Đoản văn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Gần đây Ngụy Vô Tiện nghiên cứu ra một loại thuật pháp, có thể đem năm giác quan của một người chuyển đến một vật cụ thể khác, và đồ vật đó cũng có thể truyền đi phần nào phản ứng của người bị thi triển thuật này.

Ngụy Vô Tiện xưa nay là một người thiên về thực tế, ngay lập tức thử nghiệm một phen, ví dụ như — đưa năm giác quan của Hàm Quang Quân nhà hắn lên một con thỏ.

Ngụy Vô Tiện làm phép xong, cười hì hì ôm con thỏ vào trong lòng rồi kêu: "Lam Trạm, Hàm Quang Quân, Lam Nhị ca ca".

Lam Vong Cơ đang lên lớp ở Lan thất không hiểu sao lại nghe thấy tiếng của đạo lữ nhà mình.

Ngụy Anh? Lam Vong Cơ nhìn mọi nơi nhưng không thấy bóng dáng của Ngụy Vô Tiện đâu, mà trong Lan Thất, các đệ tử thấy Hàm Quang Quân đột nhiên ngừng giảng bài, họ cũng nhìn quanh nhưng cũng không thấy gì.

Ngụy Vô Tiện thấy con thỏ ngơ ngác nhìn bốn phía, hắn suýt cười ngã ngửa.

"Không có gì, tiếp tục". Lam Vong Cơ nói, nhưng vừa mới nói xong, trong miệng lại tràn ngập mùi cỏ.

Ngụy Vô Tiện che miệng lại nhịn cười, lấy một nắm cỏ nhét vào miệng con thỏ. Nhìn con thỏ kinh ngạc ăn cỏ vào từng chút từng chút một, ăn xong rồi thỏ vẫn chưa hết kinh ngạc, hắn nhịn không nổi nữa, lăn xuống đất cười ha hả: "Lam Nhị ca ca, cỏ xanh này mùi vị ngon lắm phải không? Chính là nhờ Tiện Tiện tự tay đút cho ngươi ăn đó hahahahahahahaha".

Lần này Lam Vong Cơ chắc chắn là do đạo lữ nhà mình giở trò, thử nói lại một câu: "Đừng nháo".

Đệ tử học trong Lan thất nghe được câu này đột nhiên ngồi lại thẳng tắp.

Ngụy Vô Tiện vẫn cười vui vẻ như vậy, ôm con thỏ, hết xoa xoa lỗ tai rồi sờ sờ sau lưng nó, một bên động thủ một bên nói chuyện: "Oa Lam Nhị ca ca, lông của ngươi thật là mượt á. Oa, Lam Nhị ca ca, bụng của ngươi mềm quá đi!! Oa, Lam Nhị ca ca, ngươi thật là..."

"Ngụy Anh!". Lam Vong Cơ phát hiện tay của Ngụy Vô Tiện đang đưa xuống, vội vàng nói ngăn hắn lại.

Các đệ tử lại một phen sửng sốt, nhưng mấy người nhận thức tốt dĩ nhiên đã hiểu ra, những dị thường nãy giờ của Hàm Quang Quân đại khái là không thể không liên quan đến cái vị lão tổ tiền bối kia.

Sau khi Lam Vong Cơ gọi một tiếng, dường như Ngụy Vô Tiện yên lặng một chút. Nhưng rất nhanh trong chớp mắt, các đệ tử vô cùng kinh ngạc khi chứng kiến cảnh mạt ngạch của Hàm Quang Quân bị xé ra từng chút từng chút một.

Lúc đầu nó chỉ lỏng lẻo một tí, sau đó lệch hẳn sang một bên, rồi lại càng lúc càng lệch một cách lợi hại hơn. Nếu không phải Hàm Quang Quân kịp thời giữ nó lại, e là khoảnh khắc tiếp theo nó sẽ bị xé toạc luôn.

Cảnh Nghi và Tư Truy kinh hãi nhìn nhau, song song đứng dậy nói: "Hàm Quang Quân, Ngụy tiền bối chắc chắn là đang ở sau núi, có cần đệ tử đến....ngăn hắn lại".

Lam Vong Cơ giơ tay đáp: "Không cần".

Lam Vong Cơ chắc chắn lúc này đạo lữ nhà mình có thể nghe được lời y nói, tay giữ lấy mạt ngạch đếm: "Ngụy Anh, một, hai—ba—".

Nói vừa dứt chữ "ba", các đệ tử đã nhìn thấy mạt ngạch rất nhanh được buộc vào trở lại, cả đám nhịn không được "oa" lên một tiếng.

Cảnh Nghi phục tới mức muốn vỗ tay luôn, nhỏ giọng hỏi Tư Truy: "Người bình thường đều đếm ngược ba hai một, sao Hàm Quang Quân lại đếm tới vậy?"

Tư Truy lắc đầu, cậu cũng không hiểu, hay là.....lát nữa đi hỏi Ngụy tiền bối?

Nhưng ngày hôm sau khi nhìn thấy Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện tựa người xuống sàn, ôm lấy cái eo của mình, như thể đã mất đi nửa cái mạng.

Nghe Tư Truy hỏi xong, hắn liên tục ho khan nói: "Chuyện, chuyện của người lớn trẻ con các ngươi hỏi nhiều làm gì? Hỏi nhiều quá cẩn thận sau này không lấy được vợ"

Cảnh Nghi và Tư Truy lộ vẻ bối rối, thậm chí muốn đỏ mặt, chuyện này thì liên quan gì đến chuyện cưới vợ?

Ngụy Vô Tiện ôm cái eo của mình, khóc không ra nước mắt, Lam Nhị ca ca nhà hắn đếm như vậy.....Đếm một, hai, ba đó có nghĩa là một đêm một lần, một đêm hai lần, một đêm ba lần.......Rõ ràng là tự tìm đường chết mà......

------

Chúc mừng sinh nhật Lam Vong Cơ ~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro