volam12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Họ bắt đầu tỏ ra sự hoài nghi, họ hoài nghi vô cùng, họ hoài nghi lai lịch của người thiếu niên mà chỉ mấy phút trước đây họ xem chẳng có ra gì...

Nhất Tiếu Phật cười sảng khoái:

- Chân tướng cuối cùng phải lộ, công tử đây bản lãnh quá đấy nhé!

Nhưng ông ta bỗng nín cười và nghiêm giọng:

- Bốn bên không có dấu nào lạ nữa, cũng không có vết tích gì chứng tỏ nơi đây có xảy ra chiến đấu, như vậy nghĩa là Lý Bá cũng bị ám khí, xin các vị chú ý xem thật kỹ!

Hai người đỡ xác họ Lý dậy. Da thịt vẫn y như những nạn nhân trước, cũng sưng húp tím bầm...

Dở ngực ra xem, cũng như những người đã chết rồi, cũng một vết thương như dấu tên bắn, vết thương cũng chảy ra một thứ nước đen nhờn và cũng không có ám khí gì lưu lại!

Quần hào đưa mắt nhìn nhau, người này nghe được tiếng tim đập của người kia dồn dập...

Mạc Hy run giọng:

- Thứ... thứ ám khí này chẳng lẽ quả thật là thứ nhân gian không có... hay là ám khí là thứ tan hòa trong máu?

Điều nên biết là ngoài vết thương độc nhất đó, toàn thân không có vết tích gì khác nữa, vì Lý Bá té ngã sấp nếu muốn lấy ám khí ra nhất định phải có dấu vết khác nữa. Bằng không thì không tài nào lấy được!

Tất cả nghĩ gần nát óc, không ai tìm được mạnh mối khả dĩ phăng dò.

Tuyết càng rơi, người càng lạnh. Bành Lập run run:

- Chẳng lẽ đây là loại vô hình kiếm khí?...

Nhất Tiếu Phật bật cười:

- Bộ nằm mơ sao chứ?

Bành Lập muốn nói gì thêm nữa, nhưng bắt gặp thái độ của nhà sư làm ông ta nín luôn...

Đôi mắt Nhất Tiếu Phật bắn ra từng tia uất khí. Ông vụt cởi phăng chiếc áo ném trên mặt đất và mặc dù giữa trời khuya tuyết đổ, nhưng toàn thân ông ta hơi nóng bốc lên hừng hừng...

Cúi xuống lượm chiếc áo xé ra từng mảnh, Nhất Tiếu Phật buộc chặt cổ tay, bắp chân, thắt xiết ngang eo bụng, gân cốt ông vụt nổi lên cuồn cuộn...

Đôi mắt sáng quắc của ông ta nhìn khắp mọi người:

- Ai cần giữ tính mạng thì nên trở lại, ai đi thì hãy xem như không có vấn đề sống chết!

Bành Lập vẫn run run:

- Đi... đi đâu?

Nhất Tiếu Phật cất giọng cười ngạo nghễ:

- Ngoài cái hang quỷ giết người ấy thì còn có đi đâu!

Và ông ta vụt quát to :

- Phải phá nát cái hang quỷ đó, ai có đảm lược xin cùng đi với bần tăng!

Rồi không đợi ai hưởng ứng ông ta lao mình tới trước.

Là những kẻ không kém bầu máu nóng. Thắng Vinh, Tôn Thông, Mạc Hy, Thiết Thắng Long, Tiêu Mộ Vân và Vương Nhị Ma không cần suy nghĩ, tung mình bám sát theo sau...

Liếc thấy Trầm Lãng còn đứng lại, Bành Lập gượng cười:

- Tại hạ và Lý Bá có chỗ giao tình, không nỡ để cho thi thể bộc lộ giữa đồng... Mai táng người cho trọn tình bạn rồi tại hạ sẽ theo sau.

Trầm Lãng mỉm cười, nhưng khi Bành Lập liếc lên lần nữa thì bóng chàng chỉ còn là một chấm mờ ở xa xa...

Bành Lập thở phào như trút xong gánh nặng, và không nhìn lại thi thể Lý Bá lần nào nữa, ông ta co giò phóng một nước luôn về khách điếm.

Chỉ trong thoáng mắt, Trầm Lãng đã bắt kịp bọn người đi trước nhưng chàng không vượt qua mặt họ, cứ âm thầm đi ở sau cùng.

Chàng nghĩ rằng cứ theo lệ trước thì lần này "lãnh tiễn" sẽ nhắm đúng vào chàng. Chàng bấm bụng cười thầm, không biết hành động "sẵn sàng" của mình có phăng được mối dây, hay là đi vào con đường... tự tử!

Nhưng trái hẳn ý liệu, lần này đúng là "thượng lộ bình an". Tất cả lìa Tất Dương khá xa, có lẽ sắp đến vùng "hang quỷ".

Trầm Lãng thở dài thất vọng, nhưng thình lình Nhất Tiếu Phật vụt quát lên và Mạc Hy cũng cất tiếng kêu kinh dị, đoàn người náo loạn...

Nhất Tiếu Phật nổi nóng cười um:

- Mẹ nó, có giỏi thì xuất hiện ra với bần tăng đây, chuyện gì lại co đầu rút cổ làm yêu quỷ. Súc sinh!

Trầm Lãng cau mày nhún mình lao tới trước, thấy mọi người quây quần một chỗ, Nhất Tiếu Phật tay cầm một mảnh vải trắng, miệng thì mắng vãi mà bốn bên vẫn không thấy một bóng nào...

Trầm Lãng bước lên hỏi:

- Chuyện chi thế?

- Xem đây này!

Nhất Tiếu Phật trao mảnh vải trắng. Trầm Lãng tiếp lấy, dưới ánh sáng mờ mờ của trời khuya, chàng thấy hàng chữ đỏ au như máu:

- "Xin khuyên các vị hãy quay trở lại, thêm một bước nữa ăn năn không kịp!"

Trầm Lãng thấp giọng:

- Vật này ở đâu tới?

Giọng Nhất Tiếu Phật vẫn còn giận dữ:

- Vừa đến nơi này, bần tăng chợt thấy trước mặt tuyết đọng thành một vũng lớn trắng xóa, và đống nước ấy vụt bắn vọt tới trước mặt bần tăng. Bần tăng thấp thoáng thấy trong sương mù có một bóng người, bần tăng khoát tay đối kháng, thì ra... thì ra chụp được nó là mảnh vải này!

Trầm Lãng cau mày:

- Thế còn người ấy đâu? Tại sao không đuổi theo?

Nhất Tiếu Phật lắc đầu:

- Cái bóng đó gọi là người thì cũng không phải, vì cái bóng nhỏ ngắn ngủn như một con chồn cáo lớn thì giống hơn. Bởi vì khi nó nằm phục ở đây thì không thấy, mãi đến khi nó động đậy mới thấy bóng, nhưng chỉ thoáng qua rồi lại mất liền...

Trầm Lãng cắn môi suy nghĩ...

Tại sao lối này lại giống "Ngũ Sắc Hộ Thân Chưởng Nhân Pháp" một cách trong "Thiên Ma Mê Tung thuật" của Hoa Nhị Tiên quá! Mà cả đến hình dáng lại cũng nhỏ thó ngắn ngủn! Quả là một chuyện trùng hợp hơi có vẻ dị kỳ.

Nhất Tiếu Phật thấy Trầm Lãng lặng thinh bèn nói :

- Công tử không cần suy nghĩ gì cả, bất luận nó dở trò gì cũng không làm bần tăng sợ đâu. Bây giờ đề nghị công tử cùng bần tăng mở đường. Còn Mạc huynh và Thắng huynh đoạn hậu đi!

Trầm Lãng gật đầu:

- Đi!

Rõ ràng tình thế không còn lui được nữa, tuy có người hơi ngán nhưng tất cả đều phóng tới.

Thấp thoáng phía trước dạng núi đã hiện chập chờn, quần hào cùng đi tới nhưng ai cũng phập phồng, không biết nơi "hang quỷ" đang dàn sẵn trò gì. Không biết nơi đó có vật gì quý giá, nhưng trong lòng mọi người bây giờ không một ai cảm thấy chút gì ham muốn, vì họ đều thấy vấn đề càng lúc càng kỳ dị, chứng tỏ nhiều quan hệ đến võ lâm an nguy, chứ không phải đơn thuần là một vấn đề về lợi ích riêng tư gì cả!

Mọi người đang đi tới, chợt nghe phía trước có tiếng cười vọng chói tay:

- Các vị bây giờ mới tới đấy ư?

Quần hào rúng động dừng phắt lại...

o 0 o

Không dám quay đầu dòm lại, cũng không dám thở mạnh hơi, Bành Lập cắm đầu chạy riết một hơi về tới khách điếm.

Nơi đây, bây giờ lại trở nên huyên náo dị thường.

Có nhiều người loáng thoáng bên ngoài y như đang lo khiêng kẻ bị thương...

Có nhiều tiếng xì xào:

- À... lại mười người nữa...

Bành Lập không dám ngăn cấm, cũng không dám nghe, lẻn về phòng của mình xô cửa và cẩn thận gài then lại, thở phào lẩm bẩm :

- Ý, may mà sống được... bây giờ vàng cũng chẳng ham...

Nhưng Bành Lập bỗng giật mình...

- Không phải, không phải rồi! Phòng mình sao lại có đèn?

Họ Bành đảo mắt nhìn quanh và bỗng rụng rời, hai chân run lập cập...

Ngay giữa phòng, một người mặc áo màu trong xám. Áo đã dài lệt bệt mà tóc lại bỏ cũng bỏ dài xập xõa nhưng vì ngồi day mặt vào trong nên Bành Lập chỉ thấy nội phía lưng...

Dưới ánh đèn mập mờ, bóng người ngồi y như một bóng yêu tinh...

Bành Lập nắm chặt hai tay lắp bắp:

- Bằng... bằng hữu là... là ai?

Người áo xám ngồi bất động, chậm rãi kéo dài từng tiếng:

- Trăng... lạnh... rọi... mồ... hoang...

Hai chân Bành Lập y như không còn gân cốt, cả thân mình tuột dần từ vách cửa, rụng bộp xuống đất như một bao thịt không xương...

Người áo xám cười hai tiếng khô khốc:

- Sợ chết à? Muốn được yên để trở về nhà à?

Hai hàm răng Bành Lập khua lốp cốp:

- Tôi... tôi muốn...

Người áo xám cười the thé:

- Thành Tất Dương ai đến, sẽ... thành kẻ... mồ... hoang!

Như một con thú biết trước giờ sắp chết, Bành Lập gom tận lực bình sinh phóng tới, chập cả hai tay giáng xuống đỉnh đầu người áo xám.

Vừa phóng tới, Bành Lập vừa thét lên:

- Quỷ ta cũng giết!

Không quay đầu lại, người áo xám phất ngược tay áo rộng...

Như một câu gió thốc, Bành Lập vừa kịp rùng mình thì đã lộn ngược ra sau dội vào vách cửa, máu rỉ ra khóe miệng!

Người áo xám lạnh lùng:

- Hừ, sức ngươi mà lại dám ăn thua với quỷ chứ?

Bành Lập nằm co sát vách, tay chân run bắn như thằn lằn đứt đuôi...

Người áo xám gằn từng tiếng:

- Muốn chết hay muốn sống?

Bành Lập hả miệng tàng hoạc mà nói không ra tiếng...

Người áo xám gắt lên:

- Nói mau!

- Ơ... Da... tôi... muốn... sống!

Giọng nói Bành Lập nghe như thụt lưỡi.

Người áo xám gật đầu, giọng lạnh như băng:

- Muốn sống hãy y theo lệnh ta...

o 0 o

Quần hào lặng im chăm mắt nhìn về phía trước. Tiếng hỏi quả là giọng người, nhưng ai nghe cũng cảm thấy như tiếng quỷ kêu...

Thiết Thắng Long không cử động thân mình, nhưng đôi chân tự nhiên nhích lần ra phía sau...

Tiêu Mộ Vân cảm nghe như hai chân yếu xịu, đánh lập cập liên hồi...

Nhất Tiếu Phật gầm lên:

- Kẻ nào! Ra mặt ngay đi!

Từ trong bóng tối mập mờ, hiện ra một bóng người trắng toát...

Bóng trắng di động, nhưng từ đầu đến chân cứng như xác chết, chân không thấy nhấc co lên, mà hình cũng không uốn éo như dáng đi của người thường...

Bóng đó trắng, chân lại lơ lửng trên mặt đất, cánh tay áo cứ che ngang trước mặt lòa xòa, y như một u hồn lãng đảng chứ không phải người đi...

Quần hào chợt nghe cổ họng mình khô khốc, tay chân lạnh ngắt mà mình lại rịn mồ hôi. Họ thấy rõ ràng gặp quỷ!

Nhất Tiếu Phật là con người dạn nhất, bây giờ cũng cảm thấy bóng đó quả đúng là người từ một địa đi lên.

Nhưng ông ta vụt gầm lên:

- Chết!

Tiếng "chết" kéo dài theo thân ảnh tung lên, hai cánh tay hộ pháp của Nhất Tiếu Phật nhắm bóng trắng vù vù tới...

Từ chiếc bóng trắng phát ra một chuỗi cười the thé, và vụt nhấc bổng lên lui ngược ra sau...

Nhất Tiếu Phật rùng mình, nhưng ông ta lại vận toàn lực lao tới nữa.

Từ phía sau hơi gió ùa tới, Trầm Lãng lướt lên cản trước mặt Nhất Tiếu Phật và gắt lên:

- Chu Thất Thất, đùa chi mà lạ vậy?

Bóng trắng vụt sặc cười, buông tay áo rộng. Quần hào trông rõ đúng là cô gái mặt hoa rạng rỡ, và dưới chân nàng vụt có tiếng reo :

- Trầm đại ca giỏi quá hé!

Hỏa Hài Nhi cười hi hi chạy lên, và bóng trắng Chu Thất Thất tụt xuống đứng trên mặt đất!

Thì ra nãy giờ cậu bé ôm lấy chân chị đưa lên, và sở dĩ bóng trắng Chu Thất Thất di động khỏi mặt đất và thân hình không bị uốn éo là vì cậu bé đi chứ không phải cô đi. Nhưng vì đêm tối, cậu lại mặc đồ đỏ, với lại bị bóng trắng của Chu Thất Thất át đi làm cho không ai thấy nữa, chỉ trừ Trầm Lãng.

Nhất Tiếu Phật dở khóc dở cười, dậm cẳng:

- Cô nương và cậu bé thật là ác!

Hỏa Hài Nhi cười khì:

- Đại hòa thượng thật là gan cùng mình. Quỷ thật gặp ngài chắc cũng phải chạy té!

Thấy mặt chú bé y như là hạp nhãn, Nhất Tiếu Phật cười ha hả:

- Bần tăng là thầy chùa trị quỷ mà!

Chuyện thật đáng giận, nhưng chú bé đối với Nhất Tiếu Phật gần như "hạp" quá, nên nhà sư đã không giận mà lại còn vui, ông quay qua Trầm Lãng:

- Hai chị em này vui quá, bần tăng thích cậu bé lắm, công tử đừng giận nhé!

Chu Thất Thất háy ngang:

- Hắn mà dám giận, hắm làm lòi đuôi tụi này, tụi này không giận thì thôi chứ!

Nhất Tiếu Phật vỗ tay:

- Phải rồi, công tử không giận đâu, nhưng ai làm công tử phát giận được, kẻ ấy kể là giỏi lắm!

Chu Thất Thất lườm lườm, thúc Trầm Lãng một cùi chỏ và ngắt nhỏ:

- Đồ thứ người đá!

Sự xuất hiện của hai chị em Hỏa Hài Nhi làm cho tình hình căng thẳng tiêu mất. Quần hào y như từ ác mộng tỉnh dậy thấy ban ngày. Không khí trước hang quỷ giữa đêm khuya bây giờ không còn rùng rợn nữa.

Trầm Lãng hỏi Chu Thất Thất

- Hai người làm sao đến đây? Có vào xem quỷ chưa?

Và chàng thấp giọng hỏi luôn:

- Có gặp Hoa lão bà không?

Chu Thất Thất nguýt chàng:

- Xí, hỏi người ta mà y như là hỏi tội!

Trầm Lãng gắt:

- Thôi, chuyện không có lộn xộn, nói cho các vị đây nghe đi!

Chu Thất Thất háy một cái nữa mới nói:

- Lúc mấy người bận xem xét thi thể những người chết thì chúng tôi tới. Nhưng chúng tôi tránh ra và đi luôn đến đây. Đã vào rồi nhưng tối quá mà không có đuốc, phần thì cậu Bát lại sợ run. Tôi thì không sợ, nhưng ngại cậu ấy sợ quá sinh bệnh nên trở ra đây...

Hỏa Hài Nhi quẹt quẹt lên má:

- Ê, lêu lêu, ai sợ? Nói hổng mắc cỡ! Xí, cứ nắm tay người ta run lẩy bẩy mà bây giờ nói...

Chu Thất Thất dậm chân la át:

- Câm, quỷ! Nói nữa vả miệng bây giờ!

Hỏa Hài Nhi chu mỏ:

- Ai biểu nói tôi...

Ngay lúc ấy chợt nghe trong bìa núi có tiếng rú thất thanh. Tiếng rú tuy không lớn, nhưng trời khuya im lặng nghe lồng lộng. Và cuối cùng tiếng la y như bị nghẹt và một bóng người lảo đảo chạy ra...

Vừa thấy quần hào, bóng người đó khựng lại lấy tay chỉ chỉ nhưng nói không ra tiếng và từ từ quỵ xuống...

Quần hào hoảng hồn đứng yên không nhúc nhích...

Trầm Lãng xông lên đỡ lấy nạn nhân:

- Huynh đài, tỉnh lại, tỉnh lại...

Được Trầm Lãng lấy tay ấn vào huyệt đạo, nạn nhân từ từ hé mắt nhận ra Thiết Thắng Long, nạn nhân hé miệng thì thào:

- Thiết... Thiết huynh...

Thiết Thắng Long chồm tới:

- Công tử có nhận thấy không?

Trầm Lãng gật đầu...

Chu Thất Thất lại nguýt:

- Nhận thấy cái gì? Nói nghe!

Trầm Lãng nói bằng một giọng thản nhiên:

- Tử Sát Thủ!

Chu Thất Thất trợn tròn đôi mắt:

- Tử Sát Thủ? Thật à?

Nhất Tiếu Phật gật đầu:

- Rõ ràng lắm. Gần năm mươi năm trước, võ lâm có ngón chưởng này. Nhưng ngoài ba người: Tái Thượng Thần Long, Độc Thủ Sưu Hồn và Yếu Mạng Thần Cái thì không còn một ai có chưởng này.

Mạc Hy nói:

- Nhưng... nhưng ba vị ấy đều chết cả rồi mà!

Nhất Tiếu Phật gật đầu:

- Phải, chết cả rồi!

Người chết mà dấu chưởng có đây. Vấn đề lại bắt đầu gợi lên không khí... ma quỷ. Quần hào không cố ý, nhưng chân mỗi người như tự động nhích lại gần nhau...

Liếc thấy tình hình, Chu Thất Thất sặc cười :

- Ái chà, nghe nói điều đó sao mà bắt nổi da gà... Có lẽ ba u hồn của ba vị võ lâm tiền bối từ dưới huyệt mà trỗi lên đánh chết vị Tiên Lâm này!

Không nghe ai lên tiếng, Chu Thất Thất nhìn quanh thấy mặt người nào người nấy xanh mét, làm cho tiếng cười của nàng nhẹ dần rồi im bặt... Và nàng cũng bỗng nghe da mình rờn rợn...

Chương 7.

Câu nói vô tình của Chu Thất Thất làm sống dậy bóng hình ma quái, và Hỏa Hài Nhi chợt nghe xương sống lạnh toát... Cậu ta nhích sát lại gần bên Trầm Lãng nói nho nhỏ:

- Chỗ này kỳ quá... lạnh muốn chết... về nha!

Trầm Lãng gật đầu:

- Ừ, hai chị em về đi!

Hỏa Hài Nhi chớp mắt:

- Còn huynh?

Trầm Lãng mỉm cười:

- Từ nhỏ tới lớn chưa từng thấy quỷ, nếu bữa nay gặp được quỷ thì thú lắm... Nhưng không nên ở đông lắm, vì như thế quỷ sẽ sợ mà trốn mất!

Không khí im lặng mãi đâm buồn, một số người bắt đầu gợi chuyện...

Nhất Tiếu Phật dòm tay dòm chân mình và cười ha hả:

- Bần tăng so với quỷ cũng không khác xa chi lắm, nếu quỷ ra mặt, quỷ cái quỷ đực gì cũng vậy, ắt sẽ cho bần tăng là đồng loại... Nhất định chúng sẽ xáp lại nhìn bà con chứ chẳng chạy đâu.

Nhìn vào phía hang quỷ, Trầm Lãng cười cười:

- Đại sư, đi vào chứ?

Chàng nói với Nhất Tiếu Phật mà vô tình liếc Thắng Vinh và Mạc Hy, làm cho hai người này nhúc nhích...

Thắng Vinh cất bước mỉm cười:

- Tại hạ xin theo huynh đài!

Mạc Hy cũng cười hà hà:

- Người trong giang hồ đều gọi tôi là "quỷ tìm hồn" bữa nay không chừng quỷ giả của tại hạ gặp quỷ thật cũng nên!

Giọng cười ông ta có vẻ hơi gượng gạo, nhưng chân thì vẫn bước đi...

Trầm Lãng nói lớn:

- Bốn người đủ rồi!

Chu Thất Thất trố mắt:

- Còn tôi?

Trầm Lãng thản nhiên:

- Về đi!

Chu Thất Thất xí một tiếng thật dài:

- Quyền gì mà ra lệnh cho người ta. Tôi không về đó. Cậu Bát đi, sợ gì? Mình đi trước coi ai làm gì mình!

Hỏa Hài Nhi gật đầu:

- A... a...

Nhưng rồi cậu ta lại chớp mắt lắc đầu:

- Tôi hổng đi, mà chị cũng đừng đi nữa!

Chu Thất Thất gắt:

- Quỷ, sợ rồi hả?

Hỏa Hài Nhi cười rút cổ:

- Tôi không sợ quỷ mà lại sợ Trầm đại ca. Tôi hổng dám hổng nghe lời của ảnh!

Và vội kéo chéo áo của Chu Thất Thất, chú bé thấp giọng:

- Nếu chị kỳ cục với ảnh, ảnh sẽ hổng ưa chị, mai mốt gặp cô nào ngoan ngoãn, ảnh sẽ ưa cô đó làm sao?

Chu Thất Thất phát nhẹ lên tóc chú bé:

- Quỷ, như vậy hổng cho mi theo... cho theo mi nhiều chuyện quá!

Và nàng khẽ liếc Trầm Lãng rồi cũng thấp giọng:

- Về thì về!

Hỏa Hài Nhi hỉnh mũi:

- Trúng tim đen mà!

Chu Thất Thất phát chú bé một cái nữa và háy Trầm Lãng một cái rồi mới kéo tay em trở lại.

Thấy quần hào còn đứng láng cháng, Trầm Lãng nói:

- Tại khách điếm có lẽ lộn xộn lắm, nếu chư vị về đó chắc sẽ giúp ích được nhiều!

Vương Nhị Ma gật gật đầu:

- Phải phải, ở đây tuy nguy hiểm nhưng ở khách điếm cũng đâu đã an nhàn. Chúng ta chịu ra như thế là phải lắm!

Trầm Lãng mỉm cười ý nhị:

- Đúng rồi, mỗi cánh đều có nhiệm vụ chứ!

Nhưng chàng vừa quay lưng thì Chu Thất Thất vội kêu:

- Trầm Lãng!

Chàng lại cau mày:

- Gì đó?

Chu Thất Thất điểm điểm:

- Coi chừng... quỷ bắt mất à!

Hỏa Hài Nhi nhảy cà tưng:

- Thấy hôn, chị Thất lo cho anh ghê hôn? Đừng có sợ, quỷ hông bắt nổi anh đâu. Có sợ quỷ cái... sống á!

Chu Thất Thất phát cậu bé một cái thật mạnh. Chú bé vừa cười vừa chạy tuốt. Đám Vương Nhị Ma cũng lục tục kéo về theo hai chị em Hỏa Hài Nhi.

Đi được ít bước, Chu Thất Thất quay lại nhìn theo bóng bốn người của bọn Trầm Lãng băng vào hang quỷ, lỗ mũi nàng chợt ửng đỏ và nước mắt rưng rưng...

Hỏa Hài Nhi giật giật tay chị:

- Khóc gì, ảnh sẽ về mà!

Chu Thất Thất buồn rầu:

- Hổng biết sao chị thấy sợ quá Bát đệ... Nếu chàng... có bề nào thì chị... chị... !

Hỏa Hài Nhi cũng chợt nghe cay lỗ mũi, nói không ra tiếng...

Chu Thất Thất vụt xoay mình chạy băng trở lại...

Hỏa Hài Nhi hoảng hốt kêu lên:

- Chị... chị Thất... Chị...

Chu Thất Thất nói mà không quay lại:

- Em về đi, về kiếm Hoa lão... nghe. Chị đi xem chừng anh ấy!

Tiếng nàng vừa dứt và chỉ trong hai lượt nhún chân là đã khuất hẳn vào màn sương...

Gió khuya phất mạnh, không khí vụt như xao động kinh hoàng, Hỏa Hài Nhi dòm quanh bốn phía và vụt la lên như thét:

- Chị Thất, chị Thất... đợi em với...

Và cậu bé băng mình trở lại như bay...

Dưới chân rặng núi đá, một miệng hang sâu hun hút như miệng của một con quái vật khổng lồ, mà những mõm đá lồi lõm y là hàm răng chơm chởm đang há ra chờ đợi những con mồi.

Hai tiếng "hang quỷ" người ta đặt ra càng làm cho nơi này trở thành cực kỳ ghê rợn, tự nó có khủng khiếp không thì chưa chắc, nhưng từ cửa miệng con người tả về nó bỗng trở thành khủng khiếp lạ thường!

Nhưng Chu Thất Thất không một chút gì do dự, sự lo lắng an nguy cho Trầm Lãng làm cho nàng can đảm phi thường.

Nàng nhún chân phóng vào "hang quỷ" bỏ lại đằng sau vấn đề sống chết. Vì nàng thấy rằng có chết có lẽ cũng dễ chịu hơn là ở ngoài thấp thỏm đợi trông!

Từ phía sau, Hỏa Hài Nhi kêu thất thanh:

- Chị Thất, chị Thất... đợi em với!

Chu Thất Thất không muốn đợi, vì nàng không muốn cho Hỏa Hài Nhi theo, nhưng nghe giọng kêu thê thiết ấy làm cho nàng không nỡ...

Nàng đứng lại cự nự:

- Biểu về không về, coi chừng đó. Coi chừng va vào đá!

Quả thật trong bóng tối lờ mờ, Hỏa Hài Nhi bước đi loạng choạng cứ vấp lên vấp xuống.

Chu Thất Thất chạy lại vịn:

- Té đau hôn?

Hỏa Hài Nhi lắc đầu:

- Không!

Miệng thì nói không nhưng lại cứ xuýt xoa không dứt, tay cứ nắm cứng lấy tay của Chu Thất Thất...

Hai chị em cứ nắm tay nhau đi lần tới. Càng đi càng sâu, càng sâu càng tối. Tối đến mức ngửa bàn tay không thấy.

Bọn bốn người của Trầm Lãng không biết đi đâu mất. Ban đầu gió ngoài cửa động ồ ồ không dứt, nhưng dần dần tiếng gió không còn nghe thấy nữa. Bốn bề tịch mịch, chỉ nghe khí đá bốc lên lạnh thấu thịt xương...

Thình lình, không biết một vật gì ướt nhẹp và cũng không biết từ đâu bay vô tới, Chu Thất Thất giật mình vận lực đưa hất lên, chỉ nghe "bẹp" một tiếng, vật ấy bay phớt qua luôn...

Chu Thất Thất nói nhỏ :

- Đừng sợ, Bát đệ, đừng sợ, dơi mà!

Bảo em đừng sợ, nhưng chính nàng lại phát run...

Nhưng liền lúc đó, phía trước có một bóng người lướt qua...

Chu Thất Thất run giọng:

- Ai? Ai đó?

Bóng đen nói thật mau:

- Thất Thất đó à? Trầm Lãng đây!

Vừa nghe giọng nói, Chu Thất Thất chạy ùa tới ôm lấy Trầm Lãng...

Thấy nàng ướt và run quá, Trầm Lãng vuốt tóc nàng thở dài:

- Bảo đừng có theo mà cũng theo... Sợ quá như vầy... Khổ quá!

Lặng đi một lúc như để nén bớt cơn mừng cơn tủi, Chu Thất Thất xô nhẹ Trầm Lãng và nói giọng giận lẫy:

- Tại muốn chết chứ sao! Hổng biết ai khiến tôi khổ như thế này?

Ánh lửa từ xa chập chờn, soi rõ hai vệt nước mắt trên mặt nàng. Chu Thất Thất ngoảnh sang hướng khác.

Thật là lạ cho tâm lý cô gái ngang tàng. Nàng khóc vì người ta đó, thế mà lại không muốn cho người ta thấy, biết cái khóc của nàng.

Tuy nhiên, cũng khó mà dấu được, Trầm Lãng cười dịu dàng:

- Coi kìa, cậu Bát có ngoan không? Ai đời lớn sầm sầm mà không bằng cậu bé!

Chu Thất Thất vùng vằng:

- Anh không bằng chứ ai không bằng...

Nàng háy Trầm Lãng một cái nhưng rồi lại phá lên cười. Cái cười trong lúc khóc ấy nó bao hàm cả một cái gì tình tứ dịu dàng, tha thiết. Dẫu cho lòng dạ sắt đá, trước cái cười đó cũng phải lung lay...

Từ phía bên kia, Nhất Tiếu Phật cầm đuốc chạy lại cười:

- Chu cô nương đấy à? Bần tăng biết cô nương sẽ đến mà. Này, phía trước đó là cửa đá đấy nhớ, tới mau đi!

Chu Thất Thất bây giờ hết sức dạn dĩ, in như Trầm Lãng là lá bùa linh nghiệm. Một tay kéo Trầm Lãng, một tay kéo Hỏa Hài Nhi đi vào một cách tự nhiên.

Thấy Hỏa Hài Nhi bây giờ lại đeo thêm chiếc mặt nạ, Nhất Tiếu Phật bật cười:

- Hay lắm, đeo chiếc mặt nạ quỷ này nếu quỷ thật gặp chắc phải co giò chạy mất!

Trầm Lãng tiếp lấy cây đuốc trên tay Thắng Vinh, xông lên phía trước.

Dưới ánh sáng lập lòe, vách đá lồi lõm nham nhở như nanh vuốt ác quỷ nhe ra chực chờ đón những linh hồn lạc lõng và gió hú ù ù như ma đói kêu đêm...

Một khung cửa đá sừng sững chắn giữa đường, mặt thành đá phẳng lỳ cao vút, mọi người đứng ngó lên trật ót.

Trước một vách đá đồ sộ lêu nghêu, ai cũng cảm thấy mình trở thành nhỏ bé và nhất là đối với "hang quỷ" thần bí nặng màu khủng bố, con người lại càng thấy bé nhỏ hơn nữa!

Hai cánh cửa đá nặng nề khép hờ, thấy có dấu búa lam nham, nhưng với bề dày gần một thước, nặng ngót ngàn cân, dấu vết của búa đục cũng chỉ là những vết sóng lăn tăn trên biển cả.

Trầm Lãng dừng lại cúi mặt trầm ngâm :

- Những công nhân đầu tiên phát hiện cánh cửa này không hiểu họ đã làm cách nào vô được? Vì cánh cửa nặng lắm mà kẽ hở thì lại quá hẹp. Không biết gã Hoàng Mã có nghe tường tận để kể lại câu chuyện hay không?

Nhất Tiếu Phật cau mày:

- Cứ như Hoàng Mã nói thì bọn phu mỏ đang say ngà ngà đã hợp sức phá cửa vào!

Trầm Lãng lắc đầu:

- Nhưng theo đây thì cửa này không phải do sức người phá mở, như vậy lời nói của Hoàng Mã không hoàn toàn là thực.

Quần hào nhìn nhau im lặng...

Chu Thất Thất nói giọng run run:

- Nếu không do sức người phá mở cửa đá, thì chẳng lẽ ma quỷ trong hang ra mở?

Câu nói của Chu Thất Thất làm cho mọi người ớn lạnh...

Hỏa Hài Nhi ngập ngừng:

- Nhưng ma quỷ ở trong hang đã không muốn cho người vào thì làm sao họ lại mở cửa? Hay là... hay là vì họ ở trong này buồn quá, muốn có người chết thêm để có thêm... ma mới cho vui?

Đã sợ, câu nói của Hỏa Hài Nhi làm cho thiên hạ sợ thêm, Chu Thất Thất gắt:

- Quỷ, đừng có nói bậy...

"Tý Ngọ Thôi Hồn" Mạc Hy sợ quá phát run:

- Hay là... hay là mình chờ... chờ trời sáng rồi hãy đi vào?

Nhất Tiếu Phật cười nhạt:

- Đã tung hoành nam bắc mấy mươi năm, là kẻ có danh vọng giang hồ, sao bữa nay nói nghe yếu xịu vậy?

Mạc Hy lắc đầu, lập bập nhưng rồi lại nín luôn.

Trầm Lãng nói nhỏ:

- Thật sự thì cái hang quỷ này cũng quá nhiều chuyện dị thường, Mạc huynh không muốn vô cũng không phải là vô lý!

Nhất Tiếu Phật hơi tức :

- Đã đến đây rồi thì ai lại không vô?

Trầm Lãng khẽ khoát tay:

- Không phải vậy, bất luận là ai, bây giờ mà vô cửa này thì việc chết sống không sao liệu trước được. Cho nên, mình có thể ép người làm một việc khác, nhưng không thể ép người ta tự tìm cái chết được.

Nhất Tiếu Phật muốn cãi, nhưng Trầm Lãng đã nói tiếp:

- Vì lẽ đó, tôi thấy rằng nếu Mạc huynh muốn về thì nên để Mạc huynh tự tiện!

Nhất Tiếu Phật bật cười ha hả:

- Nhưng một mình trên đường vắng, e rằng cũng khó mà trở về!

Mạc Hy rúng động, ông ta lặng đi một lúc rồi vụt thét lên:

- Cứ việc đi vô!

Vừa phóng tới trước, Mạc Hy lại vừa la lớn:

- Ma quỷ nào ở trong hang, có giỏi thì ra mặt đối địch với lão gia! Ra đây... ra đây... hà hà... ra đây! Không dám à? Hả hả...

Chu Thất Thất cau mặt lẩm bẩm:

- Ông này sợ quá hóa điên mất rồi!

Trầm Lãng mím môi nhún chân phóng tới...

Chàng thấy Mạc Hy chân đá tay múa như một người điên...

Trầm Lãng nghiêng mình chụp lấy mạch môn nơi cổ tay Mạc Hy và gắt lớn:

- Mạc Hy, làm gì thế? Chẳng lẽ không nghĩ đến tính mạng của mình à?

Mạc Hy khựng lại rùng mình lặng lẽ cúi đầu, vẻ mặt ông ta hơi ngơ ngác...

Lúc bấy giờ mọi người đã vào đủ mặt, họ thấy trong cửa đá rộng như một khách thính hình tròn, bốn bên in hình, có chín khung cửa, trên đầu cao có mặt lồi ra như họa hay điêu khắc trên đó, nhưng vì cao quá ánh đuốc không soi tới, cho nên không biết trên đó họa khắc những gì.

Động đá rộng mênh mông, chỉ đơn độc một chiếc bàn tròn chính giữa. Ngoài ra không còn một vật gì khác. Khoảng trống thênh thang nhưng im lìm như bãi tha ma, khí âm nặng nề u ám.

Bọn Chu Thất Thất đứng giữa động đá y như đám người lạc vào mộ địa, như lạc vào một bãi tha ma hoang vắng bóng quỷ chập chờn...

Chu Thất Thất thấp giọng:

- Đây... đây là lăng mộ của ai?

Thắng Vinh nói:

- Có lẽ đây là một ngôi mộ cổ của một vị đế vương nào đó...

Rồi như chợt thấy một cái gì, Thắng Vinh đi ngay lại chiếc bàn tròn.

Thấy Thắng Vinh thò tay về phía chiếc bàn, Trầm Lãng kêu lên:

- Dừng, dừng lại!

Thắng Vinh quay đầu lại :

- Bàn này có...

Trầm Lãng gắt:

- Bất luận vật gì ở đây, chúng ta tuyệt đối không nên mó tay vào. Thắng huynh nên nhớ kỹ điều ấy...

Chu Thất Thất hỏi :

- Tại sao vậy?

Trầm Lãng quay lại:

- Cô quên số người chết à? Nơi đây, bất cứ vật gì cũng đều có thể có rải độc, nếu chúng ta vô ý mó tay vào...

Hỏa Hài Nhi vụt rú thất thanh:

- Quỷ! Quỷ tới rồi kìa!

Như bị nước lạnh dội vào đầu, mọi người giật mình quay lại, thấy ngoài cửa phía bên trái của Hỏa Hài Nhi ánh sáng lân tinh chấp chới như ma trơi...

Nhất Tiếu Phật thét lên:

- Xông ra!

Trầm Lãng khoát tay:

- Khoan, cái hang quỷ này nhất định có nhiều địa đạo giao thông. Nếu chúng ta tháo lui sẽ bị nghẹt đường lập tức!

Thắng Vinh gật gật đầu:

- Huynh đài nói đúng. Tôi thường nghe nói những nơi cổ mộ luôn có địa đạo bí mật. Muốn đi được thông suốt là phải có địa đồ...

Chỉ nói đến đó, Thắng Vinh vụt chỉ tay vào chiếc bàn tròn và đôi mắt trợn trừng nói không ra tiếng...

Nhất Tiếu Phật biến sắc:

- Chuyện gì?

Thắng Vinh trấn tĩnh, nhưng giọng vẫn hơi run:

- Mới vừa rồi tôi... tôi thoáng thấy trên bàn này có một tấm thiết bài định lại lấy, nhưng không hiểu sao đột nhiên lại... biến mất?

Mạc Hy hoảng hốt :

- Có... phải Thắng huynh thấy đúng không?

Thắng Vinh tặc lưỡi:

- Lên bảy tuổi là tôi phải ở trong phòng tối thắp hương trong suốt mười lăm năm, tôi nhìn vật trong bóng tối chính xác như một con cú. Vừa rồi tôi thấy rất rõ mà!

Không ai có thể ngờ được, vì ai cũng biết Thắng Vinh là kẻ số một trong "Thắng gia bảo", mà gần như cũng là kẻ số một trong võ lâm về môn tung ám khí trong đêm tối, mục lục của họ Thắng có một không hai...

Mạc Hy toát mồ hôi:

- Đây không phải... không phải là chỗ đùa đâu nhé, ai trong chúng ta có lấy thiết bài nào đó thì nói ra cho mọi người yên lòng!

Mọi người ngó nhau, không ai dám có ý kiến nhận định gì cả.

Mạc Hy vừa sợ vừa tức:

- Không ai lấy vậy chứ nó mọc cánh bay đi sao?

Thấy dáng điệu của Mạc Hy, Chu Thất Thất bắt cười thầm. Và nàng cũng đâm ra hoài nghi cả Thắng Vinh...

Hắn có thấy thật không? Hay vì sợ quá đâm ra quáng mắt, hay cố bày chuyện để làm cho mọi người sợ thêm. Hoặc hắn có ý gì khác chăng?

Càng nghi ngờ, tia mắt Chu Thất Thất càng lưu ý dò chừng Thắng Vinh.

Trái lại, Thắng Vinh thì hơi ngờ Nhất Tiếu Phật. Họ thắng biết lão hòa thượng mập này bản lĩnh cao lắm. Thế sao bao nhiêu lâu nay lại không nghe tiếng tăm trong giang hồ? Hay là lão ta chính là người trong hang quỷ cố ý dụ người vào đây mưu hại? Nếu quả thế thì tấm thiết bài do lão lấy, những chuyện khác cũng do lão làm ra chứ còn ai nữa?

Nhất Tiếu Phật từ nãy giờ làm thinh suy nghĩ... Ông ta cứ liếc chừng Trầm Lãng mà trong bụng băn khoăn...

Gã thiếu niên này lạ quá! Ông ta cảm thấy như thế...

Hắn ở đâu? Tuổi đã nhỏ, võ công cao mà thái độ lại bình tĩnh sáng suốt một cách đáng... nghi ngờ...

Phải chăng những chuyện nơi cổ mộ này đều do tay hắn sắp xếp?

Nhất Tiếu Phật khẽ liếc Trầm Lãng, Thắng Vinh cứ dòm lén Nhất Tiếu Phật, Chu Thất Thất lại để ý Thắng Vinh, Mạc Hy hết nhìn người này lại trông người khác...

Một vầng mây ngờ vực bắt đầu chụp xuống giữa những bộ óc... hoang mang.

Họ không nói gì, nhưng lại dang ra cho hơi xa nhau một chút...

Trầm Lãng không khẩn trương, cũng không quá sợ hãi vẻ mặt chàng lạnh ngắt từ đầu chí cuối.

Hỏa Hài Nhi chợt nói:

- Bên cửa có quỷ, thiết bài trên bàn cũng có quỷ... Chỗ này ghê quá, thôi về hà!

Thình lình Mạc Hy ngã sấp tới trước la oai oái...

Nhất Tiếu Phật, Thắng Vinh chồm tới đỡ nhưng Trầm Lãng đã nhanh tay hơn.

Da mặt Mạc Hy tái xanh, tim đập nghe đồm độp, đôi mắt láo liêng dáo dác...

Trầm Lãng hỏi:

- Không sao chứ?

Mạc Hy vừa thở vừa nói:

- Có... có chuyện...

Trầm Lãng cau mày:

- Chuyện gì?

Mạc Hy hổn hển:

- Vừa rồi... có ai đánh sau lưng tôi một thoi!

Chu Thất Thất trố mắt:

- Ai sau lưng ông đâu? Bộ ông sảng rồi sao chứ?

Mạc Hy lắc đầu:

- Rõ ràng mà! Bây giờ sau lưng còn nghe thốn đây... Tôi có đặt điều cho trời tru đất diệt!

Mọi người nhìn nhau lặng im, cơ hồ như nín thở...

Thắng Vinh ngó Mạc Hy chăm chăm và cảm thấy đáng nghi quá. Có phải lão này đặt chuyện để mọi người phân tán tinh thần để lão âm mưu thủ lợi?

Chu Thất Thất liếc Nhất Tiếu Phật. Nàng thấy hơi kỳ... Hay là lão phật mập này giở ngón?

Nhất Tiếu Phật lại quan sát Trầm Lãng... và ông ta vụt nhìn sang Chu Thất Thất... Có lẽ cô bé này cũng lạ đây... Coi chừng, coi chừng... Cái cặp này nguy hiểm...

Mọi người lại càng âm thầm dò xét lẫn nhau...

Mạc Hy cứ lẩm bẩm:

- Ai? Ai đánh? Ai đánh một thoi kỳ cục vậy?

Và lão vùng chồm sát mặt Thắng Vinh, cười rộ:

- Đúng rồi... Thắng huynh chứ không ai hết! Thắng huynh đứng gần tôi chứ không ai vô đánh.

Thắng Vinh cự nự:

- Đừng có nói bậy! Anh bày điều đặt chuyện rồi vu cáo cho người ta. Muốn gì nói thẳng đi!

Mạc Hy nổi nóng:

- Muốn gì? Muốn gì?

Vừa nói vừa nắm tay chồm tới...

Thắng Vinh nhảy thụt ra, cho tay vào túi...

Mạc Hy đứng lại và cũng thò tay vào bọc:

- Ám khí hả? Đây, lại đây... "Tý Ngọ Thôi Hồn" đây mà! Lại đây!

Nhất Tiếu Phật nhảy lại kéo Mạc Hy, Trầm Lãng cản khuyên Thắng Vinh.

- Chuyện thám hiểm chưa xong, đối phó địch phương chưa được, sao người mình mà lại gây nhau.

Mạc Hy vùng vằng:

- Trong này không có ai cả!

Trầm Lãng gằn giọng:

- Không có ai thì ai đánh Mạc huynh?

Hỏa Hài Nhi vụt la lên:

- Quỷ... quỷ, nhất định là quỷ rồi!

Chợt nghe "phựt" một tiếng, ngọn đuốc trên tay Nhất Tiếu Phật vùng tắt ngấm. Bốn bên bóng tối âm âm...

Mọi người phát rùng mình.

Nhất Tiếu Phật gằn giọng:

- Được rồi, đánh đi. Có lẽ không ai sống thoát cả. Cứ đánh cho sướng tay!

Nhất Tiếu Phật buông tay Mạc Hy, nhưng họ Mạc đã run rồi, lòng dạ đâu mà đánh nữa!

Thắng Vinh nói lớn:

- Bây giờ tới thì tới, lui thì lui, quyết định dứt khoát cái cho rồi. Chết thì chết.

Trầm Lãng vùng há miệng thổi phù một cái, ngọn đuốc trên tay chàng tắt phụt. Bây giờ bóng tối mới hoàn toàn ngự trị, đứng gần nhau cũng không thấy rõ ràng.

Mọi người đều hết hồn và Nhất Tiếu Phật hỏi mau:

- Công tử làm gì thế?

Trầm Lãng thản nhiên :

- Một khúc đuốc bây giờ với chúng ta quý giá lắm. Dầu tới hay lui, chúng ta đều phải giữ gìn chứ không nên lãng phí nó. Bao giờ chúng ta quyết định dứt khoát rồi sẽ đốt lên.

Nghĩ đến lúc không thấy đường lui tới, mọi người ớn lạnh. Tất cả đều nhìn nhận Trầm Lãng có lý.

Thắng Vinh gật gù:

- Thiếu hiệp chu đáo lắm. Bây giờ tính sao đây? Tới lui đều khó cả rồi.

Hỏa Hài Nhi vụt kêu lên:

- Kỳ vậy chị Thất, làm gì thúc tôi một cái dữ vậy?

Chu Thất Thất gắt:

- Ai thúc hồi nào đâu?

Hỏa Hài Nhi nói:

- Ủa, vậy chứ ai?

Mọi người đều lên tiếng:

- Tôi không động đậy gì cả!

Chuyện càng lúc càng thêm sợ sệt. Ai cũng cảm thấy như có kẻ vô hình đang hăm dọa.

Tiếng Hỏa Hài Nhi run bắn:

- Đi... đi... trở ra đi...

Và trong bóng tối dày đặc mọi người chợt nghe có tiếng bước chân...

Tiếng bước chân rào rào, dồn dập... Tiếng bước chân ma quái như từng nhịp đập vào tim của mọi người...

Không ai bảo ai, mọi người cùng ngồi thụp xuống, và có tiếng quát:

- Ai? Ai đó?

Có tiếng hỏi lại:

- Ai? Ai ở trong đó?

Tiếng hỏi sau phát ra từ phía bên ngoài...

Tất cả đều chuẩn bị. Chưởng lực, ám khí sẵn sàng...

Nhưng ánh sáng vụt bật lên. ánh sáng từ ngoài rọi vào...

Nhất Tiếu Phật bước nhanh tới núp sau cánh cửa và đưa tay ra hiệu cho Thắng Vinh.

Thắng Vinh gật đầu hội ý quát lớn:

- Người bạn nào ở ngoài cửa đó?

Lặng im một lúc, thình lình nghe chưởng phong nện vào hai cánh cửa vang lên hai tiếng, hai cánh cửa xịch ra...

Nhất Tiếu Phật tránh lui mấy bước...

Bên ngoài bóng người nhoáng lên, Mạc Hy tức tốc vung tay, độc châm bay ra tua tủa...

Nhưng vì có phần hốt hoảng, độc châm từ tay Mạc Hy bay không trúng đích, vọt xế lên trên...

Ánh sáng lóe ngời, một bóng người cao lớn đứng sừng sững ngay giữa cửa.

Hoàn hồn nhìn kỹ, mọi người cũng nhận ra đó là người đàn ông miệng rộng, có người vợ mặt sẹo và đứa con gái nơi khách điếm.

Mạc Hy thở phào:

- A... thì ra các hạ!

Người đàn ông miệng rộng nghiêm nghị:

- Không xem sau trước mà đã vội hạ độc thủ như thế?

Nhất Tiếu Phật trả lời:

- Trong hoàn cảnh nguy hiểm này, ra tay trước thì hơn. Xin bằng hữu hãy cho biết tính danh?

Người đàn ông miệng rộng hơi giận:

- Ông cho tôi là người của hang quỷ này à?

Nhất Tiếu Phật cười nhạt:

- Điều đó không thể nói được!

Người đàn ông miệng rộng cười gay gắt:

- Muốn biết lai lịch cũng không khó, nhưng xin hỏi hòa thượng có nhớ năm xưa Đại Bi thượng nhân trước lúc ra đi có đọc bốn câu kệ như thế nào không?

Thoáng hơi suy nghĩ, Nhất Tiếu Phật vùng biến sắc:

- Có phải bốn câu: "Bao giờ mây trắng hiện. Dấu Tử Sát ra đời. Chập chờn ánh ma trơi. Võ lâm sanh đại biến"?

Người đàn ông miệng rộng gật đầu:

- Đúng, vị cao tăng ấy đã dư hiểu tai họa võ lâm hồi mười năm về trước. Ông đọc bốn câu kệ và rơi nước mắt mà ra đi... Ông đã ám chỉ đến "Tử Sát Thủ".

Nhất Tiếu Phật hỏi gằn:

- Điều đó có quan hệ gì đến các hạ?

Người đàn ông miệng rộng cười lớn:

- Hòa thượng hãy xem đây...

Gã từ từ xòe dựng bàn tay đưa ra phía trước...

Dưới ánh đuốc bập bùng, lòng bàn tay gã ửng màu tím sẫm, đúng hơn là màu tía ngời ngời.

Quần hào hớt hải kêu lên:

- Tử Sát Thủ!

Gã đàn ông miệng rộng bình thản đến lạnh lùng:

- Đúng! Tái Thượng Thần Long Tử Sát Thủ!

Mạc Hy rống lên:

- Ma đầu, "An Dương ngũ nghĩa" đã chết vì ngươi...

Tiếng thét cùng một lúc với cánh tay vung ám khí bay ra loang loáng...

Gã đàn ông miệng rộng khoát lẹ cánh tay, ám khí lại rơi như lá rụng.

- Điên rồi à? Nói gì tầm bậy thế?

Mạc Hy nghiến răng:

- An Dương ngũ nghĩa đã chết vì Tử Sát Thủ, trừ ngươi ra thì ai vào đây?

Sự oán hận vì bạn như không còn kể gì nguy hiểm, Mạc Hy lao mình tới phóng chưởng vào giữa ngực đối phương.

Trầm Lãng nắm tay kéo lại.

Mạc Hy trợn mắt:

- Ngươi... làm gì?

Trầm Lãng thấp giọng:

- Mạc huynh hãy bình tĩnh, chúng ta cần xem xét kỹ. Lúc An Dương ngũ nghĩa thọ nạn thì vị huynh đài này cùng ở một chỗ với tôi làm sao có thể là hung thủ được?

Mạc Hy mím miệng buông tay.

Gã đàn ông miệng rộng cau mày:

- Người này sao kỳ thế? Hay là sợ quá sinh quẫn trí rồi chăng?

Trầm Lãng vòng tay mỉm cười:

- Tại hạ có điều thắc mắc xin hỏi huynh đài, nghe nói "Tái Thượng Thần Long" Liễu đại hiệp có một người con gái độc nhất, từ lúc nhỏ sống mãi ngoài vùng sa mạc, có cùng huynh đài...

Người đàn ông miệng rộng nói liền:

- Vâng, đó là vợ tôi!

Trầm Lãng reo lên:

- A... thế thì thật là thất kính!

Không đợi đối phương trả lời, Trầm Lãng nói tiếp:

- Trong võ lâm ai cũng biết "Tử Sát Thủ" là môn võ công thuần dương, phải là đàn ông mới luyện được. Năm xưa, "Độc Thủ Sưu Hồn" cả thầy trò bị nạn, "Yếu Mạng Thần Cái" không có truyền nhân còn "Tái Thượng Thần Long" thì lại chỉ có một con gái độc nhất, do đó mà Tử Sát Thủ không có kẻ thừa kế, không dè lệnh tẩu giữ được bí quyết giúp cho huynh đài luyện thành môn chưởng thất truyền ấy!

Gã đàn ông miệng rộng mỉm cười:

- Biết rõ được những điều ấy, chắc huynh đài cũng là bậc danh gia đệ tử?

Trầm Lãng nói lấp:

- Đệ tên là Trầm Lãng...

Gã đàn ông miệng rộng cũng mỉm cười:

- Đệ là Thiết Hóa Hạc!

Trầm Lãng chợt nghiêm giọng:

- Ngoài huynh đài ra, trong giang hồ chắc còn có người biết sử dụng "Tử Sát Thủ" nữa?

Thiết Hóa Hạc trố mắt:

- Sao lại có chuyện như thế?

Trầm Lãng bèn thuật lại cái chết của thủ lãnh "An Dương ngũ nghĩa" Tiên Lâm.

Thiết Hóa Hạc giật mình:

- Trong cái cổ mộ này sao mà nhiều chuyện lạ như thế? Tử Sát Thủ chỉ có ba người biết: "Độc Thủ Sưu Hồn" thì thầy trò đều chết hết, "Yếu Mạng Thần Cái" đến chết cũng chỉ một thân một mình, chỉ có vợ tôi biết bí quyết và chỉ mình tôi luyện được, thế tại sao lại có Tử Sát Thủ nào nữa...

Vừa nói, Thiết Hóa Hạc vừa đưa cao ngọn đuốc đi thẳng vào trong...

Nhất Tiếu Phật gật đầu:

- Phải vào, không vào hang hùm không bắt được cọp!

Và quay theo sóng bước với Thiết Hóa Hạc.

Mạc Hy và Thắng Vinh đưa mắt nhìn theo và cũng theo sau.

Chu Thất Thất liếc Trầm Lãng:

- Chúng ta thì sao?

Trầm Lãng ngó theo thấy bốn người đã đi vào ngách cửa bên trái xa xa, môi chàng chợt điểm một nụ cười và hỏi Hỏa Hài Nhi:

- Sao, chú bé?

Hỏa Hài Nhi lắc đầ :

- Thôi, đi về... Ở đây chắc có...

Tiếng "quỷ" chưa kịp nói, Trầm Lãng đã thình lình lật tay bắt vào mạch môn chú bé và điểm luôn vào Khúc Trì huyệt...

Chu Thất Thất kêu lên:

- Làm gì vậy?

Trầm Lãng cười gằn:

- Tưởng đây là Bát đệ của cô à?

Chàng trao ngọn đuốc cho Chu Thất Thất và đưa tay lột chiếc mặt nạ của chú bé...

Chu Thất Thất sững sờ...

Chiếc mặt nạ được lột ra, chú bé lộ bộ mặt da nhăn tóc bạc: Hoa Nhị Tiên!

Chu Thất Thất tái mặt kêu lên:

- Bát đệ đâu...

Hoa Nhị Tiên cúi mặt:

- Cậu bé bị ta điểm vào huyệt ngủ trùm kín mền bỏ lại rồi!

Chu Thất Thất chợt nhớ lại lúc Hỏa Hài Nhi chạy theo vô đây một đỗi bỗng nghe cậu ta thốt tiếng kêu kinh dị rồi ngưng một lúc mới gọi tiếp nàng. Nàng tưởng bị hầm bít bùng làm cho giọng nói cậu ta hơi khác, chứ không dè bị Hoa Nhị Tiên đánh tráo...

Chu Thất Thất cảm thấy Hoa Nhị Tiên dối cả mình, nên nàng phát giận:

- Tại sao? Tại sao bà làm như thế?

Hoa Nhị Tiên cúi gầm mặt làm thinh.

Chu Thất Thất càng giận dữ:

- Tại sao vậy chứ? Tại sao bà lại giở thủ đoạn với tôi?

Trầm Lãng mỉm cười:

- Đâu phải riêng cô, mà bà ta đối phó với tất cả. Làm lửa quỷ ngoài cửa để cho mọi người không chú ý, rồi bà ta lén lấy Thiết Bài trên bàn, cuối cùng còn đánh Mạc Hy... Ai cũng đinh ninh đứa bé nên không chú ý...

Ngưng một giây, chàng lại cười:

- Mãi đến khi bà ta kêu bị thúc cùi trỏ, ta mới khám phá được cái giả của bà ta!

Chu Thất Thất thở phào:

- Toàn là bà ta hết, thế mà báo hại tưởng quỷ, tôi sợ gần muốn chết.

Trầm Lãng cười:

- Bị bà ta hù đâu phải mình cô!

Chu Thất Thất trở lại tức giận:

- Cả nhà tôi đối với bà rất tốt, không dè bà lại giúp bọn trong hang quỷ này nhát lại tôi, khống chế Bát đê... Tôi hỏi bà là tại sao? Tại sao?

Vừa nói nàng vừa tát mạnh Hoa Nhị Tiên một cái.

Hoa Nhị Tiên vùng ngẩng mặt ngó Chu Thất Thất, đôi mắt bà như chất chứa oán độc dị thường... Nhưng bà ta vẫn cứ làm thinh không nói.

Bao nhiêu năm chung sống, Chu Thất Thất chưa từng thấy tia mắt đó... Và thình lình Hoa Nhị Tiên nhảy dựng lên tung chân đá ngay vào bụng Trầm Lãng...

Trầm Lãng lách qua một cách dễ dàng...

Hình như cái tát tai của Chu Thất Thất làm cho hung tính của Hoa Nhị Tiên bộc phát, bà ta đá lung tung nhưng vì mạch môn bị Trầm Lãng nắm cứng, làm cho bà ta không làm gì được, tức quá bà ta há miệng cắn vào tay Trầm Lãng.

Kéo tay Hoa Nhị Tiên ngược ra sau lưng để tránh và chàng dịu giọng :

- Tôi biết bà cố ý tạo chuyện khủng bố ở đây, chỉ vì muốn cho chúng tôi mau mau trở ra mà thôi. Nhưng tại sao bà lại làm như thế? Hay là có gì bí mật trong này mà bà không cho chúng tôi biết? Hay là bà có quan hệ gì với cái hang động quỷ này? Bà nói đi, tôi quyết không làm khó dễ gì đối với việc làm của bà cả!

Hoa Nhị Tiên rắn giọng:

- Buông ra ta nói!

Trầm Lãng mỉm cười:

- Buông ra rồi khó nắm lại lắm!

Hoa Nhị Tiên gầm một tiếng, lại nhún chân nhảy dựng lên đá thốc vào giữa ngực Trầm Lãng, chàng đưa tay hất nhẹ ra...

Hoa Nhị Tiên nghiến răng:

- Được, ngươi làm cho ta khốn đốn, ta sẽ làm cho ngươi chết... Ta sẽ rút lưỡi ngươi... Ta sẽ móc mắt ngươi... Ta sẽ bẻ răng ngươi... Ta sẽ nhổ tóc ngươi...

Chu Thất Thất giậm chân la lên:

- Câm lại... Đừng nói nữa!...

Hoa Nhị Tiên cười đanh ác:

- Ta mới nói mà ngươi đã sợ, đến chừng ta làm thì sao? Mau bảo nó bỏ tay ta ra!

Chu Thất Thất đấm ngực:

- Tức chết đi thôi! Bà bị thương, cả nhà tôi lo cứu bà, chứa chấp bà, bà bị oan khúc, tôi nghĩ cách làm cho bà rửa giận... Ngày xưa bà làm nhiều chuyện ác, ngủ là bị ác mộng, và tôi phải ngủ chung để lay tỉnh cho bà... Không dè... Không dè bây giờ tôi lại đổi được cái kết quả như thế này!

Càng nói giọng nàng càng như nghẹn và cuối cùng không còn nói được, nước mắt chảy ròng ròng...

Chương 8.

Thái độ của Chu Thất Thất làm cho Hoa Nhị Tiên hơi khựng, một thoáng thẹn thùa phớt phủ mặt bà. Bà run run môi định nói nhưng rồi lại làm thinh cúi mặt.

Trầm Lãng dịu giọng:

- Sao bà lại làm như thế? Đến bây giờ bà cũng không chịu nói. Chẳng lẽ trong cổ mộ này có người nào mà bà phải bảo hộ, phải chăng người đó là anh chị em của bà...

Hoa Nhị Tiên vùng ngẩng mặt :

- Tại sao ngươi biết?

Buột miệng buông câu hỏi rồi Hoa Nhị Tiên cảm thấy lỡ lời, bà ta làm mặt giận:

- Tiểu súc sinh, ngươi đừng có mong buộc ta phải nói!

Trầm Lãng hơi đổi sắc, nhưng chàng cố ôn tồn:

- Tôi không dè Hoa lão bà bà còn có anh chị em. Nhưng dầu có vì họ bà cũng nên nói cho tôi biết, khi biết tôi sẽ tìm cách giúp bà. Nếu bà cứ tìm cách cho chúng tôi đi ra, mà sự bí mật của ngôi cổ mộ này thiên hạ đã nghe hết cả, sớm muộn gì rồi họ cũng đâu có để yên!

Dưới ánh đuốc mập mờ, Hoa Nhị Tiên bỗng rưng rưng nước mắt:

- Ta nói rồi ngươi sẽ giúp ta thật chăng?

Trầm Lãng gật đầu:

- Nếu không muốn giúp bà thì tôi đã làm lộ chân tướng của bà ra mặt mọi người rồi. Bà thông minh chẳng lẽ bà không thấy được điều đó hay sao?

Hoa Nhị Tiên bặm môi, gục gục đầu:

- Được rồi, ta sẽ nói cho ngươi biết... Hai mươi năm trước, bọn ta biết nơi đây có ngôi cổ mộ chứa cất nhiều vật quý, lúc bấy giờ "Thập Tam Thiên Ma" của bọn ta tung hoành võ lâm, nhưng luôn luôn đề phòng và cố tránh cừu nhân theo dõi, bọn ta muốn đến đây nhưng không có thì giờ, mãi đến sau trận Hoành Sơn "Thập Tam Thiên Ma" chết gần như hết, ta đành phải giữ kín chuyện ngôi cổ mộ này ở tận đáy lòng. Không dè... không dè bí mật này cuối cùng vẫn bị người phát hiện...

Chu Thất Thất rúng động:

- Rồi vì muốn bảo vệ sự bí mật của ngôi cổ mộ này nên bà... hành động thế ư?

Hoa Nhị Tiên lắc đầu:

- Không... Chỉ vì ta phát hiện những người bị trúng độc nơi đây, tất cả đều bị trúng "Lập Địa Tiêu Hồn tán", là độc môn của nhà họ Hoa ta, thứ "Lập Địa Tiêu Hồn tán" này chỉ có đại ca ta là "Tiêu Hồn Thiên Ma" Hoa Mộc Tiên chế được mà thôi!

Trầm Lãng và Chu Thất Thất đều biến sắc.

Chu Thất Thất run giọng:

- "Tiêu Hồn Thiên Ma" Hoa Mộc Tiên không phải đã chết trong trận Hoành Sơn rồi sao?

Hoa Nhị Tiên lắc đầu:

- Năm ngày sau trận Hoành Sơn, tình thế thật là hỗn loạn. mỗi ngày đều có những tin đồn khác nhau, không ai biết sự thật là sao cả. Lúc bấy giờ ai ai cũng bàng hoàng hốt hoảng, có người gần như điên, "Thập Tam Thiên Ma" của bọn ta chia ra làm hai ngã lên núi cũng bị tản lạc mất hết, ta chỉ nghe đại ca ta chết trong cái loạn đó, chứ chưa hề thấy được thi thể.

Chu Thất Thất trầm ngâm:

- Như vậy tin chết có thể là không đúng. Và có thể bây giờ "Tiêu Hồn Thiên Ma" ở trong ngôi cổ mộ này!

Hoa Nhị Tiên chớp chớp mắt:

- Có lẽ như thế, nếu "Lập Địa Tiêu Hồn tán" xuất hiện ở đây, thì "Tiêu Hồn Thiên Ma" có lẽ cũng ở đây.

Trầm Lãng mỉm cười:

- Biết là người hay là u hồn ở cổ mộ?

Vẻ mặt Hoa Nhị Tiên rắn lại một cách cương quyết:

- Người sống hay là u hồn, ta cũng phải giúp đỡ đại ca ta, nhất định không cho người ngoài vào phá rối.

Móc lấy tấm thiết bài, Hoa Nhị Tiên hỏi:

- Có biết vật gì đây không?

Trầm Lãng và Chu Thất Thất soi ánh đuốc chỉ thấy tấm thiết bài đen hắc, trên mặt mờ mờ dợn sóng, y như một bầu trời giăng mây chằng chịt biến đổi không ngừng. Trầm Lãng biến sắc:

- Có phải đây là "Thiên Vân lệnh" mà chủ là Mộng Vân tiên tử, chủ nhân "Thiên Vân Ngũ Hoa Niên", thứ ám khí tuyệt độc năm xưa đó không?

Hoa Nhị Tiên gật đầu:

- Khá đấy!

Chu Thất Thất trố mắt:

- Thiên Vân Lệnh? Vật này xuất hiện thì phải chăng nữ ma đầu "Mộng Vân Tiên Tử" cũng chưa chết?

Hoa Nhị Tiên lắc đầu:

- Ai thì không dám chắc, chứ Vân Mộng tiên tử bị chết vì "Càn Khôn đệ nhất chỉ" của Trầm Thiên Quân, lúc bấy giờ chính mắt ta trông thấy.

Chu Thất Thất gặng lại:

- Thế sao vật này lại... ở đây?

Hoa Nhị Tiên thản nhiên:

- "Tử Sát Thủ thần công", "Lập Địa Tiêu Hồn tán", "Thiên Vân lệnh", những thức của người chết đều tập trung ở đây, chứng tỏ quỷ hồn trong cổ mộ không chỉ là một. Ta với họ sống là bạn hữu, chết cũng làm quỷ tương giao, ta không thể để ai khuấy nhiễu họ. Các người mau ra đi, nếu không sẽ cùng chung số phận với những người vô trước.

Chợt nhớ tới bọn Nhất Tiếu Phật, nhìn vào thấy cửa mà họ vô đã tự nhiên đóng lại không biết hồi nào, Chu Thất Thất kêu lên:

- Cánh cửa... cánh cửa...

Hoa Nhị Tiên cười lớn:

- Bây giờ các người mới thấy sao? Hứ, ngôi cổ mộ này có thêm mấy tên quỷ mới, ta ở lại đây đâu có vắng vẻ gì?... Nghĩ tình ngày trước đến nay, ta khuyên các ngươi hãy mau mau trở ra...

Tiếng cười của bà ta bây giờ ghê rợn dị thường, nghe thấy bắt rùng mình mọc ốc...

Quan sát một lần nữa tấm cửa trong hang động, Trầm Lãng thấy rõ ràng ánh theo bát quái, chàng khẽ cau mày:

- Cửa họ vừa vào chính là "sanh môn", thì làm sao có thể gọi là "tuyệt lộ"?

Và chàng kéo Hoa Nhị Tiên tới cánh cửa, vung chưởng đánh luôn mấy cái...

Bình!

Tiếng dội như rung rinh mặt đất. Cánh cửa vẫn im lìm.

Ngay trong lúc đó, nhiều chuỗi cười nỗi lên một lượt, âm hưởng bốn bên dội lại rền rền...

Và chỉ thoáng sau, nhiều ánh lửa rực lên, từ phía ngoài trông vào mười mấy gã đại hán lưng giắt lôi đao, tay cầm đuốc sáng.

Trầm Lãng và Chu Thất Thất quay lại thấy Bành Lập và Vạn Sự Thông cùng trong đám đó.

Trầm Lãng nói:

- A, Bành huynh...

Thình lình, phía sau lưng Bành Lập xông tới mấy người thét lớn:

- Con tiện tỳ không dè gặp lại ngươi ở đây?

Thì ra đó là "Xuyên Vân Nhạn" Dịch Như Phong, "Phốc Thiên Điêu" Lý Đỉnh, "Thần Nhãn Ưng" Phương Thiên Lý, "Uy Võ tiêu cuộc" Triển Anh Phong... Họ đến Tất Dương gặp Bành Lập nói chuyện ngôi cổ mộ, cho nên cũng kéo tới...

Nhận ra mặt họ, Chu Thất Thất phóng vọt vào trong cửa, nàng ngoái lại nói:

- Trong này toàn những u hồn, các người có dám theo không?

Nàng nói và láy mắt về phía Trầm Lãng.

Không còn cách gì hơn, Trầm Lãng đành kéo theo Hoa Nhị Tiên lao theo...

"Phốc Thiên Điêu" Lý Đỉnh giận dữ tuốt đao xông vào, nhưng Phương Thiên Lý đã vội nắm tay kéo lại...

Trầm Lãng theo kịp Chu Thất Thất, chàng gắt lớn:

- Tại sao cô lại liều lĩnh xông vô như thế?

Chu Thất Thất cười:

- Đã tới thì không lui. Càng nghe nói chuyện kinh người, tôi càng muốn xem cho tường tận. Vả lại có bà ta theo đây, anh của bà dù người dù quỷ, chắc cũng không làm dữ với ta. Huống chi, ở ngoài thì cũng chết về tay bọn Phương Thiên Lý.

Trầm Lãng thở dài:

- Thật ra cô luôn làm chuyện khó khăn...

Chợt nghe một tiếng động khô khan, cánh cửa đá bên sau khép lại. Ánh sáng và bọn Phương Thiên Lý bị đóng ở phía ngoài.

Ngọn đuốc trên tay Chu Thất Thất cũng tắt ngấm, bốn phía tối âm u.

Thấy cánh cửa đã đóng, Lý Đỉnh cự nự với Phương Thiên Lý :

- Tại sao đại ca lại để cho nó thoát?

Phương Thiên Lý cười:

- Án theo bát quái, cửa đó là "Tử môn" chúng vào đó làm sao ra được? Chúng ta đuổi làm gì!

Quả thật, cánh cửa vừa khép lại, thì có một thớt đá rơi chặn cứng.

Lý Đỉnh lắc đầu:

- Thật là nguy hiểm!

Phương Thiên Lý nhìn bốn phía lắc đầu:

- Thật ra, nếu trong cổ mộ này quả có người, thì cửa bát quái này cũng có mấu chốt của nó, nhưng nếu là quỷ, thì thật là vô phương.

"Xuyên Vân Nhạn" Dịch Như Phong nói :

- Con a đầu đã vào đó rồi, thôi thì chúng ta nên trở ra là hơn.

Cả bọn thấy ngôi cổ mộ kỳ dị, không ai muốn lưu lại, nhưng Vạn Sự Thông và Bành Lập lừ mắt cho nhau trao đổi và Bành Lập nói lớn:

- Trong cổ mộ này có nhiều báu vật, chẳng lẽ đi vào đây rồi lại trở ra không?

Vạn Sự Thông đốt thêm:

- Nếu chư vị sợ thì cứ về, riêng tôi và Bành huynh thì lành dữ gì cũng chẳng lui.

Triển Anh Tòng hơi tức:

- Không, Uy Võ Tiêu Cuộc chưa có ai co đầu rụt cổ. Chúng ta vô đi!

Phương Thiên Lý cũng bị khích nên lớn tiếng:

- "Phong Lâm tam điểu" này cũng đâu phải là hèn nhát. Nhưng không phải là thứ hữu dõng vô mưu, trước khi vào phải bàn bạc đã. Triển tiêu đầu thấy có phải thế không?

Triển Anh Tòng gật đầu:

- Vậy theo Phương huynh thì chúng ta nên tính sao?

Phương Thiên Lý nói:

- Chúng ta nên chia làm hai tốp. Một đi mở đường, một theo sau tiếp ứng. Nối nhau nhờ một đường dây để tránh sự lạc đường.

Bành Lập vỗ tay:

- Hay, hay lắm. Nhưng bây giờ ai đi mở đường?

Phương Thiên Lý nói:

- Tôi và Triển tiêu đầu bắt thăm nhé!

Và ông ta che khuất tay, hỏi:

- Chẵn hay lẻ?

Triển Anh Tòng liền nói:

- Lẻ!

Phương Thiên Lý giở ra:

- Chẵn!

Triển Anh Tòng vẫy tay:

- Anh em tiêu cuộc hãy theo tôi!

Biết Phương Thiên Lý ăn gian Triển Anh Tòng, Bành Lập rủa thầm : "Lão già quỷ quyệt, nhưng sau trước gì cũng chẳng còn đâu!"

Và ông ta nói lớn:

- Tôi cùng đi với Triển huynh!

Phương Thiên Lý lấy ra một cuộn dây thừng, giao đầu dây cho Triển Anh Tòng:

- Tổng tiêu đầu buộc đầu dây này vào lưng, khi nào hết dây, cho dù đến đâu cũng phải rút trở lại. Nhớ đánh dấu mốc dọc đường. Thảng hoặc có gì bất trắc, Tổng tiêu đầu cứ giật dây là bọn tôi tiếp ứng ngay.

Triển Anh Tòng gật đầu buộc dây vào lưng và vẫy tay cho thuộc hạ:

- Theo ta!

Họ Triển đưa cao ngọn đuốc di thẳng vào trong. Qua khỏi cánh cửa, trong kẻ tùy tùng có người rung giọng:

- Nếu cửa này bị phong bế thì chúng ta sẽ bị nhốt nghẹt trong này!

Triển Anh Tòng nói:

- Không ngại, còn có các anh em ở ngoài.

Đoàn Triển Anh Tòng chín người, Triển Anh Tòng hết sức cẩn thận dè dặt từng bước một.

Con đường hầm nóc cao quá hai trượng, vách đá dựng lên ăn sâu hun hút, hai bên in là có nhiều cửa ngách, nhưng tất cả đều đóng chặt không một khe hở.

Bành Lập luôn luôn theo ở sau cùng, tay cầm song đao, miệng cười chúm chím. Lão ta có bộ mặt thật thư thái tự đắc của một kẻ biết người sẽ chết mà mình thì được an nhiên.

Đi được một khoảng, Bành Lập vụt vung đao cắt đứt sợi dây, những kẻ đi đầu tự nhiên không hề hay biết.

Một lát sau, họ Bành lại đi nhanh lên trước:

- Triển huynh có thấy chi không?

Triển Anh Tòng lắc đầu:

- Không dè ngôi cổ mộ này rộng quá...

Chợt phía trước có một cánh cửa hé mở ra phân nửa, bên trong có ánh sáng lóe ra, Triển Anh Tòng hơi sợ:

- Ở đây lại có người sao?

Vừa nói vừa đi riết lại dòm vào...

Bên trong là một gian nhà đá có để một cổ quan tài với ánh đèn le lói... Tuyệt nhiên không có một bóng người...

Không biết đèn đó ai đốt tự bao giờ, cách sắp xếp sáu cỗ quan tài làm cho không khí nặng nề u ám...

Triển Anh Tòng rùng mình:

- Vô hay không?

Bành Lập trầm ngâm:

- Chúng ta nên giật dây để anh em họ Phương vào đây thương nghị.

Triển Anh Tòng gật đầu giật giật sợi dây. Nhưng giật mãi nghe nhẹ hều, y như đầu kia không có ai nắm.

Triển Anh Tòng biến sắc khi kéo mút thấy đầu dây bị cắt lìa...

Một người trong bọn hoảng hốt kêu lên:

- Phải trở ra ngay!

Bành Lập dậm chân:

- Không hiểu tại sao lại như thế này... Bây giờ trở ra cũng không ổn, cứ vào trong ấy thử xem sao!

Suy nghĩ một giây, Triển Anh Tòng quả quyết:

- Sinh tử hữu mạng, cứ vào!

Và trước hơn ai hết, họ Triển tung mình vào trong thạch thất...

Bành Lập khoát tay:

- Ta giử ở cửa đề phòng, các vị vào đi!

Tất cả mọi người đều xanh mặt, trù trờ...

Bành Lập nói:

- Cũng có thể trong quan tài ấy chứa đựng nhiều báu vật...

Hắn chỉ nói đến đó thì mọi người đã tràn vô hết cả...

Bành Lập nở nụ cười độc hiểm, đẩy mạnh cánh tay...

Bình!

Cánh cửa như có chốt khóa ngầm,và bị Bành Lập đẩy vào thì đã khắn vào vách như liền mí!

Bọn Triển Anh Tòng biết thế thì đã muộn rồi. Cánh cửa đã cứng ngắt không tài nào phá nỗi. Dù có dụng cụ cũng đành thúc thủ, vì đá quá dày!

Ngay lúc đó, bên ngoài địa đạo có một bóng áo xám thoáng qua, nhưng Bành Lập không thấy, hắn lo dán miệng vào cửa nói:

- Triển Anh Tòng đừng phiền nhé!

Chợt nghe sau lưng có giọng nói lạnh như băng:

- Khá lắm, ngươi làm đúng ý ta. Bây giờ trở lại giật dây cho bọn Phương Thiên Lý vào đây!

Nghe rõ giọng nói của người áo xám nơi khách điếm, Bành Lập run rẩy quay ra nhưng cảm thấy nghe hai bàn chân như muốn sụm!

Chợt nghe có giọng nói ở sau âm u như quỷ kêu lên:

- Đi thẳng một đường đừng quay mặt lại, ta sẽ đối xử tốt, nếu lén xem xét thì ngươi cũng sẽ chung số phận như bọn họ!

Ở bên ngoài, Phương Thiên Lý, Lý Đỉnh, Địch Như Phong cứ thấp thỏm trông chừng.

Chợt thấy sợi dây không lay động nữa. Phương Thiên Lý cau mày:

- Ủa, tại sao Triển Anh Tòng không đi nữa? Hay là đã gặp chuyện gì?

Ba người nín thở đứng chờ hồi hộp...

Thình lình thấy sợi dây giật giật luôn ba cái. Ngưng một chút rồi lại giật luôn ba cái nữa...

Lý Đỉnh nói:

- Có chuyện rồi, hãy vào tiếp ứng!

Phương Thiên Lý cười nhạt:

- Tiếp gì? Vào để chết chung, chứ tiếp ứng...

Lý Đỉnh ngạc nhiên:

- Sao... sao...

Vạn Sự Thông hớt hỏi:

- Có thể Triển Anh Tòng đã phát hiện được chỗ trữ tàng báu vật... Các vị ở đây nhé để tôi vào xem!

Phương Thiên Lý sáng mắt:

- Chúng ta và họ Triển có hẹn, nói là nói thế chứ dù gì cũng phải vào cho phải đạo!

Và không chờ ai cho ý kiến, ông ta vẫy thủ hạ đi vào...

Lý Đỉnh, Địch Như Phong theo sát bên sau.

Vạn Sự Thông mỉm cười đắc ý!

Và bọn Phương Thiên Lý vừa khuất, thì cánh cửa đàng sau đã đóng ầm.

Dịch Như Phong phát giác kêu lên:

- Không xong, trúng kế rồi!

Phương Thiên Lý hoảng hồn quay nhanh trở lại.

Nhưng tập hợp tất cả sức lực của mọi người, cánh cửa vẫn im ỉm không mảy may lay động, Phương Thiên Lý dậm chân :

- Có tới chứ lui được, cứ thử xem sao!

Thế là cả bọn lại đi vào và chỉ thêm một đổi nữa, bắt gặp mối dây bị cắt.

Cả bọn cùng tái mặt, Lý Đỉnh run giọng:

- Không biết bọn Triển Anh Tòng đi đâu, hay là trúng phải độc thủ rồi!

Phương Thiên Lý rắn mặt lầm lỳ bước tới, chợt thấy một cây đuốc tắt vất ngay một khung cửa đóng chặt, ông ta nhặt lên, cau mặt:

- Đúng là cây đuốc của họ.

Phương Thiên Lý không nói gì hết, cứ cúi mặt bước đi.

Cả bọn không nói một lời, phần sợ phần thấy có nói gì cũng chỉ là vô ích. Đi riết một hơi gặp một ngã, tất cả đứng lại xanh mặt.

Ngay ở ngã ba, một cánh tay của ai bị đứt văng dưới đất, máu hãy còn chưa đọng lại.

Bàn tay của cánh tay ấy nắm chặt lại, chỉ ngón trỏ ngay ra chỉ thẳng qua ngõ bên phải, và nơi này, nơi con đường bên phải ấy, dưới ánh đuốc lập loè, xương trắng đầu lâu ngổn ngang rải theo đường!

Lý Đỉnh nuốt ực nước bọt:

- Đi nữa không?

Phương Thiên Lý mím môi:

- Không đi thì làm gì bây giờ!

Lý Đỉnh ngán ngẫm:

- Nhưng phía trước là... là tử lộ!

Phương Thiên Lý lắc đầu:

- Chứ đâu không là tử lộ?

Lý Đỉnh tức tối:

- Tại sao họ lại đặt ta vào tử địa!

Phương Thiên Lý nói:

- Xem chừng bị dụ vào cổ mộ này phần đông là những kẻ không cùng bọn với nhau, không quan hệ với, do đó có thể thấy rằng, đặt vào trong tử địa không chắc vì lý do cừu oán!

Dịch Như Phong hỏi:

- Nếu thế thì tại sao?

- Cứ theo tôi thì trong cổ mộ này tàng ẩn một âm mưu, cũng có thể như âm mưu trong trận Hoành Sơn thuở trước, mà chúng ta là những con vật tế cờ!

Vạn Sự Thông hỏi:

- Theo Phương huynh thì đây là người chứ không phải là quỷ?

Phương Thiên Lý cười nhạt:

- Trên đời này làm gì có quỷ...

Thình lình từ phía sai nổi lên một giọng cười the thé, Phương Thiên Lý rùng mình quay lại... nhưng con đường đá trống không vắng lặng bóng người.

Và khi quay đầu lại thì cánh tay đẫm máu đã đổi thay hướng chỉ, ngón trỏ chỉ thẳng con đường trước mặt!

Tất cả kêu lên khủng khiếp:

- Đây... là là... quỷ chứ còn gì nữa!

Phương Thiên Lý phóng lên đá văng cánh tay máu và thét lên:

- Là quỷ ta cũng cứ đánh!

Vừa thét vừa băng mình thẳng vào con đường giữa.

Vạn Sự Thông mỉm cười bí mật lén cuối xuống chùi dấu máu nơi mũi giày. Dấu máu chứng tỏ vừa rồi chính hắn dùng chân hất cho cánh tay đổi phương hướng.

Thấy bọn "Phong Lâm tam điểu" đã đi hết vào con đường giữa Vạn Sự Thông chậm rãi theo sau.

Chợt có bàn tay khẽ kéo vạt áo, và một người mặc áo xám từ trong vách đá bước ra đứng sau lưng Vạn Sự Thông cười rờn rợn :

- Ngươi cũng theo vào cửa chết à?

Vạn Sự Thông run lẩy bẩy:

- Tiểu.. tiểu nhân...

Người áo xám nói:

- Ngươi có chỗ dùng, ta đâu có cho ngươi chết... đi đi... đi theo con đường bên phải có đầu lâu xương trắng đó. Bạn ngươi, Bành Lập sẽ đón tiếp.

- Vâng... vâng...

Chợt nghe từ phía con đường giữa dậy lên nhiều tiếng rú thất thanh, tiếng rú bị cắt đứt nữa chừng, tức tối. Đúng là tiếng giẫy chết của bọn "Phong Lâm tam điểu".

Vạn Sự Thông bủn rủn tay chân, choáng váng mặt mày.

Hồi lâu, bốn bên lại lặng yên phăng phắc, Vạn Sự Thông bậm môi quay lại, người áo xám đã biến mất tự bao giờ.

Phía trước cánh tay máu vẫn trơ trơ rùng rợn.

Bọn Phong Lâm Tam Điểu băng vào con đường giữa qua hai khúc quẹo. Chợt thấy phía trước có một gian nhà đá, bên trong châu báu chất đầy, ánh sáng ngời ngời...

Phương Thiên Lý sáng mắt:

- Đúng rồi! Chọn con đường này quả không lầm!

Ông ta phóng mình nhảy vô...

Nhưng bên trong bày ra bốn cỗ quan tài, tuy nhiên, trong bốn cổ quan tài chất đầy châu báu.

Phong Lâm Tam Điểu tuy đã thường có trong tay gia sản bạc vàng ngọc quý, nhưng chưa từng thấy kim cương ngọc thạch từng đống như thế, họ buột miệng kêu lên mừng rỡ.

Đám bộ hạ đứng há hốc sững sờ như kẻ mất hồn, rồi họ vụt nhảy ùa vô mạnh ai nấy hốt.

Nhưng những kim cương ngọc thạch vừa hốt lên lại bể nát, từ trong đó chất nước bắn vọt vào mình vào mặt họ.

Nhiều tiếng rú nổi lên cùng một lúc, chất nước bắn ra y như lửa đốt, tất cả môn đệ Phong Lâm tam điểu giãy đành đạch như cá bị đập đầu.

Nước đó văng trúng đâu, quần áo, da thịt, râu tóc, chỉ trong nháy mắt đều mục rã ra như bột!

Có nhiều người không chết liền, họ lăn lộn kêu la nghe thê thiết.

Tuy đau lòng trước thảm cảnh, nhưng ba anh em "Phong Lâm tam điểu" đã không dám đỡ mà còn nhảy tránh vì sợ nhiễm vào nước độc.

Cuối cùng những nạn nhân lịm dần lịm dần và tay chân giật giật đứt hơi.

Thi thể nhầy nhụa ngổn ngang, bao nhiêu dũng sĩ hiên ngang chỉ phút chốc hóa thành những chiếc thây lầy nhầy gớm ghiếc.

Phương Thiên Lý vừa đau lòng vừa sợ hãi, ông trừng trừng đôi mắt :

- Độc... thật là tối độc!

Ầm!

Cánh cửa vùng đóng lại, ba người bị nhốt chặt bên trong.

o 0 o

Cánh cửa sau lưng đóng lại, Trầm Lãng, Chu Thất Thất và Hoa Nhị Tiên đứng lặng trong bóng tối lật bàn tay không thấy.

Trầm Lãng vẫn nắm chặt Hoa Nhị Tiên, Chu Thất Thất bá lấy cổ Trầm Lãng kê mặt nàng sát vào mặt chàng và khẽ thở ra:

- Cũng được...

Hoa Nhị Tiên bật cười:

- Chết đến nơi rồi cũng được cái gì?

Chu Thất Thất nói giọng buồn buồn:

- Tôi có thể trong bóng tối dày đặt này gần gũi được với chàng, thì dù có chết đi cũng được!

Và nàng nói nhỏ vào tai Trầm Lãng:

- Tôi không muốn có người thứ ba trên đời bên mình. Thả bà ấy đi đi!

Trầm Lãng nói:

- Tiểu thư, cô muốn chết, nhưng tôi chưa muốn, nên tôi không thể thả bà ta được!

Chu Thất Thất quay lại cắn vào má chàng:

- Đồ vô tình vô nghĩa, tôi muốn cắn chết anh cho rồi!

Hoa Nhị Tiên nói:

- Phải rồi, cắn đi, càng mau càng tốt!

Trầm Lãng mò tay Chu Thất Thất:

- Đưa đây!

Nàng hỏi:

- Cái gì?

- Đuốc!

Chu Thất Thất gắt:

- Đâu có!

Trầm Lãng cười:

- Tôi thấy cô tắt rồi giấu trong tay áo. Cô còn bao nó lại bằng chiếc khăn tay nữa. Phải không?

Chu Thất Thất dậm chân:

- Quỷ đây nè!

Trầm Lãng đốt đuốc lên, cười nói:

- Có lửa rồi, đi!

Chu Thất Thất nói:

- Hổng đi!

Và nàng ngoe nguẩy đầu chỗ khác. Nhưng chỉ một phút nàng lại len lén dòm chừng.

Trầm Lãng làm thinh kéo Hoa Nhị Tiên đi.

Chu Thất Thất nghiến răng:

- Được, hổng đếm xỉa tới tôi, được, đi đi. Tôi chết ở đây.

Trầm Lãng không ngó lại cười nói:

- Coi chừng đàng sau lưng, ai đó...

Chàng chưa nói dứt thì nàng đã 'ái ái" và nhảy chồm tới vung tay đấm vào lưng Trầm Lãng thùm thụp:

- Chết, đánh cho chết luôn!

Nhưng cánh tay nàng chỉ mạnh một cái đầu, còn mấy cái sau thì giơ cao mà đặt xuống thi nhẹ hều.

Và miệng nàng cứ nói:

- Tôi hổng theo, tôi hổng theo...

Thế nhưng chân nàng lại cứ bước theo!

Ba người đi thêm một khoảng chợt thấy một cánh cửa mở, bên trong có cỗ quan tài, cò ngọn đèn chấp chóa.

Chu Thất Thất nói:

- Chắc có người, vô xem!

Trầm Lãng gắt lớn:

- Không được!

Chu Thất Thất hỏi:

- Sao vậy? Tôi cứ vô!

Trầm Lãng cười mũi:

- Không thấy cái đó là cái bẫy à? Bước vô là cửa đóng sập lại ngay!

Chu Thất Thất đảo mắt qua và nàng vụt cười hăn hắc:

- Khá, thông minh đấy!

Ba người lại đi tới nữa...

Tới một đỗi xa xa gặp một ngã ba.

Giữa ngã ba, một cánh tay còn ướt máu, ngón trỏ chỉ về con đường phía trái, con đường này, lẽ tự nhiên, đầu lâu xương trắng ngổn ngang.

Chu Thất Thất rùng mình, chỉ con đường bên phải:

- Đi con đường đó!

Trầm Lãng thoáng trầm ngâm:

- Người xưa dùng binh có nói "Thực tức là hư, hư tức là thực". Con đường bên trái coi ghê gớm nhưng có thể đó là con đường dẫn tới trung ương, nơi đây mới là đầu mối then chốt bí mật của ngôi mộ cổ này, con con đường bên phải là con đường không nên đi!

Chu Thất Thất hỏi:

- Thế sao bên ngoài lại có đến tám cửa?

Trầm Lãng nói:

- Bây giờ tôi mới khám phá ra rằng tám cửa bên ngoài chỉ là lối nghi binh. Tám con đường đó có thể khác nhau nhưng có thể cùng về một điểm. Mỗi con đường đều có thể có nhiều ngã rẽ, có nhiều bẫy rập, nếu chúng ta tránh khỏi bẫy rập là có thể đến trung tâm, chỗ bí mật cuối cùng.

Hoa Nhị Tiên cười nhạt:

- Hoa Mộc Tiên hành sự luôn luôn cẩn thận, các người đừng mong tìm được bí mật. Hãy mau trở lại nếu không thì chết!

Trầm Lãng lờ đi như không nghe thấy.

Chu Thất Thất chợt kêu lên mừng rỡ:

- Đúng rồi, đúng rồi... mình đi đúng rồi!

Ngó theo tay nàng chỉ, một gian thạch thất cửa mở, trong đó kỳ trân dị bảo chất đầy.

Hoa Nhị Tiên biến sắc.

Chu Thất Thất thì mắt sáng lên.

Tuy nàng sống trong giàu sang từ thưở nhỏ, nhưng châu báu ở đây nhiều quá làm cho nàng chóa mắt.

Nàng chạy tới với tay định chụo lấy mấy hạt kim cương.

Nhưng Trầm Lãng đã kéo tay nàng lại.

Chu Thất Thất cau mặt:

- Gì vậy?

Trầm Lãng nói:

- Sanh trưởng trong một gia đình hào phú, chẳng lẽ cô chưa từng thấy những châu báu như thế hay sao? Số báu vật ở đây nhất định sẽ có nhiều bí ẩn. Nếu muốn sống, nếu muốn khám phá bí mật ở đây, thì cô đừng mó tay vào.

Chu Thất Thất cắn môi:

- Được, nghe lời đó!

Hoa Nhị Tiên gật đầu cười nhạt:

- Thông minh, nhưng còn nhiều nữa, tránh không nổi đâu!

Không nghe những lời lẩm bẩm của Hoa Nhị Tiên, Trầm Lãng cứ đi tới trước.

Qua nhiêu khúc quanh quẹo, chợt thấy một người từ bên trái thoáng qua, và ẩn mất ngay bên phải.

Trước khi biến mất, bóng đen đó vẫy tay, ba vệt loé lên, rít vào trong gió bay thẳng tới Hoa Nhị Tiên, Trầm Lãng, Chu Thất Thất.

Bóng tối mập mờ ám khí ra đã lẹ lại quá bất ngờ rất khó mà tránh thoát. Nhưng cánh tay phải của Trầm Lãng chỉ khoát nhẹ lên vạch một vòng cung, cử động nhẹ nhàng nhưng kình lực có sức hút lạ lùng chỉ nghe xoẹt xoẹt một cái, ba vật ấy đều lọt vào ống tay áo chàng.

Chu Thất Thất vừa sợ vừa bội phục, nàng liếc qua và nhận ra thứ ám khí đó là ba mũi tên ngắn kỳ dị.

Nàng vụt run giọng kêu lên :

- Tên... tên... Có phải là vật bắn ra từ tay của... tử thần?

Trầm Lãng xé vải áo quấn tay nhặt lấy ba mũi tên. Tuy cách lớp vải nhưng chàng nghe hơi lạnh thấu xương, khi nắm lấy mũi tên:

- À... thì ra là như thế!

Chu Thất Thất cũng lộ vẻ lạ lùng:

- À... thì ra như thế... té ra thứ quỷ tiễn cây cung của tử thần bắn ra xem chừng kỳ diệu, nhưng kỳ thực cũng chỉ là như thế!

Ngay lúc ấy, từ phía xa xa của con đường hun hút vụt phát ra tiếng ca âm ỉ:

- Trăng lạnh rọi mồ hoang

Cung tên từ địa phủ

Đốt đèn tìm bạch vũ

Gặp máu sẽ hòa tan

Tiếng ca mới nghe qua thật là rùng rợn, nhưng Trầm Lãng chợt bật cười:

- Có gì là quỷ tiễn, bất quá chỉ là một thứ tên bằng băng giá thế thôi!

Thì ra thứ tên bắn ra ấy không phải bằng cây hay kim khí, mà nó là một thứ nước bị đóng băng. Hay là người ta làm cho thành băng giá. Nó có cứng, nhưng không cứng như kim khí, sở dĩ phóng được vào da thịt của con người, là người phóng ra có nội lực tuyệt vời. Và khi tên này vào da thịt, đụng máu nóng tan ra thành nước.

Chu Thất Thất vừa thở vừa cười:

- Kể cũng giỏi, nếu không khám phá ra được, có lẽ sẽ làm cho người ta sợ đến chết luôn. Và nếu không phải trong một vùng tuyết rơi băng giá thì họ cũng không làm sao tạo ra thứ "quỷ tiễn" này cho được!

Trầm Lãng nói:

- Cũng không nên thấy một cách đơn giản như thế, thứ quỷ tiễn này còn là một độc châm. Khi tan sẽ dẫn khắp châu thân, người trúng sẽ chết một cách thảm khốc!

Vừa nói chàng vừa quăng ra ba mũi quỷ tiễn ra ngoài xa.

Chu Thất Thất bĩu môi:

- Dù gì, cái trò quỷ trong ngôi mộ cổ này cũng đã lòi rồi, cứ xem chúng còn giở trò gì nữa...

Nói chưa dứt lời, từ phía sau lưng nàng chợt có tiếng động nhẹ, vách đá vụt hở ra và từ trong đó vọt ra một lằn khói mờ mờ, Chu Thất Thất choáng váng kêu lên :

- Khói...

Tiếng "độc" chưa thoát khỏi miệng, nàng đã ngã xuống mê man.

Chương 9.

Không biết bao lâu, Chu Thất Thất tỉnh dậy, nàng cảm nghe như qua một cơn say rượu.

Chu Thất Thất đảo mắt nhìn quanh, nhận ra là mình đang ở trong một góc thạch thất ẩm thấp. Tay chân không bị trói nhưng rụng rời gần như không còn cử động được.

Khẽ liếc qua bên phải, Trầm Lãng và Hoa Nhị Tiên cũng cùng chung số phận như nàng. Cả hai cũng im lìm bất động.

Nàng hớt hãi khẽ kêu:

- Trầm Lãng... sao vậy... sao lại cũng bị vào đây!

Sự sống chết của nàng, nàng không lo bằng chuyện an nguy của Trầm Lãng. Nàng nghe lòng mình như thắt lại từng cơn!

Trầm Lãng nhìn nàng mỉm cười không nói chỉ lắc đầu.

Hoa Nhị Tiên thì sắc mặt có vẻ đắc ý, bà ta nói chầm chậm:

- Thứ mê hương này cũng là một môn độc bí chế của Hoa Mộc Tiên, ta còn biết: nó còn có tên là "Thần Tiên Nhất Nhật Túy", cho dù thần tiên chỉ hít vào một chút cũng phải say khướt trọn ngày. Khi tỉnh dậy, tay chân mềm như bún. Nếu các ngươi bằng lòng hứa không bao giờ tiết lộ bí mật ở đây, thì lát nữa gặp Hoa Mộc Tiên, ta sẽ có thể vì các ngươi mà nói một đôi lời!

Chu Thất Thất ráng hết sức la lớn:

- Hổng cần, bà là kẻ vong ân bội nghĩa, hèn gì người trong võ lâm ai cũng muốn giết bà!

Hoa Nhị Tiên phát giận:

- Con a đầu hỗn láo...

Cánh cửa đá chợt xịt mở, ánh sáng từ bên ngoài rọi vào. Hoa Nhị Tiên mừng rỡ:

- Được rồi, đại ca tới rồi, để xem ngươi cứng đầu đến đâu?

Vệt sáng bên ngoài di động qua mặt Hoa Nhị Tiên, Trầm Lãng và Chu Thất Thất.Vệt sáng này không biết bằng một thứ đèn gì, nó có hơi nóng và sức chói mạnh quá, làm cho cả ba mở mắt không ra.

Ngay lúc ấy, một người mặc áo tro màu xám lách mình đi vào thật nhanh, bóng ấy ngồi xuống thư thả:

- Ba vị từ xa đến, tại hạ không đón tiếp được chu đáo, xin các vị tha thứ cho!

Người áo đen lời lẽ thật là lễ độ, nhưng giọng nói lạnh băng. Mỗi một tiếng phát ra đều rất rõ ràng. Câu nói sắc và nhọn.

Ban đầu, đinh ninh thế nào anh mình cũng sẽ đến cho nên Hoa Nhị Tiên mừng lắm, nhưng đến bây giờ nghe giọng nói, vẻ mặt vui mừng của bà ta đổi ra kinh ngạc:

- Người... người là ai? Có phải là môn hạ của anh Hoa Mộc Tiên của ta không? Hãy mau mau giải thuốc mê cho ta đi!

Y như là không nghe thấy, người áo xám tiếp tục nói theo ý mình:

- Ba vị đường xa mệt mỏi, nhưng đã đến đây rồi thì cứ yên tâm ở đây nghỉ ngơi dưỡng sức. Có cần chi cứ nói tại hạ sẽ cho người mang tới.

Chu Thất Thất nôn nóng hỏi ngay:

- Ông là ai? Lừa chúng tôi vào đây có dụng ý gì? Ông định làm gì chúng tôi? Muốn giết, muốn gì nói ngay đi!

Tiếng của người áo xám từ phía sau ánh sáng:

- Nghe nói thiên kim tiểu thư của Chu Bá Vạn đã không nề gian khổ đến đây, chắc có lẽ vị cô nương đây chăng? Thật là hạnh ngộ vô cùng!

Chu Thất Thất gặn lại:

- Nếu phải thì sao?

Người áo xám nói:

- Thành danh anh hùng trong võ lâm, rất nhiều người được tại hạ thỉnh đến đây, nguyên nhân sẽ nói sau, tại hạ nghĩ rằng các vị nên tịnh dưỡng khoẻ khoắn rồi sẽ nói chuyện. Tại hạ đâu dám lại chẳng nói ra. Huống chi, đối với Chu cô nương, sau này tại hạ còn nhiều điều nhờ cậy.

Chu Thất Thất lớn tiếng:

- Nói ngay đi! Nói mau đi!

Thái độ của Chu Thất Thất giá như nàng cử động được thì cho dù là ai, nàng cũng sẽ chỗi dậy ăn thua một trận, nhưng người áo xám vẫn bình thản lạnh lùng:

- Tại hạ thỉnh các vị vào phòng này, hoàn toàn không có gì gọi là ác ý. Bao giờ các vị muốn về, các vị cứ tự nhiên, chẳng những tại hạ không ngăn cản, mà tại hạ còn cần phải thết tiệc tiễn hành!

Chu Thất Thất hơi sửng sốt, nghĩ thầm:

- Ừ, lạ nhỉ?

Người áo xám nói tiếp:

- Nhưng trước khi về, các vị vì tại hạ viết cho một lá thư...

Chu Thất Thất càng lấy làm lạ:

- Thư cho ai?

Người áo xám nói:

- Tự nhiên là các vị viết thư cho gia đình, biết là các vị bình yên. Và đối với sự an toàn của các vị, tại hạ đã cố gắng hết sức mình, cho nên nếu thấy có chút tín nghĩa thì trong thư các vị ghi cho thêm mấy chữ, bảo gia đình tặng cho chút ít vàng bạc, gọi là tượng trưng thù lao công khó nhọc của tại hạ vậy mà!

Chu Thất Thất kêu lên:

- Á... thì ra ông... Ông là kẻ cướp!

Người áo xám y như cười, nhưng tiếng cười ngắn ngủn ngầm ngầm trong cổ họng, ngầm ngầm nhưng nhọn hoắc, và giọng nói lại bình thản như không:

- Đối với một họa sĩ nổi danh và có thực tài, không nên xem họ là người thợ, đối với một nhà chuyên sưu tập kim ngân, cô nương cũng không nên đem hai tiếng "kẻ cướp" mà dùng với họ!

Chu Thất Thất gặn lại:

- Nhà sưu tập kim ngân? Xí, chết bầm!

Người áo xám vẫn từ từ thư thả:

- Tại hạ hao phí bao nhiêu tâm tư mới thỉnh được các vị vào đây, bảo hộ an toàn chu tất, bằng vào nổ lực ấy cho dù đổi lại tất cả gia sản của các vị cũng hãy còn chưa cân xứng. Nếu các vị có thái độ keo kiệt thì chẳng làm cho tại hạ đau lòng lắm ru?

Trầm Lãng chợt mỉm cười:

- Việc ấy đúng đấy chứ. Nhưng chẳng hay ông cần bao nhiêu?

Người áo xám nói:

- Vật có thứ quý thứ thường, người có loại cao loại thấp. Giá cả của chư vị lẽ tự nhiên cũng cao thấp khác nhau. Như Phương Thiên Lý, Triển Anh Tòng... cái đám phàm phu tục tử ấy, nếu tại hạ lấy nhiều vàng bạc chẳng hóa ra đề cao họ hay sao? Điều đó tại hạ chưa từng làm bao giờ!

Rõ ràng là tống tiền thiên hạ, thế mà cách nói của người áo xám thì in như là ông ta giữ giá trị cho thiên hạ, Chu Thất Thất bật cười :

- Vậy ông cần bao nhiêu?

Người áo xám nói:

- Đối với Triển Anh Tòng, tại hạ chỉ "nhận" mười lăm vạn lượng. Nhưng đối với cô nương thì ít nhất cũng phải một trăm năm mươi vạn lượng.

Chu Thất Thất buột miệng kêu lên:

- Một trăm năm mươi vạn lượng? Tức là một triệu năm trăm ngàn lượng?

Người áo xám vẫn nói từ từ:

- Vâng đúng thế. Cô nương là một người vừa trong trắng vừa thông minh bằng vào thân phận ngàn vàng đó, cô nương hơn bọn Triển Anh Tòng thập bội. Nếu tại hạ "từ chối" cái số ấy, thì chẳng hóa ra xem thấp giá trị cô nương đi sao? Chắc chắn là cô nương cũng không muốn tại hạ đánh thấp giá trị của cô nương như thế, phải không?

Chu Thất Thất từ ngạc nhiên đến giận dữ:

- Thật là đồ điên! Đồ... đồ... sài lang. Đồ... quỷ!

Người áo xám vẫn một mực ôn tồn quay sang Trầm Lãng:

- Còn như vị công tử này đây, thì quả là ngọc thụ lâm phong, anh hùng trác tuyệt, tâm địa siêu quần, thông minh xuất chúng, nếu tại hạ cũng bằng vào con số một trăm năm mươi vạn lượng, thì cũng chỉ mới vừa vừa thôi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro