Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


-HỚ ~ - Seulgi đứng khựng lại, miệng há hốc đầy ngạc nhiên rồi bất chợt hét lên – UI~ ĐẸP TRAI QUÁ!!!! 

Tuy Seulgi nó cá tính, thông minh và có phần hơi dữ nhưng được cái rất là mê giai. Seulgi hét toáng lên vì cái bức ảnh được dán ngay cửa thang máy: Một chàng trai cao ráo với mái tóc nâu hơi xoăn, dáng vẻ lạnh lùng nhưng đôi mắt to tròn lại vô cùng ấm áp, sống mũi cao, đôi môi nam tính vẽ nên một nụ cười mỉm nhẹ nhàng, chỉ nhẹ nhàng thôi. 

- Aigo~ đẹp thiệt đó. Ui ui ~ cái mắt cái mũi cái miệng, sao mà hoàn hảo thế không biết? – Seulgi cứ đứng nhìn hình người ta từ đầu xuống chân rồi ngược từ chân lên đầu. Nhưng rồi nó chợt trầm tư – Huh~ mà đây là ca sĩ, diễn viên nào sao mình không biết vậy ta? – Rồi lại cười, tay đưa vào túi móc điện thoại ra – Kệ đi, về nhà lên mạng tìm, còn bây giờ thì... 

TÁCH...TÁCH...TÁCH... 

Seulgi bấm liên tục cái điện thoại trên tay. 

Sau khi chụp hình với "hình" giai đẹp xong, Seulgi quay lại, thở dài: 

- Haizzz~ tiếc quá, bây giờ phải lên lớp rồi! Bye anh nha! – nó tiến lại ôm tấm hình rồi: - Moaaaa....- Sau đó ôm mặt lủi vào thang máy – Ui~ mắc cỡ quá! 

- Chà ~ trường này có vẻ thích cái anh này quá nhỉ! Hình dán khắp nơi! – Seulgi vừa đi vừa đưa mắt nhìn khắp nơi trên hành lang, hình của chàng trai lúc nãy được dán ở mọi ngóc ngách. 

- A ~ lớp mình ở đằng kia! – Seulgi mỉm cười rồi co giò chạy lại phía lớp học nhưng bỗng: " KÉT" phanh gấp. 

- AH!!!! – Seulgi hét lên vui sướng khi nhìn thấy bức chân dung lớn của chàng trai ấy được dán che kín cả cửa lớp, hai bên là hai dòng chữ lớn được viết một cách hoa mỹ " Park Jimin ~ Saranghaeyo~" 

- Không ngờ lớp mình lại là cái lớp cuồng nhất! Gì đây? Anh tên là Park Jimin sao?– Seulgi đứng đó tự lẩm bẩm một mình rồi tự cười khúc khích - Hihi ~ các bạn tương lai của mình thiệt là có mắt thẩm mỹ mà! 

- Em kia đang làm gì ở đây thế? – 1 giọng nói bất chợt cất lên. 

- UI MẸ ƠI! GIẬT CẢ MÌNH! LÀ CÁI THẰNG NÀO.....- Seulgi giật mình quay lại nhưng chưa kịp nói hết câu thì - Ớ...em...em chào thầy! - Lí nhí.
 
Trước mặt Seulgi là một người đàn ông trung niên với cái bảng tên to đùng " Giảng viên Kang Hodong": 

- Thầy sao? Lúc nãy tôi còn nghe là cái thằng nào mà? 

- Không đâu! Thầy nghe nhầm rồi đấy ạ! – Seulgi lắc đầu nguầy nguậy. – Lúc nãy em nói là...là thiên thần nào vậy...mà! – Chu chu mỏ lên cố nhấn mạnh mấy chữ cuối. 

- Mo? Ý em là thầy giống thiên thần đấy à? – thầy Kang thay đổi sắc mặt, 2 tay ôm 2 bên má, mắt chớp chớp. 

- Nae! – Seulgi gật lia lịa – " Ọe ~ sao mình lại có thể dối lòng như thế này chứ?" 

- Mà em ở đây làm gì vậy? Hình như không phải sinh viên lớp này! 

- Vâng ạ! Em là học sinh mới! 

- À, thế à, vậy thì đi theo thầy! – Thầy Kang nói rồi mở của lớp bước vào. 

- Hú hồn. Xíu nữa là xong đời Seulgi nhà mình rồi! – Seulgi thở phào nhẹ nhõm bước theo sau. 

- Chào các bạn! Mình là Kang Seulgi các bạn giúp đỡ nhiều! – Seulgi mỉm cười tự giới thiệu. 

Một tràng pháo tay cùng tiếng hò hét reo lên chào đón Seulgi, lớp này có vẻ hòa đồng hơn lớp của Irene rất nhiều. 

- Uhm ~ Seulgi, bàn gần cuối còn chỗ đấy, em ngồi đó nhé! – Thầy Kang đảo mắt nhìn quanh rồi dừng lại ở chỗ góc cuối lớp. 

- Nae! – Seulgi cúi đầu rồi ngoan ngoãn đi về chỗ. 

- AH!!! – Lại hét, nhưng âm lượng này lớn hơn âm lượng của Irene gấp trăm lần làm cả lớp phải bịt tai nhăn nhó vì suýt thủng màn nhĩ. 

- Seulgi! Có chuyện gì vậy? – Thầy Kang đứng trên bục giảng nhìn xuống. 

- Dạ không có gì! – Seulgi mỉm cười ngồi xuống ghế. 

Thầy Kang lắc đầu rồi quay lên bảng bắt đầu ghi ghi
 
. Chỉ đợi có thế, Seulgi quay phắt lại phía sau: 

- Chào cậu, mình là Kang Seulgi ! – Seulgi cười toe toét nói, chìa tay ra với cậu bạn ngồi phía sau - cậu bạn vừa làm cho Seulgi hét lên í. Mà ai có khả năng làm cho Seulgi nhà ta phải hét lên như vậy chứ? Đúng rồi! Chỉ có mỗi con người đó thôi – Park Jimin , con trai chủ tịch tập đoàn Park, hội đủ 3 tiêu chuẩn: con nhà giàu, đẹp trai, học giỏi. - "Hihi ~ tưởng cậu ấy là ngôi sao chứ! Không ngờ lại học chung với mình, thích thật, ngồi gần như vậy càng thấy đẹp trai nha!" 

- Chào! – Jimin nói mà mắt cứ nhìn chăm chăm lên bảng. 

" Gì chứ! Xem thường người khác vừa thôi! Ỷ mình đẹp trai rồi làm phách à? Mà sao trai đẹp trường này chẳng ai tốt hết nhỉ? Tên lúc sáng chọc ghẹo Irene cũng vậy, giờ tên này cũng vậy. Uổng công mình thần tượng hắn! Đồ khó ưa!" – Seulgi bĩu môi, rụt tay lại.  

- Nè! Đừng để vẻ đẹp trai của cậu ấy hớp hồn chứ! Mình mới là bạn cùng bàn với cậu đây này! – Cô nữ sinh ngồi cạnh Seulgi chán nản lên tiếng kéo Seulgi về với thực tại. 

- À...ờ...- Seulgi quay phắt lên rồi mỉm cười – Chào cậu! 

- Haha, chào cậu, mình là Joy, được làm quen với mình chắc cậu vui lắm nhỉ! – Bật cười nắm lấy tay Seulgi bắt lia lịa. 

- Ờ...vu...vui lắm! – Seulgi gượng cười rụt tay lại. "Haizzz ~ sao không có ai bình thường hết vậy nè!" 

- Nè, hai người mau giới thiệu đi kìa! – Joy khều khều 2 người ngồi trên, miệng vẫn nở nụ cười tươi tắn hết sức. 

- Biết rồi, khỏi nhắc! – Hai người phía trên quay lại đồng thanh. 

Một trong số đó quay sang Seulgi mỉm cười, tay cầm cái nón trên đầu xuống, nghiêng người: 

- Chào, mình là Tiffany! 

- À, chào cậu! –
Seulgi gật đầu chào lại rồi đưa mắt sang người còn lại. – Còn cậu là... 

- E hèm ..... – hắn giọng một cái rồi rút trong túi ra cái card visit. – Xin chào, mình là Jessica, trưởng câu lạc bộ những người hâm mộ Park Jimin, gọi tắt là Minnie FC. 

- Minnie.... FC ? – Seulgi cầm lấy rồi nhìn chăm chăm lấy tờ card. 

- Uhm. Lúc cậu đi từ dưới lên đây chắc đã thấy được cái sự hùng mạnh của FC mình rồi chứ? Sao? Có muốn tham gia không? – Jessica hớn hở dụ dỗ. 

- Vậy ra mấy cái hình ở dưới là do các cậu dán đấy à?  

- Uhm. Nói cho cậu biết. Park Jimin  là trùm dãy B chúng ta đó, tất cả học sinh dãy B đều là fan hâm mộ của cậu ấy, chưa kể đến học sinh các dãy khác nữa. Tổng số thành viên của FC đã lên đến con số 15136, chiếm 1/3 lượng học sinh toàn trường, và nếu cậu tham gia thì sẽ là thành viên thứ 15137. – Tiffany gật gù bè cho Jessica. 

- Nhiều...nhiều vậy sao? – Seulgi tròn mắt. 

- Tất nhiên. Sao nào, muốn tham gia không? – Jessica hất mặt tự hào. 

- Nhưng....- Seulgi do dự. 

- Ây ~ đừng nhìn cậu ấy như vậy rồi do dự. Minnie rất tốt đấy. Tiếp xúc nhiều với cậu ấy rồi cậu sẽ hiểu, bảo đảm cậu sẽ không hối hận đâu! –Jessica như đọc được suy nghĩ của Seulgi. 

- Đúng đó, tham gia đi. Cậu sẽ được hưởng rất nhiều lợi ích như cập nhật được tin tức của Minnie một cách nhanh chóng, có được các hình ảnh cực cute của Minnie, ...đặc biệt là được tiếp cận với Minnie ở khoảng cách gần nhất mà không sợ bị thanh toán. – Tiffany tiếp. 

- Thanh toán?  

- Uhm. Tụi này có một quy định, nếu ai không phải là thành viên của Minnie FC mà đứng gần Minnie trong vòng bán kính nửa mét chưa kể nói chuyện với cậu ấy thì...nữ... bị đánh hội đồng, nam....bị đè ra hôn...bởi toàn bộ hội viên FC.- Jessica gật gù. 

- Mo? – Seulgi há hốc. 

- YAH~ cái xóm nhà lá đó lại có thêm đồng minh rồi đấy à! – Tiếng thầy Kang vang lên. 

Jessica và Tiffany quay phắt lên trên, đợi thầy Kang quay đi thì lại quay xuống nói nhỏ với Seulgi: 

- Nè, suy nghĩ đi, ra chơi trả lời mình! 

Seulgi gật đầu rồi nhìn chăm chăm tờ card visit lần nữa. 

- Chậc, lại thêm một con cừu sắp sa lưới! – Wendy lắc đầu, chậc lưỡi. 

- Sao thế ? Bộ cậu không phải là hội viên của FC à? – Seulgi hỏi. 

- Tất nhiên là không. Mình là Bias số 2 của họ mà! – Wendy mỉm cười tự đắc. 

- Bias số 2? –  lại tròn mắt rồi lí nhí. – Sao số 1 với số 2 mà lại cách xa quá vậy?  

- Yah ~ cậu mới nói gì đó? – Wendy bặm môi. 

- à... không... không có nói gì hết á! – lắc đầu nguầy nguậy. 

- Uhm. Tốt! – Wendy gật gù rồi quay lên bảng tiếp tục học. 

Seulgi vẫn ngồi đó, tâm trí chẳng thèm để vào bài học: "Cậu ấy như vậy sao mà lại được hâm mộ thế nhỉ? ...Rất tốt sao?" – Nhớ lại lời nói của Wendy , Seulgi len lén quay xuống nhìn Jimin, vừa lúc đó, Jimin cũng ngẩng lên, 2 ánh mắt chạm nhau, Seulgi bỗng đỏ mặt quay phắt lên- " Nhìn sao cũng không giống người tốt mà!" 

Quay lại dãy C, Irene đang ngồi chăm chú học và dường như đã quên đi sự có mặt của Taehyung vì hai lý do, thứ nhất là do bản chất ngây ngô của Irene, không hề có một chút đề phòng với bất cứ ai, đối với Irene, ai cũng là người tốt cả, thứ hai là thực ra sau một lúc lâu dán mắt vào người bé con, hắn lại quay về cái cõi mộng nào đó ngoài bầu trời, chẳng đá động gì tới Irene nữa. Hắn là vậy, chưa từng có bất cứ thứ gì thu hút hắn quá lâu. 

- Ok! Chúng ta dừng ở đây! Tuần sau sẽ có bài kiểm tra về các phần đã học từ đầu năm tới giờ! Các em nhớ ôn bài cẩn thận! – Thầy Yoo nói rồi chào cả lớp, nhanh chóng đi ra. 

Nhìn xuống phía dưới, nãy giờ Irene đang mở to mắt, tay tự chỉ vào mình, người thì nhún nhún trên ghế – Thầy ơi, còn em...- Irene đang thấp thỏm muốn đứng lên ý kiến nhưng dường như thầy Yoo cố tình lơ đi và thậm chí là chạy ra khỏi lớp cách nhanh nhất có thể. 

Và cái hành động nhún nhún ấy đã vô tình chấn động đến hắn. Hắn quay lại nhìn Irene khi thấy cái ghế cứ rung lên liên hồi và rồi chợt bật cười vì cái vẻ mặt ngốc nghếch đáng yêu ấy " Aizzz~ tôi đã nói là em đừng làm những hành động đáng yêu đó rồi mà, bé con!" 

Irene phồng má khi thấy thầy Yoo ra khỏi lớp mà không thèm đếm xỉa đến mình, nhưng rồi cũng nhanh chóng mỉm cười, đưa tay khều nhẹ cậu bạn ngồi trên: 

- Cậu ơi!... 

- Hửm? Có gì không Irene....- cậu ta mỉm cười quay xuống hỏi  Irene nhưng chợt khựng lại quay ngược lên trên khi bắt gặp ánh mắt đáng sợ của ai kia đang chíu thẳng vào mình. 

- Cậu sao vậy, mình muốn..... – Irene tiếp tục lay. 

- Xin lỗi, mình bận rồi! – Cậu ta sợ hãi đứng lên chạy ra khỏi lớp. 

- Huh ~ sao thế nhỉ? – Irene gãi đầu rồi quay sang những người xung quanh đó, nhưng chưa kịp lên tiếng thì họ đã chạy mất dép hết cả rồi.  

Irene ngơ ngác nhìn quanh cái lớp vắng vẻ, vô tình đảo mắt sang chỗ hắn. Bây giờ Irene mới nhớ ra là có sự tồn tại của hắn và quan trọng hơn là hắn vẫn ngồi đó nhìn mình và quan trọng hơn nữa là trong lớp hiện tại chỉ còn lại hai người. Irene đứng dậy toan bước đi thì: 

- Haizzz ~ tuần sau có bài kiểm tra rồi, thật là phiền, thầy Yoo nổi tiếng ra đề khó, không khéo lại bị học lại môn này mất thôi! – Hắn thở dài, vươn vai nói cố tình để Irene nghe thấy. 

Và...nghe thấy thiệt. "Ây, làm sao đây, học lại thì mình tiêu mất, làm sao có đủ tiền chứ, đã vậy còn mất 2 tuần đầu nữa, híc...sao số con khổ vậy trời!" 

Irene ngồi phạch lại xuống ghế, nhìn hắn ấp úng: 

- Cậu...cậu có thể...cho mình...mượn....mượn vở được không? 

- Vở á? Chi vậy? – hắn nhíu mày nhìn Irene. 

- Mình muốn xem lại các bài học của 2 tuần trước! – Irene gãi đầu rồi mở to mắt khẳng định. – Mình sẽ trả lại nhanh thôi mà, cậu yên tâm.  

- Cho em mượn thì tôi được cái gì? – Hắn nhìn thẳng vào mắt Irene. 

- Chỉ là mượn vở thôi mà...phải có cái gì trao đổi sao? – Irene rụt rè. 

- Tất nhiên, tính tôi là vậy đó, không bao giờ bỏ ra mà không lấy lại cả! – hắn gật gù. 

- Vậy cậu muốn cái gì? – Irene nhìn hắn dò xét rồi chợt mỉm cười, cầm cái cặp lên lục lọi, sau đó lôi ra một đống kẹo mút chìa ra trước mặt hắn. – Hay là kẹo nhé! Mình có nhiều lắm, cậu muốn bao nhiêu cũng được! 

Hắn đưa ngón tay trỏ lên ngoắc ngoắc Irene rồi chỉ ra ngoài cửa sổ: 

- Em qua bên kia mượn mấy đứa mẫu giáo kìa! 

Irene nhướn người nhìn theo tay hắn chỉ rồi lại ngơ ngác gãi đầu: 

- Tụi nó đâu có học thầy Yoo đâu! 

Irene phát biểu một câu xanh rờn làm hắn mím môi cố nhịn cười "Em giả ngốc hay ngốc thật thế hả?" – nhưng rồi lại nhanh chóng trở về trạng thái lạnh lùng ban đầu. – Tôi không phải trẻ con, không thèm kẹo của em đâu! 

- Vậy thì thôi! Mình không có gì quý giá hơn đâu! Để mình đi mượn mấy bạn khác! – Irene xụ mặt cất kẹo vào rồi đứng lên đi. 

- Em nghĩ sẽ có người dám cho em mượn sao?  

Irene khựng lại "Đúng rồi ha, lúc nãy mình mới mở miệng ra là họ đã chạy hết rồi! Năn nỉ cậu ấy thêm một lần nữa vậy!" 

- Vậy cậu muốn đổi cái gì? – Irene lại ngồi phạch xuống ghế. 

- Đưa điện thoại của em đây! – Hắn chìa tay ra. 

- Huh ~ không được, mình chỉ có một cái thôi, không đổi được đâu! – Irene ôm chặt cái cặp có cái điện thoại bên trong vào lòng, đầu lắc lia lịa. 

- Aizzz ~ tôi nói đưa thì đưa đi! Tôi không lấy luôn đâu mà sợ! – Hắn nhăn mặt khó chịu. 

Irene từ từ lấy điện thoại ra đưa cho hắn. Hắn cầm lấy rồi bấm bấm gọi sang điện thoại của mình, sau đó quăng lại cho Irene – Số của tôi! 

Irene chụp lấy rồi nhìn vào màn hình – Taehyung.....Là tên của cậu hả?  

- Uhm - Hắn ậm ừ rồi quăng quyển vở lên bàn cho Irene – Đổi số điện thoại của em để lấy vở! 

- Cám ơn cậu nha! – Irene nhoẻn miệng cười cầm quyển vở lên xem nhưng – Cậu đưa nhầm vở rồi! – Irene đưa mắt nhìn, tay thì đẩy cuốn vở về phía hắn. 

- Là nó đó! – hắn hất mặt về phía quyển vở. 

- Không đâu, cậu đâu có chép cái gì ở trong đó đâu! – Irene lắc đầu. 

- Tôi chỉ nói là cho em mượn vở chứ đâu có nói là chép bài đầy đủ đâu! Ngốc ạ!– Hắn nhếch mép. 

- Cậu....- Irene nhíu mày nhìn hắn. "Sao lại thích lôi mình ra trêu chọc như vậy chứ?" 

- Sao? Giận à? Giận lên lại càng đáng yêu đấy bé con! – Hắn ghé sát mặt mình lại gần mặt Irene, bắt chước nhíu mày trêu chọc nhưng rồi chợt thay đổi sắc mặt, tỏ rõ vẻ ngạc nhiên mặc dù chỉ hơi thoáng qua khi thấy mắt Irene đã bắt đầu ngập nước – "Khóc?" 

Irene đứng bật dậy quay đi, nước mắt cũng do cử động ấy mà rơi ra. Hắn cảm thấy khó chịu, tại sao hắn lại không muốn làm cho Irene khóc chứ, chẳng phải hắn vẫn thường xuyên làm cho các cô gái khóc đấy sao? Cái cảm giác lạ lẫm ấy sao lại xuất hiện trong trái tim vốn đã đóng băng từ lâu? 

Hắn nắm lấy tay Irene kéo ngược lại làm cho bé con ngã sấp lên người hắn, mặt cả hai chỉ còn cách nhau có vài cm. Hồn phách Irene bay đi đâu mất tiêu hết cả rồi, chỉ còn biết mở to mắt nhìn hắn đầy ngạc nhiên. 

Nhìn sâu vào đôi mắt tuyệt đẹp kia, Hắn nhẹ nhàng lấy tay lau đi mấy giọt nước đang đọng trên đôi má bầu bĩnh, khẽ thì thầm. – Đừng khóc vì tôi, biết không?  

Irene lúc này mới hoàn hồn, dùng hai tay đẩy hắn ra nhưng hắn chợt vòng tay ôm chặt lấy người bé con, mạnh bạo cướp đi đôi môi căng mọng. 

- Ummm... - Irene một lần nữa mở to mắt, nhưng lần này lí trí vẫn còn, Irene cố gắng mím chặt môi phản đối trong khi hắn đang ra sức mút mát hai vành môi ngọt ngào và không ngừng tách chúng ra. 

- TAEHYUNG! – một tiếng gọi vang lên. 

Hắn tiếc nuối rời môi Irene nhưng tay vẫn ôm chặt cơ thể bé con mặc cho bé con có vùng vẫy thế nào chăng nữa, ngước nhìn về phía phát ra âm thanh. Là YuHee, cô ta đang đứng ngay cửa lớp với hai bàn tay nắm chặt và gương mặt đỏ nhừ vì tức giận. 

- Chuyện gì? – Hắn lạnh lùng hỏi, tư thế chẳng có chút gì thay đổi. 

- Em có chuyện muốn nói với anh! – Cô ta cố gắng nói bằng chất giọng bình tĩnh nhất. 

Taehyung thở dài rồi buông Irene ra. Irene ngồi bật dậy lấy hai tay chùi lia lịa miệng mình. Hắn lại nhếch mép – Môi em ngọt lắm bé con à, tôi thích nó rồi đó, cẩn thận! – Rồi đứng lên chỉnh lại quần áo, với tay lấy cái cặp đeo lên một bên vai, bỏ đi về phía cửa lớp, lạnh lùng đi ngang qua cả YuHee. YuHee vẫn đứng đó nhìn Irene với ánh mắt lạnh đến gai người rồi cũng đi theo hắn. 

Lúc hai người kia vừa khuất bóng cũng là lúc nước mắt Irene đã đầm đìa cả khuôn mặt, bé con úp hẳn mặt lên bàn khóc lên nức nở - "Hức ~ sao lại đối xử với mình như vậy chứ! Mình không phải là đồ chơi đâu mà! Hức ~" 

" Dumb ... Dumb ...." – điện thoại reo lên, Irene vội vàng bật dậy, lấy tay lau vội nước mắt, cố gắng để không còn tiếng nấc nữa. 

- Irene nghe nè Seulgi! 

[- Irene học ở lầu mấy vậy? Seulgi qua liền nè!] 

- À...không cần đâu, Seulgi không cần qua đâu! – Irene nói vội vào điện thoại – "Không thể cho Seulgi biết chuyện này được" 

[- Sao vậy? Đã nói là ra chơi gặp mà!] 

- Uhm. Tại Irene không muốn Seulgi  mệt thôi, chạy qua chạy lại như vậy cũng hết giờ rồi! 

[- Thật không, hay là lại giấu Seulgi chuyện gì đó, nghe giọng Irene lạ lắm!] 

- Không... Irene có sao đâu...mà...có thì chắc tại Irene nhớ Seulgi ấy mà, nghe giọng Seulgi nên xúc động vậy thôi! – Nước mắt Irene lại chuẩn bị rơi. 

[- Ầy ~ biết Irene nhạy cảm rồi. Không cần khoe đâu. Đừng có khóc đấy nhé!] 

- Biết rồi mà,.... Irene Bận làm quen bạn mới, thôi nha... Irene cúp máy đây! 

[- Yah ~ có bạn mới quên luôn Seulgi nhá, nhớ nhá. Đừng có mà Seulgi này Seulgi kia nữa nhá!] 

- Hì hì...không...thèm đâu! – Irene gượng cười, nước mắt đã chảy dài. 

[- Hi ~ đùa thôi, Irene có nhiều bạn mới càng tốt chứ sao! Thôi đi chơi với bạn mới đi. Bye nha!] 

- Uhm...Bye! – Irene cúp máy, nước mắt không kìm chế được nữa lại tuôn ra. – "Xin lỗi Seulgi, Irene lại nói dối Seulgi nữa rồi! Hức, xin lỗi!"

_____________________________

- Sao nghe giọng lạ thế không biết? – Seulgi vừa nhìn điện thoại lẩm bẩm vừa quay trở vào lớp. 

- Nè, Seulgi, suy nghĩ tới đâu rồi, mau quyết định đi chứ! –
Jessica ngồi tại chỗ nói với ra chỗ Seulgi. 

- Được rồi, mình vào ngay đây! – Seulgi bước nhanh lại chỗ Jessica và Tiffany – "Đăng kí cũng chẳng mất mát gì, thôi thì tham gia đại đi, mặc dù mình chẳng ưa tên đó!"  

Seulgi ngồi xuống cái bàn trước mặt hai người kia. – OK! Mình tham gia! 

- Yah ~ vậy mới là người thông minh chứ! – Tiffany vỗ vai Seulgi mỉm cười. 

- Uhm. Mình làm hồ sơ đây...– Wendy lôi ra một tờ giấy đưa cho Seulgi. 

- Họ tên? – Jessica lấy tay chỉ vào câu hỏi. 

- Kang Seulgi! – Seulgi vừa viết vừa lẩm bẩm 

- Ngày sinh? – Jessica chỉ vào câu tiếp theo. 

- 10 tháng 4...  

- Thần tượng Minnie ở điểm nào?  

-À...- sau khi trả lời hàng loạt câu hỏi, đến câu này, Seulgi chợt khựng lại, ngước lên nhìn Jimin thì lại thấy Jimin đang nhìn mình và cái tờ giấy đăng kí kia, tự ái dâng lên và thế là: - YAH ~ nhìn cái gì? Không phải tôi hâm mộ cậu mà tham gia đâu nhé, đừng có mơ, tôi chỉ muốn có thêm bạn thôi! 

Jimin phì cười lắc đầu rồi quay lại với cái lap của mình. 

- Đồ chảnh chọe! – Seulgi lầm bầm rủa. 

- Yah ~ sao lại nói Minnie như vậy? Muốn chết hả? – Tất cả học sinh xung quanh lập tức đập bàn quay lại nhìn Seulgi với ánh mắt hình viên đạn. 

- À...không...không...mình đâu có nói cậu ấy đâu! – Seulgi gượng cười. 

Đám học sinh kia quay đi, bình thường cũng dễ thương lắm mà, sao khi đụng đến Jimin lại kinh khủng như vậy chứ. 

- Sao? Thấy uy lực của bọn này chưa? -
Jessica cười cười. 

- Uhm. Thấy rồi! – Seulgi gật gù. – Mà mình không biết mình hâm mộ cậu ấy ở điểm nào nữa, để trống được không? 

- Không được, cứ ghi là mọi mặt đi!- Jessica gợi ý. 

- Gì chứ? Mọi mặt á, chỉ có mỗi cái đẹp trai thôi chứ còn mặt nào tốt nữa đâu! – Seulgi bĩu môi. 

- Bây giờ sao? Muốn gì? – Jessica lườm. 

- À không, để mình ghi! – Seulgi lắc đầu lia lịa. – Hâm mộ Minnie ở tất cả mọi mặt. – Vừa viết vừa đọc nhấn mạnh từng chữ cho mấy con người kia vừa lòng.- "Thời thế thay đổi rồi, Kang Seulgi ta đây không sợ trời không sợ đất sao lại đi sợ cái FC nhảm nhí này chứ! Đúng là sao chổi mà!" – Lại lườm Jimin.

Tại một góc vắng sau trường: 

- Giải thích đi! – YuHee hậm hực nói. 

- Giải thích chuyện gì? – Hắn cho hai tay vào túi quần, quay lưng lại với cô ta, lạnh lùng lên tiếng. 

- Anh hẹn em ra đây rồi lại ở trong lớp với Irene, hai người còn....như vậy là sao hả? – cô ta hét lên. 

- Chuyện đó cũng cần giải thích sao? – Hắn nhếch mép quay lại. 

- Anh....Em là bạn gái của anh mà! 

- Em cũng biết nói mình chỉ là bạn gái của tôi thôi đấy, có quyền gì mà xen vào chuyện của tôi? – Mặt hắn sắc lại.  

- Anh... 

- Nếu không thích thì chia tay đi! – nói rồi hắn quay lưng đi. 

"Anh đá tôi sao? Anh là hạng người nào hả? Anh làm cho tôi yêu anh rồi đá tôi một cách dễ dàng vậy sao?" – nước mắt cô ta bắt đầu rơi. 

- Taehyung, đừng mà, đừng bỏ rơi em! Em yêu anh mà! Em không xen vào chuyện của anh nữa đâu! Đừng bỏ rơi em! – YuHee chạy lại nắm lấy tay Taehyung , nước mắt đầm đìa. 

Hắn nhếch mép rồi đưa tay nâng mặt cô ta lên: - Biết nghe lời như vậy có phải tốt hơn không?...Irene cũng chỉ là qua đường thôi, nếu em ngoan ngoãn, đến khi tôi chán em ấy rồi thì sẽ quay về với em. Hoa khôi à! – Hắn nhấn mạnh 2 chữ "hoa khôi" với thái độ khinh rẻ rồi rút tay mình ra khỏi tay cô ấy, ngẩng mặt nhìn về phía trước: - Cũng đừng có mà dại dột đụng đến Irene như những lần trước, lần này tôi không bỏ qua đâu! – nói rồi, hắn bỏ đi. 

YuHee khụy xuống tại chỗ, nước mắt đua nhau rơi ra nhưng ánh mặt lại vô cùng lạnh lùng " Irene, mày là ai chứ, những đứa dám tranh giành Taehyung với tao đều có kết cục không tốt, mày cũng không ngoại lệ đâu!"  
 
 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro