Tập 2: Diệc Phàm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi một người len lén đi tới hậu trường nơi Angela Baby diễn xuất, nhân viên công tác đều đang bận rộn, không người nào để ý sẽ tới một người xa lạ. Trên đài người mẫu đi tới đi lui, mỗi người đều hoá trang rất rực rỡ, chỉ coi qua mấy tấm hình, tôi có điểm không biệt ai với ai.

Chính mình đang dáo dác nhìn xung quanh, không cẩn thận đạp phải một người sau lưng, vội vàng quay đầu lại xin lỗi, nguyên lai là một nam nhân rất đẹp, vóc người hắn to con khí chất cao quý, mặc tây trang chuẩn người, tuy rằng đội mũ, nhưng tóc màu vàng kim còn dài hơn tôi, mắt nghiêm nghị đầy hữu thần, gương mặt đặc biệt hấp dẫn nhân, tôi nghĩ chắc hắn là một siêu mẫu nam.

Có chút ngây người nhìn hắn một hồi, trên mặt hắn không chút biểu tình hỏi tôi: "Cô là ai? Dường như không phải nhân viên công tác nơi này của chúng tôi."

Tôi đang muốn nói tôi tới làm cái gì, đột nhiên một nữ tử mặc trang phục đẹp đẽ giống như bạch tuộc quấn lên hông của hắn: "Anh yêu, anh tới xem em trình diễn à." Sau đó âm âm nhìn tôi liếc mắt: "Cô này là ai, sủng vật mới của anh?"

Tuy rằng đến mùa đông tôi rất thích đội mũ, khoác áo lớn, nhìn rất giống nữ hài tử, thế nhưng thái độ nói chuyện kiểu này làm tôi rất phản cảm.

Nam tử không có ôn độ gì mà đem tay của nữ nhân từ trên người lấy ra, lạnh lùng nói một tiếng: "Tôi nói rồi, tôi không thích đàn bà nhiều chuyện, cô đừng có mà khiêu chiến tính khí của tôi." Nữ tử sợ hãi cấp tốc để tay xuống, cũng không dám nói nhiều nữa.

Tôi ngơ ngác đứng ở một bên, nhìn nam tử biểu tình lạnh như băng, tôi bắt đầu đột nhiên có điểm sợ hãi, phảng phất một giây kế tiếp hắn sẽ bóp cổ tôi mất.

Đột nhiên một ngọn đèn chiếu trên người chúng tôi: "Chị Angela Baby, hai người thực sự là người yêu sao?" Một đám ký giả nhanh chóng xông tới, vì vậy tôi rất nhanh liền bị các phóng viên đẩy ra xa khỏi hai người bọn họ, nguyên lai người nữ nhân này là Angela Baby, tôi có chút thất vọng khí chất nàng thô tục.

Lúc tôi chán thì di động vang lên, trong điện thoại truyền đến giọng của ba ba: "Mẫn Mẫn, con đang ở đâu? Còn chưa lên máy bay đến đảo Tể Châu sao?" Ba ba nói khiến tôi cả kinh, cư nhiên quên mất buổi tối muốn đi đảo Tể Châu tham gia một Party, mà ba ba bởi vì có chuyện gì mới đến Tể Châu gặp bạn, cho nên đã sớm ngày chờ tôi.

Cúp điện thoại, vội vội vàng vàng nhìn đồng hồ đeo tay may là thời gian vẫn còn dư, có thể đi mua một bộ tây trang. Lúc chuẩn bị đi vô thức ngẩng đầu, tôi đối mặt cặp mắt lạnh như băng kia. Tuy rằng hắn bị một đám nhân bao quanh, thế nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào tôi, ánh mắt của hắn làm tôi nghĩ có điểm sợ, tôi lại càng hoảng loạn không dám lưu ở chỗ này, mau mau trốn đi.

Hạ máy bay, ngồi xe đi đến đảo Tể Châu, phong cảnh ven đường rất mỹ lệ, đều là bãi biển xinh đẹp và dương quang ôn hòa, dọc theo đường đi hưởng thụ không khí ở đây thanh tân và tiếng sóng biển mềm nhẹ, đột nhiên nhớ tới rất nhiều chuyện xảy ra ở đây. Khi đó, tôi còn trẻ tuổi như vậy, chật vật gặp Nghệ Hưng như vậy, nghĩ nhiều điều từ trước, nước mắt lại đột nhiên dâng lên.

Có đôi khi tôi cảm thấy sợ run, nhớ tới gì đó càng ngày càng xa cách, thương tâm rơi lệ.

Một người cô đơn, tôi, tôi là một mực nhớ ai? Là Lộc Hàm hay là Nghệ Hưng? Hay là, hai người bọn họ cũng chỉ là một hồi mộng mà ta không hẹn mà gặp.

Đảo Tể Châu nổi danh nhất "Danh môn phạn điếm", ngày hôm nay càng phát ra khí phái xa hoa, bởi vì hội rượu có vẻ càng thêm đẹp, trong tiệc rượu rất nhiều nhân nổi danh cho nên đặc biệt nhiệt nháo, tôi vừa tiếp quản công ty ba ba, nên vẫn còn rất nhiều người không biết, dọc theo đường đều là bị ba ba lôi kéo nhiệt tình giúp đỡ giới thiệu.

Giữa lúc tôi một người thật vất vả muốn hít thở không khí, đứng ở trong sân cỏ của tiệm cơm ven biển thưởng thức cảnh biển đột nhiên một nữ nhân đụng phải nước trái cây trong tay, ống tay áo bạch sắc thoáng đều bị nước trái cây làm dơ. Vội vàng dùng khăn giấy lau tay áo cho tôi, tôi còn chưa phản ứng kịp, nàng bỏ chạy tiêu thất ở cuối hành lang.

Tôi có chút buồn bực hỏi người bán hàng, tìm một hồi lâu mới thấy được toilet, liền chạy vào trong phòng rửa tay áo bị dơ.

Lúc này, đột nhiên tôi nghe được tiếng thở rất tối, theo bản năng nhìn tận cùng bên trong cái cửa kia, nguyên lai là một người nam nhân đang cùng một nữ nhân dây dưa ở nơi nào, hai người đều trần nửa thân.

Tôi lại càng hoảng sợ, trong lúc vô ý đổ chai rửa tay. Hiển nhiên, hai người bị tôi làm ra tiếng vang kinh trụ, nam nhân rất nhanh không có cảm tình mà đem nữ nhân đẩy ra, sau đó ung dung mặc áo tây trang lại, dường như ôn nhu mới vừa rồi đều không tồn tại.

Tôi vỗ vỗ mặt mình, còn tưởng rằng xuất hiện ảo giác, nhìn kỹ, thì ra là nam người mẫu hôm bữa, lần này nữ nhân trong ngực cũng không phải Angela Baby, mà dường như là nữ nhân vừa đụng phải tôi.

Tôi sợ đến đờ ra, người đàn ông này đi tới bên cạnh, dùng ánh mắt hài hước nhìn tôi, cư nhiên lấy tay nâng cằm tôi lên: "Lớn lên đẹp như vậy, nghĩ không ra cậu lại là một nam sinh, nếu như không phải hôm nay mặc âu phục tôi thực sự sẽ tiếp tục hiểu lầm..." Sau đó sờ sờ ngực tôi "Là nữ giả nam trang."

Đờ ra tôi đây mới phản ứng được, tức giận hất tay hắn ra: "Biến thái." Sau đó nhanh chóng thoát đi địa phương đáng sợ, chẳng lẽ tôi ảo giác? Tôi cảm giác được người phía sau còn phát ra tiếng cười.

Từ trong phòng rửa tay chạy ra, ngực tôi vẫn vẫn rất sợ, gặp phải nam nhân biến thái như vậy, thực sự là chuyện xui xẻo. Cho nên tôi khẩn trương đi theo sát ba ba, cũng không dám tự mình đi loạn nữa.

Tôi đi theo bên ba ba, lại cùng một ít giám đốc công ty chào hỏi. Ba ba nhìn một thân ảnh xa xa, đột nhiên cao hứng nói: "Đó không phải là Ngô xã trưởng sao? Con trai, chúng ta qua chào hỏi, sau này nếu như công ty bọn họ phát sinh hạng mục hợp đồng tỷ lệ cao, đối công ty chúng ta cũng là một chuyện tốt."

Nghe nói là tìm tôi thiết kế quảng cáo là Ngô xã trưởng, tôi liền ngoan ngoãn theo ba ba đi đến một người nam nhân đứng xa xa, thế nhưng càng đến gần cái Ngô xã trưởng này, tôi thế nào cũng nghĩ bóng lưng của hắn rất quen thuộc.

Ba ba đi tới phía sau hắn kêu một tiếng: "Ngô xã trưởng." Đợi được Ngô xã trưởng xoay đầu lại, tôi sợ hãi. Cái tên Ngô xã trưởng này chính là người nam nhân kia.

Ngô Diệc Phàm theo bản năng quay đầu thấy được tôi và ba ba, đột nhiên nhãn thần lại thay đổi yên lặng nhìn tôi, sau đó vươn tay ra muốn hòa tôi nắm tay.

Tôi có chút sợ, tuy rằng lấy dũng khí đưa tay bắt tay Diệc Phàm, thế nhưng hắn lại dùng sức bắt tay tôi chặc một chút, sợ đến mức tôi lập tức bỏ qua tay hắn. Hắn cười xem động tác của tôi: "Kim xã trưởng, thì ra cậu ấy là con trai của ông, nhìn rất nhiều thiết kế quảng cáo của cậu ấy, tôi rất thích, thật đúng là tài hoa xuất chúng a."

Vẫn đứng ở bên cạnh ba ba và Diệc Phàm, thế nhưng nghe không rõ hắn rốt cuộc quay ba ba nói chút gì, tôi chỉ cảm thấy đầu óc rất loạn. Có thể cảm giác được Diệc Phàm một mực nhìn tôi, thế nhưng tôi căn bản không dám nhìn ánh mắt của hắn, chỉ cảm thấy hơn một giây đồng hồ ở bên người hắn, da đầu ta tê dại.

Gian nan tôi nghĩ cái yến hội này đặc biệt dài dằng dặc, thật vất vả cuối cùng đã tới lúc kết thúc, tôi không kịp chờ đợi muốn lên xe với ba ba thì tay của tôi bị Diệc Phàm từ phía sau nắm chặt, tôi kinh hoảng quay đầu lại, chống lại ánh mắt lãnh tĩnh của hắn, chờ tôi cố sức bắt tay xả lại, phát hiện nguyên lai hắn đem một tấm danh thiếp nhét vào trong tay tôi. Càng thêm khoa trương, Diệc Phàm cư nhiên cười nhẹ giọng bên tai tôi nói: "Sau này chúng ta sẽ thường xuyên liên hệ a, tôi chờ mong phương án thiết kế của cậu." Tôi lúng túng cứng ngắc, chỉ có thể cúi đầu không nói lời nào, tuy có chút sợ hắn, thế nhưng không phải không thừa nhận hắn cười lên rất soái.

Tôi không dám làm trò trước mặt ba ba ném danh thiếp của Diệc Phàm, Vì vậy chờ hắn lái xe đi sau đó tôi mở ra danh thiếp vẫn bóp ở lòng bàn tay mới phát hiện vì quá khẩn trương mồ hôi đã thấm ướt danh thiếp, sau đó len lén ném danh thiếp tới thùng rác ven đường lý.

Về đến nhà, tôi nhanh chóng đem toàn bộ báo chí tìm tòi, mới biết được Diệc Phàm nổi danh như vậy, lập nghiệp từ lúc trẻ tuổi, mới ba mươi tuổi đã nắm cổ phần trong tay lợi hại, ở dưới sự hướng dẫn của hắn, tổng giá trị công ty bọn họ đã vượt xa qua công ty chúng tôi; hắn là một playboy chính cống đổi nữ nhân liên tục, số lượng chuyện xấu của hắn tuyệt đối không chừa người sao kim nào.

Nếu như nói Lộc Hàm là thiên sứ làm cho lòng người an tâm, Nghệ Hưng là đứa bé khiến người khác đau lòng, mà tên Diệc Phàm này lại không ai bì nổi, bá đạo lãnh huyết, cùng với nóihắn hoa tâm, không bằng nói hắn căn bản không coi trọng bất kỳ cô gái nào, luôn luôn tự co tự đại muốn làm gì thì làm.

Hơn nữa bây giờ tôi cũng chỉ biết là một sự thật, chính là lần đầu tiên tôi cảm thấy mình sợ một người.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro