Tập 14: Bỏ qua

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm giác mình vẫn còn ý thức, nhưng lại không mở mắt ra được, cứ như vậy ngủ say trong hoảng hốt tôi đột nhiên cảm giác được một ánh sáng chói mắt.

Tôi trợn tròn mắt liếc nhìn chung quanh, một mảnh tuyết trắng, mới phát hiện dường như ở đây là y viện, tôi khó khăn chuyển động thân thể của chính mình, thế nhưng mỗi một lần động thân thể đều là đổi lấy đau đớn đến xương.

Tôi chậm rãi nghiêng đầu mới nhìn đến người mình có nhiều nơi đều cột băng vải màu trắng, mới đột nhiên nhớ tới dường như mình bị tai nạn xe cộ.

Nghĩ tiếng gào tê tâm liệt phế phía sau, mặc đồng phục bệnh nhân tôi chậm rãi xuống giường, bốn phía đều rất an tĩnh, nếu như không phải thấy tên trên cửa phòng bệnh tôi sẽ cho rằng mình đã lên thiên đường.

Nhìn sang chung quanh, đi qua sát vách phòng bệnh, vô ý nhìn một cái bên trong, lại ngoài ý muốn thấy Diệc Phàm an tĩnh nằm trên giường bệnh.

Tôi có chút hốt hoảng đẩy cửa ra, hắn đang mang dưỡng khí, nhắm chặt hai mắt, sắc mặt rất tái nhợt không có bất kỳ huyết sắc, cánh tay bốn phía đều cắm đầy ống tiêm.

Tôi kinh ngạc che miệng, lúc này Thế Huân thần tình tiều tụy đi đến, thấy tôi sau đó giật mình nói: "Mân Thạc sao anh lại ở chỗ này, anh đã hôn mê mấy ngày."

Tôi cố hết sức lôi kéo Thế Huân: "Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Cậu mau nói cho tôi biết."

Thế Huân lại nghẹn ngào: "Anh Phàm cứu anh mà biến thành đời sống thực vật, sau này đều không tỉnh lại."

Tôi che miệng lớn tiếng khóc, dùng sức lắc đầu: "Không thể nào, không thể nào, hắn hận tôi như vậy, muốn tôi và hắn cùng một chỗ, phần lớn nguyên nhân chỉ là vì trả thù, hắn làm sao có thể liều mạng tới cứu tôi?"

Thế Huân trừng đôi mắt đầy tia máu: "Mân Thạc, anh biết không? Kỳ thực tiết lộ sự tình điều không phải anh Phàm làm, trong khoảng thời gian anh Phàm nằm viện, em đi công ty quản lý giúp anh Phàm, phát hiện ở trong ngăn kéo đặt một phong thơ, kỳ thực anh Phàm đã chuẩn bị thành toàn cho anh."

Tôi nhanh chóng lấy lá thư từ trong tay Thế Huân, run rẩy mở ra:

Mân Thạc à,

Nếu như có thế, tôi mong em có thể cùng tôi làm bằng hữu, cho dù tôi đã từng thương tổn em.

Ngày đó Angela Baby tới tìm tôi, tôi đã cho cô ấy một khoản tiễn, vốn tôi tưởng đã dẹp loạn chuyện này, thế nhưng...

Lúc này em cư nhiên nổi giận đùng đùng giải ước vì Nghệ Hưng. Thực sự lúc ấy tôi rất phẫn nộ.

Em là người đầu tiên mà tôi thích, thấy em quan tâm hai người bọn họ như vậy, tôi bắt đầu không cam lòng.

Vì sao em không thể phân một chút ấm áp cho tôi?

Ở lòng đố kỵ, nhớ tới tất cả thống khổ lúc nhỏ, tôi ích kỷ muốn cho em thống khổ một lần, vì sao ở trước mặt em, tôi luôn luôn mất lý trí?

Canada là nơi tôi muốn đi nhất, hơn nữa tôi chỉ muốn đi với em, bởi vì nơi đó tràn đầy những năm tôi vui sướng, cho nên khi còn bé tôi mới cố gắng luyện tập đàn dương cầm, tôi nghĩ nếu như không phải gia đình thay đổi, tôi sẽ trở thành một nhà đàn dương cầm ưu tú, vì vậy tôi mới có thể nhận biết được tài hoa của Lộc Hàm và Nghệ Hưng.

Tôi đáp ứng em, chỉ cần em theo tôi đến Canada vài ngày, tôi sẽ để em và Lộc Hàm sống chung với nhau, tuy rằng tôi đố kị với cậu ta, thế nhưng tôi biết vì tuổi thơ bất hạnh nên tôi thiếu cảm giác an toàn, cũng chỉ có nhân tài như Lộc Hàm mới có thể cho em hạnh phúc chân chính
Tha thứ tôi lần này tùy hứng, được chứ?

Mân Thạc, nếu như có thể sớm nhận thức em một chút tốt biết bao nhiêu phải không?

Lệ ướt nhẹp mắt và giấy viết thư, Ngô Diệc Phàm anh là đồ xấu xa, rốt cuộc tôi nên làm gì với anh bây giờ? Anh thật muốn cho tôi rơi xuống vạn kiếp bất phục sao?

Thế Huân nghẹn ngào kéo tay tôi nói: "Canada là nơi mà anh ấy thích nhất, bởi vì chỗ đó khi còn bé anh ấy vẫn luôn luyện tập đàn dương cầm."

"Mân Thạc, em cầu anh, anh cứ cho đây là việc thiện mà cùng anh Phàm đi Canada, tuy rằng mong muốn rất xa vời, thế nhưng không chừng anh ấy có thể tỉnh lại?"

Nhìn Thế Huân kiên cường khóc giống đứa bé, cho dù cậu không nói tự tôi cũng vô pháp tha thứ mình, tôi nghĩ chúng ta đều đã vô pháp quay đầu lại.

Quá nặng phụ hà, có thể cho nhân chết lặng cùng một chỗ cũng không thể vui sướng, như vậy không bằng bảo trì hiện trạng.

Nếu như cùng một chỗ nhất định là mệt mỏi như vậy thì Lộc Hàm, em tình nguyện giữ anh để ở trong lòng hoài niệm, vẫn hoài niệm như vậy.

Chí ít có thể cho em có lý do tưởng niệm, hay là, thậm chí còn có thể huyễn tưởng hạnh phúc.

Sửa sang xong tất cả, trước khi lên phi cơ, lòng đột nhiên có điểm khó chịu, nhớ tới Lộc Hàm thì đau, sau đó bắt đầu khóc lớn.

Nghệ hưng nói tôi tự ngược, tôi cười cười nói: Giải thích có gì hữu dụng đâu? Có thể thay đổi gì? Nếu cái gì cũng không thể cải biến, vậy hãy để cho Lộc Hàm vẫn hiểu lầm thôi.

Tôi biết ở Nghệ Hưng đau tôi, cho nên hiện tại tôi chỉ có thể dựa vào trong ngực Nghệ Hưng mà càn rỡ khóc.

Đi đi trên đường mua một chậu hoa nhỏ, muốn Nghệ Hưng giúp tôi chăm sóc, hiện tại tôi rất an tâm cùng Diệc Phàm đến Canada, mặc dù bệnh tình Nghệ Hưng ngày càng nghiêm trọng, thế nhưng có Thế Huân giúp tôi chiếu cố hắn thật tốt.

Quẹo vào địa phương, tôi lại gặp Lộc Hàm, hơn mười ngày không thấy, dáng vẻ anh rất mệt mỏi, có điểm tiều tụy.

Tôi thấy Lộc Hàm cũng không có kinh ngạc, nhất định là Nghệ hưng gọi anh tới tìm tôi. Anh thấy tôi không nói gì thêm, thì đưa cho tôi cái di động đánh nát hôm bị tai nạn, tôi cầm di động trên tay, Lộc Hàm đã sửa lại nó, ngay cả hoa tai Lộc Hàm cũng tìm được mà gắn lên.

"Sau này nhớ hảo hảo bảo hộ nó, có rất nhiều ký ức của chúng ta."

Tôi nắm chặt di động, gật đầu, nước mắt lại ươn ướt viền mắt.

Sau đó Lộc Hàm nắm tay tôi đi qua lộ khẩu tràn ngập bóng cây như xưa, an tĩnh ngồi trên ghế công viên, tôi nhắm mắt lại tựa bên người anh, hô hấp mùi vị quen thuộc trên người ấy.

"Mân Thạc, còn nhớ rõ chúng ta quen nhau lúc nào không?"

"Nhớ kỹ, khi đó hai chúng ta mới 19 tuổi."

"Hiện tại chúng ta đã 25 tuổi, thời gian trôi qua rất nhanh, 6 năm chỉ như chớp mắt vậy."

"Ừm, tất cả hồi ức đều giữ trong đầu em"

"Mân Thạc, sau khi em rời anh đi Mỹ thì anh xảy ra tai nạn xe cộ, nếu như khi đó anh gãy chân không đứng lên nổi, vậy hiện tại em cũng sẽ không ly khai anh, đúng không?

Nước mắt từ Lộc Hàm rơi vào mặt tôi, tôi vẫn không nói, an tĩnh nhắm mắt lại. Lộc Hàm đã tuyệt vọng cỡ nào mới nói ra những lời này? Thế nhưng lòng tôi đau không thể tránh được.

Đột nhiên Lộ Hàm ôm cổ tôi, hơi thở nóng ấm phà vào mỗi nơi trên gương mặt tôi, sau đó đôi môi nóng cháy ấy hôn đến môi tôi. Thân thể anh một mực run, phảng phất lại trở về nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, nước mắt hai chúng tôi cứ như vậy mà chảy vào trong miệng, tôi cảm giác được vị đạo mặn mặn.

Chúng tôi dùng sức hôn môi, là giống như cả đời đem tất cả thống khổ đều hóa giải vào thời khắc này.

Lộc Hàm, em nhớ kỹ, trước đây tất cả ký ức em đều nhớ, thế nhưng, giữa chúng ta luôn có một sự tình ngăn cản chúng ta tới với nhau, loại lực lượng này chúng ta càng giãy dụa lại siết chúng ta càng chặt.

Đã nhiều lần từ chối, em mệt mỏi, có Lộc Hàm anh cũng cảm giác mệt chết đi, em thật mong được ngủ an tĩnh một hồi như đứa bé, khóc rồi ngủ, tỉnh lại thì có thể quên tất cả thống khổ thậm chí tật bệnh, vẫn như cũ vui sướng giống một thiên sứ.

Thế nhưng, Lộc Hàm, em tựa hồ cách thời điểm đó rất xa vời, phảng phất ly khai anh, em đã vô pháp vui sướng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro