Chương 9: Bảo vệ vợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có thể tưởng tượng, người da mặt mỏng như Chaeyoung, ở trước mặt mọi người bị người ta nói như thế, trong lòng có bao nhiêu khổ sở. Lúc này cô chỉ biết cúi đầu, sắc mặt tái nhợt, ngay cả bàn tay cũng không biết nên đặt ở đâu.
Yoongi rầu rĩ xoay người, không muốn nói cái gì nữa.

Jimin tiến lên, bất ngờ nâng tay gõ vào trán anh ta một cái: "Anh có lầm hay không, ngay cả một cô gái mà cũng bắt nạt."

Yoongi nhất thời không thể khống chế được đáy lòng đang tức giận, xoay người quát: "Anh có biết Taehyung thiếu chưa từng bị tổn thương."

Jimin lạnh lùng liếc anh ta, Yoongi lập tức ngậm mồm. Anh có thể không nể mặt Chaeyoung, nhưng đúng là không thể không nể mặt Jimin.

Buồn bực nhìn Jimin một cái, Yoongi xoay người bước đi.

Jimin vỗ vỗ vai Chaeyoung, đứng bên cạnh an ủi cô.

"Không cần để ý Yoongi, từ nhỏ anh ta đã đi bên cạnh Taehyung, toàn bộ thế giới quan nhân sinh quan đều bị Taehyung biến thái kia vặn vẹo hết, đi, chúng ta không cần để ý đến anh ta nữa."

Đi xuống tầng, hai người đi đến sân sau bệnh viện.

Jmin xoay người nhìn phòng bệnh trên tầng tám, thấy ánh đèn bên trong vẫn nhu hòa như trước, không nhịn được mà mỉm cười, thấp giọng cảm thán nói: "Hôm nay Jungkooknhà chúng ta nhất định đã bị áp lực tâm lý rất lớn."

Chaeyoung ngẩng đầu, có chút nghi hoặc: "Vì sao?"
"À," Jimin nở nụ cười, có chút nghiền ngẫm: "Nói cho cô biết, cô sẽ vì chính câu nói của mình mà khổ sở đó, còn muốn biết không?"

Cô gật đầu một cái. Đã làm sai rồi, cô không sợ tự trách.
Jimin nhìn cô, biểu tình có chút sâu sắc, lại có chút phức tạp.

"Chaeyoung" Anh gọi cô một tiếng, bình tĩnh hỏi:"Có một vấn đề, cô có nghĩ đến không?"
"Cái gì?"
"Hoàn cảnh của Jungkook phức tạp như vậy, từng nắm giữ tài chính của Kim gia, nhưng trên tay anh ấy không có thực quyền của Kim gia, nói cách khác, trên tay anh ấy không có thế lực bạo lực đối kháng nào, muốn toàn diện lại an toàn rời khỏi xã hội đen, cô cho rằng có khả năng này sao?"
"......"

Jimin ôn hòa nói cho cô một chuyện thật: "Jungkook cũng không giết người, cũng không dính máu, thậm chí cuối cùng có thể an toàn toàn diện rời khỏi cái thế giới kia, là vì có một người, luôn ở phía sau giúp đỡ anh ấy."

Cô sững sờ, giật mình hoảng hốt.

Gió đêm thật lạnh, trong ánh trăng, có hình ảnh cây và hoa thực thanh tịnh.
Bỗng nhiên cô nhớ tới pháo hoa đầy trời đêm hôm đó, nhớ tới câu nói cần em của Taehyung.

Thì ra, anh ấy thật sự cần cô.
Cô nhớ tới nửa đêm hôm đó, anh ôm cô ở trên giường, ngón tay thon dài vuốt ve lưng cô, trên giường rải rác quần áo của anh và cô, cô nhớ rõ biểu tình khiêu gợi khi anh tiến vào thân thể cô, nhớ tới giọng nói thương tiếc của anh, anh nói, em thật gầy, ngay sau đó anh cúi người hôn cô, nóng bỏng như bàn ủi.

Một Taehyung ôn nhu, mê hoặc cả trời đất, định ra khúc nhạc dạo trên cả quãng đường của cuộc đời cô.

Nhìn từ góc độ lợi ích cá nhân mà nói, Jimin ước gì Taehyung không cần nhanh chóng khỏe lại, bởi vì loại thiếu gia quý giá này mà ở trong bệnh viện, quả thực là một con dê béo được đưa đến tận cửa rồi, cơ hội tốt như vậy tại sao lại không ra tay giết nó chứ.

Nhưng hai ngày sau, Jimin liền chịu không nổi nữa.

Nguyên nhân chính là, chỉ vì thân thể vị đại thiếu gia của Kim gia này quá quý giá, từ trước đến giờ chưa từng bị thương lại ngẫu nhiên bị trúng đạn, vậy nên thủ hạ cấp dưới của anh ta khẩn trương vô cùng, sợ thiếu gia nhà mình về sau lại bị di chứng sang căn bệnh quái quỷ gì đó, vì thế, chỉ cần Taehyung có chút động tĩnh, mọi người lại bắt đầu dắt giọng một đường gọi Jimin vào phòng bệnh, rõ ràng Taehyung chẳng có chuyện gì mà cũng bắt Jimjn chạy qua liếc mắt nhìn một lần, tiếp tục liếc mắt nhìn một lần, rồi lại phải tiếp tục liếc mắt nhìn một lần nữa.

Được rồi, chuyện này vốn dĩ cũng chả thành vấn đề gì, nhưng mà vấn đề chính là loại người chưa bao giờ nói chuyện đạo lý như Taehyung kia, huấn luyện ra thủ hạ đều được kế thừa truyền thống tốt đẹp của anh ta, quấn quít lấy Jimin không nói làm gì, đáng sợ là nếu Jimin dám không đi liền trực tiếp lôi súng ra uy hiếp anh.

Jimin rốt cục cũng bị cái loại ngược đãi tinh thần này làm cho phát điên, lần thứ tám mươi hai đi ra từ phòng bệnh của Taehyung, đôi mắt thâm đen như gấu trúc của bác sĩ Park rốt cục cũng không nhịn nổi nữa mà bắt lấy tay Yoongi đón gió rơi lệ.

"Các vị, tôi kính nhờ các vị đó, đừng tiếp tục tra tấn tôi như vậy nữa có được không? Taehyung mặc dù bị trúng đạn, nhưng vết thương đó cũng không nặng, thật sự không nặng mà, đừng nói không có nguy hiểm gì đến tính mạng, cho dù anh ấy có muốn để lại di chứng gì cũng rất khó khăn đó. Thật sự, tôi không lừa các người, Kim thiếu nhà các người thực không phải bị bệnh nan y. Tin tưởng tôi đi, anh ấy không sao hết, thật sự."
"......"

Vì tự mình bồi thường tổn thất tinh thần, bác sĩ Park bắt đầu thực hiện biện pháp giết con dê béo kia, kê ra một đống thuốc bổ thuốc quý thuốc đắt, mặc kệ nó có tác dụng gì hay không, chỉ cần uống vào không có việc gì là anh ta đều kê ra hết.
Yoongi không hiểu y học, cầm đơn thuốc tất nhiên sẽ đi mua thuốc. Jungkook trong lúc vô ý thấy Jungkook kê ra đủ loại thuốc cứ như tuyết rơi mùa đông kia, nhất thời cả người đều bị rung động, tùy tay với lấy một tờ đơn cúi đầu nhìn thoáng qua, mồ hôi lạnh trên trán Jungkook lập tức chảy xuống.

"Jimin, anh có lầm hay không hả, anh ấy bị thương như vậy thôi mà cũng cần đến thuốc Đông y cổ truyền hay sao?"

Bác sĩ Park bộ dạng ung dung như vĩ nhân mà phất phất tay: "Không có việc gì, thuốc Đông y bổ dưỡng, không dùng cũng phí."

Jungkook thắc mắc: "Nhưng mà thuốc Đông y này không đúng."
"Không đúng chỗ nào?"
"Đây là thuốc bổ thận mà."
"......"

Trong lòng đang không có y đức bị người ta nhìn thấu, bác sĩ Park thấy vô cùng buồn bực: "Đường Kính, anh không phải tốt nghiệp khoa quản lý ở Cambridge sao."

"À, có vấn gì đề chứ?"
"Vậy sao anh còn hiểu y học Trung Quốc. Điều này không phải là rõ ràng khinh bỉ tiến sĩ y học như anh sao."
"Cái này không phải học thức, mà là thưởng thức đó bác sĩ Park à," Jungkook trả lại đơn thuốc cho anh ta, hất cằm phân phó: "Tiếp tục đi."
Một tên học quản lý lại bắt đầu đàn áp tên học y chính thống.

Jimin khó chịu, cúi đầu liếc tờ đơn thuốc trong tay Jungkook, không nhận.
Hừ, bệnh viện là tôi mở, đơn thuốc là tôi kê, lão tử chính là muốn giết dê béo đó, anh làm gì được tôi chứ.
Ngay sau đó, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị người đẩy ra, Chaeyoung mua điểm tâm đã trở lại.

Vừa thấy cảnh này, Chaeyoung tò mò đi lên, nhận lấy đơn thuốc trong tay Jungkook, nhìn một chút, chữ viết lưu loát của Jimin lập tức kích động tiến vào mắt cô.

Jungkook vừa định nói gì, em đừng có tin, Taehyung không sao hết, căn bản là không cần uống loại thuốc này, thì Chaeyoung bỗng nhiên mở miệng.

"Bác sĩ Park, cảm ơn anh, thật sự." Vẻ mặt bạn Park thật chân thành, bàn tay kích động nắm chặt, trong mắt lại ẩn chứa làn nước khiến người ta rung động: "Lần nào cũng được anh chịu mệt nhọc vất vả cứu sống, có thể quen biết một người bạn như anh thật sự thực may mắn, tôi cũng không biết phải làm thế nào để cảm ơn anh, tôi thực sự rất cảm kích, thật sự, tôi..."

"Đừng, đừng nói nữa."
Câu nói 'Chịu mệt nhọc cứu sống' từ trong miệng bạn Park kia khiến đồng chí Jimin vội vàng đoạt lấy đơn thuốc trong tay cô, toàn bộ linh hồn đều chột dạ, run rẩy, đang tự kiểm điểm mình.

Thật là, Chaeyoung không phải là loại tiểu quái thú như Lisa, lừa thế nào cũng có cảm giác có tội.

Đối mặt với một Chaeyoung thuần khiết như thế, trái tim đen tối của bác sĩ Park một lần nữa bị phát hiện, tung cửa đi ra ngoài mà đổi đơn thuốc.

"......" Chaeyoung bối rối: "Anh ấy làm sao vậy?"
Jungkook không đáp, mân môi cười nhẹ: "Em có hiểu y học không?"
"Không hiểu."
Jungkook có chút nghiền ngẫm hỏi: "Em không nghĩ rằng Jimin có thể kê đơn thuốc hỗn loạn cho Taehyung hả?"

Chaeyoung không chút suy nghĩ đã trả lời: "Sẽ không đâu, em tin tưởng anh ấy."
Jungkook không nhịn được bật cười.

Chaeyoung, em thật sự là rất đơn thuần rồi, cũng không ngẫm lại, Taehyung từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường xã hội đen rồi, xung quanh làm gì có ai đơn thuần chứ.

Bỗng nhiên, có người gõ cửa.

Jungkookthản nhiên lên tiếng trả lời: "Vào đi."

Thân ảnh của Yoongi xuất hiện trước mặt hai người, cầm trong tay một tệp văn kiện, thẳng đường đưa cho Jungkook, nửa ánh mắt cũng không thèm nhìn sang Chaeyoung, trực tiếp coi như không có sự tồn tại của cô.

Chaeyoung không tự giác cúi đầu.

Từ sau chuyện đó, cô vẫn còn có chút sợ Yoongi, hoặc là nói, trừ bỏ Jungkook và Jimjn thì tất cả những người của Kim gia, cô đều có chút sợ hãi. Cô có thể rõ ràng cảm nhận được họ đang bất mãn với cô, nếu không phải phía sau cô có Taehyung, bọn họ nhất định sẽ không bỏ qua cho cô.

"Nhị thiếu, đây là những văn kiện cấp bách trong hai ngày nay cần Kim thiếu xem xét." Yoongi đưa văn kiện cho Jungkook: "Bác sĩ Park nói anh ấy chẳng bao lâu nữa sẽ tỉnh lại, cụ thể là khi nào thì chưa rõ, nhưng những văn kiện này thì không thể để lâu được nữa."

"Tôi biết rồi." Jungkook tiếp nhận văn kiện, gật gật đầu: "Tôi sẽ xử lý."

Đang muốn nói thêm cái gì nữa, tầm mắt của Jungkook lại nhìn thấy bộ dáng Chaeyoung cúi đầu vô thố, Jungkook cũng là một người rất giỏi quan sát sắc mặt người khác, lập tức hiểu được có nguyên nhân trong đó. Tình cảnh hai ngày nay của cô anh luôn để vào trong mắt, tuy rằng từ đáy lòng Jungkook cảm thấy cô thật sự là thực vô tội, nhưng những người khác của Kim gia hiển nhiên sẽ không nghĩ như vậy, nhất là những người từ nhỏ đã đi theo Taehyung.

Jungkook cầm văn kiện, giương mắt nói: "Chúng ta đi ra ngoài nói tiếp."

Yoongi đi theo Jungkook ra khỏi phòng bệnh, hai người đứng bên cửa sổ ngoài hành lang nói chuyện.

Jungkook nâng tay, lấy tập văn kiện trên tay đập lên trán anh ta: "Người ta chỉ là một cô gái, vốn đang êm đẹp mà sống, kết quả mới gặp Taehyung đã bị anh ấy giữ chặt lấy, cho tới giờ cô ấy cũng không nháo không trêu chọc ai, vậy mà bây giờ các người lại có thể bắt nạt cô ấy sao."

Yoongi có chút buồn bực: "Không thể trách tôi a."
Đúng, anh thừa nhận lập trường của mình không kiên định một chút. Trước kia, Taehyung thích Chaeyoung, cô cũng đem lại cho người ta cảm giác cô ấy là một tiểu thư hiền lương thục đức, Yoongi cũng thích cô ấy, ấn tượng đối với Chaeyoung chỉ có thể dùng hai chữ 'Hiền hậu' để khái quát, trong lịch sử hoàng hậu đều là những người tốt; tuy nhiên, hiện tại xảy ra chuyện này, người không hề có tính nguyên tắc như đồng chí Yoongi lập tức phản chiến lập trường, vừa nhìn thấy Chaeyoung đã nghĩ đến bốn chữ 'Hồng nhan họa thủy', tiếp theo trong đầu lại không ngừng hiện hình ảnh quỷ dị 'Bao Tự, Ðát Kỉ', rồi sau đó lại sợ vận mệnh tương lai của Taehyung nhất định sẽ bị suy kiệt.

Không thể không nói, Jungkook đã bị hoạt động nội tâm phong phú của đồng chí Yoongi bên cạnh Tehyung này làm cho loạn óc.

"Tôi nói này, các người có thể không cần đem bi kịch đổ hết lên đầu cô gái bên cạnh Taehyung có được không hả?" Thật sự còn có thể nghĩ đến Bao Tự, Ðát Kỉ sao, học lịch sử cũng tốt quá nhỉ.

Yoongi bĩu môi:"Lisa tiểu thư cũng chưa bao giờ khiến nhị thiếu gia bị thương phải nằm viện cả."
"......"
Đó là bởi vì tôi không có biến thái như Taehyung mà thôi.

Jungkook đau đớn kịch liệt suy nghĩ: Còn nữa chính là bởi vì, vị kia nhà tôi thường xuyên làm cho chính mình bị thương phải nằm viện đó.

"Tôi không rõ Kim thiếu thích Park tiểu thư ở điểm gì." Yoongi không hề nghĩ nhiều nói tiếp: "Có quá nhiều người phụ nữ ở trước mắt anh ấy, cho tới bây giờ anh ấy cũng chưa có hứng thú. Hiện tại ngẫm lại, thậm chí tôi vẫn cảm thấy có lẽ vị Kang tiểu thư kia càng thích hợp với Kim thiếu hơn."

Jungkook nghiền ngẫm nhíu mày: "Kang Seulgi?"
"À" Yoongi chỉ chỉ văn kiện trên tay Jungkook,"Kang tiểu thư mấy ngày hôm trước còn cầm văn kiện tới nhắc nhở Kim thiếu thời gian này phải cẩn thận chuyện giao dịch làm ăn." Thật đúng là một người vợ hiền, khiến mọi người cảm động, đáng tiếc, Kim thiếu nhà anh cho tới bây giờ cũng không nhìn ra.

Jungkook khụ một tiếng, vỗ vỗ vai anh ta: "Tin tưởng tôi, lấy hiểu biết của tôi về Taehyung, ánh mắt của anh ấy với cô kiểm sát trưởng kia, khẳng định là không có hứng thú."
"Vì sao thế?" Yoongi hiếu kỳ nói: "Cũng là cứu mà, Kim thiếu đã cứu cô ấy một lần, tại sao ra tay cứu Kang tiểu thư lại không giống như cứu Park tiểu thư chứ?"

"Nghe này, anh thấy chuyện này thì liên quan gì đến nhau hả?"Jungkook thật sự có chút bực mình: "Taehyung cũng không phải là cứ cứu một cô gái thì sẽ lấy cô ấy về làm vợ."
Yoongi:"......"

Giữa lúc hai người đang chăm chú nói chuyện đó, không ai nhìn thấy, Chaeyoung đang hạ xuống ánh mắt ảm đạm, đáy mắt chứa sự tổn thương, lặng lẽ đóng cửa phòng bệnh lại.

Cô thấy thực ủy khuất, trước nay chưa từng ủy khuất như thế này.

Cô biết mình đã sai, cô có thể sửa, nhưng bọn họ lại không cho cô cơ hội. Bọn họ phủ định cô, cô nghe thấy lời nói của Yoongi, vị trí bên cạnh Taehyung này, không nên là cô, những người thích hợp với anh ấy còn có khối người.

Nếu mẹ cô còn sống, cô có thể đến bên mẹ nói hết mọi ấm ức trong lòng, đáng tiếc, bây giờ cô chỉ có một mình.
Chaeyoung rốt cục không chịu được nữa, nằm bên cạnh anh bật khóc.

Một người ỷ lại thời cơ vào một người khác, thật sự rất khó sống.

Trước đó cô chưa từng ỷ lại vào anh, nhưng ngay tại giờ phút này, rốt cục cô cũng hiểu được, trừ bỏ bên người anh ra, cô chỉ có hai bàn tay trắng.

Bỗng nhiên cảm thấy có người vuốt ve trán cô.
Chaeyoung đang trong thất thần mà tỉnh lại, nâng mắt lên, chống lại một ánh mắt ôn nhu nghiền ngẫm.

Cô giật mình ngây ngốc.
Năm giây sau, Chaeyoung hoàn toàn tỉnh táo.

'Bá' một tiếng đứng lên, muốn chạy ra ngoài gọi 'Anh ấy tỉnh.', nhưng bỗng nhiên anh nắm lấy bàn tay trái của cô, dùng sức một chút kéo cô trở về, đem cô nằm gọn trong lòng mình.

Taehyung mạnh mẽ, đã thức tỉnh rồi.

Cô nép vào ngực anh, ngón tay anh vuốt ve môi cô, nước mắt ủy khuất nơi đáy mắt cô còn không kịp tán đi.
Anh nâng tay lau những giọt nước mắt còn đọng lại nơi đáy mắt cô đó, chậm rãi mở miệng, giọng nói nhịp nhàng ăn khớp: "Ai bắt nạt em?"

Có thể tưởng tượng, dựa vào phẩm tính và tu dưỡng của Chaeyoung, nhất định sẽ không ở sau lưng người khác mà tố cáo chuyện gì. Cho dù bị người ta bắt nạt, cô cũng cho đó là chuyện của mình. Huống chi, Yoongi không đánh cũng không mắng cô, cùng lắm cũng chỉ là dựa trên lập trường của mình mà biểu hiện chút cảm xúc thôi, đó cũng gọi là tự do ngôn luận, cái gì đã qua thì để cho nó qua đi.

Taehyung là người rất hiểuChaeyoung, tuy rằng hiện tại bộ dáng anh có chút yếu ớt tái nhợt, giống như không có chút khả năng công kích nào, hơn nữa bộ dạng lại xinh đẹp khiến người ta nhìn qua lại càng thêm yêu mến.

Nhưng! Đó tuyệt đối chỉ là biểu hiện bên ngoài thôi, có tính lừa gạt. Người này mà tỉnh lại có nghĩa là tất cả mọi thứ đều tỉnh, bao gồm cả tính bạo lực ẩn chứa sâu trong nội tâm. Dù chỉ là một chuyện nhỏ bé, một khi Taehyung đã nhúng tay vào, hậu quả khẳng định sẽ không lường được.

Nghĩ đến đây, Chaeyoung vội vàng lắc đầu phủ nhận.

Nâng tay lau nước mắt, cô mỉm cười với anh,"Không có đâu, chỉ có anh thôi, còn ai dám bắt nạt em chứ."
"Như vậy à!"

Taehyung gật đầu một cái, bộ dáng giống như không quá để ý, chống tay phải xuống giường để ngồi dậy.
Chaeyoung vội vàng đỡ anh ngồi lên, vụng trộm ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, nghĩ cuối cùng cũng không để anh ấy nhìn ra cái gì, bất thình lình lại nghe thấy một câu hỏi không chút để ý.

"Bọn Yoongi bắt nạt em sao?"
"......"
Tiếng vang trong lời nói của anh còn chưa tán hết, trán Chaeyoung đã đổ mồ hôi lạnh 'Bá' một tiếng ngồi xuống.

Một người khôn khéo khó lừa như thế, làm sao có thể là người bị thương chưa lành chứ.

Bỗng nhiên cô nhớ tới một đoạn đối thoại trước kia với Jungkook.

Khi đó cô mới về làm dâu ở Kim gia không lâu, tuy rằng Taehyung chưa từng muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng gì, nhưng đôi khi đến buổi tối nhìn thấy anh đi vào phòng ngủ, cô vẫn thấy không nhịn được mà muốn tránh đi, dùng đủ lý do, Chaeyoung cảm thấy thời gian đó mình đã phải điều động toàn bộ sức tưởng tượng. Taehyung cũng không nói cái gì, một bên cầm cốc nước uống một bên nhìn cô, uống xong nước rồi anh liền đi ra ngoài, bộ dáng chậm rì rì không nói đến làm gì, nhưng hành vi cử chỉ đều quỷ dị đến chết, cô nhìn thấy mà toàn thân rét run lên.

Sau đó, Jungkook ôn ôn hòa hòa khuyên cô: "Không cần có ý đồ nói dối Taehyung, không có kết quả đâu."

Cô chột dạ nói: "Tốt xấu gì buổi tối anh ấy cũng không hoài nghi em."

"Không phải anh ấy không biết em gạt anh ấy, là anh ấy lười vạch trần em đó." Jungkook nở nụ cười, chậm rãi nói cho cô: "Theo góc độ cuộc sống riêng tư mà nói, người như Taehyung này đôi khi thực tản mạn, không biết anh ấy có thấy bộ dáng của mình không, anh cảm thấy anh ấy biến thái hề hề."
Chaeyoung:"......"
Jungkook không nhịn được khuyên cô: "Bây giờ anh ấy đối với em còn có chút kiên nhẫn, cho nên sẽ không đùa với em, khi anh ấy mà dùng hết kiên nhẫn rồi, sẽ không bỏ qua cho em đâu."

Cô kinh ngạc trợn to mắt: "Vậy, vậy làm sao bây giờ?"
Jungkook vung tay:"Nửa thật nửa giả đi, đàn ông mà thấy bộ dạng yếu thế của phụ nữ thì phần lớn sẽ bỏ qua."

Nửa thật nửa giả, nói cách khác, khi nào cần làm nũng thì cũng nên làm nũng một chút.

Dựa vào lẽ thường thôi, đối với một cô gái mà nói, biện pháp này chắc là cũng không khó thực hành, nhưng đối với người từ nhỏ hành vi tác phong đều thực chính trực như Chaeyoung mà nói, cũng rất khó khăn đó.

Ngay khi Chaeyoung còn đang giãy giụa trầm tư, Taehyung đã nắm lấy cằm cô, kéo cô lại gần, anh ôn nhu mở miệng: "Nói đi, bọn vô liêm sỉ đó đã làm gì với em?"
"......"

Vừa thấy bộ dáng này của anh, cô chỉ biết trong lòng anh khẳng định đã nổi lên ngạt niệm.
Jungkook đã dạy cô, đối phó với Taehyung chỉ có một biện pháp.

Vì thế, Chaeyoung nửa thật nửa giả tiếp lời anh,"Đúng vậy, Kim gia các anh xác thực có một người thật sự có thể bắt nạt em."
"Ai?"
"Anh a."

Cuối cùng, khi Kỉ Dĩ Ninh đi ra khỏi phòng bệnh chân lại có chút mềm yếu, vừa rồi lại còn sắp ngã nữa chứ.

Sau khi mọi người đi vào phòng bệnh, Chaeyoung kéo Jungkook ở lại hành lang, có chút xấu hổ cảm khái nói: "Em không nghĩ tới, Taehyung sẽ là người thích ăn mềm không ăn cứng."
Jungkook vẻ mặt kinh ngạc: "Thật sự?"
"......"

Chaeyoung lập tức chảy mồ hôi:"Anh không biết? Không phải trước kia anh dạy em sao?"

Jungkook khụ một tiếng, ý tứ thật không tốt thừa nhận: "Đó là anh xuất phát từ quy luật chung của đàn ông thôi, thuận miệng nói bừa."
"......"

Hai người đồng thời không nhịn được nhìn vào bên trong phòng bệnh, trong lòng đồng thời bốc lên một cảm giác chịu tội 'Chúng ta hại Yoongi'.

Vài ngày sau đó, tuy rằng Taehyung mới tỉnh không lâu, thân thể còn chưa khôi phục hoàn toàn, nhưng hiển nhiên không ai xem anh như bệnh nhân mà đối đãi.

Có một câu Yoongi nói là đúng, toàn bộ người ở Kim gia đều nghe theo Taehyung, không thể thay thế được, vì thế anh liền trở thành người tồn tại độc nhất vô nhị.

Liên tục, người của Kim gia không ngừng muốn gặp mặt Taehyung, mặc dù có Kungkook giúp anh xử lý công việc, nhưng có khi đề cập đến nội dung mẫn cảm, đã rời khỏi Kim gia rồi, Jungkook là người rất có chừng mực, tất nhiên sẽ không đi nhúng tay, vì thế, xét đến cùng vẫn là muốn Taehyung ra quyết định.
Chaeyoung đôi khi có thể đứng ở ngoài phòng bệnh nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt anh, sắc bén và bạc tình. Cô nhớ tới bộ dáng anh hôn mê khi bị thương, yếu ớt như vậy làm người ta động tâm, một chút công kích đều không có. Mà khi anh vừa mở mắt, toàn bộ hình ảnh đó trong nháy mắt liền biến mất không thấy tăm hơi. Chaeyoung nghĩ, có lẽ, một cậu bé từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh đặc thù, mới có thể dưỡng thành một người có hai loại khí chất hoàn toàn bất đồng có ôn nhu và cả sát ý.

Chạng vạng ngày hôm nay, Yoongi sắp xếp lại văn kiện của hai ngày đưa cho Taehyung, đi vào phòng bệnh đem văn kiện giao cho Taehyung xem qua.

Jimin đang đổi thuốc cho Taehyung, biểu tình có chút buồn bực. Bác sĩ Park vốn tưởng rằng dựa vào cá tính của Taehyung nhất định sẽ có tính khí của thiếu gia, vì phòng ngừa bệnh viện nhà mình bị anh biến thành gà bay chó sủa, thậm chí từ vài ngày trước Jimin đã chuẩn bị tinh thần rất tốt rồi, quyết định mỗi đêm đều chuẩn bị thuốc ngủ cho anh.

Nhưng ai mà biết, Taehyung mấy ngày nay thật sự bình tĩnh, uống thuốc, làm việc, ngủ, vô cùng bình thường, lãng phí bó lớn tình cảm của Jimin, khiến cho bác sĩ Park cực kỳ buồn bực.

Yoongi đi đến bên cạnh, đem văn kiện giao cho Taehyung, khoanh tay đứng đó nghe anh phân phó.
Taehyung tiếp nhận văn kiện, giơ tay lên lật một trang, không chút để ý đến câu hỏi kia.

"Đề nghị hợp tác cùng Đài Loan, Lee Soo Man có thái độ gì vậy?"
"Rõ ràng, Lee Soo Man không có hứng thú với tài chính đen và trắng của chúng ta, tôi cảm thấy hắn chỉ có hứng thú đem lại lợi ích thôi."

Ồ, nằm trong dự kiến. Hai bên đều là cao thủ lợi ích hóa, chuyên gia gặp được chuyên gia, nói ba phần cũng đủ minh bạch.

Taehyung thuận miệng phân phó nói: "Thay tôi đưa quà đến."
Yoongi có chút ngạc nhiên:" Sao?"
"Nghe nói sắp tới là đám cưới con gái hắn, chuẩn bị quà đưa đến thay tôi."

Yoongi lập tức hiểu được, gật đầu một chút nói được.
Taehyung ngẩng đầu, khó có được ôn nhu:"Vất vả anh."
"......"

Ôn nhu như thế, Yoongi ngược lại có chút cảm giác lo lắng.
Taehyung đột nhiên hỏi: "Yoongi, anh theo tôi đã bao lâu?"
"Hai mươi lăm năm lẻ ba tháng."

Taehyung nở nụ cười, tươi cười động lòng người.

"Trí nhớ thật tốt."
"......"
Mẹ ơi, Taehyung quỷ dị như vậy, người bình thường đều chịu không nổi a.

Yoongi có vẻ cầu xin tha thứ hô một tiếng: "Kim thiếu."
Giọng nói của Taehyung lại vang lên: "Lần này anh đi Đài Loan xử lý xong xuôi mọi việc, tôi thả anh đi được không? Anh có thể du ngoạn thế giới một vòng, hiểu biết một chút về phong tục của nhiều dân tộc, xúc tiến trao đổi quốc tế, cống hiến cho sự nghiệp."
"......"

Ông chủ ơi, tôi cũng không phải lãnh đạo trung ương. Làm sao cần cái gì mà trao đổi quốc tế chứ.

Taehyung bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, lên tiếng đề nghị: "Như vậy đi, anh đến nông trường của Kim gia nghỉ phép thì thế nào?"

Nông trường của Kim gia là ở nơi nào hả? Đơn giản mà nói, chính là cái hoang đảo chim không đẻ trứng đó.

Yoongi rốt cục cũng hoảng hốt, trên người mồ hôi lạnh một tầng lại một tầng chảy xuống.

Đối mặt với một Taehyung như vậy, muốn nói không bị chút cảm giác áp bách nào hiển nhiên là không có khả năng.

Từ nhiều năm trước, bởi vì hai bên đương sự chỉ có một người có thể biết đến nguyên nhân, Yoongi đã bị Taehyung đoạt mất quyền lực một lần, từ đó về sau anh hoàn toàn cảm nhận được cảm giác bi thương bị người ta quên đi.

Lúc mới bắt đầu anh còn thấy mình may mắn, an phận thủ thường đi đến nơi mà Taehyung gọi là nghỉ phép ở nông trường, nghĩ rằng sau đó không lâu Taehyung có thể gọi anh trở về. Vì thế, đồng chí Yoongi cứ như phần tử trí thức trước kia lên núi xuống nông thôn vậy, mỗi ngày còn thật sự nuôi heo thả vịt, đốn củi trồng cây, tích cực tiến hành cải tạo lao động, còn không quên mang theo một quyển [ chuyện phiêu lưu của Robinson Crusoe ], bảo trì tư tưởng chiến đấu. Kết quả, ba tháng sau, Taehyung phái người đến báo cho anh: Xét thấy biểu hiện nhiệt tình yêu thương nông trường của anh, tổ chức chính thức quyết định, để Min tiên sinh cả đời ở lại nông trường tiến hành cải tạo lao động.

Nếu không phải sau đó anh thuyết phục Jungkook đi cầu tình, thì Taehyung căn bản chính là quyết tâm muốn hủy bỏ quyền lực của anh cả đời, cái gì mà hơn hai mươi năm cảm tình kết giao chứ, tất cả đều là vô nghĩa, đối với Taehyung mà nói căn bản không đến nơi đến chốn.

Thế cho nên sau chuyện này, đồng chí Yoongi liền hạ xuống một căn bệnh.

"Kim thiếu, ngài không thể như vậy! Rất nguy hiểm! Tôi tuyệt đối sẽ không cho ngài làm như vậy!"
"Anh muốn đi nông trường?"

"Ngài muốn làm như thế nào liền làm như thế đi, tôi không có ý kiến, hoàn toàn không có ý kiến."

Mà lúc này đây, Yoongi rốt cục biết mình lại bị rắc rối một lần nữa.

Hít sâu, cúi đầu xuống tạo thành góc chín mươi độ giải thích.

"Tôi sai lầm rồi!"
Taehyung liếc anh ta một cái, chậm rãi hỏi lại:"Anh sai cái gì?"
"......"

Anh thật đúng là nói không nên lời. Taehyung cực kỳ không thích người bên ngoài nhúng tay vào việc tư của mình, lại càng không thích có người nói dối trước mặt mình.

"Như thế nào, không dám nói trước mặt tôi? Tốt, anh không nói, tôi nói thay anh."
Taehyung khép lại tập văn kiện trong tay, thu hồi bộ mặt lười biếng, cả người lập tức lạnh đi.

"Min Yoongi, đối với ánh mắt chọn phụ nữ của tôi anh rất có ý kiến nhỉ?"

Mấy ngày nay, thái độ của đồng chí Yoongi đối với Chaeyoung đã chuyển biến ba trăm sáu mươi độ.

Đầu tiên là biểu hiện vào ban ngày, đồng chí Yoongi chủ động xin đi giết giặc, xung phong nhận việc gánh vác các nhiệm vụ lớn nhỏ mà Chaeyoung giao cho.

Chaeyoung nói thế nào cũng không được, chỉ có thể âm thầm thở dài trong lòng.
Vì sao chứ? Bởi vì cô làm việc ở quán mỹ thuật tạo hình cách bệnh viện quá gần sao, mỗi ngày Chaeyoung đi bộ trên một con đường nhỏ cũng chỉ mất mười phút mà thôi.

Nhưng hiện tại thì sao, Yoongi còn lái xe đưa cô đi đường vòng cho nó xa hơn, còn nữa đèn đỏ, kẹt xe, tốt thôi, vốn chỉ mất mười phút giờ đã kéo dài đến hơn bốn mươi phút rồi.

Hơn nữa Yoongi luôn bị bao vây bởi tâm trạng chột dạ, cứ nhìn đến Chaeyoung lại nghĩ tới khuôn mặt lạnh lùng âm u của Taehyung, cho nên thường xuyên căng thẳng đến mức coi chân ga thành chân phanh mà giẫm, vì thế hệ số nguy hiểm lập tức tăng vọt, hấp dẫn không ít cảnh sát giao thông như hổ như báo trên đường cao tốc.

Trùng hợp là gần đây cảnh sát tăng cường kiểm tra người lái xe có phải là đang lái xe sau khi uống rượu hay không, thà rằng giết nhầm còn hơn bỏ sót mà, vì thế, bị phạt tiền, bị mời xuống xe nói chuyện, bị kiểm tra nồng độ cồn.

Trên xe, Chaeyoung nhìn thời gian cứ trôi qua từng chút một, trơ mắt thấy mình đã đi làm muộn mất rồi, Chaeyoung có nỗi khổ nói không nên lời, trong lòng bây giờ thực là đau đớn kịch liệt.

Ban đầu, Chaeyoung nghĩ, chỉ cần chống đỡ qua một đoạn đường là được rồi, quên đi, nhịn một chút vậy, người ta tốt xấu gì cũng có ý tốt mà.

Sau đó cô mới biết được, phiền toái chỉ vừa mới bắt đầu thôi.

Chaeyoungđến quán mỹ thuật tạo hình, vào phòng thay quần áo của nhân viên, thình lình lại thấy Yoongi đang ở trong quán mỹ thuật tạo hình, nhất thời cả người Park tiểu thư của chúng ta đều bị rung động.

Tuyệt đối không phải Chaeyoung khinh bỉ văn hóa rèn luyện hàng ngày của Yoongi, cô thật sự rất bất ngờ khi thấy một người đàn ông cả ngày chỉ biết chém biết giết bỗng nhiên lại đi ngâm mình ở một nơi như quán mỹ thuật tạo hình mà thưởng thức nghệ thuật, nhưng ngắm những bức tranh này làm sao có thể dùng vẻ mặt đó chứ.

Có lẽ có người muốn hỏi, cùng là người hiểu được bạo lực, Taehyung và Jungkook thì có tư tưởng về nghệ thuật như thế nào?

Quả thật, thuộc hạ đã thế rồi, người đứng ở vị trí tối cao như Taehyung càng khẳng định được là không phải một con chim tốt. Tuy nhiên, Thượng Đế chính là không công bằng như vậy đó, dám thiên vị cho Taehyung bẩy phần hơn, cho anh ấy một vẻ bề ngoài có thể lừa đảo. Taehyung mỗi khi đứng nhìn các tác phẩm nghệ thuật, những người xung quanh cơ bản là đều không đi nhìn các tác phẩm nghệ thuật nữa mà lại đi nhìn anh.

Về phần Yoongi thì sao, bề ngoài của anh ta có vẻ phù hợp với Lisa tiểu thư của chúng ta, là cô gái thời đại chỉ có thẩm mỹ ngắm người khác phái mà thôi.

Về cơ bản, mọi thứ đều có thể phù hợp thẩm mỹ của Lisa, chúng ta tốt nhất không nên ôm hy vọng gì với người này.

Lisa tiểu thư của chúng ta từ trước đến nay luôn coi trọng đàn ông có thân hình đẹp, chẳng hạn như khi cô ấy học tiểu học, trong làng có một anh tên là Hoshi, cơ thể kia, đường cong kia, lại còn cầm một đao chặt củi sắc bén nữa chứ, quả thực khí thế ngất trời, có đủ tiêu chuẩn hoàn mỹ của một người đàn ông, hình dung bằng một câu trong tiểu thuyết võ hiệp thì chính là: 'Một đại hán đỉnh thiên lập địa!', anh chàng đó rất nhanh đã khiến cho ham muốn của Lisa nảy mầm, mỗi ngày cô ấy đều chạy tới chống cằm, nhìn tư thái của thần tượng. Cho nên nói, Jungkook phải có thủ đoạn rất ới có thể giữ được Lisa, bởi vì Jungkook tiên sinh của chúng ta hoàn toàn không phù hợp với tiêu chuẩn về đàn ông của Lisa: Cường tráng! Man! Mạnh mẽ.

Mà Yoongi của chúng ta thì sao, đã vượt xa tiêu chuẩn rồi.

Một Yoongi như vậy bỗng nhiên lại đến với con đường nghệ thuật này, hiệu quả vẫn là thực mất hồn.

Tuy nhiên, người tới là khách, vẫn không thể để anh ta đứng ở cửa được. Tuy rằng bề ngoài của Yoongi có hơi thô một chút, nhưng số tiền bao lớn lại khiến người ta vui mừng, không nói hai lời đã thành khách VIP, thành khách tôn quý, quang minh chính đại cả ngày quanh quẩn bên cạnh Chaeyoung.

Bị một người đàn ông cả ngày đi theo như thế, Chaeyoung rốt cục nhịn không được rồi.

"Min tiên sinh, anh rốt cuộc có chuyện gì?"

Yoongi hàm súc cười: "Gần đây tôi, đối với nghệ thuật của Châu Âu cảm thấy hứng thú. Muốn cùng cô chia sẻ trao đổi một chút."
"......"

Chaeyoung phải dùng sức lực rất lớn mới có thể khắc chế được biểu tình run rẩy trên mặt, tận lực lấy một vẻ mặt bình thường đối mặt với anh ta. Quán trưởng nói, vị Min tiên sinh này vừa ra tay đã vung ra một số tiền rất lớn, không thể chậm trễ.

Vì thế, hai người bắt đầu thưởng thức nghệ thuật.
Yoongi thực nhiệt tình, Chaeyoung thực đau đầu.

Quá trình cụ thể gần như chỉ có mấy câu đối thoại thế này

"Ha ha ha! Park tiểu thư! Bức tranh này tôi biết! Đây là tác phẩm [The Starry Night] của danh họa người Hà Lan! Van có tính sáng tạo rất cao!"

"Không phải, tranh này không phải vẽ bầu trời, là bí đỏ."
"......"
"Hơn nữa, bảo tàng nghệ thuật hiện đại ở New York mới có tác phẩm nổi tiếng [The Starry Night] này được, chúng ta ở đây làm sao có thể có được nhỉ."

Yoongi vuốt cằm tâm trạng thâm trầm: "Cảm ơn cô đã nhắc nhở, tôi nhớ ra rồi, đây chính là trường phái ấn tượng trong truyền thuyết!"
"Không phải, đây rõ ràng chính là trường phái hiện thực bình thường mà."

Các bạn, không cần cười, vui lòng không cần cười nhạo, thân là một kẻ thất học về nghệ thuật, đã cố gắng lắng nghe mấy thứ về nghệ thuật như vịt nghe sấm thế này đã là rất kiên nhẫn rồi.

Yoongi lập tức mất bò mới lo làm chuồng, tích cực ca ngợi: "Park tiểu thư, cô thật sự là bác học đa tài!"

Chaeyoung ho một tiếng, xấu hổ nói với anh: "Đó không phải là bác học, đây là thưởng thức cơ bản mà."
Yoongi: "......"

Ngày đầu tiên đồng chí Yoongi đến với con đường văn nghệ cứ như vậy mà thất bại, Chaeyoung ở trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, khi anh ta rời đi còn dựa trên tinh thần chức nghiệp vội vàng nói 'Hoan nghênh lần sau lại đến'.

Vì thế, ngày hôm sau, anh ta quả nhiên lại đến!

Chaeyoung trừng lớn ánh mắt nhìn thân ảnh Yoongi lại một lần nữa xuất hiện trước mặt mình, trong lòng lại đổ mồ hôi.

Bạn à, hôm qua tôi nói với anh là hoan nghênh lần sau lại đến chỉ là nói có lệ thôi mà.

Cũng không biết là anh ta thật sự không thấy hay là cố tình không thấy, dù sao anh ta vẫn quyết tâm cùng cô nói chuyện về văn nghệ.

Được rồi, nói thì nói đi, dựa vào sự kiên nhân của Chaeyoung thì cũng không phải là vẫn đề lớn gì, nhưng thật sự không nghĩ tới vài ngày sau đó, một vẫn đề khác lại đến.

Công việc của Chaeyoung chính là giống ngành dịch vụ, khách hàng là quan trọng nhất, hơn nữa cách thưởng thức nghệ thuật từ trước tới nay luôn theo ý kiến cá nhân, có ý kiến bất đồng tuyệt đối là chuyện bình thường thôi, gặp được người cùng sở thích mà tranh luận thì quả thực là điều thú vị trong cuộc đời.
Nhưng trong mắt Yoongi thì chuyện đó lại không phải như vậy.

Có lầm hay không? Con mẹ nó, các ngươi chán sống rồi sao?! Người của Kim thiếu nhà chúng ta tự mình đến giảng giải cho các ngươi mà các ngươi còn dám có ý kiến?! Điều này chẳng phải là không đem Kim gia nhà chúng ta để vào mắt sao? Các ngươi nghe rõ chưa!

Lực nhẫn nại của Chaeyoung rốt cục đã đến cực hạn.

Một phen kéo áo Yoongi đi ra ngoài.

"Anh "
Vừa định giáo huấn anh ta, lại thấy Yoongi lộ ra bộ mặt khổ sở, Chaeyoung lập tức lại mềm lòng.

Yoongi vì mình kêu oan:"Tôi đã thực cố gắng rồi, tuần này đã đến chỗ nhị thiếu gia mượn hơn một trăm quyển sách về nghệ thuật, đêm nào cũng mang ra ngâm nga."

Chaeyoung nghĩ, người của Kim gia có phải đều là thhần kỳ như vậy không? Trước kia cô thấy Lisa mỗi ngày đều lấy danh ngôn của chủ tịch từ trong túi ra ngâm nga một chút, Chaeyoung đã cảm thấy thực thần kỳ rồi, không nghĩ tới còn có người so với Lisa càng thần kỳ hơn.

"Mấy ngày nay anh đến đây, làm gì vậy?"
"Vì muốn cùng cô nói chuyện phiếm thôi."
Cô cảm thấy anh ta thần kỳ, anh ta còn cảm thấy cô càng thần kỳ hơn. Một cô gái sống ở thế kỷ hai mươi mốt, tại sao lại không có chút ham muốn nào trong thế kỷ mới chứ, rất giống người xuyên qua từ thời Trung Cổ đến, nói chuyện với cô gái nữ tính thế này thật sự là khổ chết anh rồi.

"......"
Chaeyoung rốt cuộc không ngu ngốc, ngay lập tức đổi đề tài:"Anh có việc tìm tôi sao? Nếu có thì cứ trực tiếp nói với tôi đi." Không cần lại tiếp tục đi xúc phạm đến nghệ thuật.

Yoongi lập tức khóc ròng.

Anh không còn biện pháp nào nữa mới đến tìm cô, trước đó anh đã đi tìm Jungkook và Jimin, không nghĩ tới, hai người kia chưa từng trên một mặt trận thống nhất ý kiến, vậy mà bây giờ cả hai lại không thèm đếm xỉa đến anh.
Việc tư của Taehyung, bo bo giữ mình, mới là thượng sách.

Yoongi lôi kéo tay của Chaeyoung.

"Park tiểu thư, tôi biết sai lầm rồi. Cô có thể tha thứ cho tôi không? Có thể giúp tôi nói với Kim thiếu vài câu được không?"
"Anh ấy làm gì anh thế?"
"Anh ấy muốn tôi đi cải tạo lao động, còn muốn tôi ở trên cái đảo hoang kia học tất cả những chương trình học về văn nghệ mà cô đã từng học."
"......"
Yoongi thành thực khóc rống sám hối:"Cải tạo lao động còn chưa tính, nhưng là anh ấy muốn một người học sửa chữa vũ khí như tôi đi tu luyện văn nghệ, tôi thật sự bị rào cản tâm lý rất lớn a."

[1] Bức tranh nổi tiếng Đêm Đầy Sao (The Starry Night) của danh họa người Hà Lan Vincent van Gogh. The Starry Night có kích thước 73×92 cm, được vẽ theo trường phái hậu ấn tượng (post-impressionism). Van Gogh vẽ bức tranh này vào năm 1889, tại một vùng thuộc miền nam nước Pháp. Bầu trời đêm đầy sao trở lên sống động hơn với những nét vẽ hình vặn xoắn. Mặc dù van Gogh hay vẽ cảnh thực nhưng các nhà nghiên cứu vẫn chưa xác định được chính xác các chòm sao hoặc hành tinh được vẽ trong bức tranh Starry Night.
Bản gốc của The Starry Night được trưng bày tại Bảo tàng Nghệ Thuật Hiện Đại (Museum of Modern Art), New York, USA.

[2] Ấn tượng (tiếng Pháp: Impressionnisme; tiếng Anh: Impressionism) là một trào lưu nghệ thuật bắt đầu tại Paris (Pháp) vào cuối thế kỷ 19.
ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ ㅡ

2018-05-26
Mi Young

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro