Chap 35 : Gặp lại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Là vòng tay này, mùi hương này, đôi môi này, cô vẫn mơ tới hàng đêm. Joo Hyun mơ mơ hồ hồ tựa ảo giác, cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, phải hắn không? 

………………………………………………………………………………

Thấm thoát, 2 năm lẳng lặng trôi qua. . . 

- Ba nói sao? Có công ty mời con làm việc?- Joo Hyun đang uống nước suýt phun ra. Cô chưa học hết đại học thì họ mời cô về làm gì? Ăn bám, phát lương? 

- Thật! Ba cũng hơi bất ngờ nhưng con không nên bỏ qua! Công ty đó vừa mới thành lập nên cần nhân lực cấp bách.- Ba cô vui vẻ nói. Joo Hyun bặm môi suy nghĩ, cũng tốt, công ty này có lẽ đang cần tiềm năng mới để phát triển đây. 

- Ba đưa giấy cho con, nếu được mai con sẽ nộp đơn chấp nhận! 

- Ồ! 

- Mày có được mời không?- Joo Hyun gọi cho Yeri hỏi thử, Yeri hoàn toàn không biết về chuyện này nên đáp gọn: 

- Không! 

- Ồ! Chắc chỉ có những đứa tài giỏi như tao mới được mời! 

- Xời, những đứa như mày mới được mời vào làm công ty nhỏ! 

- #$#$^%^*&^(&(#%$#@$@!-Joo Hyun chửi tiếng Tàu, thật sự là tức giận, sao có thể xem thường cô vậy chứ? Joo Hyun liếc mắt trên tấm giấy rồi gọi cho người kế tiếp. 

- Không! Hình như công ty đó chỉ đang mời nhân viên nữ vào làm thôi!- Jackson cũng không được mời sao? Ai da, cô là người may mắn của may mắn rồi, nếu không nhận lời làm việc, cô là đồ ngốc, đồ não phẳng. 

Joo Hyun ngồi trong quán coffee cô hay lui tới nhìn ra bên ngoài. Không khí thật là dễ chịu! Cô đã đưa đơn chấp nhận việc làm rồi, ngày mai cô sẽ chính thức làm nhân viên. Thích quá đi! Joo Hyun lướt facebook chia sẻ tin vui, đột nhiên, cái nick tưởng chừng ngừng hoạt động và bị khóa từ lâu lắm rồi lại like trạng thái… Chỉ 2 từ vô tri vô giác mà tổn thương Joo Hyun vô bờ… Không tên. . . 

Vậy là tên đó chưa có chết! Joo Hyun thầm nghĩ vậy rồi ngắm nhìn những chiếc lá tươi tắn đang… tắm mình dưới nắng trưa. “Ting… ting…” Tiếng thông báo tin nhắn facebook làm Joo Hyun chợt tỉnh rồi mở ra xem. 

Không tên: Anh trở về rồi! 

Tim Joo Hyun đập hụt 1 nhịp, cô nên vui hay nên buồn. Dù sao, hắn cũng đã có gia đình rồi. Hắn còn trở về tìm cô làm gì? Hắn bảo cô chờ 1 năm, thì thời gian lại vượt trước 1 năm. 2 năm rồi, cái gì cũng nguội lạnh cả rồi. Không còn gì nữa, mọi thứ đã hóa thành tro tàn… Cô đã vứt nắm tro đó lâu lắm rồi. . . 

Ánh mắt Joo Hyun lơ đãng bắt gặp bóng dáng của Jae Yeon, đúng, chính là Jae Yeon. Joo Hyun thở hắt ra 1 cái, thì ra… hắn về cùng với vợ hắn. Jae Yeon trông hơi nhợt nhạt và xanh xao, cô đang nói chuyện với người đàn ông nào đó, cô không rõ mặt, dáng vẻ là 1 người trung niên. Cô ấy rút vội sấp tiền trong ví ra đưa cho ông. Jae Yeon ngẩng đầu lên thì bắt gặp Joo Hyun. Cô giơ tay, nở nụ cười ngây ngô với Jae Yeon. Jae Yeon hơi khựng lại nhưng tiến đến mở cửa quán coffee ngồi đối diện với Joo Hyun. Joo Hyun cũng hơi ngạc nhiên vì hành động đó, 2 người cũng có thân thiết gì với nhau đâu? Joo Hyun hơn nữa vẫn còn thù dai, còn nhớ đến… trận đánh mà mình ngu muội chịu đựng từ cô bạn này. Aizzz, hơi bực bội đây! 

- Gia đình cậu vẫn tốt chứ? 

- Hả? À, ừm…- Jae Yeon cười nhàn nhạt, gia đình cô mà sống tốt ư? Lúc nào cũng sống cuộc sống tránh né, chui lũi. 

- Ồ, người đàn ông lúc nãy cậu… 

- Là ba tôi!- Jae Yeon đưa ánh mắt mệt mỏi xen lẫn sự hối tiếc nhìn Joo Hyun. Joo Hyun chỉ là muốn nói đó có phải là đối tác của Jae Yeon hay không thôi. Sao người đàn ông có vẻ nghèo nàn đó lại là ba Jae Yeon được chứ? Joo Hyun có cố gắng cũng không thể ngờ. 

- Gia đình tôi đã phá sản lâu lắm rồi, cậu không hay biết gì sao? Nếu đúng chính xác, là 1 năm trước đã phá sản! 

- Sao có thể…- Joo Hyun còn ngạc nhiên hơn nữa, công ty của nhà Jae Yeon không phải là quy mô nhỏ, sao có thể dễ dàng phá sản như thế chứ? 

- Tôi không biết cô tốt ở điểm nào, hơn tôi điểm nào nhưng tôi thua cuộc, tôi hoàn toàn thua cuộc… Tôi đã… 

“Mẹ!” 1 đứa con gái khoảng chừng 1 tuổi được người đàn ông to cao bế trên tay, gặp Jae Yeon thì đưa tay ra vỗ vỗ. Con bé rất đáng yêu, đôi mắt to tròn lanh lợi, khuôn miệng chúm chím đỏ hồng. Đúng là tiểu thiên thần rồi! Không ngờ, con của hắn lại xinh xắn như thế… Joo Hyun thở dài, không những có vợ, hắn còn có con nữa, mọi chuyện đi đến mức này mà vẫn ngoan cố là sao? Jae Yeon giơ tay ra bế con bé rồi đứng dậy tạm biệt Joo Hyun:” Khi khác chúng ta nói tiếp!” 

Joo Hyun cũng mỉm cười chào tạm biệt Jae Yeon, tiện tay véo má con bé kia 1 cái, sao mà đáng yêu thế nhỉ? Con của hắn đáng yêu là đúng rồi… Joo Hyun lại mở facebook lần nữa, cái nick Không tên đã xám xịt. Joo Hyun còn rất nhiều chuyện muốn hỏi rõ Jae Yeon, tiếc là cô rời đi quá sớm. Nếu may mắn gặp lại nhau, cô sẽ hỏi tất cả. . . 

****** 

Joo Hyun nhìn mình trong gương, 20 tuổi, hình như phát triển chưa đủ hay sao ấy! Cô mặc bộ đồ vest nhân viên nhưng khuôn mặt lại non choẹt nhìn chẳng ăn nhập gì mới nhau. Thôi kệ, trẻ vậy là được rồi! 

Joo Hyun chào tạm biệt ba mẹ, cô nhất định sẽ cố gắng, từ nhân viên nhỏ leo từ từ lên chức trưởng phòng, trưởng phòng xong thì sẽ lên phó giám đốc, tổng giám đốc tự thành lập công ty riêng, trở thành bà hoàng khách sạn khắp năm châu. Hắc hắc, Joo Hyun tự ảo tưởng sức mạnh cười 1 cái. Công ty mới thành lập nhưng quy mô quả thật không phải nhỏ. Cái tên của công ty rất đẹp:” Joo Hyung”. Joo Hyun rất vui khi thấy tên công ty lót chữ Joo tên cô nhưng lại rất bực tức khi chữ Joo đứng kề chữ Hyung. Minh Minh nhớ đến con Tae Hyung ở nhà, dạo này nó đã di cư sang nhà Ha Eun ở rồi. Tên Joo Han cũng di cư luôn, nghe nói cũng sắp đám cưới. Tội nghiệp thằng bé, bị chế độ mẫu hệ áp đặt nhưng hình như thằng bé không hề thấy khó chịu, xa 1 chút lại thấy nhớ. Tình yêu của họ thật đẹp! Joo Hyun lại tiếc hùi hụi, tình yêu của cô đến giờ vẫn chưa đến… 

Joo Hyun vui vẻ chào mọi người ở đây, mọi người cũng vui vẻ giơ tay chào lại. Có người còn tận tình giúp đỡ, hướng dẫn công việc cho Joo Hyun nữa, cô bị không khí thân thiện ở đây làm cho điên đảo luôn! ^^ 

- Joo Hyun à, em 20 tuổi sao?- 1 chị bên cạnh hỏi cô. Joo Hyun gật đầu đáp lại. Chị đối diện chồm lên hào hứng: 

- Nghe nói tổng giám đốc của công ty chúng ta cũng 20 tuổi nhưng đã có vợ rồi! 

- Aizzz, các chị à… Tổng giám đốc sao đến lượt các chị dòm ngó chứ! Nghe nói cậu ta còn là con ông cháu cha nữa đấy! 

- Em thì không dám mơ mộng cao thế đâu!- Joo Hyun lắc đầu, tổng giám đốc 20 tuổi đã có vợ… thật là… suy nghĩ nông cạn, non nớt. 

- Joo Hyun à, em còn trẻ, lại còn rất xinh xắn, không cầu tiến là không được!- Joo Hyun loáng thoáng thấy bảng tên của chị này là Yoona. Á à, chị Na này đáng “êu” thế nhở? Khen cô xinh xắn kìa! 

- Em chỉ bán nghệ, không bán thân!- Joo Hyun che 2 tay trước ngực làm mọi người phì cười. Từ lúc văn phòng có Joo Hyun thì lao nhao không bao giờ dứt tiếng cười. Đúng vậy, Joo Hyun là mặt trời thu nhỏ, soi sáng và đem đến tiếng cười mọi nơi cô đi đến… 

1 tháng trôi qua rất thú vị, rốt cuộc cũng đến ngày nhận lương. Joo Hyun rưng rưng nước mắt cảm tạ ông trời, đây là những đồng tiền đầu tiên cô kiếm được, 5 triệu, con số mà bất cứ ai cũng mong muốn khi vừa ra trường nhưng Joo Hyun thì có cần học hết đại học đâu chứ! 

- Joo Hyun à ~, nhận lương thì phải khao bạn bè chớ!- Cái bọn “mặt dày” kia vừa hay tin đã tập trung đông đủ trước cửa nhà Joo Hyun. Haiz, Jackson, Joo Han, Yeri mặt dày đã đành… bây giờ còn có thêm 2 người nữa là Jungkook và Ha Eun. Joo Hyun nước mắt lưng tròng nhìn anh Jungkook:” Anh, anh không có ý kiến sẽ thanh toán giúp em sao?” Jungkook mỉm cười nhún vai. Mọi người xung quanh cười ồ lên, anh còn bồi thêm 1 câu:” 2 năm trước thì sẽ trả hộ, nhưng bây giờ Joo Hyun đi làm rồi, lãnh lương rồi, tự lực đi!” 

Joo Hyun đành ấm ức nhìn con số 5 triệu vơi đi 1 nửa, tháng này phải ăn mì gói! Ức chế thật! 

- Ngày mai kỉ niệm 1 tháng thành lập công ty, và cũng để chúc mừng công ty nhận được 1 hợp đồng thuộc dạng “khủng bố” có thể mở thêm chi nhánh mới, mọi người phải ăn mặc thật đẹp, thật lộng lẫy đó nha! 

Chị Yoona vừa thông báo xong, mọi người ai nấy mặt mày hớn hở. Tất nhiên là hớn hở rồi, họ vừa mới nhận được tiền thưởng thêm kia mà! Nhưng chị Yoona nhanh chóng xịu mặt nhìn Joo Hyun: 

- Giám đốc bắt buộc mọi người phải để tóc dài và mặc váy dạ hội! Joo Hyun à… em… 

- Giám đốc bị bệnh biến thái hay sao vậy mọi người?- Joo Hyun mặt tỉnh bưng, tỉnh như chưa được tỉnh. Cô để tóc ngắn thì công ty sụp đổ hay sao mà phải để tóc dài mới được? Váy dạ hội thì không ai phản đối rồi, nhưng mà cái chuyện đầu tóc thì… Nghe câu nói đó của Joo Hyun, mọi người cười vang nhưng rồi cũng thấy tội tội cho cô nhân viên mới. . . 

Joo Hyun hậm hực đi vào nhà, tiền thưởng chỉ có 1tr5, giờ phải ra tiệm làm tóc… mua tóc giả đội vào. Mẹ cô đang ngồi trên ghế sô pha, tay cầm bộ tóc giả xăm soi. Joo Hyun ngạc nhiên: 

- Bộ tóc này ở đâu ra vậy mẹ? 

- Chẳng biết, ai gửi cho mày mà không để tên. Nhìn cũng giống kiểu tóc trước kia của mày nhỉ? 

- Mẹ đưa cho con!- Joo Hyun hạnh phúc muốn rớt nước mắt cầm bộ tóc giả trong tay. Có phải ông trời đã phái thiên sứ ban cho Joo Hyun… bộ tóc này hay không? Thật là đúng lúc quá đi! Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, biết vậy lúc trước cô cứ để tóc dài cho xong. Hà cớ gì phải oanh oanh liệt liệt theo người ta, sống chết vì tình. Sau 2 năm, Joo Hyun mới biết được, hạnh phúc nhất vẫn là ăn no, ngủ đủ, đọc ngôn tình! 

- Anh đồng nghiệp nào quan sát được Joo Hyun của tui để tóc ngắn xấu quắc nên mới tặng món quà đặc biệt này nhỉ?- Mẹ cô bĩu môi trêu. 

- Mẹ thôi đi! Con nghĩ kĩ rồi, con sẽ ở giá ăn bám gia đình như những lời của mẹ hay nói! Thơm con gái yêu của mẹ cái đi nà, thấy con nói chuyện có hiếu ghê không?- Joo Hyun chu môi kiểu heo con, mẹ cô giật giật khóe miệng:” Thôi khỏi!” 

- Ha Eun à? Cậu còn bộ váy dạ hội nào đẹp đẹp không? Cho tớ mượn đi, hôm nay tớ phải đi dự tiệc của công ty!- Joo Hyun đầu tóc rối bù lục tung cả tủ đồ lên nhưng đáng tiếc, váy dạ hội của cô gần đây nhất là 2 năm trước, toàn bộ đều lỗi mốt và ngắn cũn cỡn. 

- 2 từ đẹp đẹp của cậu là thế nào? Ý bảo tớ chọn đồ rất xấu hay sao?- Giọng nói chát chúa của Ha Eun vang lên rần rần đầu dây bên kia. Joo Hyun đưa điện thoại ra nói vọng đến:” Tớ không có ý đó, cậu nghĩ sâu xa quá!” 

- Chút nữa tớ sẽ bảo Joo Han mang sang. Định tìm bạn đời hay sao mà phải vay mượn váy áo thế?- Giọng Ha Eun rất ư là châm biếm người khác. Xin lỗi, cho Joo Hyun nhếch mép cười đểu 1 cái nà. Đối với tình cảm nam nữ ở thế gian, Joo Hyun hoàn toàn không còn chút động lòng, cô đã thoát li, thành tiên rồi! ^^ 

- Cậu cứ nghĩ bậy, đừng suy bụng ta ra bụng người! Cậu với Joo Han đúng là… Ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Nồi nào úp vung nấy. Lấy gà theo gà, lấy chó theo chó mà! 

- Ơ hay, tôi đang nghe đấy nhé!- Giọng Joo Han vang lên, truyền đến tiếng cười khúc khích của Ha Eun. 

- Cho tớ gửi lời hỏi thăm đến con Tae Hyung nhé! Tên Joo Han kia, nhớ truyền lại lời này đó! 

- Ơ hay, cô xem tôi là chó à? 

- Không phải sao?- Joo Hyun cười khoái chí, lúc nào trêu tên Joo Han đó cũng vui như vậy.- Từ ngày yêu Ha Eun đến giờ thì thay đổi, ngoan ngoãn giữ nhà cho cậu ta! 

- Mẫu hệ kia mà!- Ha Eun lên tiếng. Joo Hyun loáng thoáng nghe được tiếng la hét tức giận và tiếng cười ha hả của Ha Eun, họ lúc nào cũng vui vẻ như thế. Ha Eun tuy hơi đanh đá, độc đoán nhưng vẫn có lúc hiền dịu, thoải mái. Joo Han tuy bề ngoài thư sinh, chững chạc nhưng rất trẻ con. Cả 2 đều có thể dung hòa những cái họ thiếu cho nhau. Joo Hyun thấy cổ họng mình đắng đắng, cô tạm biệt 2 người rồi quăng điện thoại sang 1 bên, nằm dài ra giường. Cô bật bản nhạc mình vẫn hay nghe mỗi đêm Nhớ Anh Nhiều Hơn của Trương Bá Chi. Cô thích nghe nhạc Hoa mỗi lúc đọc ngôn tình sướt mướt, lúc không đọc vẫn nghe. Cô nhớ hắn nhiều hơn cô tưởng. . . 

Em muốn kìm nén bản thân mình 

Sẽ không để ai nhìn thấy em khóc 

Làm ra vẻ không quan tâm đến anh 

Không muốn nhớ tới anh 

Chỉ trách mình sao không đủ dũng khí 

Tim em đau đến nỗi không thở được 

Tìm không thấy vết tích anh để lại 

Mắt chăm chăm nhìn về anh 

Nhưng không thể làm được gì 

Mặc anh biến mất khỏi thế gian này 

Tìm không ra lý do để kiên cường 

Sẽ chẳng còn cảm nhận được hơi ấm của anh 

Hãy nói với em bầu trời đầy sao đang ở đâu 

Phải chẳng nơi đó có chân trời bờ bến 

Để hướng lên sao băng ước nguyện một điều 

Cho anh biết được rằng em yêu anh 

Từng lời từng lời của bài hát khắc ghi vào sâu tâm trí Joo Hyun. Cô bất giác hát theo nhưng rồi ngừng lại. . . cô phá hủy mạch cảm xúc đang dâng trào và phỉ báng bài hát bằng chính giọng hát của mình. Thôi dẹp vậy! 

******* 

- Ha Eun à, cậu không có bộ váy nào kín đáo hơn sao?- Joo Hyun hét vang vang lên trong điện thoại. Chiếc váy Joo Han vừa mang sang quả thật rất đẹp, váy màu trắng bó sát cơ thể, phần dưới leo ra kiểu đuôi cá được nhấn nhá bằng mấy nếp gấp nhỏ. Tuy nhiên, nó khoe ra toàn bộ phần lưng trần. Chậc, đây là lần đầu tiên Joo Hyun đụng đến mấy kiểu dáng “quý tộc” như thế này. 

- Không, kín nhất rồi đấy!- Giọng Ha Eun thản nhiên truyền đến. Joo Han đang ngồi cạnh Joo Hyun liếc mắt vào chiếc váy rồi nổi giận: 

- Em không mặc còn hơn ấy, bộ này là kín nhất rồi sao? 

- Thật! Vậy em sẽ nghe theo lời anh, không mặc quần áo nữa! 

- Chờ đấy, anh về ngay này!

Joo Han đứng dậy ra về. Joo Hyun lắc đầu chép miệng, dáng cô chỉ có thể mặc quần áo của Ha Eun thôi, Yeri thì mỏng như lá lúa rồi! 

Joo Hyun nhìn mình trong gương, tóc giả nhưng lại tạo cho người ta cảm giác y hệt tóc thật, mái tóc mà hắn yêu thích 2 năm trước. Tim cô run lên bần bật, nói là quên nhưng có chắc đã quên? Con người luôn tỏ ra cao thượng nhưng chắc chắn ai cũng có 1 phần tà tâm. Khuôn mặt Joo Hyun trang điểm nhạt nhưng vẫn toát lên được vẻ sinh động, đáng yêu vốn có của cô. Phần trang phục thì khiến Joo Hyun rất không thoải mái, ừm, 2 từ thôi “hở hang”. Cô khoác chiếc áo khoác màu trắng vào rồi bắt taxi đến bữa tiệc. 

Không khí bữa tiệc chẳng khác gì cung điện hoàng gia. Joo Hyun suýt nữa không kiềm lòng được mà ngốn hết số thức ăn trên bàn tiệc, vừa đẹp vừa thơm, chắc ngon lắm. Nhưng chưa đến giờ nhập tiệc, tuyệt đối không thể tùy tiện. Joo Hyun tiến đến chỗ các chị nhân viên trong phòng cô. Hôm nay ai cũng trang điểm lộng lẫy hết sẩy, Joo Hyun cắn môi, biết vậy đang điểm đậm hơn rồi! 

- Hôm nay là lần đầu tiên lộ diện tổng giám đốc, chúng ta phải quan sát kĩ, để về sau không nuối tiếc. Tài sắc vẹn toàn đó các cô à!- Chị Jisoo lên tiếng. Joo Hyun cười híp mắt: 

- Có đủ tiêu chuẩn 4G không ạ? 

- Hả?- Mọi người trố mắt nhìn Joo Hyun. Cô hồn nhiên giải thích với 8 từ: đẹp zai, học zỏi, con nhà zàu, za lăng! 

- Joo Hyun nhà ta trông vậy mà khó tính quá nhỉ?- Chị Yoona trêu. Joo Hyun nhún vai, tùy mọi người nghĩ thôi, chứ tiêu chuẩn bạn trai của cô rất thấp rồi!

Ánh đèn chợt tắt, mọi người nhốn nháo, cúp điện hay sao? Joo Hyun bị người này xô đẩy, người kia chen lấn chẳng còn biết đâu là đâu. Đối mặt với bóng tối, Joo Hyun rất sợ, sợ hơn nữa là có thể bị người khác giẫm đạp lên mà chết. Bỗng nhiên, có 1 vòng tay cứng rắn ôm cô vào lòng. Joo Hyun hoảng hồn định đẩy ra thì người đó đã đặt đôi môi lạnh ngắt lên môi cô, rất lạnh. Joo Hyun lắc đầu cố đẩy ra nhưng không được, cô cảm nhận được cả thân mình được nhấc bổng lên, người ấy đang bế cô đi về hướng khác. Là vòng tay này, mùi hương này, đôi môi này, cô vẫn mơ tới hàng đêm. Joo Hyun mơ mơ hồ hồ tựa ảo giác, cô vùi đầu vào vòm ngực rắn chắc, phải hắn không? Joo Hyun lắc đầu mạnh 1 cái, làm gì có chuyện đó được! 

- Ngồi ở đây!- Người đó đặt cô lên chiếc ghế rồi biến mất. Giọng nói đó… chính là hắn rồi. Ánh đèn vụt sáng, Joo Hyun đứng dậy đưa mắt tìm quanh vẫn không thấy chút dấu vết của người bí ẩn ban nãy. 

- Joo Hyun !- Anh Jungkook nở nụ cười tiến về phía cô. Joo Hyun ngạc nhiên: 

- Sao anh lại ở đây? 

- Sao anh lại không thể, anh chính là… 

Câu nói của anh chưa kịp dứt, người MC phía trên sân khấu đã mở đầu bữa tiệc: 

- Và xin giới thiệu với mọi người, người đã thành lập công ty và là người đã dẫn dắt công ty đến thành công như hôm nay… Giám đốc Kim Tae Hyung! 

Joo Hyun quay đầu lại nhìn, Kim Tae Hyung , là Chihuahua đầu đàn sao? Đồng tử cô ngừng lại, quanh hốc mắt, giọt lệ đong đầy ẩm ướt. Là hắn, đúng vậy, chính là hắn. Cô suýt đứng không vững, 20 tuổi, con người đã trưởng thành như vậy sao? Khuôn mặt hắn vẫn đẹp như điêu khắc, khí chất cao ngạo, lạnh lùng. Hắn đưa ánh mắt nhìn cô. Nước mắt Joo Hyun không tự chủ mà trượt dài trên gò má. Các chị nhân viên nói rất đúng, tài sắc vẹn toàn nhưng đã có vợ. Joo Hyun lặng lẽ lùi về 1 góc nhỏ trong buổi tiệc, ngay lúc này, cô đang rất cần sự yên tĩnh. Cô đã suy nghĩ rất nhiều về chuyện hắn và cô sẽ gặp lại, cô sẽ mỉm cười đưa tay ra bắt tay hắn như người bạn bình thường hay hỏi han tình trạng của hắn với tư cách là 1 người bạn thân, chưa bao giờ cô nghĩ cô sẽ yếu đuối mà rơi lệ. . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro