Chương 33+34

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

CHƯƠNG 33

Thấy Quỷ Điệp thành công tiếp được nội đan Kim Thiềm, bọn người Thải Hồng Thải Hồng ngây ra một chút, nhưng ngay lập tức bọn họ phát hiện nguyên bản pháp thuật chỉ có thể gãi ngứa Kim Thiềm bây giờ đã bắt đầu làm cho lượng máu của nó giảm xuống, không khỏi tinh thần đại chấn, vốn bởi vì mệt nhọc mà pháp thuật ảm đạm đi ngay lập tức hào quang đại thịnh.

Soái Vô Chỉ Cảnh và Nam Kha Nhất Mộng dùng tốc độ di động nhằm phân tán lực chú ý của Kim Thiềm, bọn Thiên Hồng thuộc loại cận chiến cũng bắt đầu tiến công đánh quái, cảm giác của bọn họ là rõ ràng, lực công phòng của Tam Túc Kim Thiềm xác thực giảm xuống một mảng lớn, hơn nữa thần sắc hoảng loạn, là vô tâm ham chiến, luôn nghĩ muốn lao ra thoát khỏi vòng vây của bọn họ. Nhưng Thiên Hồng bọn hắn làm sao có thể cho nó như nguyện, còn Soái Vô Chỉ Cảnh hiện tại cũng bất chấp đi thâu 'Thiên Niên Chu Quả', hết thảy lực công kích toàn bộ đều giáng xuống người Tam Túc Kim Thiềm, ngay cả Tuyết Sinh đang ở hậu phương cũng chạy tới hỗ trợ.

Quỷ Điệp gánh vác áp lực lớn nhất, thế nhưng bọn Thiên Hồng cũng không dễ chịu, tuy rằng thực lực giảm xuống, nhưng Lạc Đà gầy còn mạnh hơn ngựa, Tam Túc Kim Thiềm vẫn là so với Biến Dị Kim Thiềm vừa rồi mạnh hơn rất nhiều.

Tuy rằng dùng không ít thời gian, trên người mọi người đều có vết thương, Thiên Hồng và Gây Tê dẫn quái mấy lần thiếu chút nữa mất mạng, thế nhưng cuối cùng cũng thắng lợi.

Theo tiếng gào thét cuối cùng rồi ngã xuống đất của Tam Túc Kim Thiền, nội đan vẫn một mực cùng Quỷ Điệp đối kháng cũng ba một tiếng rớt xuống đất.

"Tiểu Điệp!" Tuyết Sinh kinh hô một tiếng hướng về phía Quỷ Điệp vọt tới.

Mọi người cũng bất chấp nhìn những bảo bối Kim Thiềm tuôn ra và Thiên Niên Chu Quả chỉ cần vươn tay là có thể đụng tới, toàn bộ xúm lại đến bên người Quỷ Điệp.

Quỷ Điệp đột nhiên mất đi áp lực lập tức hư thoát té ngã trên đất, dồn dập thở dốc, hai tay thon dài trắng nõn của hắn đã bị nội đan Kim Thiềm thiêu đốt cháy đen. Quỷ Điệp thở hổn hển vài cái, nhịn không được ho khan, phun ra một ngụm máu đen nồng đặc, đây tất cả đều là kết quả cậy mạnh vừa rồi, nội đan Kim Thiềm đã gây cho hắn thương tổn thật sự rất lớn.

Tuyết Sinh run rẩy ở trong vòng tay loạn đào, đem dược phẩm ném đầy đất miệng lẩm bẩm: "Dược dược dược, loại thuốc nào có hiệu quả tốt?"

Thấy vết máu trên khóe miệng Quỷ Điệp, Vân Sinh đột nhiên cảm giác tim mình thắt chặt, đau đến cơ hồ không có cách nào hô hấp. Cậu quỳ xuống cẩn thận ôm lấy Quỷ Điệp, ôn nhu lau đi vết máu nơi khóe miệng hắn.

Quỷ Điệp mở to mắt nhìn cậu một chút, vừa định nói cái gì, lại thấy Tuyết Sinh lấy một cái bình ngọc nhỏ rớt ở bên cạnh hắn, "Này..."

"Cái gì cái gì? Là cái này sao?" Tuyết Sinh lập tức cầm cái chai lên, dưới sự ra hiệu của Quỷ Điệp mở nắp bình ra để cho hắn ngửi một chút.

"Thật tốt quá, là Linh Thạch Ngọc Dịch," Quỷ Điệp thở phào một cái, "có cái này ta có thể hồi phục rất nhanh."

Vân Sinh nghe vậy mừng rỡ, lập tức tiến lên nhận lấy cái chai đảo ngược xuống miệng hắn, Quỷ Điệp nỗ lực hét cậu một tiếng: "Lãng phí! Hai giọt là đủ rồi" Linh Thạch Ngọc Dịch là thánh phẩm trị nội thương, đối với tình huống hiện giờ của hắn là thích hợp nhất.

Vân Sinh theo lời đem chất lỏng tỏa ra mùi thơm đặt biệt trong chai uy hai giọt cho Quỷ Điệp, Tuyết Sinh cũng lấy ra Băng Tuyết Bạch Ngọc Cao trị bỏng, dưới sự giúp đỡ của Nam Kha Nhất Mộng và Thải Hồng Thải Hồng cẩn thận bôi lên vết bỏng nghiêm trọng trên tay Quỷ Điệp.

Sau khi bôi dược xong, Quỷ Điệp rõ ràng có chút tinh thần, nhìn hai tay mình, tự giễu cười nói: "Cái này giống chân heo nướng nha."

Thải Hồng Thải Hồng dù sao cũng là nữ hài tử, nước mắt lập tức rơi xuống, "Đều đã bị thương thành như vậy, ngươi còn cười!"

Tuy rằng cảm giác được Quỷ Điệp đối với nàng không có tình ý, thế nhưng Thải Hồng Thải Hồng khả ái vẫn đơn thuần thích hắn, làm cho Quỷ Điệp cảm động rất nhiều cũng không khỏi có chút xấu hổ.

"Tại sao không cười? May mắn đây chỉ là trong trò chơi, nếu trong hiện thực, ta đây hai tay cũng không đơn giản biến thành móng heo như thế, chỉ sợ phải cắt bỏ." Quỷ Điệp nhưng thật ra tầm nhìn cũng thoáng, dù chết cũng có thể sống lại, huống chi chỉ là bị thương.

Thấy Quỷ Điệp đã không sao cả, bọn Soái Vô Chỉ Cảnh mới có tâm tư nghiên cứu con Tam Túc Kim Thiềm đã dằn vặt bọn họ nửa ngày bạo ra bảo bối gì. Quả nhiên giống như dự đoán của Soái Vô Chỉ Cảnh, Tam Túc Kim Thiềm quả nhiên rơi ra một kiện kim giáp sáo trang cuối cùng ___ Hoàng Kim Kiếm.

Soái Vô Chỉ Cảnh đi qua lấy Hoàng Kim Kiếm đang tỏa ra kim quang rực rỡ nhét vào tay Gây Tê, âm thanh hệ thống lập tức vang lên : "Kim giáp sáo trang tổ hợp hoàn tất."

Toàn thân Gây Tê lập tức phát ra hào quang chói mắt, chờ hào quang tán đi, khôi giáp toàn thân đã hình thành một cái chỉnh thể, quang mang đạm kim sắc nhẹ nhàng bao phủ toàn than hắn, một cỗ uy lực thần thánh từ kim giáp toát ra, không cần nhìn thuộc tính cũng biết, cái kim giáp này tuyệt đối là trân bảo hiếm thấy.

Tuyết Sinh mở ra trang bị Bài Hành Bảng, kim giáp sáo trang đã thay thế vị trí thứ 2 của Phồn Tinh Dị Thải, may là Thiên Thủy Linh Châu vẫn không chịu thua kém vững vàng chiếm vị trí thứ nhất.

"Oa oa oa..." Hamburger nhào lên giống như vị thần buông xuống người Gây Tê giở trò, "Thật sự là rất có hình tượng, thật sự là rất suất....Thân khôi giáp này!"

Gây Tê không chịu được phiền dùng cánh tay hữu lực ghìm chặt Hamburger vẫn còn đang sờ loạn, không đồng ý nói: "Đây là đồ vật chung của mọi người, ta không thể nhận."

Soái Vô Chỉ Cảnh không lo lắng, hắn có biện pháp thuyết phục Gây Tê, hắn cười tủm tỉm nói: "Hảo, ngươi nói không sai, bộ trang phục này là của mọi người, như vậy mọi người có quyền quyết định người sở hữu nó? Hiện tại chúng ta đều quyết định muốn đem nó cho ngươi."

Gây Tê giật mình ngẩng đầu, lại thấy những ánh mắt một mảnh trong suốt nhìn hắn mãnh liệt gật đầu, hiển nhiên tại thời điểm hắn không biết, bọn họ đã đưa ra quyết định.

"Hắc hắc, 8 phiếu (bao gồm Quỷ Điệp) đối 1 phiếu, lực lượng quần chúng lớn a." Soái Vô Chỉ Cảnh đắc ý cười ha hả.

Gây Tê còn muốn chối từ lần nữa, nhưng Nam Kha Nhất Mộng đã kêu lên: "Trời sắp tối rồi, không có thời gian tán dóc!"

"A──"

Ngẩng đầu nhìn, mọi người không khỏi lo lắng, phải biết rằng hạn chót chỗ đấu giá nhận ảnh chụp là tám giờ tối nay, nhìn lại thời gian, hiện tại đã hơn bảy giờ.

"Thảo nào bụng ta lại đói như thế." Hamburger bừng tỉnh đại ngộ than thở. Bọn họ cư nhiên ở trong sơn cốc cùng mấy con Kim Thiềm dây dưa một ngày, cả ngày cơ hồ một giọt nước cũng chưa uống, thế nhưng hiện tại thời gian cấp bách, không thể nghỉ ngơi.

Soái Vô Chỉ Cảnh và Nam Kha Nhất Mộng luống cuống tay chân đem toàn bộ 'Thiên Niên Chu Quả' hái xuống, đếm đếm vừa vặn mười khỏa.

"Tốt lắm tốt lắm, rút lui."

Thu thập xong hết thảy chiến lợi phẩm, để Nam Kha Nhất Mộng dẫn đường, mọi người quyết định xung phong đến Chu Tước Thành đón chuyến xe cuối cùng đến đấu giá hội.

Quỷ Điệp bị thương nặng hành tẩu không tiện, Vân Sinh vô thanh vô tức đi tới đem Quỷ Điệp cõng trên lưng, Quỷ Điệp có chút giật mình, gương mặt như bạch ngọc thế nhưng nổi lên rặng mây đỏ, hắn không được tự nhiên giãy dụa thấp giọng nói: "Thả ta xuống, ta tự mình đi"

"Còn lộn xộn nữa, ta ném ngươi xuống núi!" Vân Sinh lớn tiếng uy hiếp, chính là Quỷ Điệp cẩn thận nhìn lại phát hiện bên tai cậu đều đỏ, hiển nhiên cảm thấy được ngượng ngùng không chỉ có mình Quỷ Điệp hắn a, Quỷ Điệp kiềm chế tâm trạng ngổn ngang cảm xúc của mình, im lặng ghé vào lưng Vân Sinh.

CHƯƠNG 34

Xuyên qua sơn cốc hẹp dài chỗ Kim Thiềm, quả nhiên chính là địa phương bọn họ đến, địa bàn Hỏa Thiềm Thừ, nhưng hiện tại bọn họ cũng không có tâm tình tìm Hỏa Thiềm Thừ phiền toái, đều mở ra Hồi Thành Phù quay trở về Chu Tước thành, cuối cùng cũng bắt kịp hạn chót của đấu giá hội.

Ở trước chỗ thụ lí, Soái Vô Chỉ Cảnh đem những chu quả còn lại phân cho mỗi người một khỏa , mấy khỏa còn lại thì đăng ký ở chỗ bán đấu giá, chờ bán đi rồi lại phân tiền.

"Ta cũng có phần?" Quỷ Điệp vô cùng kinh ngạc, hắn không phải ngoạn gia, cái này đối với hắn vô dụng a.
"Lần này công lao của ngươi là lớn nhất, nên vậy." giải thích của bọn họ cũng rất đơn giản, căn bản không có coi hắn là NPC, Quỷ Điệp đã là một phần tử của bọn họ, là bằng hữu của bọn họ.

Tuyết Sinh nắm lấy khỏa chu quả của mình, nhìn Gây Tê bọn họ đều không chút do dự nuốt xuống, suy nghĩ một chút, vẫn là quyết định không ăn, giữ lại bán đấu giá để mua ngựa cho Vân Sinh.

Quỷ Điệp thì đem khỏa chu quả của mình đưa qua, "Ngươi ăn đi, khỏa của ta cấp cho tiểu tử thúi kia mua ngựa thì được rồi, xem như là ta tặng cậu ta."

"Tiểu Điệp!" Vân Sinh cảm động nhìn hắn, Quỷ Điệp lại đánh một cái rùng mình, cả giận nói: "Đừng gọi ta Tiểu Điệp!"

Tuyết Sinh nuốt chu quả, cảm thấy có một cổ nhiệt lưu lan tràn toàn thân, mệt nhọc lập tức tiêu thất, toàn thân đã tràn ngập năng lượng dồi dào.

Cậu quay đầu nhìn, Nam Kha Nhất Mộng không giống mọi người đem chu quả ăn tươi, mà là cẩn thận đặt trong một cái hộp nhỏ sau đó cất kỹ.

"Sao vậy, Tiểu Mộng, sao ngươi không ăn?" Tuyết Sinh quan tâm hỏi.

"A," Nam Kha Nhất Mộng đỏ mặt, khó xử nói, "năng lực với ta mà nói không quan trọng, ta muốn lưu lại sau này bán đi, các ngươi sẽ để bụng sao?"

"Sẽ không a, cho ngươi chính là của ngươi, đương nhiên tùy ngươi xử trí." Tuyết Sinh lúc này mới nhớ tới Nam Kha Nhất Mộng trước kia đã từng nói qua cậu là dựa vào trò chơi kiếm tiền, không biết cậu rốt cuộc vì sao lại cần tiền như vậy, trong lòng thầm tính toán sau này có cơ hội nhất định phải hỏi một chút.

Cười đùa từ trong chỗ bán đấu giá đi ra, ba ngày qua ăn khổ nhiều như thế, cuối cùng cũng đạt được mục tiêu dự định, tâm tình mọi người đều thoải mái vô cùng, Quỷ Điệp cũng đã khôi phục một ít, từ sau khi vào thành cũng không chịu cho Vân Sinh tái cõng, Vân Sinh đành phải dìu hắn chậm rãi đi.

"Hôm nay cao hứng như thế chúng ta đi ăn một bữa no nê để chúc mừng đi!"

Đề nghị của Hamburger lập tức chiếm được sự hưởng ứng của mọi người. Ba ngày nay đích thực thu hoạch không nhỏ, chẳng những chiếm được một số tiền, mà còn đánh BOSS được thưởng nhiều kinh nghiệm làm cho mỗi người đều thăng lên mấy cấp, Gây Tê càng bởi vì thế lên tới cấp 58, đem tên đệ nhị trên bảng thứ hạng kéo xuống 2 cấp.

Đang lúc mọi người vô cùng cao hứng hướng tửu lâu xuất phát, một cái thanh âm mềm nhẹ ở phía sau bọn họ vang lên: "Các vị, quầy rầy một chút."

Mang theo dấu chấm hỏi quay đầu lại thì nhìn thấy một nam tử thân hình thon dài mỉm cười đứng ở phía sau bọn họ. Nam tử kia ngũ quan thật không tính là hảo, mũi không đủ cao, con mắt không đủ lớn, nhưng bù lại khí chất của hắn làm cho người ta cảm thấy giống như làn gió mát nhu hòa phất vào mặt, trên đầu dùng một cây trâm bạch ngọc cố định tóc lại, mặc một bộ y phục bằng lụa đạm thanh sắc, thanh nhã xuất trần.

Thế nhưng Nam Kha Nhất Mộng vừa nhìn thấy người này sắc mặt liền trắng bệch, kìm lòng không đậu thụt lui về phía sau mấy bước.

"Ai nha nha, xem ra vị tiểu bằng hữu này đã biết thân phận của ta," nam tử ôn hòa mở ra hai tay ý bảo trên người không có mang vũ khí, nhẹ giọng nói, "xin cho ta tự giới thiệu, ta gọi là Thanh Lan, là trưởng lão của Hắc Hổ Đường."

"Hắc Hổ Đường?" bây giờ đến lượt Tuyết Sinh lùi lại hai bước, cậu cũng không quên cái tên Phó bang chủ gì đó của Hắc Hổ Đường chính là chết trên tay Quỷ Điệp.

"Đừng hiểu lầm, ta không có ý tìm các ngươi phiền toái, này, ta ngay cả người cũng không mang theo, chỉ có mình ta," Thanh Lan mỉm cười nói.

Thiên Hồng bất động thanh sắc đem Tuyết Sinh bảo hộ ở phía sau, nói "Không biết ngươi đến tìm chúng ta có chuyện gì không?"

"Ta cũng không nhiều lời vô nghĩa," Thanh Lan thản nhiên nói, "ta tới đây chỉ có một mục đích, chính là muốn hướng Thiên Thu Tuyết xin lỗi."

"Cái gì?" Tuyết Sinh kêu lên.

"Cái tên bại hoại bị chết kia chỉ là cặn bã trong bang của chúng ta," Thanh Lan cười cười, "ta thay mặt Hắc Hổ Đường xin lỗi ngươi, hơn nữa ta là thật tâm muốn cùng ngươi kết giao làm bằng hữu."

Tuyết Sinh chưa từng gặp qua loại tình huống này, không biết phải làm như thế nào cho tốt.

Thanh Lan nói xong lấy ra một cái ngọc bài tử đưa tới, nói: "Nghe nói các ngươi không có mua được vé vào cửa đấu giá hội ngày mai, đây là ghế lô* ngọc phù do Hắc Hổ đường chúng ta bao, bang chủ Ngạo Thị Thiên Hạ của chúng ta cũng muốn nhận thức các ngươi, ngày mai nếu không ngại thì đến xem?"

(*) ghế lô: tương tự như phòng vip hay gọi là phòng riêng dành cho những người quan trọng, nói chung là những người có money ^^

Tuyết Sinh đang do dự, thì lại nghe được mật ngữ của Soái Vô Chỉ Cảnh: "Ngươi trước cứ nhận đi, thử coi hắn muốn diễn trò gì."

Tuyết Sinh nghe theo nhận lấy rồi nói lời cám ơn, Thanh Lan cũng không có lưu lại quá lâu, rất nhanh liền cáo từ rời đi.

"Ta thấy hắn không giống người xấu a." tuy rằng cảm giác ánh mắt người kia nhìn cậu có điểm là lạ, nhưng Tuyết Sinh đối với Thanh Lan kỳ thật rất có hảo cảm, thực không muốn đem hắn nghĩ thành địch nhân.

"Tiểu Tuyết, ngươi không nên trông mặt mà bắt hình dong." Nam Kha Nhất Mộng đối với Hắc Hổ đường khá lý giải, biết rõ con người Thanh Lan.

" 'Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng thích'* ngươi nghe nói qua chưa?" Soái Vô Chỉ Cảnh lấy ra chủy thủ mà mình yêu thích nhất ra hiệu, "Cái tên Thanh Lan kia chính là cùng cái chuôi Hoàng Phong Thích nổi danh này của ta, tất cả đều xếp hạng thứ tám trên bảng, chẳng qua một cái là trang bị một cái là cao thủ mà thôi."

(*) Thanh trúc xà nhi khẩu, hoàng phong vĩ thượng thích" chỉ về hai thứ tối độc trên thế gian, một là bị rắn thanh trúc cắn, và hai là bị kim của ong vàng chích phải.

Nam Kha Nhất Mộng lập tức tiếp lời nói: "Hắn thật ra là Trúc Diệp Thanh —- xà yêu!"

"A?" Tuyết Sinh kỳ quái nói, "hắn là Yêu Tộc, ta đây vừa rồi sao không nhìn thấy huyết quang trên người của hắn?"

"Dùng tiền tắm thôi," Nam Kha Nhất Mộng bĩu môi khinh thường, "tiền của Hắc Hổ Đường bọn họ nhiều đến nỗi xài không hết, cái tên phó bang chủ bị chết lần trước chính là quyên tiền cho bọn hắn đổi lấy chức vị, là một kẻ ngốc, không có thực lực gì, ông chủ chân chính của Hắc Hổ đường chính là Thanh Lan và bang chủ Ngạo Thị Thiên Hạ. Đúng rồi, Ngạo Thị Thiên Hạ cũng là Yêu Tộc, hổ yêu."

"Ta biết hắn," Hamburger nhấc tay, "không phải là cái tên xếp phía sau Gây Tê của chúng ta trên Bài Hành Bảng sao."

"Toàn bang đều là yêu quái nha." Tuyết Sinh cảm khái, không nghĩ tới đều là Yêu Tộc, bọn họ lại có thể lập nên một phen đại sự nghiệp, thật sự là cảm thấy không bằng....

"Chúng ta đây ngày mai có đi hay không?"

"Có người cung cấp ghế lô miễn phí, tại sao không đi?" Soái Vô Chỉ Cảnh nói: "Ngươi có biết hiện tại vé vào cửa đấu giá hội đã đến cái giá nào rồi không? Có người tặng không đương nhiên phải đi,"

"Có thể ăn cơm được chưa?" Hamburger ở bên cạnh đói muốn chết thều thào, "Ta đều đã đói bụng đến trước ngực thiếp (dán) đến sau lưng rồi."

"Hảo hảo hảo, ăn cơm lớn nhất."

Trước đem phiền não phao qua một bên, đi ăn vậy.

Vì tìm địa phương ăn cơm, bọn Tuyết Sinh lại một lần nữa cảm nhận sự đáng sợ của biển người cuộn trào mãnh liệt ở Chu Tước Thành, thật vất vả ăn no, nhưng vẫn là tìm không được khách điếm có thể tá túc, rơi vào đường cùng, đành phải xuất ra lều trại đã dùng ở Xích Nham Sơn vẫn còn mới tinh tại vùng ngoại ô thông qua một đêm.

SHARE THIS:

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro