CHƯƠNG 1.2: [SM] Ver Hiện Đại- Bunny Tiện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ vừa đẩy cửa bước vào đã nghe thấy tiếng động trong nhà. Đưa tay nới lỏng cà vạt ra chút, y để chiếc túi chứa tài liệu lên bàn rồi đi thẳng lên phòng. Tiếng cửa gỗ kèn kẹt mở ra, phía trong, hay đúng hơn là phía trên giường có một thân ảnh đang vặn vẹo, tiếng động trong nhà cũng phát ra từ đây.

Người trên giường hai tay bị còng tay nối với dây xích ngắn, mỏng nhưng không dễ gãy trói ra sau cố định nơi đầu giường. Hai chân cũng bị giam bởi hai sợi xích nối với hai bên cột giường khiến cho hắn không thể khép chân. Nhìn lên phía đầu gối cũng được chăm sóc, đem trói gập và gài một thanh kim loại dài chừng bốn mươi centi ép hắn ngồi thành hình chữ M.

Lam Vong Cơ tiến sát lại, dường như cảm nhận được khí tức quen thuộc, người trên giường dừng lại giãy dụa, hướng đôi mắt dù đã bị bít kín kia về phía cửa. Thấy hắn quay về phía mình, y nhanh chóng tiến đến, ngồi xuống bên cạnh, nói:

- Cảm giác thế nào?

Kết quả nhận được là mấy tiếng "Ưm ưm" không ngoài dự đoán. Chuyện phải nói là bắt đầu từ ban chiều.

Lam Vong Cơ như thường lệ đi làm, cũng không cấm vợ yêu y tự do làm công việc mình thích, bởi lẽ Ngụy Vô Tiện là kiểu người phóng khoáng tự do, tất nhiên sẽ không chịu nổi bị cấm đoán nhiều. Thế nhưng chiều vợ thì chiều cũng phải có giới hạn của nó.

Hôm nay khi y vừa kết thúc sớm cuộc họp cấp cao tại tập đoàn của Lam thị liền một đường lái xe đến chỗ Ngụy Vô Tiện hay lui tới - quán bar. Không như ngày thường, thứ lọt vào mắt y vẫn là bóng dáng quen thuộc, nhưng trên người là một bộ đồ bunny đỏ gợi cảm. Phía trên còn có tai thỏ đỏ cùng màu với bộ đồ. Ai nhìn thấy cũng không thoát khỏi cảm giác muốn đè ra khi dễ một phen. Huống chi là Lam Vong Cơ, hơn nữa y còn là chồng hắn.

Cảm thấy một cỗ dục vọng nóng bừng đang nhen nhóm trong người sắp bạo phát, y mở cửa xe tiến thẳng vào chỗ hắn đang đứng. Vừa nhìn thấy nam nhân với bộ vet trắng, Ngụy Vô Tiện có chút bất ngờ trong nháy mắt rồi trưng ra nụ cười như thường lệ chào đón y, có lẽ hắn đã quên trên người mình hiện tại là bộ dạng như nào. Lam Vong Cơ đem áo choàng dài cầm theo ban nãy trùm lên người hắn, xác định là trùm đủ kín mới vác người lên vai mang trở về xe.

Chạy thẳng về nhà.

Ban nãy thấy hành động của y mới vỡ lẽ chưa thay đồ, thầm tự mắng mình vì sao dại dột, rồi mấy ngày nữa làm sao xuống được giường. Vừa tự mắng vừa đưa tay kéo chiếc tai thỏ xuống, thực muốn trút bỏ bộ đồ kia đi để y đỡ thấy "trướng". Nghĩ rồi lại nghĩ nên làm sao giải thích cho y đây, này là tự rước họa vào thân mà !!!

Len lén đưa mắt sang nhìn khuôn mặt bên cạnh liền bắt gặp đôi mắt lưu ly đã tối sầm xuống, nuốt khan một ngụm, đè nén cảm giác áp bức khiến người ta muốn chạy càng xa càng tốt kia, Ngụy Vô Tiện gọi nhỏ:

- Lam Trạm.

Kết quả hắn nhận được là một cái liếc lạnh thấu xương.

Chiếc BWM chạy băng băng trên đường, từng phút từng giây trôi qua lại càng khiến cho người hắn nóng rực, như đang chờ án tử.

"Thôi xong, thôi xong, lần này chắc chết mất!!!"

Trước đó vì bị vị hôn phu kia hiểu lầm hành cho một trận đi không được ngồi không xong, chỉ có thể nằm trên giường than ngắn thở dài. Vậy lần này chờ hắn sẽ là cái gì đây, chắc chắn so với lần trước chỉ có hơn chứ không kém. Nghĩ đến đây Nguỵ Vô Tiện bất giác rùng mình một cái.

Xe chạy rất nhanh nên chẳng mấy chốc đã về đến nhà. Cánh cửa phòng ngủ vừa mở Lam Vong Cơ liền không kiêng nặng nhẹ mà ném hắn lên giường. Tuy rằng đệm êm nhưng với lực tay của y khiến hắn không khỏi cảm thấy có chút đau nhức. Chiếc áo chòang cũng vì vận động mà trượt khỏi người hắn. Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ, nhưng chưa kịp định hình tiêu cự đã nghe thấy tiếng "cạch" rồi lại "cạch". Là tiếng còng tay đóng lại, đem hai tay hắn cố định ra phía sau. Tiếp đó tầm nhìn cũng bị một màu đen bao phủ, vì người kia đã đen băng bịt mắt hắn lại.

- Lam Trạm..

Tiếng gọi vừa dứt, thay vào đó là tiếng thở dốc. Lam Vong Cơ đã kéo chiếc khóa nhỏ ở dưới hạ thân hắn, để lộ ra hậu huyệt non mềm lấp ló phía sau vải đỏ của bộ đồ, thật diễm lệ. Ngón tay không báo trước mà đâm thẳng vào, khiến Ngụy Vô Tiện cảm thấy vừa khô khốc vừa đau rát.

Không để cho hắn chút thời gian nào thích nghi, thêm một ngón tay nữa đi vào, rồi lại một ngón nữa. Ba ngón tay ở trong huyệt đạo liên tục chọc ngoáy, bành trướng mở rộng làm cho người kia vừa đau vừa trướng, vô thức di chuyển hông hòng đem những ngón tay kia đẩy ra một chút, miệng không ngừng ngâm nga vài tiếng "Ưm..Ah" rên rỉ.

Đối phương thấy hắn di chuyển hông tránh né liền đâm sâu vào, tại điểm mẫn cảm nhất trên cơ thể liên tục chà xát. Tính khí phía trước vì tác động trong hậu huyệt mà đã đứng thẳng ngóc đầu dậy, thế nhưng bị kìm hãm bởi khóa dương vật, không thể cứng, không thể cương, bức bí và đau đớn khiến chân mày hắn nhíu chặt, miệng "Ah..a ô.. ô" ngậm lấy ngón tay y không thể nói rõ. Bên dưới bị chọc ngoáy liên tục, điểm G cũng bị giày vò không một giây buông tha. Cánh mông tròn theo nhịp của ngón tay lắc lắc, eo ếch cũng vặn vẹo liên hồi.

- Á.. Ha, đ-ừng ư!! (Đ)ừng mà.. Ch-chỗ đ-ó.. Ứm!!

Hai ngón tay trong miệng rời ra, trượt xuống yết hầu gảy gảy. Hạ thân tiếp thêm một ngón vào, bốn ngón tay thi nhau lộng hành.

- Đau!! Áaaaa!! Đau, hức! Đau... lắm.. ư..

Đằng sau càng lộng mạnh, đằng trước càng bị khóa dương vật chèn ép đến phát đau, tinh dịch rỉ ra chảy theo mép khóa rơi tí tách xuống giường. Dưới lớp băng bịt, hai mắt Ngụy Vô Tiện mở lớn. Ngón chân co lại, cả người căng cứng, hai tay bị khóa lại phía sau nắm chặt lấy thanh giường. Toàn thân bị khoái cảm lẫn đau đớn đánh thẳng lên đại não, bức muốn phát điên. Khắp người run rẩy, dâm thủy men theo ngón tay tí tách chảy xuống chiếc đệm trắng tinh, bỗng Lam Vong Cơ không báo trước mà rút hết ngón tay ra, kéo theo mị thịt phía trong còn lưu luyến mà mút chặt lấy.

Ngón tay li khai, theo thường lệ thì ngay sau đó sẽ có một thứ đồ chơi nào đó vào thay thế, nhưng lần này thì không. Hai mắt bị bít kín, chỉ có thể vểnh tai lên nghe ngóng Lam Vong Cơ định làm gì tiếp theo, kì lạ là hắn chỉ thấy có cái gì đó gài trên đầu, hơi nặng nặng - là chiếc tai thỏ ban nãy hắn tháo xuống.

Ngụy Vô Tiện lắc lắc cái đầu làm cho chiếc tai thỏ cũng rung rinh theo, đang không đề phòng thì chợt cảm nhận miệng hậu huyệt có một vật gì đó to lớn kề sát, kích cỡ này... cũng quá to đi!!!

- AAAAAAAA!!! Không! Đừng, aaaa!! Hức!

Đồ chơi side lớn đâm thẳng vào tiểu huyệt non mềm, khiến cho những nếp nhăn mất hết, thậm chí miệng huyệt còn có dấu hiệu nứt ra. Lại nói món đồ chơi này cũng quá dài đi, đâm thật sâu lút đến tận cán. Ngụy Vô Tiện hắn cảm thấy bụng nhỏ nhô lên một khoảng lại bị bàn tay ai đó nhấn nhấn, vừa căng trướng vừa đau. Nước mắt men theo kẽ hở của băng bịt mắt chảy xuống, dọng nói nỉ non cầu xin, một bộ dạng đáng thương đến cực điểm:

- Hức! Đừng mà, không muốn đâu, ư... Lấy ra đi mà... Aaaaaaah!

Dường như phớt lờ trước sự cầu xin của hắn, Lam Vong Cơ đẩy dương cụ giả vào càng sâu đến khi chỉ còn lại một chút bằng nửa ngón tay bên ngoài mới chịu dừng. Ngụy Vô Tiện toàn thân căng cứng, giật giật run rẩy. Sâu! Thực sự quá sâu!!! Mông nhỏ vặn vẹo tìm cách đẩy ra nhưng vô vọng vì người kia đã kéo khóa bộ đồ lên, chặn đứng ở miệng huyệt, không những thế còn đem hai chân hắn trói chặt, thành hình chữ M, không thể nhúc nhích, mỗi lần động là một lần ép hai cánh mông cùng miệng huyệt mở rộng, cảm giác đau đớn như toàn thân bị xé làm hai mảnh.

Ngụy Vô Tiện thở dốc, biết rằng có cầu xin cũng vô dụng nhưng lại ôm ấp một tia hy vọng:

- Lam Trạm, hức, tha cho em, ư ha, ưm ưm!!!

Kết quả nhận lại được là một khối cầu gỗ nằm yên vị trong miệng. Không thể nói, không thể nhìn, không thể cử động, tất cả sự chú ý đều dồn lên miệng huyệt và tiểu tính khí.

Lam Vong Cơ ngắm nhìn hắn một chút rồi tháo chiếc khoá dương vật ra, vật nhỏ còn chưa kịp vui mừng đã lĩnh một cây khóa niệu đạo đâm sâu đến tận bàng quang, sau đó là khóa dương vật lại tiết tục làm công việc của mình. Tiếp đến hai nụ hồng trước ngực cũng được hảo hảo chăm sóc. Y đem hai trái trứng rung dùng băng dán vào hai nụ hồng. Xong liền kéo phần trên bộ đồ lên, đè lên trái trứng rung, ép hai đầu ngực lún xuống.

An bài mọi thứ xong y liền nhất nút cho những món đồ chơi hoạt động, cả người Ngụy Vô Tiện giật nảy lên, không ngưng "ưm ưm" lên giãy giụa, vừa khó chịu, vừa đau, vừa bức bí.

"Đau, hức, đau quá, khó chịu, ai đó làm ơn lấy chúng ra..."

Miệng không thể nói chỉ có thể cầu xin trong vô thức, nhưng đáng tiếc người kia lại không thể nghe được. Mà nếu có nghe được thì cũng không đáp ứng hắn.

"Cạch" cánh cửa gỗ đóng lại, để mình hắn trong căn phòng rộng lớn hứng chịu đau đớn cùng khoái cảng đang dâng lên, nhưng chủ yếu là đau đớn. Cảm giác bất lực cùng sợ hãi bao trùm lấy hắn, bất lực vì không thể cử động, sở hãi vì chỉ còn mình hắn trong bóng tối chịu "phạt", cũng không biết phải chịu đến khi nào. Thứ con người sợ nhất chính là không có thời hạn.

Ngụy Vô Tiện di chuyển hông, vặn vẹo thân thể mong có thể di tán sự chú ý của đại não khỏi tiểu huyệt, nhưng vô dụng. Hai bàn chân dưới lớp tất da đen mỏng co quắp lại, hai tay đang bị xích không ngừng dãy dụa. Dị vật trong thân thể như không hề biết đến sự đau đớn cùng thống khổ của hắn vẫn liên tục rung lắc, thi thoảng còn theo vận động của người này lún sâu vào thêm khiến Ngụy Vô Tiện trợn tròn hai mắt, hai chân quẫy đạp như cá trên thớt.

Trái ngược với khoái cảm trào dâng trong tiểu huyệt thì phía trước là sự đè nén. Khóa dương vật bằng kim loại, cố định tiểu tính khí trong một kích cỡ nhất định, hơn nữa được thiết kế cong xuống nên khi hắn cương lên sẽ bị chèn ép theo khuôn của khóa, đau đớn khôn cùng. Không những thế phía trong còn có khóa niệu đạo, trong mở ngoài ép khiến tiểu Ngụy Anh run đến lợi hại, đau muốn hỏng.

Phía trên hai đầu ngực được hai trái trứng rung bao phủ, rung rung ma sát lại bị phần trên của bộ đồ đè ép làm cho hai nụ hồng phải lún xuống một nửa, cảm giác thật khó chịu, chỉ muốn đưa hai tay lên xoa nắn, hoặc được ai đó gảy gảy ngắt nhéo.

Toàn bộ khoái cảm từ tiểu huyệt non mềm với hai nụ hoa càng khiến hắn đau đớn thống khổ, lần trước chỉ là không được phóng thích, giờ cả quyền cương cũng không có, bức hắn muốn phát điên rồi. Không chỉ vậy, dương vật giả to dài bên trong thân thể còn thi thoảng tăng vọt độ rung, rung đến nỗi dù bị bịt miệng cũng không ngừng "Ưm ưm" rên rỉ, dịch khẩu từ khuôn miệng xinh xắn theo cánh môi hồng nhuận chảy xuống yết hầu, xuống cả xương quai xanh còn in vết hôn ngân chưa mờ, men theo đi xuống, phủ lên bầu ngực những vệt bóng loáng. Phía dưới dâm thủy cũng theo kẽ mông chảy dọc bắp đùi non, thấm ướt cả một mảng nệm giường. Một bộ dáng câu nhân đến cực điểm, như mời gọi người ta đến chà đạp...

Ba tiếng đồng hồ trôi qua, thân thể hắn đã bị vắt kiệt không còn chút sức lực, cả người phủ một mảng hồng cùng một tầng mồ hôi mỏng. Hai chân và tay bị trói cố định ở một tư thế đã mỏi nhức, tên rần. Thế nhưng những đồ vật trên người không một giây nào ngưng lại công việc của chúng. Ngụy Vô Tiện bị hành hạ muốn ngất đi, dường như cảm nhận được tâm tư này của hắn, cự vật trong mông liền rung thật mạnh, còn đâm sâu vào trong khiến bụng nhỏ nhô lên một khoảng có thể thấy rõ.

Bị giày vò một lúc lâu, chìm sâu trong bể dục cùng sự đau đớn thống khổ đã làm đầu óc hắn trở nên mờ mịt mê man. Chỉ có tay chân cùng mông tròn bụng nhỏ là không ngừng theo bản năng giãy giụa. Mệt mỏi nhưng không làm cách nào khiến bản thân thoát ra khỏi sự trầm luân này, đành ngoan ngoãn xin hàng, tận lực thích nghi...

...Mãi cho đến khi nghe thấy giọng nói từ tính quen thuộc kia hắn mới bừng tỉnh:

- Cảm giác thế nào?

Nghe thấy những lời này hắn cảm thấy tiếp sau đó sẽ không có chuyện gì tốt đẹp, theo bản năng tránh né, lùi lại phía sau, miệng "Ưm ưm" muốn nói điều gì đó nhưng đã bị khối cầu chặn lại.

Lam Vong Cơ tiến đến, khí tức ngày càng gần, hắn muốn tránh cũng không được liền bị người kia bắt lấy. Y đem tháo còng tay khỏi thanh giường, thay vào đó dùng dây thừng đỏ cột hai tay ra trước. Tiếp tục li khai xích cùng thanh ngang ép chân hắn phải mở ra, đem chúng vứt xuống sàn nhà. Sau đó ôm lấy hắn, đặt ngồi trên đùi, hai chân mở rộng sang hai bên. Ngụy Vô Tiện đã không còn sức, ngồi thụp xuống đùi y nhưng ngay sau đó liền bật người dậy, hai đầu gối run rẩy khó khăn chống đỡ. Ban nãy khi hắn vừa ngồi xuống, dị vật trong người vì chạm vào đùi y mà bị đẩy sâu vào bên trong, đồng thời cũng bị Lam Vong Cơ chỉnh cho lên mức cao nhất, rung mãnh liệt.

Ngụy Vô Tiện run lẩy bẩy, khắp người căng cứng lên thi thoảng giật giật vài cái, tiếng rên rỉ phát ra chỉ còn "Ưm ưm!!" Hai tay bị dây đỏ trói quàng lên ôm cổ y, đầu lắc nguầy nguậy. Nước mắt theo kẽ hở của băng bịt mắt chảy thành hàng trên gò má ửng hồng vì tình dục. Cảm nhận bàn tay đối phương du ngoạn khắp người mình, một tay gảy gảy đầu ngực bị đè nén bởi trứng rung, một tay chạy dọc từ sống lưng mơn man xuống hai cánh mông căng tròn mà nắn bóp, thi thoảng còn ác ý xoay xoay gốc dương vật, hoặc đẩy sâu vào khiến cho Ngụy Vô Tiện khóc nức nở, nấc lên, đáng thương vô cùng.

- Ngụy Anh.

- Hức, ưm ưm..

Lam Vong Cơ đem khối cầu gỗ kéo xuống cổ hắn, để cho người kia nói chuyện. Tiếng nói nỉ non, mang theo giọng mũi cùng tiếng nấc vì khóc đáp lời:

- Hức, Lam Trạm, ah, nhị ca ca, tha á! Tha cho em, ư...

Lam Vong Cơ ngậm lấy môi hắn, hôn mút. Cạy mở miệng nhỏ đưa lưỡi vào trong khuấy đảo thăm dò khoang miệng hắn, hết quấn lấy lưỡi nhỏ rồi lại đẩy đẩy, thế như công thành đoạt đất. Kéo cả hai vào nụ hôn sâu. Tiếng hôn chụt chụt vang lên, khuôn miệng nhỏ nhắn có chút không theo kịp, toàn bộ dưỡng khí như bị đoạt hết, không thở nổi. Đến khi cảm giác người trong lòng đang yếu ớt cào cấu lưng mình y mới chịu rời ra. Hai cánh môi Ngụy Vô Tiện bị mút mát đến sưng đỏ, hơi hơi hé ra hút khí.

Y vẫn luôn nhìn hắn, một khắc cũng không rời, tất cả biểu cảm trên khuôn mặt đều thu lại hết. Bàn tay lướt xuống giữa hai kẽ mông, kéo mở chiếc khóa đang chặn lại di vật, khóa vừa hé mở, dương vật giả liền bị Ngụy Vô Tiện đẩy ra, đáy mắt Lam Vong Cơ tối sầm, giáng xuống mông hắn một phát tát, khiến nó in hằn dấu tay đỏ ửng, người kia ăn đau, mới biết vừa mình làm ra cái gì, nức nở một tiếng.

Lam Vong Cơ trầm giọng hỏi:

- Ai cho em đẩy ra?

- Hức. Em.. em...

Ngụy Vô Tiện cũng không biết phải đáp lời như thế nào. Lam Vong Cơ không nhận được câu trả lời, thô bạo đẩy dương vật giả kia vào trong lại, đồng thời buông xuống một câu:

- Làm sai, chịu phạt.

Ngụy Vô Tiện nghe vậy cả kinh, vội vàng nắm lấy góc áo y, giọng run run sợ hãi cầu xin:

- Đừng mà, không, hức!

Còn chưa kịp thấy y đáp trả hắn đã nghe tiếng lạo xạo như của vật gì đó va vào nhau.

Y cầm một chuỗi hạt châu độ lớn đều đều, to hơn hai đầu ngón tay một chút, đưa đến miệng huyệt còn đang ngậm một cây dương cụ giả rung lắc không thôi. Biết được y định nhét thêm đồ vật vào trong mông, hắn vội níu lấy áo y, mông nhỏ cố giãy thoát. Ai ngờ không những không thoát, còn ăn nguyên một dấu tay đỏ ửng, Ngụy Vô Tiện bất mãn kêu lên:

- Đau! Hức.

Cảm nhận người kia định đánh tiếp liền nức nở cầu xin:

- Đừng, ư, đừng đánh nữa. Ah! Em..em sẽ ngoan mà, hức, đừng đánh...

Dường như có chút động lòng, y không đánh nữa, xoa xoa hai cánh mông đỏ ửng. Đem chuỗi hạt kia từ từ nhét vào. Ngụy Vô Tiện toàn thân căng cứng, hai tay bám chặt lấy lưng áo người kia, khổ sở nuốt từng viên vào, miệng thở hổn hển. Hắn có cảm giác như miệng huyệt sắp rách đến nơi rồi, phía trước vẫn còn bị gò ép, đau, đau lắm a!!

Lam Vong Cơ vẫn không ngơi tay, đem từng hạt từng hạt nhét vào, cảm giác người kia căng cứng liền chậm lại một chút, bàn tay còn lại ôm eo hắn vuốt ve. Ngụy Vô Tiện thật không hiểu cái kiểu vừa đấm vừa xoa này của y, dù thật ngọt nhưng cũng thật đau. Ngoạn từng viên vào trong, cho đến khi bên ngoài chỉ còn hai viên hắn liền cảm thấy đã đến giới hạn, hơi hơi lắc mông, đôi mắt dù bị bịt kín nhưng vẫn hướng về phía y như muốn cầu xin dừng lại. Thế nhưng người kia nhéo eo hắn một cái, rồi lại vỗ vỗ hai cánh mông cảnh cáo làm cho Ngụy Vô Tiện giật thót lên, run run:

- Đừng ah, đừng đánh... Em, hức, em nuốt hết..

Ngụy Vô Tiện trước giờ sợ nhất là đánh mông, cảm giác thật xấu hổ không chịu được. Như lời chính mình vừa nói, hắn đành ngậm ngùi ngoạn hết hai viên còn bên ngoài vào trong, chỉ để lại cái vòng nho nhỏ để kéo chuỗi ngọc ở bên ngoài. Thở dốc tựa toàn lực vào người y, tiểu Ngụy Anh đang bị khóa dương vật bao lấy cọ cọ người y, giọng nũng nịu cầu xin:

- Lão công~ cầu anh, á, tháo nó ư, ra.. Em, em không ah! Không chịu được nữa...

Ngụy Vô Tiện mỏi mắt chờ mong, không ngừng làm động tác lấy lòng. Lam Vong Cơ cắn lên cần cổ trắng nõn, rờ tay xuống xoa nắn hai viên ngọc hai bên một hồi rồi mới chịu tháo ra cho hắn. Tuy mới chỉ tháo khóa dương vật nhưng hắn cảm thấy sự bức bí từ lúc bắt đầu đến giờ đã giảm đi hơn phân nửa, ngọ nguậy mông tròn còn đang hàm chứa hai món đồ chơi, cảm kích hôn lên môi y. Người kia cũng thuận theo mà đáp lại nụ hôn của hắn, môi hôn nồng nàn trải qua một lúc mới lưu luyến tách rời, Ngụy Vô Tiện thở hổn hển.

Trong lúc hắn đang lấy lại dưỡng khí thì cảm nhận được bộ đồ bó sát người dần bị lột ra, để lộ làn da trắng nõn mịn màng thấm tầng mồ hôi mỏng, hai nụ hồng trước ngực vẫn còn được trứng rung chăm sóc.

Ngụy Vô Tiện ôm lấy cổ y, chời đợi hành động tiếp theo, có chút run sợ mà yết hầu khẽ động, nuốt xuống một ngụm nước bọt. Lam Vong Cơ lấy một cuộn dây đỏ, đem thân hắn trói lại, sợi dây trải dài từ cổ xuống hai bầu ngực, tách ra thành hình lưới đi dần xuống dưới hạ thân, vòng qua tính khí xuống kẽ mông, đem hai vật còn đang được chứa trong tiểu huyệt một cái thì đè lên gốc, một cái thì luồn qua chiếc vòng nhỏ mà chặn lại, không cho phép đẩy ra. Tiếp lại đi lên trên, kết lại với vòng dây quanh eo. Sau khi trói xong Ngụy Vô Tiện uốn éo thân mình mong có thể lỏng dây một chút, nhưng càng động càng chặt, ma sát từ dây tạo khoái cảm, mỗi lần như vậy tính khí muốn bắn mà không được lại đau thêm, quyết định không động nữa. Duy chỉ có eo hông là không nghe lời chủ nhân mình, liên tục bị dương vật giả và chuỗi ngọc đỉnh lộng không ngừng vặn vẹo, kéo theo dây đỏ đang thắt dưới hạ thân cũng ma sát với kẽ mông thành vệt đỏ au, miệng huyệt cũng sưng lên đỏ ửng.

Hắn ôm lấy cổ y, thân hình vặn vẹo ưỡn thành một đường vòng cung xinh đẹp, hai khỏa anh đào cũng không biết vô tình hay cố ý mà dâng lên trước mặt y, như mời gọi người ta cắn mút chà đạp. Tiếng rên rỉ nỉ non thoát khỏi cánh môi khiến người nghe tâm tư bất chính. Một tay y ôm eo hắn xoa nắn rồi trượt xuống kẽ mông trêu đùa huyệt khẩu. Một tay gảy gảy trái trứng rung đang đè lên nụ hồng vì kích thích mà vươn mình nhô cao. Sau đó dứt khoát đem hai trái trứng rung tháo ra, một bên ngậm lấy cắn mút, đôi lúc ác ý dùng lưỡi ấn xuống, đôi lúc lại dùng răng kéo lên. Bên còn lại dùng tay xoa nắn, thi thoảng ngắt nhéo, thi thoảng lại ấn sâu xuống.

Ngụy Vô Tiện chịu đựng kích thích từ khắp nơi nhưng vật nhỏ lại không được giải thoát vừa sướng vừa đau đến nỗi đại não sắp nổ tung, không ngừng cọ cọ tiểu tính khí vào vải áo người kia, mong cầu kéo được sự chú ý. Miệng ngâm nga những tiếng nhỏ vụn rên rỉ. Thanh âm trầm luân trong dục vọng nhưng không được thỏa mãn cất lên lấy lòng:

- Ưm.. ha, nhị ca ca, ah lão công~ cho em, ư~ cho em bắn ưm~ ah~

- Cùng nhau.

Ngụy Vô Tiện nghe y đáp lời, có chút ngẩn người không hiểu ý, sau đó đùi non cọ tới chỗ nào đó, cảm nhận nó đã nhô cao mới tiêu hóa được câu nói vừa rồi. Vật kia của Lam Vong Cơ đã đứng hiên ngang dưới lớp vải quần âu đen. Cũng phải thôi, Ngụy Vô Tiện hắn bị giày vò bao lâu thì y cũng nghẹn bấy lâu.

Ngụy Vô Tiện lùi lại từng chút, đưa chân run run xuống dưới sàn thăm dò, thấy chân đã chạm sàn mới từ từ trượt người xuống, ngồi giữa hai chân y. Hai tay đặt lên mép cường, mông tròn "tham lam" ngậm lấy hai món đồ chơi vểnh cao để cho người kia có thể nhìn thấy tiểu huyệt non mềm đang bị chà đạp.

Lam Vong Cơ tháo xuống tấm băng bịt mắt đã ướt đẫm nước, đôi mắt dưới lớp vải đen từ từ tiếp nhận ánh sáng dần dần mở ra, khóe mắt phiếm hồng còn đọng lại lệ tình ở phía đuôi. Con ngươi đen láy, ướt nước như phủ một tầng sương nhìn về phía y khẽ chớp. Diễm lệ câu nhân.

Nguỵ Vô Tiện chống hai tay đang bị trói bởi dây đỏ lên mép giường, đầu gối quỳ dưới đất, cánh mông cùng phần đùi non run run. Hắn dùng miệng kéo cúc và khoá quần y xuống,... để lộ ra côn thịt cương cứng nổi đầy gân xanh. Cánh môi hồng nhuận ngậm lấy, từ từ nuốt xuống. Đến khi vật trong miệng chạm đến cuống họng, nén lại cảm giác muốn nôn khan, hắn từ từ nuốt vào nhả ra. Tốc độ nhả nuốt càng lúc càng nhanh, dịch khẩu nơi khóe miệng chảy xuống, còn vương thêm chút gì đó trăng trắng. Nguỵ Vô Tiện vừa chăm sóc côn thịt, vừa e dè hành động của y. Lam Vong Cơ đưa tay xoa xoa đầu hắn, tay kia trượt xuống tấm lưng oánh ngọc bảo phủ bởi một lớp dây đỏ, xuống nữa đến thắt lưng thì có hai lần dây kéo qua kẽ mông đang nuốt dị vật, thử giật giật nó. Người kia cảm giác dây trói dưới hạ thể bị kéo, đè ép lên gốc dương vật phần nào đẩy nó vào sâu hơn, miệng đang ngậm tính khí của ai kia cũng không nhịn được mà rên lên mấy tiếng "Ưm ưm!" lắc lắc mông tròn.

Lam Vong Cơ duỗi thẳng tay ra, hai ngón tay tại kẽ mông hắn hết nhấn nhấn dương cụ giả rồi lại xoay tròn chuỗi ngọc, đôi lúc lại cầm lấy phần gốc dị vật còn thừa ra ngoài ngoáy ngoáy một chút khiến cho hai đầu gối người kia đã khó khăn chống càng run đến lợi hại. Thắt lưng và eo phải cong hết sức, mông nhô thật cao tạo thành đường vòng cung tuyệt đẹp. Sức nặng thân thể chỉ có thể dựa vào đôi tay đang chống trên mép dường và bàn tay đang lộng dưới miệng huyệt đỡ lấy. Dường như không chỉ miệng huyệt, hai núm vú hắn cũng bị đối phương chơi tới sưng đỏ, chỉ cần đụng vào liền thấy vừa đau vừa tê dại.

Khắp người bị khoái cảm như thuỷ triều đánh úp, sắp không chịu nổi nữa rồi, Ngụy Vô Tiện đưa đôi mắt đen láy ướt sũng nước ngước nhìn y, khuôn miệng đang hàm chứa tính khí ai đó cũng nỉ non chữ được chữ mất:

- (Đ)ừng.. Ưm! (Đ)ừng ư... (Kh)ông (ch)ịu (n)ổi, ứ~!

Lam Vong Cơ dùng sức đẩy dị vật vào sâu thêm chút, đưa tay còn lại lên xoa xoa đầu hắn, Ngụy Vô Tiện bị xúc cảm êm êm nơi đỉnh đầu kia như móng mèo nhỏ nhẹ nhàng gãi gãi trong lòng, ngứa ngáy đến khó chịu. Khuôn miệng xinh xắn đang bao hàm tính khí đối phương theo sự xoa dịu của ai kia mà tốc độ ngả nuốt thêm nhanh hơn.

Qua một hồi lâu, khoang miệng đã mỏi nhừ mà người kia còn chưa có dấu hiệu xuất ra, hắn thực sự bị bức đến khó chịu. Lệ tình nơi khóe mắt theo sự ấm ức của chủ nhân mà trào ra, chảy thành hàng phủ lên đôi gò má ửng hồng vì dục vọng.

Lại lâu thêm lúc nữa, khi Ngụy Vô Tiện muốn từ bỏ thì đột ngột một dòng dịch trắng trào ra bên trong khoang miệng. Vì bất ngờ khiến hắn bị sặc, ho khan mấy tiếng rồi đem tinh hoa ban nãy của ai kia nuốt xuống hết. Xong xuôi liền hé mở miệng nhỏ cho người nào đó kiểm tra.

Lam Vong Cơ đem ái nhân ôm vào lòng, ngón tay đang mơn trớn bên khóe miệng hắn thì chợt cảm thấy xúc giác mềm mại, là người nọ vươn đầu lưỡi đo đỏ ra khẽ liếm, một bộ dạng nài nỉ lấy lòng:

- Nhị ca ca~ cho ah, cho em bắn~ ha...ư~

Lam Vong Cơ tháo khóa niệu đạo đang giam giữ tiểu Ngụy Anh, ngay lập tức một dòng bạch dịch xuất ra, tràn lên bụng hắn, vô cùng diêm lệ. Nhìn đến bộ dạng thỏa mãn của người kia sau khi xuất y liền không khống chế được mà đè hắn xuống giường, tháo dây trói ở phần hạ bộ, đem dương cụ giả một đường rút ra ngoài trong tiếng "A~" của người nọ. Dương cụ giả vừa bị lấy ra, cảm giác trống trải chưa được bao lâu thì trong chớp mắt tính khí y đã đâm vào, đè ép lên chuỗi ngọc vẫn chưa được li khai. Vừa vào đã ra sức vận động khiến cho miệng nhỏ có cảm giác ăn không tiêu, cặp mông trắng tuyết lắc lắc muốn đem thứ đang điên cuồng loạn lộng trong người đẩy ra chút những kết quả chỉ bằng không, hơn nữa bắp đùi còn bị người ta giữ lấy, đâm sâu hơn, đau lại hoàn đau, muốn trốn cũng không được.

Ngụy Vô Tiện nằm thở hổn hển, đón nhận từng đợt ra vào mạnh bạo như cuồng phong vũ bão của người kia, cảm tưởng như sắp bị y thao chết luôn rồi. Hai tay bị dây đỏ trói lại cột vào đầu giường không thể làm gì, cẳng chân nằm gọn trong tay người kia, đối phương đem hai chân hắn banh rộng ra, còn hắn cật lực muốn khép lại nhưng vô ích. Khoái cảm từ bộ vị nào đó cứ từng đợt từng đợt đánh thẳng lên đại não, hắn bị kích thích đến muốn điên rồi. Khuôn miệng nhỏ nhắn phủ một lớp dịch khẩu bóng loáng mấp máy, giọng lạc hẳn đi:

- Ca! Nhị ca ca! Ahhh!! Lão- lão công~ tha áh, tha cho em, hức!! Anh, anh thao em chết mất, ư ưm ưm...

Lam Vong Cơ đưa hai ngón tay vào trong miệng nhỏ, bắt lấy cái lưỡi đang không ngừng uốn lượn phát ra những tiếng cầu xin cùng rên rỉ. Khoang miệng bị người kia rộng hành ép mở, dịch khẩu theo khoé miệng trào ra, chiếc lưỡi đo đỏ bị kẹp giữa hai ngón tay cố ngọ nguậy nhưng không thể nói. Tiểu huyệt non mềm bị tính khí người kia cùng chuỗi ngọc thao lộng. Y không ngừng đỉnh vào điểm nhỏ gồ lên trong huyệt đạo, khoái cảm liên tiếp kéo đến nhấn chìm hắn. Nguỵ Vô Tiện thở dốc, eo thân cố gắng né tránh nhưng đều bị Lam Vong Cơ giữ lại, không thể tránh thoát. Đôi môi sưng đỏ liên tục mấp máy cầu xin:

- Lam Trạm, ca ca, lão công, ahhh. Chậm, hức, chậm, đừng mà, đừng ứmm, chỗ áhh, chỗ đó, hức!

Lệ tình vương nơi khoé mắt liên tục chảy xuống như một dòng suối nhỏ, con ngươi mơ hồ không có tiêu điểm. Hai cánh mông bị y nắn bóp in hằn những dấu vết xanh đỏ.

Lam Vong Cơ cúi người xuống, đè chặt người hắn không cho trốn tránh. Đôi môi nhạt màu hôn một đường từ cổ xuống ngực. Tại xương quai xanh hắn cắn một phát tới rỉ máu. Bàn tay đang vuốt ve eo hông người dưới thân di chuyển vào kẽ mông trượt một đường đi tới huyệt khẩu, vân vê cái khuy tròn của chuỗi ngọc rồi thử giật giật, muốn kéo chúng ra. Ngụy Vô Tiện vừa cảm nhận được ý định này của y liền siết eo lại, hai tay nắm chặt lấy ga đệm đáng thương nức nở:

- Đừng, hức, nhị ca ca, rách áh, rách mất, không,... AHHHHHH !!!

Trước sự cầu xin đáng thương của hắn người kia vẫn buông lơ, ngón tay y xỏ vào khuy tròn kéo từng viên một ra, tính khí vẫn không ngừng luận động. Ngụy Vô Tiện hét lên thất thanh, hai mắt trợn lớn, cả người giật liên hồi theo nhịp của đối phương. Hậu huyệt non mềm như bị bàn tay ai đó xé rách, đau đến váng đầu. Nước mắt trào ra chảy theo khóe mắt thẫm ướt nệm giường.

Lam Vong Cơ mang theo ác ý, kéo chuỗi ngọc ra đến khi chỉ còn một viên lại đem tất cả đẩy vào, giày vò Ngụy Vô Tiện đau muốn ngất đi. Hắn lắc đầu, vặn vẹo thân thể cầu người kia một sự khoan hồng. Thế nhưng y bây giờ như một con hổ đói đứng trước miếng mồi ngon, lí trí đã bị dục vọng cùng sự ghen tuông che mờ mắt, đâu thể nghe thấy hắn nó gì. Người phía trên tiếp tục hành hạ tiểu huyệt hắn, tính khí cũng không buông tha, y đem cây niệu đạo cắm sâu vào rồi cầm đầu bên ngoài rất tích cực xoáy vào rút ra, cứ như vậy lặp đi lặp lại. Hàm răng y lướt trên người hắn, từ cần cổ đến xương quai xanh hay khuôn ngực đều để lại những dấu hôn ngân đỏ chót.

Ngụy Vô Tiện cảm tưởng như hắn sắp bị y làm chết đến nơi rồi, hai chân không ngừng quẫy đạp, thân thể vặn vẹo không lúc nào yên, khoái cảm cùng đau đớn chẳng biết cái nào hơn nhưng đều vô cùng mãnh liệt nhấn chìm hắn, đem hắn dâng lên hạ xuống trên đầu ngọn sóng của tình triều.

Chẳng biết qua bao lâu, Ngụy Vô Tiện đã hét đến khàn cả giọng, cổ họng khô khốc, khắp người toàn vệt dấu hôn đỏ ửng trải dài từ cẩn cổ oánh ngọc đến tận đùi non. Hắn thở hổn hển, hô hấp yếu dần nhưng tiếng rên rỉ vẫn không một giây nguôi ngoai. Hắn không biết đây là lần thứ bao nhiêu y bắn vào trong thân thể hắn, chỉ biết cái bụng đã nhô lên một khoảng không hề nhỏ, chứa đầy những tinh hoa mà y xuất ra. Lam Vong Cơ cuối cùng cũng chịu rút tính khí cùng chuỗi ngọc trong thân thể hắn ra, Ngụy Vô Tiện "ah" lên mấy tiếng, hai mắt mơ hồ phủ một tầng sương đã sưng đỏ lên vì khóc, khóe miệng mấp máy gọi một tiếng "Lam Trạm". Đối phương tháo dây trói ở cổ tay rồi ôm hắn vào lòng, dây đỏ quấn quanh thân thể hắn cũng từng nút một li khai. Dựa vào lồng ngực rắn chắc của y, hắn đã chẳng còn chút sức lực nào nữa. Người nọ đem chăn quấn hắn lại đặt trên chiếc sofa trong phòng rồi đi dọn dẹp mớ hỗn độn vừa gây ra...

Chừng ba mươi phút sau, Ngụy Vô Tiện đang lim dim ngủ chợt cảm nhận tấm chăn đang bao lấy mình bị kéo ra, tiếp đó là cái ôm ấm áp của người nào đó. Y ôm hắn vào trong bồn tắm đã sẵn nước ấm. Ngồi trên đùi y, hai chân dang sang hai bên để y tẩy rửa. Huyệt khẩu vẫn còn đang mở không khép lại được, cảm giác như có vật gì chèn ép làm cho ngón tay y đi vào rất dễ dàng. Hai đầu ngón tay đi vào sâu rồi hơi co lại, từ từ đem những thứ bên trong lấy ra. Hắn đang yên lành gục đầu trên hõm cổ y bỗng giật mình "ưm" lên một tiếng, nỉ non mang theo giọng mũi nói:

- Nhị ca ca, tha cho em đi, em thực sự không làm được nữa.

Vừa rồi chỉ là không may cọ trúng điểm gồ lên trong huyệt đạo, Lam Vong Cơ nhẹ nhàng xoa lưng hắn trấn an, "ừm" một tiếng. Ngụy Vô Tiện nhận được câu trả lời mới yên tâm làm ổ trong ngực y tiếp. Lần này bắn vào trong cũng thật nhiều, lấy ra cũng thật lâu. Mãi đến khi nơi đó của hắn được y làm sạch sẽ thì cũng đã quá 2 giờ đêm.

Y mang hắn sang một căn phòng ngủ khác trong nhà, tắm gội xong xuôi rồi trở về giường. Người kia đang mơ màng với tay sang tìm kiếm thân hình quen thuộc liền bị nắm lấy, ôm vào trong lòng. Hắn cảm nhận hơi thở trầm thấp không thể lẫn với ai khác đó mới an an ổn ổn rúc vào ngực y, hơi hơi hé mắt gọi:

- Lam Trạm?

Người kia cũng đáp lại:

- Sao vậy?

Hắn càng dán sát vào y hơn, nỉ non nói:

- Nhị ca ca, em đau.

Bàn tay người kia vuốt ve lưng hắn:

- Đau ở đâu?

Ngụy Vô Tiện kéo tay y xuống vùng eo, dụi dụi đầu vào hõm cổ y:

- Chỗ nào cũng đau a, anh xoa eo giúp em.

Bàn tay y nhẹ nhàng xoa eo hắn.

- Ừm.

Người đang an ổn trong lòng y bỗng hơi nhổm dậy, hôn lên má y:

- Lam Trạm ngủ ngon.

Ngươi kia cũng hôn lên trán hắn đáp lại:

- Ngụy Anh, ngủ ngon.

- Ân.

Y vẫn tiếp tục xoa eo cho hắn, đến khi cảm nhận hô hấp người trong lòng trở nên đều đều mới cẩn thận kiểm tra, giém kĩ góc chăn. Nhìn hắn, y thầm nghĩ người này sao có thể khiến y đánh mất lý trí tới vậy? Nhưng suy cho cùng đời này cũng chỉ mình hắn mới có thể khiến y đánh mất lí trí đến vậy.

Lam Vong Cơ khẽ xoa đầu hắn, khóe miệng hơi cong lên, cùng người kia chìm dần vào giắc mộng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro