Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Sư muội muội! Ngươi xem! Tiện Tiện mượn được rồi nè--"

Ngụy Vô Tiện giơ mạt ngạch trước mặt Giang Trừng, lắc lắc mấy cai, khoe lợi hại.

Nhìn Ngụy Vô Tiện như có một đám hoa nhỏ bay bay quanh, Giang Trừng cảm thấy... đau dạ dày. Trăm triệu lần cũng không nghĩ tới tiểu quỷ nhà mình cứ liên tục chạy qua chọc Lam Gia. Hơn nữa, đối tượng bị chọc còn là Lam Vong Cơ! Một ngày ngươi không đi chọc Lam Vong Cơ liền cảm thấy không được a!

Giang Trừng nhìn hạ sĩ Tiện, nghiến răng: "Ngụy Vô Tiện. Ngươi không thể sống yên ổn một chút sao. Cần cái miếng vải chẳng lẽ không dùng đai lưng của ngươi được sao --- đi qua Lam Gia kéo mạt ngạch của nhà người ta. Ngươi cảm thấy không có Lam Khải Nhân ở đây bắt ngươi chép phạt gia quy là ngươi liền có thể leo lên mái nhà người ta lật ngói a--"

Nghe bốn chữ "chép phạt gia quy", Ngụy Vô Tiện bị dọa tới bước lùi vài bước. Trong lòng còn bóng ma, y sợ hãi la lên: "Tiện Tiện không cần chép gia quy! Gia quy là thứ đồ đáng ghét nhất!"

Chính là bởi vì Lam lão nhân không có ở đây, cho nên Tiện Tiện mới chạy qua tìm Lam nhị ca ca! Ngụy Vô Tiện véo eo, ngẩng đầu. Ánh mắt y tựa hồ châm chọc Giang Trừng. Đừng có dọa ta! Tiện Tiện không dễ bị dọa đâu!!

Giang Trừng thấy ngứa tay, cảm thấy sắp không khống chế được Tử Điện. Y càng cảm thấy sớm muộn gì cũng sẽ có ngày y bị con rùa đen này chọc giận đến độ chết sớm! Ai làm ơn tới thu nuôi con rùa đen này đi! Y sẽ cảm tạ người đó cả đời!

Đạt được thành tựu mỗi ngày (làm cho Giang Trừng vào trạng thái đại bàng giương cánh dọa đánh) xong, Ngụy Vô Tiện vui vẻ bay lên không trung. Y cầm mạt ngạch của Lam Trạm buộc mắt, lắp tiễn, giương cung, bắn tên -- trúng hồng tâm!

Động tác liên tiếp hoàn thành này như nước chảy, mây trôi, điện quang, hỏa thạch. Người khác thậm chí còn chưa kịp phản ứng y lại đây làm cái gì. Thậm chí còn chưa thấy rõ động tác của y, thì hồng tâm trên bia đã bị xuyên tim lạnh thấu. Một khắc lặng im, lúc này mới nhấc lên một đợt reo hò muốn dời non lấp biển từ bốn phương, tám hướng. So với đợt reo hò vừa rồi cho Kim Tử Hiên còn cuồng nhiệt hơn.

Phải biết rằng, Ngụy Vô Tiện đã bịt mắt. Hơn nữa, vị trí của y còn cách xa bia bắn hơn Kim Tử Hiên, lại càng khó có thể nhắm chuẩn mục tiêu. Việc này dĩ nhiên là triển lãm thực lực làm cho người người nhịn không được muốn quỳ lạy.

Xoay tròn trường cung trong tay mấy vòng, Ngụy Vô Tiện thập phần vui vẻ bay đến bên cạnh Giang Trừng mà khoe: "Sư muội muội --- Tiện Tiện lợi hại a! Nói tới bắn tên, Tiện Tiện mà đệ nhị thì không có ai dám nhận đệ nhất nha~~~"

"A--" Giang Trừng lé mắt nhìn hắn một cái, cười lạnh: "Ta xem là vì bắt gà rừng mới luyện ra tới đi."

"Đúng vậy! Sư muội muội, ngươi hẳn là biết đám gà rừng đó có bao nhiêu giảo hoạt a. Vì có thể bách phát bách trúng đám gà đó, Tiện Tiện chính là chuyên môn tập luyện đã lâu---" Nói tới chuyện năm đó vì để bắt gà rừng mà tôi luyện ra một tay thiện nghệ, Ngụy Vô Tiện không nhịn được, đắc ý véo eo. Chờ lần tới gặp sư tỷ y sẽ ăn một bát canh xương sường củ sen để tự chúc mừng.

Giang Trừng không nhịn được, che mặt. Ta không phải là đang khen ngươi, quỷ quậy. Quả nhiên là trí thông minh ba tuổi.

Kim Tử Huân thấy y nổi bật hơn so với Lan Lăng Kim Thị, hừ mạnh một cái, trên mặt trong lòng đều không phải tư vị, lại nói: "Cùng lắm là một cái mũi tên mở màn thôi. Làm thứ có hoa không có quả. Ngươi hiện tại che mắt. Có bản lĩnh sao không che mắt vào vây săn? Chờ lát nữa trên Bách Phượng Sơn thấy việc thật, phân thắng bại!"

Ngụy Vô Tiện còn đang véo eo, đắc y, nghe câu đó liền quay qua phía Kim Tử Huân, bĩu môi nói: "Không cần."

"...Ngươi vậy mà cự tuyệt!" Kim Tử Huân vẻ mặt không tin. Hắn không nghĩ gã Ngụy Vô Tiện này vậy mà lại cự tuyệt. Phải biết rằng, chiêu khích tướng này hắn sử dụng nhiều lần, chưa có lần nào không được. Trên cơ bản là trăm thí bách linh. Kết quả không nghĩ ới Ngụy Vô Tiện vậy mà không trả bài theo lẽ thường. Thực là làm hắn tức chết!

Ngụy Vô Tiện ôm hai tay, vẻ mặt ghét bỏ: "Ngươi kêu ta bịt mắt vào vây săn là ta liền phải bịt mắt vào a? Ngươi cho rằng ngươi là ai! Sư muội nhà ta còn không dám ra vẻ nói ta như vầy a! Ngươi muốn Tiện Tiện che mắt a. Vậy Tiện Tiện càng không làm!"

Nói xong, Ngụy Vô Tiện le lưỡi. Lúc Kim Tử Huân chuẩn bị mắng thì y trốn sau lưng Giang Trừng, giả bộ hoảng sợ: "Sư muội muội, hắn muốn mắng ta!"

Còn không bởi vì ngươi đi kiếm chuyện a! Tuy rằng nội tâm Giang Trừng còn đang châm chọc cái chỗ này, nhưng mà nhóc ranh Ngụy Vô Tiện này cho dù quậy cỡ nào, kiếm chuyện với ai, thì cũng là người của Giang Gia. Giang Trừng có thể tùy tiện xử lý, dạy dỗ nhóc quậy này. Nhưng mà một cái tên còn chưa tính là trực hệ dòng chính của Kim Gia lấy cái tư cách gì đi dạy con nít nhà y?

Nhìn ánh mắt nguy hiểm của Giang Trừng, Kim Tử Huân vốn định phun ra mấy câu chỉ có thế liếc mắt, oán hận nhìn Ngụy Vô Tiện. Còn được khuyến mãi thêm Ngụy Vô Tiện làm mặt quỷ, le lưỡi. Kim Tử Huân bị chọc giận, đùng đùng quay về đội ngũ của Kim Gia, không hề mở miệng nói chuyện. Đôi mắt của hắn không ngừng chuyển động, dường như là đang nghĩ việc ác độc gì đó.

"Lam nhị ca ca---" Sau khi Kim Tử Huân cút đi, Ngụy Vô Tiện liền quay đầu bay qua đội ngũ của Lam Gia, tới bên cạnh Lam Trạm ríu ra ríu rít. Dường như là có rất nhiều thứ muốn nói cho y. Nhưng mà chỉ một chút là phía sau y lại xuất hiện thêm một hình bóng.

Giang Trừng đen mặt lôi Ngụy Vô Tiện về từ phương trận của Lam Gia. Chỉ cần y không chú ý một khắc là Ngụy Vô Tiện liền chạy! Chạy thì cũng thôi đi! Sao lại còn chạy tới Lam Gia tìm Lam Vong Cơ! Ngụy Vô Tiện, ngươi thật muốn ngồi dính ở bên Lam Gia a!

Giang Trừng nổi giận đùng đùng, hung tợn liếc Lam Vong Cơ một cái. Lại lôi cổ áo Ngụy Vô Tiện quay về đội nhà. Y vừa đi vừa dạy dỗ Ngụy Vô Tiện: "Ngụy Vô Tiện! Ta không phải đã nói là ngươi phải thành thành thật thật ở yên đó a! Về nhà cấm phần canh của ngươi!"

"Không cần! Sư muội---"

Lúc này, lam Vong Cơ nhìn mạt ngạch đang buộc trên tay của Ngụy Vô Tiện, lại nhìn dây buộc tóc đỏ giấu trong ngực. Không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Lam Hi Thần: Vong Cơ, trước hết đệ nên nghĩ làm thế nào qua cửa vị lão phụ thân Giang Tông Chủ kia đi.

.....................

Lam Trạm: Ngụy Anh, đáng yêu.

Giang Trừng: Ta mới chỉ không chú ý một khắc thôi là Ngụy Vô Tiện liền chạy qua Lam Gia! Lam Gia có gì tốt!!

Ngụy Vô Tiện: Có Lam nhị ca ca a ~~~

Giang Trừng:... Cảm thấy có chỗ nào không thích hợp....  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro