Chap 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một đêm khó ngủ đối với nó
Nó suy nghĩ rất nhiều về chuyện giữa nó và mấy ng con gái kia . Time nó quen họ chưa lâu nó cũng ko hiu mọi chuyện tại sao lại nhanh như vậy . .... Dù có thế nào nó cũng đã có quyết định của nó , quyết định có thể khiến ai cũng sẽ buồn .
Sáng hôm sau nó đc nghỉ học do cuối tuần lên nó dậy từ 6h để chuẩn bị ra quán lúc 7h .
- M ơi M dậy chưa ? Tiếng PA ngoài cửa
- Dậy rồi đợi mình tẹo . Nó đang đánh răng lên ko thể ra ngay đc mà hôm nay PA sang sớm thế nhỉ nó hơi lạ
- Sao nay sang sớm vậy ? Nó mở cửa cho PA
- Hôm nay M ra quán làm phải ko ? PA cười xinh hỏi nó
- Uk
- Mình mua bún cá này hai đứa cùng ăn cho vui nhé hihi
- Hazz , PA này , từ mai đừng mua hay nấu gì mang sang cho mình nữa nhé . Mình ko muốn làm phiền bạn như vậy
- Sao tự dưng M nói thế ?
- Bạn cứ làm vậy đi nếu ko mình ko coi bạn là bạn nữa đâu . Hôm nay cho mình gửi tiền bát bún này nhé
Nó mặc PA ngẩn ra nhìn nó lấy tiền đưa cho PA rồi cầm túi đồ của cô ấy đổ ra hai bát to cho hai ng
- Ăn thôi ko nguội này PA , ko đói hả . Nó gọi do PA vẫn chôn chân tại chỗ
PA đi lại ngồi ăn , nét mặt ko vui vẻ chút nào . Nó hiu nhưng nó đã quyết định như vậy rồi " Xin lỗi " . Lòng nó chỉ biết nói hai từ đó với ng con gái xinh đẹp đối diện
- PA về đi mình ra quán đây . Nó chờ PA rửa bát đi ra để nói thì cũng là lúc lan anh đi xe tới cửa phòng nó
- Anh , ơ PA cũng ở đây hả . Lan anh cười tươi chào nó và PA
- Uh mình tới ăn sáng với M . PA gượng cười
- Ủa anh ăn sáng rồi hả , em mua bún cho anh nữa hic uổng quá .
- Từ mai em đừng mua gì anh muốn tự sống bằng sức lực của mình . Thời gian anh đau ốm cảm ơn mn đã chăm sóc anh . Nhưng anh ko muốn ỉ lại vào mn , em hiu chứ . Thôi anh ra quán đây em ra cùng ko
- Có , thế để em chở anh .
- Ko , anh đi xe đạp .
- Nhưng chân anh chưa khỏi hẳn mà
- Kệ nó .
Nó mặc kệ hai ng con gái đứng đó nhìn nó thất vọng tràn trề , nó khoá cửa xong lấy xe đạp đi luôn với cây sáo trong tay . Nó sẽ trở lại là nó ngày nào , lạnh lùng với tất cả . Chỉ có như vậy nó mới xa rời đc họ đặc biệt là lan anh , dù trong lòng nó nhói nhói , cảm giác khó tả
Tới quán thấy nó anh quang đi lại đỡ xe cho nó rồi nhìn khắp ng nó như trinh sát vậy
- Em khoẻ chưa thế M ? Nghe chị quỳnh bảo em đi làm lại anh mừng quá . Em bệnh anh ko tới thăm đc do bận trông quán thông cảm cho anh nhé .
- Vâng có gì đâu anh . Nó mỉm cười
- Em nghỉ lâu ko có tiếng sáo khách cứ hỏi anh với mn em nghỉ việc rồi ah mà ko đc nghe tiếng sáo đấy . Em đc nhiu khách thích rồi
- Anh đùa rồi thôi em vào trong đây anh .
- Uk vào đi chị quỳnh chờ trong đấy
Bước chân vào quán , cảm giác như trở về nhà vậy thấy là lạ trong người lên nó khẽ mỉm cười một mình . Hà đang lau bàn thấy nó thì chạy lại tíu tít hỏi thăm nó cũng chỉ nói cho qua thôi
- Hi nhok , đi có đau chân ko nhok ? Chị trong phòng đi ra hỏi
- Dạ cũng hơi thôi chị , mà chị tới sớm nhỉ . Nó trêu
- Ngày nào giờ này chị chả ra đây hứ . Mà ăn uống gì chưa đấy nhok ?
- Em ăn rồi , thôi chị cất hộ em cây sáo vào quầy em ra lau bàn bày gạt tàn nữa
- Ừm hihi .
Chị cầm cây sáo mang vào quầy để còn nó cùng Hà dọn bàn để đón khách buổi sáng . Cũng chỉ một lát là xong rồi hai đứa ngồi ở quầy cùng chị chém gió . Khách bắt đầu vào uống cafe buổi sáng .
- Để mình đi cho bjo đông thì M hãy đi . Hà cười nói
- Uk . Nó gật đầu
Nhưng cũng chả đợi lâu , khách bắt đầu vào đông như ngày thường . Chỉ có mỗi nó và hà còn mai thì chiều mới tới lên cái chân nó đi lại nhiu cũng hơi nhức nhưng thôi đành cố thôi , công việc mà .
Bốn cô nương LA , Hạnh , Hằng và Yến đi vào khiến cả quán phải chú ý đơn giản họ nổi bật . Nó chỉ hơi thắc mắc lúc sáng LA nc gì PA mà bjo lại đi cùng ba cô nương này .
- Chúc anh ngày trở lại tốt đẹp nha . Hạnh nhí nhảnh nháy mắt làm mái tóc vàng rung rung ấn tượng thật
- Uk . Bốn em uống gì . Nó lạnh lùng hỏi làm hạnh hơi hụt hẫng
- Anh cho một capuchino , hai nâu đá và một đen đá nha hi . Yến cười nói
- Uk đợi tí
Nó quay ng đi vào nói ng pha chế làm đợi một lát mang ra luôn bàn mọi ngày của bốn cô nương ấy .
- Anh . Lan anh khẽ kéo tay áo nó
- Sao em ? Nó vừa đặt đồ uống vừa nói ko nhìn cô ấy
- Sao tự nhiên anh lại lạ vậy ? Hay bọn em làm gì sai ạ .
- Anh trc giờ vẫn vậy thôi , time qua anh đau cảm ơn bốn em chăm sóc anh nhiu lắm . Sau này có cơ hội anh sẽ báo đáp .
- Anh có ốm ko thế ? Yến sờ trán nó mặt tỏ ra hoảng hốt
- Anh nói thật đấy , chúng ta ... mãi là bạn , nhé ... nó quay lưng và cố nói ra câu đó rồi đi luôn ko muốn ở lại . Đó là quyết định của nó
- Anh này , nghe em nói một câu đc ko ? Hằng xưa nay ít nói vậy mà nghe nó nói xong đứng dậy kéo tay nó lại
-...........
- Em bit anh " đã " nghĩ gì , anh ngố lắm . Đừng để hối hận .
- Uk .
Nó nói thật là cũng ko hiu hết ý của hằng là gì . Nó lạnh lùng trở về nó của ngày xưa , xa lánh tất cả .
Và cũng từ hôm đó Lan anh lại trở lại như ngày xưa , một ng con gái lạnh như băng với tất cả kể cả nó . Hằng thì cũng vẫn thế , chỉ có hạnh và yến ko lạnh với nó nhưng hình như nó cảm giác cả hai cũng ko muốn nói nhiều với nó như trc nữa .
Reply With Quote
  #128 
Unread 05-03-2015, 13:16
Tung Supno Tung Supno is offline
Junior Member
         
Join Date: 01-2015
Posts: 20
Re: Những người con gái trong cuộc đời nó - THẰNG NHÀ QUÊ
Chap10.1

Tóm lại cả bốn cô nàng gần như coi nó ko tồn tại .Đúng như nó mong muốn còn gì ,nhưng tại sao nó lại hơi buồn nhỉ .Cũng chỉ lướt qua nhanh thôi rồi nó lại là nó.
Vài ngày sau nó gặp lại cô bé tóc vàng trong quán buổi tối
- Anh đi làm lại rồi ạ? Trang chạy lại gần nó khi vừa thấy nó
- Uk anh làm lại mấy ngày rồi ,em ko ở nhà học à mà ra đây? Nó mỉm cười nhẹ hỏi
- Dạ hôm nay em đc nghỉ anh ạ ,mà trc anh sao nghỉ làm vậy ạ? Em có ra tìm mà ko gặp anh ,hỏi chị phục vụ chị í bảo anh bận việc ko tới đc phải ko?
Trang đâu bit nó nghỉ là vì việc giúp cô ấy chứ hazzz
- Uk anh bjo xong thì đi làm lại ,em ngồi đi uống gì nào .Nó khi nc với trang luôn có cảm giác thoải mái thật lạ dù cô bé ấy cũng là tiểu thư vì nhìn đồ cô ấy mặc bit liền nhưng có lẽ cô ấy còn nhỏ lên nó ko khó chịu và sợ như mấy ng kia hix
- Em muốn uống" mộng uyên ương hồ điệp" anh pha chế cho em đi hihi
Nó bật cười vì cái sự hài của cô bé này ,dám gọi bài sáo của nó thành thức uống cơ đấy .Nó tự nhận ra nụ cười này nó mất lâu rồi ,chính xác là từ khi nó làm lại và ...xa rời những ng con gái giàu sang kia.
- Ok thế em dùng thêm gì?
- Hihi cho em nâu đá nha anh
- Uk em đợi nhé.
Nó đi vào lấy cafe ra cho cô bé rồi trở lại cầm cây sáo lên ghế ngồi trước quầy .
Nó thổi khúc cô bé muốn nghe , những tình cảm mơ hồ trong nó đã chết , đúng là đã chết . Nó là thằng yếu đuối thật nhưng nó luôn cương quyết và đã quyết gì thì chắc chắn sẽ làm đc . Trong đầu nó ko còn hiện ra hình ảnh của lan anh hay bất kì ai khác nữa khi thổi bài này . Mọi khi trong đêm khi thổi nó sẽ rất buồn và có thể khóc nhưng bjo nó đã khác , nó trưởng thành hơn , mạnh mẽ hơn nó tự nhủ bản thân sẽ ko bjo để nc mắt rơi vô nghĩa nữa , nó chỉ rơi vì bố mẹ hoặc ... vì một ng quan trọng của nó sau này .
Như mọi lần , những tiếng vỗ tay bộp bộp vang lên thể hiện sự thích thú với tiếng sáo của nó . Riêng cô bé trang thì vỗ tay to nhất cười vui hết cỡ vì bài này là nó tặng cho cô bé nhân ngày gặp lại .
- Hay ko . Nó cất sáo đi xuống đứng cạnh cô bé
- Dạ anh thổi hay lắm hihi
- Cảm ơn em , thôi ngồi chơi đi anh phải làm việc tiếp đây
- Dạ , ah anh ơi chân anh làm sao mà anh đi ko đc bt vậy ? Trang chắc để ý thấy dáng đi của nó do chân chưa hết đau hẳn
- Ah anh hơi đau do va vào bàn thôi .
- Anh cẩn thận chứ để thế đau lắm đấy
- Uk anh bit rồi .
Nó trở lại đi phục vụ khách trong quán , một lát hai ng bạn của cô bé trang cũng tới ngồi nc với cô nàng ấy .
Đã lâu rồi , chính xá đã gần ba tuần nó đi học , đi làm từ khi đau khỏi nó ko còn gặp bốn cô nàng xinh đẹp kia nữa . Chỉ mỗi lan anh là nó gặp trên lớp , nhưng ko còn ngồi cạnh nó mà đã ngồi xuống chiếc bàn phía sau . Chỉ còn nó với PA ngồi mà thôi . Cả hai gặp mặt coi như ko quen , ko một lời chào hỏi . Thằng tú hỏi nó cũng chỉ lắc đầu im lặng , nó cũng dần quen với sự xa cách của cô ấy . Một nụ cười buồn cho qua để xoá nhoà tất cả . Riêng ba cô nàng kia nó cũng ko gặp đc nữa do ko thấy tới quán . Mà hình như chị bjo nc với nó cũng ko đề cập tới bốn ng ấy thì phải . Chị nhiu lúc định nói gì với nó nhưng ngập ngừng rồi thở dài cho qua khiến nó hơi suy nghĩ .
- Nhok ơi vào chị bảo . Nó đang trông khách ở quầy chị gọi nó vào phòng làm việc
- Dạ sao vậy chị ? Nó bước vào hỏi
- Chị cho nhok cái điện thoại này , chị mua cái khác cái này định để nhà ko dùng nữa nhưng nhớ ra nhok ko có điện thoại lên chị mang lên cho nhok dùng . Nhiu lúc chị muốn gọi mà nhok ko có đt cũng khó chịu . Chị đưa chiếc điện thoại " cũ " của chị ra . Nó nhìn thì bỉt chị nói dối rồi , đt mới thế lại xịn quá
- Dạ thôi em cảm ơn chị nhưng em ko dùng đâu . Nó lắc đầu từ chối
- Ơ chị nói thật mà nhok ko cầm chị cũng chỉ để ở nhà rồi nó hỏng mất thì phí
- Chị cho ai đi em ko quen dùng đt , dù em có dùng cũng ko thích loại hiện đại này hihi . Thôi em ra ngoài làm đây ạ
- Ơ khoan đã nhok . Chị kéo tay nó lại
- Dạ ?
- Hazz nhok ko dùng thì thôi vậy , còn đây là tiền lương của nhok nek . Chị đưa nó cái phong bì
- Dạ em xin . Nó mỉm cười nhận công sức bao ngày qua làm việc lòng vui mừng
- Nhok ra làm đi nhé . Chị cười duyên động viện nó
- Vâng . Nó đi ra ngoài đút phong bì vào túi quần và làm việc tiếp .
Cầm tiền lương nó hớn hở lắm , lần đầu nhận tiền công mà . Nó chăm chỉ hơn ,tươi cười hơn với khách .Cô bé trang thấy nó thế cứ mỗi lần nó đi qua bàn là trêu nó giống "ngố" . Ờ ngố nó cười nhe răng trêu giả làm cô bé cười tít mắt rồi nó lại chạy đi làm việc do quán đông kín mà. Quán đc chị trang trí phong cách châu âu lịch sự nhưng ko thiếu phần lãng mạn. Khách bjo đã quen lên luôn đông kinh khủng từ sáng tới tối.
Trở về phòng khi dọn dẹp xong lúc hơn 11h ,còn có hai bàn nhưng chị kêu nó về ko muộn chị với anh quang trông đc rồi chị lo cho nó đây mà .Hà với mai thì chỉ làm tới 9h là về do họ ko dám về muộn lên từ 9h là mình nó trông cái quán to này hic .Vì thế cũng có thể nói nó là đứa vất vả nhất quán khi làm từ chiều tới đêm .Mỗi khi về phòng là mệt oải khắp ng do chạy nhiu quán thì đông nữa .Mồ hôi chỉ khô khi nó đạp xe về được những cơn gió đêm của hà nội thổi vào nó mà thôi.
- Mệt quáaaa
Nó đổ ầm xuống chiếc giường thân thương dù có mỗi cái chiếu chả êm ái gì nhưng nó quen rồi . Nó nhớ ra cái phong bì chị đưa tiền lương nó lật ng lại rút phong bì ra xem nó đc bnhiu và @@!!!
- Nhiều .... T... i...ền.... qu...á
Nó ko tin vào mắt mình khi trong phong bì của nó là 7 tờ polime xanh cùng một mệnh giá là 500k và một tờ 200k nữa . Nó đc tới 3,7 triệu @@!!! Một con số nó ko dám mơ tới nữa . Số tiền này quá lớn , ngay cả bố mẹ nó làm ở quê một tháng cũng ko đủ nổi 2 tr chưa nói tới số tiền này . Nó lấy tiền ở cái túi quần ra xem còn được 300k nữa cộng với chỗ này nó vừa có 4 triệu .
Mắt nó long lanh vì hạnh phúc với số tiền trong tay . Nó chợt nghĩ ko bit sao nó đc nhiu vậy mai nó sẽ hỏi chị xem sao còn bjo nó đi tắm đã vì hôi quá rồi còn ăn mì nữa nó đói quá rồi .
Sáng hôm sau nó tự thưởng cho mình bữa sáng là xôi ruốc 5k . Lâu lắm mới đc ăn sao ngon vậy ko biết , thêm cốc trà đâ nữa nó đủ no tới trưa rồi mới lên lớp học .
- Đi ăn ko ông ? Thằng tú rủ khi vào lớp
- Ko , ăn rồi .
- Uk thế thôi tôi đi .
- M nghe tin gì chưa ? PA quay sang hỏi
- Tin gì ?
- Từ mai đc nghỉ học tới hết tuần đấy .
- Ơ mới thứ tư mà sao nghỉ ? Nó ngạc nhiên
- Nhà trường tổ chức gì đó tớ ko rõ , M về quê ko ?
- Để xem đã còn làm nữa mà .
Nó nghe đc tin đc nghỉ mấy ngày liền thì vui vui , phương anh nhắc nó nhớ bố mẹ nó quá . Có lẽ nó sẽ về quê thăm nhà thôi nhớ quá rồi
- Chị ơi . Nó tới quán thấy chị thì kéo ngay chị ra chỗ vắng
- Sao vậy nhok , tự nhiên kéo chị thế ?
- Tiền lương em sao nhiều thế ? Nó nhìn chị bằng ánh mắt dò xét
- Nhiu gì mà nhiu , đáng công em mà . Này nhé em vất vả từ chiều tới đêm rồi từ 9h em làm một mình đông như thế . Chưa kể em còn thổi sáo hay làm khách thích nữa .
- Nhưng vẫn nhiều hì
- Thế ko lấy hả thế giả chị đi hihi . Nhìn cười kìa . Chị trêu nó chìa tay đòi tiền
- Eo chị ngủ chưa .
- Là sao nhok , sao bảo chị ngủ ?
- Haha thì chưa ngủ sao chị đã mơ haha
- Này thì mơ này dám xỉ chị cả chị hứ
Nó đau điếng hồn đang cười thì bị mấy cái nhéo vào hông đau khủng khiếp
- À chị này , mai tới thứ sáu cho em nghỉ nhé em muốn về quê thăm nhà quá
- Ơ thế nhok ko đi học à
- Em đc nghỉ từ mai rồi hì
- Vậy hả , hết thứ sáu lên hả nhok ?
- Vâng .
- Uk thế về quê vui nhé nhớ mang quà cho chị hihi
- Vâng hehe
Nó sướng như điên khi chị cho nó nghỉ ba hôm . Cả ngày làm việc nó cứ cười như thằng dở dù bị hà và mai thắc mắc rồi trêu . Tối nay lan anh cũng ra lại quán và còn cùng cả ba cô nàng xinh đẹp kia nữa . Cũng chẳng thèm ngó ngàng gì tới nó cả như lần lâu vậy nó cũng quên rồi . Bjo với nó họ chỉ còn là những ng bạn từng quen ko hơn .
- Nhok ko lên thổi sáo à ? Có mấy khách bảo kìa nhok . Chị vỗ ng nó làm nó giật mình
- À vâng .
Nó do mải suy nghĩ khi bất ngờ gặp lại ba nàng kia quá lên ko nhớ ra việc thổi sáo cho khách nghe . Bjo cái máy tính kết lối loa mở quán nghe do nó phụ trách bật nhạc lên cứ thổi bài nào là nó bật nhạc bài đó để thổi cho thêm hay hơn khi có nhạc nhẹ đệm cùng tiếng sáo của nó . Một kiểu ăn gian đc khách hàng cổ vũ ấy mà ^^ .
Nó nghĩ mai về quê gặp lại bố mẹ lên nó vui lắm bật ngay nhạc bài huyền thoại mẹ để thổi sáo . Trong đầu nó khi thổi hiện lên những hình ảnh của bố mẹ đang làm đồng vất vả , hay những lúc nó nấu cơm đợi bố mẹ về . Sao mà nhớ quá ko biết ......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro