Chương 7 + 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Ngụy Vô Tiện mới vừa kịp lấy lại tinh thần từ câu trước, liền nghe thấy một tin như sét đánh ngang tai, hắn khiếp sợ nhìn Lâm Thanh Thanh. Tỷ tỷ biết? Là ý gì? Chẳng lẽ... Tỷ tỷ cũng là trọng sinh trở về?

Nghe thấy những lời tiểu A Anh do quá khiếp sợ mà vô thức nói ra tiếng lòng, Lâm Thanh Thanh hơi bất đắc dĩ, trong thâm tâm thầm thở dài.

"A Anh à, đệ đoán đúng rồi, nhưng cũng không đúng. Tỷ tỷ quả thật là trọng sinh, nhưng tỷ tỷ không phải là người ở nơi này. Có điều, tỷ tỷ biết đệ đã trải qua những gì, cũng biết vì sao đệ phải tu Quỷ đạo, trở thành Di Lăng lão tổ trong miệng mọi người, nhưng mà không vấn đề gì hết, bây giờ tất cả đều vẫn còn kịp!"

Trong lòng Ngụy Vô Tiện tựa như sóng thần trỗi dậy, tỷ tỷ không phải người ở đây? Thế liệu có khi nào tỷ ấy sẽ rời bỏ mình không? Ấy vậy mà tỷ tỷ lại biết chuyện của hắn, vậy có khi nào tỷ ấy sẽ chán ghét mình không?

Cũng phải, mình là Di Lăng lão tổ, tà ma ngoại đạo trong miệng người người, làm sao mà có người không căm ghét mình được chứ, chung quy là do mình tham lam...

Thấy ánh mắt A Anh bất chợt ảm đạm đi, cùng với hơi thở bị chán ghét bị vứt bỏ quanh thân, Lâm Thanh Thanh là biết ngay đứa nhóc này lại suy nghĩ lung tung!

"A Anh, tỷ tỷ không có chán ghét đệ, cũng sẽ không bao giờ chán ghét đệ! Tỷ tỷ biết, A Anh của chúng ta có một tấm lòng son hiếm thấy, là một đứa trẻ cực kỳ tốt!"

"Tỷ tỷ nói thật phải không? Tỷ không chán ghét đệ? Cũng sẽ không vứt bỏ đệ?" Đôi mắt Ngụy Vô Tiện vừa mới ảm đạm đi ngay tức thì lại sáng bừng lên, hai mắt long lanh chớp chớp nhìn cô chăm chú.

Lâm Thanh Thanh bị cậu nhóc nhìn đến tim mềm nhũn ra, A Anh thực sự vừa đáng thương vừa đáng yêu như vậy, làm sao mà mấy người đó lại nỡ đối xử với cậu như thế chứ!

"A Anh ngoan, mặc dù tỷ tỷ không thể cam đoan sẽ ở bên đệ suốt đời, nhưng mà bất kể tỷ tỷ có ở đâu đi nữa thì đệ vẫn sẽ luôn là A Anh ngoan của tỷ tỷ! Bởi vì A Anh của chúng ta sau này trưởng thành rồi sẽ phải thành gia lập thất, đến khi đó thì sẽ không còn là tỷ tỷ ở bên cạnh đệ nữa!"

Con tim nhỏ bé của Ngụy Vô Tiện vừa mới sống lại từ lời cam đoan không vứt bỏ hắn của tỷ tỷ, rồi lại nghe thấy tỷ tỷ không thể ở cùng hắn cả đời, tại sao lại không thể? Tỷ tỷ muốn đi đâu?

Không đợi hắn kịp nghĩ ra nguyên cớ thì đã nghe thấy câu sau này hắn phảo thành gia lập thất, nhất thời có hơi ngượng ngùng, cả gương mặt cũng đỏ bừng.

"Tỷ tỷ à... Đệ không cần, đệ sẽ sống với tỷ tỷ suốt đời!"

Lâm Thanh Thanh nghe thấy những lời nói pha tính trẻ con của cậu nhóc, khó tránh vui mừng không thôi, tốt quá, cậu nhóc vẫn còn là bé con mà!

"Được rồi, A Anh, những chuyện sau này giờ nói vẫn còn sớm quá, thân thể đệ hiện tại chỉ mới có ba bốn tuổi thôi, không thể chịu giày vò đâu, tỷ tỷ nấu cháo rồi, chúng ta ra ngoài ăn một chút gì đó đi, bằng không A Anh của chúng ta sẽ phải đói bụng đó!"

Lâm Thanh Thanh không tiếp tục đề tài này nữa, chuyện này để nói sau, giờ bàn về những chuyện khác sẽ tiện hơn nhiều. Cô dám kể cho A Anh nghe việc này, là vì cô tin tưởng lấy thái độ làm người của cậu nhóc thì hẳn sẽ quyết không tiết lộ ra ngoài, càng sẽ không gây bất lợi cho cô!

"Dạ được, tỷ tỷ!" Ngụy Vô Tiện chìa tay nắm chặt lấy tay Lâm Thanh Thanh, từng bước từng bước theo cô đi ra ngoài. Hắn mặc kệ, hắn nhất định phải túm tỷ tỷ đó, bây giờ hắn chỉ mới là một đứa nhóc nhỏ xíu thôi! Hừ ╯^╰

Từ giây phút này trở đi, hai người đã bắt đầu bước vào chuỗi tháng ngày nương tựa lẫn nhau, cũng bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn khác biệt với đời trước của Ngụy Vô Tiện!

Chương 8

Từ lần trò chuyện trước giữa Lâm Thanh Thanh và Ngụy Vô Tiện, hai người đã bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Lâm Thanh Thanh lo lắng cậu nhóc phải ở miếu hoang một mình, nên cũng dẫn cậu nhóc theo ra ngoài đi kiếm tiền nuôi gia đình, Ngụy Vô Tiện tuy tuổi còn nhỏ, nhưng lại hết sức ngoan ngoãn hiểu chuyện, thi thoảng còn giúp cô được một ít việc vội, mỗi ngày mặc dù kham khổ, nhưng cũng có những đặc sắc riêng.

Vốn dĩ Ngụy Vô Tiện tính sẽ cứ vậy làm một bình dân bá tánh với tỷ tỷ cả đời, không đoái hoài gì tới những phiền phức của tiên môn bách gia nữa, nhưng tỷ tỷ lại nói với hắn, "Thiên phú và lý tưởng của A Anh nhà chúng ta đáng kiêu ngạo như vậy, nếu chỉ cùng làm người bình thường với tỷ thì chẳng phải bị mai một, đáng tiếc lắm sao!"

Thế nên, sau đó Ngụy Vô Tiện lại lần nữa bước trên con đường tu luyện. Hắn rầu rĩ nghĩ về công pháp tu luyện, khẳng định là chẳng thể tiếp tục tu luyện công pháp của Giang gia rồi, hắn không muốn lại dính dáng gì với Giang gia nữa, nhưng mà công pháp của cha mẹ thì hắn đâu có biết!

Giữa lúc đang sầu não, tỷ tỷ bảo hắn, "A Anh của chúng ta thông minh giỏi giang như vậy, lại còn thêm kinh nghiệm kiếp trước nữa, nếu chưa có công pháp, vậy thì tự nghĩ ra một bộ công pháp cho riêng mình là được rồi, A Anh nhà chúng ta lợi hại thế cơ mà, nhất định sẽ làm được!"

Thế là, Ngụy Vô Tiện tinh lực tràn trề bắt đầu công trình nghiên cứu bù đầu bù cổ, cuối cùng qua nửa năm hắn cũng đã nghiên cứu ra một bộ công pháp và kiếm pháp phù hợp cho bản thân, chợt nhớ tới tỷ tỷ hình như cũng chưa có công pháp tu luyện, mà của mình lại không hợp với tỷ tỷ, vì vậy lại tiếp tục đau khổ vùi đầu nghiên cứu, đã có kinh nghiệm trước đó, nên chỉ trong vòng ba tháng ngắn ngủi hắn đã nghĩ ra bộ công pháp thích hợp cho tỷ tỷ! Thế nên, hắn không ngừng vội vàng chạy đi tìm tỷ tỷ làm nũng tranh công bán manh!

Có kinh nghiệm đời trước, hơn nữa đây lại lông pháp do tự mình tổng kết ra, mà chẳng còn phải áp lực e dè tu luyện vì Giang Trừng, tu vi Ngụy Vô Tiện có thể nói là tiến triển cực nhanh!

Tu vi Quỷ đạo của hắn vẫn còn, bởi lẽ cái hắn dùng để tu luyện Quỷ đạo đời trước chính là nguyên thần. Tuy nhiên, hắn không định sẽ tiếp tục tu luyện Quỷ đạo, cũng không tính sẽ tiếp tục dùng đến tới nó, cho đến một lần tỷ tỷ gặp nạn!

Dạo ấy hai người họ đã có một ngôi nhà nhỏ cho riêng mình, vào một ngày nọ, trời đã sắp tối rồi mà Lâm Thanh Thanh vẫn chưa về nhà, hắn lo lắng đi ra ngoài tìm, thì bắt gặp một con lệ quỷ tấn công tỷ tỷ ở ngoại thành, mắt thấy tỷ tỷ sắp bị thương mà hắn lại cứu không kịp, dưới tình thế cấp bách hắn liền ra tay bằng Quỷ đạo!

Đó là người tỷ tỷ hắn nương tựa từ nhỏ đến lớn cả đời này, vậy mà một con lệ quỷ nho nhỏ lại dám hại cô!

Ngay tức khắc, uy áp Quỷ Đạo Tổ Sư đều phóng thẳng vào hướng con lệ quỷ, con lệ quỷ nọ vốn cũng chỉ mới thành hình nên trong nháy mắt liền bị đánh tan!

Ngụy Vô Tiện nhanh chân vọt tới kiểm tra xem tỷ tỷ có bị thương hay không, thấy tỷ tỷ không sao rồi trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm! Nhưng trong cơn bình ổn này vẫn có niềm lo lắng bất an, hắn sợ sệt không dám nhìn vào mắt cô, dù sao bản thân hắn đây là tà ma ngoại đạo, nên hắn sợ tỷ tỷ sẽ không chấp nhận được, sẽ chán ghét hắn!

Lâm Thanh Thanh vốn còn đang trố mắt, quen biết lâu vậy rồi mà đây là lần đầu cô nhìn thấy A Anh không chút lưu tình như thế, được đích thân cảm nhận sức mạnh hùng hậu của Di Lăng lão tổ!

Vừa lấy lại tinh thần đã thấy A Anh với vẻ mặt đáng thương quan sát mình, tựa như con cún nhỏ sắp bị vứt bỏ ấy, chọc người ta muốn thương mến không thôi! Trong lòng cô vừa hơi buồn cười lại có chút xót xa. Cô biết là trong thâm tâm A Anh vẫn luôn có một nỗi bất an không nói ra được, nhưng mà A Anh không nói, cô cũng chẳng ép hỏi, hóa ra đúng thực là bất an vì điều này!

Đứa bé ngốc này!

-o0o-

(•Sam•): thực sự đôi lúc mình cảm thấy Ngụy Anh là người có cảm xúc phức tạp nhất, cũng dễ chịu tổn thương nhất, chỉ là Ngụy Anh càng lớn lại càng giỏi trong việc giấu nó xuống tận đáy lòng thôi (。•́︿•̀。) Tiện Tiện à, mama iu con (´・ᴗ・ ' )

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro