chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

[ Kim Tử Hiên đứng gần nhất, cố nén lửa giận, vén vạt áo, nắm lấy một cây mây đặc biệt to khoe, không chút đắn đo nhún người, nhảy xuống hang ngầm sâu không thấy đáy.

Lần này trái lại, Ngụy Vô Tiện có thể hiểu được tâm trạng của hắn. Dù bên trong hang này có yêu ma quỷ quái gì, đối mặt với chúng nó, cũng tuyệt đối dễ chịu hơn khi đối mặt với đám người Ôn Triều. Lại để đôi cẩu nam nữ này làm tổn thương hai con mắt của mình thêm giây phút nào nữa, e là sẽ không dằn được mà sống máimất thôi!

Những người còn lại đi theo sau hắn, lần lượt tiến vào hang ngầm.

Những con cháu thế gia bị cưỡng ép triệu tập đã giao nộp hết kiếm, chỉ đành phải chậm rãi leo xuống. Cây mây dán vào vách đất mà sống, thô to như cánh tay trẻ con, rất là rắn chắc. Ngụy Vô Tiện vừa bám nó chầm chậm hạ thấp xuống, vừa âm thầm tính toán dưới đất có bao sâu.

Đại khái trượt hơn ba mươi trượng, lúc này lòng bàn chân mới chạm vào mặt đất.

Ôn Triều ở phía trên gọi vài tiếng, xác định dưới đó an toàn, lúc này mới đạp lên kiếm của gã, ôm eo Vương Linh Kiều, ung dung ngự kiếm hạ xuống. Chốc lát sau, môn sinh Ôn thị và đám tôi tớ dưới tay hắn cũng nhao nhao hạ xuống.

………………

Người hầu Ôn gia thấy thế liền chuẩn bị mạnh mẽ trói người, Kim Tử Hiên nói: "Đủ liễu không có, làm cho người bên ngoài làm cho ngươi thịt thuẫn còn chưa đủ, hiện tại vừa muốn lấy người sống chỉ nhị?"

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc: " Thằng nhãi Kim Tử Hiên này lại vẫn có vài phần nghĩa khí."

Ôn Triều chỉ vào bọn họ, nói: "Đây là muốn tạo phản ? Ta cảnh cáo các ngươi ta dễ dàng tha thứ các ngươi thật lâu. Hiện tại lập tức chính mình động thủ, đem nha đầu kia cho ta trói lại điếu đứng lên! Nếu không ngươi hai nhà mang đến mọi người không cần đi trở về."

Kim Tử Hiên lầm bầm cười lạnh, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện bất vi sở động.

Nhưng mà, một bên có một gã Cô Tô Lam Thị môn sinh nghe Ôn Triều lợi hại, một mực hơi hơi phát run, giờ phút này rốt cục nhịn không được, vọt đi lên, bắt lấy Miên Miên, liền chuẩn bị đưa nàng trói lại.

Lam Vong Cơ mi phong rùng mình, lập tức đánh ra một chưởng, đánh gã văng ra thật xa. Tuy rằng y một câu không nói, khả nhìn xuống kia môn sinh vẻ mặt không giận tự uy, trong mắt ý tứ hàm xúc không cần nói cũng biết: Cô Tô Lam Thị có môn sinh như ngươi, thật là đáng xấu hổ! ]

Mọi người nhìn hành động của Tô Thiệp mà xem thường. Hàu như người Tu chân đều biết Lam gia nổi tiếng quân tử quy phạm, là mẫu mực của tiên môn, ai mà ngờ được lại có một kẻ phản nghịch khoác lớp da ấy. Thật đáng xấu hổ!

Nhiếp Hoài Tang cười lạnh: " Tô Thiệp a, đáng lắm. "

Lam Khải Nhân cùng Thanh Hành Quân đang ngồi uống trà đánh cờ, nhìn thấy hành vi của Tô Thiệp lập tức đỏ bừng quát : " Tên này...tên này....sao Cô Tô Lam thị lại có loại mọi sinh bại hoại như vậy. Hắn là kẻ nào? Hi Thần! Tìn rồi đuổi hắn ra khỏi Lam thị! "

Lam Hi Thần nụ cười sượng trân nhìn thủy kính rồi nhìn Lam Khải Nhân nói: " Thúc phụ, người này lúc Ma tộc xâm lấn đã bị đuổi khỏi Lam thị. "

Lam Khải Nhân kinh ngạc: " Đuổi rồi? "

Thanh Hành Quân cười nói: " Khải Nhân quên rồi sao, mới lúc đầu vị Tô Thiệp này lấy đồng môn làm lá chắn, bị Hi Thần phát hiện nên đuổi đi. Sau Hi Thần đã báo lại cho ngươi a. "

" A? "

Lam Vong Cơ ánh mắt cam hận lại ghét bỏ khi Tô Thiệp xuất hiện, y một mực ôm lấy Ngụy Vô Tiện không buông tay như sợ hãi người trong lòng sẽ lại biến mất lần nữa.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ tay y cười: " Lam Trạm, ta đây a. "

" Ân, ngươi ở. " Y cúi người hôn má hắn.

[ Ngụy Vô Tiện bắt lấy Lam Vong Cơ tay, lại đi đến trước người Miên Miên một chút.

Trong đám người, Giang Vãn Ngâm cũng gắt gao cầm nắm tay, ý tứ hàm xúc không rõ nhìn thấy Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cùng Kim Tử Hiên.

Này trường hợp, chỉ sợ không bao giờ ...chỉ có thể lo thân mình, vọng tưởng còn không có đổ máu.

Ôn Triều giận tím mặt, quát: "Phản ! Giết."

Vài tên Ôn Thị môn sinh rút ra trường kiếm, hướng ba người đánh tới. Hóa Đan Thủ một mực đứng ở phía sau Ôn Triều vẫn không nhúc nhích, tựa hồ cảm thấy được trường hợp như vậy không đáng để gã ra tay. Điều này cũng đúng, Ôn gia lấy nhiều đối ít, kia ba người còn đều không có vũ khí, Lam gia cònbị thương nặng không lâu, Lam Vong Cơ thân chịu trọng thương, sớm hay muộn phải rơi vào thế hạ phong.

Ôn Triều nhìn thấy thuộc hạ cùng mấy người đấu, tâm tình tốt lắm rất nhiều, cười khinh nói: " Kẻ như vậy, thật sự là đáng chết."

"A." Lại là một tiếng cười lạnh, Ôn Triều quát: "Ai? Là ai đang cười nhạo bản công tử?"

Bên này Ngụy Vô Tiện đang cùng Ôn môn sinh giao đấu  bỗng nhiên quay đầu, trong ánh mắt mang theo khinh thường cùng coi rẻ, câu một bên khóe miệng, cười nói:"Đúng đó, cái loại cậy gia thế làm xằng làm bậy, ức hiếp người khác, tất cả đều đáng chết, không những phải giết, còn phải chặt đầu xuống, để kẻ đó chịu vạn người thóa mạ, cảnh tỉnh đời sau."

Nghe vậy, Ôn Triều quay phắt đầu lại: "Ngươi nói cái gì?"

Ngụy Vô Tiện ngạc nhiên: "Ngươi cần ta lặp lại lần nữa hả? Được thôi. Cái loại cậy gia thế làm xằng làm bậy, ức hiếp người khác, tất cả đều đáng chết, không những phải giết, còn phải chặt đầu xuống, để kẻ đó chịu vạn người thóa mạ, cảnh tỉnh đời sau - nghe rõ chưa?"

Ôn Trục Lưu nghe thấy câu này, như đang đăm chiêu, liếc mắt nhìn Ngụy Vô Tiện. Ôn Triều cáu tiết: "Ngươi lại dám cuồng ngôn vọng ngữ nói mấy lời rắm chó không kêu, đại nghịch bất đạo này!"

Đầu tiên là Ngụy Vô Tiện cong môi "phì" một tiếng, tiếp sau đó, càn rỡ cười phá lên một tràng to.

Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vỗ vai Giang Trừng, vừa cười đến ná thở vừa nói: "Rắm chó không kêu? Đại nghịch bất đạo? Ta thấy là ngươi mới đúng! Ôn Triều, ngươi biết câu vừa nói lúc nãy, là của ai nói không? Chắc là không biết đâu nhỉ, để ta cho ngươi biết luôn. Câu đó chính là đại đại đại danh sĩ khai tông lập tổ dòng chính nhà ngươi - Ôn Mão nói ra đấy. Ngươi vậy mà dám mắng danh ngôn của lão tổ tông nhà ngươi là thứ rắm chó không kêu, đại nghịch bất đạo? Chửi hay lắm, cực kỳ hay! Ha ha ha ha ha ha..."

Mấy ngày qua, lúc Ôn Triều "giáo hoá" bọn họ, còn phân cho mỗi người một phần "Bản ghi chép những tinh hoa của nhà họ Ôn", chép chi chít đầy danh ngôn với sự tích sáng chói loá của các đời gia chủ và danh sĩ Ôn thị, yêu cầu đọc kỹ học thuộc làu, luôn luôn ghi nhớ trong lòng. Ngụy Vô Tiện lật vài lần, muốn mắc ói, đến cả lời thoại như uống ngụm nước nhạt nhẽo vô vị cũng có thể nói tới nói lui mổ xẻ thâm ý ở trong, phét tới mức gió thổi ào ào.

Mặt Ôn Triều lúc đỏ lúc trắng, Ngụy Vô Tiện lại nói: "Đúng rồi, nhục mạ danh sĩ Ôn môn thì có tội gì? Nên phạt thế nào? Ta nhớ là giết không cần luận tội, đúng không? Ừm, tốt đó, ngươi có thể đi chết được rồi."

Ôn Triều không dằn nổi nữa, rút kiếm nhắm hắn mà đâm. Một lần xông tới này, lập tức lao ra khỏi phạm vi bảo vệ của Ôn Trục Lưu.

Ôn Trục Lưu luôn chỉ đề phòng người ngoài công kích, nhưng không hề đề phòng Ôn Triều thình lình làm loạn, cuối cùng không kịp ứng đối. Mà Ngụy Vô Tiện cố ý kích gã, chính là đợi khoảnh khoắc giận dữ mất khống chế này đây. Nụ cười bên môi hắn không giảm, ra tay nhanh như điện, thoáng cái đoạt kiếm đánh ngược lại, chỉ một lần hành động đã áp chế được Ôn Triều!

Hắn một tay tóm Ôn Triều, lên xuống vài cái, nhảy đến trên một hòn đảo đá trên con đầm sâu, kéo khoảng cách, tay còn lại cầm kiếm của Ôn Triều gác lên trên cổ gã, cảnh cáo: "Tất cả đứng yên, còn cử động nữa coi chừng ta cho Ôn công tử của các ngươi đổ máu!"

Ôn Triều gào xé ruột xé gan: "Đừng nhúc nhích! Đừng nhúc nhích!"

Lúc này đám môn sinh vây đánh Lam Vong Cơ với Kim Tử Hiên mới ngưng công kích. Ngụy Vô Tiện quát lên: "Hoá đan Thủ ngươi cũng đừng nhúc nhích! Các ngươi biết tính khí của gia chủ nhà họ Ôn rồi nhỉ, chủ nhân ngươi ở trong tay ta, chỉ cần gã đổ một giọt máu thôi, người nơi này bao gồm cả ngươi, đừng mơ có ai sống!"

………………… ]

Ôn Triều khóc không ra nước mắt quỳ trên đường sỏi, phía sau lưng còn đổ máu do bị roi đánh. Trong lòng gã mắng thầm : " Mẹ nó Ôn Triều kia, rõ ràng lão tử không làm cái gì còn yên yên ổn ổn làm một mỹ nam tử lại bị ngươi hố đến thê thảm thế này. Lão tử mà gặp được ngươi nhất định cho ngươi đẹp mặt!"

Mà gã còn không nhớ rằng, ' Ôn Triều ' kia cũng chính là gã của quá khứ. Nếu biết được chắc lại tự bóp chết bản thân cho rồi không cần Ôn Nhược Hàn và Ôn Húc tức giận mà phạt gã thế này.

" Phốc! " Mọi người nhìn một màn mà cười không ngậm được mồm khen Ngụy Vô Tiện chửi hay lắm. Ai ai nhìn Ôn Triều trong thủy kính mà muốn đánh, cuối cùng cũng có người trị được gã.

Quả không hổ danh Thiên Đạo chi tử!

Hiên Minh Đế nhìn một đoàn hỗn loạn trong thủy kính lo lắng, lúc Huyền Vũ xuất hiện ngài thở ra một hơi. Rốt cuộc mấy năm trước Ngụy Vô Tiện mang theo Lam Vong Cơ trở về còn dãn theo Huyền Vũ, ngày hôm đó toàn bộ người trong hoàng cung trố mắt ra ngắm con vật được mệnh danh là một trong tứ thần thú này.

Nhưng mà Hiên Minh Đế không phát giác, trong thủy kính và bên ngoài là khác nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro