chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba năm sau khi Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện vạn quỷ cắn xé, Thiên Đạo mở ra trừng phạt. Oán khí Loạn Táng Cương bạo động xé rách tường kết giới năm đó Ôn Mãi để lại tẩu thoát ra ngoài, tràn ngập oán niệm tấn công toàn bộ Tu chân giới. Chưa đầy một năm, oán khí tẩu thi hung thi lệ quỷ trở thành thành viên không thể thiếu. Nơi nơi đều có.

Nhiếp Minh Quyết bởi vì vấn đề đao linh ngàng càng táo bạo cộng thêm oán khí xâm chiếm. Không đến một năm phản phệ mà chết, Nhiếp Hoài Tang sau bảy bảy bốn mươi chín ngày Nhiếp Minh Quyết đi lên tông chủ chi vị, thay đại ca tiếp quản Nhiếp thị. Ngày ngày ra quân hỗ trợ dân chúng bá tánh diệt trừ tẩu thi.

Cô Tô Lam thị Lam tông chủ Lam Hi Thần, vì tin nhầm Kim Quang Dao, trong lúc nguy cấp bị Kim Quang Dao đem làm lá chắn, trọng thương. Lam Vong Cơ hết ba năm cấm đoán, ngoại trừ dạy bảo A Uyển nay là Lam Nguyện thì cũng rời núi phùng loạn tất ra. Không biết có phải vì cùng Ngụy Vô Tiện là thiên mệnh chi nhân hay không, oán khí tẩu thi hung thi đều không dám tổn thương đến y. Tôn hào Hàm Quang Quân được củng cố.

Lan Lăng Kim thị Kim Quang Thiện bị nữ nhân đang cùng hoan ái biến thành hung thi cắn xé máu thịt mà chết không toàn thây, Kim Quang Dao cùng Kim phu nhân chống đỡ Kim thị Kim Lân Đài. Bởi vì Kim thị từng hí mật luyện thi khiến cho Kim Lân Đài nhanh chóng chống đỡ hết nổi.

Vân Mộng Giang thị lại càng tệ hơn, Liên Hoa Ổ rách nát, Giang Vãn Ngâm thế nhưng có Kim Đan của Ngụy Vô Tiện hộ thân, cũng không đến mức chật vật.

Các gia tộc nhỏ khác cũng bắt đầu thất thủ.

Một vài gia tộc như Phương thị, Trần thị, Lâm thị, diệt tộc!

Có một điều kỳ diệu rằng oán khí tầu thi hung thi lệ quỷ sẽ không động chạm tới những người tâm tính thiện lương. Vì thế trong số bình dân bá tánh có không ít người vãn còn sống. Huyền môn cũng thế.

Bạch Cẩn lạnh nhạt lơ lửng trên không nhìn đám người chật vật gần Loạn Táng Cương trào phúng.

Chết đến nơi, nghiệp quả do các ngươi tạo ra, lại mắng nhiếc  hài tử của ta trả thù các ngươi. Xứng sao?

Một đạo kim quang hiện lên chói lóa khiến những người có mặt dưới chán Loạn Táng Cương ngây người ngước nhìn. Kim quang tan đi, Phượng Cảnh đứng bên cạnh Bạch Cẩn nhìn bọn họ.

" Thần tiên?" một tu sĩ hô lên.

Theo đó là hàng ngàn hàng vạn lời cầu xin. Lam Vong Cơ chống chống thân kiếm đi đến đội ngũ Lam thị nhìn hai người. Y cảm giác nhìn tới hai người rất quen mắt, giống với một người mà y thường nhớ tới.

Phượng Cảnh lạnh mặt trào phúng: " Cứu các ngươi?"

Đám tu sĩ gật đầu : " Đúng vậy, tiên nhân. Cầu các ngươi cứu cứu lấy chúng ta aa.â... Di Lăng lão tổ điên rồi đem tiên môn giết hết giết người không ghê tay. Cầu xin các người aaaaa"

" A ~  đó là các ngươi xứng đáng nhận được! " Phượng Cảnh cười lạnh.

Lam Khải Nhân cùng Lam Vong Cơ nheo mắt lại nhìn. Hai người họ là ý gì?

" Oán khí bạo động, là thiên phạt mà bổn Thiên Đạo trừng phạt các ngươi. " Bạch Cẩn biến ra một cái ghế dựa ôm theo Phượng Cảnh cùng ngồi xuống nhìn đám người như sâu bọ.

Thiên phạt!!!!

Đám người ngơ ngác.

" Thiên phạt là sao chứ, chúng ta đâu có làm gì thẹn với lương tâm a aaaa!!!"

" Không thẹn ? Xạ Nhật Chi Chinh giết toàn bộ Kỳ Sơn Ôn thị, không còn huyết mạch chống đỡ Loạn Táng Cương các ngươi nói là không làm gì?"

" Là bọn họ đáng chết, Ôn thị độc đại hại vô số người a chúng ta chỉ là tự bảo vệ bản thân mà thôi!" đám người kêu lên.

Phượng Cảnh biến ra cây quạt xếp mỉm cười: " Các ngươi nào có biết, Kỳ Sơn Ôn thị vốn có sứ mệnh vì Tu chân giới chống đỡ. Độc đại? Ngươi biết Giám Sát Liêu ý nghĩa? Giám Sát Liêu được xây nên với hi vọng vì bá tánh trừ tà túy, giám sát một phương nếu có bất trắc tu sĩ tại Giám Sát Liêu sẽ nhanh chóng tiếp viện...." y nhìn Kim Quang Dao: " ....Kim Quang Dao, ngươi nói xem, Vọng Kiến Đài mà ngươi có ý định xây nên có giống Giám Sát Liêu không?"

Kim Quang Dao trắng bệch: " Ta...."

" Hừ, Giám Sát Liêu vốn cao cấp hơn Vọng Kiến Đài mà ngươi muốn rất nhiều. Vì sao Ôn thị phải luôn có tu sĩ tinh binh mạnh mẽ? Chính là vì thay đám tu sĩ lòng muông dạ thú các ngươi vì dân trừ hại. "

" Xin hỏi tiên nhân, nếu nguyên do là thế vì sao Ôn Nhược Hàn còn ra lệnh Ôn Húc đến Vân Thâm Bất Tri Xứ hoat thiêu Tàng Thư Các, giết chết tông chủ của chúng ta?" Lam Khải Nhân vuốt râu đứng ra nghi vấn.

Bạch Cẩn cười nhạt: " Lam Khải Nhân, ta hỏi ngươi. Ngươi xứng chức tiên sinh dạy học không? "

" Dĩ nhiên! "

" Ha, rất dõng dạc. Ngụy Vô Tiện từng nói ' Linh khí cũng là khí, oán khí cũng là khí, vì sao không để người sử dụng?' ngươi bây giờ lại nghĩ thế nào? "

" Đi đường tà đạo chung quy sẽ trả giá đại giới!!!" Lam Khải Nhân cau mày hô.

Lam Vong Cơ nghe vậy đồng tử co rút nhìn thúc phụ nhà mình có chút lạnh lòng: thúc phụ, chuyện đã đến nước này...vì sao ngươi còn.

" Lam Khải Nhân, ngươi không xứng với danh Tiên Sinh của tiên môn. Thời kỳ Ôn Mão, 3000 đại đạo. Có y tu ,nhạc tu, yêu tu, linh tu, kiếm tu, đao tu, ngươi một mực khiển trách phê bình Ngụy Vô Tiện sử dụng Quỷ Đạo giết người vậy sao không nhìn tới Nhiếp thị sở đao. Chẳng phải các ngươi luôn lấy kiếm đạo làm đầu sao?"

" Nhiếp thị sao có thể so sánh với Ngụy Vô Tiện! " Giang Vãn Ngâm quát.

" Các ngươi luôn nói Ngụy Vô Tiện dùng tà thuật giết hại vô số tánh mạng. Huyết tẩy Bất Dạ Thiên, nếu không phải vì các ngươi  tập hợp muốn đem hắn đòn vào chỗ chết thì vì sao hắn phải phản kháng giết hơn 3000 người? Còn có Giang Vãn Ngâm, ngươi đùng quên khi kẻ Bất Dạ Thiên, cho dù Ngụy Vô Tiện khởi thi đem bách gia chém giết nhưng hắn vẫn luôn không động tới bất kỳ một ai của Giang gia ngươi. Nếu không phải Giang Yếm Ly ngu ngốc, sao phải chết?"

Phượng Cảnh bật cười: " A ~ ngươi biết thiên phạt này là vì sao không? Tất cả các ngươi sao xứng với A Anh nhà ta mà so sánh. Quỷ Đạo tổ sư Ngụy Vô Tiện thân Ngụy Trường Trạch cùng Tàng Sắc Tán Nhân chi tử, đồ tôn của Bão Sơn Tán Nhân, người kế thừa huyết mạch phượng hoàng lửa là tông chủ Ôn thị đời kế tiếp sau Ôn Nhược Hàn. Là cháu ngoại trai của Ôn Nhược Hàn. Sở, phụ thân và mã thân ngươi năm Ngụy Vô Tiện bốn tuổi giết người đoạt con, đem hắn vứt ở Di Lăng 5 năm sống trong khổ cực chỉ vì dạy hắn trở thành một con chó trong thành với ngươi a Giang Vãn Ngâm.

Quả thực không phụ sự kỳ vọng, mẹ ngươi còn dám đối mặt với sứ giả Ôn thị bàn luận tôn ti, còn đánh Vương Linh Kiều dẫn tới Huyết Tẩy Liên Hoa Ổ, ngươi càng vô năng ngay cả một tiện thiếp không tu vi cũng không cản nổi nàng ta phát tín hiệu.

Liên Hoa Ổ tận diệt, mẹ ngươi cũng thật sở công đem cái nồi huyết tẩy Liên Hoa Ổ lên đầu Ngụy Vô Tiện khiến hắn áy náy đến lúc chết."

" Cái gì !!! "

" Hóa ra đây là chán tướng của năm đó"

" Ngu phu nhân kia quả danh bất hư truyền, không hổ danh Tử Tri Chu! "

" Này Ngụy Vô Tiện cũng thật xúi quẩy ! Lại xem kẻ thù thành ân nhân cứu mạng! "

Lam Vong Cơ ôm ngực đau lòng mà thở dốc, nỉ non tên hắn: " Ngụy Anh..."

" Giang Vãn Ngâm, Kim Đan của Ngụy Vô Tiện, ngươi dùng đã hơn sáu năm qua, dùng có tốt hay không?" Bạch Cẩn hạ mắt nhìn Giang Vãn Ngâm vì uy áp của bản thân mà khụy xuống. Đồng dạng Lam Vong Cơ nghe thấy run rẩy buông kiếm ngã trên mặt đất, lệ nóng tuôn trào.

Kim Đan, Kim Đan...Ngụy Anh Kin Đan...

Sao có thể...Ngụy Anh...

' Ngụy Anh, theo ta về Cô Tô! '

' Quỷ Đạo tổn hại thân càng tổn hại tâm tính, chung quy sẽ trả giá đại giới!!!'

' Ngươi có nắm chắc sẽ khống chế được nó sao? '

' Ngụy Vô Tiện!'

Ngụy Anh...ta xin lỗi...ta xin lỗi...

Lam Vong Cơ cười ngây dại ôm mặt mà khóc, y vứt hết quy phạm khóc như một đứa trẻ bị mất đi bảo vật trân quý nhất.

" Ngươi nói bậy!!! Kim Đan của ta là do Bão Sơn Tán Nhân chữa trị, cái rắm mới là của Ngụy Vô Tiện!!!" Giang Vãn Ngâm nhỏ ra một bãi máu quát, Tử Điện huy lên định quất lấy Bạch Cẩn và Phượng Cảnh nhưng Phượng Cảnh búng ngón tay, Tử Điện lập tức bị hủy.

Bạch Cẩn vươn tay, hỗn độn chi khí từ lòng bàn tay y tuôn ra đánh thẳng vào đan điền của gã, móc sống Kim Đan ra. Kim Đan tỏa sáng một màu đỏ linh lực, sáng như thiếu niên đang cười.

Lam Khải Nhân chấn kinh nhần một màn này. Ông lặp đi lặp lại câu nói ấy, Ngụy Vô Tiện không Kim Đan...

Không Kim Đan tu Quỷ đạo....

_______

Bạch Anh rời khỏi Linh Tức Tuyền, mặc lên một thân thanh y họa tiết hoa trúc màu trắng. Mái tóc dài màu trắng ánh lên màu đỏ nhạt được hắn tết nhẹ vắt bên vai. Kẹp tóc hoa trúc màu xanh đặc biệt bắt mắt giữa một mái tóc màu trắng hồng ấy.

Hắn đi tới Bạch Thiên Cung.

Thiên Đạo cùng Phượng Cảnh không ở.

" Kỳ lạ, phụ thần phụ đế đi đâu rồi a..."

Bạch Anh bĩu môi, đi ngang qua thư phòng của Bạch Cẩn, ánh sáng nhạt nhạt phát ra qua khe cửa hấp dẫn sự chú ý của hắn. Hắn cảm thấy kỳ lạ. Rõ ràng phụ đế không ở a. Hắn đi vào thư phòng thẳng đến bàn làm việc của Bạch Cẩn.  Trên bàn một khối cầu không quá lớn lơ lửng trên không. Đây là Thiên Cầu, là vật có thể nhìn thấy hết thảy những gì đang diễn ra dưới phàm gian.

Bạch Anh hít ngụm khí lạnh nhìn tới hình ảnh đang diễn ra. Tu chân giới oán khí tràn lan, đám tiên môn bách giá tụ tập ngay chân của Loạn Táng Cương, mà Bạch Cẩn cùng Phượng Cảnh đều đang trừng phạt từng kẻ từng kẻ một.

Bất chấp trong lòng có chút hoảng hốt, hắn chạy nhanh ra ngoài triệu tới tọa kị Bạch Hạc bay xuống Hạ giới.

Kỳ thực hắn không quá để ý đám huyền môn kia, hắn nhìn tới một vị bạch y tay nhiễn máu đỏ tươi ngồi bệt xuống đất mà khóc nức nở. Hình ảnh đó đánh thẳng vào đại não khiến hắn tê dại. Hắn sợ hãi phụ đế phụ thần giận chó đánh mèo trừng phạt của người kia.

Lam Vong Cơ sáng trong quân tử, không nên phải hứng chịu những thứ này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro