nàng ngốc rồi, ý nghĩ hắn lại nghĩ nàng như vậy, thật chua xót mà

"Giản Thư Hòa, em trong lòng anh...... thật sự hạ tiện như vậy sao ?" Nàng hốc mắt rưng rưng, không nghĩ tới chính mình đã hơn một năm trả giá cho cuộc hôn nhân này giờ thấy không đáng giá. Thì ra là trong mắt hắn, nàng không chỉ kẻ mưu mô, nói dối mà còn là nữ nhân ngoại tình hay sao ? Nam nhân này, thực sự luôn gây tổn thương nàng mà, vô luận nàng né tránh đều chạy không khỏi công kích của hắn

"Anh không có nói như vậy." Hắn hoảng hốt nhìn chằm chằm mắt nàng đẫm lệ, hối hận lời nói của mình.

Hắn bình thường không hành động theo cảm tình, gần đây lại càng lúc càng khó khống chế tâm tình của mình, cuối cùng đối mặt nàng liên tiếp mất khống chế, không phải là hờn dỗi chính là xúc động vừa nghĩ tới nàng khả năng vì nam nhân khác muốn rời đi, còn luôn miệng nói là vì tốt cho hắn, hắn liền phẫn nộ mất lý trí, ghen ghét dữ dội ...

Ghen!

Thẳng đến lúc này, Giản Thư Hòa mới giật mình hoá ra là mình đang ghen sao ? Hắn đang ghen với nam nhân được nàng cười nói vui vẻ, sợ nam nahan kia lấy mắt trái tim của cô ấy, thay thế hắn ư ? ..... Giản Thư Hòa ngạc nhiên buông tay, không hiểu chính mình rõ ràng đã cực lực tránh vì sao lại yêu nữ nhân này, biết rõ cô ta làm tổn thương tình yêu của hắn.. tại sao ???

"Anh nói em hạ tiện cũng được, chỉ cần anh đồng ý ký tên ly hôn thì không sao cả !" Nàng xóa đi những giọt nước mắt kia, cưỡng chế ngực đau nhói chỉ muốn mau chóng kết thúc tất cả.

"Tôi tại sao phải ký tên?" Nét mặt nàng kiên quyết, giống như đổ them dầu vào lửa, khiến tâm tình hắn dậy sóng.

"Đây không phải là hôn nhân như cô mong đó ư ? Nếu đã mất công như vậy để có được thì nên giữ lại nó chứ !"

"Hành hạ tôi anh thấy thật sự vui vẻ ư?" Nàng không giãy giụa, vẻ mặt trấn định hỏi hắn.

Giản Thư Hòa á khẩu không trả lời được, bởi vì hắn tâm cũng đang xoắn theo không thua gì đau thương trong mắt nàng cả. Quá khứ một năm nay, hắn đã từng nhiều lần tự hỏi mình. Tháy cô ta bám trụ cuộc hôn nhân u ám này trả cái giá do mình gây ra, hắn phải vui chứ ? sao lòng hắn lại đau đớn và trống rỗng như vậy...

"Trong mắt của em, anh không chỉ là tại hành hạ em, mà còn hành hạ chính bản thân mình." Nàng một câu nói toạc ra điều hắn không muốn thừa nhận, cho nên mới hi vọng hai người thoát khỏi tình cảnh này.

"Câm miệng." Hắn bắt lấy bả vai của nàng kích động cảnh cáo, muón phủ nhận nhưng điều nàng nói là đúng.

"Kỳ thật một năm qua anh cũng không vui vẻ gì, cho nên chúng ta chia tay đi cả 2 đều tốt ! "

"Tôi nói cô câm miệng lại !" Hắn muốn che lên đôi môi đnags ghét của nàng, dung sức hôn cực mạnh. Nàng muốn thoát khỏi hơi thở của hắn, hắn lịa càng điên cuồng áp chế các giác quan của nàng, đè nàng lên ghế phải khuất phục trước bản năng nguyên thuỷ này. Hắn c
uồng dã tiến quân thần tốc, chiếm lấy bờ môi đỏ mọng, hơi thở ngọt ngào của nàng, lưỡi càng chống cự thì hắn càng phấn khích, toàn bộ dục vọng bừng nóng, hắn và nàng rơi vào lạc mộng.... Hắn bàn tay xuống phía dưới, vội vàng kéo áo sơ mi của nàng đụng chạm vào da thịt......Hơi lạnh thổi vào làm Tô Nhã An mới thanh tỉnh một chút, nhớ lại chính mình phải phản kháng, cần phải phản kháng — nàng đẩy hắn ra, túm lại tà áo ngăn cản ý đồ của hắn, lạnh lùng liếc nhìn hắn.

Hắn thế nhưng cúi đầu xuống, khẽ cắn mu bàn tay nàng, lưỡi nóng ướt theo mơn trớn một loại khiêu khích, dẫn dụ...... Nàng đã bị dẫn dụ, thôn tính.

Hắn xâm lược giống như là hấp dẫn câu dẫn nàng hắn lại đoạt lại quyền chủ động, nhẹ nhàng rời 2 tay nàng ngăn trở, vuốt ve thân thể kiều ngọc kia, chơi đùa làn da non mềm, tại nơi nhạy cảm dùng kỹ xảo... Vốn là tức giận trừng trị Giản Thư Hòa lại bị nàng thân thể kiều mỵ hấp dẫn, kìm lông không được phóng nhẹ đụng vào huyệt đạo của nàng, trong lòng có thêm tình cảm nữa khiến cho mỗi cái hôn của hắn thăm dò đều trộn lẫn vào giọt trìu mến ôn nhu trêu chọc nàng, hưởng thụ hương thơm thanh nhã trên người nàng bị mê muội.

"Ngô......" Tô Nhã An nhẹ lắc lắc thân thể đang nóng lên, không phải là hoàn toàn mất lý trí nhưng mà không cách nào ngăn cản sự khiêu khích mãnh liệt của hắn, trong long biết là không thể nhưng cơ thể lại trầm luân điện giật sung sướng kẽ run. Khi hắn chậm rãi cởi bỏ quần áo của nàng, nụ hôn nhẹn mơn theo thân thể, tay trêu đùa chỗ mật cảnh, hơi thở hắn làm nàng choáng váng, bị nhón tay hắn đùa giỡn ướt át... Nàng thật hận hận chính mình vô tâm, bị hắn câu dẫn dễ dàng biết rõ hắn không thương mình, nàng lại vẫn động tình, toàn thân nóng bừng giống như đánh trống reo hò. Muốn chạy trốn khỏi mĩ lực của hắn nhưng động tác "đanh đá" của nàng chỉ khiến cho hắn càng phấn khích. Hắn khát vọng, khát vọng mãnh liệt ấm áp này với nàng vừa hận vừa yêu...

Hắn yêu nàng, hắn thế nhưng nàng!

Giản Thư Hòa cúi người mút hôn da thịt hoàn mỹ đó, in dấu ấn của hắn, than thể yêu kiều, hơi thở ngọt ngào làm cho hắn giống như trúng khó có thể tự kềm chế vì nàng điên cuồng.

"Làm như vậy anh sẽ hối hận" Hắn chính miệng đã từng nói qua là không phải không ?

Tô Nhã An giãy giụa giữa hai chân, lí trí muốn rời khỏi hắn, khuyên hắn tỉnh táo một chút, cũng làm cho nàng có cơ hội thanh tỉnh một chút.

"Anh vĩnh viễn sẽ không hối hận......" Hắn cong chân của nàng lên, ngang nhiên thẳng tiến cùng nàng hợp lại làm một. Trong lòng hắn xuất xứ từ mâu thuẫn thống khổ cũng không biến mất, nhưng lúc này lại càng không muốn buông ra nữ nhân này, thắm thiết thống hận nàng muốn rời hắn đi.

"Anh — không sợ em mang thai ?" Nàng cắn răng hỏi hắn

"Có liền sinh hạ." Lúc này hắn thế nhưng không có một chút cảm giác bài xích, chỉ muốn đem chính mình một lần lại một lần vùi vào trong người nàng chiếm hữu nữ nhân này hết thảy. Nàng đừng mơ tưởng rời đi hắn vĩnh viễn sẽ không chấp thuận nàng trốn tránh, nàng hết thảy đều thuộc về hắn......

"Không......" Nàng hàm hồ thét, nghĩ kháng cự hắn, xem nhẹ bụng dưới vọt bay lên vui thích không muốn bị dục vọng khống chế. Nàng không cần phải lại thương hắn, nhất định phải rời đi người nam nhân này hoàn toàn chặt đứt tình cảm trong nội tâm với hắn.

"A –"

Hắn tà ác gia tốc cơ hồ đem nàng lắc lư đầu váng mắt hoa, không bao lâu lại thay đổi tư thế, từ phía sau lưng càng thâm nhập chiếm hữu nàng, lần nữa biến hóa kích thích nàng, tay miệng cùng sử dụng trêu chọc đắc ý loạn, nghiền nát sự cự tuyệt khẩn trương vì xuân tình nhộn nhạo mất hồn.

"Không...... Không được......"

"Không được rời anh đi." Hắn không để ý tới nàng cầu xin, cố ý dây dưa thân thể của nàng cướp đoạt tâm hồn của nàng, đem nàng từng lần một lên đỉnh.

Cả buổi tối, miệng nàng cứng rắn lần thứ nhất hắn yêu nàng một hồi, nhắc nở nàng khắc sâu trí nhớ sự hiện hữu của hắn cho đến khi không còn khí lực nói chuyện, đổ mồ hôi đầm đìa xụi lơ trong ngực hắn, buồn ngủ lại bị hắn ôm trở về phòng. Nàng mệt đến không được, không cần phải......

"Chuyện tối ngày hôm qua, em hi vọng về sau không phát sinh nữa."

Sáng sớm bên cạnh bàn ăn Tô Nhã An rất trịnh trọng nói cho người ngồi đối diện. Nhìn thần sắc hắn tự nhiên cả người "lông tóc không thương" nhìn bộ dạng nàng hận nghiến răng nghiến lợi. Sáng nay nàng đúng là bị một hồi đau nhức trên giường, tắm rửa sạch sẽ một cái lưng đau, gắng gượng lắm mới có thể ngồi đầy và nói với hắn

Vừa nghĩ tới đêm qua thiên biến vạn hóa như vậy hành vi phóng túng hành vi nàng thật muốn núp ở trong phòng vĩnh viễn không thấy hắn, nhưng ngẫm lại người không biết xấu hổ là hắn

"Anh không thể bảo đảm." Hắn nhàn nhạt phủ định, thành thật mà nói hắn hiện tại cũng khó dự đoán mình đối với nàng là như thế nào ? mất hết kiềm chế . Nếu như có thể khống chế hắn cũng sẽ không yêu nàng !

Tô Nhã An trợn mắt há hốc mồm đối với đáp án vô liêm sỉ của hắn thấy quá đủ.

"Tôi không muốn sinh con cho anh." Nếu đã quyết định muốn cắt đoạn tình này, cùng không muốn có sự phát sinh dây dưa nhau.

"Anh tuyệt đối sẽ không buông tay." Sắc mặt hắn trầm xuống, muốn nàng tốt nhất đem ý niệm trong đầu biến mất.Dù hắn bị yêu – hận giày vò nhưng không muốn buông nàng ra.

"Cho nên anh bây giờ là muốn lợi dụng hài tử để trói chặt tôi sao?" Thì ra là hắn và nàng phát sinh quan hệ không chỉ là xúc động, mà là vì ngăn trở nàng rời đi......

"Giản Thư Hòa, anh trước kia không kém cỏi như vậy." Hắn trả thù nàng một người còn chưa đủ lại còn nghĩ thêm hài tử nữa, thật sự là quá ghê tởm!

"......"

Hắn yên lặng nhìn nàng không vì mình giải thích bởi vì chân thật lý do dùng hài tử càng khó mở miệng, hơn nữa......Nếu như có đứa bé có thể đem nàng cả đời giữ ở bên như vậy hắn sẽ làm nàng mang thai con của hắn...... Cứ làm như thế!

"Đêm nay em dọn đồ về phòng ngủ."

Nàng sững sờ.

"Cái gì?"

"Nếu không rảnh anh giúp em chuyển đồ."

Nàng trừng to mắt thiếu chút nữa đem trứng chần nước sôi nện vào mặt hắn. Nam nhân này đem nàng thành cái gì! A! nàng hoang đường đến buồn cười xem ra quá khứ một năm nàng thật sự biểu hiện "hiền thục động lòng người", mới có thể làm cho hắn lầm tưởng nàng dễ bị bắt nạt như vậy.

"Em đi làm."

"Vẫn chưa tới 8 giờ."

"Tự dưng em muốn đi làm sớm, vậy thôi !" Chẳng lẽ nàng thì không thể đi làm sớm sao ? Cũng không phải hắn mở tiệm...... Nàng chính là không muốn ngồi ở chỗ này đối diện với hắn.

"Còn có nếu như anh dám tùy tiện đụng và hành lý phòng tôi, tôi lập tức rời đi nơi này" Nàng cảnh cáo hắn đừng hành động thiếu suy nghĩ . Như thế này nàng sẽ phải lập tức đi mua thuốc tránh thai, để tránh người nam nhân kia ngày nào đó lại thú tính bộc phát ... nàng không phải là mong đợi chỉ là dự phòng... dù sao tự biết cảm tình của mình đối với hắn là nhược điểm không muốn mạo hiểm đánh cuộc chính mình sẽ không lần nữa bị hắn hấp dẫn, đến lúc đó không cẩn thận xảy ra án mạng, liên lụy hài tử đáng thương cùng nàng chịu khổ, lúc đó hối hận không kịp.

Thấy nàng vội vã ra cửa, Giản Thư Hòa nhìn nàng!

Đúng là hắn không thể, bởi vì hắn không cách nào nói ra lí do cho nàng. hơn nữa nàng hiện tại trở nên rất có cá tính, nếu không tốt sẽ thật sự đem nàng đẩy xa hơn cũng không chừng. Hận và yêu, chuyện đang xảy ra hắn lo lắng mình nên làm gì ? Lúc này, hắn rốt cục có thể hơi chút cảm nhận được quá khứ cảm giác của nàng như thế nào. Sớm biết thế không nên co nàng ra phòng khác, hiện tại muốn nàng về thật khó !....Khiêng đá đập chính mình mà !

Liên tục hơn nửa tháng, Tô Nhã An thoát khỏi kích thích của hắn, không muốn chồng dung con làm công cụ, tránh ý đồ của hắn, đi làm về muộn hơn, gặp nhau tìm lí do tránh, vào phòng lập tức khoá cửa. Hắn chẳng kịp nói vài câu.

Hăn thấy địa vị của mình bị rót xuống thê thảm, phòng lạnh vắng người, muốn đạp cửa phòng nàng nói lý lẽ nhưng bởi vì trước kia hắn nói nàng cách xa hắn 1 chút giờ thì hay rồi....Hắn không thể nói được suy nghĩ trong lòng, biểu hiện trốn của nàng làm cảm xúc của hắn không thể nói, dồn nén. Buồn bực! Buồn bực! Buồn bực! Hắn mỗi ngày đều nghẹn một bụng ngột ngạt.

Mới sáng, đi tới công ty xuống xe

"Thư Hoàn"

Có một thanh âm gọi hắn, ngữ điệu dịu dàng làm hắn bỗng nhiên sững sờ, cảm giác rất quen thuộc.

"Đã lâu không gặp."

Hắn giật mình quay đầu lại, lâng lâng nhìn chằm chằm nụ cười, mi thanh mục tú cô gái, cổ họng một hồi tắc nghẽn.

"......n Trúc."

"Có rảnh không cùng uống với em 1 ly cà phê?"

Nhìn dung nhan, quen thuộc Giản Thư Hòa trong lòng thoáng chốc hồn loạn......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro