401

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không phải thích, mà là yêu tha thiết…

Tiếng nói của hắn rất nhỏ, người không chú ý hoàn toàn không thể nào nghe được.

Nhiệt Ba nằm nhoài trên người hắn, tất nhiên có thể nghe thấy không sót một chữ, cô khẽ nhíu mày, thoáng ngẩng đầu, nhìn về phía Lộc Hàm, nghi hoặc hỏi: “Lộc Hàm, anh nói gì?”

Lộc Hàm vẫn còn ý thức, hắn nghe thấy tiếng của cô, bờ môi khô khốc trắng bệch lại động một lúc, lại có âm thanh yếu ớt bay ra.

Hắn nói lại câu kia, sức lực toàn thân đã tiêu hao hết, giờ này tai Nhiệt Ba cách môi hắn gần như vậy thậm chí cả đầu cô đều đặt bên môi hắn cô cũng không thể nghe thấy rõ tiếng nói của hắn, chỉ thấy hắn hô hấp ngày một nặng nề, vất vả.

Lúc này Nhiệt Ba mới hoàn hồn, ngồi dậy, chạy đến đường cái gọi lại xe cảnh sát sắp rời đi.

Cô lại gọi vài tiếng, cuối cùng viên cảnh sát trung niên kia cũng nghe thấy, quay đầu lại.

Bởi vì cách đó quá xa, viên cảnh sát đó hoàn toàn không nghe cô nói được gì, chỉ nhìn thấy cô không ngừng vẫy tay trong bụi cỏ.

Cảnh sát ven đường nhìn thấy liền giục hắn đi nhanh một chút, hắn chần chừ một hồi cuối cùng cũng quay người đi về phía Nhiệt Ba.

Lúc hắn đi cách đó 10 thước, Nhiệt Ba liền khàn khàn nói: “Tôi tìm thấy anh ấy rồi, tôi tìm thấy người rồi…”

Cảnh sát kia không thể tin nổi, ngớ người, sau đó liền đột nhiên chạy lại, nhìn thấy người đang nằm thoi thóp bên đống cỏ khô, đáy mắt chấn động một chút, lại cầm điện thoại di động ra gọi cấp cứu.

.......

Lộc Hàm nằm trên bụi cỏ hoàn toàn không hay biết gì, bờ môi còn đang lẩm nhẩm gì đó, như đang cố gắng ghi nhớ chuyện gì.Nhiệt Ba ngồi xổm xuống, nhẹ giọng hỏi: “Anh nói gì?”

Lộc Hàm giống như không nghe thấy tiếng cô hỏi, chỉ hàm hồ nói.

Một viên cảnh sát đứng gần đó nhìn thấy, anh ta biết khẩu ngữ, liền thuật lại lời nói của hắn cho Nhiệt Ba  nghe: “Hắn nói không phải thích mà là yêu tha thiết, không phải thích mà là yêu tha thiết, không phải thích mà là yêu tha thiết…”

Cảnh sát thấy Lộc Hàm niệm như đọc kinh vậy, mới nhìn Nhiệt Ba hỏi: “Đây là có ý gì?”

Nhiệt Ba buồn bực lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lộc Hàm.

Hắn cứ đọc đi đọc lại câu này, cuối cùng là có ý gì?

......

Một lúc sau, xe cứu thương chạy đến.

Nhiệt Ba vẫn luôn ở bên người Lộc Hàm, mọi người hỗ trợ đặt Lộc Hàm lên xe, trong lúc tay hắn vô ý đụng phải tay cô, cả người giống như tỉnh lại một chút, hắn không biết lại lấy đâu ra sức đột nhiên bắt lấy tay của cô.

Hắn dùng sức rất lớn, giống như là nếu buông lỏng, hắn sẽ không nhìn thấy cô nữa vậy.

Hành động của Lộc Hàm như vậy khiến mọi người rất khó đưa hắn lên xe cấp cứu.

Có người cố gắng rút tay Nhiệt Ba ra nhưng Lộc Hàm dù nhắm mắt sắp mất hết ý thức còn nắm chặt hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#==££¢