chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chương 10

"Kawai!"

" a , ta muốn một chén các ngươi tiệm ngon nhất bánh ngọt ! giá tiền không là vấn đề !"

" oa , tiểu miêu chúng ta bàn này muốn ......10 cái dâu tay bánh ngọt, ta tên là xx , kết giao bằng hữu nga ? "

"......"

không biết ở phía sau YuKi đại tỷ lộ ra gian thương nụ cười, ôi chao của ta đáng yêu Yuki tỷ đâu rồi.

đến ba giờ sau, Sweet rốt cuộc bán hết bánh ngọt, Kiyoshi Kaito duỗi thắt lưng, thật hiểu nỗi những người đó làm sao có thể ăn nhiều như vậy bánh ngọt a, không sợ bị béo phì sao?

Furukawa Yuki đưa tay vỗ vai Kiyoshi Kaito ôn nhu nói:"tối rồi, chúng ta cũng đóng cửa về nhà thôi"

lúc này một tiếng mở cửa, Kiyoshi Kaito tưởng là có khách vào định ra đến nói đến giờ đóng cửa nhưng Furukawa Yuki ngăn lại hắn:"Jin ngươi tới rồi, mau giúp mẹ dọn dẹp quán đi về"

"không được ra lệnh cho ta" tóc trắng thiếu niên dữ tợn hô to một tiếng nhưng vẫn là làm theo lời Yuki tỷ, sắp xếp lại bàn ghế.

"Yuki tỷ, hắn là ai a" Kiyoshi Kaito tò mò hỏi, cho dù nghe YuKi tỷ xưng hắn là 'mẹ' nhưng thật sự có như thế hỗn láo con sao.

"A ta quến giới thiệu" Yuki tỷ nói sau đó gọi vẫn "ngoan ngoãn" dọn dẹp tóc trắng thiếu niên đến"Jin, đây là tiệm chúng ta nhân viên mới Kiyoahi Kaito"

Sau đó quay sang Kaito nói:"Kaito đây là con ta Akutsu Jin"

"Là một nam nhân cư nhiên mặc lông xù quần áo, thật nữ nhân" Akutsu tuy rằng trong lòng cảm thấy này thiếu niên rất đáng yêu nhưng ngoài miệng vẫn mạnh ác khẩu đã kích.

"Này là Yuki tỷ đưa cho ta quần áo phục vụ, giống hay không giống nữ nhân mặc kệ ta hơn nữa ngươi không biết những người thấy ta mặc quần áo này đều nói ta rất Kawai a" Kaito nhanh miệng đáp lại, phải rồi ít nhất được xem là Kawai còn tốt hơn là giống nữ nhân,hắn là nam a.

"Hừ, ngụy biện" Akutsu Jin xoay qua một bên, tỏ vẻ bản thân không tin Kaito lời nói.

Xem thấy không khí đang từ từ lan tỏa mùi thuốc súng, Yuki tỷ mau mau đứng ra ngăn cản để tránh lan đến bản thân:"được rồi, Jin ngươi mau mau dọn dẹp đi rồi chúng ta dẫn hắn cùng nhau về nhà"

"Về nhà? Hắn lớn như vậy còn cần người khác dẫn về nhà, không lẽ là sợ bị phi lễ? Cũng đúng hắn lớn lên nhìn như thế nữ nhân mà" Akutsu thật sự không biết bản thân làm sao nữa, nhìn thiếu niên tên Kaito này đã nghĩ đả kích hắn, nhìn hắn đỏ mặt tức giận phản bác bản thân lại càng vui vẻ, không lẽ của hắn phản nghịch kì đến.

"Akutsu ngươi nghĩ cái gì a, ta nhưng là nam nhân bị phi lễ còn không biết đánh người ta sao, a phi ta mới không phải là nữ nhân mà bị phi lễ hơn nữa ta ở nhà ngươi a" Kiyoahi Kaito hết lần này đến lần khác bị gọi là nữ nhân tâm tình bực bội vọ cùng, sau đó nghĩ đến sau này sẽ cùng hắn ở chung nhà, không phải bản thân sẽ có cơ hội trả thù. Nghĩ vậy Kiyishi Kaito nhìn Akutsu Jin ánh mắt trở nên "nguy hiểm".

Akutsu Jin bị Kiyoshi Kaito nhìn cả người đều nổi da gà, trong lòng âm thầm nghĩ:"vì mao đầu mùa hè thời tiết lại lạnh như vậy"

"Uy, ngươi nói 'ở nhà ta' là sao?"

"Mặt chữ ý nghĩa" liếc nhìn Akutsu Jin, Kiyoshi Kaito ánh mắt hiện rõ 'ngươi là ngu ngốc' chọc cho Akutsu Jin lại muốn "bùng nổ".

Nhưng Akutsu Jin còn chưa kịp bùng nỗ, Yuki tỷ đã giành trước"Hai người các ngươi còn không mau dọn dẹp, là muốn bị ăn đòn sao"

"Hừ"

"Ân"

Hai người đáp lại hai tiếng, Akutsu Jin đi dọn dẹp bàn còn Kaito ngoan ngoãn lau sàn nhà.

Yuki tỷ hài lòng gật đầu, ít nhất nàng cũng ngăn được hai người đó cãi nhau, cũng không phải nàng muốn "cứng rắn" mà là nàng bị nháo phiền.

"Xong rồi nữ nhân" Akutsu Jin thô lỗ nói, thuận tay kéo luôn Kiyoshi Kaito đứng kế mình.

"Uy, ta nói Akutsu Jin ngươi không thể lễ phép chút sao? Nàng là mẹ ngươi a" Kiyoshi Kaito bất bình nói, hắn kiếp trước kiếp này đều không có người thân, tuy rằng nói là đã thói quen nhưng nhìn những người khác có người thân hắn vẫn rất hâm mộ vậy mà Akutsu Jin có phúc mà còn không biết, này làm cho hắn "bất bình".

"Hừ..chuyện nhà ta không cần ngươi lo"

"Ngươi thật sự là không biết quý trọng những gì mình đang có, ngươi có biết không, trên đời này có biết bao nhiêu người mong muốn gọi một tiếng mẹ nhưng là không được...cũng như ta" cúi đầu, tóc che khuất măt hắn nhìn không thấy nét mặt, nhỏ giọng nói ba chữ sau, ngoại trừ bản thân hắn những người khác căn bản là nghe không rõ.

Akutsu Jin không hiểu vì sao hắn phản ứng kịch liệt rồi lại bi thương như vậy, nhưng Yuki tỷ thì biết, nàng biết hắn là cô nhi cho nên mới phản ứng như vậy, bỗng chốc trong lòng ngực nàng tràn đầy thương tiếc, đúng là thương tiếc mà không phải thương hại, nàng thương tiếc hắn nhỏ như vậy đã là cô nhi, rõ ràng như thế khát vọng thân tình lại quật cường chấp nhận số phận, đứa bé này thật sự làm người đau lòng.

nghĩ vậy Yuki tỷ tiếng lên, nắm lấy tay của Kaito nói:"Kaito từ bây giờ, chúng ta sẽ là người nhà của ngươi, ngươi không cô độc"

'ta không cô độc"

"phải, ngươi không cô độc, ngươi có ta...ta là mẹ nuôi của ngươi được không"

Kiyoshi Kaito bỗng nhiên cảm thấy ánh mắt rất cay, hắn không cô độc ở thế giới này, bởi vì hắn có Echizen một nhà, bây giờ có Yuki tỷ hắn không còn cô độc, vì vậy gật đầu một cái tỏ vẻ đồng ý.

"ngụy nương, ngươi khóc sao" Akutsu jin nhìn thấy Kaito khóc, trong lòng mặc danh kì diệu cảm thấy đau lòng nhưng hắn trước giờ chưa từng an ủi người khác, bây giờ gọi hắn an ủi hắn thật sự là làm không được.

"ta khi nào thì khóc, đây là bụi bay vào mắt" cứng đầu không thừa nhận người nào đó.

"hừ" Akutsu Jin hừ lạnh nhìn người nào đó vẫn cố cãi cho bằng được, cho dù hắn Akutsu jin không được thông minh  nhưng là vẫn nhìn ra được đấy.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro