2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

2.
Khi Vương Thượng dẫn quân trở về Lạc Dương, bách quan đã sớm chờ ở ngoại thành, con dân Đại Du ở bên đường cung nghênh đại quân trận này chiến thắng trở về, hàng người nối đuôi nhau dài đến vài dặm. Trong tiếng hô hào vạn tuế, Vương Thượng đến thái miếu làm lễ chiến thắng, cảm tạ tổ tông phù hộ, buổi tối lại ở trong cung mở tiệc tẩy trần khánh công.
Đã là ngày lành, lại còn đều là công thần, uống rượu làm càn chút Ngự Sử Đài cũng mắt nhắm mắt mở. Từ trước đến nay Vương Thượng không câu nệ tiểu tiết, trong điện ca vũ tửu nhạc còn náo nhiệt hơn cả đêm trừ tịch.
Sau việc này tiện thể luận công ban thưởng với xử lý chiến lợi phẩm trong cuộc chiến, đợi bàn giao công việc. Theo lý mà nói, Lam Trạm kỳ thật...cũng là hạng đầu trong những thứ này. Vương Thượng sắp xếp cho y ở Hàm Quang Điện phía bắc Ngự Hoa Viên, Hàm Quang Điện không tính là lớn, vị trí có chút vắng vẻ, ngày thường nếu không phải các cung nhân cố tình thì hơn phân nửa đều không đi qua nơi này, rất là yên tĩnh, ta thấy rất thích hợp với y.
Trương Triều theo thường lệ miệng lưỡi một phen, người này bị Vương Thượng lén gọi là Trương Bất Khả, trước kia khi Vương Thượng ở Sùng Văn Các đọc sách hắn cũng làm thư đồng, mỗi ngày khoe mình hiểu biết rộng. Bởi vì ta từng đọc sách, tuổi lại xấp xỉ với Vương Thượng, khi đó được tiên vương chọn ra từ trong đám nội thị, hầu bên cạnh Vương Thượng mài mực, mỗi lần Trương Triều nói trích dẫn trong sách vở ra bị người ta ngứa mắt, hắn toàn để ta dùng điển cố bác bỏ lại. Sau khi hắn vào lễ bộ lại càng cứng nhắc, nếu Vương Thượng có việc cùng hắn thương lượng, phân nửa là sẽ nói, "Việc này theo pháp chế của tổ tông, thần cảm thấy không thể".
May mà sau khi Tương Thượng tự mình chấp chính có nhiều cách đối phó, "Hắn muốn phân bua, mà phân bua với hắn là ngươi thua rồi, phải ngang ngược vô lý hắn mới không có cơ hội lắm miệng" Lời này đối với người khác cũng thế, với Trương Triều, ta cũng ngầm cho là vậy. Hắn nói Lam Trạm ăn mặc không hợp quy củ, người Đại Du phục sức diễm lệ, hình dạng và cấu tạo tay áo bó, chiết eo, mà Lam Trạm lại một thân bạch y, áo rộng ống tay rộng, Vương Thượng cười nói: "Hoa đẹp của Giang Nam dù sao cũng phải phối với cái bình tao nhã của bọn họ, hà tất phải đổi đủ loại bình vàng lục sắc. Y vốn là người Quảng Lăng, không cần theo quy tắc của Đại Du."
Mà con tin bị giam cầm trong hậu cung cũng không hoàn toàn là không có tiền lệ, chỉ là đề cập tới bí mật trong cung đình cũng khó mà nói được, tâm tư đế vương không thể đoán, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ.
Vương Thượng chinh chiến bên ngoài đã lâu, tuy nói trong triều có Liêu, Trần hai vị đại nhân làm việc vất vả, nhưng vẫn tích lại không ít chính vụ. Việc tiền triều xong lại còn phải trấn an hậu cung, bận đến sứt đầu mẻ trán một thời gian. Cho tới tháng mười một mới rảnh rỗi được một chút, vừa lúc thấy Quảng Lăng trình tấu lên, Vương Thượng xoa ấn đường dựa vào ghế nghỉ ngơi, mở ra xem rồi đưa cho ta cầm, đứng dậy giãn cánh tay nói: "Đi, theo bản vương đi xem xem Hàm Quang Điện của bản vương đã bị đóng băng chưa."
Ta bật cười, khi khải hoàn hồi triều, xe ngựa của Lam Trạm đi phía sau Vương Thượng, y ngoại trừ lễ tiết cần thiết, thường nói nhất là "ừm", "được", "đã biết", rất khó nghe được y nói quá ba chữ, bình thường lại không biểu lộ cảm xúc gì. Lúc ấy Vương Thượng nói với ta, "Đứa bé này khắc từ băng ra, chạm vào một chút có thể rơi xuống mấy viên." Dọc đường ra khỏi địa giới Quảng Lăng, ngay cả mành xe ngựa y cũng chưa từng vén lên, chỉ có khi chạng vạng lúc hạ trại mới có thể nhìn thấy y đứng một mình ở phía xa xa. Càng đi về phía bắc, dãy núi thưa dần, đồng bằng xuất hiện nhiều hơn, ta thấy bóng dáng y lẻ loi trước ánh chiều tà, chỉ cảm thấy vài phần cô tịch không dính bụi trần. Mặc dù làm từ băng, nhưng cũng vô tình động lòng người.
Hàm Quang Điện mùa hè cũng coi như cây cối xum xuê, tới mùa đông lá cây điêu tàn, cành cây trơ trọi đan xen, lại càng thêm thanh lãnh. Vương Thượng từ trước đến nay không thích nhiều người đi theo nên chỉ dẫn theo ta, tới bên ngoài điện cũng không cho người vào thông báo, tự mình chậm rãi đi vào.
Lam Trạm đang luyện kiếm, trong viện cây cỏ được cắt tỉa chỉnh tề, cũng không quá mức xanh tốt. Thời tiết rét lạnh, giữa mỗi động tác thở ra từng làn từng làn khói trắng, càng lãnh đến xuất trần, y thấy Vương Thượng tiến vào bèn thu kiếm hành lễ.
Vương Thượng hỏi thăm y một tháng này ở như thế nào, mắt thấy y lại tính "ừm", rốt cuộc mới đưa tấu sớ trong tay qua, "Hôm nay đến rồi."
Lam Trạm nhìn thấy hoa văn bên ngoài biết là vật từ Cô Tô, dù y chưa nói chuyện nhưng ánh mắt lại sáng ngời, đôi tay tiếp nhận lấy rồi thi lễ, mời người đi vào trong điện, phân phó người bên cạnh: "Đi pha trà."
Lần đầu ta nhìn thấy ánh mắt y sinh động như vậy, người này dù ngày thường thanh lãnh giữ mình thế nào, nói cho cùng cũng chẳng qua là một thiếu niên mười sáu tuổi rời xa quê hương một mình nơi đất khách mà thôi. Vương Thượng nhìn ta nhíu mày, ý nói nhìn đi, không có tấu sớ đến đổi, ngụm trà này có thể được uống hay không cũng không biết được.
Trong phòng bố trí đơn giản, có vẻ như đều là bày biện ban đầu trong điện, chỉ có giá sách, bàn con bên giường đặt một cây đàn mang từ Cô Tô đến, lư hương trên án thư toả hương nhè nhẹ. Mới vừa rồi đi trên nền đất lạnh, cảm thấy trong phòng đốt than phá lệ ấm áp hoà hợp, Vương Thượng chống một tay, ngồi bên cạnh bàn gạt lá nổi sang, nhấp một ngụm nói: "Đồ của Cô Tô quả nhiên là đồ tốt."
Lam Trạm thành thành thật thật nói: "Đây là trà của Đại Du."
Nói xong thấy nét mặt của Vương Thượng, biết mình bị trêu đùa, mày nhăn lại như là ảo não chính mình vì sao lại nhất thời vui vẻ mà tiếp lời nói của người. Sau đó Vương Thượng có trêu y như thế nào, y cũng chỉ rũ mắt đáp: "Vâng"
Vương Thượng uống xong nửa chén trà nhỏ thì về ngự thư phòng, trên đường nói với ta: "Trong hậu cung tiền triều này người biết ăn nói quá nhiều, ngẫu nhiên tìm một khối băng làm mát cũng thú vị."
Sau này dùng xong bữa trưa, nếu như trời đẹp, Vương Thượng lại quanh quẩn ở Hàm Quang Điện, từ ngự thư phòng tới Hàm Quang Điện, lộ trình vừa vặn đổ ra một tầng mồ hôi mỏng.
Lam Trạm đa phần đều ở trong viện luyện kiếm, hai ngày đầu Vương Thượng vào còn quy củ hành lễ, Vương Thượng xua tay nói y không cần quan tâm tiếp tục luyện, bản thân thì ở bên cạnh nhìn y. Ban đầu Lam Trạm còn cảm thấy nghi hoặc, cách mấy ngày cũng phát hiện người tới đây cũng chẳng có gì quan trọng, mỗi lần luyện kiếm xong mới quay lại bái lễ, đi vào phòng uống chén trà nhỏ, cùng Vương Thượng nói chuyện phiếm vài câu.
Cách một thời gian vào dịp nghỉ ngơi tắm gội, Vương Thượng sẽ tới sớm hơn một chút. Đợi Lam Trạm thu kiếm, người đến gần vài bước, lấy hai ngón tay làm kiếm, giả so chiêu thức vừa mới nãy với Lam Trạm, xoay người nói "Một chiêu này của ngươi đẹp thì đẹp, nhưng chiêu thức đã sử dụng cũ rồi không kịp hồi kiếm, khi cùng người khác đối chiến, nếu như hắn công kích ngươi mà ngươi lại chậm hơn hai phần" người hướng xuống dưới một chút "Chiêu này có thể ở đây."
Lam Trạm không ngờ Vương Thượng chỉ điểm kiếm pháp cho y, nhưng vẫn cẩn thận lắng nghe, đợi Vương Thượng nói xong tự mình khua tay múa chân một lúc, "Như vậy sao?"
"Đúng."
Lam Trạm chớp mắt, lại thay đổi một chiêu, hỏi: "Vậy chiêu này hẳn là cũng như vậy?"
Vương Thượng cười nói: "Không tồi, có thể nói như vậy. Kiếm pháp của ngươi chiêu thức đẹp, nhưng thực chiến đao thật kiếm thật thì ít, bởi vậy công thủ chỉ sợ không đủ. Nếu ngươi nguyện ý học, ta có thể dạy cho ngươi."
Lam Trạm tỏ ra không ý kiến mà hơi hơi gật đầu, luyện lại hai chiêu vừa nãy một lần, quả nhiên lưu loát vài phần.
Khi Vương Thượng về ngự thư phòng, vừa ra khỏi Nguyệt Môn, quay đầu lại học ngữ khí của Lam Trạm chầm chậm nói, "Vậy một chiêu này hẳn là cũng như vậy, có tiến bộ, rất đáng khen." Ta lắc đầu bật cười, "Vương Thượng, có phải là người cũng bằng tuổi y không?"
Ngày thứ hai đến gặp y, y đã như lời Vương Thượng nói, sửa sơ qua vài chiêu thức trong kiếm pháp. Vương Thượng khen ngợi nói: "Rất có ngộ tính."
Không nhịn được bẻ cành cây làm kiếm, cùng Lam Trạm so mấy chiêu. Kiếm pháp của Vương Thượng là từ chém giết trên chiến trường luyện thành, chiêu thức không phức tạp nhưng lại tàn nhẫn, người đã thu vài phần sức lực, Lam Trạm vẫn chống đỡ thật vất vả, không bao lâu đã bị Vương Thượng điểm lên gáy, người thu lại nhánh cây, ôm quyền trêu đùa y "Đa tạ thiếu hiệp." Mà Lam Trạm lại thật nghiêm túc nói "Kiếm pháp tốt"
Cách một ngày lại tới, chỉ thấy y kiếm phong rào rạt, vậy mà lại luyện chiêu thức của Vương Thượng, chẳng qua chỉ giao thủ mới một lần, thế mà y nhớ hết toàn bộ. Vương Thượng cũng không khỏi thay đổi lại cách nhìn triệt để, "Học nhanh đến vậy?"
Cùng y so chiêu, dần dần cũng phải chuẩn bị mười phần tinh thần, nếu không lơ đãng sẽ bị y dùng kiếm xẹt qua cánh tay hoặc là đùi.
Lam Trạm cũng si mê, vài lần tới y đều đang luyện chiêu thức kia của Vương Thượng.
Vương Thượng ở bên nhìn y luyện trong chốc lát, cầm lấy nhánh cây từ bên sườn khinh thân mà lên, muốn công kích cổ tay y, Lam Trạm xoay người dùng kiếm chắn, lại trở lại dùng chiêu thức của chính mình. Hai người ngươi tới ta đi, so đúng hơn một trăm chiêu, Vương Thượng đột nhiên chậm nửa thức, làm trước người hoàn toàn lộ ra. Lam Trạm cả kinh, một chiêu này vốn cho là có thể tránh được, kiếm phong chĩa thẳng vào Vương Thượng, mắt thấy sắp đâm tới, chỉ có thể vội vàng thu kiếm lại, lui về bốn năm bước mới đứng vững. Vương Thượng lại nhân cơ hội tiến lên, trở tay dùng nhánh cây, nhẹ nhàng điểm lên ngực y.
Lam Trạm không ngờ được Vương Thượng lại có thể vô lại đến như thế, nhíu chặt mi nói: "Lên tiếp."
"Không so nữa, hôm nay ta thắng."
Y tức giận gương mặt lại phồng thêm một chút, nhếch miệng, không nhịn được lẩm bẩm "thắng không đụng võ"
Vương Thượng cười nói: "Thắng chính là thắng, võ với không võ có gì quan trọng?"
Trêu ghẹo thì cứ trêu ghẹo. Buổi tối Vương Thượng lật mấy quyển sổ con, lúc dựa vào ghế nghỉ ngơi, đột nhiên tự nhủ nói: "Là một nhân tài hiếm có, đang tiếc, sao y lại không sinh ra ở Lạc Dương nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro