Chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Harry không nghĩ tới, sẽ có một ngày cậu tỉnh lại

Cậu cho rằng cậu có thể an tâm mà yên nghỉ, càng không ngờ đến chính mình lại được trọng sinh, còn là ở một thế giới song song

Cậu sau khi kết thúc cuộc chiến ấy thì liền ra sức xây dựng hoà bình cho thế giới phù thuỷ, cho đến khi cậu nhắm mắt xuôi tai, cậu không còn nuối tiếc gì nữa, và rồi cậu tỉnh dậy, đã thấy mình trọng sinh

Cậu hiện tại là trẻ con, cậu biết điều đó

Nhưng mà cậu đang ở đâu a?

Harry có chút mơ hồ

Cậu nhớ rõ nhà Dusley đâu có trang hoàng như vậy, còn nữa, lúc này cậu vẫn là trẻ con, dì Petunia có thể đối với cậu tốt một chút, nhưng mà nhà Dusley đâu có bầu không khí ấm áp như thế này?

Thế thì ba mẹ của cậu đâu? Cậu trọng sinh, có thể hay không gặp lại ba mẹ, ba James cùng mẹ Lily của cậu đâu? Sao lại không thấy?

Có thể bọn họ không sống lại, nhưng mà cậu biết họ rất yêu cậu, thế là đủ rồi

Đang mơ hồ chìm trong suy nghĩ của riêng mình, Harry bị một thanh âm ấm áp làm cho tỉnh lại "Hai đứa nhỏ kia có lẽ cũng đã tỉnh rồi"

Í, khoan đã, hai đứa????? Mình cùng với ai nữa???

Thế là cậu nhìn sang bên cạnh, thì phát hiện ra ở đó có một đứa trẻ nằm cùng cậu, đứa trẻ có một ít tóc đen, mắt đỏ, nhìn chằm chằm cậu. Đứa trẻ so với cậu không khác biệt lắm, nhưng cậu không biết nó là ai, chỉ thấy có chút quen mắt, còn cậu, cậu ở đây là ai?

Quả nhiên, một lúc sau đẩy cửa ra đi vào là một vị nữ tu thon gầy tóc vàng, trên mặt nàng có ít tàn nhang, ánh sáng mờ nhạt làm cho Harry có chút không thấy rõ lắm, nhưng Harry có thể cảm nhận được này hẳn là một vị nữ tu ôn nhu, xinh đẹp.

Nàng đi tới, sau đó vỗ vỗ người cậu, lúc sau nàng mới đưa đôi mắt nâu thẫm nhìn về phía Harry. Phát hiện Harry nhìn mình không chớp mắt, nàng nhịn không được nở nụ cười, tiếng cười thanh thúy sang sảng.

"Thật là xinh đẹp, con có một đôi mắt màu xanh biếc hiếm thấy, chỉ tiếc cha mẹ các con quá nhẫn tâm, đem con bỏ lại chỗ này"

Nữ tu thở dài, sau đó đem Harry ôm lên, trìu mến mà ôm lấy, sau lại đem Harry đặt xuống.

Nàng trên trán Harry in lại một nụ hôn, sau đó đi ra ngoài.

Sau khi nữ tu đi ra ngoài, Harry mới có tâm tư tiếp tục quan sát chỗ ở hiện tại. Cậu là đang cô nhi viện sao? Bị cha mẹ bỏ rơi......quả nhiên chỗ thích hợp nhất vẫn là trong cô nhi viện.

"Nào, đến lúc uống sữa rồi" thanh âm dịu dàng vang lên. Cậu hiện tại chỉ là trẻ con, đối với sữa cũng không quá bài xích, liền cầm lấy mà uống.

Còn đứa trẻ kế bên thì đang cố đẩy bình sữa ra, nhưng sức của trẻ con nào bằng người lớn, bình sữa vẫn đút vào miệng, đứa nhỏ không cam tâm mà uống sữa, cậu thấy thế thì thấy buồn cười.

Sau khi cho cả hai uống sữa xong thù nữ tu sĩ liền rời đi, một lúc sau, cậu lại nghe có tiếng nói ở ngoài cửa

"Hai đứa nhỏ này nên gọi là gì đây, Alice?" Viện trưởng Rosabella đứng ở cửa hỏi

Alice: Đứa trẻ nhỏ hơn gọi là Harry, còn đứa trẻ lớn hơn gọi là Tom, như trên tờ giấy được đặt trong giỏ của hai đứa trẻ ấy. Nhưng ở trên tay Tom, tôi còn nhìn thấy có một dây cột tóc bằng ren trên đó có chữ Marvolo Riddle......

"Riddle sao?" Viện trưởng Rosabella hỏi lại

Alice: Vâng ạ, là Riddle

Viện trưởng Rosabella: Vậy thì xem ra, đứa trẻ tên Tom này có thân phận không bình thường rồi. Riddle là một gia tộc cao quý ở đây, sao lại có thể bỏ rơi đứa trẻ đáng yêu như thế này chứ?

" Không lẽ cha mẹ đứa trẻ này gặp chuyện gì rồi sao?" Nàng nữ tu tên Alice lo lắng nói

Viện trưởng Rosabella: Có thể là như thế. Xem ra, chúng ta phải bảo bọc tốt đứa nhỏ này, để không phụ lòng cha mẹ chúng đã tin tưởng chúng ta

Alice: Đúng vậy ạ. Nhưng đứa nhỏ tên Harry thì phải lấy họ gì đây ạ?

Viện trưởng Rosabella: Theo họ của Tom đi, như vậy cũng tốt, để hai đứa nhỏ xem nhau như anh em, sau này cũng sẽ có chỗ nương tựa nhau. Thôi, chúng ta nên đi thôi, hai đứa trẻ này cần được nghỉ ngơi

Alice: Vâng ạ

Sau khi hai nữ tu rời đi, Harry lần nữa chìm vào mớ hỗn độn. Trong đầu cậu xuất hiện rất nhiều câu hỏi, "Tom Marvolo Riddle, không phải tên cũ của Voldemort sao? Vậy đứa trẻ kia là Voldemort, kẻ thù của của mình sao? Hèn gì thấy quen quen, nhưng hắn có nhớ mình không? Hay chỉ là một cậu bé mới sinh?....Còn nữa, mình ở đây là anh em với hắn, sao có thể xảy ra chuyện này? Mình là Harry James Potter mà, sao lại thành Harry Marvolo Riddle rồi? Merlin a, người đừng trêu chọc con như vậy chứ"

Đang chìm trong đống suy nghĩ của mình, bất giác có ai đó nói chuyện với cậu

"Ngươi còn kí ức lúc trước không?"

Cậu ngạc nhiên quay qua nhìn đứa nhỏ bên cạnh, nó vừa mới nói sao?

Voldemort: Thông qua ánh nhìn của ngươi, ta chắc chắn ngươi vẫn có kí ức lúc trước, đúng không Harry Potter?

Harry: Ngươi...ngươi nói chuyện với ta? Còn biết tên ta, ngươi có đúng là Voldemort?

Voldemort: Phải, ta là Voldemort, kẻ thù của ngươi đây

Cậu im lặng

Voldemort: Sao ngươi không lên tiếng, Harry?

Harry: Ta hơi ngạc nhiên

Voldemort: Ngươi ngạc nhiên về điều gì?

Harry: Cái đó, bộ dạng ngươi lúc nhỏ, nhìn thực dễ thương

Voldemort: Ngươi....haizzz, có ai đi khen kẻ thù của mình dễ thương không?

Harry: Ta biết nó kì quái, nhưng nhìn ngươi thực dễ thương

Voldemort: ...........

Harry: Cũng có thể do ta đã có tuổi rồi nên nhìn nhận mọi việc khác trước rất nhiều

Voldemort: ...........

Harry: Nè, Voldemort, nếu ngươi cứ không nói gì thì ta ngủ nha, ta hơi buồn ngủ rồi

Voldemort: Ùm, vậy ngươi ngủ đi

Harry: Ngươi sẽ không giết ta khi ta ngủ chứ?

Voldemort: Xem ra đầu ngươi toàn sên nhỉ, ta hiện tại không thể dùng phép thuật, thì ta giết ngươi kiểu gì?

Harry: Haha, cũng phải. Thôi, ta đi ngủ đây

Voldemort: Ngủ đi, bớt ồn ào

Cậu im lặng, từ từ chìm vào giấc ngủ. Còn hắn thì nằm ngẫm lại những sự việc đã trải qua.

Hắn đến đây từ ba ngày trước, hắn cho rằng hắn đã chết rất lâu rồi, nhưng rồi hắn thấy mình lơ lửng ở nơi nào đó tối tăm không thấy ánh sáng, bỗng dưng xoẹt ngang hắn có một tia sáng nhỏ, hắn đi theo tia sáng ấy và thấy một cái hố, hắn bị cuốn vào cái hố ấy, sau khi tỉnh lại thì đã trở về cô nhi viện, nhưng cô nhi viện này không giống nơi hắn từng sinh giống.

Hắn sống lại, nhưng mẹ hắn vẫn bỏ rơi hắn, cho đến ba ngày sau bên cạnh hắn xuất hiện thêm một đứa trẻ nữa, mái tóc đen, đôi mắt xanh lá, hắn nhận ra, đó chính là Cứu Thế Chủ luôn đối đầu với hắn, thật trớ trêu.

Và rồi đứa trẻ kia quay qua nhìn hắn, đôi mắt do phản chiếu ánh sáng của đèn mờ mà ẩn hiện màu xanh tuyệt đẹp, đẹp hơn vô số báu vật mà hắn từng sở hữu. Lúc trước hắn dành cả đời để thu thập vàng bạc châu báu, nhưng chưa có viên ngọc nào đẹp như mắt của đứa trẻ trước mặt, một viên ngọc lục bảo quý hiếm.

Hắn ngắm nhìn gương mặt đang say ngủ kia, liền nảy ra một ý định, đó chính là đem cậu nuôi dưỡng, trở thành của hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro