Review

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác phẩm: Mẹ Của Con

Tác giả: Yon _doiyonnie

Thể loại: gia đình, xã hội, tâm lý, đoản

Số chương: 4

Tình trạng: hoàn

Reviewer: Meggy meggyLp

"Thế, chúng có đáng phải nhận những nỗi đau đó không?"

*

Tớ xin lỗi, làm các cậu thất vọng rồi.

*

"Có những việc chúng ta nên đấu tranh để bảo vệ"

Và cũng có những con người chúng ta nên chiến đấu để giành lấy tuổi thơ.

Tớ không biết phải nhận xét về người mẹ ấy thế nào, một người có mười khắc, bà mẹ ấy có hai khắc vô tâm, hai khắc chủ quan, hai khắc ngu ngốc, hai khắc yêu thương, và hai khắc yếu đuối.

Suy nghĩ một cách vô tâm trước những vết thương tưởng chừng như không thể nào đoán sai, hành động một cách chủ quan khi không có nửa phút nghĩ rằng suy nghĩ của mình sai rồi, bỏ mặc một cách ngu ngốc những nghi vấn nổi lên như nấm sau mưa trong khi trong thâm tâm biết rõ là nó đúng, hai khắc yêu thương vì sau cùng vẫn là đau long, hai khắc yếu đuối vì số phận chẳng phải thứ do con người ta định đoạt.

Nghĩ theo mặt hai mặt - người mẹ vô tâm hay người mẹ thương nhưng không làm gì được, cho dù thế nào, vẫn đi đến kết luận, một bà mẹ yếu đuối đáng thương mạnh mẽ trá hình.

Có lẽ đây là một đoản, nhưng tớ thích gọi nó là một phút bộc lộ những yếu đuối nhất của một người phụ nữ vô tâm hơn. Cậu thật sự đi rất sâu vào tâm lý nhân vật, khắc họa chân thực và rõ nét, nếu viết bình thường, luyện tay không thôi thì tớ chỉ muốn nói là xuất sắc, nhưng trong tình cảnh này, nó lại có chút quá an toàn, cậu biết không?

Tâm lý nhân vật của cậu an toàn, một người mẹ đau long và ân hận vì không quan tâm con của mình nhiều hơn, quen thuộc đến ngán ngẩm, tớ nghĩ cậu có thể đi nó theo một hướng khác, có lẽ là giả bộ vô tâm nhưng thật ra còn vô tình nữa, nhưng ai biết được nhỉ, dù sao tớ cũng không phải người viết mà.

Nhưng cũng đừng lo quá, vì hành văn của cậu đã đủ trọng lượng để kéo nó lên trên rồi. So với mặt bằng chung những bạn trẻ ở lứa tuổi của cậu, có thể nói là cậu viết rất tốt đấy. Nó có đủ non nớt để người ta suy nghĩ đến chuyện bồi dưỡng nhân tài, nhưng cũng đủ chín chắn để bộc lộ hai phần ba tinh hoa của một tuyệt phẩm. Nhưng cái cách diễn đạt của cậu ấy, là do câu gấp hay sao nhưng trong tinh hoa nó lại có chút gượng ép, trong gượng ép lại có chút gò bó nhỉ? Cậu lồng quá nhiều ý trong một câu văn, làm cái "tình" trở nên vô tình cùng giả tạo và cứng nhắc cùng quá tải.

Cho thêm nhiều hơn một chút tình, thêm nhiều hơn một áng mây hồng, thêm nhiều hơn một cơn gió hạ, nóng và lạnh, yêu và đau, cậu nghĩ mình đáng để đầu tư không?

"Quá khứ không bao giờ chữa lành được"

Tình yêu cho dù có mạnh mẽ đến mấy cũng không thể xóa nhòa đau thương.

Có phải con muốn nói điều ấy với mẹ không?

Hay con muốn nói điều ấy với chính bản thân mình.

Ở cái tuổi còn chưa phải tuổi ăn tuổi lớn, chỉ là tuổi để chúng ta ăn, chơi, ngủ, nghĩ, ỉa tè trong bô, nũng nĩu cả ngày với bố mẹ để đòi một món đồ chơi và cố gắng cai ti giả, con lại ở đó, một mình, giữa "địa ngục sống", trước "A Tu La", có những phút đau đến phát khóc, đau đến khản cổ, đau đến điếng người, rồi đau đến im lặng. Com sợ lắm có phải không? Phải, con sợ lắ; Con đau lắm có phải không? Vâng, con đau lắm; Con sợ gì? Con đau gì? Con khản cổ rồi, con  đã gào khản cổ rồi, nhưng sao không ai đến cứu con, tại sao con chỉ hấy những cái bóng xám ngắt lạnh lùng,

Trẻ con có ai không tin người, nhưng tớ không tin, đứa bé này có thể hết sợ lòng người, hết đau lòng người được.

Trẻ con là để yêu thương, là để nâng niu, là báu vật không phải của cha mẹ không thôi mà là của cả nhân loại, là một thế hệ tương lai mới. có thể làm tổng thống, có thể làm doanh nhân, nhưng đều là những con người làm nên một tương tươi sang

Cớ sao lại chẳng có ai quan tâm?

Con bất lực, qua nội dung, tớ có thể thấy con bất lực đến mức nào. Nhưng tớ không thấy điều ấy qua hành văn của cậu, giọng văn của cậu lần này bị gồng, nhồi nhét thật sự quá nhiều và không cần thiết, sự non nớt biểu hiện sai cách, giống như một đứa trẻ mặc đồ người lớn vậy; hành văn của cậu khô khan, à không, ý tớ là nó giống như uống nước và ngửi đường ấy, uống vào có thể thần kinh thấy nó ngọt, nhưng thật ra còn không bằng nổi nước ốc.

Trung bình một đoản có tầm 600 từ, đoản này tớ dám cá rằng chưa đến 600, vậy vì sao cậu lại phải lồng ý một cách đáng sợ đến vậy? Từ câu này sang câu khác, nhiều khi tớ thực sứ không thấy tí liên quan nào cả à không, ý tớ là nét tương đồng với nhau ấy, từ trách nhiệm đến vai trò, nghe thì rưa rứa cơ mà lại không liên quan gì cả ấy.

Và cậu biết sao không, nhồi thế có thể làm cậu thấy mình viết được nhiều ý hơn, truyện có tính nhân văn hơn nhưng cậu có từng nghĩ một đứa trẻ còn chưa được tính là tuổi ăn tuổi lớn, chưa có được nhận thức hoàn toàn có thể nghĩ ra những lời mang ý nghĩa sâu sắc như vậy không? Quá rồi, cậu làm quá rồi.

"ông béo mặc đồ Tây ôm trẻ em"

fake love?

Nếu đọc qua thôi, có thể nói đây là đoản tốt nhất của cậu, nhưng nếu đọc kĩ thì tớ chắc chắn người đọc sẽ phải rút lại câu này đấy, vì dư luận cậu viết như này thực chả cho ra ngô ra khoai gì cả mà giống như một ông thị trưởng bụng phệ vừa nhận chức đứng trên bục cao và nói xem mình cao cả và vĩ đại đến mức nào ấy, nó là thế ấy.

Tớ có thể hiểu ý cậu, cậu đang cố gắng bộc lộ sự thương xót của một người ngoài cuộc với người trong cuộc, của một người trải đời với những người sau này sẽ kính cẩn cúi đầu thắp cho mình một nén nhang sau ba mươi năm nữa, của một con người với một con người, thương xót, đau long, xen lẫn chút thương hại; qua cách kể này, qua nhân vật nay, cậu cũng đẻ thành công bộ lộ ý kiến của mình, lên án gay gắt những kẻ sử dụng bạo lực thay cho lời nói cũng như khảng khái chỉ trích những ý kiến được coi là hiển nhiên. Cậu viết, như một biểu tượng của giới trẻ, như nhu thuận cũng như công bằng, uyển chuẩn nhưng thẳng thắn.

Nó rất tốt, những gì cậu muốn biểu diễn ấy, nhưng có thể là kinh nghiệm mà nó lại bị đổi đi khá nhiều. Giọng văn của cậu nói thẳng ra nghe có mùi thật là giả tạo, gồng ép quá đà từ những bài văn mẫu tiểu học rập khuôn; cách diễn đạt của cậu thật không ổn, thương xót sẽ không xé long mà chỉ có đau lòng thôi, dài dòng quá mức giống như cây mùa thu ấy, những câu rườm rà của cậu giống như lá vàng, dày dặc và trông có vẻ lung linh chắc chắn nhưng thật ra chỉ cần gió thổi nhẹ qua một cái là sẽ lả tả lả tả rơi cho bằng sạch.

Miêu tả tâm lý nhân vật có mùi giả tạo chính là tử huyệt cho cậu rồi, đã vậy cậu còn mắc một lỗi đáng sợ nữa đủ đế đá cậu từ đài cao nữa, vì cậu biết  sao không, nó là cơ bản, cơ bản không được phép mắc phải ấy! Là cái điểm tớ nhắc lại đến lần thứ ba rồi ấy, những đoạn cậu viết nó không có tính liên kết gì với nhau cả, à không, nó có dính đấy chứ, nhưng dính giống như anh em cùng cha khác ông nội ấy...

Nghe qua có lẽ là tốt nhất, vì đùa chứ, nội dung và ý nghĩa như vậy thật sự dễ tận dụng mà đúng không, nhưng tớ có cảm giác đây là đoản không ổn nhất trong bốn đoản của cậu ấy.

"Trẻ con cần được sống trong tình yêu thương"

Phải chăng là lời bộc bạch của một đứa tre đồng cảm và thấu hiểu muốn gửi đến tất cả mọi người?

Đây là đoản tốt nhất trong bốn đoản của cậu, cho dù nó vẫn mắc những lỗi như cũ, nhưng sự thông minh trong đoản này của cậu thì chắc chắn không thể phủ nhận được: cậu lồng ghép suy nghĩ của mình vào trong đoản này một cách tuyệt vời, kể cho tất cả nghe câu chuyện của cậu, thấu hiểu và đồng cảm, yếu tố quan trọng nhất để nó trở nên tuyệt với là ý nghĩa nhân văn của nó cũng được biểu diễn rất tốt, đến mức nếu bài viết có tính xác thự cao hơn, truyền cảm hơn, dài hơn, sâu sắc hơn, chân thực hơn, cái gì cũng hơn một chút, tớ sẽ đồng ý với ý kiến mang nó đi thuyết trình xuyên quốc gia đấy.

Nhưng không thể được, vì khi cậu đủ tất cả các yếu tố, cậu lại không vừa yếu tố nào cả.

Vẫn như những lần trước, cậu suy nghĩ quá nhiều, cậu muốn nói quá nhiều, nhưng vì nó là đoản nên cậu chẳng có quyền nói bao nhiêu, nên như một kẻ thông minh thứ thiệt, cậu viết mỗi ý một đoạn, và thường vì thế mà nó chẳng có mấy khi ăn khớp với nhau.

Cũng như những lần trước, cậu muốn nói quá nhiều, quá quá nhiều thứ sâu sắc và sâu xa, nên có thể do cậu chưa tích đủ kinh nghiệm cũng như vốn từ, cũng không có đủ thời gian nên nó vẫn bị gồng lên một chút, giống như tấm xốp ấy, nó nổi rất nhiều bong bóng mềm kì quái ăn vào rất gợn. Giọng văn của cậu rất Việt, cũng giống như một mầm cây, chỉ là đôi khi tớ tự hỏi nó có phải mầm cây quá rồi không khi tât cả đều dính sạn, thành ra ngữ điệu trở nên ngơ ngáo ngắc ngứ, thật sự đáng tiếc.

Nhưng không thể phủ nhận lần này cậu đã viết mượt hơn rất nhiều rồi.

"thế hệ tương lai, sau tất cả sẽ thế nào?"

Sau khi đọc bốn đoản này của cậu, tớ có thể chắc chắn cậu là một tay bút tiềm năng, nhưng có vẻ lại không được đào tạo theo cách dễ cho cậu phát huy rồi. Cậu mang những lỗi rất cơ bản như thiếu tính liên kết giữa các đoạn khác nhau, tràn ý, thừa ý trong một câu, biểu cảm tâm lý nhân vật không có "tình", nội dung không đặc sắc, ý nghĩa nhân văn chưa nổi bật hay mới lạ, giọng văn cứng, diễn đạt xơ xác, nhiều như vậy nhưng vẫn có nhiều người thích truyện của cậu, thích cách cậu viết, cậu biết vì sao không?

Vì trong một chương, cậu đều có một câu văn đặc biệt sâu xa và đầy chất thơ, làm nên một phong cách rất Yon như đại trà lại như thiểu số của cậu.

Tớ không tin cậu sẽ thành công trong nghiệp viết lách, nhưng tớ tin style của cậu sẽ thành công trong con đường viết online, cái chất riêng ấy, thật sự khó mà lẫn đi đâu được, làm một con mắt mờ mịt như tớ nghe bằng tai cũng có thể nhận ra.

Một từ "khó quên".



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro