69

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

69.

Tiếp tục đi thêm khoảng thời gian một nén nhang nữa, cuối cùng mọi người cũng nghe thấy tiếng suối chảy róc rách, tất cả đều thở phào một hơi nhẹ nhõm. Bốn phía đều có rừng rậm cây cỏ um tùm, chỉ duy nhất bên cạnh bờ suối là có một bãi cạn để đặt chân. Ngụy Vô Tiện tìm một chỗ thích hợp để mọi người nghỉ ngơi, lại sắp xếp tu sĩ có tu vi cao canh phòng bốn phía. Bận bịu một hồi, hắn mới lấy lương khô rồi chạy đến bên cạnh Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ đứng ở rìa rừng cây, đang giơ một tay về phía trước, mà khi Ngụy Vô Tiện đến đây, vừa lúc nhìn thấy có một con đom đóm màu lam lập lòe vài cái trong lòng bàn y rồi lẳng lặng tắt ngúm. Thời điểm Ngụy Vô Tiện trở lại Liên Hoa Ổ, lúc vừa phân hóa xong, từng thư từ tới lui với Lam Vong Cơ, mà lần này dọc đường đi cũng thấy y sử dụng vài lần, nhận ra đó là thuật truyền tin của Lam gia, lại thấy vẻ mặt Lam Vong Cơ ngưng trọng, cũng không khỏi nhíu mày theo:

"Vẫn chưa có tin tức từ nhánh Giáp sao?"

"Không có." Lam Vong Cơ lắc lắc đầu.

Chuyện xảy ra bất ngờ, lại không nắm rõ tình hình, trong chốc lát Ngụy Vô Tiện cũng không nghĩ ra cách khác: "Chờ thêm lát nữa, ngươi ăn tạm chút gì đó trước đi đã."

Núi rừng tĩnh mịch, dễ tạo ra động tĩnh, mọi người cũng không dám phát ra âm thanh quá lớn, chỉ tụm năm tụm ba ngồi vây quanh thành một vòng tròn, nhỏ giọng thì thầm với nhau. Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện tuần tra một vòng, thấy không có gì khác thường, mới tìm một chỗ có tầm nhìn rộng rồi ngồi xuống. Ngụy Vô Tiện mở gói bọc ra rồi đưa cho Lam Vong Cơ một cái bánh bột ngô, chính hắn cũng gặm một cái, vừa ăn vừa phân tích:

"Mất liên lạc, quá nửa là gặp chuyện bất trắc... Nhưng mà nhánh Giáp đều là tinh nhuệ, theo lý mà nói, cho dù có gặp Ôn gia, dựa vào thực lực của bọn họ, cũng không đến mức tất cả đều mất liên hệ. Việc này cũng quá kỳ lạ rồi, không phải là nhánh Giáp đã quên trả lời đấy chứ?"

Duy trì liên lạc với Lam Vong Cơ, là một người thân tín trong Lam gia, đương nhiên không có khả năng phạm phải sơ suất như vậy. Lam Vong Cơ ngẫm nghĩ, nói:

"Nhánh Giáp đều là tinh nhuệ, nhưng quân Ôn phái đến, cũng có thể là một nhánh quân tinh nhuệ."

"Quân tinh nhuệ của Ôn gia đều đang còn ngồi ngốc ở Giang Lăng, đạo quân được điều động kia cũng chưa tới mà, dọc đường vẫn có thám tử của chúng ta nhìn chằm chằm chúng mà." Ngụy Vô Tiện nhắc nhở.

"Nếu như..." Lam Vong Cơ trầm ngâm một lát, chậm rãi nói: "Ôn gia còn điều động một nhánh quân khác..."

"Điều này không có khả năng." Ngụy Vô Tiện nói chắc như đinh đóng cột: "Ngươi cũng biết Giang thúc thúc phái bao nhiêu thám tử ra ngoài mà, cái này gần như là giăng thiên la địa võng rồi, hẳn là không có gì sai sót đâu. Hơn nữa hiện giờ Ôn Triều bị thương đến mức đó, có thể giữ lại mạng đã là rất giỏi rồi, lấy đâu ra sức lực mà điều binh khiển tướng, bên cạnh gã cũng chỉ có một mình Ôn Trục..."

Ngụy Vô Tiện nói còn chưa hết câu đã lập tức dừng lại, dùng vẻ mặt kinh ngạc mà nhìn Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ gật gật đầu, ánh mắt nặng nề mà nói tiếp câu Ngụy Vô Tiện đang bỏ dở: "Ôn Trục Lưu."

Ôn Trục Lưu là một kẻ hầu cận có năng lực của Ôn Triều, nếu như không có tình huống đặc biệt, tuyệt đối sẽ không rời khỏi Ôn Triều nửa bước. Nghe nói ngày ấy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, Ôn Triều bị Tất Phương tấn công rồi thương nặng, nằm tĩnh dưỡng cho đến tận bây giờ, Ôn Trục Lưu tự nhận bản thân thất trách, chịu phạt, từ đó về sau không rời Ôn Triều dù chỉ một tấc.

Bởi vậy, lúc trước khi bọn họ tra xét, đều nhận được tin tức là Ôn Trục Lưu canh giữ bên cạnh Ôn Triều, mà Ôn Triều còn đang dưỡng thương ở Giang Lăng. Trong những tin tức lần này báo lại cho Giang Phong Miên, cũng chỉ nhắc đến chuyện có một đội tinh binh của Ôn gia được điều động, chứ chưa hề đề cập đến chuyện Ôn Trục Lưu đang ở đâu. Nếu Ôn gia không chỉ điều động một đội tinh binh, mà Ôn Trục Lưu đã sớm lẫn tránh tai mắt của kẻ khác, che giấu một đội tinh binh khác, nhân cơ hội này tấn công chặn giết, tình hình sẽ khác đi rất nhiều.

Tu vi của Ôn Trục Lưu cũng không được tính là cao nhất, dường như toàn bộ tiếng tăm từ trước đến nay đều dựa hoàn toàn vào việc tu được một môn tà thuật. Gã có thể dùng lực của một chưởng hóa mất Kim đan của kẻ địch, tu vi của tu sĩ đó sẽ bị phá hủy hoàn toàn, hơn nữa cả đời cũng không chữa trị được Kim đan, bởi vậy Ôn Trục Lưu mới có biệt hiệu là "Hóa đan thủ". Ngoại trừ cái này, gã còn có vài phần mưu lược, Vân Thâm Bất Tri Xứ gặp nạn cháy rụi, có liên quan rất lớn đến gã. Nếu chỉ bằng năng lực của Ôn Triều, tuyệt đối sẽ không lay động được Cô Tô Lam thị dù chỉ một chút, chỉ vì Ôn gia bất thình lình kéo đến, Ôn Trục Lưu lại ra tay trước, hành sự âm hiểm xảo quyệt, làm Lam thị trở tay không kịp, cho nên mới rơi vào kết cục như vậy.

Mà bản thân Lam Vong Cơ còn từng so chiêu với Ôn Trục Lưu, từng nhìn thấy công phu của gã, biết rằng tri thức của gã âm ngoan quỷ quyệt, tuy Lam Vong Cơ là thiếu niên anh tài, nhưng cũng gặp khó khăn trước tên "Hóa đan thủ" nham hiểm này, cho dù dựa vào tu vi cao, tránh thoát được ám chiêu của Ôn Trục Lưu, nhưng nội công của Lam Vong Cơ cũng xảy ra vấn đề, hôn mê bất tỉnh. Lam gia gặp nạn, rồi Lam Vong Cơ rơi vào mê man, Ngụy Vô Tiện đều chứng kiến tất cả, mỗi khi nhớ đến Ôn Triều và Ôn Trục Lưu đều nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận ngày thu phục Tất Phương thì Ôn Trục Lưu không ở đó, nếu không nhất định hắn sẽ trả lại toàn bộ cho gã. Hiện giờ nghe thấy Lam Vong Cơ nhắc đến tên Ôn Trục Lưu, một cục tức này của Ngụy Vô Tiện lại xông thẳng lên đỉnh đầu, đến nói cũng gần như không rõ câu:

"Gã làm sao...! Gã làm sao...?!"

Hắn vừa hoảng hốt lại vừa tức giận, đầu óc choáng váng quay cuồng, tận đến khi Lam Vong Cơ cầm lấy cổ tay hắn, hắn mới có thể hít vào một hơi thật sâu rồi thở dốc hai nhịp, ép buộc bản thân tỉnh táo lại, hỏi:

"Ngươi đã từng so chiêu với Ôn Trục Lưu, nếu, nếu gã thật sự dẫn quân đi chặn nhánh Giáp, thì phải làm sao bây giờ? Chúng ta có mấy phần thắng?"

Vừa nãy Lam Vong Cơ rõ ràng là đã suy nghĩ qua về vấn đề này, nghe xong câu hỏi của Ngụy Vô Tiện, y lắc lắc đầu đáp: "Không biết. Người này hành sự nham hiểm, hơn nữa cho dù còn chưa thám thính rõ được thực lực của nhánh quân Ôn mà gã dẫn dắt, nhưng tu vi chắc chắn sẽ không thấp, khó mà dự đoán được tình hình."

Đúng rồi." Ngụy Vô Tiện đi quanh quẩn tại chỗ vài vòng, lại quay về trước mặt Lam Vong Cơ: "Hiện giờ tin từ nhánh Giáp còn chưa truyền về, chắc chắn đã gặp trở ngại, hơn nữa còn là một trở ngại mà bọn hắn không thể giải quyết được, cho dù có phải là Ôn Trục Lưu hay không, chúng ta đều phải đi thăm dò rõ ràng.

"Vấn đề quan trọng nhất, là xác nhận xem lúc này nhánh Giáp đang ở chỗ nào." Lam Vong Cơ thả chiếc bánh bột ngô xuống, lại mở tấm bản đồ kia ra: "Nhánh Giáp bắt đầu mất liên lạc ở chỗ này."

Ngụy Vô Tiện ghé lại gần xem xét, chỗ Lam Vong Cơ chỉ, chính là chỗ mai phục lúc trước đã bàn bạc kỹ với nhánh Giáp. Dựa theo giao hẹn, mỗi lần nhánh Giáp đi đến chỗ mai phục, đều sẽ truyền tin liên lạc với Lam Vong Cơ, để tiện phối hợp với nhau.

"Vậy thì bắt đầu tìm kiếm từ chỗ này." Ngụy Vô Tiện gật gật đầu: "Khoảng cách cũng không xa lắm, nếu như ngự kiếm qua đó, chưa uống xong một chén trà thì đã đến nơi rồi. Nếu như thật sự gặp phải tình huống gì đó, đi đi về về cũng kịp thời xin giúp đỡ."

" "Giúp" kiểu gì?" Ngụy Vô Tiện vừa dứt lời, Lam Vong Cơ đã lập tức mở miệng hỏi.

Lam Vong Cơ vừa hỏi như vậy, làm cho Ngụy Vô Tiện sững sờ ngay tại chỗ, lại giương mắt nhìn quanh, mọi người ở nhánh Bính đã nghỉ ngơi tương đối ổn thỏa rồi, đều bắt đầu đứng dậy thu dọn, chỉ chờ đợi bọn họ ra lệnh một tiếng, là có thể tiếp tục lên đường.

Nhưng mà một nhánh tu sĩ này, vốn còn cần hai nhánh còn lại che chở bảo vệ, thì sao có thể đi giúp đỡ cứu viện nhánh Giáp được đây?"

Ngụy Vô Tiện nhìn nhóm người trước mặt, trong lòng rối bời, còn chưa nghĩ ra biện pháp, có một ý nghĩ bất chợt xuất hiện trong đầu hắn như sấm sét giữa trời quang, vội vàng bắt lấy tay áo Lam Vong Cơ, vội vàng hỏi:

"Nơi nhánh Giáp mai phục, làm sao mà quân Ôn biết được?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro