Chap 43

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chap 43
Căn phòng nhỏ ấm cúng , căn phòng của nó đã từng sinh sống . Nó tuy không nhớ chút gì nhưng cảm giác ấm áp của nơi này mang lại cho nó thì không phải giả , nó cảm nhận được bầu không khí quen thuộc đó
- Anh sao vậy ? Lan Anh thấy nó trầm ngâm thì hỏi
- Không , mình bỏ nốt chăn chiếu ra đi em , quét dọn xong chưa ?
- Em làm xong rồi , phòng chỉ quét qua là sạch vì bọn em vẫn quét dọn mà . Anh phụ em bỏ chăn chiếu ra với trong tủ í
Hai đứa bỏ chăn đệm ra trải xuống giường
- Anh , em gọi chị với mấy đứa koa tới đây nấu ăn được không ? Biết đâu anh sẽ nhớ ra gì thì sao .
- Ừ em gọi đi . Nó gật đầu
Lan anh có vẻ mừng lắm khi nó đồng ý liền cười vui vẻ lấy điện thoại gọi luôn cho mấy cô kia
- Khoảng nửa tiếng nữa mọi người tới anh ạ , bây giờ mọi người bắt taxi cho ông bà anh với ông bà Na và bố mẹ về quê đã vì mọi người đòi về rồi
- Ừ
- Sao anh tự nhiên nãy giờ ít nói vậy lạ lắm .
- Không đâu vẫn thế mà . Nó cười gượng , nó không muốn để Lan anh biết những cảm xúc lạ từ khi vào căn phòng này trong nó
- Mình đi chợ đi anh hơn 10h rồi nhưng chắc phải đi ra ngoài đầu phố chợ to mới có chứ trong đầu ngõ mình người ta chưa bán đồ ăn đâu .
- Ừ
Hai đứa khoá cửa rồi ra bắt taxi đi chợ . Do sẽ có nhiều người lên Lan Anh mua rất nhiều thứ về để ăn nẩu . Trời lạnh mà đông thì ăn lẩu là hợp nhất rồi . Chỉ khổ thân nó xách đau cả hai tay nặng chịch . Về tới phòng thì ngoài cửa phòng đã có mấy cái xe máy rồi trong phòng thì tiếng cười đùa cả trai cả gái làm nó lạ vì nó đâu quen ai con trai nhỉ mà mấy người kia dẫn tới
- Hi chào cả nhà bọn tôi đi chợ về rồi đây . Lan anh cười tươi chạy vào cửa nói
- Thằng M đâu Lan anh ? Giọng thằng con trai nào đó
Tôi vừa thò mặt vào thì
- Ông ... hả M ? Thằng kia nhìn tôi nói
- Tôi là Hoàng Hải Nam , cậu là ai ? Nó lạnh lùng nhìn kẻ trước mặt
- Nam nào ? À quên ông mất trí nhớ nhỉ , tôi Tú đây ông nhận ra tôi không ? Thằng kia đi lại gần nó nói
- Không nhớ , tôi nghe họ kể về ông bảo học cùng tôi phải không ?
- Ừ đúng , cái hôm ông mất tích ấy là ông bị bọn thằng chó P đánh vì tôi . Tôi tìm mãi mà không được tôi lo cho ông lắm nhưng thấy ông khoẻ mạnh cao to hẳn ra thế này tôi đỡ áy láy rồi . Thằng tú xụt xịt lau nước mắt . Cái thằng , nhạy cảm như đàn bà
- Ai đánh tôi cơ ? Nó hỏi
- Chuyện đấy dài dòng nhưng tôi xử đẹp nó rồi coi như ông không cần trả thù nữa . Nói xong thằng tú lại cười
- Anh nhận ra em không anh Minh ?
Thêm một cô gái lạ bước ra trước mặt nó
- Không . Nó lắc đầu nhìn cô gái
- Em là trang đây mà . Cô bé ấy cũng rưng rưng khóc
- Tôi không nhớ ai cả , mà đừng khóc tôi không muốn thấy ai gặp tôi cũng khóc . Tôi đã chết đâu . Nó thở dài
- Tú với trang là do bọn em gọi tới cho vui với lại hi vọng họ cũng giúp anh nhớ ra được gì đó . Hạnh cười nói
- Ừ , thôi mọi người làm đi này , trưa nay ăn lẩu nhé . Nó đưa các thứ cho mấy cô gái
- Tú , ra ngoài này với tôi
- Ừ
Nó dẫn thằng tú ra ngoài gốc cây hồng xiêm ở sân xóm ngồi .
- Làm điếu không ? Thằng tú rút thuốc ra
- Trước tôi hút không ?
- Có , ông hút nhiều như tôi
- Ừ thế tôi xin điếu . Nó cầm điếu thuốc cho thằng Tú mồi hộ
- Cách ông hút vẫn thế chả khác gì , vẫn rít một hơi sâu xong mới thở từ từ . Thằng tú nhìn nó cười
- Vậy à
- Ừ , mà ông khác thật đấy nhưng mặt thì vẫn thế chỉ cao to lên nhìn ông bây giờ chững chạc hơn cả tôi hehe
- Ờ , mà trước đây tôi chỉ thân duy nhất với ông nhỉ ?
- Ừ tại ông cũng khép mình may mà hợp với tôi đấy
- Ông kể tôi nghe chuyện lúc trước về tôi đi
- Chuyện gì cơ ?
- Gì cũng được , tất cả
Cứ vậy nó ngồi lặng im nghe thằng tú kể các câu chuyện linh tinh về nó . Lúc thì trên lớp lúc thì nó đánh cái thằng chiếm mất con người yêu thằng tú . Thằng này cũng có khiếu hài kể thêm mắm muối làm nó thỉnh thoảng khẽ cười nhỏ
Nói chung thì những chuyện thằng Tú kể đều giống với mấy cô gái kia kể lên nó cũng tin .
- Đấy tôi kể thế thôi khô cổ bỏ mẹ .
- Ừ
- Mà ông cũng không khác tính cách à vẫn nố chuyện được một hai từ thế lạnh nhạt quá đấy
- Tại tôi không vui lên không nói chứ tôi ở nhà với bố mẹ tôi tôi cười đùa bình thường
- Bố mẹ nào cơ ?
- Bố mẹ nuôi tôi họ cứu tôi hôm tôi bị đánh ngất trước cửa nhà họ
- Vậy à , hôm đấy lúc tôi đón thằng bạn về quán thịt chó ấy thì họ bảo ông bị mấy thằng chó kia đuổi đánh . Tôi sợ quá chạy tìm ông khắp nơi mà không biết ông chạy đi đâu nữa . Tôi áy láy quá , vì tôi mà ông ...
- Thôi đã là bạn thân thì đừng nói nữa . Ông không thấy nhờ thế tôi thoát chết khi mổ khối u não à . Cuộc sống của tôi cũng rất tốt chỉ là không nhớ gì hết
- Thế bây giờ ông ở đâu ?
- Bên yên lạc .
- Gần thế thôi á , thế mà không gặp bao giờ , đúng là đùa mà .
- Ừ
- À cho tôi số của ông đi có gì anh em còn gọi chứ
Nó cho thằng tú số thì Na đi ra
- Anh với Tú vào ăn đi xong rồi đó hi .
- Ok à mình vào trước chả chồng cho Na đấy . Thằng tú quên nó đã không nhớ Na lên nói xong biết lỡ mồm vội bịt miệng cười chừ xong đi vào nhà trước
- Anh nói gì với Tú vậy ạ ? Na ngồi xuống cạnh nó hỏi nhẹ . Cái chất giọng miền nam ngọt ngào công nhận khá đặc biệt
- Hỏi mấy chuyện trước đây thôi . Nó rít một hơi thuốc đầy sầu thảm
- Em tưởng bây giờ đâu còn hút thuốc nữa sao lại ...
- Không biết , hút cũng hay thì hút thôi . Vào nhà đi . Nó vất điếu thuốc đi đứng lên
- Khoan đã anh . Na cầm tay nó giữ lại
- Sao vậy ?
- Anh ... không có chút gì nhớ về em ạ ?
- Không . Gì nữa không ?
- Dạ ... không ...
Na buồn buông tay nó ra . Cảm xúc của nó khi thấy khuôn mặt ấy cũng chẳng có gì cả . Có thể vì nó không nhớ hay nó đang muốn tách nó khỏi những người con gái này ? Chỉ có chúa mới biết vì nó cũng chẳng biết nữa
- Vào ăn thôi anh , nước lẩu được rồi hì . Lan anh thấy nó vào thì kéo lại ngồi cạnh
- Minh , rượu cho ấm chứ nhỉ . Tú hỏi nó
- Ừ , mà gọi Nam đi đừng gọi Minh .
- Ừ cũng được , chờ tôi chạy ra mua rượu đã
Nó cố ý ngồi cạnh Lan Anh và tú , chứ nó không muốn cạnh ai nữa . Nhìn những ánh mắt đầy tình cảm của những cô gái kia dành cho mình mà nó cảm thấy có cái gì đó không được thoải mái
- Trước anh thích ăn tôm phải không em làm cho anh nhé ? Lan anh nói
- Ừ cứ để anh ăn như mọi người . Nó không muốn tình cảm với Lan anh vì nó không muốn ai biết nó và lan anh đã có mối quan hệ trở lại .
Không chỉ Lan anh mà ai cũng coi nó như tâm điểm để chăm sóc vậy . Nó không thích lên từ chối hết không cần ai lấy gì cho nó tự lấy tự ăn
- Ông quên hết cả Na cả Lan anh à Minh à Nam ? Thằng tú rót rượu ra đưa nó hỏi
- Đã bảo không nhớ gì mà
- Ừ thôi uống đi , gặp lại nhau thế này là mừng rồi , cạn nhé . À chị em phụ nữ uống nước ngọt này
Tú đưa mấy chai nước cho con gái
Nó uống cạn luôn chén rượu đầu , cay nhưng ngọt ngọt . Đúng vị rượu nếp
- Rượu ngon đấy . Nó mỉm cười
- Tôi thấy chủ quán có phình nếp ngâm gạ mãi mới bán cho đấy hehe uống loại này ngon lại không đau đầu sướng hơn cả rượu chai kia
- Ừ
- Anh vui lên đi mọi người không muốn anh thế này đâu . LA nói nhỏ
- Anh sao ?
- Thì cứ buồn buồn lại im im ấy
- Kệ anh em ăn đi
- Nam này , em về đây thấy sao có nhớ gì không em ? Chị Quỳnh hỏi
- Không có gì đặc biệt . Nó gắp miếng rau ăn nói
- Không nhớ được gì à anh ? Hằng hỏi
- Không
- Nơi này anh sống cùng Na mà . Hạnh nhìn Na đang buồn nói
- Thế bây giờ là ăn hay nói chuyện ? Nó cau mày lại khó chịu
- Em xin lỗi thôi không ai nói nữa đâu mọi người ăn vui vẻ đi . Hạnh cười buồn
- Uống đi ông . Tú rót rượu
- Ừ , uống đi . Nó lại cạn sạch chén
- Nói cho tất cả biết mấy ngày này tôi sẽ ở đây để xem nhớ gì không , nếu tôi không bảo thì đừng ai tới đây tôi không thích . Nó thông báo
- Anh ở đây một mình à ? Yến hỏi
- À .... nó ngần ngại chả lẽ lại bảo với Lan anh
- Không , tao xin mãi anh ấy mới cho tao ở cùng để nấu nướng cho anh ấy đấy . Lan Anh nói khéo
- Thế thỉnh thoảng tôi tới uống rượu được không ? Tú hỏi
- Khi nào tôi gọi thì hãy tới không tôi đuổi . Nó cười
- Ẹc bạn tốt nhỉ , phạt ông chén
- Ừ
- Nam này chị chỉ mong em mau nhớ ra để trở lại như trước vui vẻ với mọi người . Trước đây cũng những người này cũng ở đây cũng ăn uống vui lắm thì bây giờ ... Chị Quỳnh nói
- Chị có thể về nếu còn nói vậy nữa . Nó khó chịu ra mặt
- Tôi bảo rồi tôi không nhớ gì sao các người cứ ép tôi phải nhớ thế hả . Các người có biết cứ nghĩ là tôi lại rất đau đầu không ? Tôi thà không cần nhớ gì cả , tôi đang sống rất vui vẻ không suy nghĩ gì cười được suốt . Tôi có bố mẹ thương yêu có người yêu ngoan ngoãn tôi chẳng cần gì nữa . Thế mà từ lúc gặp các người chưa có một ngày tôi được ngủ yên mà không nghĩ , chưa có một ngày vui nổi mhuw trước đây . Tôi muốn tự nhớ ra chứ đừng ép tôi được không hả . Được không hả ???
Nó bực quát lên rồi cầm chai rượu tu như khát nước
Nó dồn nén bao ngày bây giờ nói hết khỏi bực
- Chị xin lỗi chị không biết em như vậy ...
- Chị biết quái gì , các người suốt ngày chỉ mong tôi nhớ mà có ai hiểu cảm giác của tôi không . Nhớ để làm gì ? Cứ cho sẽ nhớ nhưng tôi không cần quá khứ không cần các cô yêu tôi tôi chỉ cần người yêu tôi bây giờ thế thôi hiểu không hả . Nó lại quát lên rồi uống rượu , không ai dám nói một câu gì
- Haha , các người luôn chỉ muốn ép tôi thành thằng minh như trước để tôi lại đau đầu chọn xem yêu ai hả . Tôi nói cho tất cả biết tôi không chọn ai hết dù nhớ đi nữa , quên hết đi và để tôi yên tôi đau đầu vì các người lắm rồi , về hết đi về đi , nhanh .
- Choang
Nó đáp chai rượu ra sân vỡ tan tành rồi hét lên đuổi tất cả .
- Nam , ông bình tĩnh đi . Thằng tú vỗ vai nó
- Bình tĩnh , ông là tôi đi xem bình tĩnh nổi không hả . Ngày nào cũng đau đầu nghĩ mình là ai có đúng là thằng Minh gì đấy không . Cười không cười nổi nói không nói nổi ông nghĩ tôi sướng không
- Ừ tôi không hiểu lắm nhưng biết ông đang khổ . Nhưng đừng đáp nốt chai này nhé để uống .
Thằng tú rót rượu ra cho hai thằng rồi uống trước . Nó nhìn mấy cô gái kia ai cũng xụt xịt cúi mặt xuống không dám ngẩng lên nhìn nó
- Xin lỗi tôi kích động , thôi mọi người ăn đi và đừng nói gì là tốt nhất tôi không muốn nghe đâu . Nó thở dài
- Anh làm mọi người sợ . Lan anh nói
- Anh xin lỗi . Nó cố nặn ra nụ cười , ít ra Lan anh là người con gái duy nhất không làm nó khó chịu khi nói
Mấy cô kia cũng ăn không nói một câu nào cả từ đầu tới cuối . Chỉ có nó với thằng tú vừa uống vừa nói chuyện linh tinh thôi . Nó tự nghĩ đúng là nó nói chuyện hợp với thằng này thật
- Anh , lát em về qua nhà lấy thêm quần áo sang đây nhé . Lan anh nói
- Ừ
Ăn uống xong cũng nhanh do chả vui vẻ gì cả . Nó với tú ra tạp hoá mua hai chai nước ngọt rồi ngồi chỗ gốc cây si bờ ao chỗ đình nói chuyện cho riêng tư
- Từ lúc gặp lại mọi người ông có nhớ được gì không ?
- Không
- Bác sỹ bảo sao ?
- Không chữa được , nhớ được thì nhớ không nhớ thì cứ sống như giờ thôi
- Tôi nói ông đừng giận , ông không nhớ được khổ cho mấy bạn kia lắm nhất là Na và Lan anh .
- Quá khứ thì quên nó đi , họ xinh đẹp vậy không thiếu người thích .
- Ông nói thế chắc bây giờ ông đang yêu đứa nào như nãy ông nói hả ?
- Ừ
- Xinh không ? Ra sao
- Xinh nhưng chắc không bằng LA và Na nhưng không cần , cô ấy tốt và hợp với tôi . Bên cô ấy tôi luôn vui vẻ mới là quan trọng . Còn cứ gặp mấy người kia là tôi đã thấy khó chịu rồi hazz
- Thôi tôi dù sao cũng chỉ biết chúc ông nhanh nhớ lại còn ra sao thì chỉ cần ông biết tôi vẫn là bạn ông là được . Anh em mình là cặp đôi hoàn hảo mà hehe
- Haha , công nhận . Tôi nói chuyện với ông thoải mái thật đấy . Tối vào đây uống tiếp trưa nay mất hứng uống có tí không vui
- Thì tại ông đập mất một chai chả thế . Tối tôi mang vào rượu ngon hehe
- Ừ thôi về nghỉ đi không mệt , tối 7h có mặt
- Hehe ok gì chứ uống rượu với ông thì chết tôi cũng tới . Về phòng tôi lấy xe đã
- Ừ đi
Hai thằng khoác vai nhau cười đùa đi về phòng trọ . Mấy cô gái dọn dẹp rửa bát đũa xong hết rồi đang ngồi nói chuyện gì đấy thấy nó về thì im như hến
- Thôi mọi người về đi . Nó nói
Tất cả ra về trong yên lặng , chắc họ cũng muốn chào nó nhưng nhìn nó đi ra gốc hồng xiêm hút thuốc thì ai còn ra đấy mà chào nữa
- Anh , em về nhà lấy đồ nha lát em quay lại . Anh mệt ngủ trước đi . Lan anh chạy ra nói
- Ừ
Tất cả đi hết chỉ còn mình nó nơi này , cảm giác cô đơn bủa vây nó . Nhưng không hiểu sao nó lại thấy cảm giác đó quen quen , hình như nó đã từng biết cảm giác này . Nó trầm ngâm ngồi tại chỗ hít thuốc hết điếu này tới điếu khác . Nó không hiểu tại sao nó lại ở đây nữa , nhà có không ở đi ở cái phòng trọ này . Nó lại nghĩ hay cứ nhận lại hai người ở quê kia là bố mẹ đẻ đi dù chưa nhớ nhưng chắc họ đúng là bố mẹ nó . Còn mấy cô gái kia nó sẽ dứt khoát chấm dứt hết tình cảm dây dưa và có lẽ ... là cả Lan anh nữa . Nó không muốn để LA hi vọng thêm vì nó biết trong nó chỉ có Su còn Lan anh thì nó chỉ là thích nhưng không yêu . Có thể do cô ấy quá đẹp và quá yêu nó làm nó cảm động nhưng cũng chẳng thể khiến nó bỏ được Su vì nó rất yêu em ấy . Su mới là tất cả với nó chứ không phải LA hay Na hay bất kì ai của quá khứ kia .....
Nó mệt lên vào phòng khép cửa lại chứ không đóng vì biết LA sẽ quay lại . Nó đắp chăn và đang lim dim thì tiếng động mở cửa nhẹ vào làm nó nhìn , ra là LA trở lại
- Hi em tưởng anh ngủ rồi chứ , sao vẫn thức vậy . LA ngồi xuống giường cười nhìn nó
- Anh mới vào nằm thôi , em cấy đồ đi rồi ngủ
- Vâng
LA cất quần áo vào tủ rồi ra đóng cửa lại xong chui vào chăn gối đầu lên tay và ôm nó .
- Anh ơi em mong ngày nào em cũng được anh ôm thế này .
LA nói rồi khẽ hôn nó
- Anh muốn em quên anh đi vì sẽ có ngày anh sẽ bỏ em . Nó thở dài
- Vì cô gái kia ạ ?
- Ừ em biết rồi mà
- Em cũng nói rồi anh lại quên , em kệ anh và cô ấy yêu nhau ra sao em vẫn sẽ dành anh lại .
- Thiếu gì con trai sao em cứ làm khổ mình vậy . Khổ cả anh nữa em biết không
- Em không cần biết , tóm lại anh không cần nói gì hết chỉ cần để em bên cạnh thế này là đủ . Khi nào cô gái kia lên anh cứ về bên cô ấy thỉnh thoảng gặp em là được . Em sẽ chờ tới ngày anh về bên em
- Hazzz .....
Nó thở dài , một cuộc tình ngang trái hay đau khổ nhỉ .
Không biết sẽ đi tới đâu nữa .
Rồi bố mẹ và Su gọi điện cho nó , nó nói sẽ vắng nhà mấy hôm mẹ thì lo lắng cứ dặn dò như kiểu nó là trẻ con vậy . Nghĩ cũng phải thôi , ngày tết người ta ở nhà vui vẻ nó thì đi chui vào cái nơi vắng vẻ này với Lan anh . Nó cũng chỉ muốn cho Lan anh vui chứ còn để nó nhớ gì thì chắc chẳng có kết quả . Nó và LA ngủ một giấc tới chiều tối dậy đi chợ về thì thằng Tú đã đứng trước cửa phòng chờ rồi . Nó thấy thằng tú thì vui hơn chút ít ra có thằng nói chuyện cho vui lại hợp nó , chả gì cũng là bạn thân mà lại . Ăn uống cũng không muốn say lên chỉ vừa đủ thôi . Nói vừa đủ chứ hai thằng cũng mặt mũi tưng bừng khói lửa cả rồi
- Tới quán cafe của chị quỳnh uống nước cho vui đi . Thằng tú rủ
- Ừ đi . Nó không biết nghĩ gì cũng gật đầu
- Để em gọi bảo chị biết nhé hihi . LA cười vui định lấy điện thoại gọi nhưng nó cản
- Đừng , mình tới không cần nói gì cả .
Ba đứa đi hai xe thẳng tới quán cafe , nơi nó đã từng làm . Khách ngày tết có khi lại đông hơn ngày thường nữa Trang trí cũng đẹp mắt . Thấy ba đứa nó vào thì chị quỳnh với Hạnh , Na như vui hẳn lên
- Cái hằng , yến đâu không có ở đây hả mày ? LA hỏi Hạnh
- Hai đứa nó ở nhà có khách gì đấy không biết . Sao anh lại tới đây vậy hì
- Chẳng lẽ không được à . Nó khẽ cười
- Được quá chứ , em uống gì ? Chị quỳnh cười tươi khi thấy nó vui vẻ
- Em đâu phải khách chị không cần khách sáo nhưng cho em cái gì mát mát đi vừa uống rượu đang khát .
- Thế lọc đá cho mát nhé hihi
- Càng tốt . Nó bật cười vui vẻ
Nó cùng mọi người lại ngồi ở cái bàn quen thuộc cạnh quầy , nơi chỉ dành riêng cho nó và chị và các nàng .
- Ông thổi bài sáo đi lâu quá không nghe ông thổi . Thằng tú cười gợi ý
- Có nhớ đâu mà thổi biết thổi mỗi bài hình như hôm chúc sinh nhật ai thôi
- Ai cơ ? Ở đâu ?
- Hì sinh nhật tú chứ còn ai nữa . Chị Q cười nói
- Anh thổi không em lấy sáo cho nha . Na vui vẻ hỏi
- Ừ cũng được em lấy hộ anh , không hay đừng ai chê nhé
Nó cười ngại đi lên ngồi trên cái ghế cạnh quầy cầm cây sáo Na đưa cho . Một cảm giác gì đó quen thuộc khi nó nhìn xuống quán thấy tất cả đang hướng về nó . Cảm giác này ..... là sao nhỉ
Nhạc của bài uyên ương hồ điệp bật lên và nó bắt đầu thổi . Có tí rượu lên hình như nó phiêu hơn bình thường thì phải . Chẳng biết nó thổi hay không nhưng thổi xong được cả quán vỗ tay khen cũng bớt ngại
- Anh thổi hay quá , lâu lắm em mới được thấy ck như thế hihi .
Na chắc vui quá chạy lại âu yếm nhìn nó ôm luôn nó
Bất chợt trong đầu nó hiện lên hình ảnh nó cũng ngồi đây thổi sáo và Na chạy lên cũng khen nó thổi hay . Như một dòng điện làm nó không cố ý mà đẩy Na ra . Rồi đầu nó lại hiện lên tiếp một hình ảnh nữa , hình ảnh nó đơ ra ngơ ngác nhìn Na ở một cái sân gạch nào đó . Hình như là lần đầu nó gặp Na thì phải
- Anh , anh bị làm sao vậy sao mồ hôi ra nhiều thế này , anh ơi đừng làm em sợ mà . Nó tỉnh dậy khi Na lay người nó
Nó nhìn kỹ Na để nhớ lại những cảnh vừa hiện ra trong đầu , tự nhiên nó có cảm giác Na rất thân thuộc với nó , có khi còn hơn cả LA nữa . Nó chỉ biết bây giờ rất muốn ôm Na vào thôi . Kệ tất cả ngạc nhiên nó đứng dậy ôm chặt Na vào lòng theo cảm xúc . Tiếng vỗ tay tiếng ồ lên không làm nó ngại gì hết
- Anh sao vậy ? Na cũng bất ngờ hỏi nó những cũng khẽ ôm nó
- Anh không biết , em là ai , tại sao anh lại thấy em như một phần của anh ? Anh không biết , để anh ôm em đi .... Nó nói những câu khiến Na không hiểu gì cả . Ngay cả nó cũng chẳng hiểu nổi nữa nó nói chỉ theo cảm giác trong nó . Người con gái này tại sao lại làm nó thấy rất cần cho nó đến vậy ? Nó siết chặt Na hơn cố nghĩ nữa nhưng không thể nhớ thêm gì cả
- Anh ơi anh làm em đau .
- Anh xin lỗi . Nó vội buông Na ra
- Anh nhớ ra gì phải không ? LA và chị Q cùng tú và Hạnh đi lại hỏi
- Mơ hồ lắm , hình như anh thấy .... mà thôi bỏ đi .
Nó không muốn nói nữa đi lại bàn ngồi uống cố nước . Có lẽ mọi người cũng hụt hẫng tưởng nó nhớ ra mà không phải.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro