vp13t 521~540

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 521: Ta là dao thớt 3Edit: MikoBeta: Pracell*****************************

"Nhanh đi trấn an, nhanh đi". Vương Hậu Ngạo Vân thấy vậy giật mình một cái, vội vàng tỉnh táo lại, vừa vội vàng đứng dậy đuổi theo, luôn miệng phân phó mệnh lệnh.Vừa lớn tiếng nói: "Dạ nhi, còn không mau đuổi theo".Nhanh chóng chạy đến, cô dâu cùng Vương Hậu lướt rất nhanh qua bên người Lưu Nguyệt, ra ngoài Hoa Đường.Vài đại thần chức vụ cao chung quanh cũng vội vàng đuổi theo, chỉ duy Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ vẫn đứng tại trung tâm đại đường không chút di động."Buồn cười" Thân vương Nam Tống quốc trong nháy mắt sắc mặt trở nên khó coi, giống như Thần Chung Quỳ.(Chung Quỳ là vị thần trừ yêu diệt ma trong truyền thuyết dân gian Trung Hoa. Ông có tướng mạo rất xấu xí)Phía trên Hoa Đường, không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.Vừa hướng Độc Cô Dạ quát: "Nói gì vô liêm sỉ vậy hả".Dù nghe thấy phụ thân hắn phẫn nộ hô lớn, Độc Cô Dạ vẫn mắt điếc tai ngơ, ở Ngạo Vân, hoặc là khắp thiên hạ này, chỉ cần hắn nguyện ý, hắn muốn làm cái gì thì làm cái đó, không ai có thể ép hắn làm trái ý mình, quản chi là Phụ vương hắn, Vương của Ngạo Vân này.Nắm tay Lưu Nguyệt thật chặt, Độc Cô Dạ kiên quyết như sắt thép.Hết thảy động tĩnh của Phụ vương Mẫu hậu hắn Lưu Nguyệt đều nhìn thấy, sắc mặt không thay đổi, nhưng khóe miệng lại vẽ nên một nụ cười trào phúng khó có thể nhận ra."Ngươi đồ không biết xấu hổ . . . . . ". Thân vương Nam Tống vung quả đấm đánh tới hướng Lưu Nguyệt, lời căm phẫn còn chưa kịp nói xong, đột nhiên một thanh âm bẩm báo vang lên từ xa, làm náo loạn đại điện vốn đang hỗn loạn."Chúc Mừng Trung Nghĩa Vương Bắc Mục. . . . . "."Chúc Mừng Trung Nghĩa Vương Bắc Mục. . . . . ".Ngay tại thời điểm hỗn loạn này, âm thanh bẩm báo một tiếng tiếp một tiếng từ xa xa truyền lại, một đám người bộ dáng như là Cấm vệ quân, đầu đổ đầy mồ hôi vọt lại đây, tốc độ bọn họ quả thực phải nói là quá nhanh chóng và hấp tấp.Trong đại điện đang hỗn loạn, lúc này vừa nghe danh hào Trung Nghĩa Vương Bắc Mục, tuy rằng không biết Trung Nghĩa Vương là ai, nhưng hai chữ Bắc Mục kia, quần thần Ngạo Vân cũng là đã quá quen thuộc.Lập tức, sắc mặt lại đồng loạt biến đổi.

Chương 522: Ta là dao thớt 4Edit: MikoBeta: Pracell******************************

Lúc nãy đã có màn cướp chú rể ở Hoa Đường, bây giờ Bắc Mục lại tới, ông trời ơi, bao nhiêu sự tình "tốt" sao lại tập trung xuất hiện cùng một ngày như vậy .Thủ lĩnh Cấm vệ quân điên cuồng xông đến, trỏ tay vào Lưu Nguyệt đang được Độc Cô Dạ nắm chặt, thở không ra hơi, lớn tiếng nói: "Chúc Mừng đại hôn....... của Trung Nghĩa Vương Bắc Mục. . . . . . và Thái tử. . . . . . ".Quá dọa người, mọi người trong đại sảnh đồng loạt trừng lớn mắt, giống như sắp lọt khỏi tròng rớt xuống đất.Mộ Dung Lưu Nguyệt là Trung Nghĩa Vương Bắc Mục, tại sao lại như thế? Đây. . . . . . Đây. . . . . . Đây rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra a.Cảm giác năm ngón tay mình được bàn tay kia nắm thật chặt, Lưu Nguyệt thu lại khóe miệng trào phúng, cười tươi, vẻ mặt bình tĩnh xoay người lại, nhìn cặp mắt xanh đậm giống như biển rộng kia, chậm rãi nói: "Trung Nghĩa Vương Bắc Mục Da Luật Lưu Nguyệt, tiếp kiến".Bùm, Quốc chủ Ngạo Vân đầu nổ tung.Thì ra Da Luật này chính là Mộ Dung, nguyên lai hai người kia là một người.Thống lĩnh năm mươi vạn đại quân Bắc Mục hùng hổ xông tới, không cần nói hắn cũng biết Lưu Nguyệt lần này là đến cướp chú rể, nàng. . . . . . nàng là có chuẩn bị mà đến .Rầm, Thân vương Nam Tống quốc cứng ngắc ngã về phía trước, Trung Nghĩa Vương Bắc Mục, chuyện này. . . . . .Nhìn Lưu Nguyệt một cái thật sâu, Độc Cô Dạ không nói gì thêm, mà bắt lấy cánh tay Lưu Nguyệt, đi nhanh ra Hoa Đường.Đồng thời cao giọng nói: "Hai mươi hai là ngày lành, ta muốn đại hôn, cưới chính phi của ta". Thanh âm thanh lãnh từ xa xa bay tới, lại như tung một quả bom vào giữa sảnh đường.Đem tất cả hỗn loạn, tất cả khiếp sợ ném vào sau đầu, ném tại Hoa Đường phía trên kia.Lưu Nguyệt thấy vậy nở nụ cười, để Độc Cô Dạ tùy ý cầm tay nàng đi xa.Gió Bắc sắc bén, Hoa Đường tĩnh lặng.Vốn là một hồi hôn sự của Thái tử Ngạo Vân, giờ tình thế đã trở thành không thể giải thích hay xử lý gì được, mà tin tức nóng hổi kia, lại theo gió đông cuốn đi như bão táp, nháy mắt truyền khắp năm châu bốn bể.Ngày xưa là Mộ Dung Lưu Nguyệt, hôm nay là Da Luật Lưu Nguyệt, từ Bắc Mục xa xôi, đến đây cướp chú rể .Ngày xưa cùng với Dực Vương của Thiên Thần Hiên Viên Triệt tình ý mặn nồng, nay lại đến đoạt hôn Thái tử Ngạo Vân Độc Cô Dạ .Gần đây, chuyện tình phấn khích quả thật quá nhiều.

Chương 523: Ta là do thớt 5Edit: Miko*****************************

Chẳng lẽ tình cảm yêu hận, cũng có thể giống như không có bằng hữu vĩnh viễn, cũng không có kẻ thù vĩnh viễn, dùng lời như vậy để khái quát?Hay là có thể nói chỉ cần thật sự là một mảnh thâm tình, nhất định có thể thay đổi hết thảy, quản chi đối phương là cố chấp? Quản chi đối phương có con cái, cùng với người yêu sống đến bạc đầu?Tin đồn này theo gió bay thẳng tới chân trời.Một rừng hoa mai thơm ngát rực rỡ mỹ lệ, hoa mai hồng như máu ở khắp nơi trên tuyết trắng, làm cho thế giới trắng bạc bừng bừng sức sống.Dưới cây mai, Lưu Nguyệt một thân lửa đỏ, Độc Cô Dạ một thân màu trắng đứng bên cạnh.Từ xa nhìn lại, con người gần như dung nhập vào trong cảnh đẹp, như một bức tranh."Trời lạnh, thân thể còn chưa khỏe, đứng ngoài lạnh không tốt". Trên mặt giương lên nụ cười sáng lạn, Lưu Nguyệt vô cùng ôn nhu tự nhiên , đưa tay lên khép lại cổ áo lông của Độc Cô Dạ.Độc Cô Dạ cúi đầu, mắt nhìn vẻ mặt sáng lạn tươi cười của Lưu Nguyệt, vẻ mặt như suy nghĩ thâm sâu, cuối cùng cũng không nói lời nào, mà nhẹ nhàng gật đầu một cái.Chậm rãi vươn tay, lôi kéo áo da cừu của Lưu Nguyệt, nhẹ giọng nói: "Nàng cũng vậy".Ôn nhu như nước, dung nhan rực rỡ.Ngắm sao, thưởng thức vẻ đẹp phô bày, như đi vào trong cảnh thần tiên, nhắm mắt thật lâu để đón nhận.Cò trắng kết hợp, uyên ương thành đôi.Phía trước hai người sóng vai lộng tình, phía sau nhu tình mật ý, chi tiết từng li từng tí ra sao, đều nằm trên bàn của Ngạo Vân Quốc Chủ .Ngạo Vân Quốc Chủ tức giận đến lông mày dựng thẳng.Thân vương triều đại Nam Tống tức giận quyết về triều đại Nam Tống đem binh cùng liều mạng với Ngạo Vân .Bóng đêm từ từ lặng xuống, thấm sâu vào hoa mai.

Chương 524: Ta là dao thớt 6Edit: Tử Dương***************************

Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt hồng mai trong tay, chắp tay sau lưng đi dạo, ban ngày không sao, buổi chiều lúc mới tới, người này lại hăng hái khác thường."Công tử, như vậy không tốt sao, nàng cùng Độc Cô Dạ kia ở cùng một chỗ, vậy..." Chân mày Tiểu Hoa nhíu chặt lại.Vốn cho là Lưu Nguyệt lĩnh quân tới đánh giặc, ai ngờ nàng đầu tiên lại cướp rể, vậy cũng đã đành, nhưng hiện tại lại có thể như hình với bóng với Độc Cô Dạ kia, ngọt ngào như mật, tựa như muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết bọn họ đằm thắm đến bao nhiêu.Hoàn toàn quên mất nàng đến đây để cướp bóc.Quả thực là không thể chịu đựng nổi nữa, khinh công tử của bọn hắn là đồ trang trí sao.Trước có một Hiên Viên Triệt, hiện tại lại có một Độc Cô Dạ tới, Lưu Nguyệt này rốt cuộc là đem công tử của bọn họ - vị hôn phu chân chính vứt ở xó nào?Mặc dù nàng cũng không biết.Tiểu Hoa và Tiểu Hỉ Thước tức giận, nhưng Âu Dương Vu Phi lại chỉ nhàn nhã thong dong, nghe vậy khóe miệng vẽ lên một nụ cười, vuốt vuốt hồng mai trong tay."Nhìn kỹ đi, so với nàng, các ngươi vẫn còn kém xa." Cười khẽ một tiếng, Âu Dương Vu Phi vuốt vuốt hồng mai trong tay, chậm rãi đi dạo xung quanh rừng mai.(Su: nha, Phi ca cũng hiểu Nguyệt tỷ quá chớ :D)Nếu không phải đã thay đổi, như vậy thì chỉ có thể là...Chậm rãi ngẩng đầu nhìn bầu trời đen như mực, Lưu Nguyệt ơi là Lưu Nguyệt, nàng đã biết cái gì đó rồi phải không?Như hình với bóng, tốt đến mức không thể tốt hơn được nữa.Trên bàn Ngạo Vân quốc chủ nhanh chóng chất đầy một đống sớ cao bằng một ngón tay.Vô số tin tức, từ bốn phương tám hướng truyền về đây, Ngạo Vân ngay cả muốn ngăn chặn cũng không ngăn lại được, mới vài ngày, toàn bộ Trung Nguyên đều ồn ào huyên náo.

Chương 525: Ta là dao thớt 7Edit: Tử Dương**************************

"Cái gì, Nguyệt xuất hiện?" Hiên Viên Triệt nhanh chóng nhảy dựng lên khỏi ghế lớn, nét mặt tràn đầy sự may mắn không thể nói rõ.

Chấp chưởng cục tình báo Đỗ Nhất - gật gật đầu, nhưng mặt có chút cau có.

"Cuối cùng cũng có tin tức xác thật của nàng rồi, đi, ta đi đón..."

"Vương, ngươi chờ một chút." Lời nói kích động của Hiên Viên Triệt còn chưa nói hết, Thu Ngân bên cạnh khóe miệng co quắp đưa tay ngăn Hiên Viên Triệt lại.

Khuôn mặt hưng phấn, nhưng không có không chú ý rằng mấy thủ hạ hôm nay đều có vẻ mặt bất thường, Hiên Viên Triệt trầm ngưng trong nháy mắt, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không? Nói."

"Không có xảy ra chuyện gì, chỉ là..." Thu Ngân chần chờ trong nháy mắt, nín thở, nhìn Hiên Viên Triệt giận tái mặt.

Tiến cũng thế mà lùi cũng vậy, dù sao cũng đã muốn nói, dứt khoát, bô lô ba la một chút cũng không dám giữ lại, đều nói ra hết.

"Chính là như vậy." Tiếng nói của Thu Ngân cất lên.

Một phòng tĩnh lặng, ngay cả tiếng kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.

Thu Ngân, Đỗ Nhất, Ngạn Hổ, cùng nhau nhìn sắc mặt cứng đờ của Hiên Viên Triệt, rồi tự mình cúi đầu.

Cướp rể Ngạo Vân? Nói yêu với Độc Cô Dạ?

Có đôi có cặp? Ngọt ngào vô cùng?

Suy nghĩ của Hiên Viên Triệt quay cuồng, đầu trong nháy mắt phình to ra, trong lúc nhất thời tựa như có hàng vạn hàng nghìn con chim sẻ kêu gào ở bên trong, làm đầu căng ra to như cái đấu.

Thân hình đột nhiên loáng một cái, gần như đặt mông ngồi trên ghế dựa lớn ở phía sau.

Làm sao có thể, Lưu Nguyệt của hắn làm sao có thể yêu Độc Cô Dạ?

Lưu Nguyệt và hắn tình thâm như thế, làm sao có thể đến Ngạo Vân cướp rể?

Không, tuyệt đối không phải như vậy, có vấn đề, nhất định có vấn đề, lẽ nào...

"Nàng mất... trí nhớ?" Cau mày, từ trong kẽ răng Hiên Viên Triệt xuất ra vài chữ, ngoại trừ một cái này, hắn không cách nào nghĩ ra tại sao Lưu Nguyệt phải làm như vậy.

Ngạn Hổ nuốt từng ngụm nước: "Theo như lời đồn, không có, rất tỉnh táo."

Hiên Viên Triệt nắm chặt nắm tay, chẳng lẽ có nội tình khó nói, hoặc là Lưu Nguyệt có mưu mô gì?

Chương 526: Ta là dao thớt 8Edit: Tử Dương************************

Hắn hiểu rõ Lưu Nguyệt của hắn, khi tỉnh táo, nàng tuyệt đối sẽ không phản bội hắn, tuyệt đối sẽ không, tình cảm của bọn hắn là do trải qua bao nhiêu thử thách mà thành, tuyệt đối không có khả năng.Huống chi, đối phương là kẻ thù của nàng, Độc Cô Dạ.Thu Ngân nghe vậy vẫn nhíu chặt mày như cũ, nói nhỏ: "Nghe đâu, nàng chính miệng nói, Độc Cô Dạ bảo vệ nàng vô cùng, mà Vương, người làm không được, cho nên nàng...""Câm miệng ngay." Lời của Thu Ngân mới nói tới một nửa, Hiên Viên Triệt quát chói tai một tiếng, lập tức cắt ngang hắn."Nguyệt là hạng người gì, các ngươi chẳng lẽ không hiểu rõ, bảo hộ nàng? Hừ, thiên hạ này cho dù mọi người đều tin, các ngươi thì không thể tin." Giọng nói nghiêm nghị, Hiên Viên Triệt lườm ba người đang cúi đầu."Vâng." Thu Ngân, Ngạn Hổ, lập tức lớn tiếng đáp.Bọn họ cũng rất muốn tin tưởng Vương Phi, chỉ là lời đồn này rất có lý có cứ, hơn nữa nhiều người thấy như vậy, lại có cả thám tử Thiên Thần họ, bọn hắn không muốn tin, thật sự là..."Vương thượng, Độc Cô Dạ đã ra lệnh, hai mươi hai tháng chạp cùng Vương Phi, cái đó... Đại hôn...""Chuẩn bị ngựa." Sắc mặt thâm trầm, mặt mày Hiên Viên Triệt dựng lên, vung lên chiến giáp bước nhanh về phía cửa lớn.Hắn không tin lời nói của người ngoài, hắn chỉ tin tưởng bản thân mình.Đại hôn, buồn cười, đại hôn."Vương, hiện tại chúng ta đang động binh với Triệu Quốc, trong lúc nguy cấp như vậy..." Ngạn Hổ còn chưa nói hết, Hiên Viên Triệt đã đi xa rồi."Lưu Xuyên, Chu Thành..." Xa xa, tiếng quát lạnh của Hiên Viên Triệt vang vọng ở phía chân trời, Thiên Thần hắn không phải không có hắn trấn giữ, lại không thể tác chiến.Bốn người cưỡi ngựa trong gió lạnh, hướng tới Bắc Phương mờ mịt, hướng tới Ngạo Vân, phi ngựa đi."Báo, năm mươi vạn binh mã Bắc Mục đã đến Thâm Lam quan của Ngạo Vân ta..."

Chương : Ta là dao thớt 9Edit: Tử Dương********************************

"Báo, Bắc Mục đóng quân tại Thâm Lam quan...""Báo...""Trước, một mình cưỡi ngựa tiến vào Ngạo Vân ta đoạt hôn, sau có binh mã đóng quân, nàng muốn làm cái gì?" Tể tướng Ngạo Vân cũng nhíu chặt mày.Gia Luật Lưu Nguyệt này suất lĩnh nhiều binh mã Bắc Mục như vậy đến đây, lại chỉ biên quan hạ trại, cũng không nhúc nhích, chẳng lẽ thật sự là chỉ vì đoạt hôn mà tới?Ngạo Vân quốc chủ đưa tay gõ nhẹ lên Long án (bàn của vua), mặt mày nghiêm trọng.Nếu đột nhiên tới, Bắc Mục nhiều binh mã như vậy, ắt hẳn sẽ công kích bất ngờ khiến Ngạo Vân hắn trở tay không kịp, nhưng mà Lưu Nguyệt này lại có thể một mình một ngựa đi vào Ngạo Vân hắn, hiện tại cùng Độc Cô Dạ nùng tình mật ý không dứt.Thật giống như chỉ là vì Độc Cô Dạ mà đến, thật giống như muốn khắp thiên hạ biết, nàng yêu mến Độc Cô Dạ đến bao nhiêu, hoàn toàn không có bất kỳ hành động nào khác.Nếu không có hành động gì, cho Ngạo Vân hắn hai ngày, tất cả sắp xếp sẽ đâu vào đấy, đến lúc đó cho dù là Bắc Mục dốc toàn lực năm mươi vạn binh mã tấn công, Ngạo Vân hắn cũng tuyệt đối sẽ không để cho bọn họ thoải mái, ban cho Ngạo Vân hắn một đòn phủ đầu.Một lát sau, Tể tướng Ngạo Vân bỗng nhiên mở miệng nói: "Nếu nàng bất động, chúng ta cũng không ép, tùy ý bọn họ đi, đến lúc đó, chúng ta chuẩn bị thỏa đáng, liền..." Lời còn chưa dứt, Tể tướng Ngạo Vân đã ra dấu cứa một nhát qua cổ.Nhìn vậy, trong ánh mắt Ngạo Vân quốc chủ lóe lên sự sắc bén.Lưu Nguyệt này đúng là rất lợi hại, phía đông không sáng phía tây hiện ra, lại có thể thoát khỏi Thiên Thần đến làm vương Bắc Mục.Nhưng mà, cho dù nàng lợi hại, hay Nam Tống có mạnh mẽ đến đâu, đều không có khả năng nguy hại đến bọn họ, bọn họ dĩ nhiên là....

Chương : Là dao thớt 10Edit: Tử Dương************************

Thanh âm ngăn không được run rẩy, như là cực kỳ hoảng sợ.Vừa thấy vật, sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ trong nháy mắt đại biến, ầm một cái đứng lên, ngón tay run run chỉ vào cái gì đó trên án, nói không nên lời.Ở trên xó xỉnh nào đó của Long án, đoan đoan chính chính để một kim bài lệnh tiễn cổ xưa.Kim bài lệnh tiễn."Bọn hắn... là bọn hắn..." Con mắt Độc Cô Hàn cũng lồi ra, trong mắt tất cả đều là sự hoảng sợ."Bọn họ... Bọn họ..." Ngạo Vân quốc chủ cứng ngắc vặn vẹo uốn éo đầu, từ trong kẽ răng nghẹn ra hai chữ, lại không nói nên lời."Quốc chủ, làm sao vậy?" Tể tướng Ngạo Vân thấy vậy, không khỏi kinh ngạc đứng dậy đi ra phía trước, cầm lấy kim bài lệnh tiễn trên bàn.Một kim bài lệnh tiễn bình thường, tuy rằng xem bên ngoài có chút cổ xưa, nhìn qua chế tác cũng tương đối tinh mỹ, hẳn là của bậc đế vương.Lấy ra kim bài lệnh tiễn, Tể tướng Ngạo Vân liếc nhìn thiếp vàng bị đè ở bên dưới, đưa tay lấy ra, mở ra, đưa cho Ngạo Vân quốc chủ.Ngạo Vân quốc chủ hít một hơi thật sâu, sự khiếp sợ khi nhìn thấy kim bài lệnh tiễn kia đã trôi qua, khôi phục lại bình thường, nhận lấy thiếp vàng đọc nhanh như gió.Trong khoảnh khắc, chỉ thấy Ngạo Vân quốc chủ chớp mắt, hướng về sau gục xuống.Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn kinh hãi mặt tái ngắt, cùng nhau đỡ lấy Ngạo Vân quốc chủ đã bất tỉnh.Là vật gì, khiến cho Ngạo Vân quốc chủ cửu kinh sa tràng, sắc mặt luôn bất biến, lại bị hù dọa đến ngất đi.Nhanh chóng lấy thiếp vàng Ngạo Vân quốc chủ vừa xem, sắc mặt thân vương Độc Cô Hàn đại biến, hai tay run run oán hận nói: "Nàng, nàng lại là... Người của bọn họ... Nàng... Nữ nhân này, nữ nhân này, nàng muốn hại Ngạo Vân ta, muốn hại Độc Cô Dạ."

Chương : Ta là dao thớt 11Edit: Tử Dương*****************************

Trong thanh âm run run, Ngạo Vân quốc chủ chậm rãi tỉnh táo lại, năm ngón tay nắm chặt thành đấm.Hắn hiện tại đã biết rõ rồi, tại vì sao ngày đó Mộ Dung Lưu Nguyệt bản lĩnh cao như vậy, lại bị trọng thương tại ngay trên đất Thiên Thần đến mức người đời cho rằng nàng đã chết.Hoá ra không phải là nàng không đủ mạnh, mà là Thiên Thần không dám muốn nàng.Nàng là người của bọn họ, là người mà Minh Đảo muốn.Hiện tại hắn hiểu rõ, vì cái gì năm mươi vạn binh mã án binh bất động, vì cái gì một lòng một ý bày tỏ nàng rất yêu rất mến Độc Cô Dạ, nàng đang đợi, đang đợi."Không, không thể để cho nàng đạt được, không thể..." Đứng bật dậy, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên bình tĩnh lại, nhanh chóng nắm chặt kim bài lệnh tiễn kia, sau khi suy nghĩ xong, bỗng nhiên chạy ra khỏi đại điện.Để lại phía sau là Tể tướng Ngạo Vân lần không ra manh mối.Bóng đêm dày đặc, sương khói lượn lờ.Đông cung Ngạo Vân của thái tử, sau điện là một ngọn núi có suối nước nóng rộng lớn, lúc này hơi nước lượn lờ, giống như khói bay, ở trong bóng đêm giống như tiên cảnh."Ta đi lấy áo cho nàng." Độc Cô Dạ đứng ở bên cạnh nhẹ giọng nói, nhìn kỹ, trong mắt sự ôn nhu dịu dàng."Được." Lưu Nguyệt đưa lưng về phía Độc Cô Dạ, trong màn sương khói của suối nước nóng, chỉ lộ ra một cái đầu, nói rõ ràng.Độc Cô Dạ nghe tiếng lại nhìn thật chăm chú Lưu Nguyệt một lần nữa, dường như muốn đem dung nhan lúc này của Lưu Nguyệt khắc sâu vào trong lòng, mời chậm rãi bỏ đi.Bóng đêm lặng ngắt như tờ, chỉ có tiếng bước chân đi xa.Lăn lộn trong ôn tuyền, Lưu Nguyệt nghe thấy tiếng bước chân đi xa của Độc Cô Dạ, khóe miệng đột nhiên cười cười, nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn vào màn đêm đen đặc."Ngươi rốt cuộc là muốn làm cái gì?" Đang quay đầu, một đạo thanh âm bén nhọn vang lên, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ âm trầm, từ sau tấm màn đen đi đến.Lưu Nguyệt giống như sớm biết rằng hắn ở đây, tuyệt không kinh ngạc, thư thái duỗi eo một cái, vẩy vẩy tóc dài bên tai, sự xinh đẹp đến không nói lên lời, lập tức hiện ra.

Chương : Ta là dao thớt 12Edit: Tử Dương****************************

"Yêu nghiệt." Ngạo Vân quốc chủ đứng bên cạnh suối nước nóng, nhìn vào khoảng không tối đen như mực chỉ lộ ra một chút ánh sáng, soi sáng đầu Lưu Nguyệt, thân hình dưới nước nhưng cũng không nhìn thấy gì, trong mắt ánh lên sự hung tàn.Lưu Nguyệt nghe vậy chậm rãi tựa vào vách đá, so với Ngạo Vân quốc chủ còn tự nhiên hơn, khóe miệng vẽ lên một nụ cười khẽ, nói: "Quốc chủ hỏi kỳ lạ, ta muốn làm cái gì, ta muốn đương nhiên là làm sao cùng Độc Cô Dạ vui vẻ."Dứt lời, trên mặt hiện lên một chút nhu tình, cũng tạm coi là tình thâm."Quốc chủ, đừng nói quá lên như vậy, là ai phát động năm nước công phạt Thiên Thần, chỉ vì đoạt ta? Là ai không muốn thiên hạ mà muốn hồng nhan? Là ai vứt bỏ công chúa không thèm để ý đến?Nhi tử người mê luyến ta, không tiếc gây chiến, thiên hạ đều biết, hôm nay ta tới rồi, sao lại thành ta mê hoặc hắn?"Lạnh lùng nói, hai tròng mắt Lưu Nguyệt đột nhiên nhíu lại, nhìn Ngạo Vân quốc chủ chậm chạp nói: "Hay là nên nói, quốc chủ cũng chỉ là muốn mượn cớ, giết ta, tốt, ta đang chờ." Dứt lời, giương cằm lên, mỉm cười, lại lộ ra yêu mỵ và khiêu khích.Ngạo Vân quốc chủ thấy vậy hai mắt trầm xuống, lạnh lùng nói: "Ngươi đừng tưởng rằng quả nhân thật không dám giết ngươi.""Vậy thì tới đi." Thanh âm tàn nhẫn của Ngạo Vân quốc chủ còn lơ lửng ở trong không khí, Lưu Nguyệt nhẹ nhàng cười một tiếng giống như căn bản không thèm để ý.Tuỳ tiện đưa tay vuốt vuốt tóc đen bên tai buông thõng xuống, trong ánh mắt Lưu Nguyệt hiện lên chút khinh miệt, cười nhìn Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt âm trầm nói: "Ta khuyên ngươi không nên làm những hành động khác lạ ấy vẫn tốt hơn, Bổn vương cũng không còn là Tiểu Vương phi ngày đó mặc cho ngươi chém giết.Hôm nay, ngươi chỉ cần dám đụng đến một sợi tóc của ta, năm mươi vạn đại quân Bắc Mục ta, chắc chắn sẽ đạp nửa giang san Ngạo Vân của ngươi."Lời này vừa nói ra, Ngạo Vân quốc chủ liền biến sắc, nghiến răng đến mức Lưu Nguyệt cũng có thể nghe thấy.Lưu Nguyệt thấy vậy lại càng cười kiều diễm hơn, dứt khoát bơi sải đến dưới chân Ngạo Vân quốc chủ đứng đối diện suối, ngửa đầu khẽ cười nói: "Cũng không biết, còn dư lại nửa giang san, chúa tể bảy nước Trung Nguyên sẽ mất bao lâu mới bị những nước khác thôn tính sạch sẽ?

Chương : Ngươi là thịt cá 1Edit: Tử Dương***************************

"Đủ rồi." Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, Ngạo Vân quốc chủ chợt rống to một tiếng, cắt ngang lời nói, vẻ mặt cực kỳ khó coi.Bên tai, trong bóng tối, vang lên tiếng xột xoạt, kèm theo tiếng hét lớn, rồi sau đó, tất cả yên tĩnh lại, mọi người trong bóng đêm chợt dừng bước.Sát khí lờ mờ, biến mất.Lưu Nguyệt thấy vậy nở nụ cười, nụ cười đắc ý vô cùng xinh đẹp.Cái gì gọi là xưa không bằng nay? Cái gì gọi là ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây? Chính là đây.Ngày đó nàng Hiên Viên Triệt chỉ có thể để mặc cho người chém giết, chỉ có thể chịu hết thảy mọi áp lực, liều mạng chống đỡ.Ngày hôm nay, không cần, nàng đã không còn là cá trên thớt, mà là người cầm chuôi dao.Nắm trong tay đội quân hùng mạnh, còn có ai dám đem nàng ra làm trò đùa, muốn cướp thì cướp, muốn đoạt thì đoạt, muốn giết cứ giết, hừ."Ta đã nói cho ngươi biết rồi." Lưu Nguyệt mặc ý ở trong ôn tuyền ngâm mình, hứng thú dạt dào."Chết tiệt, đồ họa thủy, nói." Ngạo Vân quốc chủ nghe Lưu Nguyệt thản nhiên nói, trở nên hung tàn, quăng mạnh một vật về phía Lưu Nguyệt, tức giận đến mức đỉnh đầu bốc khói.Hai ngón tay kẹp lấy, bắt lấy đồ Ngạo Vân quốc chủ ném tới, Lưu Nguyệt nương theo tia sáng mờ mịt, nhìn thoáng qua, đột nhiên ngửa đầu cười điên cuồng.Tiếng cười lanh lảnh như chuông bạc, động lòng người như vậy, đầy liều lĩnh như thế.Chỉ thấy giữa hai ngón tay Lưu Nguyệt, đang kẹp một kim bài lệnh tiễn nho nhỏ, giống y hệt cái mà ngày trước Thiên Thần quốc chủ Hiên Viên Dịch đưa cho nàng xem."Ngươi cố ý, ngươi đã sớm biết ngươi là người Minh Đảo muốn, cho nên tuyên cáo khắp thiên hạ rằng ngươi yêu mến Vương nhi của quả nhân, dẫn bọn họ tới, ngươi... ngươi... Ngươi muốn hại Độc Cô Dạ, nhất định muốn hại chết hắn, hại chết Ngạo Vân chúng ta."Lưu Nguyệt cười điên cuồng, Ngạo Vân quốc chủ như muốn phun máu đen.Vuốt vuốt kim bài lệnh tiễn trong tay, Lưu Nguyệt tựa vào trên vách đá suối nước nóng cười, nhìn vẻ mặt vặn vẹo dữ tợn của Ngạo Vân quốc chủ.

Chương : Ngươi là thịt cá 2Edit: Tử Dương********************************

Chậm chạp nói: "Quốc chủ, lời ngươi nói Lưu Nguyệt không hiểu, ta đối với nhi tử ngươi, là thật lòng mà."Kéo dài âm cuối, trong bóng đêm này hòa vào gió bay cao, nửa thật nửa giả.Không đợi Ngạo Vân quốc chủ nói tiếp, Lưu Nguyệt lại nhanh chóng lại gần, hua hua kim bài lệnh tiễn trong đích, chậm rãi nói: "Minh Đảo gì đó, ta chưa nghe nói qua.Quốc chủ, đừng cố gắng lấy lông gà làm tiễn (hoang đường, vô lí), tới đe dọa ta, tới vu tội ta, ngươi biết ta nhát gan, chịu không nổi hù dọa, nếu như ta sợ hãi quá, có sơ xuất gì, hoặc là chẳng may quyết định sai lầm, việc này...Ai, ngươi cũng biết, hán tử thảo nguyên đều vô cùng thành thật, một câu, thề sống chết bảo vệ vua chúa, hậu quả rất khó nói."Nói đến đây, Lưu Nguyệt làm bộ làm tịch vuốt vuốt ngực, trưng ra khuôn mặt của đứa trẻ sợ hãi, đồng thời vung tay lên, bàn tay đang cầm kim bài lệnh tiễn kia, ném đi như ném rơm rạ, hoàn toàn không để ý.Con mẹ nó, cái loại Vương Phi giết người như ngóe, thiết huyết chưa từng thấy, mười ba tuổi đã huyết tẩy thủ đô Thiên Thần, hôm nay lại đến nói với hắn nàng còn nhỏ, không chịu nổi hù dọa, con mẹ nó, con mẹ nó, đây rõ ràng là uy hiếp.Hai hàm răng nghiến ken két, nhiều năm qua tất cả mọi lời lẽ thô tục trong lòng của Ngạo Vân quốc chủ, tất cả đổ dồn vào hôm nay.Năm mươi vạn binh mã Bắc Mục đang bao vây, Ngạo Vân hắn nếu như tuỳ tiện động vào Thống soái Gia Luật Lưu Nguyệt, chờ đợi Ngạo Vân bọn hắn sẽ là một cuộc chiến cực kỳ điên cuồng.Cho nên, hắn không dám giết Lưu Nguyệt, không dám dộng tay động chân với Lưu Nguyệt.Nhưng, đây không phải là điểm mấu chốt nhất, Bắc Mục dù mạnh mẽ, cũng không thể hoành hành trên lãnh thổ Ngạo Vân.Mà mấu chốt nhất là kim bài lệnh tiễn này.

Chương : Ngươi là thịt cá 3Edit: Tử Dương**************************

Hắn không sợ Bắc Mục, nhưng lại sợ hãi Minh Đảo, hắn không thể đem sinh mạng của Vương nhi hắn ra đánh cược.Hắn phải nhịn.Gió đêm lạnh buốt bay múa, đêm đen như mực.Quốc chủ của một quốc gia đệ nhất Trung Nguyên, cũng không phải là mẽ ngoài.Trong chốc lát, lửa giận bị Lưu Nguyệt khơi mào đã bị áp chế, khuôn mặt lãnh khốc nhìn Lưu Nguyệt nói: "Ngươi không thương Vương nhi của quả nhân, quả nhân hiểu rõ, ngươi chạy tới không phải là vì trút căm phẫn, không phải là vì Vương nhi ngày đó chia rẽ ngươi và Thiên Thần Vương, mà là vì đem đầu tiễn nhắm vào Ngạo Vân.Được, hôm nay Ngạo Vân ta gặp nạn, ngươi nói đi, ngươi rốt cuộc muốn gì mới bằng lòng đi."Lưu Nguyệt tựa vào vách đá sau lưng, nghe vậy lông mày giương lên, ngón tay vuốt vuốt lọn tóc buông xuống hai bên má, cười trong sáng nói: "Ngài nói sai rồi, ta lúc đầu không thương Độc Cô Dạ, làm sao ngài biết hiện tại ta không thương hắn, không thương Ngạo Vân?Quốc chủ à, chuyện tình cảm, không thể nói rõ ràng. Ngài nhìn đi, khắp thiên hạ này cũng biết ta thích hắn thích vô cùng, hắn lại càng yêu ta yêu đến ghê gớm.Quốc chủ, đó, ta có nên gọi một tiếng phụ vương hay không, qua hai ngày nữa chính là đám cưới của ta và Độc Cô Dạ rồi, phụ hoàng à, ngài nói ta mặc đại hồng hỉ bào (áo cưới đỏ rực luôn) đẹp? Hay vẫn nên mặc hồng hỉ bào đẹp?" (màu hồng thôi, giống cái tỷ mặc đám cưới với công chúa Hậu Kim á)Nụ cười xinh đẹp, câu hồn nhiếp phách.Chậm rãi nói ra, khiến cho Ngạo Vân quốc chủ tức giận đến muốn phun huyết, đi thẳng tới.Nhướng mày, Lưu Nguyệt vừa mở miệng, dứt khoát đem khuôn mặt đến gần ngọn đèn dầu, để cho Ngạo Vân quốc chủ nhìn rõ một chút.Nhìn sắc mặt khó chịu cực kỳ của Ngạo Vân quốc chủ, khóe miệng Lưu Nguyệt cong lên một nụ cười, chậm rãi làm ra vẻ muốn đứng dậy, nói: "Nên ngủ thôi, để cho mình xinh đẹp một chút, để còn làm cho tốt Thái Tử Phi Ngạo Vân.""Ngươi rốt cuộc muốn thế nào, coi như quả nhân cầu xin ngươi, ngươi rốt cuộc muốn thế nào mới bằng lòng đi?" Vừa thấy Lưu Nguyệt làm bộ muốn đứng dậy, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ toàn bộ dữ tợn hơn, hét lớn với Lưu Nguyệt.

Chương : Ngươi là thịt cá 4Edit: Tử Dương**************************

Nụ cười sáng lạn trên mặt vừa thu hồi, khuôn mặt Lưu Nguyệt thoáng cái liền trầm xuống, từ tháng ba mùa xuân thành mùa đông lạnh lẽo, biến chuyển trong nháy mắt gần như khiến cho không ai có thể thích ứng kịp.Ánh mắt cực kỳ lạnh giá nhìn chòng chọc Ngạo Vân quốc chủ trước mặt, căm hận trong mắt bỗng chốc hiện lên không sót một mảnh: "Đây chính là thái độ cầu người của ngươi?"Lãnh khốc mà bén nhọn.Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên ngẩn ra, khi phản ứng lại, sắc mặt xanh mét trong nháy mắt."Chưa từng có ai khi dễ ta, mà có thể trở về bình yên." Lãnh đạm mà bén nhọn, Lưu Nguyệt lạnh lùng nhìn thoáng qua Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt xanh mét, đưa tay cầm lấy quần áo trên bờ.Hôm nay, là hắn cầu xin nàng, không phải là nàng cầu xin hắn.Xoay người, đầu ngón tay vừa chạm đến quần áo, cổ tay Lưu Nguyệt vung lên, vạt áo bay trong không trung bám vào thân thể, trong khoảnh khắc bao bọc nàng kín không kẽ hở.Từng bước bước ra, sắp bước lên bờ."Phịch." Chính lúc này, phía sau đột nhiên vang lên một thanh âm nặng nề, cùng với đó là tiếng nói kiềm nén sự ẩn nhẫn: "Quả nhân cầu xin ngươi."Chậm rãi xoay người, Lưu Nguyệt nhìn Ngạo Vân quốc chủ quỳ một gối xuống bên bờ, đang thực sự quỳ trước mặt nàng.Quốc chủ của quốc gia Đệ nhất thiên hạ, Ngạo Vân quốc vương oai phong một cõi, cũng có ngày quỳ trước Mộ Dung Lưu Nguyệt nàng, cũng có ngày này.Ngày đó, có dũng khí đem binh đi đắc tội với nàng và Hiên Viên Triệt, thì phải biết, cái giá phải trả cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn, không phải là không báo, mà là chưa tới lúc.Lưu Nguyệt chậm rãi cúi đầu, nhìn Ngạo Vân quốc chủ đang quỳ trước người, trong mắt chợt lóe lên sự căm hận nồng nặc, ngày đó nếu không phải Ngạo Vân hắn gây nên, hôm nay đã không ra cái dạng này.Ngạo Vân, sớm hay muộn cũng bị tiêu diệt trong tay nàng.Hôm nay, trước tiên nàng nhận lấy chút lãi đã, con thỏ bị dồn ép quá cũng cắn người, nhổ cỏ tận gốc không phải là chuyện cần làm bây giờ.

Chương : Ngươi là thịt cá 5Edit: Tử Dương***************************

Sự oán hận chợt lóe lên, Lưu Nguyệt thu lại vẻ lạnh băng, cười khẽ, chậm rãi nhìn Ngạo Vân quốc chủ nói: "Đây chính là ngươi cầu xin ta, là ngươi muốn phá hoại ta và Độc Cô Dạ, mà không phải là do ta có ý xấu xa gì đó."

"Là ta cầu xin ngươi." Nắm tay Ngạo Vân quốc chủ gần như muốn bóp nát, cái gì gọi là được tiện nghi vẫn muốn làm ra vẻ thông minh, chính là đây, là cái này.

Đưa tay vẩy lọn tóc dài bên tai, Lưu Nguyệt làm bộ khổ não nói: "Ai, đã như vậy, vậy sẽ thành toàn cho mọi người trong thiên hạ, một mình thương tâm thôi."

Lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, nhưng trong mắt lại ẩn chứa nụ cười long lanh.

Lợi khí, bản thân mình chính là một lợi khí tuyệt đỉnh, dùng thật tốt, không thề thua kém thiên quân vạn mã.

Độc nhất của dòng tộc, muôn người chú mục, cũng không khiến nàng có chút xíu tổn thất nào, đây là họa, nhưng ai nói nó không thế là lợi.

"Nếu quốc chủ đã cầu xin bổn vương, được, vậy bổn vương liền cố mà làm, thử nghĩ xem, Bắc Mục ta tiết trời rét lạnh, đang cần quần áo thức ăn." Hai tay ôm ngực, Lưu Nguyệt cười híp mắt nhìn Ngạo Vân quốc chủ.

"Được, năm mươi vạn gánh lương thảo, mười vạn bảy súc vải." Ngạo Vân quốc chủ vừa mở miệng cũng thẳng thắn, Bắc Mục hay Hung Nô năm trước khó khăn lắm cũng chỉ có thể cướp đoạt tối đa là từng ấy.

Chậm rãi lắc lắc ngón tay, Lưu Nguyệt thản nhiên cười nói: "Ta không phải ăn mày, ngươi làm vậy là đang đuổi ăn mày đấy, nhìn khắp thiên hạ, ai không biết rằng Ngạo Vân tiền bạc dồi dào.

Một câu thôi, ba trăm vạn gánh lương thảo, vải vóc một trâm bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, cho ta ta lập tức rời đi, nếu không..."

Không có nói tiếp, nhưng uy hiếp lại rất chân thực.

"Ngươi đừng được voi đòi tiên, đừng hòng." Lưu Nguyệt vừa nói xong, Ngạo Vân quốc chủ bỗng chốc nhảy dựng lên, gân xanh nổi lên.

Hắn biết rõ mục đích tới lần này của Lưu Nguyệt chính là điều kiện này, nhưng nhiều lắm, nhiều lắm.

Lương thảo ba trăm vạn gánh, vải vóc một trăm vạn bảy, dê bò năm mươi vạn, vàng ba triệu lượng, đây là hơn phân nửa quốc khố của Ngạo Vân hắn.

(Su: gì mà nghèo vậy, một năm làm ăn của Bắc Mục đã được nửa khố Ngạo Vân =,.= nghèo quá đi =,.= đệ nhất gi mà bung bét thế =,.=)

"Phải không?" Đối với sự tức giận của Ngạo Vân quốc chủ, Lưu Nguyệt lại chậm chạp tự nhiên, đầu ngón tay quấn quấn vài vòng mấy lọn tóc đen.

Chương : Ngươi là thịt cá 6Edit: Tử Dương***************************

"Vậy quên đi, phải biết, cũng không muốn rời khỏi Độc Cô Dạ, không muốn rời Ngạo Vân, hai ngày là đại hôn, nếu như không có Thái Tử Phi hoặc thái tử, thật không phải chuyện hay."

Phất tay một cái, Lưu Nguyệt cười xinh đẹp, tuyệt không tức giận.

"Mệt mỏi, đi ngủ đi, Độc Cô Dạ nhất định đang đợi ta." Hồn nhiên ngáp một cái, Lưu Nguyệt xoay người rời đi, nhanh chóng biến mất trong bóng đêm.

Phía sau, khuôn mặt Ngạo Vân quốc chủ đã hoàn toàn vặn vẹo, tức giận đến không thể tưởng tượng.

Bóng đêm bao phủ, không một ngôi sao.

Mà lúc này, ở biên giới Ngạo Vân, bốn con khoái mã đang đạp trên ánh trăng u ám chạy như điên tơi thủ đô Ngạo Vân.

"Còn có bao nhiêu dặm?" Hiên Viên Triệt tăng thêm lực, khuôn mặt trầm xuống.

Đỗ Nhất trầm giọng nói: "Còn hơn một ngàn bảy dặm nữa."

(Su: há há há, Su chết đây, 'đa lý' mà QT ca ca làm thành Dolly, há há há)

Ngạn Hổ, Thu Ngân nghe vậy liếc mắt nhìn nhau, không nói hai lời điên cuồng chạy về phái trước.

Đại hôn còn hai ngày nữa thôi, bọn họ chỉ có hai ngày nữa, mà vẫn còn tận một ngàn bảy dặm.

May mắn lúc đầu bọn họ đang ở Vân Hán quan, ngay tại biên giới Trần Quốc và Ngạo Vân, cách không quá xa, vẫn còn cơ hội.

Nhưng, thủ đô Ngạo Vân ở phương bắc, dù có gần biên quan, nhưng vẫn cách ba nghìn dặm.

Cho dù nhanh nhất, thay ngựa liên tục lên đường, cũng vẫn không kém bao nhiêu.

Sắc mặt lãnh chìm, Hiên Viên Triệt hung hăng quất một roi vào ngựa, tuấn mã đen như mực chạy vội gần như muốn bay lên.

Cây rừng trôi vùn vụt qua, chạy đi như bay.

Đêm, tĩnh, sâu.

Đại điện Hoàng cung Ngạo Vân.

"Cái gì, nàng muốn nhiều thứ như vậy, không được, cho nàng, toàn bộ đồ dự bị của chúng ta cũng sẽ không còn, nếu như xảy ra chiến tranh, chúng ta hoàn toàn không thể cung cấp nổi cho chiến trường." Thân vương Độc Cô Hàn trừng hai mắt, vừa nhanh vừa vội.

Ngạo Vân quốc chủ mi tâm: "Quả nhân cũng suy nghĩ rất nhiều, hiện tại Thiên Thần và Hậu Kim liên thủ, đã tóm thâu Trần Quốc, xâm lược Triệu Quốc, nếu Hiên Viên Triệt hắn đến Ngạo Vân ta, quốc khố lại trống không, cuộc chiến này liền thua chắc, vậy..."

Chương : Ngươi là thịt cá 7Edit: Tử Dương***************************

"Quốc chủ, tại sao phải đáp ứng nàng? Cho dù nàng có năm mươi vạn binh mã, Ngạo Vân chúng ta vẫn hoàn toàn không cần ăn nói khép nép cầu hoà như vậy mà?"

Tể tướng Ngạo Vân vẫn không hiểu gì cả, vì sao quốc chủ bọn họ lại sợ hãi Gia Luật Lưu Nguyệt này như thế, năm mươi vạn binh mã, chẳng lẽ cũng có thể diệt được Ngạo Vân hay sao?"

Nghe vậy, Độc Cô Hàn và Ngạo Vân quốc chủ liếc nhau một cái, im lặng nhắm mắt.

Minh Đảo, chỉ có truyền thừa hoàng tộc các triều đại mới biết được, những người khác cũng không biết sự tồn tại củ bọn họ và sự tôn quý tuyệt đối lợi hại đó.

Tể tướng Ngạo Vân thấy quốc chủ và thân vương cùng nhau nhắm mắt, trên mặt hiện lên một chút lặng lẽ, cũng không hùa theo hắn, không khỏi nhíu chặt mày nói: "Vương thượng, rốt cuộc là nguy hiểm gì? Nếu nàng thực sự có hại đối với thái tử, chúng ta cứ nói thẳng, thái tử cũng không phải người không hiểu chuyện, cần gì...."

Lời còn chưa dứt, nhưng ý tứ của Tể tướng Ngạo Vân đã rất rõ ràng, nếu mọi người đều biết nàng muốn tới hại Độc Cô Dạ, Độc Cô Dạ khó mà yêu nàng yêu hơn cả mạng của mình đâu?

Liếc mắt nhìn nhau, Ngạo Vân quốc chủ và thân vương vẫn không nói gì, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng bước chân nôn nóng, nhanh chóng đi đến.

"Vương thượng, vương thượng..."

Thống lĩnh Cấm vệ quân điên cuồng chạy vào.

"Chuyện gì?" Ngạo Vân quốc chủ sắc mặt không tốt lắm.

Thống lĩnh Cấm vệ quân bước nhanh về phía trước, nhanh chóng nói thầm vào tai Ngạo Vân quốc chủ mấy câu, trong khoảnh khắc sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ đại biến, cả đời này biến sắc bao lần, cũng không nhiều bằng mấy hôm nay.

Đứng bật dậy, sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ xanh mét, lạnh lùng nói: "Đi cùng quả nhân." Vừa bước nhanh về phía tẩm cung của Độc Cô Dạ.

Thân vương Độc Cô Hàn và Tể tướng Ngạo Vân thấy vậy, không kịp nhìn nhau, vội vàng bước nhanh đuổi theo.

Đêm xuân ngắn ngủi ngày nhanh đến, từ đó quân vương không lâm triều.

(nguyên bản: Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử quân vương bất tảo triêu. Là một câu thơ của Bạch Cư Dị, nói về ông vua nào đó có mĩ nhân rồi suốt ngày ở rịt trong phòng, k màng chính sự á. Câu này ý là khi mà nam nữ abcxyz liên tục, hận thời gian quá mức ngắn ngủi. Su chép nguyên si của các bạn trẻ Tàu nhá, người ta nói gì là Su nói vậy á :">)

Nếu có được người thương bên cạnh nùng tình mật ý, nam nữ thanh xuân, người nào chịu đựng được.

Bóng đêm uyển chuyển hàm xúc.

Trong Đông Cung Độc Cô Dạ, phát ra từng tiếng rên rỉ làm tim người ta đập loạn.

Những tiếng mập mờ, từng tiếng làm kinh sợ lòng người.

Chương : Ngươi là thịt cá 8Edit: Tử Dương*****************************

Những cung nữ, thái giám đã ở trong thâm cung nhiều năm, ai không biết thanh âm này lúc nào mới có thể phát ra, nhất thời kinh ngạc, trố mắt đứng nhìn.

"Ư...."

"A...."

Tiểu Hoa mai phục ngoài cửa sổ, khuôn mặt tụ đầy máu ngã xuống, Tiểu Hỉ Thước vẻ mặt đỏ bừng chuồn mất, mà Âu Dương Vu Phi lại chỉ cười nhạt như một con hồ ly, tựa vào ngọn cây ngoài cửa sổ hưởng thụ, nghe ca khúc động tình.

"A...." Một tiếng cao vút, thân thể mọi người đang mai phục trong bóng đêm đồng thời căng thẳng.

"Đó..." Máu mũi giàn giụa trên mặt đất.

Mùa đông năm nay, thời tiết thật dễ bốc hỏa.

Đi tới cực kì ồn ào, Ngạo Vân quốc chủ ở trong một mảnh ừ a này, dẫn Độc Cô Hàn và Tể tướng Ngạo Vân, tràn vào như gió bão.

Xa xa nghe tiếng ừ a giao hòa, khuôn mặt kia đã xanh mét đến không thể nào xanh hơn nữa rồi.

Sự lo lắng trong mắt cũng không kiềm chế được.

Không thể đụng vào nàng, không được đụng, không thể đụng.

Đó là một khối u ác tính, đụng nàng, không phải nàng chết, mà là bọn hắn, là bọn hắn.

Một cước cực mạnh đá văng cửa chính của Đông cung Độc Cô Dạ, Ngạo Vân quốc chủ vừa điên cuồng xông vào, vừa hét lớn: "Độc Cô Dạ, không thể đụng vào...."

Lời nói tức giận trong miệng còn chưa nói hết, đôi chân đã nhanh chóng vọt vào tẩm cung, quét mắt nhìn tình cảnh bên trong tẩm cung, Ngạo Vân quốc chủ đột nhiên sửng sốt, từng bước đứng lại, cố gắng đem chữ "nàng" đã đến bên miệng, nhanh chóng nuốt vào.

Phía sau, Tể tướng Ngạo Vân và Độc Cô Hàn không kịp tránh né, cùng đụng vào Ngạo Vân quốc chủ đột ngột dừng bước ở phía trước, mấy người ngã thành một đoàn.

Há hốc miệng ngẩng đầu nhìn cảnh tượng bên trong tẩm cung, ba người ngã thành một đoàn, sắc mặt trong nháy mắt xấu hổ vặn vẹo tức giận, hoàn toàn rối rắm xoắn xuýt thành một mớ.

Chỉ thấy bên trong tẩm cung to lớn, Lưu Nguyệt và Độc Cô Dạ ngồi trên ghế cao ở một bên, sắc mặt nghiêm chỉnh bưng chén rượu nhạt ấm áp, ăn đồ nhậu.

Mà ở phía trước họ, trên giường ngà tinh mỹ, lúc này đang có hai người một nam một nữ thân thể trần truồng, đang biểu diễn xuân cung sống.

Thân thể trần trụi quấn quýt vào nhau, xoắn xuýt tựa như một con rắn không thể chia

Chương : Ngươi là thịt cá 9Edit: Tử Dương***************************

Lúc này, đang ngẩn tò te nhìn Ngạo Vân quốc chủ của bọn họ xông tới.

Xấu hổ, một loại xấu hổ cực kì lan tràn trong Đông Cung của Độc Cô Dạ.

Khóe miệng chậm rãi vẽ lên một nụ cười giễu cợt, Lưu Nguyệt nhìn ba người khuôn mặt xấu hổ: "Chậc chậc, quốc chủ, người nếu muốn nhìn, Dạ tự nhiên sẽ an bài cho người, người đột nhiên xông tới như vậy, quốc chủ à, người rất...."

"A..." Lưu Nguyệt còn chưa nói hết, cô gái loã lồ trên giường kia, đột nhiên tỉnh táo lại, một tiếng thét chói tai như gà bị chọc tiết, xém nữa phá tan nóc nhà.

Mặc dù một người là thái giám, một người là cung nữ, cũng chỉ làm xuân cung giả, nhưng....

"Ra ngoài, ra ngoài." Sắc mặt Ngạo Vân quốc chủ xanh mét, lúc này cũng khôi phục lại, trầm mặt lớn tiếng quát.

Lưu Nguyệt thấy vậy vẫn giữ nguyên nụ cười, cũng không ngăn chặn bọn họ nữa.

"Quốc chủ, đây là ma ma chỉ dạy lễ nghi cố ý sắp xếp." Lưu Nguyệt vuốt vuốt chén rượu trong tay, cười xinh đẹp.

Nhưng trong mắt Ngạo Vân quốc chủ, lại là uy hiếp tuyệt đối.

Đúng vậy, uy hiếp, hôm nay nàng có thể cho ngươi xem xuân cung sống giả, ngày mai nói không chừng sẽ có thật, hơn nữa tin tức này nếu truyền đi, Ngạo Vân bọn họ...

"Quả nhân đồng ý, đồng ý." Quát lên như sấm, máu của Ngạo Vân quốc chủ toàn bộ đều dồn lên đầu rồi, vài lần như vậy nữa, hắn tuyệt đối sẽ giảm thọ nhiều năm.

Lưu Nguyệt nghe vậy bưng chén rượu trong tay, cười yêu mỵ uống cạn rượu trong chén.

"Thái tử điện hạ, nữ nhân này căn bản là không thương ngươi, nàng tới chính là vì lợi dụng người để lừa gạt Ngạo Vân chúng ta.

Người có biết nàng lấy mạng của người ra để trao đổi, muốn những thứ gì, ba trăm vạn gánh lương thảo, một trăm vạn bảy vải vóc, dê bò năm mươi vạn, hoàng kim ba triệu lượng, thái tử, nàng không thật sự yêu người, người không nên trúng mê hồn hương của nàng, Ngạo Vân không thể cho nàng những của cải này được."

Tể tướng Ngạo Vân không biết đang bị uy hiếp, bỗng nhiên nói chen vào, hô lớn với Độc Cô Dạ.

Hắn nghĩ rằng, chỉ cần Độc Cô Dạ tỉnh táo lại, không mắc mưu, Lưu Nguyệt sẽ không thể làm gì được bọn họ.

Chương 540: Ngươi là thịt cá 10Edit: Tử Dương

****************************Nhưng không biết, lúc này cho dù Độc Cô Dạ không mắc mưu, Lưu Nguyệt muốn thế nào, cũng không đến lượt Ngạo Vân nói.Độc Cô Dạ nghe Tể tướng Ngạo Vân nói vậy, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng kia cũng không có nhúc nhích, đầu ngón tay chậm rãi vuốt ve chén rượu trong tay, quay đầu nhìn Lưu Nguyệt bên cạnh.Lưu Nguyệt uống một hơi cạn sạch rượu trong chén, khóe miệng mỉm cười, cũng không thèm nhìn tới Độc Cô Dạ."Ta biết." Thanh thanh đạm đạm mở miệng, Độc Cô Dạ cắt ngang lời của Tể tướng Ngạo Vân.Biết? Tể tướng Ngạo Vân liền sửng sốt, đột nhiên lại tỉnh ngộ, thái tử bọn họ kinh tài tuyệt thế, sao có thể không biết rõ, vậy...."Hai ngày này ta rất vui vẻ." Nhìn gò má Lưu Nguyệt, Độc Cô Dạ đột nhiên chậm rãi nói: "Ta rất muốn nó là thật, rất muốn."Hắn không ngu ngốc, Lưu Nguyệt đối với tình cảm của hắn, hắn không phải không nhìn ra.Chẳng qua là, hắn tham luyến ôn nhu như vậy, quản chi nó chỉ là giả, dù chỉ giữ lại sự giả dối này vài ngày, hắn cũng muốn giữ lại thật chặt.Cả đời rất dài, nhưng mà, khoảnh khắc cũng có thể vĩnh hằng.Độc Cô Dạ để chén rượu xuống chậm rãi đứng lên, thu hồi ánh mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt, ngẩng đầu nhìn màn trời đen kịt."Ta biết rõ nàng hận ta, hận không thể giết chết ta, nhưng, ta tuyệt đối không hối hận tất cả những gì ta đã từng làm, ta muốn nàng thuộc về ta, quản chi, không từ thủ đoạn."Gió lạnh từ bên ngoài thổi vào qua cánh cửa mở rộng, ánh nến lay động, trường bào màu vàng hơi phe phẩy trong gió lạnh, phiêu dật mà trong trẻo lạnh lùng cao ngạo.Quay đầu lại nhìn chăm chú Lưu Nguyệt một lần nữa, Độc Cô Dạ nhẹ giọng nói: "Bắc Mục xa xôi, nàng phải bảo trọng, lần gặp sau, chúng ta sẽ là kẻ địch." Dứt lời, than nhẹ một tiếng, chậm rãi đi ra ngoài điện.

Tình thâm nghĩa nặng, nhưng quốc gia nặng hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro