Chương 6-10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 6 – Thâu đắc kiếp phù du nửa ngày nhàn

Bách Độ Sơn U Linh Trì.

Nguyên Bảo giao ra đầu cốt cho U Linh nam tử, U Linh kích động lệ nóng lưng tròng, vuốt ve đầu lâu, không nói được lời nào. Một lát sau, mới nhẹ nhàng thả đầu cốt xuống thủy đàm, mắt nhìn theo nó chìm dần xuống làn nước, biến mất tăm."Cơ thể của ta cuối cùng đã được nguyên vẹn, cám ơn ngươi, tiểu dũng sĩ, ta rốt cục có thể luân hồi chuyển thế đi tìm nàng, thật sự phi thường cảm tạ!" Thanh âm U Linh mang theo chút run rẩy, tâm nguyện suốt bao năm qua rốt cuộc đã thực hiện được!

Nguyên Bảo lắc đầu, "Không cần khách khí, hy vọng ngươi có thể nhanh chóng tìm thấy người muốn gặp, bảo trọng!" Bởi vì Nguyên Bảo nhìn thấy thân thể của U Linh nam tử dần dần trở nên trong suốt, biến thành một đạo ánh sáng, chậm rãi bay lên không trung thì biết hắn đã phải đi rồi!

"Cám ơn, chân thành nguyện chúc tiểu ân nhân hạnh phúc bình an, cả đời suôn sẻ, hữu duyên tái kiến, bảo trọng!" Thân ảnh của U Linh nam tử đã dần biến mất, thanh âm cũng dần tan biến, chỉ còn lại một màu dạ sắc của đêm tối, không lưu lại một chút gì. Thế nhưng, Nguyên Bảo biết hắn đã có được một sự khởi đầu mới, cũng sẽ có được cuộc sống mới! Lúc này, bên tai Nguyên Bảo vang lên tiếng Hệ thống thông báo:

Chúc mừng người chơi Nguyên Bảo đã thành công hoàn thành nhiệm vụ chuyển chức: "Hoàn thành tâm nguyện của U Linh", thưởng cho Điểm kinh nghiệm 200000, Danh vọng 1000; bởi vì người chơi Nguyên Bảo trong quá trình làm nhiệm vụ thật tâm lắng nghe tâm sự của U Linh, đồng tình cảm động, đồng cảm thương xót, đặc biệt thưởng cho nhất kiện trang bị, Thiện ác 100, Kim tệ 100.

Nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng tâm tình lại không vui sướng bằng được nhìn thấy U Linh nam tử được đạt thành tâm nguyện. Tuy rằng hắn có thể tiếp tục thăng cấp, nhưng nhìn thấy U Linh mỗi đêm lại phải một mình bồi hồi bên bờ thủy đàm, Nguyên Bảo từ trong đáy lòng trùng xuống; hắn biết rõ cố sự này chẳng qua là một chương trình được tạo lập sẵn, nhưng thật tâm hắn vẫn xem đó là một con người bằng xương bằng thịt, hơn nữa khi còn sống không hề có được cuộc sống khoái hoạt. Nguyên Bảo có thể nhìn thấy kết thúc cùng khởi đầu mới của hắn, thật sự cao hứng.

"Ô ô..." Tiểu lang bắt gặp thần sắc Nguyên Bảo có chút khác thường, không khỏi cảm thấy bất an, hô hoán hai tiếng, cọ cọ vào Nguyên Bảo, hy vọng hắn có thể giữ vững tinh thần.

"Ta không sao, chỉ là có điểm kích động, là cao hứng mà thôi, ngươi yên tâm đi, Mặc Mặc!" Nguyên Bảo khom người vỗ vỗ tiểu lang, sau đó ngồi xuống mặt đất, ngẩng đầu nhìn bầu trời đầy tinh tú, "Mặc Mặc, chúng ta đêm nay ở nơi này đi, ngày mai hãy trở về thành. Ngươi xem, tinh tú rất đẹp." Hiện nay trong thành thị, không trung đã hoàn toàn bị mây mù che phủ, muốn nhìn thấy bầu trời tinh tú mỹ lệ như vậy là một chuyện rất khó, cho nên ở trong trò chơi lại có thể nhìn ngắm ánh sáng ngân hà tinh tế, thật sự là một loại hưởng thụ! Hơn nữa ở đây vừa có cảnh, vừa có tình, không thưởng thức thì thật là sai lầm!

"Ô..." Tiểu lang nghe lời, nằm xuống bên chân Nguyên Bảo, hắn không chú ý gì đến tinh tú trên cao, mà nhắm hai mắt ngủ gật.

Nguyên Bảo một mình đắm chìm trong bầu trời đêm xinh đẹp, cảm thụ sự yên lặng trong không khí, không biết U Linh tiên sinh có phải mỗi đêm đều giống như hắn, nhìn ngắm tinh tú, hồi tưởng lại chuyện luyến ái trong quá khứ. Khung cảnh buổi đêm mỹ lệ nhưng lại lộ ra sự tịch mịch lạnh thấu xương, Nguyên Bảo cũng nhiều lần cảm nhận được cái lạnh này, hắn đã một mình sống mười mấy năm, tuy nói đã muốn quen sống cô độc cùng tịch mịch, nhưng vào ban đêm lại luôn cảm thấy khó ngủ, vẫn cảm thấy được một mình thật rất cô đơn. Vậy nên Nguyên Bảo mới tham gia vào trò chơi, nghĩ muốn cảm thụ một chút cảnh tượng náo nhiệt, tạm thời không nghĩ tới chuyện sống cô độc, có lẽ từ lúc tham gia trò chơi đã cho hắn suy nghĩ này.

Sau khi trả hai nhiệm vụ chuyển chức, Nguyên Bảo liền chuyên tâm mang tiểu lang đi đánh quái thăng cấp. Theo kế hoạch ban đầu mà nói, hắn định đi dạo quanh các toà đại thành, nhưng do tiểu lang cấp bậc quá thấp, vì thế quyết định chờ tiểu lang lên đến cấp 50 rồi sẽ đi mua phòng tử. Không nghĩ tới, việc này lại kéo dài suốt nửa tháng.

Tiểu lang ăn điểm kinh nghiệm thực lợi hại, tiểu lang thăng được 5 cấp thì Nguyên Bảo mới thăng được 1 cấp, điểm kinh nghiệm cơ hồ đều bị nó đoạt hết, điều này quả đã nằm ngoài dự đoán của Nguyên Bảo. Bất quá, chỉ sau nửa tháng, tiểu lang cuối cùng cũng lên tới cấp 78, còn cao hơn chủ nhân những 10 cấp, hơn nữa sức chiến đấu siêu cường, trên cơ bản hắn đã không cần phải tự thân động thủ, kỹ năng của tiểu lang lại càng mạnh, có thể một giây tiêu diệt một con quái, mà còn là quái có đẳng cấp không sai biệt lắm. Bởi vậy mấy ngày nay, hai chủ tớ này cơ hồ đều vượt cấp đánh quái, thu được khối lượng lớn điểm kinh nghiệm, đẳng cấp cũng tăng rất nhanh.

Tiểu lang hiện giờ cũng đã không thể gọi là tiểu lang, bởi vì thân thể nó đã sớm phát triển to lớn hơn hẳn một con tiểu lang, hiện giờ đã có dáng dấp của hùng sư (sư tử), uy phong lẫm lẫm, trên lưng là một đôi màng cốt cánh thật lớn, khi sải ra phải dài tới mấy thước, mang theo Nguyên Bảo trên lưng, bay lượn một chút cũng không có vấn đề gì, khi ngồi chiều cao so với Nguyên Bảo đã không sai biệt lắm, khi đứng lên thì Nguyên Bảo cao hơn! Có lúc, Nguyên Bảo lại hoài niệm lúc trước khi tiểu lang vẫn còn nhỏ, vừa nhỏ nhắn lại đáng yêu, bây giờ càng lớn lại càng có phong thái vương giả, hắn đứng ở nơi nào thì quái cấp độ thấp hơn đều không dám đến gần!

Có Mặc Mặc mạnh mẽ chiến đấu, Nguyên Bảo càng có nhiều thời gian để luyện tập kỹ năng Dược sư và kỹ năng cuộc sống, dù sao hắn chỉ cần ăn ké điểm kinh nghiệp là được, Mặc Mặc đánh quái hiệu suất so với hắn tốt hơn nhiều thì tại sao lại phải mất công làm chi? Bởi vậy, suốt nửa tháng nay, cấp bậc Dược sư của hắn đã lên tới Cao cấp 85%, Thuật chiết xuất cùng Thuật luyện đan cũng tăng lên, làm ra rất nhiều dược thủy, hắn đã tính toán phải đem bán bớt, dù sao bản thân và Mặc Mặc cũng không dùng được nhiều. Hắn có "Thần chi bảo hộ" khả năng hồi huyết cực nhanh, còn Mặc Mặc từ khi lên cấp 50, cũng đã có được kỹ năng tự động hồi huyết, cũng không cần dùng đến dược thủy, cho nên chỉ còn cách bán đi. (Đúng là đã giàu càng giàu thêm)

Những kỹ năng sống khác không ít thì nhiều cũng có chút tiến bộ, nhưng phần lớn đều còn ở sơ trung cấp, chỉ có Thuật nấu nướng cùng Thuật giám định là luyện đến cao cấp, một cái là bởi vì phải tự mình làm cơm, còn cái kia thì khi đánh quái xuất ra rất nhiều vật phẩm, Thuật giám định cứ theo đó tự nhiên tăng rất nhanh.

"Ha ha ha, Mặc Mặc, nhìn ngươi xem, không phải là lang nữa, thành kê rồi!" Nguyên Bảo cười nói chỉ vào tiểu lang bị rơi xuống nước, toàn bộ lông trên người đều ướt đẫm.

Hắn cùng Mặc Mặc trên đường đánh quái, đi tới bên bờ hồ của một địa phương vô danh, nhìn thấy hồ nước trong suốt xanh thẳm, những con cá mập mạp trong hồ tựa như đang tỏa ra một mùi hương mê người, vì thế cả hai liền dừng lại, hắn câu cá, Mặc Mặc nhảy thẳng vào hồ tắm rửa kiêm bắt cá, nhưng thực tế chỉ toàn gây rối thêm thôi.

"..." Đại nhãn ngân sắc của Mặc Mặc chợt hiện lên ý cười, nó đột nhiên nhào thẳng tới hướng Nguyên Bảo, lợi dụng thân thể to lớn, cường tráng, làm văng nước tung tóe, Nguyên Bảo nhìn thấy nhưng đã không còn kịp né tránh liền bị nước làm ướt hết người, sau khi thực hiện được ý đồ của mình, nó tiếp tục ở tron g nước vùng vẫy.

"A, xú Mặc Mặc (tương tự như bad dog)!" Nguyên Bảo cười mắng, vuốt nước trên mặt xuống, trên người cũng đã bị ướt. Nhìn thấy tiểu lang dáng vẻ đắc ý, cũng không thể tức giận được, liền ném cần câu, nhảy luôn vào hồ, vung tay tạt nước về phía Mặc Mặc, "Dám tạt nước ta này!" Hắn ra sức hướng Mặc Mặc mà tạt nước, một chủ một sủng chơi đùa thực vui vẻ.

Đột nhiên, Mặc Mặc ngừng đánh trả, quay đầu hướng nhìn lên bờ hồ, đồng thời cũng dùng thân thể che chắn Nguyên Bảo.

"Mặc Mặc, làm sao vậy?" Nguyên Bảo nghi hoặc hỏi, cũng nhìn xem thử, phát hiện không biết từ khi nào trên bờ hồ lại có một thân ảnh thon dài, dáng người cao gầy, mái tóc đen nhánh dài tới thắt lưng theo từng con gió mà tung bay, trông rất là mê người; ngạc nhiên hơn nữa là khuôn mặt thanh tú, mi như viễn sơn, nhãn quan sáng trong như nước hồ, màu môi thực đạm (nhạt), trên người vận nhất tập thiển thanh sắc trường bào (một bộ trường bào màu xanh nhạt), càng phụ trợ thêm cho vẻ thanh nhã phiêu dật của nam tử. Người này thoạt nhìn không đến ba mươi niên kỷ, tỏa ra thần thái ôn nhu kỳ dị, tuổi tuy còn trẻ lại lộ ra vẻ thành thục đầy ý nhị.

Người nam tử này tạo cho Nguyên Bảo một cảm giác thực thoải mái, là cái loại điềm đạm thư thái, như là bạn tốt nhiều năm không gặp, không có chút nào cảm giác như người xa lạ, vì thế Nguyên Bảo bất giác nhìn thêm vài lần, tay còn nắm lấy lông của Mặc Mặc.

"Sủng vật của ngươi thực đặc biệt!" Nam tử cười khẽ, thanh âm hơi thấp, lộ ra từ tính, nghe cũng thực thoải mái, như tiếng Trung Đề Cầm (Violoncello). "Đang câu cá sao? Đáng tiếc cá đã chạy mất rồi!" Hắn cầm lấy cần câu, mồi câu quả thực đã bị cá ăn hết.

"..." Nguyên Bảo không biết nói gì, chỉ có thể bị động mặc cho Mặc Mặc tha lên bờ.

Nam tử cười cười, từ không gian trang bị lấy ra khăn mặt, vừa định giúp Nguyên Bảo sát thủy (lau khô), lại bị Mặc Mặc cảnh giới ngăn chặn, vì thế đành đem khăn mặt ném tới trên đầu Nguyên Bảo.

"Cám ơn!" Nguyên Bảo nhỏ giọng nói lời cảm tạ, khuôn mặt nhỏ nhắn không tự kìm hãm được đã có điểm hồng.

"Không cần khách khí, là ta tự tiện xông vào nơi này, ta mới là người phải giải thích!" Nam tử lắc đầu. Vừa rồi, khi hắn nhìn đến trong hồ kia đang có nhất nhân nhất lang chơi đùa, làm hắn không khỏi bị chấn động , thiếu niên nhỏ bé kia trên mặt tươi cười sáng lạn, như là dương quang chiếu thẳng vào lòng hắn; bất giác tiêu sái cước bộ đến gần hơn, lại đột nhiên cảm thấy bản thân có điểm thất lễ, tự tiện xâm nhập, chỉ là nhìn thấy cảnh tượng trước mắt làm nảy sinh ý muốn quấy rầy, mà hình như hắn nhận thức thiếu niên kia, loại cảm giác này đã thật lâu không có!

"Không, nơi này ai cũng có thể tới!" Nguyên Bảo cúi đầu, nhỏ giọng trả lời. Không rõ bản thân tại sao lại không dám nhìn thẳng nam tử này, trong lòng nổi lên tình cảm không thể hiểu rõ, làm cho hắn nhất thời có điểm luống cuống.

Nam tử nở nụ cười, buông cần câu, ngồi xuống đất, "Ta tên là Du Vân, đây là tên thật nga, tiểu gia hỏa ngươi tên gì?"

"..." Nguyên Bảo có chút kinh ngạc, giương mắt nhìn nam tử, sau đó, bản thân cũng tự động nhỏ giọng trả lời: "Nguyên Bảo, cũng là tên thật!"

"Nguyên Bảo?" Nam tử giống như đang nhấm nháp hai chữ này, "Quả nhiên thực thích hợp với tiểu gia hỏa, là một cái tên rất hay!"

Nguyên Bảo không hiểu tại sao lại có cảm giác rất vui vẻ, mà ngay cả Mặc Mặc đang súy động toàn thân, đem hết thảy nước vẩy lên người mình, hắn cũng không so đo. Cầm lấy cần câu, thay một cái mồi câu khác, rồi phóng vào hồ nước, lúc nãy chỉ mới câu được hai con đã bị Mặc Mặc phá rối.

"Tiểu gia hỏa biết Điếu ngư thuật? Thật hiếm thấy a!" Nam tử tùy ý duỗi thân thoải mái tứ chi, thanh thản mà thản nhiên, hồn nhiên không thèm để ý Mặc Mặc đang ở bên cạnh nhìn hắn như hổ rình mồi.

Nguyên Bảo cười cười, trảo trảo tóc. Mặc Mặc nằm dựa vào bên người Nguyên Bảo, đôi song tử lợi hại, không như trước nhìn thẳng phía trước, mà vẫn luôn chăm chú đầy cảnh giác nhìn chằm chằm người vừa đột nhiên xuất hiện.

Nam tử cảm thấy vừa buồn cười vừa kinh sợ, đây là sủng vật phi thường cao cấp, hiện tại trong trò chơi cũng rất hiếm gặp, tiểu gia hỏa thực may mắn. Song mâu cũng không quên chú ý đến từng chút biểu tình cùng động tác của Nguyên Bảo, ở gần như thế, tiểu gia hỏa này lại càng có vẻ đáng yêu, hảo khả ái, đại khái chắc còn chưa trưởng thành đi, nam tử thầm nghĩ, so với hắn mà nói, ai, còn nhỏ quá! Nhưng hắn vẫn không muốn bỏ qua cơ hồi nhiều năm mới có được, chỉ có thiếu niên này cơ hồ lại làm cho lòng hắn gợn sóng, là thiên ý, hay nên nói là duyên đây?

Cổ tay đột nhiên truyền đến chấn động, có mật tần thông báo, xem xét một chút, là bằng hữu đang gọi. Nam tử bất đắc dĩ, xem ra phải đợi tới lần sau rồi, hắn đứng dậy tới gần Nguyên Bảo, "Có bằng hữu gọi ta, phải đi rồi, thêm ta làm Hảo hữu đi, ở trong này ta lấy tên Du Du Phù Vân!" Mục quang như thủy nhìn thẳng vào Nguyên Bảo, "Tiểu gia hỏa cũng lấy tên là Nguyên Bảo sao?"

Nguyên Bảo gật đầu, bất giác làm theo lời hắn, mở hệ thống của mình lên, thêm vào tên một hảo hữu, nguyên bản là chỗ trống đột nhiên hiện ra thêm một cái hình đầu người, làm cho Nguyên Bảo nhất thời có chút không thích ứng.

"Vậy ta đi trước, lần sau gặp, tiểu gia hỏa!" Nam tử hôn nhẹ lên trán Nguyên Bảo một cái, sau đó xé Hồi Thành Phù, thân ảnh liền tiêu thất.

Nguyên Bảo ngơ ngác sờ sờ cái trán, khuôn mặt nhỏ nhắn nóng lên, chưa từng có người nào đối đãi với hắn như vậy, cho nên Nguyên Bảo cũng không biết tâm tình lúc này của hắn là cái dạng gì, tóm lại thực phức tạp, có chút kích động, lại rất vui vẻ, lại có điểm nghi hoặc, toàn bộ trộn lẫn vào nhau, làm cho hắn cũng không hiểu được.

"Ô..." Tiểu lang Mặc Mặc cọ cọ hắn, đại nhãn nhìn hắn.

"Không có gì!" Nguyên Bảo cười cười, vuốt ve tiểu lang, an ủi nó, "Chờ một chút chúng ta làm Nhật thức khảo ngư!" Không nghĩ ra thì cứ để sang một bên, việc trọng yếu trước mắt là phải cúng tế cho lục phủ ngũ tạng miếu đã!

Trời xanh, mây nhẹ, gió mát, nước trong, hôm nay quả là một ngày đẹp trời, Nguyên Bảo cảm thán, ở trong trò chơi này lại có thể tìm được nửa ngày nhàn hạ thư thái a!

Chương 7 Bổ sung Chương lừa tình

Qui định trò chơi:

Chủng tộc: Nhân tộc, Thần tộc, Ma tộc, Long tộc, Tinh Linh Tộc, Ải nhân tộc (Người lùn), Thú nhân tộc, Hải tộc, ngoài ra còn có một loại ẩn tàng chủng tộc đặc biệt. Thần, Ma, Long tộc đều có thể chính là ẩn tàng chủng tộc, được định ra theo một tỷ lệ nhất định.

Chức nghiệp: Chiến đấu có Kiếm sĩ, Đao khách, Đạo tặc, Thích khách, Kỵ sĩ, Cung thủ, Mục sư, Pháp sư, Tế ti, Thuần thú sư, Triệu hồi sư; Cuộc sống có Dược sư, Thiết tượng (thợ rèn), Tài phùng (thợ may), Công tượng (thợ thủ công), Trù sư (đầu bếp); ngoài ra, còn có một loại ẩn tàng chức nghiệp, cần phải có điều kiện kích hoạt mới có thể chuyển chức.

Cấp bậc trang bị: Lục trang, Lam trang, Tử trang, Thiên khí, Thánh khí, Thần khí. (Cấp bậc từ thấp đến cao)

Chuyển đổi tiền tệ: 1 Thủy tinh tệ = 10 Kim tệ = 1000 Ngân tệ =100000 Đồng tệ. Tỉ lệ chuyển đổi tiền trong trò chơi và tiền thực tế: 100 Ngân tệ = 1 Kim tệ = 10 Tệ tiền thật. Nhưng số lượng tiền được đổi mỗi ngày cũng có hạn chế: Tiền trong trò chơi đổi ra tiền thật không giới hạn, nhưng từ tiền thật đổi thành tiền trong trò chơi, mỗi ngày nhiều nhất chỉ được 1000 tệ.

Thời gian trong trò chơi cùng thời gian thật, tỉ lệ là 1:1

Chương 8 – Quỷ Đầu BOSS cùng U Linh

Bách Độ Sơn hiện tại đã trở thành bãi luyện cấp đánh quái cho Nguyên Bảo cùng Minh Lang Mặc Mặc, thứ nhất bởi vì quái ở nơi này cấp độ đều trên dưới 100 nên những người chơi bình thường căn bản không dám đi lên đây, thứ hai là do nơi này có rất nhiều loại thảo dược quí hiếm sinh trưởng, Nguyên Bảo có thể luyện tập kỹ năng, bởi vậy đã qua mấy ngày mà cả chủ cùng sủng đều vẫn bám trụ nơi này. Ngày hôm nay, cũng như vậy.

Đột nhiên ——

"Ô nga ——" Mặc Mặc phát ra một tiếng gầm thật dài, đầy vẻ cảnh giác.

Nguyên Bảo đang nhổ một cây Đan Tham Bách Niên, nghe thấy tiếng gầm của Mặc Mặc liền giật mình, thiếu chút nữa đã chặt gốc cây Đan Tham, hắn vội vàng bỏ dược sừ xuống, đứng dậy xem xét. "Mặc Mặc, làm sao vậy?" Hắn hỏi xong mới phát hiện, không biết từ khi nào xung quanh nơi này đã không còn bóng dáng quái vật, yên lặng đến đáng sợ!

Có BOSS! Nguyên Bảo lập tức phản ứng, buông tha cho mấy gốc Đan Tham kia, đi đến bên Mặc Mặc. Mấy ngày nay, hắn vẫn để cho Mặc Mặc tự mình đánh quái, ngẫu nhiên mới hỗ trợ, dù sao nếu là đơn đả độc đấu, quái trăm cấp vẫn không phải là đối thủ của Mặc Mặc, cho nên cơ hồ hắn cũng không cần phải ra tay. Nhưng mà, nhìn thấy BOSS đã xuất hiện, hắn không thể để Mặc Mặc một mình ứng phó. Hắn là chủ nhân, nếu để Mặc Mặc xảy ra chuyện gì, hắn sẽ không thể tha thứ cho chính mình!

"Mặc Mặc!" Nguyên Bảo chạy tới bên cạnh Minh Lang Mặc Thiểm, thấy nó đang chắm chú nhìn chằm chằm về phía bên phải, cảnh giác hạ thấp thân thể, từ trong yết hầu liên tục phát ra những tiếng gầm gừ, lông mao toàn thân cơ hồ đều dựng lên hết.

Xem ra đó chính là phương hướng đại BOSS sẽ xuất hiện, nhưng Nguyên Bảo vẫn chưa nhìn thấy gì. Thật ra hắn có thể rời khỏi đây, nhưng Mặc Mặc đã kích động rồi, bây giờ nó đang ở trạng thái chiến đấu, không thể sử dụng Hồi Thành Phù; hơn nữa, hắn nhìn đến đôi ngân sắc đại nhãn của Mặc Mặc, lộ ra tia hưng phấn hiếm thấy, đó là do nó cảm thấy sắp được đối đầu với một đối thủ xứng tầm, vừa phấn khích lại khẩn trương, nếu không cho nó chiến đấu một hồi, tuyệt đối sẽ rất đáng tiếc, vậy nên Nguyên Bảo cũng lấy lại tinh thần, chuẩn bị cuồng chiến!

Thời gian chậm rãi trôi qua, không khí cũng ngày càng ngưng trọng, một loại cảm giác hắc ám âm thầm bao phủ nơi này. Nguyên Bảo bất giác nuốt một ngụm nước bọt, sau đó, một cái bóng đen xuất hiện.

Sau khi nhìn rõ thân ảnh kia, Nguyên Bảo ngây ngẩn cả người! BOSS Quỷ Đầu của Quỷ Cốc! Tại sao Quỷ Đầu lại xuất hiện ở đây? Lại còn là vào ban ngày, Quỷ có thể hoạt động dưới ánh mặt trời sao? Nguyên Bảo lăng lăng nhìn chằm chằm Quỷ Đầu, trong lúc nhất thời không hề cử động.

Quỷ Đầu cũng là một nam tử anh tuấn, dáng người cao gầy, chỉ là sau khi biến thành ác quỷ, có chút dọa người, hơn nữa hiện tại đôi đồng tử nhuộm màu huyết sắc, lóe lên quang mang khủng bố, nếu là người nhát gan, chỉ sợ đã bị hắn dọa đến ngất xỉu (Coi em vậy mà gan ghê nơi). "Không thấy Khiêm Hòa, đầu cốt cùng thân thể của hắn cũng không thấy, các ngươi trả Khiêm Hòa cho ta!" Quỷ Đầu lạnh lùng gào thét, trừng hai mắt nhìn Nguyên Bảo cùng Mặc Thiểm.

"Khiêm Hòa?" Nguyên Bảo không hiểu, nhưng đồng thời cũng kịp phản ứng lại, hắn hiện đang phải đối mặt với một con BOSS cấp 150, lúc này mà ngẩn người thì sẽ có vé miễn phí về thành sống lại a. Bất quá, Khiêm Hòa rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ... Nguyên Bảo trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

"Hắn không ở u đàm , ta không thấy Khiêm Hòa, không thấy đâu nữa, các ngươi mau trả Khiêm Hòa cho ta!" Quỷ Đầy lại thét lên, đột nhiên vọt tới, Mặc Mặc đem thân hình to lớn che chắn cho Nguyên Bảo.

Quả nhiên, U Linh nam tử kia chính là Khiêm Hòa! Là Khiêm Hòa mà Quỷ Đầu đang tìm kiếm!

Chẳng lẽ, quan hệ của bọn họ không chỉ là cừu địch? Nguyên Bảo thầm nghĩ, chẳng phải Quỷ Đầu chỉ có thể ở trong Quỷ Cốc sao? Làm sao hắn có thể đi đến nơi này? Hắn cùng U Linh Khiêm Hòa không phải là tử địch sao? Tại sao Quỷ Đầu lại quá đế ý đến chuyện Khiêm Hòa đang ở nơi nào? Sự bất an cùng tuyệt vọng của Quỷ Đầu tựa như thông qua không khí, truyền đến Nguyên Bảo, làm cho Nguyên Bảo trong lòng dâng lên một cỗ cảm giác bi thương cùng chua xót.

Có lẽ U Linh Khiêm Hòa, đã không kể hết toàn bộ câu chuyện, hoặc là, có chút cảm tình ngay cả hắn cũng không biết, bởi vì Quỷ Đầu không muốn cho hắn biết. Vậy nên, hai người đều tự ôm một mảng tâm tình trải qua hết mấy trăm năm, một người thì không biết, một người lại không muốn cho đối phương biết; vì thế, oán hận vẫn hoàn oán hận, lặng lẽ quyến luyến vẫn hoàn lặng lẽ quyến luyến. (Ngược luyến a)

Không biết tại sao, Nguyên Bảo lại cảm giác được sự bi thương, thống khổ cùng bất đắc dĩ của Quỷ Đầu, cả cái cảm tình nói không nên lời kia, là một phần tình cảm bị cấm kỵ, cho nên hắn đã không đủ dũng khí nói ra, chỉ có thể yên lặng chờ đợi! Đây cũng là nguyên nhân vì sao Quỷ Đầu lại biến thành quỷ, nếu sinh không thể ở cùng một chỗ, thì tử cũng muốn ở cùng một chỗ! (Quỷ Đầu ca ca thiệt là nhát gan mà cũng thiệt lãng mạn nga)

Nguyên Bảo vì Quỷ Đầu thở dài, nói vậy trong lòng hắn thực khổ sở đi, không thể đối ái nhân giải thích, trái lại còn bị oán hận, không thể nói cho người thương chân tình của mình, thật là tuyệt vọng đến vô tận mới làm cho hắn biến thành ác quỷ. Nguyên Bảo suy nghĩ, liền quyết định giúp đỡ Quỷ Đầu một phen, nếu hắn đã giúp cho Khiêm Hòa, không lý nào lại để cho Quỷ Đầu một mình cô độc phiêu lãng.

Đã có quyết định, Nguyên Bảo bắt đầu hành động, đầu tiên chính là dùng kỹ năng của mình thanh tẩy huyết tinh trên người Quỷ Đầu, hắn bắt đầu thi triển kỹ năng chủng tộc, nếu cấp độ không kém hơn nhiều lắm, thì xác suất thành công rất cao a. Ngươi hỏi làm sao Bảo Bảo có thể giúp Quỷ Đầu thanh tẩy huyết tinh, là thế này, từ sau khi chuyển chức thành công ở cấp 50, hắn đã có thêm một kỹ năng mới là Tịnh tự thuật: sử dụng lên người còn sống thì có khả năng tiêu trừ những trạng thái tiêu cực, còn sử dụng lên người chết, sẽ giúp thanh tẩy linh hồn, cùng siêu độ cho vong hồn vãng sinh luân hồi.

Hiện tại, kỹ năng này sử dụng lên người Quỷ Đầu là thích hợp nhất, nếu không thanh tẩy, bình thường là ác quỷ sẽ không thể chuyển thế luân hồi.

Lặng lẽ nói cho Mặc Mặc nghe ý của chính mình, tiểu lang hiểu được, càng có thêm mão lực chiến đấu. Nguyên Bảo cũng liên tục luân phiên sử dụng Tuyệt tự thuật cùng Phong tự thuật, quấy nhiễu cùng hạn chế hoạt động của Quỷ Đầu. Bất quá, Quỷ Đầu cũng không hổ là BOSS cấp 150, cho dù là Nguyên Bảo cùng Mặc Mặc phối hợp, ra sức công kích hơn nửa canh giờ, mới đem cột máu của hắn hạ xuống chỉ còn mấy ngàn điểm.

Phong tự thuật của Nguyên Bảo đã gần như hoàn toàn khống chế được động tác của Quỷ Đầu, hắn đem hết toàn lực giãy giụa, muốn giãy thoát khỏi trói buộc, đôi song tử đỏ tươi hung hăng trừng mắt nhìn Nguyên Bảo.

Nguyên Bảo đi đến trước mặt hắn, khi khoảng cách còn lại chừng năm bước thì dừng lại, nhìn hắn, nhẹ nhàng nói: "Khiêm Hòa đã tìm thấy đầu cốt của hắn, đã đi vào luân hồi chuyển thế, cho nên ngươi sẽ không thể tìm thấy hắn ở đây, nhưng nếu ngươi nguyện ý tin tưởng, ta có thể giúp ngươi tịnh hóa linh hồn, giúp ngươi có thể đi vào luân hồi, có thể đi tìm hắn; bất quá, lúc đó ngươi nhất định phải đem cảm tình nói rõ ràng với Khiêm Hòa, nếu thích hắn, thì hãy nói cho hắn biết, nếu không thì vẫn nên tìm hắn xin lỗi, ngươi đồng ý không?"

"..." Quỷ Đầu đang mãnh liệt giãy giụa đột nhiên ngừng lại, nhìn thẳng vào Nguyên Bảo, thở hổn hển, sắc đỏ trong mắt từ từ phai nhạt, cuối cùng khôi phục lại một đôi song tử ưu hắc (đen thui) phiêu lượng! "Ta thật có thể chuyển thế sao? Thật có thể tìm được Khiêm Hòa sao?" Thanh âm Quỷ Đầu trong trẻo có chút nhè nhẹ run rẩy cùng không xác định.

"Đương nhiên là có thể! Cho nên lần này nhất định phải nói rõ ràng tâm ý nga, không cần phải lần nữa hối hận cùng tiếc nuối!" Nguyên Bảo cười cười, giơ Bút Phán Quan lên.

"Cám ơn, nếu ta tìm được Khiêm Hòa, nhất định sẽ nói cho hắn biết! Đúng vậy, ta thích hắn, thực thích, thực thích..." Quỷ Đầu nhắm hai mắt lại, giống như đang nhớ lại những hồi ức cũ, trên mặt hiện lên nhất mạt ôn nhu.

"Tịnh tự thuật! Siêu độ!" Nguyên Bảo hô to, liên tục sử dụng mấy lần kỹ năng, Quỷ Đầu vẫn không hề nhúc nhích, mặc cho hắn hành động. Hắc khí từ trên người Quỷ Đầu dần dần bay ra, gương mặt Quỷ Đầu cũng dần trở nên nhu hòa! Quả nhiên là một mỹ nam tử, anh tuấn, tuấn dật, lộ ra vẻ tôn quý cao nhã, khi còn sống nhất định cũng là một nhân vật bất phàm! Nguyên Bảo trong lòng thầm nghĩ.

Huyết tinh trên người Quỷ Đầu rốt cục cũng tiêu biến hết, thân thể đứng dưới ánh mặt trời hóa thành vô số những điểm sáng nhỏ, dần dần phiêu tán trên không trung, tựa như Khiêm Hòa ngày đó giống nhau, chỉ là một người ở dưới ánh trăng, một người ở dưới ánh mặt trời.

"Cám ơn ngươi giúp ta đạt thành tâm nguyện, cám ơn, nguyện ngươi sau này hạnh phúc bình an, cả đời suông sẻ, tái kiến, đúng rồi, ta tên là Mộ Thiên!" Không hổ là người chung tình với Khiêm Hòa, ngay cả cách nói chuyện cũng tương tự nhau! (Quỷ Đầu ca ca có triển vọng làm trung khuyển công, cả cách nói chuyện cũng giống với vợ mình)

Thân ảnh Quỷ Đầu rốt cục tiêu thất, thoại âm cũng chầm chậm tan biến, tựa như hắn chưa bao giờ xuất hiện qua. Nếu không phải trên mặt đất tuôn ra một đống vật phẩm, chứng tỏ rõ ràng sự tồn tại của hắn, Nguyên Bảo hội cho rằng hết thảy chuyện này chỉ một cơn mộng, nên cái gì cũng không có!

Hô —— Nguyên Bảo thở dài một hơi, nhìn Mặc Mặc đang nhặt trang bị cùng tiền tài rơi đầy trên mặt đống, hắn nhất thời động tính lười a, chờ lát nữa rồi nhặt cũng được. Bất quá kỹ năng nhặt đồ của Mặc Mặc quả đúng là tiện lợi, liên tục hoạt động!

Ngồi xuống đất, bên tai thanh âm của Hệ thống vang lên không ngừng:

Chúc mừng người chơi Nguyên Bảo xuất sắc hoàn thành nhiệm vụ ẩn tàng của trò chơi, nhiệm vụ "Siêu độ ác linh", tức nhiệm vụ tiếp theo của "Đạt thành U Linh tâm nguyện", đặc biệt thưởng cho Điểm kinh nghiệm 1200000, nhất kiện trang bị, Danh vọng 2000, Thiện ác 200, Kim tệ 100.

Sau đó chính là âm nhạc khi thăng cấp vang lên, vừa nãy đánh BOSS cấp 150, đã giúp hắn cùng Mặc Mặc thăng liền sáu cấp, hơn nữa trong lòng còn có một loại cảm giác thoải mái, tựa hồ đã tiêu trừ được thứ bế tắc trong ngực, toàn thân đều phi thường thoải mái.

"Mặc Mặc, đêm nay chúng ta còn đến bờ u đàm cắm trại dã ngoại, ngắm sao đi!" Nguyên Bảo tựa lên người Mặc Mặc, thuận tiện nằm lên bộ lông đen bóng của nó.

Mặc Mặc liếm liếm ngón tay Nguyên Bảo, tỏ vẻ đồng ý, sau đó lẳng lặng ở bên cạnh bồi Nguyên Bảo.

Trầm mặc trong chốc lát, "A —— quên mất !" Nguyên Bảo đột nhiên hô to một tiếng, làm Mặc Mặc giật nảy mình.

"Mặc Mặc, chúng ta xem thử những thứ vừa rồi ngươi nhặt được đi? Đúng rồi, Hệ thống có tặng ta hai thứ, ta cũng chưa xem qua, đến đến, cùng nhìn xem!" Nguyên Bảo mở cửa sổ hệ thống, nhất thông tra xét, giám định, nhảy ra những vật phẩm xa lạ như sau:

Hai kiện trang bị đặc biệt do Hệ thống thưởng:

Thứ nhất: Càn Khôn Mãng Bào, Thánh khí, Trang bị bắt buộc của chủng tộc, Phòng ngự vật lý +80%, Phòng ngự ma pháp +40%, Thể +5, không trọng lượng,Cấp độ yêu cầu: 80. Cả vật thể chỉ có một màu hắc sắc, khâm tụ (cổ áo) được viền bằng hoa văn ly long tường văn ngân sắc, tuy là Mãng Bào, nhưng chiều dài vừa phải, không có vẻ quá nghiêm trang, giống như pháp bào, hơn nữa cũng không phải màu đỏ thẫm.

Thứ hai: Trục Phong Triêu Ngoa, Thiên khí, Thể +8, Mẫn +10, Trọng lượng 1, Không bền, Đẳng cấp yêu cầu: 50.

Ân, Nguyên Bảo thật vui vẻ, hai thứ quà thưởng này hắn đều có thể trang bị, tuy rằng Mãng Bào hiện thời thì chưa được bởi vì chưa đạt tới cấp 80, cũng may không phải là loại Mạo Sáp Cung Hoa Hồng Mãng Bào, bằng không hắn tuyệt đối không dám mặc; giày thì hiện tại có thể trang bị, Mẫn tiệp cùng Thể lực được bồi bổ một chút, sẽ không còn là ... ốc sên bộ tộc nữa, thật tốt!

Quỷ Đầu BOSS vật phẩm:

Lam trang, Tử trang tổng cộng 12 kiện, Thiên khí 3 kiện, Lệnh bài một cái, Thủy tinh tệ 100 miếng.

Ba kiện Thiên khí đều phải là Phụ trọng giác (hạng nặng) Kiếm sĩ hoặc Đao khách vân vân mới có thể trang bị, Nguyên Bảo tự biết là không hy vọng, chỉ có thể bán đi. Còn tấm lệnh bài kia, lại làm cho Nguyên Bảo một phen kinh ngạc, cũng không cần phải giám định, chỉ cần là người biết chữ sẽ nhận biết được bài tử đó, bởi vì trên mặt bài tử đã khắc ba cái chữ to "Kiến thành lệnh" !

Ha hả, không thể tưởng được cái thứ hiện thời trong hệ thống làm cho rất nhiều người sát quái đến phát điên cũng không xuất hiện, lại dễ dàng để hắn tìm được, nên nói hắn may mắn hay là gì đây? Bất quá, hắn lưu trữ cũng vô dụng, hắn lại không tính toán kiến bang kiến thành, vẫn là bán thôi! (Ách, tấm lệnh bài giá trị liên thành đó)

Trong hệ thống 《 Truyền Thuyết 》, việc kiến bang là hoàn toàn tự do, nếu số lượng bang chúng vượt hơn 200 người thì bang phái sẽ có được trú địa (nơi dừng chân) cho người trong bang, nhưng muốn kiến thành thì là chuyện khác, điều kiện phi thường khắc nghiệt !

Có một câu nói nổi tiếng lưu truyền trong trò chơi này đó là "Ngũ đạt cùng nhất lệnh": Ngũ đạt gồm những yêu cầu sau: Một là tổng hợp chỉ số của trú địa phải đạt tới 100; Hai là thanh viên trong trú địa phải đạt tới hơn 1000 người; Ba là số lượng NPC ít nhất phải chiếm 30% tổng số người trong bang phái; Bốn, cấp bậc của bang chủ phải từ 100 trở lên; Năm là Danh vọng của bang phái ít nhất phải đạt được một vạn.

Còn nhất lệnh chính là phi thường trọng yếu Kiến Thành Lệnh! Không có Kiến Thành Lệnh, cho dù đạt đủ năm yêu cầu trên, vẫn không thể kiến thành. Đó là vì Hệ thống muốn khống chế số lượng cùng chất lượng thành thị, nếu không làm được, thì không thể kiến thành, sẽ không có chuyện thương lượng ở đây!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro