CHAP 6 : THÍCH HAY LÀ ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày trôi qua,chính xác là một ngày học,tôi lại trở về nhà,bà Phương vẫn chưa về,tôi ngã người ra sofa.Hôm nay mệt mỏi thật,Quý không nói chuyện với tôi nữa,hắn cứ quay xuống "nhiều chuyện" với nhỏ Nhung,mà nhỏ đó cũng 'dại trai" thiệt,người ta quay xuống là nó cứ líu lo,làm tôi cũng phát bực.Không hiểu có phải vì nó nhiều chuyện làm tôi bực hay không,hay là tôi bực vì thằng quỷ kia nữa.Khi không tự nhiên không thèm nói chuyện với người ta .Thiệt tình!!!
-Chị về rồi nè cục cưng,hô hô!!_bà Phương lại giở trò "chị em thắm thiết" đây mà,nói thật tôi cũng thích lắm nhưng nhờ xong rồi thì bả lại "mày ,tao" như thường.Nhiều lúc tôi nghĩ không biết tôi là em bả hay osin của bả nữa
-Có gì hông chị YÊU!!_tôi cố nặng một nụ cười thiệt méo để "chị yêu" biết là tôi không được bình thường để bả đừng chọc nữa,mắc công lát tui nổi điên lại "xực" bả mấy phát thì mệt
-Mày mệt hả,tao đang định hỏi mày nấu cơm chưa,chị đói rã ruột rồi nè
Mọi người thấy chưa,bả xoay 180 độ rồi đó,tôi uể oải lò mò xuống bếp.Trong tủ còn mì gói,nấu cho bả ăn cái đã.Dù gì thì mình cũng là em mà,chỉ cũng đi làm cực khổ cả ngày.Bà Phương cũng theo tôi xuống bếp,chị em nhỉn nhau giây lát
-Ý mày là "dù gì chị cũng là chị yêu của em,nấu cho chị ăn là niềm hạnh phúc của em,đúng hông"_chỉ lại bắt đầu "tự sướng",tôi lại quay qua chế nước sôi vô tô mì,kệ! coi như nghe tiếng mèo kêu,hi!!
Lúc này trong đầu tôi chẵng nghĩ được gì ngoài chuyện cái thái độ đáng ghét của cái tên đại ôn thần đó.Sao chứ,coi tôi là gì ??càng nghĩ tôi lại càng bực.
-Á...mày làm gì tô mì của chị zậy hả???_chị "yêu" lại le hét ỏm tỏi.Chỉ là tô mì tràn nước thôi mà...nước sôi trúng chân tôi rồi.Đúng là xui xẻo mà...!!!
Em qua chơi hả,vô đi_tiếng chị tôi,hình như là bà Trang qua,tôi nhớ là ngày mai mà ta!!
-Trang kiếm thằng Vũ hả con_mẹ tôi cười,nhìn nhỏ đứng thập thò ngoài cửa
-Gì nữa đây_nhìn cái cách nó thập thò không hiểu sao tôi thấy hơi lo lo,bình thường bà này có như vậy đâu ta,hay có chuyện gì với nhỏ ta
Tôi kéo nhỏ ra đường,bỏ lại hai cặp mắt ngạc nhiên của má với chị,rồi tôi nghe loáng thoáng tiếng mẹ tôi cười gian thì phải,tôi nghĩ mẹ và chị đang tưởng tượng ra những chuyện không thể tưởng tượng ra giữa tôi và nhỏ chăng.Trời cũng đã rất tối rồi,khắp con đường chỉ trải dài một màu vàng cam của ánh đèn đường và 2 cái bóng đen của chúng tôi.
-Không phải mai bà mới qua hà,giờ này qua cơm đâu ăn,hô hô
-Không..._Nhỏ im lặng,thoáng chút bối rối,trái ngược hẳn với Trang hằng ngày,bình thường nhỏ quyết đoán lắm
-Có gì bà cứ nói đi,tui nghe đây,có gì mà không nói được_tôi bực thiệt rồi,tính tôi vốn rất ghét ai úp úp mở mở,mặc du bản thân mình cũng có khi như thế,nhưng kì thực tôi ghét người ta làm như thế với mình lắm
-Hôm trước lau kiếng ông nhớ không,bữa thứ tư tuần trước đó...
-Uhm,có gì không ổn hả
-Bữa đó tui nhớ Nguyệt nó ở lại phụ ông phải không?_trang nhì tôi,thoáng nhăn mặt rất nhanh nhưng tôi biết...
-Uhm,nhưng mà sau đó bả không khoẻ lắm nên tui kêu đi về để tui làm có một mình à_tôi ngây thơ trả lời,sau đó Trang không nói gì nữa,tôi gặng hỏi,cô nàng chỉ nói là "hỏi chơi thôi".Kì lạ thật,sao con gái có nhiều cái "hỏi chơi" ngộ vậy ta.
Phải công nhận là lúc ấy tôi ngu ngơ thật,nếu để ý kỹ có lẽ tôi đã biết vì sao Trang lại hỏi tôi chuyện đó.Lúc ấy ngu ngơ làm tôi quên đi cách đánh giá một việc rồi chăng?Phải đến tận sau này lúc tôi và anh yêu nhau ,tôi mới biết tại sao Trang lại hỏi như vậy...
-Tội cho ông quá,bị "giũa" te tua hô hố_Trang bẹo má tôi,sau tiết sinh hoạt nhỏ sấn tới "quậy" tôi liền
-..._tôi không nói gì,,thè lưỡi cụp mắt nhìn cô nàng đang cười hô hố
Công nhận là nhỏ nói không sia và cũng đúng những gì tôi,Nguyệt và nhỏ đã đoán trước.Tổ tôi bị "giũa" nhiều nhất vì số lượng mthành viên tổ tham gia tiết mục "nghỉ không phép" trên sổ đầu bài dẫn đầu lớp.Rõ ràng là người ta nghỉ nhưng mình lại "hứng đạn" từ cô mới ác,mỗi lần cô "tra khảo" mấy đứa nghĩ không lí do là cô lại nhìn tôi bằng ánh mắt "cảnh báo".Mệt thật!dù gì cũng sắp hết nhiệm kì,tôi rút lui nhanh nhanh thôi!
Điều đó cũng chưa làm tôi khó chịu bằng cái cách mà thằng quỷ kế bên tôi,thỉnh thoảng tôi lại thấy hắn ...nói sao nhỉ!!.À!...hắn làm mặt cười đểu mỗi khi tôi lén nhìn hắn.Thật sự cái cảm giác đó khó chịu,bạn cứ mường tượng cảnh đó,bạn là người bị cười đểu thì không biết máu sẽ sôi cỡ nào nữa.Tôi có cảm giác hắn đang cố làm cho tôi thấy hắn ghét tôi thì phải.Cứ suốt ngày cứ quay xuống nói chuyện với nhỏ Nhung,cô nàng có lẽ lấy thế làm hạnh diện lắm vì theo tôi thấy trong lớp thì có lẽ hắn là thằng có gương mặt hơi bị ...công bằng mà nói là hơi bị đẹp trai.Tức thiệt!!
-Ê,xuống căn tin không?_Hải,cậu ta đến tìm tôi,chẳng biết nói gì hơn nữa,thâm cám ơn trời,ừ thì cứ nói chuyện với nhỏ đó đi...
-Đi ...đi...ông bao ha_tôi cố làm ra vẻ thật dễ thương...cốt là để chọc tức hắn thôi,nhưng hình như chẳng được gì,hắn ta chẳng quan tâm
Nghĩ lại thì tôi và hắn cũng đâu có gì nhưng không hiểu sao tôi lại rất quan tâm hắn nghĩ sao về tôi,tôi ghét điều này,đã bao giờ tôi như thế đâu,hay vì hôm đó hắn tốt với tôi nên tôi quan tâm hắn chăng.Tôi đi củng với Hải,rủ cả Trang đi nữa nhưng cô nàng lại không đi...
Các bạn có muốn biết hôm Chủ Nhật,Nguyệt và Trang có đến nhà tôi chơi không? Câu trả lời là "có". Chúng tôi nói rất nhiều về mọi thứ,như những người bạn thân lâu ngày đó.Thì ra Nguyệt là con gái ,tiểu thư con của giám đốc công ty X,cũng khá là có tiếng.Thú vị hơn là tôi còn biết ba của cô nàng là sếp của ba hắn,vì thế mà hắn và nhỏ biết nhau.Nhưng không phải cứ biết nhau là thân với nhau đâu,thông thường thì là vậy nhưng hai đứa này lại có "thâm thù" gì đó thời trung học.Tôi không tò mò chuyện đó lắm nên cũng không để ý nhiều,chỉ biết là hắn ta học rất giòi (theo lời Nguyệt).
Tôi và Hải xuống căn tin nhưng hình như "hồn" tôi lại đang ở trên lớp,tôi cứ ngoái nhìn lại cửa lớp xem hắn có chạy ra không,cứ thế cho đến khi tôi bước hụt chân cầu thang tôi mới lấy lại được "hồn" mình.Hải cười ,xoa đầu tôi,anh chàng cũng hay cười với tôi,nhưng tôi không có cảm giác gì với nó...so với hắn.Tôi đi với Hải nhưng lại cứ nghĩ về tên khó ưa đó mong sao hắn chạy theo tôi.Tôi thấy mình điên thật rồi
-Ông nói thiệt không...ông cảm giác như thế hả?_tiếng nhỏ Trang nghe ra hình như nhỏ ngạc nhiên lắm thì phải...tôi vửa kể cho nhỏ nghe tất cả những chuyện hôm nay ,hôm mà hắn cho tôi "quá giang" và cả cảm giác của tôi về hắn cho nhỏ.Tất nhiên là qua điện thoại
Phải công nhận là có một người bạn để trút hết tâm sự thật tốt.Tinh thần của con người cũng như một trái bóng vậy nếu nó cứ nhận hơi liên tục mà không có lối thoát có ngày rồi co người ta cũng sẽ "điên" cho mà coi
_Ừ!kì quá ha_tôi biết cô nàng chắc đang há hốc mồm dữ lắm đây
-Có khi nào ông...thích người ta rồi hay không??
-Điên quá,biết là tui không bình thường nhưng cũng đâu phải là bạ trúng thằng nào cũng mê...như..._tôi định nói "như bạn Hải đó",không hiểu sao tôi lại không nói được
-Uhm,thôi thì cứ để một thời gian nữa coi sao,chắc chỉ là cảm xúc nhất thời thôi...còn nếu vẫn vậy thì chắc
-Bà định nói "chắc ông thích người ta rồi" ,đúng hông?
-Hô hô,thôi ngủ ông biết rôi thì tui đi ngủ,ngủ ngon nha
-Ơ...cái con...
Tút...bên kia đầu dây đã gác máy.
Tôi nằm trăn trở một cách khó chịu.Trang nói vậy có đúng không nhỉ...hàng ngàn câu hỏi bay tứ tán trong đầu tôi...khó chịu thật.Tôi ráng nhắm mắt tắt "camera" nhưng khổ cái là không ngủ đuọc mà thấy cái mặt của hắn không chứ...Tôi thích hắn thật ư...hay là...ghét quá tới nỗi ngủ cúng thấy cái mặt khó ưa đó ...tôi bật một bài nhạc trong cái mp3 cố xua đi cái ý nghĩ điên khùng đó...Là bài tôi thích "Lỗi của mưa..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro