Chap 7 (ám ảnh)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi bị Kim dở trò đồi bại, cậu thẫn thờ đi về nhà một cách vô hồn, trong người cậu bây giờ tràn ngập dấu hôn và vết cắn Kim để lại trên người cậu. Bản thân cậu bây giờ rất kinh tởm chính mình, hai dòng lệ cậu tuôn ra, cậu thống khổ vô cùng, cơ thể loạng choạng mà ngã nhào thẳng xuống đất, cậu khóc nấc lên như một đứa trẻ, bản thân cậu bây giờ chỉ là sự sợ hãi lẫn thù hận, cậu liên tục đấm thẳng vào tường đến nỗi bàn tay cậu chảy máu và bầm tím lên rõ rệt. Cậu lê bản thân mình chạy thẳng về nhà thật nhanh, khi cậu về đến nhà liền chạy một mạch vào nhà tắm.

Lúc đó mẹ của Minh (Bà Hằng) liền ra chào mừng con trai mình về nhưng lại thấy con trai mình lạnh lùng chạy thẳng vào nhà tắm, bà bất ngờ lắm nhưng mà thôi, bà nghĩ rằng có thể con trai mình đi học mệt mỏi muốn về tắm rửa sạch sẽ liền nên bà không nghi ngờ gì.

Khi đó, Minh ở trong nhà tắm, cậu đang cố chùi những vết, mùi hương mà Kim để lại, cậu chùi kĩ đến nỗi da cậu đỏ rát lên nhưng vẫn không thể khiến mùi hương đó biến mất được, cậu suy sụp ngồi khụy xuống đất, mặc cho làn nước nóng đang xối xả rơi xuống người cậu. Cậu đau khổ hét lên thật to như thế truất hết mọi sự khó chịu căm phận của cậu bây giờ: " Á Á Á A.......AAAAAAAAAAAA" mẹ cậu ở bên ngoài nghe được tiếng hét của con trai mình liền hốt hoảng chạy vào nhà tắm, bà sốt sắng hỏi Minh: " con ơi, con sao vậy, con ơi... nói cho mẹ nghe đi con... con đừng làm mẹ sợ mà " bà vừa nói  nước mắt cũng rơi theo vì lo lắng cho con mình.

Minh liền đưa mắt nhìn mẹ, đôi mắt của cậu giờ đục ngầu, chứa đựng sự đau khổ, cậu hậm hực không nên lời cố nói cho mẹ cậu biết: " con.....con.. bị......... Cư ......... cưỡ......ng......hiế.....p"
Tuy lời nói của cậu có phần khó khăn, câu nói không rành mạch, nhưng bà đã hiểu con trai bà bị gì, bà đau khổ ôm chặt con mình vào lòng, vừa khóc vừa nói: " con ơi là con ơi, khổ con quá, sao chuyện này lại xảy ra với con tôi được chứ...., nói cho mẹ nghe..... ai đã làm chuyện này với con, mẹ sẽ giết chết thằng đó liền".

Minh nghe thế, trong phút chốc định nói ra cho mẹ biết người đó là Kim, nhưng cậu chợt nhớ ra, cậu ta hiện giờ đang nắm giữ video quằn quại và trần truồng của cậu. Cậu sợ hãi, ôm đầu lầm lì:" không được, không được, nếu mình nói ra người đó là ai ..... Cậu ta sẽ cho mọi người coi video đó mất, không được..... không được".

Nói xong cậu giữ chặt người mẹ cậu:" đôi mắt sợ hãi nói, mẹ ơi......nãy giờ con đang.....nói giỡn...... đấy ạ ....., Xin lỗi vì..... làm mẹ .......hiểu.... lầm và lo lắng.....ạ". Nói xong cậu ôm người chạy vào phòng, ngồi chui rúc trong một gốc tối của căn phòng.

Mẹ cậu sau khi nghe được lời chối bỏ của cậu, như trực giác của một người mẹ ,bà thừa biết con trai mình đang nói dối, bà chắc chắn rằng Minh đã bị hăm doạ làm cho cậu không dám nói ra hung thủ. Bà trâm ngăm ngồi xuống ghế sofa, cố gắng suy nghĩ, tìm cách điều tra ra kẻ làm con trai mình thành ra bộ dạng như thế này.

Cả căn nhà bây giờ chìm trong sự lo lắng, sợ hãi, từ phòng khách, đến cả căn nhà ,cho đến phòng của Minh đều có 1 đóm đỏ li ti đang lập loè chớp chớp, tất cả sự việc đã diễn ra hồi nãy đều được đóm đỏ li ti đó quay lại được và người quan sát những sự việc diễn ra đó ở không ai khác chính là Kim.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro