Chương 15+16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 15

"Ô, đau!"

Đột nhiên trong bóng đêm có một vật gì đó trông giống như dao bén xẹt qua cánh tay của Tuyết Sinh, làm cậu đau đến cả người đều run lên, thiếu chút nữa Thiên Thủy Linh Châu đang cầm trên tay rơi xuống đất. Vết thương rất sâu, bạch huyết nhanh chóng tuôn ra, từng giọt nhiểu xuống mặt đất.

Trong hắc vụ quả có gì đó, hơn nữa còn đang công kích cậu, hiểu được điểm này Tuyết Sinh lập tức phóng ra Thủy Bích phòng ngự, bởi vì cậu nhìn không rõ địch nhân, nhưng địch nhân nhất định nhìn thấy cậu, hiện tại trừ bỏ phải toàn lực phòng ngự, cậu thực sự không thể nghĩ ra được biện pháp nào tốt hơn.

Tuyết Sinh lần này tập trung toàn bộ lực chú ý thì rõ ràng có thể nghe được tiếng vang nhỏ....

Là Phong Nhận Thuật!

Phong Nhận Thuật mặc dù là pháp thuật phong hệ cấp thấp nhất, nhưng nếu địch nhân sử dụng trong bóng đêm thì gần như đạt được lực lượng cấm chú! Một đạo Phong Nhận xuyên qua Bích Thủy phòng ngự mà Tuyết Sinh dựng lên, tại trên đùi phải của cậu lưu lại một vết thương thật sâu.

"Ô——-" Tuyết Sinh không khỏi giật mình và có chút khiếp sợ, địch nhân của cậu dùng Phong Nhận Thuật ngưng tụ thành 'phong thích' giống như một sợi dây nhỏ. Thủy Bích của cậu có thể phòng ngự công kích cường đại nhưng lại không có biện pháp ngăn vật thể nhỏ đâm vào, địch nhân trong bóng tối này đối với pháp thuật của cậu hiểu rõ đến đáng sợ!.

Sau đó, hơn mười đạo phong thích gào thét xuyên thấu thân thể Tuyết Sinh, lực lượng mãnh liệt khiến cho Thủy Bích của cậu nổi lên từng vòng tròn gợn sóng mà thôi, không có chút tác dụng nào.

Xem ra vừa rồi chỉ là thử mà thôi, hiện tại mới bắt đầu thât sự công kích.

Thủy Bích lập tức tan vỡ.

Từ lúc tiến vào trò chơi đến giờ Tuyết Sinh chưa từng chịu qua thương tích nghiêm trọng như thế, đau đớn mãnh liệt khiến cho cậu nhuyễn ngã xuống đất, máu từ hơn mười vết thương thật nhỏ không ngừng chảy ra, cậu vốn không có nhiều máu, lượng máu trong cơ thể đã gần tới đáy, chỉ cần thêm một lần công kích nữa là có thể kết thúc sinh mệnh của cậu.

Tuyết Sinh nghĩ nỗ lực đứng lên, tuy rằng cậu căn bản không có biện pháp phòng ngự, thậm chí ngay cả địch nhân ở nơi nào cũng không biết, thế nhưng cậu không thể bó tay chịu chết. Rất đau, nhưng cam chịu số mệnh cũng chết mà phản kháng cũng chết, vậy cậu thà rằng chọn cái chết có tôn nghiêm chút.

Vào thời điểm sống còn này, Tuyết Sinh nhịn không được lại nghĩ tới Thiên Hồng, nếu như cậu không nóng ruột thì tốt rồi, nếu như có Thiên Hồng ở đây nói không chừng sẽ có biện pháp, nhưng cậu cũng không hi vọng bản thân luôn nấp dưới cánh chim của người khác, vô luận thành bại, cậu ít nhất phải dùng lực lượng của mình cố gắng vượt qua!

Dùng hết khí lực toàn thân, Tuyết Sinh cuối cùng lắc lư lảo đảo đứng lên, dũng cảm đối mặt với địch nhân không biết kia.

Lại là ba động của pháp thuật!

Lần này chết chắc rồi, Tuyết Sinh mới vừa đứng vững liền gắt gao nhắm chặt hai mắt, chỉ hi vọng là lúc chết không cần quá đau.

Một lát sau không những không có cảm giác đau, hơn nữa trong người còn cảm thấy ấm áp, sao giống như là cảm giác của trị liệu thuật? Tuyết Sinh nghi hoặc mở to mắt, thật là trị liệu thuật! Thương thế toàn thân cậu cư nhiên tốt lên nhiều rồi.

Cái người trong bóng đêm kia rốt cuộc là địch hay bạn? Vì cái gì trước đánh thương cậu, rồi sau đó lại chữa khỏi cho cậu? Tuyết Sinh cảm giác mình không thể hiểu đươc.

Cậu thử hướng vào trong bóng đêm hô: "Chào ngươi, ta vừa rồi ở bên ngoài cảm giác được chính là triệu hoán của ngươi sao?"

Đợi một hồi lại không nghe thấy ai trả lời.

"Ngươi vì cái gì tấn công ta?"

Vẫn không có trả lời.

Thực buồn bực, rốt cuộc là có ý gì a? Tuyết Sinh tò mò đi về phía trước từng bước....

Tê một tiếng, lại là Phong Nhận Thuật!

Lại tới nữa, Tuyết Sinh che vết thương trên hai gò má của mình mà dở khóc dở cười, cái tên này rốt cuộc là muốn làm cái gì a?

Chờ một chút!

Vừa rồi lúc cậu ngã xuống đất hình như đã thấy ... đúng rồi! Trên mặt đất không biết từ lúc nào xuất hiện rất nhiều chú văn hắc sắc đem toàn bộ máu của cậu hút vào!

Hóa ra, hành vi kỳ quái của tên này, cư nhiên là vì muốn thu thập máu của cậu!.

555, tuy rằng biết không cần phải chết làm cho cậu thở nhẹ nhàng một hơi, nhưng dù sao cũng sẽ bị đau chết người a.

Ngay tại thời gian nguy hiểm này thì Thông Tấn Khí* lại bất ngờ vang lên, Tuyết Sinh vừa tiếp tục chịu đựng từng trận phong nhận tập kích, vừa kết nối Thông Tấn Khí...

(*) bộ đàm, máy truyền tin.

"Thiên Hồng?"

"Tuyết Sinh, ngươi hiện tại sao rồi, có khỏe không?" trong máy bộ đàm truyền tới chính là giọng nói đầy lo lắng quan tâm của Thiên Hồng.

"Khá tốt ..." lời mới nói ra khỏi miệng, một đạo phong thích hung hăng đâm xuyên qua bả vai cậu, Tuyết Sinh không nhịn được kêu đau một tiếng.

"Tuyết Sinh!" Thiên Hồng lập tức minh bạch Tuyết Sinh nhất định đã xảy ra chuyện, thế nhưng hắn lại không có cách nào tiến vào kết giới chú văn, lòng nóng như lửa đốt.

Tuyết Sinh dùng sức đè lại vết thương, cậu thực sự sinh khí, người này căn bản chỉ dùng trò chơi mèo vờn chuột để trêu đùa cậu! "Ta nói lần cuối, ngươi mau lăn ra đây, bằng không ta không khách khí!" Tuyết Sinh cảm thấy cơn tức giận muốn tuôn trào, khiến cậu khống chế không được run rẩy. Không ngoài sở liệu, cậu không đạt bất luận câu trả lời gì.

"Hừ!" giá trị phẫn nộ của Tuyết Sinh đạt đến cao nhất từ lúc ra đời tới nay, dù là bồ tát còn có 3 phần thịnh nộ mà, cậu Đỗ Tuyết Sinh cũng không phải là người mặc người khi dễ!

Tuyết Sinh một chữ một chữ từ trong miệng niệm ra kỹ năng công kích duy nhất của bản thân.

"Kinh, Đào, Hãi, Lãng!"

Nhất thời, quanh mình Tuyết Sinh lập tức rơi vào một mảnh đại dương vô biên, sóng lớn dâng trào tham lam thôn phệ mọi thứ xung quanh, nước biển cuộn trào bạo mãnh liệt phá hoại điên cuồng....

Đồng thời, đoàn người Thiên Hồng bọn họ đang ở ngoài cốc cũng thấy được thủy triều thình lình xuất hiện như ngày tận thế bao phủ toàn bộ Bách Hoa Cốc, sóng triều cường đại đem phiến phiến hoa tươi tốt nghiền nát, Bách Hoa Cốc tươi đẹp ngày xưa bị hủy diệt hoàn toàn.

"Tuyết Sinh ── "

Thiên Hồng vừa thấy trong Bách Hoa Cốc xuất hiện dị biến, phản ứng chính là không thể đợi được nữa! Hắn không chút do dự cấp cho mình một cái "Chân Nguyên Hộ Thể", định bụng xông vào, tuy rằng biết rõ phía trước cực kỳ nguy hiểm, thế nhưng Tuyết Sinh đang ở bên trong. Cho dù là âm tào địa phủ, không cần nói cũng phải xông vào một lần!

Thiên Hồng đang chuẩn bị chạy vào trong, thì bên cạnh lại bay tới một đạo bạch quang, Chân Nguyên Hộ Thể hồng sắc trên người hắn lại được bỏ thêm một tầng bảo hộ bạch sắc, hắn lập tức minh bạch, đây là cái tên ít nói Gây Tê đem chân nguyên hộ thể của mình cũng cho hắn. Chân nguyên hộ thế là kỹ năng cao cấp hai người bọn họ cùng học, có thể trong thời gian nhất định điều động chân khí hình thành nên 1 tầng bảo hộ mặt ngoài thân thể, chân khí tiêu hao rất lớn, hơn nữa một ngày chỉ có thể sử dụng một lần mà thôi.

Đều là huynh đệ của mình nên cũng không cần nói cám ơn làm gì, hắn hướng Gây Tê gật đầu, rồi giống như tên rời cung hướng về phía Bách Hoa cốc bay đi....

—————

Tuyết Sinh tiêu hao hết lực lượng ngã xuống đất, khó khăn ngẩng đầu lên, sóng triều có phần nào làm tản đi hắc vụ, tình cảnh trước mắt khiến cậu khó có thể tin, cái tên trong bóng đêm công kích cậu cư nhiên là một nam tử yêu mị! Người nọ một thân cẩm bảo lam tử sắc, dáng người cao gầy,diện mạo tinh xảo mê hoặc lòng người. Tuy rằng hắn lấy ngoại hình nhân loại xuất hiện, nhưng không biết tại sao Tuyết Sinh liếc mắt một cái liền nhìn ra nguyên thể của hắn ———

"Hồ.......Điệp......"

(các vị đại nhân, thỏa mãn đi! Tiểu nhân đã muốn dựa theo yêu cầu của các vị đại nhân làm ra một cái NPC hình người, 55555, nguyên tắc của ta a, bay! Độc giả đứng đầu, đáng thương tiểu tác giả đã muốn bỏ mình) (tác giả)

———————————————————————-

Tiểu Mộng: Một Boss đã xuất hiện ——– tập sau gay cấn nha, chúng ta xem thử Boss này tại sao lại tấn công Tuyết Sinh mà hấp thu máu của ẻm, còn Thiên Hồng có gặp được và giải cứu cho Tuyết Sinh hay không ——–hẹn gặp lại tập sau hehe ^^

Yu Ming: bây giờ là 0 giờ, ê lưng quá

Chương 16

Địch nhân nguy hiểm này cư nhiên là một con Hồ Điệp, hơn nữa còn là NPC nhân hình (hình người).

Bởi vì kết quả của việc phát động cấm chú Tuyết Sinh kịch liệt đau đớn toàn thân, ngay cả một ngón tay cũng không có biện pháp di động, nhưng cậu càng rõ ràng minh bạch, nam tử Hồ Điệp yêu mị trước mặt này sẽ không dễ dàng buông tha cậu. Vừa rồi tiêu hao hết toàn bộ phép thuật trong cơ thể thi triển Kinh Đào Hãi Lãng xem ra cũng chỉ khiến nam tử kia bị một chút vết thương nhẹ, bằng thực lực của Tuyết Sinh căn bản không có biện pháp tiếp tục chống cự, cậu ở trong lòng thầm kêu khổ, lần này sẽ không phải là chết chứ?

Tuyết Sinh nhịn xuống đau đớn trên người, chỉ có thể dùng duy nhất con mắt hung hăng trừng thẳng người nam tử nguy hiểm kia, không biết tại sao thuộc tính của nam tử kia cư nhiên hiện ra trước mắt cậu...

Tên: Ma Giới Quỷ Điệp

Cấp bậc: ?

Thuộc tính: ám

.....

.....

Tuyết Sinh cố gắng tập trung nhìn, kết quả cũng không thể nhìn thấy. Tuy chỉ thấy được một chút cũng khiến cậu lấy làm kinh hãi, phải biết rằng hệ thống ma giới trong <<Phi Thường Đạo>> vẫn chưa được khai thông, sao bây giờ lại chạy ra một cái siêu cấp BOSS 'Ma giới Quỷ Điệp' gì gì đó ở đây? Cư nhiên còn lợi hại như vậy, có thể phá hư sự cân bằng của trò chơi hay không a, Tuyết Sinh nhịn không được ở trong lòng thầm mắng công ty trò chơi thiếu đạo đức, 555, lại đem cậu chỉnh thảm như thế.

Quỷ Điệp yêu mị nâng lên tay phải trắng bóc của mình, vươn đầu lưỡi phấn hồng liếm một chút tơ máu trên đầu ngón tay, mở miệng lười biếng nói: "Không nghĩ tới ngươi lại có thể làm cho ta bị thương, ta đã đánh giá thấp ngươi."

Nếu là NPC nhân hình – kia cũng có thể nói một chút đạo lý đi, Tuyết Sinh cố lấy dũng khí nói "Ai, ai kêu ngươi khi dễ ta!... Ngươi ngươi ngươi muốn làm sao? Ngươi thả ta đi đi..." dưới con mắt quyến rũ tràn đầy khiêu khích nhìm chăm chăm của Quỷ Điệp, thanh âm của Tuyết Sinh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng quả thực biến thành khẩn cầu. Thiên, cậu khóc không ra nước mắt, tai sao cậu lại đi sợ một NPC a? Con mắt Quỷ Điệp quả thực mị đến chảy ra cả nước, thế nhưng Tuyết Sinh lại cảm thấy toàn thân đổ mồ hôi lạnh, thật sự vô phúc hưởng thụ, nếu đổi lại là một người khác, ngay cả xương cốt khẳng định cũng muốn mềm. Xương của Tuyết Sinh mềm rồi, bất quá đó là vì đau đớn, lấy thần kinh thô cùng khiếu thẩm mỹ của Tuyết Sinh còn chưa thể lĩnh hội động tác khiêu khích của Quỷ Điệp (Tiểu Điệp đáng thương đã chọn nhầm đối tượng).

"Thả ngươi đi cũng không phải là không được" Quỷ Điệp xem nhẹ con mắt phát quang lòe lòe của Tuyết Sinh, nói tiếp "Nhưng ta còn chưa có ăn no đâu".

Ăn?

Sẽ không là ăn ta đi? Tuyết Sinh một trận ác hàn, cậu cũng không phải là thịt Đường Tăng. Cậu nơm nớp lo sợ nói "Ngươi muốn ăn cái gì? Ta đi giúp ngươi tìm đến."

"Không cần tìm, trên người ngươi có," Quỷ Điệp nheo con mắt yêu mị "Máu của ngươi thực ngọt a, nếu không phải máu của ngươi, ta còn chưa có biện pháp từ Ma giới qua đây"

"A!"

Tuyết Sinh cuối cùng cũng nghĩ ra, ngày hôm qua lúc bọn cậu đến Bách Hoa cốc ngoạn, cậu từng bị gai của một đóa hoa Tường Vi rạch phải tay, nhớ lúc đó huyết của cậu từng giọt từng giọt rơi xuống mặt đất!

Hoa ra, cậu là tự làm bậy không thể sống a.

"555, chỉ là như vậy mà ngươi đi đến được nhân gian sao?" lại có nhiệm vụ ẩn như thế?

"Đúng a, nơi này là một trong những nơi thông đạo ẩn thông tới Ma Giới, cho nên ta mới ngửi được mùi máu của ngươi, thật sự rất thơm, ta hao hết tâm tư làm ra cái Truyền Tống Trận này, thật vất vả mới đến được nơi đây nga."

Lời của Quỷ Điệp khiến cho Tuyết Sinh buồn bực đến cực điểm, hắn cũng không muốn biến thành thức ăn của Quỷ Điệp, nhưng cậu căn bản không phải là đối thủ của Quỷ Điệp, thậm chí ngay cả chạy cũng chạy không được, làm sao bây giờ đây?

"Ngươi sợ cái gì" Quỷ Điệp trông thấy bộ dạng ân hận của Tuyết Sinh, cười rộ lên, "Ta cũng sẽ không giết ngươi"

Chính là không giết mới đáng sợ a, nếu như cả ngày bị đả thương rồi chữa lành giống như vừa rồi, đau đều đau chết, còn không bằng trực tiếp làm cho cậu treo* cho rồi.

(*) treo = chết.

"Tuyết Sinh ──"

Thiên Hồng dựa vào hai tầng 'Chân Nguyên Hộ Thể', quả thực xông qua sự ngăn cản của chú văn, cuối cùng tới bên người của Tuyết Sinh.

Trên người hắn đầy vết thương nhỏ, có thể thấy được cho dù có sự bảo hộ của hai tầng Chân Nguyên Hộ Thể, trận pháp Quỷ Điệp bày ra vẫn tạo thành thương tổn nghiêm trọng cho hắn. Vừa rồi lúc Tuyết Sinh cùng hắn nói chuyện thì gặp nạn, cho nên Thông Tấn Khí vẫn luôn mở, vì thế toàn bộ chuyện tình hắn đã nghe đại khái, biết rõ mình không phải đối thủ của Quỷ Điệp, thế nhưng hắn cũng tuyệt đối không thể nhìn Tuyết Sinh bị nó bắt nạt.

"Yêu yêu, hộ hoa sứ giả tới a!" Quỷ Điệp cười đến phong tình vạn chủng nguy cơ tứ phía.

Thiên Hồng không trả lời mà là lắc mình che ở trước mặt Tuyết Sinh, đao trong tay cũng giơ lên, âm thầm đem chân khí toàn thân nhập vào đao thể, tuy rằng căn bản vô pháp tiếp được một kích của Quỷ Điệp, nhưng hắn cũng đã chuẩn bị tốt dùng tính mạnh của mình để bảo hộ Tuyết Sinh.

"Thiên Hồng, không cần!"

Đã khôi phục một ít khí lực Tuyết Sinh giãy dụa đứng lên kéo ống tay áo Thiên Hồng, cậu thấy khi Thiên Hồng vừa xuất hiện thì sắc mặt Quỷ Điệp lập tức trở nên càng thêm băng lãnh, tiếp tục như vậy Thiên Hồng sẽ gặp nguy hiểm, cái tên sát tinh này chính là cậu trêu chọc tới, Thiên Hồng không cần vì cậu xông vào mà rước lấy họa sát thân.

Thiên Hồng dùng tay trái ôm Tuyết Sinh, vì sự suy yếu của cậu mà cảm thấy đau lòng, lo lắng của Tuyết Sinh làm cho hắn rất đau lòng, nhưng ...

"Không cần lo lắng," Thiên Hồng ở trên trán Tuyết Sinh nhẹ nhàng hạ xuống một nụ hôn, sau đó kiên định đẩy cậu lùi về phía sau.

Ba ba ba, Quỷ Điệp thờ ơ vỗ vỗ hai tay, cười – quyến rũ theo nói: "Hảo một đôi đồng mệnh uyên ương a, thật làm cho người ta nhìn thấy ... đặc biệt chướng mắt mà!" hắn nâng tay phải lên, một đoàn hắc khí bao hàm lực lượng cổ quái nhanh chóng ngưng tụ ngay đầu ngón tay ──

"Ma Viêm Bạo!"

Theo một tiếng khẽ quát của Quỷ Điệp, cái khối không khí hắc sắc nho nhỏ giống như viên đạn hướng Thiên Hồng rất nhanh bắn tới....

Thiên Hồng đem Tuyết Sinh hộ ở phía sau nên không thể né tránh cũng không thể lui, đối mặt với đối thủ cường đại hắn không hề úy kỵ* hét lớn một tiếng vận khởi toàn bộ công lực nâng đao hướng về đoàn hắc khí nghênh đón.

(*)không hề úy kỵ: một chút cũng không sợ hãi

Oanh một tiếng, khối không khí hắc sắc nho nhỏ chẳng những đánh gãy Bách Luyện Cương Đao trong tay Thiên Hồng, mà còn sản sinh ra vụ nổ mạnh dễ dàng phá hủy hai tầng Chân Nguyên Hộ Thể. Thiên Hồng còn phải chịu đựng lực nổ mạnh ngay chính diện, phốc phun ra một ngụm máu bầm, hiển nhiên đã bị nội thương nghiêm trọng, sắc mặt hắn trắng bệch, nhưng vẫn kiên cường tự mình chống đỡ không cho ngã xuống.

Ngay từ đầu Quỷ Điệp đã đem toàn bộ công kích tập trung trên người Thiên Hồng, hơn nữa Tuyết Sinh được Thiên Hồng toàn lực bảo hộ, nên cũng không có bị thương đến, cậu run rẫy hai tay lấy ra dược phẩm tốt nhất đưa đến miệng Thiên Hồng, cố gắng áp chế lệ trong vành mắt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro