Chương 112: Bàn tay to đầy máu tươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kỳ Hinh vô lực ngã ngồi xuống đất, miệng lưỡi cô khô rát, trên người không còn chút sức lực nào.

Thời gian như ngưng đọng lại, bọn họ không biết đã qua bao lâu, có thể là vài phút, cũng có thể là vài tiếng, có khi là mấy ngày rồi.

Trong lúc này, bọn họ đã trải qua vài cơn dư chân, tuy rằng không nghiêm trọng lắm nhưng cũng đủ khiến bọn họ khiếp sợ.

Không gian xung quanh bọn họ cũng biến đổi, dường như chỉ còn đường cùng, giống như một ngôi mộ.

Bốn phía cực kì yên tĩnh, chẳng hề có thanh âm nào cả, dường như tử thần đang đến gần, mất hết toàn bộ mọi hy vọng.

- Đường...

Giọng nói của Kỳ Hinh đã trở nên khàn khàn, cô khó khăn gọi Lăng Thiếu Đường.

- Hinh Nhi, em sao thế?

Tuy thể lực của Lăng Thiếu Đường tốt hơn nhiều so với Kỳ Hinh, nhưng qua một khoảng thời gian, vừa nóng lại vừa khát khiến giọng nói của anh cũng khàn đi.

- Em... khát quá!

Kỳ Hinh siết chặt tay lại, cố gắng nhẫn nhịn cảm giác nóng như lửa đốt trong cổ họng.

- Cố kiên trì một chút!

Lăng Thiếu Đường cũng cố nén cảm giác khô cạn, đôi mắt thâm thúy đầy kiên định.

Nói xong, anh cầm lấy một con dao vung về bốn phía. Con dao này là do lúc vô ý anh nhặt được trong đám phế tích.

Trong bóng tối vang lên tiếng vật cứng va chạm vào nhau.

Lăng Thiếu Đường tìm được một lỗ thủng trên một bức tường đổ nát.

Anh mừng như điên, ai ngờ bên ngoài lỗ thủng đó là chiếc sân phơi bằng xi măng.

Anh cố gắng tận dụng con dao, nhưng cũng chỉ thất bại.

Đá, thép, vòi nước... Tất cả dưới lưỡi dao trở thành một khối thép góc cạnh.

Anh liên tiếp đục thêm vài lỗ nữa, nhưng cũng toàn là đường cùng.

Kỳ Hinh bắt đầu không hít thở nổi, ý thức cũng trở nên mơ hồ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro