Chương 25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Kỳ quái. Toàn bộ oán khí của Lịch Dương sao lại hướng hết về sau núi mà bay."

"Hỏng rồi! Không phải là do con mãnh thú mấy ngày nay liên tục tàn sát chung quanh Lịch Dương gây ra đi!"

"Có khả năng... Mau mau đi thông tri cho gia chủ! Đây chính là con mãnh thú đã giết hết đám tu sĩ đến vây săn nó!"

Trong lúc số đông tu sĩ đang lâm vào trạng thái hoảng loạn, luống cuống tay chân, thì trong một tòa trà lâu cách đó không xa có một đứa trẻ mười mấy tuổi mặc một thân đồ đen đang tựa vào cửa sổ, miệng cười lộ ra răng nanh. Hắn nhìn đám tu sĩ bị kinh sợ tới chạy loạn bên dưới, lộ ra vẻ châm chọc: "Người của Thường Gia đúng là không có một chút cốt khí nào. Nghe tới hai chữ mãnh thú liền bị dọa thành giống như sâu bọ không đầu. Thật là làm cho người ta khinh thường."

Châm chọc người của Lịch Dương Thường Thị rồi, đứa nhỏ này nhìn chỗ oán khí đang tụ tập sau núi. Hắn không khỏi nhớ tới hai vị tiên nhân tu sĩ vô tình gặp được trong quán ăn hỗn độn người kia. Tuy rằng bọn họ cũng không nói rõ thân phận, nhưng mà Tiết Dương vẫn nhận ra họ là ai. Chính là đại danh đỉnh đỉnh Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ cùng Di Lăng Lão Tổ Ngụy Vô Tiện. Nhìn dáng vẻ bọn họ hẳn là bị con mãnh thú kia hấp dẫn tới Lịch Dương. Một con yêu thú mạnh mẽ đã lấy mạng không ít tu sĩ sao sẽ không hấp dẫn mấy vị nhân vật lớn thành danh đó lại đây thảo phạt hòng tăng vinh dự chứ?

Cùng lắm. Vẻ mặt Tiết Dương lộ ra chút nghiền ngẫm. Lần tương ngộ đó hắn chung quy cảm thấy Di Lăng Lão Tổ có chút không thích hợp. Dường như là... hơi trẻ con đi?

Cắn một cái, ăn hết viên gạo nếp trong tay. Tiết Dương phủi quần áo, hoàn toàn không có ý định trả tiền lẻn ra khỏi trà lâu. Hắn muốn chạy ra sau núi nhìn xem đại danh đỉnh đỉnh Di Lăng Lão Tổ cùng Hàm Quang Quân chiến đấu với yêu thú. Chuyện như vậy sao có thể bỏ qua? Hơn nữa, hắn có một số việc cũng muốn thương thảo với Di Lăng Lão Tổ.

...........................

"Lam nhị ca ca (╥╯^╰╥)."

Ngụy Vô Tiện vặn con yêu thú kia thành cái bánh quai chèo xong rồi tìm ở trong núi thật lâu, cũng không tìm thấy Lam Trạm rơi xuống chỗ nào. Dường như là hoàn toàn biến mất khỏi khu vực này. Ngụy Vô Tiện sớm đã quen với việc có Lam Trạm làm bạn bên cạnh giờ đây giống như đứa nhỏ bị vứt bỏ. Nước mắt lưng tròng, ngồi xổm bên cây, cả người co thành viên tròn.

"...."

Tiết Dương nhìn quả cầu Ngụy Vô Tiện trước mắt, trong lòng có tiếng thứ gì đó vỡ thành trăm mảnh. Chính là hình ảnh thần tượng trong lòng y.

Bị hành vi ấu trĩ, trẻ con của Ngụy Vô Tiện kích thích đến cừng đờ, Tiết Dương xoay người chuẩn bị chuồn. Nhưng mà còn chưa kịp nhấc chân đã có một thanh âm truyền tới.

"Ngươi có nhìn thấy Lam nhị ca ca của ta không QAQ."

Tiết Dương ngẩng đầu. Liền nhìn thấy một cặp mắt trong như hồ nước, bị bao phủ bởi một mạt ửng đỏ. Ngụy Vô Tiện đang phiêu phiêu bay trên đầu Tiết Dương. Dường như là bắt được cọng rơm, y bay tới ôm chân Tiết Dương khóc lóc: "Ô ô ô--- Tiện Tiện làm mất Lam nhị ca ca rồi. Ngươi có thể giúp Tiện Tiện tìm Lam nhị ca ca không?"

"..." Tiết Dương nhấc chân, muốn lắc rớt Ngụy Vô Tiện đang ôm chặt đùi hắn. Nhưng mà cả người Ngụy Vô Tiện giống như làm bằng cao su, vừa dẻo lại vừa dính, bám riết chân hắn mà kêu khóc: "Cầu xin ngươi. Giúp Tiện Tiện đi!!! Tiện Tiện ném rớt Nhị ca ca rồi. Tiện Tiện muốn tìm Nhị ca ca. Không có Nhị ca ca Tiện Tiện thật sự rất khổ sở---"

"Đó là người của ngươi. Mắc mớ gì cần ta giúp a!" Cả người Tiết Dương đều không tốt! Hắn giống như con mèo nhỏ xù lông, điên cuồng quơ tay. Hắn nhìn Ngụy Vô Tiện không khác gì nhóc con ba tuổi, hung tợn tuyên bố: "Ta nói cho ngươi! Ngươi còn tiếp tục như vậy, ta xử đẹp ngươi!"

Ngụy Vô Tiện cảm nhận được ác ý tràn ngập trong câu nói kia. Nguyên bản y chỉ là gào khan, giờ đây bắt đầu giật giật cặp môi, hít hít cái mũi, nháy mắt từ gào than nho nhỏ biến thành lớn giọng gào khóc: "Ngươi làm ơn! Lam nhị ca ca rất là quan trọng đối với Tiện Tiện! Tiện Tiện muốn tìm Lam nhị ca ca! Làm ơn giúp ta tìm đi mà! Đây là thỉnh cầu duy nhất của Tiện Tiện! Ngươi muốn cái gì Tiện Tiện cũng đều cho ngươi! Làm ơn giúp Tiện Tiện đi!! o(╥﹏╥)o"

"Ô ô ô ô ô ô --- Tiện Tiện cầu xin ngươi giúp đỡ mà ╥﹏╥"

"Ngươi làm ơn đi mà! Ngươi là người sống duy nhất Tiện Tiện nhìn thấy! Tiện Tiện thật là không biết làm gì đây TAT. Giúp Tiện Tiện đi! Cầu xin ngươi mà! Ân tình của ngươi Tiện Tiện sẽ nhớ kỹ---"

Cũng không biết là một câu kia xúc động dây thần kinh của Tiết Dương, hay là Tiết Dương bị Ngụy Vô Tiện tra tấn tới hỏng mất, mà hắn rốt cuộc từ bỏ chống cự, sa ngã mà nói: "Được rồi. Đáp ứng cho ngươi. Ta giúp ngươi! Đừng khóc nữa, thằng ngốc!"

Lúc này Tiết Dương thực hối hận. Hắn vì sao muốn chạy ra sau núi xem chứ. Nếu không tới sẽ không phải gặp chuyện phiền phức....

Hắn thật là hối hận a--

.......................

Ngụy Vô Tiện: Lam nhị ca ca, ngươi ở nơi nào. Tiện Tiện nhớ ngươi QAQ.

Tiết Dương: Người này chết rồi. Đốt vàng mã cho hắn đi.

Lam Trạm: Chờ ta trở lại. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro