Phần 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mong thư tới tay người bình an.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là nên gọi ngươi một tiếng A Trạm. A Trạm hảo, giới thiệu trước một chút, ta là ngươi, hay nói cách khác, ngươi là ta của tuổi niên thiếu, ta lại là ngươi của tuổi trung niên, giải thích như vậy chắc là ngươi sẽ dễ hiểu hơn nhỉ.

Đừng hoảng khi đọc được bức thư này, kỳ thực ta cũng không biết ngươi có thể nhận được bức thư này hay không, bởi vì ngoài xuyên qua thời gian còn phải vượt quá trăm sơn ngàn thủy, non nước trập trùng.

Lúc này thật sự đã là giữa đêm khuya, ngươi không cần hoài nghi, cũng đã qua thời gian nghỉ ngơi của gia quy, chỉ là ta không ngủ được. Trước đây khi đi ngủ có cơ duyên gặp được ngươi ở trong mơ, bỗng nhiên nghĩ đến muốn viết cho ngươi bức thư này.

Không biết ngươi giờ này đang làm gì, vẫn đang bế quan hay là đã hợp quy củ đi vào giấc ngủ, muốn hỏi ngươi rằng ngươi có nằm mơ không, ở trong mơ lại có bình an.

Ta vừa đón sanh thần lần thứ bốn mươi lăm, ngươi ở trong mộng của ta chỉ vừa tròn mười sáu, mười sáu tuổi, chính là độ tuổi tốt đẹp nhất, tốt đẹp đến mức hết thảy mọi chuyện còn kịp cứu vãng.

Ngươi biết không, tương lai đã xảy ra rất nhiều chuyện, vui mừng, bi thương, biệt ly rồi gặp lại, được gặp gỡ rất nhiều người, cũng đã đánh mất rất nhiều người.

A Trạm, đầu tiên ta muốn nói với ngươi một từ thật xin lỗi, nếu có thể ta vẫn mong ngươi vĩnh viễn sẽ là thiếu niên vô tư lự không việc gì phải lo âu, chỉ là ta muốn lấy kinh nghiệm của người từng trải giảng giải cho ngươi vài chuyện.

A Trạm, đáng tiếc, đôi khi trưởng thành là chuyện sẽ xảy ra chỉ trong một đêm, ta mong ngươi sẽ nhanh chóng trưởng thành hơn, trưởng thành càng nhanh thì nuối tiếc sẽ càng ít.

A Trạm, ta tiếc nuối nhiều chuyện như thế, nhiều đến mức, đặt bút xuống lại khổ sở không biết trước tiên nên kể cho ngươi nghe về chuyện gì.

Ngươi khả năng sẽ không hiểu rốt cuộc ta nuối tiếc cái gì, mà ta hy vọng ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không hiểu.

A Trạm, ta nói ngươi nghe, Vân Thâm sẽ có một thiếu niên tên Ngụy Anh từ Vân Mộng đến cầu học, ngươi giữ hắn ở lại đi.

Nói trộm cho ngươi biết một tin, thiếu niên này là người tương lai của ngươi, cũng tức là đạo lữ của ta vào giây phút này.

Ta biết có thể ngươi sẽ rất kinh ngạc, thậm chí trong lúc nhất thời khó có thể tiếp thu, nhưng mong ngươi tin ta, ta sẽ không lừa ngươi.

Lòng ta ái hắn, cũng chỉ tâm duyệt hắn, ta tiếc nuối năm đó cầu học đã không làm theo tiếng lòng của chính mình giữ hắn ở lại, cho nên sau này đã phải ly biệt thật nhiều năm.

Mà nhiều năm đó, suýt chút nữa đã là cả một đời.

A Trạm, ly biệt thật sự rất đau khổ, mong ngươi sẽ không phải trải qua.

Ban đêm trời lạnh, không biết chút nữa tuyết có rơi hay không, ánh nến đã tàn đến quá nửa nhưng ta vẫn không hề cảm thấy buồn ngủ dù chỉ một chút, có lẽ là do Ngụy Anh dẫn theo tiểu bối ra ngoài đêm săn vẫn chưa trở về.

A Trạm, Lam Thị bây giờ rất tốt, chỉ là ta của năm bốn mươi lăm tuổi đã không còn phụ thân, rất lâu trước kia đã không còn.

Lâu đến mức nhìn lại đã là xa cách hai mươi năm, lâu đến mức dường như ta cũng không còn nhớ rõ bộ dạng trước kia của phụ thân nữa rồi.

A Trạm, ngươi thay ta đi thăm phụ thân đi, cũng có thể hay không cố gắng kiềm chế sự ngượng ngụng, thay ta ôm phụ thân một cái, nói với phụ thân rằng, ta rất muốn phụ thân.

A Trạm, ta rất muốn phụ thân.

Ngươi biết không, sau này bởi vì đủ loại lý do, không thể nhìn mặt phụ thân lần cuối chính là vết thương lòng sâu nhất của ta, thân là con cái, phụ thân ly thế mà cả ta cùng huynh trưởng đều không thể ở bên cạnh, ta hối hận lắm.

Lúc đó trước khi Ôn Thị Chi Chinh bắt đầu, ta bị nhốt ở trong động Huyền Vũ, huynh trưởng lưu lạc bên ngoài không rõ tung tích, cũng không biết hắn đã chịu khổ bao nhiêu, sau này ta có hỏi qua, huynh trưởng cũng chỉ cười cười mà không nói gì.

A Trạm, cũng vào chính lúc này, huynh trưởng kết giao với một người, mà ta không thích người này. Hắn đối với huynh trưởng chưa bao giờ thật sự chân thành, cái gì cũng đặt lợi ích lên hàng đầu, bụng đầy mưu mô tính kế.

Huynh trưởng hắn trời sinh đã là thiên chi kiêu tử*, nếu được, ta nguyện thay hắn gánh vác hết mọi đau khổ, ta cũng từng nghĩ, nếu như lúc đó ta mạnh mẽ hơn chút nữa, liệu ta có thể bảo vệ chu toàn cho Lam Thị, phụ thân cùng huynh trưởng hay không.

(*: được sủng ái mà lớn lên, mình không tìm được câu gì phù hợp nên để luôn câu gốc)

Mà người ta luôn đặt ở đầu quả tim, nhớ tới liền đau như vạn tiễn xuyên tâm, xâm nhập vào tận trong xương cốt thiếu niên, có thể hay không có được hạnh phúc sớm hơn một chút.

Chỉ là khi đó kéo dài đến tận sau này đã phát sinh ra rất nhiều chuyện, ta lại không hề hay biết một chút gì, mỗi con đường đi qua đều sẽ vương mùi máu.

A Trạm, hiện tại đã quá trễ, những gì ta muốn đều đã không còn kịp nữa rồi, ngươi vẫn còn ở độ tuổi tốt đẹp nhất, xin hãy tha thứ cho ta, mong muốn ngươi gánh vác tất cả dù tuổi còn nhỏ.

Những câu chuyện đau khổ biệt ly, những lời từ biệt chưa kịp nói, trước đây ta cho rằng khoảng cách đôi bên cũng chỉ giống như một cái xoay người, không hề hay biết rằng, xoay người một cái lại chính là vĩnh biệt.

A Trạm, ta của năm mười mấy tuổi không biết sẽ trông như thế nào, quá lắm cũng chỉ mới qua có hai mươi chín năm, ta cũng đã không còn nhớ rõ ta của năm đó là bộ dạng gì.

Có phải vẫn là khẩu thị tâm phi, trầm mặc ít nói? Hay là giống như ông cụ non, gương mặt không hề có tí cảm xúc.

Ngươi hãy cười nhiều lên đi, đối với phụ thân cùng thúc phụ, đối với huynh trưởng, đối với Ngụy Anh. Nhưng nếu ngươi thật sự ngượng ngùng, ta cũng sẽ không miễn cưỡng.

A Trạm, bên ngoài tuyết đã rơi, nơi này của ta cũng đã tới ngày Tết, Nguỵ Anh ngày mai sẽ trở về nhà, không biết hắn sẽ mang theo món đồ chơi gì về.

Ngươi có điều không biết, mỗi khi hắn trở về đều sẽ mang theo một ít kỳ quái nhưng cũng có chút thú vị đồ vật, quăng đầy một gian phòng nhỏ, ta đều đi theo vừa nhặt vừa đặt tên cho chúng nó, chỉ là Ngụy Anh không hề hay biết mà thôi.

Cũng có những khi hắn kể ta nghe về những câu chuyện trải qua lúc đêm săn, ánh mắt hắn lấp la lấp lánh, giống như rơi xuống cả một dãi ngân hà.

Hắn cùng ngươi và ta bất đồng, hắn yêu cười, mỗi lần cười đuôi mắt sẽ cong cong, mặt mày xán lạn lại không thiếu chút ôn nhu ẩn hiện đặc trưng của riêng hắn.

A Trạm, nếu ngươi gặp qua ắt cũng sẽ bị hắn thu hút.

A Trạm, huynh trưởng sau lại bế quan thật lâu, nhưng cũng may mắn hắn và phụ thân không giống nhau, cuối cùng vẫn đau lòng ta, không nỡ đem gánh nặng của Lam Thị đè nặng lên vai ta.

Hắn hiện giờ cũng đã cưới vợ sinh con, cháu trai thật đáng yêu, có thể là do di truyền từ huynh trưởng, cháu trai không hề sợ hãi ta, ngược lại còn thích dính lấy ta, muốn ta ôm hắn, cười lên lại giống như tiểu thiên sứ.

Thúc phụ cũng thực tốt, chỉ là có thêm vài nếp nhăn, tóc cũng có thêm vài sợi trắng, nói nhỏ cho ngươi biết, thúc phụ thật sự độc thân cả đời, ngươi kêu huynh trưởng đi gặp phụ thân cùng thương lượng một chút đi *thở dài* rốt cuộc thúc phụ là đệ đệ của hắn, nên tóm lại vẫn là hắn tới nói chuyện thì hơn.

Chân trời đã điểm chút ánh sáng, ta cũng chuẩn bị phải rời giường, bức thư này viết đến đây đi, ta cũng không biết ngươi đọc xong có thể hiểu hay không, ta cảm thấy ta đã viết rất nhiều, lại cũng giống như chưa hề viết cái gì.

A Trạm, cuối cùng nguyện ngươi hết thảy an toàn, đúng rồi, người mà huynh trưởng gặp tên là Mạnh Dao, sau lại sửa tên thành Kim Quang Dao, nếu như gặp phải, hãy để ý hắn cùng huynh trưởng tiếp xúc.

Giang thị đối với Ngụy Anh cũng giống như Mạnh Dao đối với huynh trưởng, A Trạm, ngươi gánh nặng đường xa, cố gắng lên thiếu niên.

Đến từ Lam Vong Cơ năm bốn mươi lăm tuổi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro