Với anh, em chỉ là người tình [jack]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Với anh, em chỉ là người tình

Date: 23/09/2010

Source: VietGiaiTri.Com

Em đau đớn khi nghĩ đến cậu con trai của anh, gương mặt, giọng nói, nụ cười... những hình ảnh đó như đâm nát trái tim em trong nỗi đớn đau tê dại.

Anh biết không? Đôi khi em nghĩ, việc quen biết và yêu thương anh quả là một hình phạt. Vì sao ư? Vì từ khi yêu anh đến bây giờ, em luôn sống trong sự xen lẫn của hạnh phúc và đau khổ, của niềm vui và nỗi buồn, của nụ cười và nước mắt, của hân hoan và sợ hãi... Quả thật, em yêu anh chỉ bằng nước mắt. Em chẳng thể làm gì cho anh cả, không thể chăm sóc cuộc sống của anh, sức khỏe của anh, không thể chia sẻ niềm vui nỗi buồn với anh mỗi ngày, càng không thể giúp gì cho anh trong công việc. Em chẳng có gì để khẳng định rằng: Em yêu anh.

Em chỉ biết quan tâm anh bằng lời nói.

Em chi biết hỏi han, chỉ có thể đứng từ xa nghĩ và nhớ về anh, lo lắng cho anh, trăn trở về anh và những gì đang xảy ra trong cuộc sống của anh.

Em biết anh thương em, mỗi lúc đi cạnh em, em biết anh không muốn em khóc lóc hay tỏ ra yếu đuối, em cũng biết anh luôn cố gắng tránh những xúc động đó của em, em biết anh luôn cố gắng lảng sang những điều vui vẻ nhưng, anh hiểu được bao nhiêu phần đau khổ trong những giọt nước mắt và những lời nói của em... em không thể nào biết.

Em đọc sách và có một câu em rất tâm đắc: "Cần phải dũng cảm dù chỉ một lần để nói cho người ta biết mình đã yêu người ta như thế nào". Có thể đây không phải lần đầu tiên em nói về tình cảm của mình với anh, em cũng biết, có thể anh không có thời gian cho những dòng thư này nhưng... em vẫn muốn một lần được nói: Dù có chuyện gì xảy ra, anh hãy tin rằng: Em yêu anh, hôm qua, hôm nay và cả mãi về sau này nữa...

Em có thể không giúp gì cho công việc của anh nhưng trong mỗi lời cầu khẩn trước đấng linh thiêng, em luôn mong mỏi điều tốt đẹp cho anh, và em sẵn sàng bằng lòng với 1 sự đánh đổi (nếu cần thiết) vận may, hạnh phúc nào đó của em cho vận may và hạnh phúc của anh.

Em có thể không chăm sóc được cho cuộc sống của anh, nhưng trong đêm, em vẫn thường trăn trở, thương dáng hình anh, đôi mắt anh, từng nếp nhăn trên trán anh, em khóc... Có thể, em chẳng thể nấu cho anh những bữa ăn đủ chất hay kéo tấm chăn trong đêm đông giá lạnh cho anh được ấm áp nhưng tiếng nói anh, hơi thở anh, ánh mắt anh luôn ở trong suy nghĩ của em, như một phần không thể thiếu, để bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu em cũng thấy mình cần có anh nhường nào!

Em có thể chỉ biết nói yêu anh, chỉ biết dặn dò anh tự chăm sóc mình và chỉ biết trách anh khi anh không chú tâm sức khỏe... nhưng thẳm sâu trong những lời nói đó là niềm đau vô cùng tận, vì em chẳng thể làm gì thiết thực hơn một câu nói, một lời dặn dò.

Với anh, em chỉ là người tình

Việc quen biết và yêu thương anh quả là một hình phạt rất lớn đối với em! (Ảnh minh họa)

Ai từng yêu mà không mong muốn mang lại điều tốt đẹp cho người mình yêu, không mong được chăm lo cho từng miếng ăn, giấc ngủ của người ấy? Ai không thấy nhói đau khi họ ốm yếu, mệt mỏi bất trắc? Hơn ai hết, em chỉ có thể đứng từ xa nhìn anh, dặn dò, quan sát và em chỉ có thể nói, không thể làm gì và cũng chẳng biết phải làm gì cho cuộc sống của người em yêu... Em đáng thương quá phải không anh?

Nếu có thể, em sẵn sàng đánh đổi tất cả để được ở bên anh, chăm lo, gần gũi, chia sẻ cùng anh... chỉ ước sao có thể làm giảm bớt những lo âu hằn trong từng nếp nhăn trên trán anh, giảm bớt đi những đường gân xanh trên làn da xanh nhợt của anh, giảm bớt đi màu vàng mệt mỏi trong đôi mắt tinh anh ấy... giá như có thể đánh đổi!

Buổi tối, mình cùng đi cầu phước ở Phủ Tây Hồ, em đứng bên anh cầu nguyện, trên đường về, anh hỏi em có biết cầu như thế nào không? Quả thực em không biết cầu nguyện một cách " bài bản" như trong sách dạy khấn, cũng không biết nói làm sao cho "giống" anh và những người đứng dưới chân Phật nhưng anh à, em có tấm lòng hướng thiện, có cái "tâm" muốn đến và tìm sự an bình từ Phật và thực lòng, em đến đứng dưới chân Phật cũng bởi em nghĩ Phật có thể phù hộ cho anh, mang may mắn và an bình cho anh (dẫu điều đó là mơ hồ nhưng ít nhất, em cũng đã muốn tin và học cách tin). Những lần đi cạnh anh, nghe anh tâm sự, nhìn những nếp nhăn trên vầng trán rộng ấy, em chạnh lòng biết bao, em thấy mình bất lực trước những khó khăn anh gặp phải, em không có cách nào giúp anh được, chắc chắn em không thể giúp anh, vì lẽ đó, em nghĩ tới Phật, em nghĩ tới việc cầu khẩn đấng linh thiêng..cho anh và cho con trai anh!

"Đừng bao giờ nói hết yêu khi mình không thể rời xa người ấy".

Em đã muốn rời xa anh từ lâu, đã cố gắng bằng mọi cách để quen với việc không có anh, em đã cố gắng coi anh như một người bạn, một người anh, khi anh gọi thì tới, không gọi thì coi như không biết nhau.. có những khoảng thời gian em đã tập cho mình thói quen "không nghĩ tới anh" nữa nhưng để làm được việc này thật khó khi trong ví em luôn có ảnh của anh, và chính cái ví đó cũng là anh tặng, những bài hát tiếng Trung, quán cafe từng ngồi, và bây giờ là sợi dây chuyền em luôn đeo... mọi thứ thật khó khắn lắm anh ạ! Em đã rất cố gắng kìm lòng mỗi lần nhìn những đứa trẻ trên đường, em sợ đến phát điên lên, chúng khóc cười, chạy nhảy và như cố nhắc em nhớ tới tiếng cười, khuôn mặt của con trai anh... em chỉ có thể khóc, lắc đầu thật mạnh hoặc quay ngoắt đi, em sợ... sợ điều gì chính em cũng không diễn tả được.

Tình yêu với em là gì nếu không phải là chiếc kim nhiều góc cạnh găm ở trong tim được điều khiển bởi tất cả những âm thanh, hình ảnh về anh? Cuộc đời anh, hơn 30 năm đã sống, đã có lúc nào muốn chết đi vì cảm giác cơ thể bị tra tấn bởi những trăn trở về cuộc sống của một ai đó không anh?

Cái dáng trầm ngâm, thinh lặng của anh khi bị sức ép công việc đè nặng, đôi vai dường như có viên đá rất lớn đè lên, ánh mắt mệt mỏi, vầng trán nhăn nhó, tay thi thoảng đưa lên môi bóc từng mảng da một cách vô thức, miệng chẹp chẹp những tiếng chán nản, im lặng và thở dài... sự căng thẳng bao quanh anh tạo thành một kết giới vô hình mà chính anh cũng không tìm được lối ra và em, em chỉ biết im lặng, nhìn anh, im lặng... tất cả không gian như đóng băng, em cảm giác mình sắp nghẹt thở đến nơi, còn anh vẫn ngồi đó, trầm tư... Em không cho phép mình được lên tiếng trước khi anh có thể thoát ra khỏi những trăn trở đang dìm đôi mắt, đôi vai anh xuống.

Với anh, em chỉ là người tình

Em luôn sống trong sự xen lẫn của hạnh phúc và đau khổ, của niềm vui và nỗi buồn, của nụ cười và nước mắt, của hân hoan và sợ hãi... (Ảnh minh họa)

Những lúc ấy, song song với cảm giác bất lực trước khó khăn của người mình yêu là cảm giác khao khát đánh đổi bất cứ thứ gì mình có để gánh nặng ấy vơi bớt, để kết giới ấy bị tan chảy, để nụ cười trên môi anh lại hiền hòa trên môi, để hơi thở anh, ánh mắt anh trở lại bình thường, nếp nhăn trên trán giãn ra... Nhưng lần nào em cũng chỉ biết im lặng, em không giúp được gì cho anh và em không có gì để đánh đổi những thứ ấy cho anh... hiểu ra, người ta chết vì tình cũng không phải là điều vớ vẩn... và em có nên rời xa anh cho anh vơi bớt mệt mỏi, lo toan? Em có nên quên anh đi để bắt đầu những lựa chọn mới? Những lựa chọn ấy sẽ tốt hơn cho tương lai, cho cuộc sống của em... Em có nên quên tất cả để không bị những góc cạnh của cây kim kia đâm vào?

Có một sự thật em cần nói với anh, đó là đầu tháng 8 vừa rồi, em đã nhận lời yêu của một người vì em muốn quên anh và tìm một sự bình yên để được che chở, một sự ổn định cho tương lai của mình, một nơi chia sẻ, một tình yêu "bình thường" nhưng chân thành... em xin lỗi vì đã không nói cho anh biết được điều đó.

Mới một tháng trôi qua, em đã nhận ra mình thực sự sai lầm vì em hiểu, em không hề yêu người ấy... mà mỗi lần bên cạnh anh ta, em chỉ thấy nhớ anh! Tất thảy những hành động, lời nói... những gì thuộc về họ đều bị em đem so sánh với anh, em cố gắng xua đuổi hình ảnh của anh khi đi bên họ nhưng thay vì thế, nó càng rõ nét hơn, đau đớn hơn... em phải nhủ thầm với mình rằng: Bước đầu hơi khó, rồi em sẽ quen... nhưng anh ơi! Tình yêu đâu phải được tạo thành từ "thói quen"?. Em mệt mỏi, em có lỗi với tất cả... với anh, với người đàn ông ấy và với cả chính em nữa...

Em lại trở về với chính em... một cuộc sống cô độc.

Em đã thử quên anh... nhưng bao nhiêu lần đều thất bại!

Chúng mình không thể có tương lai... em ở cạnh anh, yêu anh bằng tất cả những rung cảm của một người con gái nhưng... con đường này rõ ràng không có đích, phải không anh? Vì lẽ đó, anh hãy giúp em nhé, giúp em ra đi, giúp em quên anh, phũ phàng một chút nhưng sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta. Em xin anh, hãy coi như không quen biết em được không?

Nếu như sau này em có liên lạc với anh, năn nỉ hay van vỉ, nhớ nhung và kể lể... chắc chắn em sẽ làm như thế! Nhưng xin anh... lúc đó hãy kệ em, hãy để cho em một mình, hãy xem em như một người không quen biết, được không anh?

Một tình yêu không có đích đến, chúng mình yêu nhau trong điên cuồng, vô vọng, em không thể quên anh... và điều em mong muốn lúc này đây là mình có được một lối thoát.

Chỉ một lần này thôi... xin anh hãy giúp em quên anh đi! Đừng để em lấn sâu vào con đường tội lỗi này nữa, anh nhé!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro