PN Series 6: Hội Bàn Suông Ôn Gia

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PN Series 6: Hội Bàn Suông Ôn Gia

"Ôn Nhược Hàn, Ôn Trục Lưu, Kỳ Sơn Ôn Thị -- a a a --- Kỳ Sơn Ôn Thị --- đi tìm chết đi--"

Quanh thân Ngụy Vô Tiện đột nhiên bộc phát ra oán khí cực kỳ nồng đậm tới đáng sợ. Đồng tử trong cặp mắt đã đỏ hồng cùa y cũng biến màu như máu, tròng trắng bên ngoài đồng tử là một mảng đen. Oán khí màu đen quanh thân Ngụy Vô Tiện tạo thành một lá chắn. Oán khí đi đến đâu, nơi đó không còn một ngọn cỏ. Ngụy Vô Tiện vẫn không ngừng phóng thích oán khí, làm cho oán khí màu đen dần dần nhuộm đỏ, từ từ bao bọc hết toàn bộ Bất Dạ Thiên thành. Tất cả mọi người ở đó giống như rơi vào trong hồ máu nơi luyện ngục.

Thần công của Ôn Nhược Hàn đã sớm đại thành. Nếu không phải bởi vì linh khí của thế giới này không đủ để tấn chức lên những cấp bậc trên Kim Đan, chỉ sợ là hắn đã trở thành đệ nhất nhân của Tu Chân giới rồi. Mà Ôn Nhược Hàn xưng bá trong Tu Chân giới lâu như vậy, đứng trước mặt Ngụy Vô Tiện phóng xuất thực lực chân chính của oán khí, lần đầu tiên trong đời sinh ra ý muốn bỏ chạy,

Nếu Ngụy Vô Tiện chỉ là đơn thuần thao tác oán khí cũng không đến nỗi làm Ôn Nhược Hàn có cái ý tưởng lâm trận bỏ chạy như vậy. Thứ chân chính làm Ôn Nhược Hàn kinh sợ chính là áp lực trên người Ngụy Vô Tiện. Đó là một thứ uy áp làm cho toàn thân hắn bị kích động, từng thớ thịt theo bản năng cầu sinh đều kêu gào chạy mau, chạy nhanh đi. Nếu giáp mặt chiến đấu với người này sẽ chỉ có một kết cục, chính là chết! Nhất định sẽ chết!

"Ngụy Vô Tiện đây là rốt cuộc như thế nào! Thực lực của y đến tột cùng là mạnh đến đâu!" Ôn Nhược Hàn đã một chân quỳ trên đất. Cỗ uy lực kia thật là đáng sợ, trong vô thanh vô tức thuần phục tất cả mọi người từ người thực lực yếu đuối tới cường giả đứng đầu, đều là vô lực chống cự, hoàn toàn thuần phục không điều kiện.

Ngụy Vô Tiện là tu sĩ mạnh nhất Tu Chân giới, cũng là tu sĩ Đại Thừa kỳ duy nhất. Lúc y bày ra toàn bộ thực lực chân chính, không có kẻ nào có thể là đối thủ với y, chỉ có vô tận thuần phục.

"Không... không động đậy nổi!" Nhiếp Minh Quyết quỳ một gối xuống đất. Một tay nắm chặt Bá Hạ chống lên sàn mới không đến nối bị đè đến nằm rạp xuống. Thân thể y run rẩy, nhìn toàn quảng trường chỉ có một người còn đứng, chính là Ngụy Vô Tiện, cau mày nói: "Tại sao Ngụy Vô Tiện lại có oán khí dày đặc như vậy?"

Tuy rằng Nhiếp Minh Quyết thường thường rất thích dùng tay chân giải quyết vấn đề, nhưng cũng không có nghĩa là y không thể động não. Chỉ nhìn thoáng thái độ oán hận vô cùng của Ngụy Vô Tiện đối với Ôn Gia đủ để biết trong tương lai rất có khả năng Ôn Gia sẽ làm chuyện gì đó. Hơn nữa, còn có một cái Hóa Đan Thủ Ôn Trục Lưu bên cạnh. Chỉ sợ đây chính là nguyên nhân khiến cho người này tu quỷ đạo đi: "Hừ! Xem ra Ôn Nhược Hàn lần này không thoát được rồi."

"A Tiện." Giang Phong Miên cũng đang giống như Nhiếp Minh Quyết, dùng bội kiếm của mình chống đỡ cho không đến nỗi phải dán mặt xuống bùn đất, ráng ngửa mặt, tỏ vẻ lo lắng nhìn Ngụy Vô Tiện. Ông cũng đã nghĩ đến khả năng kia rồi. Nhưng mà cho dù như vậy cũng không thể tưởng tượng được trước khi Ngụy Vô Tiện tu quỷ đạo sẽ phát sinh ra chuyện gì. Đứa trẻ này thần thái như mặt trời ấm áp, là một thiếu niên minh tuấn bức người. Còn Ngụy Vô Tiện trước mặt đây, xác thực giồng như ác quỷ bước ra từ cổng Địa Ngục. Giang Phong Miên nhìn đứa trẻ này lớn lên đã nhiều năm như vậy, trong lòng lại càng đau xót không thôi.

Vẻ mặt Lam Khải Nhân ngưng trọng. Ý nghĩ trong đầu ông đi còn xa hơn những người khác. Ánh mắt thoáng quét qua Giang Phong Miên bên kia, trong nội tâm nảy lên một loại dự cảm không tốt" Chỉ sợ sự tình không chỉ có vậy. Mất đi Kim Đan cũng chưa chắc làm cho tiểu tử thúi này lựa chọn tu tập quỷ đạo. Có thể ép y bước lên con đường này rất có khả năng là toàn bộ Giang Gia đã xảy ra chuyện...

Lam Khải Nhân không dám tin vào khả năng quá mức tàn khốc này. Ôn Gia thực sự sẽ dám làm như vậy sao! Tiêu diệt Giang Gia làm kinh sợ tiên môn bách gia. Khó trách đứa nhỏ này phải lựa chọn con đường quỷ đạo. Chỉ có thể nói cái kén này là Ôn Gia tự mình tìm tới. Chỉ là, quỷ đạo tổn hại tâm tính. Chỉ có thể hy vọng Ngụy Vô Tiện này không cần chọc vào đại họa a.

Kim Quang Thiện nhìn Ngụy Vô Tiện bên kia, gian nan mở cây quạt, che khuất khóe miệng, không biết là đang suy tính cái gì.

Giờ phút này, Ngụy Vô Tiện còn đứng cứng đờ tại chỗ bắt đầu ngẩng đầu. Động tác giống như máy móc lâu ngài bị rỉ sắt, đông cứng. Tầm mắt từ từ di động lên người Ôn Nhược Hàn và Ôn Trục Lưu. Khóe miệng hơi giương lên, cong thành một nụ cười trông còn khó coi hơn so với khóc.

"Ôn Nhược Hàn, Ôn Trục Lưu, tất cả đi chết đi --"


"Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi Chết đi---"

"Phụt--"

Giang Lợi Lạc cùng Kim Nguyệt bị uy lực của Ngụy Vô Tiện ép cho quỳ rạp dưới đất. Hai mắt bị Kim Tử Hiên và Giang Trừng che lại. Bọn họ quay đầu, không dám nhìn một tràng huyết tinh rơi ra như mưa kia, không dám nhìn Ngụy Vô Tiện tay không tấc sắt hành hạ Ôn Nhược Hàn và Ôn Trục Lưu tới chết. Bọn họ cũng không biết vì sao Ngụy Vô Tiện thoạt nhìn ấu trĩ như vậy, lúc gặp được người của Ôn Gia lại nổi điên, cũng không biết vì sao y lại đột nhiên tu quỷ đạo. Ngụy Vô Tiện là tu sĩ chính thống. Tuy rằng thường thường không chuyên tâm tu luyện cho đàng hoàng, nhưng thực lực vẫn bỏ xa bạn cùng lứa một khoảng lớn. Hơn nữa, một tay kiếm thuật của y càng là soái khí không thôi. Bọn họ không biết vì sao Ngụy Vô Tiện có một con đường chính đạo rộng thênh thang cùng với tương lai đầy hứa hẹn lại lựa chọn như vậy.

"Ta... Ta quên mất... Ta sao có thể quên chuyện quan trọng như vậy!" Ôn Tư Truy sắc mặt tái nhợt, rốt cuộc nghĩ ra một việc. Bởi vì nguyên nhân này nọ mà trong lớp học thường thường sẽ lướt qua. Nhưng Ôn Tư Truy là một đứa trẻ ngoan ngoãn có chí học tập, cho nên đã viết lại không ít bút ký, cho nên thực mau đã nhớ lại chuyện này: "Xạ Nhật Chi Chinh! Ngọn lửa làm dấy lên Xạ Nhật Chi Chinh."

"Ôn Tư Truy! Ngươi đang nói cái gì vậy! Đây đâu phải lúc nhớ nhung giờ học của Lam lão nhân đâu!" Kim Lăng bởi vì thực lực không đủ mà đang nằm rạp dưới đất, cố sức kháng cự uy lực của Ngụy Vô Tiện. Nó nghe lời Ôn Tư Truy nói xong, sắc mặt giống như muốn hỏng tới nơi: "Đạo hỏa tác làm bùng lên Xạ Nhật Chi Chinh thì liên quan gì! Ôn Nhược Hàn đang sắp chết tới nơi rồi kìa! Hắn chết mất rồi làm gì còn Xạ Nhật Chi Chinh!"

"Đương nhiên là liên quan!" Giang Lợi Lạc bị che mắt lại cắn môi, lớn tiếng kêu lên: "Năm mười chín Huyền Chính, Ôn Gia tấn công Liên Hoa Ổ từ bốn phía. Hơn 1500 người của Giang Gia bị giết sạch. May mắn sống sót chỉ có cha và cô cô. Còn đại bá là bị Ôn Cầu hành hạ rồi ném vào trong Loạn Táng Cương! Thiếu chút nữa không sống trở về được!"

"Ngươi nói cái gì!" Giang Trừng nghe lời Giang Lợi Lạc nói, cảm thấy trước mắt bỗng chốc hóa thành một mảnh đen kịt. Năm thứ mười chín Huyền Chính. Đây còn không phải là sự tình của mấy tháng sau sao? Ôn Gia! Ôn Gia vậy mà dám động thủ với Giang Gia! Hơn nữa, Ngụy Vô Tiện còn bị ném vào trong Loạn Táng Cương! Khó trách y sẽ biến thành cái dạng như vậy. Loạn Táng Cương là chỗ mà quỷ hồn cũng không thoát ra được. Ngụy Vô Tiện bị ném vào đó. Y không dám tưởng tượng Ngụy Vô Tiện làm sao sống sót được.

Ngụy Anh càng là sắc mặt tái nhợt không còn chút máu. Y nguyên bản còn đang tò mò không biết vì sao mình trong tương lai lại biến thành như vậy. Hiện tại xem ra đây căn bản là con đường không có lựa chọn. Giang thúc thúc cùng Ngu thẩm thẩm đều chết. Giang Gia không còn nữa. Bản thân thì bị ném vào trong Loạn Táng Cương. Sợ là thứ duy nhất khiến cho y sống sót được là lửa hận báo thù đi. Ở chỗ như là Loạn Táng Cương, chỉ có con đường tu quỷ đạo. Hoàn toàn không có con đường sống thứ hai...

Lam Trạm càng là vẻ mặt đau lòng nhìn Ngụy Anh. Hắn không dám tưởng tượng trong tương lai Ngụy Anh sẽ ôm quyết tâm thế nào lựa chọn con đường này. Y rõ ràng có thể tiêu dao tự tại đi trên con đường dương đạo, nhưng mà vì thế cuộc bị ép buộc chỉ có thể lựa chọn bước qua cầu độc mộc trên cống ngầm, đi ngược lại hết tất cả những người khác, mà bất kỳ lúc nào cũng có thể trượt chân rớt xuống vực sâu vạn trượng phía dưới.

"Ngụy Anh..."

"Phụt--"

Ngụy Vô Tiện đứng ở đó. Một thân bạch y đã nhiếm đỏ một nửa. Y giơ cánh tay dính huyết tinh, dùng sức vung lên, muốn rũ sạch máu tươi. Đôi mắt trống rỗng hoàn toàn không có tình cảm gì cúi xuống nhìn đất. Đột nhiên, trong đám hình người hỗn độn, một mạt màu tím lọt vào trong tầm mắt y, làm cho Ngụy Vô Tiện còn đang đắm chìm trong cừu hận thức tỉnh.

Y quay đầu, nhìn về phía trước. Y thấy Giang Phong Miên đang khó khăn, chật vật dựa vào thanh kiếm, nửa quỳ trên đất, lại nhớ đến vẻ cười nhu hòa vỗn dĩ chỉ xuất hiện trong mơ. Bên tai là giọng nói quen thuộc. Một giọt nước mắt đỏ như máu tràn ra từ hốc mắt y. Sau khi Giang Gia bị hủy diệt, đã bao nhiêu lần y mơ thấy mộng cảnh đau khổ như vậy, lúc tỉnh lại chỉ có một thế giới lạnh ngắt.

"Ô ô ô ô ô ô oaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa---"

Ngụy Vô Tiện bổ nhào vào ngực Giang Phong Miên, lên tiếng khóc lớn.

Đứa nhỏ mất đi cha mẹ bị bắt phải kiên cường, rốt cuộc có thể vùi mặt vào lòng thân nhân, khóc ra hết những cái uất ức, đau khổ trong lòng.

.......................

Ngụy Vô Tiện: Oa oaaaaaaaaaaaaaaaaaa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro