chap 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đây hoàn toàn là tưởng tượng của tác giả thôi nhé :|

Chap này tui cx lm theo ngẫu hứng mà ra

_______________________

Khi Công Dã Tịch Vô đang sứt đầu mẻ trán xử lý công việc của chưởng môn, đột nhiên cảm nhận được chút ít linh khí của sư phụ mình.

Trời đất chứng giám, cậu đã ba trăm năm không có tin tức của sư phụ, cho nên cậu đã dùng tốc độ của mấy trăm năm trước xông thẳng lên núi, chạy tới nơi có linh khí phát ra -- Quả nhiên, sư phụ cậu đang ngồi dưới tàng cây xanh biếc cũng đã biến mất suốt ba trăm năm, vẫn loay hoay nghiên cứu bàn cờ y như lúc xưa.

Bên cạnh còn có chưởng môn đời trước của Tiêu Dao tông. Thế là Công Dã Tịch Vô vừa lập tức quỳ sụp xuống, vừa dùng mức độ cao nhất truyền âm cho Tàng Lâm

"  Tàng Lâm .Đừng ngồi ngáo ở Tiêu Dao tông nữa! Mau đến chỗ ta nhanh"

Sau khi tàng lâm tới thấy sư phụ của mik cx khá bàng hoàng. Hai người họ đều mấy trăm năm không gặp sư phụ, tâm trạng đương nhiên kích động khỏi phải nói, nhất là với tình huống một người thì cho rằng sư phụ nhà mình chết rồi, người còn lại thì cho rằng sư phụ nhà mình suýt chút nữa đã đi theo rồi.

Sau đó cả hai liếc mắt nhìn nhau, hết sức ăn ý cùng dâng lên con ấn chưởng môn, thể hiện rõ ràng sư phụ mà không nhận thì bọn họ sẽ không đứng dậy

Cù Huyền Tử và Triệu Du lúc này nhìn sang thì 2 người đều ngơ ngác

Triệu Du "......"

Cù Huyền Tử " ......."

Yên lặng một lúc lâu, Cù Huyền Tử rốt cuộc thở dài một hơi, để chung trà xuống, xoay cổ tay một cái, lập tức có linh lực vô hình đỡ Công Dã Tịch Vô bọn họ đứng dậy.

" không cần nhiều lời "

Cù Huyền Tử lên tiếng

" Vi sư thấy các con đã có phong thái của chưởng môn, không cần ta và Triệu Du nữa đâu."

Thấy hai người họ dường như còn muốn nói gì đó, Triệu Du liền bật cười ha ha, phất tay áo một cái, con ấn của chưởng môn đã chui trở về tay áo của Tàng Lâm bọn họ

" Lão Cù nói rất đúng, hôm nay thiên hạ thái bình, sóng yên biển lặng, hai người các con có năng lực xuất chúng, hai chúng ta cũng không giúp được gì nữa rồi, cùng lắm là khi lo liệu không suể, chúng ta sẽ phụ các con một tay."

" Tịch Vô,"

Cù Huyền Tử dường như đã nhìn thấu suy nghĩ trong lòng của đồ đệ, dịu giọng khuyên can

" Không cần lo lắng. Mỗi thế hệ đều có việc mà thế hệ đó phải làm."

Hai người họ mỗi người một câu, lanh tới nỗi hai chưởng môn đương nhiệm cũng không biết nói gì nữa, đành phải bày ra dáng vẻ uất ức tủi thân, cầu xin sư phụ ở lại thêm mấy ngày.

Triệu Du nhìn người kế bên rồi đan bàn tay lão với bàn tay y ns

" Đương nhiên rồi, đã vào đông rồi, qua tết bọn ta mới đi "

" ta và Triệu Du cũng muốn xem thời gian không có bọn ta bọn con trưởng thành như thế nào "

Sau khi nghe vậy, hai người trẻ mới vui vẻ hớn hở quay trở về. Công Dã Tịch Vô vừa đi vừa nghĩ, hình như sư phụ vẫn luôn dùng những lời ngắn gọn nhất vun đắp cho cậu lòng tin vững vàng nhất

Lúc này Tàng Phong cà Tịch Vô nhìn nhau hiểu ý

"Mỗi thế hệ đều có việc mà thế hệ đó phải làm. Các sư phụ đã trừ ma vệ đạo cứu giúp chúng sinh, vậy thì bọn họ sẽ bảo vệ thiên hạ yên ổn này, là thiên hạ khó khăn lắm mới giành lại được."

" được tốt lắm"

Y vừa dứt lời thì Triệu Du đã nhanh chí bảo

" Tịch Vô tư thất của Lão Cù từ ngày ông ấy đi vẫn còn sạch sẽ chứ "

" dạ từ ngày sư phụ ik thì tư thất của sư phụ vẫn được dọn dẹp sạch sẽ ạ Sư bá hỏi thế có gì không ạ "

Nghe được câu trả lời đúng ý mắt Triệu Du sáng lên mang theo nhưng tia ý nghĩ không trong sáng cho lắm

" à sạch sẽ là tốt tại bọn ta cũng vừa về nên còn mệt thế ta và Lão Cù về Hành Dương Tông trước "

Nói xong Triệu Du cùng y định bay Hành Dương Tông thì Tàng Phong  tiếp lời

" thế sư phụ không về Tiêu Dao Tông ạ "

" hay dà hôm khác ta sẽ về giờ ta còn có việc trọng đại cần làm thế nên ta ik trước nhé "

Nói chuyện với 2 chưởng môn đương nhiệm xong Triệu Du không để y kịp phản ứng  mà nhất bỏng y lên Y khi kịp phản ứng lại mặt đã ửng đỏ la hét vùng vẫy để lão thả xuống Triệu Du không quan tâm mà bế y đi trước sự còn ngơ ngác của 2 người đệ tự tuy đã rời đi nhưng 2 người họ vẫn nghe tiếng của y và Triệu Du

" Triệu Du thả ta xuống ta có thể đi được "

" Tiểu Cù à ông ngoan nào về tư thất rồi tính ha ".

" Triệu Du đồ vô sĩ nhà ông"

_______________________

Tới đó nhoa me bị bí văn rồi dù gì me nghĩ chap sao chắc vui á 😆

Văn từ của me chx đc hay mn thông cảm nha

Chúc mn đọc truyện vv

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro