0

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sakura không biết bản thân sống trên đời để làm gì. 

Cuộc đời đầu tiên, cô dành cả đời mình để sống, để yêu, và để mong chờ về một tương lai hạnh phúc. Nhưng cái kết mà cô nhận lại là cái chết của hai người đồng đội mà cô yêu quý nhất, còn Sakura, chỉ biết đứng đó và nhìn hai người mà cô hết mực trân quý giết chết lẫn nhau. Cô đau khổ, chìm trong tuyệt vọng, thế rồi ngay cả khi cô chưa nhận ra, Sakura đã chết.

Cuộc đời thứ hai, cô vẫn ôm niềm hy vọng mơ tưởng về một tương lai tốt đẹp hơn. Sakura ngăn chặn sự diệt tộc của Uchiha, biến tuổi thơ của Naruto và Sasuke trở nên hạnh phúc hơn. Không còn chiến tranh, chẳng còn đau khổ, cô đã nghĩ rằng lần này, những người cô yêu sẽ được hạnh phúc. Nhưng  khi hai người kia đều được kéo ra khỏi bóng tối, Sakura bắt đầu chìm dần. Vì sự xuất hiện của một người mới, mối quan hệ vốn tốt đẹp của họ rạn nứt, và cô hoàn toàn bị đẩy vào bóng tối.

Lần thứ ba thức dậy, Sakura nhìn ra bên ngoài, không suy nghĩ nhiều lập tức nhảy từ trên cửa sổ xuống. 

Cô rốt cuộc vẫn không thoát khỏi số phận.

.
.
.

"Con gái của mẹ... Sakura-chan..." Tiếng nỉ non ngày càng trở nên tuyệt vọng, đôi mắt ngập nước mắt. "Làm ơn, mẹ xin con... tỉnh lại đi..."

Sakura chậm rãi mở mắt, gương mặt người mẹ đang lo lắng như sáng bừng lên, bà ôm lấy thân thể nhỏ nhắn kia, nước mắt lăn dài trên gò má.

"Sakura-chan! Con còn đau hay không, con bé ngốc, con đã làm điều dại dột gì vậy chứ? Con có còn mệt không, đợi một chút, bác sĩ sắp tới rồi."

Sakura không đáp lại một câu nào, bần thần đưa tay ôm lấy đôi vai gầy guộc đang run lên vì sợ hãi của mẹ. Áo nhỏ ướt đẫm một mảng, nhưng cô không khó chịu, chỉ cảm thấy tim mình nhói lên, đau đớn như quặn thắt lại. Mẹ cô vẫn còn sống, vẫn lo lắng cho cô như bao lần, vẫn yêu thương cô như cách mà bà yêu thương cô ở những ký ức khác.

Cô không nói lại một lời nào, chỉ òa khóc như một đứa trẻ.

.

.

.

Những ngày bị nhốt trong ngục tối, Sakura mới nhận ra bản thân đã đánh mất thứ trân quý nhường nào. Cô mải mê chạy theo nhịp sống hối hả trong cuộc đời của mình, bỏ qua gia đình, bỏ qua người cha yêu thương cô hết mực, bỏ qua người mẹ luôn quan tâm lo lắng cho cô. Cô đuổi theo những người khác, cứ chạy mãi, chạy mãi, nhưng rồi họ vẫn bỏ cô lại một mình.

Trải qua cuộc đời thứ hai, Sakura những tưởng rằng bản thân đã có đủ quyết tâm để rời bỏ cuộc sống, rời bỏ cái nơi chỉ đem lại cho cô những ký ức đau thương này. Nhưng khi sống lại lần thứ ba, khi nhìn thấy giọt nước mắt người mẹ, nhìn thấy ánh mắt lo lắng của cha, cô mới nhận ra bản thân đã bỏ lỡ quá nhiều thứ. Nếu ông trời đã cho cô một cơ hội để lần nữa bảo vệ gia đình của cô, Sakura tuyệt đối sẽ không để bản thân mắc phải sai lầm như kiếp trước.

Sẽ không, Sakura thầm tự nhủ, nhanh chóng mặc quần áo vào. Cô không muốn một lần nữa đánh mất tất cả, bỏ lỡ những người thật sự yêu thương mình.

Mà bước đầu để cô làm được điều đó, là phải trực tiếp đối mặt với người mà cô sợ hãi nhất.

Haruno Aoi.

"Buổi sáng tốt lành, onee-san!" Cô bé với mái tóc xanh biển nghiêng đầu, đôi mắt đen ánh lên vẻ lém lỉnh đáng yêu. "Hôm nay chị sẽ chơi với em chứ?"

.

.

.

Đứa em gái nuôi đáng thương của cô xuất hiện vào cuộc đời thứ hai.

Con bé bị cha mẹ bỏ rơi, bị ngược đãi, rơi vào tay đám buôn bán người, cuối cùng được ông bà Haruno cứu ra. Aoi là một đứa trẻ đáng yêu, thông minh lại hoạt bát vô cùng. Nhưng vì quá khứ đau đớn kia, con bé luôn nhạy cảm một cách quá mức. Vì em đã thiệt thòi đủ đường, nên cha mẹ luôn dặn dò Sakura phải nhường nhịn và bù đắp cho em ấy.

Gia đình cô yêu thương Aoi, và Sakura với tâm trí của một người trưởng thành càng không thể kháng cự lại sự đáng yêu của Aoi.

Nhưng chính cô bé sinh chậm hơn cô vài tháng này lại là người đã gián tiếp khiến gia đình cô suýt chết.

Bình tĩnh nào, Sakura.

Một đứa trẻ ngây thơ tới mức không nhận ra bản thân đã hại chết người khác.

Sakura giữ chặt lấy vạt áo bên ngực trái, cô không muốn căm ghét đứa trẻ đáng thương này, nhưng trước mặt người đã gián tiếp gây ra bất hạnh của gia đình cô, Sakura không tài nào tiếp tục duy trì vẻ bình tĩnh nổi.

"Chào buổi sáng, Aoi."

Theo khoảng thời gian mà Sakura dự đoán, hẳn là Uchiha tộc lúc này đã thoát khỏi nguy cơ diệt tộc rồi. Cô đã đoán trước được rằng những sự việc cô đã thay đổi ở kiếp trước hoàn toàn có thể khiến đời sống của cô thay đổi, điển hình như việc ông bà Haruno đã nhận nuôi Aoi vì kiếp trước, Uchiha đã không diệt tộc. Làng không bị siết chặt an ninh, nên ông bà Haruno đã đi du lịch, và rồi nhận nuôi Haruno Aoi.

Vậy sự kiện tiếp theo xảy ra cách ba ngày sau khi phá bỏ hoàn toàn sự kiện tiếp theo là việc tộc Uchiha quyết định lãnh trách nhiệm nuôi nấng và bồi dưỡng Haruno Aoi.

Sakura vạch lại toàn bộ sự kiện xảy ra ở kiếp trước ra trên giấy, cố gắng nhớ lại những ký ức tưởng như đã hoàn toàn chìm vào quên lãng. Vì Haruno Aoi có tài năng thiên bẩm về ảo thuật, Uchiha Fugaku đã để mắt tới con bé và nhận nuôi nó. Cha mẹ cô phần vì Aoi van nài khẩn cầu, phần vì nghĩ cho tương lai của đứa con gái nuôi, dù rất buồn bã nhưng vẫn chấp nhận để con bé trở thành con gái nuôi của tộc Uchiha mà không đòi hỏi bất kỳ điều gì.

Nhưng mẹ đâu ngờ đứa con gái mẹ yêu thương hết mực ấy lại là người đã gián tiếp đẩy mẹ tới cái chết chứ. Suy nghĩ cay đắng ấy hiện lên trong đầu cô, sau đó lại lập tức xua tan nó đi. Điều quan trọng bây giờ là cứu họ thoát khỏi cái chết, chứ không phải những suy nghĩ đổ lỗi cho người khác như thế.

Bên ngoài cửa sổ chợt vang lên một tiếng gọi lớn, Sakura mở to mắt, bút trên tay rơi xuống dưới sàn.

"Sakura-chan! Đi chơi đi!"

Uzumaki Naruto.

"Haruno Sakura, cậu... thực sự làm cho tớ thất vọng."

Trong lòng vô thức nhói lên, Sakura nắm chặt lấy cạnh bàn, trên người đổ đầy mồ hôi lạnh.

---------

OOC CỰC NẶNG!

OOC RẤT RẤT NẶNG!

OOC CỰC KỲ CỰC KỲ NẶNG!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro