Phần 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Phiên ngoại 01 – Bà ngoại

Hôm nay là ngày mừng thọ bảy mươi tuổi của bà ngoại, Bạch Tiểu Vân đã bận rộn từ sáng sớm.

Dựa theo phong tục tập quán ở chỗ cậu, ngày mừng thọ sẽ tổ chức một bữa tiệc rượu để chiêu đãi mọi người.

Lần này tiệc sinh nhật của bà ngoại toàn bộ là do Bạch Tiểu Vân ôm đồm mọi việc, ngày hôm đó có rất nhiều họ hàng thân thích và người cùng quê tới.

Nhà bà ngoại đã từng được Bạch Tiểu Vân sửa một lần. Trước đây tường căn nhà được xây bằng bùn, rất cũ nát, nhưng bây giờ đã khác xưa rồi, mọi người đều biết cháu ngoại của bà Ngô rất tài giỏi, lại vô cùng hiếu thảo. Ngày lễ, ngày tết, mặc kệ cậu ở xa cỡ nào cũng phải về thăm hai ông bà một chút. Hơn nữa, cháu nuôi của bà cũng rất tốt, hiếu thảo với họ như cháu trai ruột.

Bà ngoại ngồi ở ghế trên chính giữa, cười vui vẻ nhìn vào ống kính.

"Bà ơi, nhìn bên này, ngẩng đầu lên một chút, được lắm~" Thợ chụp ảnh đang tìm một góc độ lớn để lấy hết được toàn bộ cảnh gia đình.

Các dì của Bạch Tiểu Vân đều đứng trên bục, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười, Bạch Tiểu Vân đứng bên phải của bà.

Bà ngoại nghiêng đầu nhìn thoáng qua, sau đó vội vàng hô một tiếng: "Chờ một chút."

"Làm sao thế?"

"Tiểu Tu còn chưa tới đây mà. Chưa đủ người, chờ một lát đi anh thợ." Bà ngoại nhìn một vòng vẫn không thấy Kỳ Tu.

Bạch Tiểu Vân nghe được, lén lút cười. Bà ngoại đã biết quan hệ của cậu và Kỳ Tu, trước đây cậu còn lo bà sẽ không thể chấp nhận bọn họ, dù sao người già tuổi này rất khó có thể tiếp thu chuyện cháu trai mình là đồng tính luyến ái.

Nhưng lúc đó, bà ngoại chẳng hề nói gì cả, ngược lại còn coi Kỳ Tu như người trong nhà.

Có một năm, khi về thăm bà dịp tết âm lịch, Bạch Tiểu Vân len lén hỏi suy nghĩ của bà về chuyện giữa mình và Kỳ Tu ra sao, lúc đó bà ngoại kéo tay cậu, dấu chai trên tay bà lướt qua da Bạch Tiểu Vân.

Bà ngoại nói, "Cháu trai bà có số khổ, từ nhỏ đã chịu nhiều vất vả. Trước đây bà ngoại trông mà không làm được gì... Cũng may, bây giờ tốt rồi, Kỳ Tu là một người tốt, bà thấy được cậu ấy đối với cháu rất tốt. Bà không cầu mong điều gì, chỉ cầu có người quan tâm, chăm sóc cháu, sau này không phải chịu khổ nữa. Thế nên mặc kệ cháu yêu ai, chỉ cần người kia đối xử tốt với cháu, bà đã yên tâm rồi."

Bạch Tiểu Vân thuật lại những lời bà nói cho Kỳ Tu, anh nở nụ cười, ôm chầm lấy bả vai cậu từ phía sau: "Chúng ta cũng phải chăm sóc bà thật tốt. Bà cũng không dễ gì..." Kỳ Tu biết Bạch Tiểu Vân rất coi trọng tình thân, mà ngoại trừ anh ra, bà ngoại, ông ngoại hiện tại là người thân nhất của cậu.

Bây giờ Kỳ Tu đang chơi bài poker với người ta, quay đầu lại thấy được Bạch Tiểu Vân đang ngoắc mình.

"Đến chụp ảnh gia đình đi, bà ngoại nói còn thiếu mỗi mình anh."

Kỳ Tu mau chóng đến bên cạnh Bạch Tiểu Vân, "Bà ơi, vừa rồi cháu có việc nên đến trễ, xin lỗi bà."

Bà ngoại phẩy tay, "Không trễ đâu, vừa kịp đấy, ha ha. Nào nào, anh thợ chụp đi."

Bà vươn tay ra, cầm lấy tay Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu, cười vô cùng hài lòng.

Hình ảnh ngưng đọng lại, một tấm hình gia đình tràn đầy yêu thương ấm áp và hòa thuận.

Tiệc sinh nhật của bà ngoại rất tuyệt vời, những người ở đây đều khen Bạch Tiểu Vân không ngớt miệng.

"Thấy không, Bạch Vân thật hiếu thảo. Trước đây khổ sở như thế, bây giờ cậu ấy đối xử với bà ngoại tốt quá. Còn ông Bạch thì..." Người nọ lắc đầu, "Chậc chậc, lúc đó đối xử tệ bạc với Bạch Vân, còn nói muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu ấy, lại coi thằng nhỏ hơn như bảo bối. Bây giờ nhìn mà xem, Bạch Vân nhà người ta mua nhà, mua xe trong thành phố, nở mày nở mặt biết bao. Còn thằng con thứ nhà ông Bạch cười về một mụ vợ ác như thú. Nó nhăn mặt một cái, ngay cả mẹ chồng cũng không dám hé răng. Mấy đồng tiền trước đây keo kiệt với Bạch Vân nhà người ta, giờ đưa hết cho thằng con thứ vẫn không đủ. Thấy Bạch Vân thành đạt như vậy, chắc họ hối hận gần chết..."


Phiên ngoại 02

"Mẹ ơi... Các anh đi Châu Âu chơi có thể dẫn con theo không?"

"Các anh con đi hưởng tuần trăng mật mà, con đi theo làm gì? Con thích thì sau nay ba mẹ sẽ đưa con đi." Mẹ từ chối đề nghị của Tiểu Thâm.

Tiểu Thâm vừa nghe thấy, mặt mày nhăn nhó, "Đi cùng ba mẹ thì có ý nghĩa gì chứ, con muốn đi du lịch cùng anh Tiểu Vân cơ..."

Tiếu Thâm khóc lóc ầm ĩ, ăn vạ náo loạn với mẹ, sau đó chạy ngay vào trong phòng Bạch Tiểu Vân như một làn khói.

"Chị dâu, mẹ nói các anh đi hưởng tuần trăng mật, đưa em theo với được không? Em hứa sẽ nghe lời, rất biết điều, thật đó."

Tiểu Thâm là một thằng nhóc ranh ma, trước mặt ba mẹ và Kỳ Tu thì ngoan ngoãn gọi Bạch Tiểu Vân là anh Tiểu Vân, khi bọn họ không có mặt, nó cứ vui mừng gọi "chị dâu", "chị dâu".

Nếu như bạn hỏi nó vì sao lại gọi thế, nó có thể vô cùng kiêu ngạo nói ra một trăm lí do.

Chị dâu của tớ lớn lên cực đẹp, tính cách cực tốt, lại cực dịu dàng, nấu cơm cực ngon, đối xử với tớ cực tốt, giống như con thỏ nhỏ... (lược bỏ n từ ca ngợi). Tớ rất rất rất thích anh ấy, tớ gọi là chị dâu thì làm sao, làm sao, làm sao ╭(╯^╰)╮

Tiểu Thâm nói xong, đẩy cửa phòng Bạch Tiểu Vân ra, sau đó nó phát hiện anh trai của mình cũng ở trong này, nhưng mà sắc mặt anh trông rất khó coi, hơn nữa lúc này môi chị dâu nó còn đỏ đỏ, sưng sưng, ừ, khuôn mặt cũng rất đỏ.

Tiểu Thâm vô cùng trong sáng hỏi han một câu, "Chị, à không, anh Tiểu Vân, buổi tối đi ngủ anh bị muỗi cắn vào môi sao? Ha ha, Tiểu Minh ngồi cùng bàn với em cũng bị cắn, môi sưng rất là to, ha ha ha."

Bị Tiểu Thâm nói như vậy, mặt Bạch Tiểu Vân càng đỏ hơn. Cậu chỉnh lại quần áo của mình, liếc mắt lườm Kỳ Tu... Giữa ban ngày ban mặt thì thôi đi, lại còn không đóng kỹ cửa ┭┮﹏┭┮ Nếu như bị trẻ con nhìn thấy, làm hư nó thì phải làm sao?

Bị Tiểu Thâm cắt đứa, Kỳ Tu mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, quay đầu đã thấy bộ dáng thỏ nhỏ nhà mình mắt ngập nước, lườm nguýt mình, lập tức có cảm giác hạnh phúc tràn đầy trong lòng. Anh cười, sờ sờ tóc Bạch Tiểu Vân, sau đó giả vờ uy nghiêm nhìn em trai, "Em vừa nói cái gì đó? Không phải anh đã bảo chưa được đồng ý thì không được vào phòng sao?"

Tiểu Thâm thè lưỡi, đương nhiên nó biết, nhưng mà chẳng phải nó có chuyện gấp cần thương lượng với chị dâu sao...

"Em muốn đi hưởng tuần trăng mật cùng hai anh." Tiểu Thâm cười he he.

Khóe miệng Kỳ Tu kéo ra một nụ cười khẽ, sau đó đi tới bên cạnh Tiểu Thâm, vỗ vỗ bờ vai nó, "Muốn đi cùng bọn anh ư..."

Tiểu Thâm mau chóng gật đầu nịnh hót, "Dạ, dạ, anh à, em sẽ xách hành lý cho các anh, cầm đồ cho các anh, cái gì em cũng nghe theo anh, dẫn em theo với có được không?"

Kỳ Tu khom người xuống, mỉm cười nói hai chữ, "Không được."

Chẳng cần nghĩ cũng biết, sói xám bự vừa bị quấy rầy chuyện tốt nhất định sẽ không đồng ý o(*≧▽≦)ツ

Tiểu Thâm đặt tia hy vọng cuối cùng lên người chị dâu mình. Nó biết, chỉ cần chị dâu đồng ý, anh trai nó khẳng định cũng sẽ đồng ý. Ai bảo anh trai nó thương chị dâu nó nhất, cái gì cũng nghe theo chị dâu ╮(╯▽╰)╭

Bạch Tiểu Vân nhìn dáng vẻ tủi thân của Tiểu Thâm, buồn cười nói.

"Để lần sau có được không? Lần sau Tiểu Thâm muốn đi nơi nào, anh sẽ dẫn em đi."

Tiểu Thâm nghĩ, bản thân nó hoàn toàn không thể chống cự lại chị dâu đang mỉm cười chăm chú nhìn mình, sau đó lại vô cùng dịu dàng nói chuyện với mình.

Vì vậy Tiểu Thâm mơ mơ hồ hồ gật đầu đồng ý, ngay cả anh trai nó tống nó ra ngoài từ lúc nào cũng không biết.

Chờ đến khi nó phản ứng kịp mới phát hiện cửa phòng đã bị khóa rồi QAQ

Vì vậy sói xám bự lại áp đảo thỏ trắng nhỏ xuống dưới thân mình lần nữa, sau đó, thằng ranh con ngoài cửa phòng cứ gõ cửa không ngừng ﹁_﹁

"Anh à, anh còn chưa nói cho em biết lần sau là bao giờ... Anh à, mở cửa ra đi... Các anh đang làm gì thế..."

Thật ra, đây là một câu chuyện bi thương ╮(╯_╰)╭

Phiên ngoại 03

Bạch Tiểu Vân bị An Viễn lừa gạt, rốt cuộc cũng bị lừa gia nhập đội ngũ chơi Cơ tam(1).

Vốn An Viễn còn đang đắc ỹ mình đã thành công gạt thỏ trắng nhỏ vào nhận mình làm sư phụ, đợi cậu tốt nghiệp(2) rồi sẽ cùng nhau lăn lộn, kết quả thật không ngờ... Đồ đệ bảo bối của y có thao tác chó gặm, hơn nữa mỗi ngày đều cùng chồng chơi gay!!! (#‵′) 凸

Đối với chuyện lần này, An Viễn thực sự vô cùng đau đớn. Mỗi lần thấy hai người kia đến Hoa Hai hôn tới hôn lui, y không nhịn nổi mà M(3) Bạch Tiểu Vân: "Đồ đệ, vi sư khổ sở cật lực kéo level cho con, hiện tại đã bị người ta lừa gạt bỏ trốn mất rồi. Vi sư rất đau lòng!!!"

Đương nhiên người ôm thỏ nhỏ bỏ trốn không phải ai khác, chính là đại thần mở acc nhỏ chuyên cùng Bạch Tiểu Vân chơi Cơ tam o(*≧▽≦)ツ

Cuộc trò chuyện ở kênh cận(4) vẫn liên tục đẩy lên, câu nói với Bạch Tiểu Vân lập tức trôi đi mất.

Nhéo lỗ tai: Hai người này đang làm gì thế?

Muốn nghe nói chuyện: Tôi cũng không biết, đang tỷ thí hay sao ấy?

Nhéo lỗ tai: Có kiểu tỷ thí như vậy à... Sao tôi có cảm giác như đang đùa giỡn, hôn nhẹ nhau?

Lúc này, loli Thiên Sách của Kỳ Tu gửi một động tác tức giận, lập tức nhân vật ôm tay đứng tại chỗ.

Ngay sau đó, Bạch Tiểu Vân gửi một động tác hôn môi, vì vậy Tú Tú của Bạch Tiểu Vân hôn lên môi Kỳ Tu.

Thỏ trắng nhỏ ăn cà rốt: Lần này cuối cùng cũng được rồi \(^o^)/~

Sói xám bự ăn thỏ trắng nhỏ: Ừ, lần này góc độ và thời gian rất chuẩn.

Thỏ trắng nhỏ ăn cà rốt: Sau này cứ như vậy đi.

Bạch Tiểu Vân chơi trò chơi hoàn toàn thuộc đảng ngắm cảnh, hiện tại Kỳ Tu quay về chơi lần nữa cũng chỉ cùng Bạch Tiểu Vân đi dạo bản đồ, sau đó chụp ảnh ở các địa điểm phong cảnh mỹ lệ.

Vừa rồi, bọn họ đang thử làm thế nào mới điều khiển được hai nhân vật kiss.

Sau khi thử vài lần, Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu cũng thành công.

Vì vậy Kỳ Tu gửi ảnh chụp màn hình cho Bạch Tiểu Vân, ảnh hai người kiss ở Hoa Hải. Bạch Tiểu Vân gửi ảnh cho An Viễn, lập tức thấy An Viễn nhắn tới.

Tiểu Hoàng Thư: Mẹ nó!!!! Ân ái đáng xấu hổ!!!

Tiểu Hoàng Thư: Mẹ nó, bảo cậu đánh phó bản thì không đi, cả ngày chỉ dính chặt lấy Kỳ Tu, các cậu giỏi lắm!!! (#‵′) 凸

Tiểu Hoàng Thư: Ông đây cũng phải lừa đội trưởng chơi hôn môi với tôi ╭(╯^╰)╮

Bạch Tiểu Vân tươi cười, sau đó trở lại màn hình trò chơi, gửi một hàng chữ.

Thỏ trắng nhỏ ăn cà rốt: Chúng ta làm một lần nữa đi O(∩_∩)O~

Sói xám bự ăn thỏ trắng nhỏ: Được, 3, 2, 1...

Kênh cận lại bắt đầu bị spam.

Nhéo lỗ tai: Quả nhiên là đang đùa giỡn hôn nhẹ...

Muốn nghe nói chuyện: Hình như có vẻ đẹp đấy.

Nhéo lỗ tai: O.O

Muốn nghe nói chuyện: Em muốn thử một chút không? Tôi có thể cố gắng phối hợp với em.

Nhéo lỗ tai: (#‵′) 凸

Muốn nghe nói chuyện: Honey à, thế nào?

Nhéo lỗ tai: ...

Nhéo lỗ tai: Được... Nhưng mà, anh hôn tôi ╭(╯^╰)╮

*Chú thích:

(1) Cơ tam: Game JX3 (Kiếm hiệp tình duyên 3), ở VN gọi là Võ lâm truyền kỳ 3.

(2) Tốt nghiệp: max level (ngày trước max level sẽ cho xuất sư, ra khỏi sư môn).

(3) M: tin nhắn mật.

(4) Kênh cận: Trong game, kênh cận là kênh chat chỉ có những người ở xung quanh mới nhìn thấy.

Phiên ngoại 04

Bạch Tiểu Vân và Kỳ Tu ở bên nhau đã nhiều năm, bạn học Nhóc Con yếu đuối trước đây giờ cũng đã trở thành một con chó to bự.

Mặc dù là một con chó ta giả mạo, nhưng bạn học Nhóc Con lớn lên vừa to vừa cao vừa anh tuấn, là thần tượng của loài chó, đối tượng thầm mến của nhiều con chó khác ﹁_﹁

Lần trước, mẹ Kỳ rất nhớ Nhóc Con, đem nó mang về nhà nuôi. Nhưng vì trong lòng bạn học Nhóc Con của chúng ta vẫn luôn lo lắng cho chủ nhân nhà mình nên nó chỉ chơi một tuần rồi vội vã trở về.

Dưới sự huấn luyện của Kỳ Tu, hiện tại bạn học Nhóc con không chỉ biết bắt bóng, ca hát, đổ rác, thậm chí còn biết mua thức ăn giúp thỏ con ﹁_﹁

Chờ một chút, hình như có gì đó là lạ ﹁_﹁

Sau khi Nhóc Con trở về, nó nhào vào lòng Bạch Tiểu Vân làm nũng, van xin các kiểu, chẳng hề phù hợp với hình tượng anh tuấn, phong độ của thân phận cún.

Ổ nhỏ của Nhóc Con đã phải đổi mấy lần, nhưng mà điều nó thích làm nhất là buổi tối lén lút chạy vào phòng của Bạch Tiểu Vân, ghé bên giường cậu mà ngủ.

Thật ra Nhóc Con đặt trách nhiệm canh gác, bảo vệ chủ nhân của mình an toàn lên trên hết, cố gắng làm hết phận sự, nhưng mà... Chỉ khổ vị đại thần nào đó.

Kỳ Tu hôn một cái lên gò má của Bạch Tiểu Vân, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve thắt lưng của cậu. Đó là chỗ mẫn cảm của Bạch Tiểu Vân, Kỳ Tu sờ một cái như thế, cả người cậu run rẩy từng cơn.

Bạch Tiểu Vân mơ mơ màng màng vô lực vươn hai tay bắt đầu cởi quần áo của Kỳ Tu, Nhưng người ở trên phóng hỏa lại không chịu dập lửa.

Cậu híp mắt nhìn Kỳ Tu, hơi thở nóng bỏng phun vào bên cổ của anh, "Kỳ Tu..."

Kỳ Tu đùa dai hôn cậu một cái, sau đó đè người ta xuống giường, hôn lên từng tấc da thịt nóng hổi của Bạch Tiểu Vân.

Hô hấp quấn quít, mờ ám triền miên...

Kỳ Tu từ từ vén quần áo của Bạch Tiểu Vân lên, ghé vào lỗ tai cậu mà thổi hơi nóng.

Bạch Tiểu Vân bị trêu chọc tới sắp không thở nổi...

Đúng lúc này, Nhóc Con lén lút chạy vào, thấy đại thần đè chủ nhân của mình xuống giường, trong miệng chủ nhân dường như còn nhẹ nhàng nói gì đó.

Hả? Đang chơi trò gì thú vị sao?

Nhóc Con đứng yên tại chỗ, nghiêm túc suy nghĩ vài giây, sau đó...

"Gâu gâu..." Nhóc Con sung sướng sủa to ở bên giường.

Chủ nhân, cậu đang bóp cái gì thế, hãy xem ánh mắt vô cùng ngây thơ, trong sáng của em nè →(☆▽☆)

Bạch Tiểu Vân đẩy Kỳ Tu ra, kéo chăn che kín thân thể mình, đồng thời cũng che kín gương mặt đỏ bừng.

Kỳ Tu rất đau đầu, sau đó thở hồng hộc, đập vào đầu Nhóc Con, (đương nhiên không dùng sức ﹁_﹁). "Nhóc Con, sau này không được lén lút chạy vào, biết chưa?"

"Gâu, gâu~" Em sai rồi, chủ nhân ┭┮﹏┭┮

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro