CHƯƠNG 1 - AVA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Có những chuyện còn tệ hơn việc mắc kẹt ở nơi đồng không mông quạnh trong một cơn mưa.

Ví dụ, tôi có thể đang chạy trốn khỏi một con gấu dại có ý định vồ lấy tôi ở thế kỷ tiếp theo. Hoặc tôi có thể bị trói vào một chiếc ghế trong tầng hầm tối tăm và buộc phải nghe đi nghe lại "Barbie Girl" của Aqua cho đến khi tôi thà gặm đứt cánh tay của mình còn hơn nghe lại cụm từ cùng tên của bài hát.

Nhưng chỉ vì mọi thứ có thể tồi tệ hơn không có nghĩa là chúng đã không tệ.

Dừng lại. Suy nghĩ tích cực lên.

"Một chiếc Uber sẽ xuất hiện...ngay bây giờ." Tôi nhìn chằm chằm vào điện thoại của mình, cố kìm nén sự thất vọng khi ứng dụng trấn an tôi là "đang tìm chuyến đi của tôi", như vẫn diễn ra trong nửa giờ qua.

Thông thường, tôi sẽ bớt căng thẳng hơn về tình hình này vì ít nhất tôi cũng có một chiếc điện thoại còn hoạt động và một nhà chờ xe buýt để tôi giữ mình gần như khô ráo trước cơn mưa xối xả. Nhưng còn một giờ nữa, bữa tiệc chia tay của Josh sẽ bắt đầu, tôi vẫn chưa lấy được chiếc bánh bất ngờ của anh ấy từ tiệm bánh và trời thì sắp tối. Tôi có thể là một cô gái khá lạc quan, nhưng tôi không phải là một con ngốc. Không ai—đặc biệt là một nữ sinh viên không có kỹ năng chiến đấu nào đáng nhắc đến—muốn thấy mình cô đơn ở nơi hoang vu sau khi trời tối.

Lẽ ra tôi nên tham gia các lớp học tự vệ với Jules như cô ấy muốn.

Tôi nhẩm lướt qua những lựa chọn hạn chế của mình. Xe buýt dừng ở địa điểm này không chạy vào cuối tuần và hầu hết bạn bè của tôi đều không có ô tô. Bridget có ô tô nhưng cô ấy phải tham dự một sự kiện của đại sứ quán cho đến tận bảy giờ. Uber không hoạt động và tôi chưa thấy một chiếc ô tô nào đi qua kể từ khi trời bắt đầu mưa. Dù sao thì cũng không phải là tôi sẽ đi nhờ xe—tôi xem phim kinh dị rồi, cảm ơn rất nhiều.

Tôi chỉ còn một lựa chọn—cái mà tôi thực sự không muốn chọn—nhưng ăn mày thì không thể đòi xôi gấc.

Tôi lướt số liên lạc trong điện thoại lên, thầm cầu nguyện và nhấn nút gọi.

Một tiếng chuông. Hai tiếng chuông. Ba.

Thôi mà, nhấc máy đi. Hay là không nào. Tôi không chắc điều nào sẽ tệ hơn - bị sát hại hay phải đối phó với anh trai mình. Tất nhiên, luôn có khả năng anh trai sẽ giết tôi vì đã đặt mình vào tình cảnh này, nhưng tôi sẽ giải quyết việc đó sau.

"Em gặp chuyện gì vậy?"

Tôi chun mũi trước lời chào của anh ấy. "Cũng xin chào anh, người anh thân yêu nhất. Sao anh nghĩ em gặp chuyện?"

Josh khịt mũi. "Ờ, em gọi cho anh. Em không bao giờ gọi điện trừ khi em gặp rắc rối."

ĐÚNG VẬY. Chúng tôi thích nhắn tin hơn và chúng tôi sống cạnh nhà nhau - nhân tiện, đó không phải là ý tưởng của tôi - vì vậy chúng tôi hiếm khi phải nhắn tin.

"Em sẽ không nói là em đang gặp rắc rối," tôi né tránh. "Giống như...mắc kẹt hơn. Em không ở gần chỗ có giao thông công cộng và em không thể tìm thấy Uber."

"Chúa ơi, Ava. Em ở đâu?"

Tôi nói với anh ấy.

"Em làm cái quái gì ở đó vậy? Chỗ đó cách trường một giờ đồng hồ!"

"Đừng kịch tính thế. Em có một buổi chụp ảnh đính hôn và chỉ cách ba mươi phút lái xe. Cỡ 45 phút nếu có tắc đường." Sấm nổ ầm ầm, làm rung chuyển những cành cây gần đó. Tôi nhăn mặt và lùi sâu hơn vào trong nơi trú ẩn, điều đó chẳng giúp ích gì nhiều cho tôi. Mưa hắt sang một bên, bắn tung tóe những giọt nước to và mạnh khi chạm vào da tôi.

Một tiếng xào xạc phát ra từ phía Josh, sau đó là một tiếng rên nhẹ.

Tôi dừng lại, chắc chắn là mình nghe nhầm, nhưng không, thêm lần nữa. Một tiếng rên rỉ khác.

Mắt tôi mở to kinh hoàng. "Giờ anh đang làm tình à?" Tôi khẽ hét lên, mặc dù xung quanh không có ai khác.

Chiếc bánh sandwich mà tôi ăn trước khi đi chụp ảnh có nguy cơ xuất hiện trở lại. Không có gì - tôi nhắc lại là không có gì - thô tục hơn việc nghe thấy người thân khi họ đang quan hệ. Chỉ ý nghĩ đó thôi đã khiến tôi buồn nôn.

"Về mặt kỹ thuật thì không." Josh có vẻ không ăn năn.

Cái từ "về mặt kỹ thuật" mang lại sự nhẹ nhõm.

Không cần phải là thiên tài mới giải mã được câu trả lời mơ hồ của Josh. Anh ấy có thể không quan hệ, nhưng có gì đó đang diễn ra, và tôi không muốn tìm hiểu "cái gì đó" là cái gì.

"Josh Chen."

"Này, em là người gọi cho anh mà." Anh ấy hẳn đang dùng tay che điện thoại, bởi vì mấy từ tiếp theo của anh ấy bị bóp nghẹt. Tôi nghe thấy một tiếng cười nhẹ nhàng, nữ tính, sau đó là một tiếng rít, và tôi muốn tẩy sạch tai, mắt, tâm trí của mình đi. "Có người lấy xe của anh đi mua thêm đá rồi," Josh nói, giọng lại rõ ràng. "Nhưng đừng lo lắng, anh hiểu ý em. Hãy gửi vị trí chính xác của em và giữ điện thoại ở gần. Em vẫn còn bình xịt hơi cay anh mua tặng sinh nhật em năm ngoái chứ?"

"Còn. Nhân tiện thì, cảm ơn vì điều đó." Tôi muốn một chiếc túi đựng máy ảnh mới, nhưng thay vào đó Josh mua cho tôi tám gói bình xịt hơi cay. Tôi chưa bao giờ sử dụng bất kỳ chai nào trong số đó, điều đó có nghĩa là tất cả tám chai - trừ chai trong túi của tôi - đều nằm gọn gàng ở phía sau tủ quần áo của tôi.

Lời mỉa mai của tôi vụt qua đầu anh trai tôi. Đối với một sinh viên dự bị đạt điểm A, anh ấy có thể hơi đần. "Không có gì. Hãy ở yên và cậu ấy sẽ đến đó sớm thôi. Chúng ta sẽ nói về việc em hoàn toàn không có khả năng tự bảo vệ sau."

"Em tự bảo vệ mình," tôi phản đối. Từ đó có đúng không nhỉ? "Không phải lỗi của em khi không có Ub—đợi đã, anh nói 'cậu ấy' là ý gì? Josh!"

Quá muộn. Anh ấy đã cúp máy.

Hãy hình dung đến lần duy nhất tôi muốn anh ấy nói rõ hơn, anh ấy lại bỏ tôi vì một trong những người bạn tình của anh ấy. Tôi ngạc nhiên là anh ấy không phát hoảng hơn nữa, xét đến việc Josh dùng chữ "quá mức" trong từ bảo vệ quá mức. Từ sau "Sự cố", anh ấy tự mình chăm sóc tôi như thể anh ấy vừa là anh trai vừa là vệ sĩ. Tôi không trách anh ấy - tuổi thơ của chúng tôi có hàng trăm sắc thái hỗn độn, hoặc tôi được kể như vậy - và tôi yêu anh ấy vô cùng, nhưng sự lo lắng liên tục của anh ấy có thể hơi quá đáng.

Tôi ngồi nghiêng trên ghế, ôm túi xách sang một bên, để lớp da nứt nẻ sưởi ấm làn da trong khi chờ đợi "anh ta" bí ẩn xuất hiện. Đó có thể là bất cứ ai. Josh không thiếu bạn bè. Anh ấy luôn là Người được yêu thích - cầu thủ bóng rổ, chủ tịch hội học sinh và vị vua hồi ở trường trung học; Anh trai của hội anh em Sigma và Big Man trong khuôn viên trường đại học.

Tôi thì ngược lại với anh ấy. Bản chất tôi không phải là không nổi tiếng, nhưng tôi tránh xa sự chú ý và thà có một nhóm nhỏ bạn thân còn hơn là một nhóm lớn người quen thân thiện. Nơi Josh là tâm điểm của bữa tiệc, tôi ngồi trong góc và mơ mộng về tất cả những nơi tôi muốn đến nhưng có lẽ sẽ không bao giờ đến được. Sẽ không nếu nỗi ám ảnh của tôi có liên quan gì đến nó.

Nỗi ám ảnh chết tiệt của tôi. Tôi biết tất cả chỉ là tinh thần, nhưng nó có cảm giác như thể xác. Cảm giác buồn nôn, tim đập nhanh, nỗi sợ hãi tê liệt biến chân tay tôi thành những thứ vô dụng, đông cứng...

Về mặt tích cực, ít nhất tôi không sợ mưa. Tôi có thể tránh xa đại dương, hồ nước và hồ bơi, nhưng mưa...ừ, điều đó sẽ rất tệ.

Tôi không chắc mình đã co ro trong chỗ chờ xe buýt nhỏ bao lâu, nguyền rủa sự thiếu tầm nhìn xa của mình khi từ chối lời đề nghị của nhà Grayson để chở tôi trở lại thành phố sau buổi chụp hình. Tôi không muốn làm phiền họ và nghĩ rằng tôi có thể gọi một chiếc Uber và quay lại khuôn viên trường Thayer trong nửa giờ nữa, nhưng trời mưa ngay sau khi cặp đôi rời đi và tôi thì ở đây.

Trời đang tối dần. Màu xám lặng hòa lẫn với màu xanh mát mẻ của hoàng hôn, và một phần trong tôi lo lắng "anh ta" bí ẩn sẽ không xuất hiện, nhưng Josh chưa bao giờ làm tôi thất vọng. Nếu một trong những người bạn của anh ấy không đến đón tôi như anh ấy yêu cầu, ngày mai họ sẽ không còn chân để làm việc nữa. Josh là một sinh viên y khoa, nhưng anh ấy không hề hối hận về việc sử dụng bạo lực khi tình thế bắt buộc - đặc biệt là khi tình huống đó liên quan đến tôi.

Ánh đèn pha chói lóa xuyên qua màn mưa. Tôi nheo mắt, tim đập thình thịch vừa chờ đợi vừa cảnh giác khi cân nhắc xem liệu chiếc xe thuộc về người đi cùng tôi hay một kẻ tâm thần tiềm ẩn. Phần này của Maryland khá an toàn, nhưng bạn không bao giờ biết được.

Khi mắt tôi quen với ánh sáng, tôi nhẹ nhõm ngồi xuống, nhưng hai giây sau tôi cứng người lại.

Tin tốt ư? Tôi nhận ra chiếc Aston Martin màu đen bóng loáng đang lao về phía tôi. Nó thuộc về một trong những người bạn của Josh, điều đó có nghĩa là tối nay tôi sẽ không phải lên một bản tin địa phương nào cả.

Còn tin xấu? Người lái chiếc Aston Martin là người cuối cùng tôi muốn - hoặc mong đợi - đón tôi. Anh ta không phải là kiểu người tôi sẽ giúp đỡ bạn mình và giải cứu em gái bị mắc kẹt của cậu ấy. Anh ta là kiểu người nhìn đểu tao đi và tao sẽ tiêu diệt mày cũng như tất cả những người mày quan tâm, và anh ta sẽ làm điều đó trông thật điềm tĩnh và lộng lẫy đến mức bạn sẽ không nhận ra thế giới đang bị thiêu rụi xung quanh mình cho đến khi bạn trở thành một đống tro tàn dưới đôi chân mang đồ Tom Ford của anh ta.

Tôi lướt đầu lưỡi lên đôi môi khô khốc của mình khi chiếc xe dừng lại trước mặt tôi và cửa sổ hành khách hạ xuống.

"Vào xe."

Anh ta không lên giọng - anh ta không bao giờ lên giọng - nhưng tôi vẫn nghe thấy giọng anh ta to và rõ ràng trong mưa.

Alex Volkov là một thế lực tự nhiên, và tôi tưởng tượng ngay cả thời tiết cũng phải cúi đầu trước anh ta.

"Tôi hy vọng em không đợi tôi mở cửa cho em," anh ta nói khi tôi không di chuyển. Anh ta có vẻ vui mừng như tôi về tình huống này.

Lịch thiệp làm sao.

Tôi mím môi và ngăn lại một câu đáp trả mỉa mai khi đứng dậy khỏi băng ghế và chui vào xe. Nó có mùi mát lạnh và đắt tiền, giống như nước hoa cay và da thuộc Ý hảo hạng. Tôi không có khăn tắm hay bất cứ thứ gì để lót cái ghế bên dưới, nên tất cả những gì tôi có thể làm là cầu nguyện mình không làm hỏng nội thất đắt tiền.

"Cảm ơn vì đón tôi. Tôi cảm kích lắm," tôi nói nhằm phá vỡ sự im lặng băng giá.

Tôi không thành công. Khốn thay.

Alex không trả lời hay thậm chí không nhìn tôi khi anh ta đi qua những khúc cua ngoằn ngoèo trên những con đường trơn trượt dẫn về trường. Anh ta lái xe giống như cách anh ta đi bộ, nói chuyện và thở - đều đặn và có kiểm soát, với một mối nguy hiểm tiềm ẩn cảnh báo những ai đủ ngu ngốc để nghĩ đến việc vượt qua anh ta, rằng làm như vậy sẽ là bản án tử hình của họ.

Anh ta hoàn toàn trái ngược với Josh, và tôi vẫn ngạc nhiên khi biết họ là bạn thân của nhau. Cá nhân tôi nghĩ Alex là một tên khốn. Tôi chắc chắn rằng anh ta có lý do của mình, một chấn thương tâm lý nào đó đã hình thành biến anh ta thành một con robot vô cảm như ngày nay. Dựa trên những đoạn trích mà tôi thu thập được từ Josh, tuổi thơ của Alex thậm chí còn tồi tệ hơn của chúng tôi, mặc dù tôi chưa bao giờ moi được chi tiết từ anh trai mình. Tất cả những gì tôi biết là, cha mẹ của Alex qua đời khi anh ta còn nhỏ và để lại cho anh ta một đống tiền mà anh ta đã nhân giá trị lên gấp trăm lần khi anh ta nhận tài sản thừa kế ở tuổi mười tám. Không hẳn là anh ta cần nó vì anh ta đã phát minh ra một phần mềm lập mô hình tài chính mới ở trường trung học, giúp anh ta trở thành triệu phú trước khi có thể đi bầu cử.

Với chỉ số IQ 160, Alex Volkov là một thiên tài hoặc gần như vậy. Anh ta là người duy nhất trong lịch sử Thayer hoàn thành chương trình đại học/MBA kéo dài 5 năm trong vòng 3 năm, và ở tuổi 26, anh ta là COO của một trong những công ty phát triển bất động sản thành công nhất trong nước. Anh ta là một huyền thoại và anh ta biết điều đó.

Trong khi đó, tôi nghĩ mình sẽ làm tốt nếu tôi nhớ ăn trong khi sắp xếp các lớp học, hoạt động ngoại khóa và giữa hai công việc — nhiệm vụ lễ tân tại Phòng trưng bày McCann, và phần tôi hối hả làm nhiếp ảnh gia cho bất kỳ ai thuê tôi. Lễ tốt nghiệp, lễ đính hôn, tiệc sinh nhật của chó, tôi đều làm tất cả.

"Anh đang đến bữa tiệc của Josh à?" Tôi cố gắng gợi chuyện. Sự im lặng đang giết chết tôi.

Alex và Josh là bạn thân kể từ khi họ ở cùng phòng tại Thayer tám năm trước, và Alex đã cùng gia đình tôi dự Lễ Tạ ơn và các ngày lễ khác hàng năm kể từ đó, nhưng tôi vẫn không biết anh ta. Alex và tôi không nói chuyện trừ khi liên quan đến Josh hoặc chuyển khoai tây vào bữa tối hay gì đó.

"Phải."

OK, xong. Hẳn là cuộc trò chuyện đã đi tong.

Tâm trí tôi lang thang về hàng triệu việc tôi phải làm vào cuối tuần này. Chỉnh sửa những bức ảnh từ buổi chụp hình của Graysons và làm đơn đăng ký học bổng Nhiếp ảnh Tuổi trẻ Thế giới, giúp Josh hoàn thành việc đóng gói sau—

Tệ thật! Tôi quên mất chiếc bánh của Josh.

Tôi đặt hàng cách đây hai tuần vì đó là thời gian giao hàng tối đa cho một sản phẩm từ Crumble & Bake. Đó là món tráng miệng yêu thích của Josh, một loại sô cô la đen ba lớp phủ kẹo mềm và nhân bánh pudding sô cô la. Anh ấy chỉ ăn nó vào ngày sinh nhật của mình, nhưng vì anh ấy sẽ rời khỏi đất nước trong một năm nên tôi nghĩ anh ấy có thể phá vỡ quy tắc mỗi năm một lần của mình.

"Vậy..." Tôi nở nụ cười tươi nhất, rạng rỡ nhất trên khuôn mặt mình. "Đừng giết tôi, nhưng chúng ta cần đi đường vòng tới Crumble & Bake."

"KHÔNG. Chúng ta đã muộn rồi." Alex dừng lại ở đèn đỏ. Chúng tôi đã quay trở lại nền văn minh và tôi nhìn thấy hình dáng mờ ảo của một quán Starbucks và một chiếc Panera qua lớp kính lấm tấm mưa.

Nụ cười của tôi không hề thay đổi. "Đó là một đường vòng nhỏ. Sẽ mất tối đa mười lăm phút. Tôi chỉ cần chạy vào lấy bánh của Josh. Anh biết không, Death by Chocolate mà anh ấy rất thích ấy? Anh ấy sẽ ở Trung Mỹ trong một năm, ở đó không có C&B, và anh ấy sẽ rời đi sau hai ngày nữa nên..."

"Dừng lại." Những ngón tay của Alex cuộn tròn quanh vô lăng, và tâm trí điên cuồng, đầy nội tiết tố của tôi đang chú ý đến vẻ đẹp của chúng. Điều đó nghe có vẻ điên rồ vì ai có lại ngón tay đẹp chứ? Nhưng anh ta thì có. Về mặt thể chất, mọi thứ về anh ta đều đẹp. Đôi mắt màu xanh ngọc bích tỏa sáng dưới đôi lông mày đen như những mảnh vụn đẽo từ sông băng; đường viền hàm sắc nét và đôi gò má thanh thoát; thân hình gầy gò và mái tóc dày màu nâu nhạt không hiểu sao trông vừa bù xù vừa được tạo kiểu hoàn hảo. Anh ta giống như một bức tượng sống động trong bảo tàng Ý.

Sự thôi thúc điên cuồng muốn vò tóc anh ta như cách tôi làm với một đứa trẻ siết chặt lấy tôi, chỉ để anh ta trông không còn hoàn hảo nữa—điều này khá khó chịu đối với những người bình thường còn lại trong chúng tôi—nhưng tôi không muốn chết, vì vậy tôi đặt tay mình vào lòng.

"Nếu tôi đưa em đến Crumble & Bake, em sẽ ngừng nói chuyện chứ?"

Không nghi ngờ gì là anh ta hối hận khi đến đón tôi.

Tôi cười tươi. "Nếu anh muốn."

Anh ta mím môi. "Được rồi."

Phải.

Ava Chen: 1.

Alex Volkov: 0.

Khi chúng tôi đến tiệm bánh, tôi tháo dây an toàn và vừa bước khỏi cửa được nửa đường thì Alex nắm lấy tay tôi và kéo tôi trở lại chỗ ngồi. Trái ngược với những gì tôi mong đợi, cái chạm của anh ta không lạnh lẽo - nó nóng như thiêu đốt, đốt cháy da và cơ bắp của tôi cho đến khi tôi cảm thấy hơi ấm trong bụng mình.

Tôi nuốt khan. Những hormone ngu ngốc. "Sao thế? Chúng ta đã muộn và họ sắp đóng cửa rồi."

"Em không thể ra ngoài như thế được." Một chút không hài lòng nào đó khắc sâu vào khóe miệng anh ta.

"Như thế nào?" Tôi hỏi, bối rối. Tôi mặc quần jean và áo phông, không có gì tai tiếng cả.

Alex nghiêng đầu về phía ngực tôi. Tôi liếc xuống và hét lên một tiếng kinh hoàng. Vì cái áo của tôi ư? Màu trắng. Ướt. Trong suốt. Thậm chí không phải là trong suốt một chút,  như kiểu bạn phần nào có thể nhìn thấy đường viền áo ngực của tôi nếu bạn nhìn kỹ.  Cái này là hoàn toàn có thể nhìn xuyên qua được. Áo lót ren màu đỏ, núm vú cứng ngắc—cảm ơn cái máy điều hòa—tất cả mọi thứ.

Tôi khoanh tay trước ngực, mặt tôi rực lên cùng màu với chiếc áo ngực. "Nó như thế này suốt à?"

"Đúng vậy."

"Anh có thể nói với tôi."

"Tôi nói rồi đấy. Vừa mới nãy."

Nhiều lúc tôi muốn bóp cổ anh ta. Tôi thực sự muốn làm vậy. Và tôi thậm chí không phải là một người bạo lực. Tôi chính là cô gái không ăn bánh quy gừng trong nhiều năm sau khi xem Shrek vì tôi cảm thấy như mình đang ăn thịt các thành viên trong gia đình của Gingy hoặc tệ hơn là chính Gingy, nhưng có điều gì đó ở Alex khơi dậy mặt tối của tôi.

Tôi thở ra một hơi mạnh và thả tay xuống theo bản năng, quên mất chiếc áo xuyên thấu của mình cho đến khi ánh mắt của Alex lại nhìn xuống ngực tôi.

Đôi má ửng hồng trở lại nhưng tôi chán ngấy việc phải ngồi đây tranh cãi với anh ta. Crumble & Bake sẽ đóng cửa sau mười phút nữa và đồng hồ đang điểm.

Có thể là do con người, thời tiết, hoặc một tiếng rưỡi đồng hồ tôi bị mắc kẹt dưới bến chờ xe buýt, nhưng sự thất vọng của tôi trào ra trước khi tôi có thể dừng lại. "Thay vì trở thành một tên khốn và nhìn chằm chằm vào ngực tôi, anh có thể cho tôi mượn áo khoác được không? Bởi vì tôi thực sự muốn lấy chiếc bánh này và tiễn anh trai tôi, người bạn thân nhất của anh, theo cách hoành tráng trước khi anh ấy rời khỏi đất nước".

Câu nói của tôi lơ lửng trong không khí trong khi tôi lấy tay che miệng, kinh hoàng. Có phải tôi vừa thốt ra từ "bộ ngực" với Alex Volkov và buộc tội anh ta đang liếc nhìn tôi? gọi anh ta là tên khốn?

Lạy Chúa, nếu Ngài đánh con bằng sét ngay bây giờ, con sẽ không nổi điên đâu. Hứa đấy.

Đôi mắt của Alex nheo lại một phần inch. Nó được xếp hạng trong top 5 phản ứng cảm xúc nhất mà tôi rút ra được từ anh ta trong 8 năm, nên hẳn đó là gì đó.

"Tin tôi đi, tôi không nhìn chằm chằm vào ngực em đâu," anh ta nói, giọng lạnh lùng đủ để biến những giọt ẩm còn sót lại trên da tôi thành những viên băng. "Em không phải mẫu người của tôi, ngay cả khi em không phải là em gái của Josh."

Ối. Tôi cũng không có hứng thú với Alex, nhưng không cô gái nào lại thích bị một người khác giới từ chối dễ dàng như vậy.

"Sao cũng được. Không cần phải nhấn mạnh chuyện đó đâu," tôi lẩm bẩm. "Nghe này, C&B sẽ đóng cửa sau hai phút nữa. Hãy cho tôi mượn áo khoác của anh và chúng ta có thể ra khỏi đây."

Tôi chuyển tiền trước nên tất cả những gì tôi cần là lấy chiếc bánh.

Cơ hàm anh ta giật giật. "Tôi sẽ lấy nó. Em không được rời khỏi xe trong bộ đồ như vậy, cho dù có mặc áo khoác của tôi ".

Alex rút chiếc ô ra khỏi gầm ghế và nhanh chóng bước ra khỏi xe. Anh ta di chuyển như một con báo, với tất cả vẻ duyên dáng cuộn tròn và mãnh liệt như tia laser. Nếu muốn, anh ta có thể kiếm được nhiều tiền với tư cách là một người mẫu trên sàn diễn, mặc dù tôi nghi ngờ anh ta sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì "thô tục" như vậy.

Chưa đầy năm phút sau, anh ta quay lại với hộp bánh màu hồng và xanh bạc hà đặc trưng của Crumble & Bake kẹp dưới một cánh tay. Anh ta ném nó vào lòng tôi, đóng chiếc ô lại và lùi ra khỏi chỗ đậu xe mà không chớp mắt.

"Anh có bao giờ cười không?" Tôi hỏi, ngó vào bên trong hộp để chắc chắn rằng họ không làm sai đơn hàng. Không. One Death by Chocolate, đúng nó rồi. "Nó có thể giúp ích cho tình trạng của anh."

"Tình trạng gì?" Alex có vẻ chán nản.

"Viêm cơ mặt." Tôi đã gọi anh ta đó là đồ khốn nạn, còn lời nào xúc phạm hơn nữa đâu?

Có thể do tôi tưởng tượng ra, nhưng tôi nghĩ tôi thấy miệng anh co giật trước khi anh ta trả lời một cách nhạt nhẽo, "Không. Tình trạng này là mãn tính."

Tay tôi đông cứng trong khi hàm tôi há ra. "A-anh vừa mới đùa à?"

"Trước tiên giải thích lý do tại sao em lại ở ngoài này đi." Alex lảng tránh câu hỏi của tôi và thay đổi chủ đề nhanh đến mức tôi bị đả kích.

Anh ta đùa. Tôi sẽ không tin được nếu tôi không tận mắt nhìn thấy nó. "Tôi có buổi chụp hình với khách hàng. Có một cái hồ rất đẹp ở..."

"Bỏ qua mấy chi tiết. Tôi không quan tâm."

Một tiếng gầm gừ trầm thấp thoát ra khỏi cổ họng tôi. "Tại sao anh ở đây? Tôi không nghĩ anh thuộc loại thích làm tài xế."

"Tôi ở gần khu vực này và em là em gái của Josh. Nếu em chết, đi chơi cùng cậu ta sẽ chán lắm." Alex đỗ xe trước nhà tôi. Nhà bên cạnh, HAY là nhà của Josh, ánh đèn rực sáng và tôi có thể thấy mọi người đang nhảy múa và cười đùa qua cửa sổ.

"Josh có sở thích bạn bè tệ hại," tôi nói. "Tôi không biết anh ấy nhìn thấy gì ở anh. Tôi hy vọng cái que đâm vào mông anh sẽ chọc thủng một cơ quan quan trọng nào đó." Sau đó, vì tôi được dạy dỗ về cách cư xử nên tôi nói thêm, "Cảm ơn vì đã cho tôi đi nhờ."

Tôi bực bội bước ra khỏi xe. Mưa đã giảm dần thành mưa phùn, tôi ngửi thấy mùi đất ẩm và mùi hoa cẩm tú cầu tụ lại trong chậu cạnh cửa trước. Tôi sẽ tắm, thay đồ rồi tham gia nửa cuối bữa tiệc của Josh. Hy vọng rằng anh ấy sẽ không chê bai tôi vì bị mắc kẹt hoặc đến muộn vì tôi không có tâm trạng.

Tôi không bao giờ giận lâu, nhưng ngay lúc đó, máu tôi sôi lên và tôi muốn đấm vào mặt Alex Volkov.

Anh ta quá lạnh lùng và kiêu ngạo và...và...anh ta. Khiến người ta phát điên.

Ít nhất tôi không phải đối mặt với anh ta thường xuyên. Josh thường đi chơi với anh ta trong thành phố, còn Alex thì không đến thăm Thayer dù anh ta là cựu sinh viên.

Cảm ơn Chúa. Nếu tôi phải gặp Alex nhiều hơn vài lần một năm, tôi sẽ phát điên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro