chương 27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Anh cũng phát hiện ra động tác nhỏ của nàng nhưng không nói gì, chỉ chờ Hoa Thần pha trà cho hai người. Nói về trà, không ai qua khỏi Hoa Thần. Ở Thượng giới, các loại trà mà mọi người dùng đều là Hoa Thần làm ra và cung cấp. Mỗi năm một mới, Bạch Anh uống một ngụm nhỏ. Vị trà mới, có lẽ sắp tới ở Thượng giới có yến hội.

" Không biết, Điện hạ tới nơi nhỏ nào của ta là có chuyện gì?"

Hắn nhìn Lam Vong Cơ dồi lại nhìn Hoa Thần: " Ta mấy ngày trước đi Loạn Táng Cương, phát hiện bên trong phong ấn bị một phàm nhân phá hủy một phần. Phong ấn suy yếu, mặc dù bị phụ đế phát hiện và trừng phạt nhưng Loạn Táng Cương vốn là một không gian không theo quy luật trật tự, cho dù ta có lịch kiếp hồi tưởng thì Loạn Táng Cương vẫn luôn luôn đi thẳng tới phía trước, giống Bồng Lai đảo vậy. Cho nên trong thời gian sắp tới, phong ấn chắc chắn sẽ vỡ, cho dù có thể này đã qua tẩy tủy nhưng vẫn là thân xác phàm nhân. Có tu vi cũng khó chịu nổi, ta cần đi Long cung một chuyến. "

Hoa Thần khựng tay nhìn hắn lại nhìn Lam Vong Cơ, nàng gật nhẹ đầu: " Cho dù điện hạ có hồi tưởng về thì Loạn Táng Cương vẫn như vậy, nơi đó....vẫn còn máu thịt của người. Điện hạ, đây là kiếp nạn của nhân gian, chúng ta không tiện nhúng tay. Nhưng người nên nhớ, ai cũng không thể bắt nạt người, nếu kẻ nào dám toàn bộ người của Thượng giới và Linh giới sẽ không bỏ qua cho hắn. "

Bạch Anh nghiêng đầu cười khẽ: " Đa tạ. "

Lam Vong Cơ sắc mặt trắng bệch, y mím môi, những ngón tay cuộn tròn đến khẳng lên khớp xương. Hoa Thần nhắc tới Loạn Táng Cương, nơi đó còn có máu thịt của Ngụy Anh lúc bị vạn quỷ cắn xé khiến y như thở không nổi. Kiếp trước cái chết của Ngụy Anh đã là sự dằn vặt đau đớn. Ngày mà toàn bộ Tu chân giới ăn mừng chiến thắng vì giết được ma đầu tai họa thì cũng là ngày mà Lam Vong Cơ y đau khổ nhất.

" Lam Trạm? " Bạch Anh chú ý tới sự khác thường của y nên gọi một tiếng. Nghe thấy giọng nói của người thương, Lam Vong Cơ hồi thần mà nhìn hắn.

Hoa Thần nhìn Lam Vong Cơ cười nhạt. Nàng rất ít khi rời đảo Bồng Lai, cho nên sự vụ bên ngoài nàng không quá rõ ràng. Nhưng lần trước yến hội trên Thượng giới, Thiên Đạo và Đế Quân cũng nhắc về người này. Lam Vong Cơ, thiên mệnh đạo lữ, cũng là kiếp nạn của Bạch Anh. Có lẽ nàng nên đi đến đất liền xem sao.

Nàng dịu dàng mà vuốt ve bông hoa Tử Đinh Dương bên cạnh: " Nãy giờ ta vẫn không biết danh tính của vị tiểu bằng hữu này. Không niết điện hạ có thể giới thiệu cho ta? "

Lam Vong Cơ chắp tay: " Là Vong Cơ đã thất lễ. Tại hạ Cô Tô Lam thị Lam Vong Cơ. "

Hoa Thần mỉm cười: " Hóa ra là Lam nhị công tử của Cô Tô Lam thị. Nghe nói Cô Tô Lam thị luôn sản sinh ra quân tử, nổi trội nhất ở thời điểm hiện tại là Cô Tô song bích, quân tử mẫu mực, tu vi tâm tính thượng giai. Quả là danh bất hư truyền."

" Hoa Thần chê cười rồi. "

Hoa Thần nhìn Bạch Anh có chút đau lòng nói: " Sắc trời không còn sớm. Ta cho người mang Lam nhị công tử đi về phủ đệ của điện hạ trước. "

Lam Vong Cơ nhìn Bạch Anh, nhận được cái gật đầ của hắn liền đứng dậy thủ lễ: " Vong Cơ đi trước. "

Hoa Thần cho một vị Hoa Linh mang Lam Vong Cơ rời đi theo hướng hành lang gần đó. Đó là con đường gần nhất dẫn tới cung điện chính. Đi qua cung điện chính trở về phía sau sẽ đến phủ đệ của Bạch Anh. Năm đó hắn ngủ say tại đó.

Đợi Lam Vong Cơ đi rồi, Bạch Anh không chịu nổi che miệng mà ho sặc sụa. Máu tươi len lỏi theo kẽ tay mà chảy xuống nhiễu lên mặt bàn. Hoa Thần lo lắng từ một đóa Mẫu Đơn biến thành một chiếc khăn tay đưa cho hắn: " Điện hạ, vì sao còn cố chấp mang y theo? "

Bạch Anh cười khổ, nhận lấy khăn tay lau đi vết máu, rời khỏi chỗ ngồi đi đến cột đình viện nhìn những cánh hoa bay trong gió, nhẹ nhàng nói: " Chính vì thế mới cố chấp mang theo. Ta phải xem xem, lý do phụ đế phong ấn ký ức của ta về y là gì. Hoa Thần nương nương, ngươi là thần. Ngươi nhìn thấy được điều gì? "

Nàng đứng phía sau hắn mà thở dài: " Lần trước hội bàn đào, Đế Quân có nói tới người và y là thiên mệnh đạo lữ. Trên tay cả hai đang được gắn kết bởi tơ hồng định mệnh. Cho dù ở đâu cũng sẽ tìm thấy nhau. "

Bạch Anh sửng sốt quay đầu nhìn: " Thiên mệnh đạo lữ? Trâu già gặm cỏ non sao? "

Hoa Thần trừu trừu khóe miệng nói: " Điện hạ, người còn biết bản thân già sao. "

" Không già, ta dù sao cũng chỉ hơn vạn tuổi. "

"....." Hoa Thần bất lực, hơn vạn tuổi là già so với phàm nhân rồi còn đâu.

Hắn nhìn khăn tay nhuốm máu trên tay mình, dùng chút linh lực đem khăn tay biến thành muông đóa hồng đỏ rực diễm lệ lại đưa cho Hoa Thần: " Hoa Thần, ta nhớ đào hoa nhưỡng của ngươi. Lịch kiếp đến giờ còn chưa uống một ngụm rượu nào."

Hoa Thần bất lực.

...........

Lam Vong Cơ ngồi trong sảnh nhỏ trong phủ đệ, nhìn về hướng cửa như chờ ai đó về. Quả nhiên không lâu sau, Bạch Anh tay mang một hộp đựng thức ăn cùng một bình rượu nhỏ mở cửa bước vào. Nhìn thấy thân ảnh màu trắng ngồi trang nghiêm ở án trà liền nghiêng đầu. Hắn nhanh chóng đi lại, đặt thức ăn lên bàn: " Ngươi ngồi đây nãy giờ? "

Lam Vong Cơ nhìn hắn, mím môi như có chút ủy khuất gật đầu.

Bạch Anh lần đầu cảm thấy có lỗi liền đem đồ ăn sắp ra bàn: " Là ta để ngươi đợi lâu. "

Y lắc đầu:" Không lâu. "

Hắn lấy ra đôi đũa đưa y: " Ở đây hầu như rất ít khi mọi người nấu ăn, ta chỉ có thể đích thân xuống bếp một hồi. Đây là lần đầu tiên kể từ khi ta lịch kiếp hồi tưởng, nếu ăn không được thì nói ta. "

Y lại lắc đầu, gắp lên một đũa rau cho vào miệng ăn. Bạch Anh sau khi trở về vì vấn đề sức khỏe nên ăn rất thanh đạm. Không còn yêu thích vị cay nồng đậm chất Vân Mộng như kiếp trước, vì thế khẩu vị của hắn và Lam Vong Cơ gần như là đồng đều.

" Ngon lắm. " Y nhỏ nhẹ nói. Lại nhận được một ly nước nhỏ, y không biết là gì. Chỉ ngửi được một mùi vị rất thơm ngọt. Có lẽ là nước trái cây.

Bạch Anh cũng chỉ rót ra một ly để trước mặt y vậy thôi. Sau đó tự rót cho bản thân một ly. Nhìn mặt nước là một màu hồng sóng sánh hắn không khỏi nuốt nước bọt. Đã bao lâu hắn không uống đào hoa nhưỡng, hắn cũng không nhớ rõ lắm. Từ khi lịch kiếp đến nay đây là lần đầu hắn uống rượu. Đem nước trong ly uống cạn. Bạch Anh tặc lưỡi. Ngọt ngọt lại cay cay. Không biết thế nào, có lẽ là do hơi rượu, sắc mặt Bạch Anh dần ửng hồng. Tầm mắt bắt đầu mơ màng mà gắp thức ăn.

Bỗng nhiên một tiếng " Rầm " vang lên. Chỉ thấy Lam Vong Cơ gục xuống bàn, mà nước trong ly cũng không còn. Bạch Anh lay y một cái: " Lam...ợ...Trạm? "

Không thấy y phản hồi liền chẹp miệng dùng sức mà kéo thiếu niên đi về phòng.

____________

Ôn Nhược Hàn đang cùng Lam Hi Thần luận bàn ở Luận Võ Trường bỗng nhiên hoảng hốt. Chỉ trong một khắc lơ là, hắn không kịp để ý tới kiếm chiêu của Lam Hi Thần. Cũng may Lam Hi Thần luôn tinh tế, phát hiện hắn bất ổn nhanh chóng thu lại kiếm khí. Lo lắng nhìn Ôn Nhược Hàn.

" Ôn thúc thúc, làm sao vậy? "

Ôn Nhược Hàn xoa ngực: " Không biết, bỗng nhiên ta cảm thấy rất hoảng hốt, cứ như có đứa nào đó trộm đi thứ quý giá của mình vậy. "

Lam Hi Thần ngẩng đầu nhìn xung quanh, lại không có ai.

" Để ta đưa ngài về nghỉ ngơi, luận bàn để ngày mai vậy. "

Ôn Nhược Hàn bất đắc dĩ gật đầu.

Ở một nơi nào đó, Lam • đưa trộm đi • Vong • thứ quý giá của Ôn Nhược Hàn • Cơ: Ta không phải, ta không có, đừng nói bậy!

Bạch • thứ quý giá • Anh: Ngươi đoán đúng rồi đó, lão Ôn.

..........

Trong khu vực Giang thị, phòng của Giang Vãn Ngâm, gã bổng nhiên tỉnh dậy, hai mắt đỏ bừng cười điên dại.

" A ~ Ngụy Vô Tiện, bạch nhãn lang a. Ngươi dám cấu kết Ôn cẩu hủy hoại Liên Hoa Ổ, ngươi ăn nhà ta bao nhiêu gạo, cha ta đem ngươi xem như thân sinh. Hóa ra ngươi lại là tàn đảng Ôn cẩu. Chết, chết hay lắm. Ha ha ha ha....ông trời có mắt cho ta sống lại, ta nhất định đem ngươi lăng trì xử tử! "

" Ôn Húc, Ôn Triều, Ôn Tình, Ôn Ninh, Lam Vong Cơ! Ta nhất định sẽ không tha cho bất kỳ một kẻ nào! "

........

Ôn Triều cùng Nhiếp Hoài Tang chuẩn bị lên giường ngủ bỗng nhiên rùng mình hai mặt nhìn nhau.

" A Tang, ngươi...."

" A Triều, ta bỗng nhiên cảm thấy thật nổi hết cả da gà a!"

Ôn Triều phỉ nhổ, trở lại bàn trà rót lấy chén nước mà uống: " Lão tử biết là đứa nào đang nguyền rủa lão tử, nhất định đem hắn băm thây vạn đoạn! "

Nhiếp Hoài Tang la lên: " Ta không biết, ta không biết, ta cái gì cũng không biết a! "

" Được rồi, đi ngủ thôi. Ai ~ có A Tiện thì tốt quá. Chúng ta đỡ phải lo nhiều làm gì. " Ôn Triều xoa đầu Nhiếp Hoài Tang thở dài.

Nhiếp Hoài Tang bĩu môi: " A Tiện đã đi một ngày rồi, còn không biết lúc nào về. Thật nhớ tiểu xinh đẹp của ta a ~ "

" Hừ. " Nhiếp Hoài Tang rùng mình nhìn Ôn Triều hừ lạnh rồi chui vào chăn ngủ. Gã cũng đem đèn cầy tắt đi. Bóng tối tĩnh mịch bao trùm căn phòng.

__________

Phượng Cảnh ôm một giỏ san hô đi về phòng, lại thấy Bạch Anh nhìn Thiên Cầu mà chỉ chỉ trỏ trỏ thì nghi hoặc. Y đi lại gần nhìn lấy bên trong là Giang Vãn Ngâm cười điên dại không ngừng chửi rủa, bất giác đã hiểu ra chuyện gì.

" A Cẩn, ngươi đây là..."

Bạch Cẩn thu tay lại, đi tới tiếp nhận giỏ san hô trong tay ái nhân cười nói: " Ta cho Giang Vãn Ngâm ký ức kiếp trước. Chẳng phải hắn luôn thích so đo với A Anh sao, vậy thì cho hắn nhìn xem, Vân Mộng Giang thị bị hủy diệt như thế nào."

" Anh Nhi, tốt như vậy, những chuyện trả thù hầu như là nhóm Lam Hi Thần Nhiếp Hoài Tang ra tay. Anh Nhi cũng thật là quá thiện lương. "

Bạch Cẩn để nắm tay lên miệng ho khẽ: " A Cảnh, có lẽ A Anh...sắp mang con rể về cho chúng ta rồi. "

" Gì? Thằng bé cùng Lam Vong Cơ xác định rồi? Lam Vong Cơ nhìn thế mà cũng bạo dạn đấy, thế nhưng đã theo đuổi được Anh Nhi. "

Bạch Cẩn lắc đầu: " Không phải nó, ngươi nhìn xem. " Bàn tay y vuốt nhẹ Thiên Càu, mặt bên trong từ Giang Vãn Ngâm thay đội thành ở Bồng Lai đảo trong phòng Lam Vong Cơ. Phượng Cảnh sắc mặt lúc trắng lúc hồng lại nhìn tới hài nhi nhà mình bị Lam Vong Cơ ôm, hai người còn không mảnh vải che thân, cũng may có chăn đắp lên nên chỉ nhìn thấy cánh tay trắng nõn của cả hai. Dưới sàn nhà chính là y phục ngổn ngang.

" Này này.??.."

" Khụ...rượu loạn thành tính. "

" Nhưng Anh Nhi tửu lượng rất tốt a? "

" Kiếp này thằng bé chưa động vào rượu lần nào, lần đầu uống, đào hoa nhưỡng nồn độ nhẹ nhưng dễ làm người mới say. "

Phượng Cảnh hờn dỗi đấm ngực Bạch Cẩn: " Bắt đền ngươi, trả Anh Nhi lại cho bổn đế! "

Bạch Cẩn bất đắc dĩ ôm lấy ái nhân mà hôn khẽ.

Lịch kiếp mất con, quả nhiên không sai.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro