Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

bác kêu bác lái xe đi, bác đưa tay lên miệng rồi suỵt, tôi trợn mắt lên ngồi im bất động, bác giơ tay ra nhẹ nhàng lấy trong xe ra cái túi nhỏ, bác lấy ra mấy cái giấy vuông vuông dán lên cửa kính, dán rất chậm và nhẹ, làm xong bác giơ tôi mấy cái ra hiệu làm giống như bác, thế là tôi làm theo, vừa giơ tay ra định dán lại thấy mấy cái sợi dài dài bay qua, đứng hình vài giây tôi quay qua bác, bác bụm miệng tôi, bác nhìn tôi trấn an, tôi lại run run giơ tay ra dán vào cửa, một gương mặt lạnh tanh thâm xì hiện ra ngay cửa kính, tôi hét lên thì bác giật giấy trên tay tôi nhanh như chớp dán mạnh vào cửa kính, bác quay qua bảo tôi
“Nhanh, dán cửa kính phía sau xe”

Tôi nhanh như chớp nhảy ra sau, dán vào tất cả các cửa kính của xe, quay lại mà mặt tôi cắt không còn một giọt máu

Tôi và bác ngã người ra sau ghế mà lau mồ hôi, bác thở hổn hển nói với tôi

“Nó đến tìm chúng mày đó, mày mà ra khỏi xe là nó tóm tụi mày ngay”

“Nó là cái gì vậy bác?”

“Tao nghĩ nó không phải ma nữa rồi, nó chắc là quỷ luôn rồi”

Bác nói xong rồi quay mặt ra ngoài, bác nhìn dáo dác rồi quay lại nói

“Tối nay chỉ có thể ngủ trong xe thôi, nó đứng chờ bên ngoài kia, tao dán bùa rồi! Bây giờ nó nhìn vào không thấy nhưng nó biết tụi mày ở đây rồi! Đêm nay nó phá cho mà xem!”

“Bác ơi! Bác giúp chúng cháu với!”

Bây giờ chúng tôi là những người chết đuối mà bác lại là cái phao duy nhất mà chúng tôi có thể vớ ngay lúc này, bây giờ mà bác kêu tôi làm gì tôi cũng làm
Bác kêu tôi ra phía sau ngồi, phía trước nguy hiểm, tôi nghe theo, bác thì nằm sát xuống hai cái ghế, tôi không hiểu nhưng cũng làm theo, tầm mười mấy phút bên ngoài im ắng thì bỗng tiếng lạo xạo, rồi tiếng đá lộp cộp, tôi nép người bên cửa kính mà không dám nhìn ra, lát hơn nửa tiếng thì có tiếng cười khúc khích, tôi thấy sởn gáy, quay qua nhìn hai đứa bạn đang ngủ mà miệng chúng nó nhếch lên cười khúc khích nghe ớn cả tóc gáy, tim lại thình thịch đập mạnh, bác nằm im nãy giờ chỉ nghe mỗi tiếng thở nặng nhọc, tôi biết bác thức, bây giờ ai mà ngủ được với cái tình trạng này, rồi lát lâu sau, không nhắm chừng là bao lâu, tôi nghe thằng An nó nghiến răng, cót két cót két, mồm hừ hừ, hừ hừ

Như bình thường là tôi đã la toáng lên rồi chứ không nằm im như này được, thề là ứa nước mắt thiếu điều mà tè ra quần nữa thôi!
Tầm lâu lâu sau ấy, không biết là mấy giờ, chỉ thấy bên ngoài tối đen như mực, mà cái đèn đường thì xa, nó chiếu ánh sáng mờ mờ vàng vàng thấy mà hiu quạnh làm sao, bỗng xoảng một phát cái kính trước xe nó nứt ra mấy vệt dài, bác giơ tay ra trước mặt tôi, ra hiệu nằm yên, từ xa xa có một bóng người đi lại, tay cầm cái gì đó như cục đá to, tóc bay bay, mặt đen xì xì, tiến lại xe tôi, bác ngó ra bác quay qua tôi nhìn lom lom

"Nó tới rồi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chanlen