Chương 18: Đi đi, cắm sừng hắn!

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phạm Minh Vũ bị một lực đạo không nhẹ mà ôm ghì lấy, đương nhiên cậu biết đây là ai. Trong phút chốc thời gian dừng lại, tâm trạng của Minh Vũ như quay trở lại cái ngày tồi tệ kia vào mấy năm trước.

Sợ hãi, hoảng sợ, trốn tránh,...

Những cảm xúc ấy như chỉ mới ngày hôm qua, khó thở đến mức nghẹn lại. Cổ họng như một bàn tay vô hình siết chặt lấy, cay đắng và sặc sụa. Xung quanh bao phủ bởi bóng đêm, tựa như chỉ còn lại một mình bản thân trên thế gian này.

Nhìn thấy biểu cảm Minh Vũ không đúng lắm, Mạc Thanh Vân đứng ở đằng sau ngay lập tức kéo Minh Vũ về phía mình, dùng tay đẩy cằm hắn ra. Một tay vòng qua cổ Vũ, bàn tay phủ lên đôi mắt đang mở to cậu, như đã quá quen với tình huống này, cô cụp mắt bình tĩnh nói:

"Thở ra, Vũ. Bình tĩnh, là em. Em đây, Thanh Vân." 

"Không có gì cả, thật sự không có gì..."

Thanh Vân lặp đi lặp lại câu nói ấy như một câu thần chú có tác dụng trấn an vô cùng hiệu quả: "Vũ, hít sâu vào, thở ra... Đúng rồi, anh làm tốt lắm!"

"Vân, Thanh V-Vân... " Minh Vũ hít thở một cách khó nhọc, bám víu lấy cánh tay cô như người sắp chết đuối vớ được cọc. Ngay khi vừa lấy lại được nhịp thở, Vũ đã nhắm mắt để bản thân chìm vào bóng tối.

Việc này chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, người đằng trước ngẩn người rồi ngay lập tức lấy lại tinh thần, vừa nãy hắn còn đang lo sợ nếu cố ý kéo cậu lại bằng bạo lực sẽ làm cho tình trạng thêm nặng nhưng khi người trước mặt vừa dựa thân thể vào cô gái kia rồi mất đi ý thức, hắn kéo Minh Vũ về phía mình, đề phòng nhìn Thanh Vân như bản năng một con dã thú khi bị đe doạ.

"Cô là ai?" Tên đó vẫn giữ tư thế bảo vệ chặt chẽ, hai tay vẫn một mực ôm chặt lấy Vũ, ánh mắt mang theo tia lo lắng cùng nhớ nhung nhìn người trong lòng. Sau khi xác định cậu không có việc gì mới nhíu mày nhìn cô.

Một đứa con gái xem ra vừa chỉ mới lớn, trang điểm loè loẹt, quần áo thì mặc như dân đường phố. Ghét nhất là cả phong cách trang điểm lẫn quần áo đều giống y hệt của Minh Vũ, là đồ đôi. Đã thế, nhìn hành động của hai người này thật sự rất thân thiết, điều đó khiến hắn cực kì không thoải mái.

Chẳng lẽ chỉ có xa nhau mấy năm Vũ đã hoàn toàn quên đi hắn rồi sao?

Vậy rốt cuộc mấy năm nay hắn đi tìm cậu lâu như vậy là vì cái gì?

Đau khổ như vậy, cuối cùng lại phát hiện ra người mình thương vốn dĩ đã sớm quên mình rồi!

Buồn cười làm sao...

"Quang, bỏ tôi ra!" Minh Vũ sực tỉnh, lấy lại tầm nhìn khi mình vừa mới bị mất ý thức tạm thời, đẩy người đàn ông ra, có chút lo lắng quay sang nhìn Thanh Vân, cô vẫn giữ vẻ mặt dửng dưng, hai tay đút túi áo, điệu bộ này cậu rất quen thuộc, là đang xem kịch.

Vừa nãy Quang kéo cậu có hơi mạnh, tuy không làm cậu bị thương nhưng lúc đó móng tay cậu lại đang bám vào tay Vân không biết có làm thương em ấy không nữa.

"Không bỏ! Em lại trốn mất!" Trần Nhật Quang ngay lập tức phản đối, chuyển sự chú ý của mình sang Vũ. Hai tay vẫn ôm chặt lấy cậu như thật sự sợ cậu chạy mất.

"Bỏ ra, tôi không đi!"

Nhìn ánh mắt bực bội của Vũ, Nhật Quang ánh mắt ảm đạm, chần chừ một lúc rồi không còn cách nào khác mới thả tay ra, hai mắt vẫn dán sát thân ảnh của Vũ đang đi đến gần chỗ Thanh Vân.

Chỉ thấy cậu con trai kia có vẻ lo lắng, nhìn quanh cô gái một hồi. Có vẻ như xác nhận cô gái ngoài vết trầy nhẹ ở cánh tay không có việc gì mới an tâm. Sau đó họ nói chuyện một hồi, ánh mắt Nhật Quang hiện lên một tia âm u. Cho dù bây giờ hắn đang rất muốn đá cô gái kia ra chỗ khác rồi kéo người đi nhưng nhất định phải nhẫn nhịn. Khó khăn lắm mới tìm được Minh Vũ về, không thể để em ấy lại một lần nữa chạy mất!

Lúc sau, Minh Vũ nói chuyện xong thì quay lại, kéo tay người kia.

"Đi, ra chỗ khác chúng ta nói chuyện."

Nhật Quang nhìn chằm chằm vào bàn tay được nắm của mình, ngơ ngác đi theo.

"Vũ!"

Minh Vũ ngoái đầu lại nhìn Thanh Vân. Trần Nhật Quang nhíu mày, bầu không khí tốt đẹp bị chen ngang khiến hắn không vui chút nào, mặt hằm hè đe doạ nhìn cô.

"Nhớ lấy lời mình nói."

Minh Vũ im lặng một hồi, thở ra một hơi rồi cùng Nhật Quang đi mất.

Mạc Thanh Vân trầm ngâm đứng đó hồi lâu, đứng lặng người trong bóng tối, lúc sau mới xoay người sải chân bước về phía cửa hàng tiện lợi mua một bông hoa cùng một gói thuốc lá dành cho nữ.

Vẫy một chiếc xe taxi, báo địa chỉ. Mạc Thanh Vân dừng lại đặt chân trước cổng nghĩa trang, bước đi một cách chậm rãi về hướng quen thuộc.

Vân nhìn ngôi mộ trước mặt, đặt bông hoa cúc trắng xuống trước ảnh thờ. Trong ảnh, người phụ nữ với khuôn mặt hoà ái, khoé mắt xuất hiện vết chân chim. Nhìn chỉ như một người phụ nữ trung niên xinh đẹp nếu không nhìn vào kĩ vào tuổi tác trên bia mộ.

Mạc Thanh Vân nghiêng người nhìn bà, nói:

"Cháu chuyển đến nơi khác rồi, chắc là sẽ khó gặp lại được bà."

"Ý tưởng cũ kia tan tành rồi, giờ thì bà không thể nào cản được cháu đâu."

"Haha, chỉ cần một chút nữa thôi..."

Câu nói cuối cùng thốt ra, khoé môi Thanh Vân hiện lên nụ cười nhàn nhạt. Đúng vậy, bây giờ không còn ai có thể cản được cô nữa.

Mạc Thanh Vân xoay người, đút tay vào túi áo khoác ra khỏi nghĩa địa, trở về làn đường bên bờ biển. Bàn tay mân mê hộp thuốc hồi lâu, bóc ra rồi rút một điếu thuốc. Bật lửa vang lên vài tiếng lách cách.

Thanh thuốc lá thon dài kẹp giữa đôi môi màu đỏ đậm, hít một hơi thật sâu. Tâm trí lúc này mới dần thanh tịnh, khói thuốc lượn lờ vương vẩn quanh mũi. Mùi chanh nhàn nhạt từ đầu thuốc lá bốc lên, vị tê tê của đầu lưỡi.

Vân liếc nhìn ánh hoàng hôn buổi chiều tà, tay dựa vào lan can về đường, môi vẫn còn ngậm điếu thuốc lá.

Liên tục hút tận ba điếu Thanh Vân mới dừng lại, vừa mới xoay người, đối diện bên kia đường liền gặp người quen. Trần Nhất Phong vừa mới bước khỏi cửa hàng tiện lợi, hai người đối mắt với nhau vài giây. Thanh Vân cụp mắt trước, đội mũ trùm đầu lên rồi đi khỏi nơi này.

Trần Nhất Phong nhìn theo người kia, hai mắt nhíu lại hồi lâu.

oOo

Rất nhanh sau đó, kì nghỉ Tết đã hết. Học sinh mới đi học lại liền mang theo tâm thế uể oải. Học mà cứ vật và vật vờ, bị nhiều giáo viên quở trách. Tình trạng này sẽ nhanh kết thúc sau một vài ngày.

Mạc Thanh Vân quay trở lại cuộc sống học đường bận rộn của mình để chuẩn bị cho thi giữa học kì II. Thỉnh thoảng giáo viên bộ môn sẽ gọi gặp riêng cô để kiểm tra thử trình độ học lúc trước. Tuy đạt được điểm rất tốt, đặc biệt là các môn khoa học tự nhiên nhưng Vân vẫn từ chối việc tham gia thi thử để học đội tuyển.

Vân đã sớm hoàn thành kiến thức của ba năm trung học phổ thông. Lần trước đạt điểm thấp chẳng qua là do chưa thích ứng được với dạng đề khác biệt.

Chỉ trong hai tuần ôn thi ngắn ngủi, Thanh Vân gần như đã trở thành con cưng của giáo viên giống như lớp trưởng Lộc. Đặc biệt là giáo viên chủ nhiệm, lúc nào mặt cũng như nở hoa, đi đâu cũng khoe về việc lớp mình tậu được một học sinh chuyển trường rất chất lượng.

Đương nhiên, đôi khi cũng sẽ gặp được một vài câu hỏi khá khó trả lời:

"Ê Vân, học giỏi vậy sao mày chuyển trường? Tao cứ nghĩ là trường cũ của mày phải giữ lại chứ?"

Một học sinh trong lớp lại hỏi.

"Mẹ muốn đổi môi trường học tập, trường muốn cản cũng không được."

"Ầu, lớp cũ mày thế nào? Vui không?"

Thanh Vân híp mắt suy nghĩ: "Cũng được."

Đám bạn cùng lớp bắt đầu tụ lại chỗ của Vân nói chuyện ồn ào, Trần Nhất Phong bên cạnh bắt đầu khó chịu. Thậm chí có mấy đứa con gái còn ra vẻ "vô tình" chạm vào người anh nữa!

"M*! Bọn mày ồn thế nhở? Phắn ra chỗ khác mà nói chuyện!"

Đám bạn cũng biết tình hình liền tản đi, có người muốn kéo Thanh Vân ra chỗ khác nói chuyện nhưng bị từ chối.

Bản thân cô cũng không thích việc bị bu lại như thế này, giải tán cũng tốt.

"Ở lớp cũ, cậu cũng như vậy à?" Nam Sơn chép miệng, không nhịn tò mò mà hỏi.

"Lúc đầu là vậy, sau không còn nữa." Con người là vậy, luôn thích theo đuổi những thứ mới lạ, tới khi cũ rồi liền vứt bỏ. Có mới nơi cũ, lúc nào cũng vậy.

"Tao có điều muốn hỏi." Quang Lộc nghiêm túc nói: "Mày học hết Hoá 12 rồi à?"

Nam Sơn: "WTF? Điên à?"

"Lần trước có bài tập cô giao cho học sinh giỏi trong lớp, đội tuyển Hoá bọn tao cũng có. Mà trong bài đấy có nhiều công thức lớp 12, Vân giải được nó trong hai mươi phút là tao đã nghi ngờ rồi."

"Thật à, Vân?" Nam Sơn không thể tin nổi, rưng rưng nước mắt hỏi.

Mạc Thanh Vân ừ một tiếng. Nam Sơn liền khóc không ra nước mắt, trong lúc tôi còn đang vật lội với hoá hữu cơ lớp 11, bạn tôi đã học xong hết mẹ chương trình rồi!

Cuộc đời thật không công bằng! Not fair at all!

Học thần! Lại thêm một con người biến thái nữa ngoài bạn Lộc.

Huhu, cuộc sống này quả là khó khăn mà...

Trần Nhất Phong ngồi ngay bên cạnh đương nhiên cũng nghe thấy được đoạn hội thoại này, anh cũng ghé mắt mà nhìn trộm Thanh Vân. Con bé này lúc nào trông cũng bình tĩnh như vậy, thật khiến người ta đau đầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro