Chương 1 - Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu Di Lăng lão tổ cùng Hàm Quang Quân có một nữ nhi...

Trans and edit with permit from author


Chương 1

Lam Tích Vụ nhớ rõ, trước khi 6 tuổi, mình là ở Vân Mộng Liên Hoa Ổ...

Khi đó nàng chưa mang họ Lam, cũng chẳng mang họ Giang, người ta chỉ gọi nàng một tiếng "A Vô", ý là "Không có gì". Nhưng lúc đó nàng còn chẳng quan tâm đến, khi đó nàng còn nhỏ, cũng không biết danh tự là đại biểu cho điều gì, cứ nghĩ rằng mình cùng những cô nhi trong Liên Hoa Ổ giống nhau, có tên là tốt rồi.

Nhưng mà rõ ràng nàng không giống họ.

Nàng không được ở cùng chỗ với mọi người, mà là một mình ở tại biệt viện, vị Giang Tông chủ kia phái một phu nhân ôn hoà dạy nàng thi thư lễ pháp còn có căn cơ tu luyện, nhưng lại không cho nàng luyện Giang thị kiếm pháp. Tất cả đều có chuông bạc biểu thị cho Vân Mộng Giang gia, duy nhất nàng là không có.

Nội viện thường chỉ có mình nàng, nàng cũng không thích ra ngoài, liền không thấy có cái gì không thoả đáng. Ngược lại chỉ có vị Giang tông chủ kia, thỉnh thoảng sẽ đến biệt viện yên lặng nhìn chằm chằm nàng, mà nàng cư nhiên cũng không nói. Thẳng đến khi sắp đi, người kia mới mở miệng hỏi chuyện học hành của nàng, hay nàng có muốn cái gì không.

Nàng không cảm thấy mình thiếu thứ gì. Mà kể cả có thiếu, phận ăn nhờ ở đậu cũng không cho phép nàng mở miệng yêu cầu. Vậy nên mỗi lần đều là câu trả lời "Không có"

Đối với sự quan tâm này của Giang tông chủ nàng thấy có chút khó hiểu, ánh mắt phức tạp của hắn mỗi khi nhìn nàng càng khiến nàng căn bản không thể lý giải. Nhất là khi vị phu nhân kia nói với hắn tốc độ tu luyện của nàng rất nhanh, ánh mắt hắn dường như xuyên qua nàng mà thấy một người khác, mà người này rất có thể cùng nàng có quan hệ.

Năm đó nàng 6 tuổi, Giang tông chủ bảo vị phu nhân kia mang nàng đến Đại sảnh, sau đó chỉ vào một vị Bạch y lưng đeo cầm nói rằng, người đi theo hắn đi.

Lam Tích Vụ giương mắt nhìn vị Bạch y kia, y cũng nhìn thẳng vào nàng. Một khắc khi ánh mắt chạm nhau, nàng liền nhận ra người kia cùng mình có đôi mắt thật giống nhau, là một đôi mắt màu lưu ly cực nhạt lãnh đạm xa cách. Khi ánh mắt ấy nhìn thấy nàng, cũng là lộ ra cái thần sắc phức tạp mà nàng quen thuộc. Bất kể là Giang tông chủ hay vị phu nhân kia, hay đi ra ngoài gặp đại một đệ tử Giang gia, khi nhìn đến đôi mắt của nàng đều sẽ lộ ra thần sắc như vậy.

Ta là khiến các ngươi không thích, nên các ngươi mới nhìn ta như vậy?

Chương 2

Nhìn cái vị thiếu niên bạch y đeo đàn đang ngự kiếm bên trên mình vẫn, vẫn là nghĩ tới nghĩ lui mở miệng gọi y một câu:

"Tiền bối"

Y sau khi nghe thấy thì cúi đầu xuống nhìn nàng. Nàng hỏi:

"Chúng ta đây là muốn đi nơi nào?"

Vị tiền bối kia trầm mặc một hồi, khẽ nói:

"Cô Tô, Vân Thâm Bất Tri Xứ"

Có được câu trả lời, nàng cũng không hỏi thêm nữa. Nàng từ mấy cô nhi đồng môn thân thiết học được một câu: "Trước khi có đủ năng lực, không cần liều mạng phản kháng. Còn sống là tốt rồi!"

Mặc dù nàng cũng không có học qua Vân Mộng Giang thị tâm pháp, căn bản không được tính là đồng môn.

Nàng yên lặng không nói lời nào, ngược lại vị Bạch y kia không nhịn được, thấp giọng lên tiếng:

"Không có chuyện gì. Không cần lo lắng"

Tuy thanh âm thanh lãnh, nhưng lại khiến người khác an tâm.

Không biết qua bao lâu, mây mù mỏng dần, đập vào mắt nàng là một toà tiên phủ rộng lớn, bốn phía là núi xanh bao bọc, sương mù mông lung, mang theo một cỗ trang nghiêm khó diễn tả, làm cho Lam Tích Vụ đang chậm rãi hạ xuống nhất thời không biết nên cư xử như thế nào. Nàng nhìn sơn môn nghiêm cẩn, phảng phất như những tâm tư trong lòng đều không thể ẩn giấu, từng cái từng cái một lộ rõ.

Có lẽ đây chính là khí thế mà chỉ tiên phủ lâu đời mới có. Phảng phất như một vị lão giả tang thương đang dùng đôi mắt yên tĩnh mà thâm trầm xem xét người. Chỉ trong một khắc liền thấy bản thân mình nhỏ bé, chỉ là một giọt nước giữa đại dương, thật sự không đáng nhắc tới, tự biết xấu hổ mà đem hết thảy tạp niệm cùng tự phụ thu hồi.

Đi theo vị Bạch y kia vào tiên phủ, Lam Tích Vụ kín đáo dò xét xung quanh. Khác với Vân Mộng ôn nhu, ở Cô Tô nhìn đâu cũng chỉ thấy trang nghiêm, những người đang đi qua đi lại đều vận một thân bạch y tương tự nhau, trên trán mang mạt ngạch. Nhìn như...nhà có tang sự.

Nhưng loại ý nghĩ này, Lam Tích Vụ vô luận thế nào cũng không dám nói ra.

Vị Bạch y tu sĩ kia mang nàng đến một nhã gian bố trí đơn giản, sắp xếp một nữ tu chiếu cố sinh hoạt hàng ngày của nàng, cúi đầu nói với nàng ngày mai y lại đến, sau đó liền rời đi.

Lam Tích Vụ nhìn theo bóng lưng đã khuất của y, hẳn đến khi không nhìn thấy nữa mới quay đầu nhìn nữ tu đang thu xếp phòng cho nàng hỏi thăm:

"Tiền bối, vị mới đi kia mọi người hay gọi hắn là gì?"

Nghe vậy vị bạch y nữ tu có vẻ mặt ôn hoà kia kinh ngạc nhìn nàng, không nghĩ là nàng lại hỏi một câu như thế, mất một lúc mới trả lời:

"Vị kia là danh sĩ của Lam thị chúng ta, nhân xưng Hàm Quang Quân. Là phụ thân của tiểu thư."

Câu nói cuối cùng này thực sự oanh động tâm trí, làm Lam Tích Vụ nhất thời đầu óc có chút mơ hồ.

Chương 3

Sáng ngày thứ hai, khi tỉnh dậy Lam Tích Vụ đã thấy một chồng y phục mới chỉnh tề bên cạnh. Nàng với tay cầm lên xem xét, là một bộ vân văn y phục tinh xảo, trung y màu xanh nước nhạt, thắt lưng phụ kiện đầy đủ mọi thứ. Nàng sau khi ăn vận chỉnh tề liền ra ngoài.

Vừa ra cửa, vị Bạch y hôm qua không biết đã chờ bao lâu, nghe thấy động tĩnh liền quay đầu nhìn nàng. Trong khoảnh khắc ấy, khuôn mặt không nhiễm bụi trần bỗng có mấy phần ôn nhu.

Hàm Quang Quân. Phụ thân nàng.

Hôm qua khi hỏi đến mẫu thân nàng là ai thì vị nữ tu kia kín như bưng không chịu nói, mà nàng thấy thế cũng không tiếp tục tra. Dù sao cũng mới đến, không nên gây thêm phiền toái. Nàng tiến đến trước mặt cái người phụ thân này, khuôn mặt nhỏ xinh ngước nhìn lên, vẫn là mở miệng trước:

"Tiền bối hảo"

Lam Vong Cơ nghe vậy, cúi đầu nhìn. Bất quá vẫn chỉ là tiểu nữ hài 6 tuổi.

Đây là hài tử của y cùng Nguỵ Anh, là cốt nhục của y, là huyết mạch của người y yêu nhất.

Lúc trước sau khi bế quan ba năm kết thúc, nghe được tin tức hài tử này y liền muốn đến mang nàng về. Lấy oán hận của Giang Vãn Ngâm với Nguỵ Anh, ai mà biết được tên kia sẽ đối xử với hài tử của hắn thế nào. Nhưng khi đó chính mình trọng thương chưa lành, thúc phụ cùng huynh trưởng ra sức khuyên can, đến khi huynh trưởng tự mình đi một chuyến đến Vân Mộng, mang về lời hứa của Giang Vãn Ngâm, để tên kia chiếu cố đứa bé ba năm nữa rồi sẽ để y đến mang về thì hắn mới bằng lòng nhượng bộ.

Bây giờ cuối cùng cũng đem được người đón trở về. Hài tử còn nhỏ như vậy, chắc chắn hắn sẽ toàn lực chiếu cố nàng, không để nàng phải có nửa điểm uỷ khuất.

Trong lòng tâm tư xoay chuyển, hắn nửa quỳ trước mặt hài tử đang vận một thân Lam thị y phục, nhẹ giọng nói

"Gọi ta phụ thân"

Nguỵ Anh, đây là nữ nhi của chúng ta. Ta xem nàng như trân bảo.

Ngươi...chừng nào thì có thể về nhìn nàng một cái?

Chương 4

Lam Tích Vụ nhìn y, y để nàng gọi y là phụ thân, cũng chính là thừa nhận thân phận của nàng. Thế là, nàng cũng không nhăn nhó mà kêu một tiếng phụ thân, kêu đến ngọt. Y khẽ vuốt cằm nàng, sau đó đứng lên, mang nàng ngồi trên ghế đá ngoài sân.

"Ở có gì không quen thì nói với vị phu nhân chiếu cố ngươi"

"Ân"

"Mấy ngày nữa cùng đồng niên đệ tử đến Trúc thất nghe giảng, sẽ có Cô Tô Lam thị tiên sinh chỉ giáo ngươi"

"Ân"

"Có gì muốn hỏi, đến Tĩnh Thất tìm ta"

"Ân"

Một phen tìm hiểu, Lam Tích Vụ đối với thân phận của mình có chút nhận biết. Vị trước mắt này là phụ thân của nàng, tên Lam Vong Cơ, Cô Tô Lam thị dòng chính, là thân đệ đệ của gia chủ đương nhiệm, không quan tâm bất kì điều gì mang nữ nhi xa cách sáu năm đón trở về. Mà thân phận của mẫu thân nàng cũng sáng tỏ

Di Lăng lão tổ Nguỵ Vô Tiện

Đại ma đầu người người đòi đánh đòi giết.

Tính theo thời gian, hẳn khi nàng vừa đầy tháng không bao lâu đã mất đi mẫu thân. Nghĩ đến điều này, Lam Tích Vụ vẫn là trưng ra bộ mặt lãnh đạm. Nàng đối với mẫu thân không có một chút kí ức nào, nhưng không có nghĩa là nàng thấy mẫu thân mình bị kẻ khác dèm pha mà thờ ơ. Coi như người kia thực sự tội ác tày trời, nhưng là chính người kia đưa nàng tới cõi đời này, vậy là đã quá đủ để nàng cảm kích. Mà vì phần cảm kích này, nàng muốn tất cả những kẻ bôi nhọ người vĩnh viễn im lặng, vĩnh viễn.

Lam Tích Vụ thờ ơ, mà Lam Vong Cơ đang ngồi trước mặt nàng tựa hồ phát hiện ra, hạ mắt nhắc nhở:

"Lệ khí quá nặng"

Lam Tích Vụ một lần nữa ngầng đầu nhìn y, hai cặp mặt tương tự nhìn nhau. Một lúc sau, nàng gật đầu, tạm thời đè xuống ý nghĩ mới nảy ra khi nãy.

Nàng còn rất yếu. Nàng cần mạnh mẽ hơn.

Bất quá...

"Đối với phụ thân, mẫu thân là người như thế nào?"

Lam Tích Vụ nhìn người trước mắt, nàng không đọc được suy nghĩ của y, nhưng y là bị nàng hỏi một câu như vậy, nhất thời sửng sốt. Một lúc sau, nàng mới nghe được câu trả lời của y, thanh âm rất nhẹ, theo làn gió lạnh lẽo cuốn đi.

"Hắn rất tốt"

Vậy là, phụ thân là thích mẫu thân.

"Ân"

Nàng giật đầu đồng tình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro