chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam Vong Cơ một đường theo chân đến Bạch thất, y sắc mặt lại càng lạnh lùng. Y biết Bạch thất là năm ngoái huynh trưởng cho người xây nên nhưng không có ai ở. Tưởng chừng chỉ để tu luyện nhưng bây giờ y đã đoán ra.

Bạch thất, chẳng phải Bạch trong Bạch công tử mà huynh trưởng vừa xưng với Ngụy Anh hay sao?

Chính là huynh trưởng xây nên Bạch thất chỉ vì Ngụy Anh?

Y trong lòng bỗng cảm thấy chua xót khó chịu. Từ cảnh trong mơ, y biết y đối với Ngụy Anh luôn có một tình cảm khác lạ. Là tình yêu, vì ngươi mà có. Mặc dù Bạch Anh cùng Ngụy Anh dung nhan nửa khuôn mặt trên có chút không giống, nhưng từ đôi lam bạc ấy y có thể nhìn ra đó là Ngụy Anh của y.

Lam Hi Thần sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Bạch Anh cũng đi ra ngoài, thấy đệ đệ nhà mình đứng ngẩn người trong sân, y ánh mắt có chút phức tạp.

" Vong Cơ? "

" Huynh trưởng. " Lam Vong Cơ thủ lễ.

Lam Hi Thần nâng y lên nói: " Sao đệ lại tới đây. "

" Ta...ta muốn xem vị công tử kia thế nào...dù sao cũng là thúc phụ khiến y như vậy. "

Lam Hi Thần thở dài : " Đệ cùng thúc phụ đừng lo lắng, Bạch công tử từ nhỏ cơ thể đã suy yếu. Không thể chịu kinh nách, ta nghe Hoài Tang kể lại, quả thật thúc phụ có chút quá đáng. Bạch công tử là Kỳ Sơn Ôn thị tam công tử, từ nhỏ được yêu chiều như trân bảo. Toàn bộ Kỳ Sơn không ai dám tạo tiếng động mạnh hay làm chuyện gì khiến Bạch công tử phải bị kinh hách. Nếu không sẽ tái bệnh. "

" Y...họ Bạch? Vong Cơ nghe nói, muội muội của Ôn tông chủ là Tàng Sắc Tán Nhân, có nghĩa tam công tử phải mang họ Ngụy..."

" Bạch công tử quả thật chính là Ngụy Anh, là hài tử của Tàng Sắc Tán Nhân và Ngụy Trường Trạch tiền bối. "

" Vậy vì sao? "

" Chuyện dài lắm, tốt nhất đệ cứ gọi y là Bạch công tử...hoặc...Bạch Anh, Bạch Vô Tiện. "

Lam Vong Cơ lẩm nhẩm trong miệng: " Bạch Anh..." Bạch Anh sao? Sao ta cảm thấy cái tên này có điểm quen thuộc. Từ đâu nghe tới.

Lam Hi Thần liếc nhìn Lam Vong Cơ nói: " Nói thật, Lam thị nợ Bạch công tử. "

Y nhíu mày nghi hoặc: " Chuyện của mẫu thân đều là nhờ Bạch công tử mới có thể đến hôm nay. "

" Huynh trưởng! "

" Ta năm đó đi tìm Bạch công tử, sau được công tử chỉ dẫn điều tra án oan của mẫu thân. Sau mẫu thân bị bệnh, ta gửi thư tín cầu Bạch công tử. "

" Cho nên....vì sao huynh trưởng không cho Vong Cơ biết? "

Lam Hi Thần lắc đầu : " Lam thị mấy năm đó loạn thành một đống, ta đương nhiên không thể nói ta cùng Ôn thị có quan hệ được. "

Lam Vong Cơ cúi đầu, hai người đứng trước Nguyệt thất, y mới mở miệng: " Mỗi tháng huynh trưởng sẽ không ở nhà mấy ngày là đến Kỳ Sơn? "

Nhận được cái gật đầu của huynh trưởng, lòng y nặng trĩu: " Ta nhận làm quản gia cho Bạch công tử, để trả ơn..." Sau Lam Hi Thần sở giác ra gì, lại hỏi: " Vong Cơ? Đệ đã biết những chuyện gì? "

Lam Vong Cơ cũng không nói, chỉ cùng huynh trưởng vào trong. Y mới dám nói: " Kỳ thật...đêm qua Vong Cơ có một giấc mơ. "

" Mơ? "

Y gật đầu, sau đó kể ra toàn bộ những gì giấc mơ đó. Lam Hi Thần sắc mặt căng lên, y uống miếng trà mới nói: " Vong Cơ...thật ra giấc mơ đó đều là sự thật! "

Lòng y chấn động mở to mắt nhìn huynh trưởng nhà mình.

" Kỳ thực, huynh trưởng là người hồi tưởng, đã trải qua một thời kỳ mà đệ đã kể. "

" Cho nên...cho nên...." Lam Vong Cơ nói không thành lời.

" Vong Cơ, Cô Tô Lam thị đại sai, huynh trưởng đại sai. Khiến cho một người xích tử chi tâm rơi vào bùn lầy tuyệt vọng, hại gia tộc. Ta..ta nghe A Tiện ý tứ, chính là những người ở Thượng giới đều rất chán ghét chúng ta. "

" Thượng giới? "

" Là nơi thần tiên sống. Năm đó thiên phạt, nếu không có Bạch công tử cầu tình Thiên Đạo, huynh trưởng cũng sẽ không có cơ hội sửa đổi. "

Lam Hi Thần nhìn đệ đệ câm như hến đến đau lòng.

A Tiện, ta biết chúng ta có duyên không phận, không thể cùng ngươi thành đạo lữ, vậy ngươi vĩnh viễn đều là em dâu của ta. Như thế cũng tốt.

" Vong Cơ, nhớ đối xử tốt với A Tiện. Đừng để quá khứ lại tái diễn. Y khổ lắm. "

" Vong Cơ...Vong Cơ sẽ. "

Lam Vong Cơ cùng Lam Hi Thần hàn huyên kể đầu đuôi mọi chuyện xong, y cũng rời khỏi Nguyệt thất. Vừa hay trên đường trở về lại gặp Lâm Giai Kỳ cầm theo mội hộp giấy nhỏ. Y kinh ngạc nhưng vẫn giữ quy phạm hành lễ: " Mẫu thân. "

" A Trạm a? Đã tan học từ lâu, sao bây giờ mới trở về? "

" Vong Cơ theo huynh trưởng đến thư phòng tán gẫu, mới trở về. "

" Thì ra là vậy. A Trạm có thể chưa dùng bữa đi, nhớ ăn sớm một chút. "

" Mẫu thân định đi đâu sao? "

Lâm Giai Kỳ mỉm cười: " Ta nghe Khải Nhân nói cầu học có hài tử của Tàng Sắc muội muội nên ta muốn đi xem đứa nhỏ. "

" Mẫu thân, là đi thăm Ngụy Anh? "

Lâm Giai Kỳ gật đầu: " Nhưng ta đều không tìm thấy ai có họ Ngụy trong danh sách học sinh cả. "

Lam Vong Cơ cúi đầu rồi lại nhìn nàng nói: " Theo Vong Cơ nhớ, hơn mười năm trước Kỳ Sơn Ôn thị phát ra thông cáo, tìm thấy nhi tử của muội muội thất lạc Tàng Sắc Tán Nhân, nhận về Ôn thị làm tam công tử, tam công tử thiên tư hơn người gọi Bạch Anh. "

" Bạch Anh? Sao lại là họ Bạch, chẳng phải phu quân A Nguyệt là Ngụy Trường Trạch hay sao? "

" Chuyện đó Vong Cơ không rõ. "

" Hảo, vậy A Trạm nhanh chóng nghỉ ngơi, ta đi tìm đứa nhỏ. "

" Mẫu thân, Bạch Anh ở Bạch thất."

Nhận được cái gật đầu của nàng, y cũng thi lễ rời đi. Lâm Giai Kỳ theo chỉ dẫn của hài tử đến Bạch thất.

Mà trong Bạch thất, một mảnh u buồn lo lắng. Ôn Triều, Ôn Ninh, Nhiếp Hoài Tang thủ trực bên người Bạch Anh không rời, sợ vị này sẽ lại xảy ra chuyện. Lại nghe thấy tiếng gõ cửa, cứ nghĩ là Lam Hi Thần tới. Nhiếp Hoài Tang đi ra mở cửa, chỉ thấy một vị nữ nhân khuynh quốc mặc y phục dòng chính Lam gia, chính là y phục tông chủ phu nhân. Nhiếp Hoài Tang ngẩn người hành lễ: " Lam phu nhân. "

Lâm Giai Kỳ mỉm cười: " Hoài Tang, ngươi cùng Hi Thần tình như thủ túc, không cần câu nệ. "

Nhiếp Hoài Tang cười ngây ngô, mời nàng vào trong. Hai vị họ Ôn nhìn nữ nhân xa lạ tiến vào cũng kinh ngạc hỏi Nhiếp Hoài Tang. Thấy gã giới thiệu đây là Lam phu nhân, là thê thẻ của Thanh Hành Quân cũng gật đầu chào hỏi một chút.

Sau tấm bình phong, một tiếng ho nhàn khàn vang lên, Ôn Ninh nhanh chống cầm theo ly nước chạy vào bên trong: " Công tử, ngươi tỉnh rồi! "

" A Tiện! " Nhiếp Hoài Tang và Ôn Triều cũng đi vào.

Bạch Anh nhíu mày vuốt nhẹ cổ họng nói: " Ta làm sao vậy?"

Ôn Triều nghe hắn hỏi lại bức mình lên án: " Hừ, còn sao nữa. Đệ bị Lam Khải Nhân đó dọa đến mức thổ huyết còn gì, nếu A Tang không nhanh chóng cho đệ dùng dược kịp thời, là đệ ngày mai mới có thể tỉnh đấy! "

Bạch Anh chép miệng liếm môi có chút khô nói: " Hoài Tang, ngươi lúc nào cũng phải mang thuốc đi? "

" Ta lúc nào cũng phải phòng hờ, ai bảo Nhiếp Hoài Tang ta là thư đồng của tiểu xinh đẹp chứ. Lam lão tiên sinh cũng thật quá đáng! Lại chọc đến tiểu xinh đẹp của chúng ta đến như vậy."

Ôn Ninh có chút ngượng ngùng nói: " Nghe nói tiên sinh cổ hủ cũ kỹ, thật không ngờ lại đến mức như vậy. Còn ném đồ lung tung. "

Nhiếp Hoài Tang quạt quạt : " Hừ, còn không phải. Ta ít khi tiếp xúc với Lam Vong Cơ, cho dù bên ngoài đồn thổi hắn so với lão tiên sinh còn đáng sợ hơn nhưng Lam Vong Cơ sẽ không phải là người thích cùng người khác loạn đánh. Lão tiên sinh làm ta thất vọng quá a! "

Ôn Triều chậc lưới, Bạch Anh từ bình phong nhìn ra bên ngoài: " Bạch thất có khách? "

Ôn Triều gật đầu: " Chính là Lam phu nhân đến thăm. "

Bạch Anh ngồi dậy, tay vịn lấy tay Ôn Ninh nói nhỏ: " Nói xấu người ta trước mặt nhân gia, các ngươi chán sống rồi. "

" A? "

Bây giờ ba người mới nhớ tới còn có người đang ở bên ngoài a! Làm sao bây giờ?

Ôn Ninh đỡ hắn đi ra gian ngoài. Hắn thấy Lam phu nhân ngồi đó cũng chỉ chào hỏi, không thể làm lễ. Điều này cũng là đặc quyền Thượng giới cho hắn. Lâm Giai Kỳ cũng không để ý nói.

" Ngươi là hài tử của A Nguyệt? "

" Lam phu nhân biết mẫu thân ta? "

Nàng cười dịu dành nói: " Ta lúc còn trẻ từng cùng A Nguyệt kết bạn đêm săn thành tri kỉ. Lúc đó a, A Nguyệt còn nói nếu sau này sinh hài tử sẽ lập hôn ước cho chúng. Chỉ tiếc ta không đợi được muội ấy. " Ôn Triều vừa uống ngụm nước lập tức phun ra ngoài. Quạt xếp trên tay Nhiếp Hoài Tang rớt xuống đất vang lên một tiếng. Còn miếng bánh trên tay Bạch Anh cũng rơi ra bàn. Bốn người ngơ ngác nhìn nữ nhân trước mặt, kinh hoàng.

Từ từ...nếu thế chẳng phải đệ đệ ta cùng Lam Hi Thần....

Ôn Triều hoảng sợ, không được! Đệ đệ ta không phải là đoạn tụ a!

Nhưng gã không biết, nếu Bạch Anh không bị phong ấn linh hồn cùng ký ức, hắn thật là đoạn tụ!

Bạch Anh cười khẽ: " Nhưng sự thật đều không thể, hài tử của phu nhân là nam hài, mà ta cũng thế. "

Lâm Giai Kỳ cũng không để bụng : " Nam hài thì sao a? Bạch công tử, mấy năm qua A Hoán nhà ta đều đến chỗ công tử học tập ? "

Nhận được cái gật đầu của hắn nàng lại cảm thấy tiếc nuối: " Thật ra, đứa bé mà ta định hứa hôn chính là đứa bé thứ hai. A Trạm nhà ta, chỉ tiếc là A Trạm từ nhỏ tính tình không thích cùng người khác chạm vào. "

Hắn lại gật đầu lắng nghe. Lâm Giai Kỳ lại nói: " Bạch công tử, ngươi có dung mạo giống mẫu thân và phụ thân ngươi đến sáu phần. "

Bạch Anh cũng chỉ trầm mặc không nói gì.

Lâm Giai Kỳ cũng cười nhẹ nói: " Thời gian cũng không còn sớm nữa, ta đi trước. Nếu muốn có thể đến căn nhà trúc phía sau núi tìm ta. "

" Phu nhân đi thong thả, thứ Bạch Anh không thể tiễn! "

Đợi nàng đi rồi, Bạch Anh khẽ vuốt ngực mình. Trái tim hắn đập liên hồi khi Lâm Giai Kỳ nhắc tới hôn ước với nhị hài tử của nàng. Trong đầu hắn ong ong cả lên, từng giọng nói xẹt qua trong đầu khiến hắn hoảng loạn.

Mặc dù không biết chủ nhân giọng nói là ai, như hắn biết. Hắn đã quên đi một điều gì đó. Hơn nữa...giọng nói ấy có phần tương tự vị Lam nhị công tử kia.

Lam Vong Cơ sao? Chuyện gì xảy ra khiến ta quên mất ngươi?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro