72.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trại tạm giam thành phố Vocaloid...

Ròng rã mãi, cuốn lịch trong phòng giam Kiyoteru đã chỉ sang ngày đầu tiên của tháng sáu. Ông ngồi trong khám, khoác bộ áo tù sọc đen trắng, người cứ gầy rộc đi, mặt hóp lại, ánh mắt đã vơi dần cái vẻ điềm tĩnh và thông tuệ của một pháp sư lành nghề ngày nào. Ông lặng lẽ liếc ra bên ngoài ô cửa sổ bé tẹo. Nắng tháng sáu chang chang vàng rực y như mái tóc hai đứa con ông. Nhớ đến con, ông lại ngồi ngẫm nghĩ trong tiếc nuối và đớn đau xem từ hôm ông vào trại tới hôm nay, vợ con ông đã sống thế nào? Mất căn nhà rồi, mấy mẹ con nương nhờ nơi đâu? Đồng lương bác sĩ tâm thần bèo bọt của Miki có đủ nuôi hai con không? Rin và Len có thi học kì tốt không? Chắc giờ này thì năm học đã kết thúc, chúng đã bắt đầu nghỉ hè rồi nhỉ?...

Ông thở dài, nhắm mắt. Nếu như ông không dễ dãi, bà không khắc nghiệt, hai người không xung khắc đến mức thiếu quan tâm hai đứa trẻ, chúng đã chẳng gây ra lắm rắc rối đến thế, và ngày hôm nay cả gia đình họ đáng lẽ ra đang vô cùng hạnh phúc, còn Rin và Len sẽ lớn lên và trở thành những pháp sư lành nghề y như bố mình. Đáng lẽ ra phải là cảnh tượng tươi sáng ấy, chứ chẳng phải cái hiện thực xám xịt đầy tuyệt vọng của gia đình chia lìa, gia sản tiêu tan, sự nghiệp lỡ dở thế này...

Bỗng...

Tiếng bước chân của người quản tù vọng lên bên tai ông càng lúc càng rõ, và đến trước cửa phòng ông thì dừng hẳn lại.

- Phạm nhân Kagamine Kiyoteru có người thăm nuôi!

Sắc mặt ông tươi tỉnh hẳn; ông mừng rỡ chạy ra, bám lấy song sắt, như muốn tới gặp người thân của mình ngay tức khắc. Người đang chờ đợi ông ngoài kia là ai? Vợ ông, hay con ông, hay cả ba người?...

Quản giáo mở cửa buồng giam, còng tay ông lại, đưa ông ra phòng làm việc bên ngoài.

- Hai người có một giờ để trao đổi.

Ông ngồi xuống chiếc ghế đằng sau vách kính ngăn cách. Vợ ông, Miki, một mình bà, đang ở ngay đây, ngay trước mặt ông, hai người chỉ cách nhau một vách kính mỏng, vậy mà sao bà như xa xôi quá... Vách ngăn ấy không chỉ là một tấm kính, mà còn là thứ ngăn cách ông với tự do bên ngoài, tách ông ra xa khỏi chính gia đình thân yêu của mình... Cái vách kính ấy chưa phải là tất cả; giữa hai người họ còn vách ngăn của thời gian dài dằng dặc từ ba tới mười năm...

Kiyoteru lặng lẽ nhìn vợ. Bà tới đây một mình. Một tháng qua, bà đã thay đổi nhiều lắm. Bà như già đi hơn chục tuổi. Người Miki gầy đi nhiều, mặt bà hóp lại. Mái tóc đỏ rực rối bù, xác xơ càng làm cho làn da bủng beo của bà tái đi rõ rệt. Những nếp nhăn trên khuôn mặt bà cũng dày đặc hơn. Đôi mắt bà đỏ hoe, như đã khóc quá nhiều...

Mãi, Kiyoteru mới cất tiếng:

- Bà... Bà tới đây một mình sao? Hai đứa nó đâu?

Miki thấy chồng nhắc đến con, mặt đỏ ửng lên, người run run, nước mắt cứ đầm đìa, hai tay đưa lên dụi mắt.

- Bà sao thế? Tại sao tôi nhắc đến con mà bà lại khóc? - Kiyoteru càng gặng hỏi.

- Hai đứa nó... Ông ơi... - Miki mếu máo đầy cay đắng, và bắt đầu kể lại tất cả mọi chuyện từ ngày ông vào trại đến lúc bấy giờ...

___________

Miki cố mãi mới tìm được một phòng trọ giá rẻ đủ để mấy mẹ con có chỗ ngả lưng mỗi đêm. Mọi thứ dần ổn định. Tuy việc Rin và Len phải nằm ngủ chung trên một chiếc giường khá bất tiện, nhưng chúng cũng hiểu rằng mình không nên và không thể đòi hỏi gì hơn. Trong tình thế khó khăn này, có chỗ đi về thôi cũng đã là may mắn lắm rồi. Hai người mau chóng làm quen với cuộc sống mới, rồi lại cắm đầu vào học chuẩn bị thi cuối kì như trước khi biến cố gia đình Kagamine xảy ra.

Chuyện vẫn bình thường cho đến khi, vào một buổi sáng, hai chị em tỉnh dậy, mắt thâm quầng, người phờ phạc mệt mỏi.

- Có chuyện gì thế hai đứa? - Miki thấy con khác lạ bèn hỏi ngay.

Hai đứa con ngồi xuống bên cạnh mẹ, rồi đồng thanh cất tiếng:

- Mẹ ơi! Đêm qua con bị bóng đè!... Hả? - Hai chị em đều giật mình khi nhận ra hai người vừa nói với mẹ cùng một điều.

- Rồi, hai đứa cứ lần lượt nói đi. - Miki cũng hơi ngạc nhiên, nhưng mau chóng bình tĩnh lại.

- Con kể trước nhé. - Rin cất lời, chưa gì cô đã lạnh run người, toát mồ hôi hột. - Đêm qua đang ngủ con tự nhiên thấy tức ngực, cổ nghẹn lại, không thở được. Chân tay con cũng đơ cứng ra, không tài nào động đậy nổi, cứ như bị đá đè lên ấy...

Len ngồi bên gật gù; ai bị bóng đè cũng trải qua những điều như vậy cả.

Rin lắp bắp:

- Con mở mắt ra, thì... thì...

- Thì sao hả Rin?? - Len gặng hỏi.

- Con... Con nhìn thấy... Kaito...

Nghe đến đó, Len giật bắn mình, mắt trợn tròn đầy khiếp hãi... Cậu bắn ra một tràng lời nói, giọng nửa âm nửa dương, như để nhanh chóng giải toả nỗi sợ trong mình:

- Rin ơi! Em cũng nhìn thấy nó! Nó thế này này... Em nằm phía dưới nhìn lên, thấy nó cao cứ như đến tận trần nhà, người ngợm phát ra ánh sáng xanh dương tù mù leo lét sợ cực! Nó cứ đứng im đấy, nhe răng ra cười, xong cái khăn quàng cổ của nó thì kéo dài ra, siết lấy cổ em, làm em không thở được... Còn dải khăn bên kia thì nó quấn chặt vào cổ Rin...

- Ối giời ơi! Sao mơ giống chị thế... - Rin càng run - Chị cũng mơ thấy y hệt, không sai chút nào luôn! Chị cũng thấy nó dùng khăn quàng siết cổ Len nữa!

- Cứ bình tĩnh! - Miki nửa tin nửa ngờ, nhưng vẫn cố an ủi con bằng vốn kiến thức của mình - Hai đứa biết rồi đấy, công việc của mẹ hoàn toàn là về thần kinh con người; bây giờ mẹ giải thích có cơ sở khoa học cho hai đứa hiểu, hai đứa có chịu tin không?

- Thì mẹ cứ nói đi...

- Có rất nhiều yếu tố góp phần gây ra hiện tượng mộng mị, bóng đè. Mẹ đếm sơ qua đã thấy cái nào hai đứa cũng mắc phải. Lý do chủ quan, hai đứa ngủ không ngon, không sâu; mẹ biết mà, làm nhiều việc ác như vậy thì làm sao mà ngủ yên cho nổi! Mẹ nghĩ hai đứa chắc chắn bị ám ảnh về cái thằng Kaito đó đến nỗi không ngủ được mất rồi. Đầu óc hai đứa lúc nào cũng phải căng thẳng, giờ giấc đi ngủ thì thất thường; hôm nào cũng thức đến đêm ôn bài, xong sáng lại dậy sớm đi học, đi thi. Còn nguyên nhân khách quan thì do gia đình mình mới gặp chuyện buồn, hơn nữa mình mới chuyển đến đây sống, chưa quen nơi ở mới cũng gây ra khó chịu.

- Thế mẹ ơi, làm thế nào để hết bị bóng đè ạ? - Hai đứa trẻ tha thiết hỏi, chỉ mong tìm được một câu trả lời.

- Cũng tại hai đứa thôi, ai bảo làm chuyện ác làm gì, thành ra ăn không ngon ngủ không yên. Mà thôi, chuyện xảy ra trong quá khứ thì cũng không thay đổi được nữa rồi, nên mặc kệ nó đi mà sống. Bây giờ hai đứa cũng đừng học khuya quá làm gì, chả vào đầu được bao nhiêu đâu, ngủ sớm rồi dậy sớm cho khoẻ người. Về chuyện nhà cửa thì ở đây thêm mấy hôm nữa là quen ngay ấy mà.

- Con hiểu rồi... - Rin và Len gật gù.

___________

Thế nhưng sáng hôm sau, trông chúng còn thiếu sức sống hơn.

- Thế nào, đêm qua lại gặp chuyện à? - Miki hỏi vậy, chứ biết thừa rằng chuyện gì đã xảy ra.

- Con làm theo lời mẹ, đi ngủ sớm, thế mà vẫn bị bóng đè. - Len gắt gỏng.

- Con nhìn thấy cảnh như hôm qua ấy... - Rin tiếp lời.

- Em cũng thế... Thật sự không khác gì luôn...

- Này! Sao quanh cổ Len có vết hằn gì đỏ lừ lên thế? - Rin chỉ tay về phía Len mà hỏi.

- Cái vết trên cổ ấy hả? Rin cũng có sao còn nói em?

- Có lẽ nào... - Rin thì thầm.

- Thôi! Không nghĩ vớ nghĩ vẩn! Mẹ nghĩ đấy chỉ là ảo giác thôi! - Miki quát - Đêm nay mà có gặp bóng đè, hai đứa cố gắng há miệng ra đớp đớp, hoặc là cựa quậy một ngón tay hoặc ngón chân; làm được mấy việc ấy thì tức khắc hết luôn! Ngồi xuống ăn đi mà còn đi học!

___________

Hôm sau. Hai chị em tỉnh dậy, mắt đỏ hoe, thâm quầng, đầu tóc rối như tổ quạ, thần sắc còn thê thảm hơn trước kia.

Ngồi vào bàn, Len nói khẽ với mẹ và chị, tay chân run run, mắt mũi như sắp phát khóc:

- Đêm qua con cũng bị đè, cũng thấy Kaito... Con cố gắng cựa quậy như mẹ bảo, đúng là tay chân con cử động được thật, nhưng mà... - Len nấc lên - Con vẫn thấy Kaito đứng đấy; con vẫn nghẹt thở, nó vẫn quấn lấy cả con lẫn Rin... Nó quấn con chặt lắm, con lại sợ nữa, nên không kêu cứu được... Con suýt chết đến nơi rồi đấy, thế mẹ đã tin đấy là ma quỷ hay chưa?

Len nói xong đã khóc oà. Rin thì cứ nắm lấy tay mẹ mãi, người run lẩy bẩy, giọng dồn dập khẩn thiết:

- Mẹ ơi! Con xin mẹ đấy! Mẹ tin bọn con đi, hãy tin bọn con đi! Con cũng thấy... thấy y như Len. Cả hai bọn con cùng thấy ma xuất hiện, cùng thấy người bên cạnh bị ma ám hại thì nhầm lẫn sao được hả mẹ???

- Thôi được rồi! - Miki bực dọc - Không hết thì tối để một con dao dưới nệm, các cụ bảo làm thế thì đuổi được tà ma; mẹ thì mẹ cũng chưa nghĩ đến mấy chuyện ma mãnh ấy, nhưng mà ít nhất thì đấy cũng là một biện pháp tâm lý! Để xem tối nay thế nào! Nếu cách này mà vẫn không ổn thì mẹ chịu rồi đấy!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro