Chương 4 : Nhiệm Vụ Ủy Thác Đầu Tiên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[NPC] Man Man :...... tỷ thật sự không biết?

Tôi cá chắc bây giờ nhìn vô mặt Man Man chỉ thiếu đều muốn nói " tại sao trên đời chỉ cho cô ta xinh đẹp mà không cho cô ta não vậy trời?? hổng lẽ đẹp sẽ tỉ lệ nghịch với não sao??"

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: Lúc mới chơi tôi chỉ chăm chăm cày lever cho nên không để ý mấy cái này

[NPC] Man Man : thôi được rồi tôi sẽ dạy cô lại kiến thức cơ bản, vào giao diện kỹ năng, ấn dòng thứ hai tay phải.

[NPC] Man Man : trên đó có những chỉ số, mỗi người sẽ có 100 điểm chỉ số, không ai hơn ai cả.

Cô nghe lời Man Man, vào phần kỹ năng xem thử.

Quả thực có phần tăng kỹ năng mà điểm của cô thì vẫn còn 100, chưa được cộng vào bất kì phần nào.

Ở đây gồm 6 phần, đó chính là : Sức Mạnh, Nhanh Nhẹn, Trí Tuệ, Phòng Ngự, Độ Chính Xác, May Mắn.

Sức Mạnh : Gia tăng tấn công, thích hợp nhất là Ám dạ và Chiến sĩ

Nhanh Nhẹn: hầu như phù hợp với tất cả chức nghiệp, không kén cá chọn canh.

Trí Tuệ: Tăng chỉ số phép và hồi HP, thích hợp nhất là pháp sư và mục sư.

Phòng Ngự: ý trên mặt chữ, đánh mòn kiếm, bắn gãy trượng,thích hợp với chiến sĩ và kị sĩ

Độ Chính Xác: giảm thời gian hồi chiêu, xác suất đánh trúng dễ hơn, thích hợp với pháp sư và xạ thủ

May Mắn: giúp nhảy chỉ số chí mạng và vật lí nhiều hơn.

Suy cho cùng những thứ này điều có mặc lợi và hại cả, vẫn nên chọn nhanh nhẹn như vậy thì khi  chiến đấu dễ chạy trốn nếu gặp địch mạnh hơn.

Nhanh nhẹn: MAX - 100 điểm.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: Hôm nay đã nhờ Man Man giúp đỡ nhiều rồi, ngày khác ta sẽ mời cơm.

[NPC] Man Man: điều là trách nhiệm của ta cả, có chuyện gì thắc mắc cứ tìm ta hỏi, ta sẽ xóa nạn mù cơ bản của ngươi.

Sau khi đã từ biệt cô bé loli đó thì Lưu Cẩn quyết định đến bản nhiệm vụ một chuyến.

[Lân Cận] Anh Công Mạnh Mẽ: ta nói này khu rừng phía tây rất nguy hiểm, có chết thì ta cũng không nhận những nhiệm vụ mang tính nguy hiểm thế này.

[Lân Cận] Bé Thụ Yếu Đuối : Nhưng chúng ta vừa hay đang cần một cây Nhân Sâm ở trong đó!!

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: Lo lắng làm chi?hôm nay ta vừa hay muốn tìm nhiệm vụ, ta sẽ giúp ngươi lấy.

[Lân Cận] Anh Công Mạnh Mẽ: Ngươi lever còn thấp hơn ta, sẽ làm được gì chứ??

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: ta đội trời chân đạp đất, chưa từng biết chứ không đánh lại viết như thế nào. Ngươi cứ giao cho ta việc này.

[Lân Cận] Bé Thụ Yếu Đuối: Vậy cảm ơn cô nhiều.

Cô đi đến bảng nhiệm vụ, nhận đại một nhiệm vụ tại khu rừng phía tây. Nếu chỉ nhận việc hái cây thì cũng quá ít.

Đây là nhiệm vụ tiêu diệt quái Tinh Anh, nghe có vẻ vô cùng khó khăn.

Trên đường đến khu rừng đó bắt buộc phải đi qua làng Ngân Hồ, nơi này không khí thoáng đãng , không gian yên b....(bình)

[Lân Cận] Kinh Thảo Lam: Trên khốn khiếp nhà ngươi, dám xuất hiện trước mặt ta mà không biết ngượng!!

[Lân Cận] Phong Lâm : Có gì mà không dám xuất hiện?? cô cũng đâu phải cha mẹ ta.

[Lân Cận] Kinh Thảo Lam: Ng...ngươi được lắm, để xem hôm nay ngươi còn toàn mạng la lối nữa không.

[Lân Cận] Phong Lâm: Cô nghĩ ta sợ cô?? mau đến đây chúng ta cùng tỉ thí

Lưu Cẩn cô hôm nay đã cảm nhận được cái gì gọi là hống hách kiêu ngạo.

Nhìn cả hai đánh không cân xứng thật là muốn chọc đuôi con mắt, một người đánh điên cuồng không biết đâu với đâu, một người thoải mái né tránh di chuyển thập phần đùa bỡn.

[Lân Cận] Phong Lâm: Đúng là cũng chỉ có thể mà thôi, nãy giờ ngươi đánh ta rồi, giờ ta sẽ đánh lại nhé.

Vừa dứt lời hắn liền ra tay đánh một đại chiêu, khiến cho cô ta trong giây lát đã chết, quả thực đây mới chính là kẻ mạnh.

[Lân Cận] Phong Lâm: Nhìn nãy giờ đã đủ rồi đấy, Ngư Phong cô nương.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: ng..ngươi biết ta ư??

[Lân Cận] Phong Lâm : Không biết cũng thật khó a~ dạo gần đây cô chính là đối thủ của Bánh Bèo đại thần, hơn hết lại được đăng trên fanpage Loạn Vũ Chiến Ca.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: Làm sao ngươi phát hiện ta?

[Lân Cận] Phong Lâm: rất đơn giản, vừa nãy khi cô mới đến làng đi rất nhanh, có thể biết người này đã tăng toàn bộ vào nhanh nhẹn, bước đi rất nhẹ thì sẽ là một cô nương. Mà gần đây có một người đã nhận nhiệm vụ của khu rừng phía tây không ai khác là cô.

Lời nói quá chặt chẽ, thật không có lời gì để cãi nữa. Tên này không những độc miệng lại còn vô cùng thông minh, tại sao không tỉ lệ nghịch với tướng mạo vậy chứ?? càng thông minh thì càng phải xấu nhưng tên người lại khác, chẳng lẽ có ngoại lệ ư??

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: Tôi thấy hay là anh đi cùng tôi vào rừng phía Tây, khi hoàn thành nhiệm vụ thì cưa đôi.

[Lân Cận] Phong Lâm : cô tưởng tôi ngốc lắm hả? một mình vừa nhận hết lại đỡ vướng tay, tại sao phải đi cùng cô.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: nếu nhắc đến tiền thì tôi lại càng không thiếu,  tôi sẽ thuê anh được chứ?

[Lân Cận] Phong Lâm : Thành giao!

Ở một bên kia----

Hắn khẽ cười nhẹ, nhẹ đến nổi Lưu Cẩn không hề phát hiện ra.

"Thật không ngờ lại còn có người đem tiền ra để nói chuyện với mình" quả nhiên rất thú vị, thú vị nhất chính là không biết cô và hắn ai giàu hơn ai.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: Này, đi thôi. Đi sớm về sớm.

Cô và Phong Lâm đi đến khu rừng phía tây, nơi này không hổ là nơi nguy hiểm nhất . Quái vật ở đây đều có tiêu chuẩn sắc đẹp riêng, tất cả đều phải to lớn gấp 5 người thường, đó là điều kiện cơ bản nhất mà chưa nói đến sắc đẹp hay sức mạnh.

Lưu Cẩn thì hay rồi, đi theo chỉ để vẩy bùn nghịch nước. Bởi vì quái vật chưa cần đến gần cô thì đã chết từ lâu khiến cho cô rảnh vô cùng, cộng với chỉ số nhanh nhẹn MAX này thì chẳng có quái vật nào đụng được cộng lông của cô.

[Lân Cận] Phong Lâm : này, cô rốt cuộc đi theo để làm gì vậy hả?? vô dụng thì cũng để chừa cho người khác với chứ!!

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: Giờ là anh trả lương hay tôi trả lương? tôi né được những tên này không bị chúng giết là hay lắm rồi.

[Lân Cận] Phong Lâm : Đồ vô dụng!

Cô là người tốt tính, cũng chẳng để bụng mấy câu khó nghe này của hắn, chỉ một mực ngó nghiêng xem cây nhân sâm mà họ nói là cái nào.

Vừa hay chỉ cần tìm một chút liền thấy một cây nhân sâm lấp lánh phía bên đó, cô liền nhẹ nhàng lách qua từng tên quái một để đi qua bên đó.

Cái tên Phong Lâm rõ ràng thấy cô chạy đến chỗ khác nhưng chỉ thèm liếc một cái rồi làm ngơ như chẳng biết gì, tiếp tục đánh đánh giết giết bọn quái tinh anh.

Chỉ trong chốc lát cô liền đi đến được bên cạnh cây nhân sâm, quả nhiên là có yêu thú canh giữ nhưng mà chẳng phải yêu thú đó đang solo với tên Phong Lâm kia sao? đúng là thời cơ tốt.

Nếu là người thường thì chỉ lấy một cây đã khó khăn lắm rồi, nhưng nay cô đi cùng với tên đó, vậy thì nên lấy nhiều chút, tốt hơn là đừng có chừa lại.

Sau khi đã nhổ xong toàn bộ, đúng thực là rất mệt mỏi,cô ngồi xuống gốc cây kế bên một mạch ngủ đến tối. Khi thức dậy thì mặt trăng đã lên cao rồi vì vậy cô liền ngồi dậy phủi mông đứng lên.

Lưu Cẩn muốn đi về giao cây nhân sâm này cho họ nhưng cứ có cảm giác thiếu thiếu mà nghĩ mãi chẳng nhớ nên cô quyết định không nghĩ nữa.

Vừa đi về đến thành Oanh Tước, xa xa cô đã thấy một người trông vô cùng quen mắt.

Đó chẳng phải là cái người tên Phong Lâm hay sao?? đến khi gặp rồi cô mới nhớ mình đã quên mất thứ gì.

Ánh mắt hắn u ám như ai nợ tiền không trả hắn vậy, gương mặt khi xụ xuống mà vẫn khí chất ngời ngời như vậy đúng là khiến cho bao nhiêu cô nương thèm thuồng.

[Lân Cận] Phong Lâm : Ngư Phong cô nương để ta lại một mình có cảm thấy vui không?

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: ta.. tất nhiên là không vui, ai lại để cho một người xinh đẹp thế này ở lại trong rừng chứ!

[Lân Cận] Phong Lâm : xem ra cô không chỉ nhớ mà còn nhớ rất rõ nữa.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: ta thật sự không cố ý, xin lỗi ngươi!! ngươi đừng có nghĩ ta định quỵt nợ, ta sẽ trả đủ mà.

[Lân Cận] Phong Lâm: vậy thì bây giờ hãy trả cho ta đi.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : đợi một lát ngươi sẽ biết :"))

[Lân Cận] Phong Lâm : hừ ,ra vẻ bí hiểm. Đây là đầu của tên quái tinh anh,  coi như là quà gặp mặt đi.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : Nói mà không biết thẹn, đây đâu phải lần đầu chúng ta gặp mặt??

[Lân Cận]Phong Lâm : còn có những lần khác nữa ư?

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : Ngươi đúng là quý nhân hay quên, chúng ta từng gặp khi ngươi khiêu khích Bánh Bèo Thần Chưởng sau lại gặp ở làng Ngân Hồ.

[Lân Cận] Phong Lâm : ta bận trăm công ngàn việc, mấy cái này ta không nhớ nổi * lấp bấp *

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước: ta không làm khó ngươi nữa,  tiền ta sẽ trả đủ không những đủ mà còn gây bất ngờ nữa.

Lưu Cẩn để lại một lời vô cùng bí hiểm rồi rời đi. Cũng đã đến lúc nên giao cây Nhân sâm này cho họ rồi.

Khi cô vừa bước vào đã nghe thấy âm thanh chỉ sợ không ai nghe thấy.

[Lân Cận] Phong Hoa Tuyệt Đại: là cô?? cô chính là tiểu cô nương đã chọc giận đại thần đây sao?

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : ta đang gấp, chuyện này lát bàn tiếp nhé.

Nói rồi Lưu Cẩn đi về phía hai người đang có vẻ sốt sắng.

[Lân Cận] Anh Công Mạnh Mẽ : Em yên tâm, ta nghĩ cô ta sẽ không sao đâu.

[Lân Cận] Bé Thụ Yếu Đuối : Nhưng bây giờ trời đã tối rồi mà vẫn chưa thấy, ta thật sự rất lo.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : Không cần hai người đã nhọc lòng ta da dày thịt béo, đến quái thú nhai còn chê dai nữa là. Đây chính là cây Nhân sâm hai người cần.

[Lân Cận] Bé Thụ Yếu Đuối : Cảm ơn cô nhiều lắm, cô muốn chúng tôi báo đáp cô như thế nào??

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : chỉ cần anh trả lương cho tôi, không cần báo đáp gì đâu.

[Lân Cận] Anh Công Mạnh Mẽ : Được, đây là thù lao cô xứng đáng nhận được, bên trong có khoảng 30 vàng đó.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : Nếu vậy thì ta không khách khí nữa.

Lưu Cẩn nhận lấy tiền thù lao mà người đàn ông đó đưa.

[Lân Cận] Phong Hoa Tuyệt Đại: Thật không ngờ cô lại đi làm việc tốt .

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : Công việc thỏa mãn đôi bên, không tính là làm việc tốt được.

Cô lơ luôn Phong Hoa Tuyệt Đại mà đi đến chỗ của Tiểu Vân để đổi đầu quái tinh anh ra vàng.

[NPC] Tiểu Vân : Xin chào tiểu cô nương xinh đẹp, không biết cô tìm ta có việc gì?

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : tôi muốn đổi cái đầu này ra phần thưởng.

[NPC] Tiểu Vân : Được, đây là đầu quái tinh anh của khu rừng phía tây, giá trị không nhỏ nha~

[NPC] Tiểu Vân : Đây, 50 vàng của cô.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : Đa tạ, ta đi đây.

Khi cô vừa xoay người đã thấy Phong Hoa Tuyệt Đại bất thình lình xuất hiện sau lưng mình.

[Lân Cận] Phong Hoa Tuyệt Đại: Ta thấy cô và ta có thể trở thành bạn bè nha, hay là chúng ta cùng kết bạn.

[Phong Hoa Tuyệt Đại gửi lời mời kết bạn ( Yes/No )]

-No

[Lân Cận] Phong Hoa Tuyệt Đại : Cô thật vô tình nha~

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : nhỡ đâu ngươi cùng một giuộc với cái cô đại thần kia rồi sao.

[Lân Cận] Phong Hoa Tuyệt Đại : Ta luôn ở phía trung lập mà, nếu giải thích ngươi đã không tin thì ta sẽ tìm cách thuyết phục ngươi.

[Lân Cận] Ngư Phong Cẩn Tước : bây giờ ta phải offline rồi, ngươi cứ từ từ nghĩ cách đi nhé ^^

Lưu Cẩn cởi mũ ra khỏi đầu, đi đến bên giường chuẩn bị đi ngủ.

" Hẳn món quà đó đã đến nơi rồi "  Vừa dứt lời, cô liền xoay người đi ngủ.

Ở một bên kia ----

Phong Lâm cũng đã tắt game và đang cặm cụi với con robot nhỏ nhỏ hình mèo vô cùng đáng yêu.

-Tíng ting -

"mời ra nhận bưu phẩm ạ" từ phía cửa vọng lại một giọng thanh niên đứng tuổi.

"giờ này mà còn ai gửi bưu phẩm vậy nhỉ?" Phong Lâm nói nhỏ như tự hỏi chính bản thân mình.

-cạch-

"Xin mời kí tên ở đây ạ" sau khi thấy một chàng trai xinh đẹp đến mức lặng người, phải qua vài giây hắn mới buộc mình trấn tỉnh lại.

"được, phiền anh nhiều quá" anh cười, nụ cười này chính là điểm sát thương cao nhất của anh, đôi mắt híp lại lộ hàm răng trắng như sứ.

" vậy... tôi đi trước" bây giờ hắn nhất định phải trốn đi, nếu đứng lại đây quá lâu hắn sợ mình không kìm được mà thích người đàn ông này mất.

Sau khi đã đóng cửa, Phong Lâm mới mở kiện hàng xem bên trong đựng thứ gì.

Thật bất ngờ đó là một bao thư? xung quang có xốp như thể sợ làm hư tổn đến bao thư này.Bên trong bao thư chẳng có gì ngoài tiền, là 1000 tệ, từng tờ giấy mới tinh như mới được in ra vậy.

"Hóa ra đây chính là cách đặc biệt mà cô đã nói sao? Ngư Phong Cẩn Tước" hắn khẽ cười nhẹ, đây là lần đầu hắn bắt đầu cảm thấy hứng thú một người nhiều đến như

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro