Ngoại truyện: NHẬT KÝ KHÔNG NGÀY THÁNG CỦA LÝ AN HIẾU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong cuộc sống, bạn có thể oán trách rất nhiều người, uất hận rất nhiều điều, song chỉ duy nhất một thứ bạn không nên dùng những tâm tư đó để đối mặt với nó, đó chính là số mệnh. Mỗi một mảnh đời đều có một số mệnh cho riêng mình. Không phải ai sinh ra cũng may mắn thuận lợi có được một số phận êm đềm. Có những sinh mệnh ngay từ giây phút đầu tiên đến với cuộc đời này đã phải xác định là một nỗi đau, nỗi đau cho riêng mình, nỗi đau cho những người khác. Tuy rằng con người ta, ai cũng phải chào đời bằng tiếng khóc, sau đó tích lũy những giọt nước mắt của mình hòa lẫn với nụ cười để lớn lên từng ngày, nhưng đối với tôi, ngoài tiếng khóc đầu tiên khi lọt lòng ra, tôi đã không còn biết nước mắt hay nụ cười còn có gì khác biệt.
Lớn thêm một chút, tôi mới hiểu được rằng người ta hay dùng trái tim làm hình tượng cho tình yêu, bất cứ thứ tình yêu nào trong cuộc sống. Ấy thế mà trái tim tôi lại chẳng đủ mạnh mẽ để yêu thương. Từ đó, đối với tôi mà nói, tình cảm bỗng trở thành một thứ gì đó thật xa xôi. Kể cũng lạ, tình cảm vốn dĩ là điều rất tự nhiên, ai cũng có thể cảm nhận, mà tôi lại không đủ dũng cảm để tiếp cận nó.
Khi tôi học cấp ba, bạn bè trong lớp bắt đầu học đòi yêu đương, họ đều cho rằng đó là thứ tình yêu nam nữ nguyên thủy chân chính nhất của đời người, nhưng sách báo lại chỉ coi đó là những rung động. Tôi thầm nghĩ, nếu cuộc đời này bắt tôi phải đánh đổi, tôi thà đổi lấy những ngày tháng sống bên bố mẹ mình dài thăm thẳm, thứ tình yêu đó, tôi không màng tới.
Đối với tôi, một người sống khép kín chỉ biết chôn vùi thời gian vào những cuốn sách, trên thế gian này chẳng có thứ gì có thể diệu kỳ hơn những con chữ. Thế nhưng những tâm sự của tôi chẳng thể mượn chúng để biểu lộ ra ngoài, vì thế, tôi chọn học thiết kế, chôn sâu những con chữ ấy vào những chi tiết hình họa mà chỉ tôi mới có thể hiểu được.
Tôi không muốn kết bạn, nhưng Linh là người bạn duy nhất vô tình tiến vào cuộc đời tôi. Có lẽ, đây cũng chính là số phận. Số phận đem Linh đến, còn Linh lại đem cô bé ấy đến bên tôi.
Lần đầu tiên tôi gặp cô bé ấy là vào một buổi chiều hoàng hôn nắng nhẹ. Cô bé cũng như tia nắng của ngày hôm ấy bâng khuâng bước vào thế giới của tôi, một thế giới xưa nay vẫn tối tăm và cô độc.
Ấn tượng đầu tiên của tôi về cô bé ấy chính là một luận điểm trong triết học: "Hai mặt của một vấn đề". Bất kể sự vật sự việc nào cũng có hai mặt, cũng có một sự đối lập nhất định. Cô ấy, vừa ngoan ngoãn lại vừa tinh nghịch, biết suy nghĩ nhưng lại cũng rất ngang bướng. Một cô bé mười lăm tuổi nhưng luôn biết rõ bản thân mình cần gì, muốn gì và phải làm gì.
Cũng không biết vì sao mà càng ngày tôi lại càng bị thu hút bởi cô bé ấy. Tôi biết, cô ấy rất quan tâm để ý đến mình, nhưng tôi không ngờ được cô ấy lại dám dũng cảm mà thổ lộ thẳng thắn trực tiếp đến thế. Câu đầu tiên mà cô ấy thổ lộ với tôi rất thẳng thừng: "Anh Hiếu, em thích anh", nếu là bạn, khi được một cô nhóc mới mười lăm tuổi tỏ tình như thế, bạn sẽ cảm thấy như thế nào? Bạn dám tin vào thứ cảm giác mà cô ấy gọi là "thích" sao? Khi đó, chúng tôi mới quen nhau được một tháng, nhưng tôi phải thừa nhận, một tháng đó hình như tôi quên mất rằng cuộc sống của mình còn có một khái niệm gọi là cô đơn.
Hôm đó đi sinh nhật Linh, cô bé ấy muốn song ca với tôi, có thể cũng chỉ vì tò mò muốn nghe giọng hát của tôi, hoặc là xuất phát từ tâm lý muốn chinh phục của tuổi trẻ, nhưng tôi cũng không muốn từ chối cô bé. Cô ấy là cô gái duy nhất mà tôi không thấy khó chịu mỗi khi cô ấy làm nũng với tôi. Thực ra trước đây cũng có vài người con gái cho rằng tôi kiêu ngạo khó gần nên cũng muốn chinh phục như vậy, nhưng các cô ấy không khiến cho tôi cảm thấy có thiện cảm. Ly thì khác, cô bé để lại một cảm xúc rất đặc biệt trong tôi. Khi tôi nắm lấy bàn tay lạnh toát đầy mồ hôi của cô ấy, tôi cảm thấy những lời hát kia như đang bay lên tỏa sáng hai chúng tôi. Nhưng đó mới chỉ là một cô bé mười lăm tuổi, mười lăm tuổi mà thôi.
Tôi cảm thấy xấu hổ vì thứ cảm xúc bất chợt ấy, thế là một mình tôi đi ra ngoài quán nước ngồi để bình ổn lại tâm trạng, không ngờ, cô ấy lại chạy ra theo. Thế rồi ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại hứa với cô ấy một lời hứa thật kỳ cục. Tôi đã tự trấn an bản thân rằng đằng nào mình cũng sẽ không yêu bất cứ ai, lời hứa ấy có cũng như không, nhưng đó chỉ là đánh lừa bản thân mà thôi. Một khi đã là lời hứa, ắt hẳn sẽ có trọng lượng và ý nghĩa của nó.
Cuộc sống của tôi càng ngày càng trở nên phong phú hơn từ khi có cô bé ấy. Tôi cứ luôn đè nén thứ cảm giác khác lạ đang càng ngày càng mãnh liệt trong tâm trí mình. Nếu để mọi người biết được một chàng thanh niên trưởng thành đã từng bôn ba ngoài xã hội như tôi lại có tình cảm với một học sinh lớp chín thì thật xấu hổ. Tôi bỗng nhiên lại nảy ra một ý nghĩ muốn chờ cô ấy lớn lên. Nhưng rồi tôi nhanh chóng tỉnh mộng, bởi vì tôi còn chẳng có thứ gọi là thời gian, lấy cái gì ra để chờ cô ấy?
Song, cuộc sống chẳng êm đềm ngay cả khi ta muốn từ bỏ tất cả. Giây phút mà tôi nhìn thấy cô ấy ngồi khóc lóc bên đường, bao nhiêu người vây quanh, tôi mới hiểu được rằng, nếu mất đi cô ấy, có lẽ đến cả linh hồn tôi cũng không còn nữa, đừng nói là thời gian. Thế là tôi biết mình đã thầm yêu cô bé mất rồi. Là thầm yêu đấy, bạn có hiểu không? Tôi biết cô ấy có tình cảm với tôi, nhưng tôi vẫn phải thầm yêu cô ấy bởi vì cô ấy quá quan trọng đối với tôi. Hoặc cũng có thể là vì tôi chưa từng yêu, nên khi yêu rồi tôi mới ngu ngơ, ngờ nghệch đến như thế.
Ngày tháng cứ thế trôi đi, giữa chúng tôi có biết bao nhiêu kỷ niệm, bao nhiêu là hồi ức ngọt ngào, nhưng cứ qua thêm một ngày, tôi lại thấp thỏm thêm một ngày. Đêm nào tôi cũng ngước lên hỏi ông trời xem tôi còn có được bao nhiêu ngày tháng hạnh phúc như vậy nữa. Nhưng ông ấy chỉ cho tôi nhìn thấy những vì sao.
Không biết vì sao mà mẹ tôi lại biết đến Ly, mẹ cứ dò hỏi tôi về cô ấy. Tôi không dám nói, tôi biết mẹ rất thương tôi. Nếu tôi nói ra tình cảm của mình, mẹ nhất định sẽ tìm đến Ly rồi vun vén cho chúng tôi. Tôi không thể để chuyện đó xảy ra. Nhưng có một ngày tôi đã ngã quỵ. Khi ấy trong đầu tôi chỉ có một ý niệm: "Hiếu à, mày sắp hết thời gian rồi, nếu mày không đi gặp cô ấy e rằng sẽ chẳng còn cơ hội nữa, nhưng mày có thể xuất hiện trước mặt cô ấy với bộ dạng thê thảm như thế này sao?". Tôi không biết mình đã mê man trên giường bao lâu, chỉ biết rằng nếu như tôi không gọi điện hay đến tìm cô ấy, nhất định cô bé của tôi sẽ buồn lắm, rồi sẽ lại hờn trách tôi, nhưng có hờn trách cũng chẳng bao giờ dám nói thẳng với tôi, chỉ chôn chặt đáy lòng mà thôi.
Thế mà ngay khi tôi tuyệt vọng nhất, cô ấy lại xuất hiện. Cô ấy đứng ngay trong phòng tôi, sát ngay trước mặt mà tôi lại không dám tin vào điều đó. Cô ấy khóc lóc khi nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của tôi, cũng may cô ấy còn chưa biết gì. Nếu cô ấy biết tôi không phải chỉ bị sốt bình thường, không biết sẽ long trời lở đất đến mức nào nữa. Cô ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện cổ tích rất nổi tiếng mà ai ai cũng biết, thế nhưng lại nhầm lẫn cô bé lọ lem và nàng tiên cá, cô bé quàng khăn đỏ thì lại kể như chuyện Tích Chu của Việt Nam. Nhưng đối với tôi đó là những lời ru ấm áp nhất, êm đềm nhất mà trái tim có thể cảm nhận được.
Lần đổ bệnh đó khiến tôi có cảm giác như mình đã lên tới tận thiên đường. Nhìn dáng vẻ cô ấy đứng trong bếp, đeo tạp dề lúi húi làm đồ ăn một cách chuyên nghiệp, tôi phát hiện, hình như cô ấy đã có thể trở thành một người phụ nữ thực thụ rồi. Chỉ có điều tôi lại không thể trở thành chàng trai cùng cô ấy đi đến trọn đời.
Sau lần đó, hai mẹ con tôi đã có dịp ngồi trò chuyện nghiêm túc cùng nhau. Mẹ nói rằng tôi không thể cho Ly hy vọng, sau đó lại để cô ấy chờ đợi trong vô vọng như vậy. Chuyện này đâu cần phải nói nhiều lời, đôi ba câu là tôi có thể hiểu được ẩn ý bên trong nó. Tôi cũng cảm thấy bản thân mình đã quá ích kỷ. Thế là tôi quyết định tách dần ra khỏi cuộc sống của Ly, cô bé yêu dấu nhất cuộc đời tôi. Nhưng khi tôi gặp cô ấy trong đám cưới Linh, đôi mắt cô ấy buồn đến thế, nụ cười của cô ấy vô vị đến như thế, tôi thực sự đã gây cho cô ấy quá nhiều đau khổ mất rồi.
Sau đám cưới Linh, tôi vẫn thường lén lút đứng trong một góc nhìn bóng cô ấy ngoài cổng trường. Hôm nay trời rất oi bức, có lẽ sẽ có mưa. Cô bé ấy chẳng bao giờ nhớ được việc phải mang theo áo mưa hay ô dù mỗi khi ra khỏi cửa, vừa rồi lo buồn nhiều thứ, thân thể mệt mỏi, lại tắm mưa thì biết làm thế nào. Tôi vốn muốn tiến đến đưa ô cho cô ấy, nhưng lại nhìn thấy cô ấy leo lên xe một cậu học sinh. Nhìn hai người họ đèo nhau trên chiếc xe đạp, cùng một lứa tuổi, cùng một tương lai, có lẽ, đó mới chính là lựa chọn thích hợp cho cô bé của tôi. Mưa rất to, xối xả, tiếng mưa rơi lộp độp trên mặt ô nhưng tôi lại nghe như tiếng con tim mình đang dần nguội lạnh. Cô ấy và cậu học sinh kia cùng nhau trú mưa, cùng nói, cùng cười, còn tôi thì chẳng có tư cách gì để đến đưa chiếc ô này cho cô ấy nữa.
Phía bệnh viện bên Mỹ đã gửi cho tôi thông báo về chi phí phẫu thuật và điều trị, còn cả thông tin về người có thể hiến tim nữa. Không phải ai cũng may mắn như thế, đúng thời điểm có thể tìm được người thích hợp với mình mà lại còn có thể hiến tặng cả trái tim. Tuy nhiên, chi phí này cũng là một con số không thể coi nhẹ. Tôi suy nghĩ, tính toán, khoản tiền tiết kiệm trong tài khoản của tôi, cùng với mấy mảnh đất của bố tôi đem bán đi chắc cũng có thể tạm ổn chi phí lúc ban đầu. Hơn nữa bên đó gia đình tôi cũng có họ hàng xa đang sinh sống, chắc là cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng cuộc phẫu thuật này khả năng thành công cùng thất bại lại ngang nhau. Tôi đã phải suy nghĩ rất nhiều mới có thể đưa ra quyết định.
Thời gian đầu mới sang, tôi được nằm phòng theo dõi và điều trị, cả ngày chỉ đi siêu âm chiếu chụp rồi xét nghiệm đủ thứ. Tôi phải chờ đợi người hiến tim nữa. Thêm một ngày là thêm không biết bao nhiêu là tiền, cũng may gia đình tôi đã có sự chuẩn bị tương đối kỹ. Nghĩ lại đau lòng, sinh mệnh của tôi không biết đã tốn biết bao tiền của và công sức của bố mẹ tôi. Nhiều lúc cũng nghĩ, nếu như mình chết đi, có phải bố mẹ mình trút được bao nhiêu là gánh nặng hay không. Thế nhưng sinh mệnh của tôi còn có một người nữa vô cùng quan trọng, mà tôi lại là ước mơ lớn nhất trong cuộc đời của cô ấy.
Càng ngày tôi càng thấy mệt, nhìn mẹ tôi tiều tụy, rồi nỗi nhớ cô bé ấy dày vò tôi tới điên cuồng. Mỗi một giây phút của cuộc sống đều nặng nề như chính nhịp thở của tôi. Lên Facebook tôi không thấy cô bé của tôi cập nhật bất cứ thông tin gì, nghìn trùng xa cách, tôi không biết cô ấy đã lớn đến nhường nào nữa. Cũng may có một hôm buồn chán, tôi nổi hứng mở hòm mail ra đọc mới thấy những bức ảnh mà cô ấy đều đặn gửi tới. Gần đây nhất là bức ảnh cô ấy mặc áo dài, buông tóc nhìn vô cùng xinh đẹp. Cô bé của tôi duyên dáng đến như thế, đôi mắt sáng long lanh, tôi thích đôi mắt ấy nhiều lắm, một đôi mắt biết cười, biết nói. Thế là cô bé của tôi đã tốt nghiệp rồi, chấm dứt quãng thời gian mơ mộng, bước vào thời đại của hoài bão, của đam mê. Mỗi một bức thư cô ấy gửi cho tôi đều chỉ có sáu từ: "Em chờ anh, mãi yêu anh!". Hóa ra đàn ông cũng có lúc phải rơi lệ. Nếu như cuộc đời này cho tôi bất cứ điều gì, tôi nguyện để lại tất cả những thứ tốt đẹp nhất cho em, còn đau khổ, khắc nghiệt hay day dứt, dù phải chết, tôi cũng giật lấy từ tay em rồi ôm chúng xuống mồ, cô bé của tôi, em cũng là tình yêu duy nhất.
Bây giờ tôi chính thức đi vào phòng phẫu thuật, nếu như ông trời thu hồi năm mươi phần trăm còn lại, xin hãy mang đi bất cứ thứ gì trên thân xác tôi, còn linh hồn, xin hãy để nó bay đến bên em, bảo vệ che chở cho em, dìu dắt em đến bến bờ của hạnh phúc...

LỜI CỦA HỚN – TÁC GIẢ
Bây giờ đã là mười hai giờ đêm, cũng chính là không giờ sáng. Laptop chỉ còn lại mười tám phần trăm pin, tôi vẫn muốn viết cho xong đôi dòng tâm tư này. Cuối cùng tôi đã có thể hoàn thành tác phẩm đầu tiên của mình một cách trọn vẹn. Để có thể viết được một câu chuyện hoàn chỉnh, không dang dở cần phải có một động lực rất lớn, bây giờ tôi mới thấm thía được điều đó.
Vốn dĩ câu chuyện này là lời hứa với một người bạn, người chị của tôi. Đây là món quà mà tôi đã hứa sẽ tặng cho chị ấy, nhưng vẫn chưa có động lực nào đủ mạnh để tôi bắt tay vào viết. Cho đến một ngày, tôi nhận được tin chị đã ra đi, chị không kịp đợi món quà của tôi, tôi mới bắt tay vào viết những dòng đầu tiên. Căn bệnh tim bẩm sinh đã cướp đi biết bao nhiêu thứ mà cuộc đời chị ấy vốn dĩ có thể tận hưởng. Chị không dám kết bạn, không dám yêu, nhưng chị lại luôn khao khát những yêu thương. Trái tim của chị yếu đuối, mong manh nhưng chị sống tình cảm hơn bất cứ ai. Cuối cùng chị vẫn chọn cách rời bỏ tôi, rời bỏ những người chị yêu thương, bởi vì thế giới này đã không còn là nơi thuộc về chị. Tuy nhiên tôi tin rằng cho dù ở bất cứ nơi đâu, chị cũng sẽ có được hạnh phúc mà chị vốn dĩ cần phải có, một hạnh phúc chỉ dành riêng cho chị.
Tôi có mong muốn câu chuyện này được xuất bản thành sách, không phải để tôi kiếm được tiền nhuận bút, cũng chẳng phải để tôi được nổi tiếng, mà chỉ đơn giản, tôi muốn đặt quyển sách ấy trước mộ chị, mỉm cười nói với chị rằng tôi đã thực hiện được lời hứa. Tuy rằng tôi không đủ tự tin để có thể quả quyết rằng câu chuyện của tôi sẽ được duyệt để xuất bản, nhưng đó vẫn là một khao khát cháy bỏng trong tôi.
Cuối cùng, đây không chỉ là món quà dành riêng cho chị, người bạn đã ra đi khi tuổi đời còn quá trẻ của tôi, mà còn là món quà cho tất cả những ai có thể đồng cảm và yêu thích nó.
Cám ơn mọi người vì đã dành chút thời gian cho câu chuyện nhỏ của tôi!  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro