Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Quả là nói được làm được. Âm tiết đầu tiên của khúc nhạc vang lên, Bae Joohyun liền bị người đàn ông đó kéo vào trung tâm hội trường, bắt đầu điệu waltz.


Vốn dĩ hôm nay cô không ăn gì, lại uống một chút rượu, cơ thể hơi bị lạnh. Lúc đó tay của Kim Taehyung nắm vào eo cô, lòng bàn tay ấm áp, sự ấm áp đó xuyên thấu lớp vải áo mỏng thấm vào da thịt cô, mà lại rất thoải mái.

Theo tiềm thức cô dựa vào phía sau. Tiếng nói của anh ta nhẹ nhàng bên tai cô. "Sao tôi quên mất tên tiếng anh của em là Irene nhỉ?"

Bời vì trong giọng nói có mang một chút trêu đùa, làm cho cô cảm thấy giống như là châm biếm vậy, do đó cô lựa chọn không nói gì.

Anh lại nói: "Irene, có ý nghĩa là nữ thần. Thật là đáng tiếc, so với em bây giờ thì không được phù hợp lắm."

Cô nhếch mép cắn chặt răng, muốn vùng ra, đôi bàn tay anh lại giữ chặt cô hơn.

"Từ từ, đừng động đậy, tập trung khiêu vũ đi." Rõ ràng là dùng sức như vậy, nhưng giọng nói trên đỉnh đầu truyền xuống lại nhẹ nhàng đến mê hoặc.

"Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?" Cuối cùng cô cũng ngẩng đầu lên, ẩn bên trong đôi mắt u ám xinh đẹp có sự giận dữ bị kiềm chế. "Hoặc nói là, anh từ xa xôi ngàn dặm đến đây, rốt cuộc là muốn làm gì?"

"Tôi muốn làm gì?" Anh bình tĩnh nhướn nhẹ đôi lông mày, vẻ mặt anh tuấn hiện lên lãnh đạm, nụ cười trên môi như ẩn hiện những nét sầu não, "Nếu nói là chỉ vì nhớ em, liệu em có tin không?"

Cô lạnh mặt không trả lời, anh dường như không để ý tới. "Nếu ngay đến một chút tin tưởng cũng không có thì tại sao lại phải hỏi nhiều như vậy?" Nụ cười trên mặt càng hiện rõ, chỉ là ánh mắt sâu thẳm khiến cho nụ cười kia không chạm được tới đó.

Đại sảnh của khách sạn huy hoàng rực rỡ, nhạc của Waltz trầm bổng du dương, váy áo lộng lẫy, đâu đâu cũng tràn ngập cảnh tượng đẹp đẽ làm mê hoặc lòng người, ở trong bầu không khí này quả thật không thích hợp với viêc tranh cãi.

Bae Joohyun có lẽ là có cái nhận thức ấy, cũng có thể chỉ là đột nhiên cảm thấy mệt, mùi cồn và nước hoa quyện vào với nhau làm cho con người ta mệt mỏi không nghĩ được gì, do đó dần dần trầm tĩnh lại.


Cô ở trong lòng anh, bị hơi thở quen thuộc đó bao quanh, dường như tất cả các dây thần kinh trên người đều đang được buông lỏng, vì thế để mặc Kim Taehyung thư giãn dẫn dắt mình.

Kết quả khi khúc nhạc đầu kết thúc mọi người đều dừng lại, Bae Joohyun lùi mình dựa vào tường thở nhẹ nhõm.

Kim Taehyung đúng bên cạnh thờ ơ quan sát, chỉ nhìn thấy sống lưng của cô nhè nhẹ đung đưa trước mặt, đường nét mỏng manh yếu đuối, bàn tay đan buông thõng bên người đã đưa ra đến giữa chừng, nhưng cuối cùng lại yên lặng cho vào túi quần, chỉ nói một câu nhàn nhạt: "Hôm nay có vẻ mệt."

Gần đây cô quả thật ít vận động, hoàn cảnh làm việc mới và quan hệ với mọi người đã đủ làm cô mệt đến nỗi không ứng phó nổi. Những đồng nghiệp xung quanh ai ai cũng đều xuất sắc, ở trong môi trường mới cùng với áp lực cạnh tranh lớn làm gì có thời gian mà đi tập thể dục?

Tuần trước vốn dĩ Park Yeri hẹn cô đi chạy bộ buổi sáng, kết quả là cô từ chối một cách không cần nghĩ ngợi gì. Hàng ngày tinh thần căng thẳng, buổi sáng chỉ sợ ngủ không đủ giấc, đến đồng hồ báo thức cũng đặt đến ba lần mới được, "Chạy bộ buổi sáng?" Một môn thể dục xa xỉ như vậy quả thật quá cách xa cô.

Park Yeri nhìn cô với ánh mắt khinh thường nói "Đúng là heo."

"Đừng nói từ đó." Lúc đó sắc mặt cô không vui, hơi tức giận như trẻ con," Tớ ghét sự so sánh như thế."

"Cái gì, trước đây học đại học đã gọi như thế không ít lần rồi mà? Lúc đó có nghe thấy ai nói là ghét đâu. Gợi nhớ đến hồi ức không vui của cậu chứ gì? Có phải Kim Taehyung cũng từng gọi cậu như vậy không? Bây giờ hai người ghét nhau cho nên giận cá chém thớt hả?"

"Tự mình lật lại chuyện xưa như trái đất vì cái gì chứ. Tớ không có thời gian để ý đến cậu." Cô rút một cuốn tạp chí, dựa vào giường giả vờ như đang đọc.

Trên thực tế, Kim Taehyung thực sự đã từng gọi cô như thế, nhưng chỉ là khi mới quen biết.

Lúc đó anh dường như rất thích trêu chọc cô, sau này càng ngày càng ít.

Trên thế giới này rât nhiều việc đều đang trải qua quá trình thịnh rồi suy, thông thường sau cao trào sẽ là sự ủ rũ khiến cho con người ta cảm thấy hối tiếc, đến cuối cùng sẽ trở về con số không, tất cả lại trở lại trạng thái ban đầu.

Còn cô và Kim Taehyung, dường như đang đi đến điểm cuối cùng của sự suy vong.

Tiệc rượu vẫn chưa kết thúc, Bae Joohyun lặng lẽ âm thầm rời đi, trước tiên đến phòng trang điểm tẩy trang, bôi kem dưỡng da lên mặt rồi mới đi đôi giầy cao gót ra khỏi tiền sảnh khách sạn.

Bên ngoài đèn vẫn sáng rực rỡ, đến những vườn hoa thấp và những thảm cỏ đều có ánh đèn sáng, chỉ là không khí oi bức kì lạ, tầng mây ép xuống rất thấp, xem ra là do trận mưa lớn đêm qua.

Xe của Kim Taehyung dừng ở ngoài cửa, cô không ngờ là anh lại biết cô trốn ra trước, vừa rồi anh rõ ràng vẫn nói chuyện vui vẻ với sếp của cô mà.

Kính xe dần dần kéo xuống, Kim Taehyung chỉ cho cô thấy một góc mặt nghiêng, anh không nhìn cô, cũng không chủ động mở miệng nói chuyện, ánh lửa đỏ trong xe sáng nhè nhẹ, rất nhanh tạo thành một lớp khói mỏng bay ra ngoài.

Dường như rất kiên nhẫn, chỉ là đang đợi cô lên xe.

Thời tiết oi bức như vậy, bỏ qua chiếc xe tốt như vậy, lại đi bắt xe taxi, như vậy quả thật là tự làm khổ mình. Bae Joohyun nghĩ thầm như vậy, liền mở cửa xe ngồi vào trong.

Kết quả là lại cõng rắn cắn gà nhà, Kim Taehyung đi theo cô vào cửa, cô nhìn anh mặt không chút cảm xúc: "Tại sao anh không ở khách sạn?"

Được một câu trả lời rằng: "Anh quyết định đến đây một cách vội vàng cho nên vẫn chưa kịp đặt được phòng."

Đó đúng là sự thật, gần đây đang có cuộc họp ở đâu cũng đã đầy khách, mấy tuần trước một người bạn làm trong ngành khách sạn ở đây nói, phòng của họ đều đã được đặt trước hết rồi.

Nhưng Bae Joohyun vẫn giữ lại ba phần hoài nghi, trong lòng nghĩ người như Kim Taehyung từ trước đến nay nếu không phải là khách sạn năm sao thì không ở, cô không tin bây giờ đến một căn phòng anh cũng không tìm được?

Nhưng lúc đó có nghĩ thêm nữa thì cũng đã muộn rồi. Mặc dù là lần đầu tiên đến nhưng Kim Taehyung lại thoải mái tự nhiên như về nhà của mình vậy, tháo cà vạt tiện tay vứt luôn lên salon, không thèm quay đầu lại nói. "Anh đi tắm trước."

Chiếc quần lót kẻ sọc trên người anh vẫn là cô mua năm ngoái, hình như bộ âu phục cũng thế, nhưng cô không nhớ rõ lắm. Bởi vì những bộ quần áo có kiểu dáng và màu sắc như thế anh có quá nhiều.

Chỉ là trong khoảnh khắc đó cô hơi hoảng hốt, thật sự nghĩ rằng vẫn đang trong căn nhà lớn ở thành phố C, vô thức liền " Ừ " một tiếng, quay người đi lấy quần áo để anh tắm xong thay, đến khi đi được 2 bước mới đôt ngột tỉnh ngộ, dừng bước chân, chỉ nhìn thấy Kim Taehyung đang nhìn cô, dưới ánh đèn đôi mắt dài của anh càng trở nên sâu đến lạ thường, khóe miệng nhếch lên,tâm trạng dường như rất tốt.

Trong lòng cô lại rât tức giận, giận vì anh ta đột nhiên đến, giận vì anh ta không mời mà đến, lại càng giận vì đã lâu như vậy mà cô vẫn chưa thay đổi được thói quen cũ.

Nhưng cuối cùng vẫn không thể không giúp anh ta chuẩn bị giường chiếu, còn lôi ra bộ chăn ga gối đệm mà cô vừa mới mua đợt trước, nhưng có người nào đó vẫn rất không hài lòng.

Nói chính xác là xem thường hoặc là phẫn nộ.

"Em muốn anh ngủ ở đây?" tóc vẫn còn rớt nước, khóe mắt Kim Taehyung dường như đóng băng.

"Không được sao?" Giọng điệu của cô cũng không tốt, giả vờ cười nói. "Chẳng lẽ anh muốn tôi ngủ ở ghế sofa?" Rõ ràng chia tay chưa lâu, chẳng lẽ đến phong độ thân sỹ cũng đã biến mất rồi?

Vẻ mặt anh ta không hề thay đổi. "Bae Joohyun, có cần anh nhắc cho em biết giường ở trong phòng ngủ mới là chỗ để ngủ không".

"Không được." Cô bặm môi khinh thường anh, bỏ cái gối xuống quay người đi.

"Lý do?"

"Chúng ta không thể ngủ cùng nhau."

Vừa nói xong, tay cô lập tức đã bị nắm chặt, mặc dù lực không quá mạnh nhưng cũng đủ để cô phải dừng lại..


Sắc mặt Kim Taehyung lạnh hẳn xuống, những đường nét cứng đờ dưới ánh đèn vàng nhạt: "Tại sao lại không được? Đừng quên, em là vợ của anh."

"Sợ rằng anh quên rồi, chúng ta bây giờ đang ly thân." Cô cũng không chịu yếu thế.

"Chỉ là ly thân, chúng ta vẫn chưa ly hôn!". Âm lượng của hai từ cuối cùng cũng đã được cất lên, anh mới phát hiện tâm tình của mình có chút không kìm chế được, không kìm được nhắm mắt vào, để sự tức giận trong lồng ngực được kìm nén xuống, sau đó bình tĩnh nhìn cô, giọng nói hơi thấp: "Đừng cãi nhau nữa được không? Hôm nay anh rất mệt." Nói xong buông cô ra, tự ý ngả mình xuống giường lớn, để lại phía giường bên phải cho cô, đó là bên cô quen nằm của cô từ trước đến nay.

Có lẽ hôm nay anh mệt thật, nhắm mắt vào dường như rât nhanh đã ngủ say, hơi thở kéo dài đều đặn.

Bae Joohyun đứng bên cạnh giường, nhìn từ trên cao xuống, kỳ thực trong lòng phút chốc cũng cảm thấy mềm yếu. Kết hôn gần 2 năm, trước mặt cô anh rất ít khi thể hiện sự mệt mỏi của mình, lúc này hơn nửa khuôn mặt trong trạng thái mờ mờ, sự yên bình trên khuôn mặt dường như không được chân thực lắm.

Cho dù trong lòng vẫn cảm thấy khó chịu, nhưng vẫn là không nỡ lòng gọi anh dậy, đành dùng khăn mặt khô chuyên dùng để thấm nước nhẹ nhàng cẩn thận giúp anh lau tóc .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro