Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  "Tuyết chẳng có đâu em ơi
Chỉ có tôi bên cạnh em thôi
Mùa đông đến dẫu khiến em se lạnh
Đừng lo vì còn tôi đây....."

Tôi và Hiếu có một vài ngày tháng ngọt ngào hạnh phúc bên nhau. Anh vẫn luôn nhẹ nhàng mà sâu lắng như vậy mang ấm áp cùng vui sướng đến bên tôi. Tôi vẫn tưởng rằng những ngày tháng như vậy cứ kéo dài mãi mãi, cho đến một hôm tôi bất ngờ được nghỉ học, quay về nhà, đứng ở ngoài nghe thấy câu chuyện mà mẹ tôi đang cùng anh nói trên bàn ăn cơm.
- Bác quý con vô cùng Hiếu ạ, không khác gì thằng Linh nhà bác. Nhưng con là người sâu sắc, chắc con hiểu lòng bác. Con Ly nhà bác nó còn nhỏ lắm, suy nghĩ cũng còn bồng bột, chưa biết cái gì với cái gì đâu. Con biết rồi đấy, hai bác không có mong muốn gì to tát, chỉ mong sao hai đứa nhà này chúng nó có cuộc sống bình thường, êm đềm, sung túc là bác mừng rồi.
- Cháu hiểu bác muốn nói gì rồi ạ.
- Hiếu, con đừng trách bác, thực sự bác cũng không biết phải làm như thế nào với con nữa. Con phải tin là hai bác thực sự coi con như con cái trong nhà.
- Bác, con hiểu. Bác cho con một chút thời gian....
Không đợi anh nói hết câu, tôi đã chẳng còn sức lực mà giữ cho chiếc xe máy đứng vững nữa, nó đổ đánh rầm xuống mặt sân cắt ngang câu nói của Hiếu. Anh cần thêm thời gian để làm gì? Để lại bỏ rơi tôi sao?
Khi hai người lao ra thấy tôi đang đứng bần thần ở đó thì vô cùng luống cuống, Hiếu vội ra xem tôi có bị làm sao không, sau đó anh mới dựng lại xe. Tôi cũng không hiểu sao lòng mình lại cay đắng đến thế, chỉ biết tôi đã cười khẩy, một nụ cười chua chát rồi mở miệng nói: "Em vừa mới tưởng mình đã có được một Hiếu kiên cường mạnh mẽ nhất trên đời, hóa ra không phải. Tình yêu của anh dành cho em mong manh đến mức có thể bị bất cứ câu nói nào đánh đổ". Tôi thấy Hiếu như muốn giải thích gì đó nhưng tôi không cho anh cơ hội, lại tiếp tục nhìn về phía mẹ tôi: "Con cũng tưởng rằng mẹ là một người tuy nóng tính, lúc giận lên thì nói năng gay gắt một chút nhưng sẽ nhanh chóng quên ngay, nhưng con cũng không ngờ mẹ lại độc ác tàn nhẫn đến như vậy." Sau khi tôi nói xong câu đó cả mẹ tôi và Hiếu đều trợn to mắt lên như thể tôi vừa nói điều gì đó gây sốc lắm. Nhưng tôi cũng không muốn đứng đó mà đợi hai người có thêm phản ứng nào, tôi bỏ chạy ra ngoài.
Tôi cứ đi mãi đi mãi, đến bên bờ hồ lúc nào cũng không hay biết. Tôi đứng nhìn mặt hồ phẳng lặng. Cứ đứng yên ở đó và nhìn thôi, tôi chăm chú nhìn, bởi vì tôi cảm thấy mặt hồ phẳng lặng như vậy đấy, nhưng không biết nó có thể xoáy lên những đợt sóng ngầm từ lúc nào. Tuy nhiên, tôi hình như chẳng còn nước mắt để khóc nữa rồi. Mối tình này là con đường dài nhất mà tôi đã từng đi, đi mãi, đi mãi mà không thể đi tới đích. Yêu một người, thực sự khó khăn đến như vậy sao?
Tôi nghe thấy tiếng bước chân anh ngày một lại gần ở phía sau. Tôi cũng không biết là anh tìm thấy mình hay đã đi theo tôi ngay từ đầu, chỉ biết rằng anh bước tới, luồn cánh tay qua eo tôi rồi siết chặt lấy, chóp mũi của anh cứ quẩn quanh cổ tôi, gáy của tôi, rồi lại vờn đến bên tai, khiến cho cả người tôi đều nổi da gà. Các chàng trai nhớ nhé, đây là độc chiêu đấy. Không một cô gái nào có thể kháng cự được. Tôi cũng thế. Chỉ thấy tiếng cười trầm thấp phát ra từ cổ họng của anh, anh bảo: "Cô bé của tôi cao lên nhiều quá, hình như lớn thật rồi!", bỗng nhiên tôi muốn phì cười, bao nhiêu tức giận, buồn tủi, thất vọng cũng theo câu nói chẳng liên quan gì của anh mà tan biến.
Chúng tôi cứ như vậy, tôi dựa vào người anh, anh từ phía sau ôm chặt lấy tôi, yên lặng ngắm cảnh hồ trong trẻo vắng vẻ. Không gian yên tĩnh một lúc rất lâu, tôi mới nghe thấy anh dịu dàng thủ thỉ bên tai: "Em đấy, hấp tấp như vậy mà đòi làm người trưởng thành sao? Anh còn chưa nói hết câu, em đã xúc động như thế rồi.Anh định nói với mẹ em là hãy cho anh thêm một chút thời gian, để anh có thể chứng minh cho bác gái thấy là anh có thể cho em một cuộc sống ổn định lâu dài như bác mong muốn. Em chưa gì đã đùng đùng lên, làm hỏng hết cả không khí." Từng lời anh nói như những dòng suối ngọt ngào róc rách tuôn chảy vào trái tim tôi. Nhưng tôi vẫn yên lặng để nghe anh thủ thỉ. Đây là lần đầu tiên anh dùng giọng điệu ngọt ngào như vậy để nói chuyện cùng tôi, đã không còn chỉ dừng lại ở sự nhẹ nhàng, trìu mến nữa, mà có đôi chút làm nũng của một người đang yêu. Hạnh phúc, hai chữ này đã đủ để diễn tả tâm trạng của tôi lúc này chưa nhỉ?
Anh thì vẫn tiếp tục thủ thỉ bên tai tôi những lời êm đềm như vuốt ve lấy trái tim tôi: "Còn nhớ anh từng nói với em, người trưởng thành thì cần phải học cách chấp nhận mọi thứ mà cuộc sống mang lại hay không?", tôi rất ngoan ngoãn mà gật đầu, anh lại tiếp tục: "Em đừng lo là mẹ em làm cho anh bị tổn thương. Đối với anh mà nói, cuộc sống này có thể tước đoạt tất cả mọi thứ của anh, kể cả mạng sống, nhưng riêng em, thì không thể. Hai năm qua anh đã nếm đủ, cũng đã trải nghiệm đủ, thế nào là một cuộc sống không có em. Chính bản thân anh cũng không có cách nào trải qua cuộc sống như vậy một lần nữa, cho nên, dù có phải làm bất cứ điều gì, miễn là có thể hướng tới một tương lai có em, anh đều có thể liều mình mà cố gắng. Tin anh, để anh giải quyết vấn đề này, được không? Thực ra, em càng căng thẳng với mẹ em thì vấn đề càng khó giải quyết, cô bé ngốc ạ". Bạn thấy không, Hiếu của tôi một khi đã muốn dỗ dành thì con tim nào có thể kháng cự cơ chứ. Tôi chỉ cảm thấy khóe miệng mình cứ không ngừng cong lên, không thể nào trở lại như cũ được.
- Em biết rồi – vừa nói, tôi vừa quay lại đối mặt với anh, lấy tay véo véo cái mũi của anh, cảm giác vẫn tuyệt vời như xưa – Em nhớ Hiếu của em đã từng dạy em một chiêu "địch động ta không động" chứ gì?
- Em đúng là, coi mẹ em là địch sao? – Anh âu yếm cốc nhẹ lên đầu tôi – Trong trường hợp này, không thể dùng đối sách đó được.
- Thế dùng đối sách gì đây thưa ngài binh pháp đại nhân?
- Độc chiêu "lấy nhu thắng cương" gia truyền của nhà họ Lý.
Chúng tôi cùng cười, cùng ôm nhau, cứ như vậy bên nhau vượt qua tất cả.

Hôm đó, anh dắt tay đưa tôi về tận nhà, anh bảo tôi hãy cho anh một chút thời gian, để anh có thể sắp xếp mọi việc. Mặc dù không biết anh định làm những gì, nhưng tôi tin tưởng vào anh, chỉ cần là anh, khó khăn này nhất định sẽ có phương pháp để giải quyết êm đẹp. Tôi nghe lời anh, về nhà ngoan ngoãn làm hòa với mẹ, làm một sinh viên gương mẫu của thời đại, chuyên tâm vào học hành.
Năm nay tôi đã hai mươi tuổi, tôi đã có thể có anh ở bên, có anh cùng tham dự những hoạt động của trường của lớp, có anh đưa tôi đi tụ tập cùng bạn bè, có thể giới thiệu với tất cả mọi người rằng anh là người yêu của tôi. Mặc dù vẫn còn trở ngại chúng tôi cần phải vượt qua, nhưng lúc này, tôi cảm thấy thỏa mãn. Món quà tinh thần mà tôi muốn dành tặng cho anh khi anh quay trở lại cũng đã gần hoàn thiện. Chỉ có điều tôi vẫn chưa tìm được thời điểm thích hợp để tặng nó cho anh. Có lẽ đành phải tùy thuộc vào cảm xúc thôi. Khi nào tôi muốn đưa thì sẽ đưa.
Nhìn lại con đường đã đi qua, ngoảnh đầu đã không còn thấy được điểm xuất phát, khi ấy mới thấy ta đã đi một đoạn quá dài. Khi mới gặp anh, tôi mới chỉ là cô bé học sinh cấp hai ngu ngơ bị choáng ngợp bởi ánh hào quang mà anh mang lại. Từng bước từng bước tôi cố gắng đi về hướng có ánh hào quang ấy, cảm nhận ấm áp mà nó mang lại, cảm nhận dịu dàng và chở che khi nó luôn ôm lấy tôi, bất giác phát hiện rằng, hóa ra anh vẫn luôn nhẹ nhàng thong thả bước đằng sau từng năm tháng trưởng thành của tôi, cổ vũ cho tôi, khích lệ, dạy tôi cách đối mặt với cuộc đời. Cám ơn anh, tình yêu của em!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro