CHAP 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vì đang là giờ cao điểm nên các con đường đều kẹt xe nghiêm trọng, lúc Jisoo chạy đến buổi thử vai thì đã muộn.

Eun Ae với Kim Jang Hy mặt mũi hớn hở đi ra từ trong tòa nhà tổ chức buổi thử vai, bên cạnh là một đám người xúm vào chúc mừng.

Nhìn thấy Jisoo đầu đầy mồ hôi chạy tới, ánh mắt Jang Hy vẫn tràn đầy khinh bỉ giống như năm xưa.

Thấy Jang Hy làm vẻ cao cao tại thượng không ai bì nổi ngồi lên xe rời đi thì Jisoo không trở về mà đi thật nhanh vào trong tòa nhà.

Bây giờ cũng không tính là muộn.

Chạy được nửa đường thì nhìn thấy một đoàn người đang trò chuyện vui vẻ, đây chính là nhóm giám khảo của buổi thử vai cho bộ phim Thiên Hạ.

"Thật xin lỗi, tôi đến trễ!" Jisoo cúi người thật thấp.

Các giám khảo nhìn Jisoo đột nhiên cản đường thì trố mắt nhìn nhau, có vẻ có chút không vui.

Không ai thích người tới muộn cả.

Phó đạo diễn xị mặt: "Buổi thử vai đã kết thúc, lúc này cô mới chạy tới thì có ích gì? Người trẻ tuổi bây giờ càng ngày chả ra sao!"

"Tôi không đến thử vai nữ chính!" Jisoo nói.

"Hả? Không tới thử vai nữ chính vậy cô tới thử vai nào?" Biên kịch hứng thú nói.

"Tôi đến thử vai nữ thứ, Lee Yoona! Theo tôi biết thì lần thử vai trước các ngài chưa chọn được người thích hợp!" Vừa dứt lời, Jisoo ngẩng đầu lên.

Trong nháy mắt, hiện trường im lặng ít nhất năm giây, phó đạo diễn mới vừa rồi còn không vui giờ lập tức nhìn thẳng cô.

Phó đạo diễn chỉ thấy cô gái trước mặt mặt mũi sắc nét, tóc đen dài tới eo, trên người mặc một chiếc váy đỏ thẫm. Nhưng sắc màu chói mắt như thế lại không lấn át được vẻ đẹp của cô, trái lại còn trở thành phông nền cho cô thêm nổi bật.

Cô chỉ lẳng lặng đứng đó nhưng tựa như đang đứng giữa khu rừng mờ sương, giống như một con linh hồ đã tu hành cả ngàn năm, đôi mắt câu hồn khiến người ta không chú ý sẽ vô tình rơi vào vô hạn xuân sắc, tuy đạo hạnh sâu nhưng dường như chưa bao giờ lây dính phàm trần, trong đôi mắt là một mảnh trong suốt...

"Cô tên là gì?" Chờ đến lúc đạo diễn Choi lên tiếng thì mấy giám khảo khác mới tỉnh lại, tựa như vừa mới chìm vào một giấc mộng ngắn ngủi.

"Kim Jisoo."

Đạo diễn Choi với phó đạo diễn, biên kịch và nhà sản xuất bàn nhau một chút, sau đó nói: "Có chút ấn tượng, là nghệ sĩ của BK đúng không? Cô về chuẩn bị một chút, vai nữ thứ thuộc về cô! Khi nào quay sẽ báo cho cô."

"Cám ơn đạo diễn, tôi nhất định sẽ chuẩn bị thật tốt!" Jisoo cúi người cảm ơn.

Đúng thế, ngay từ đầu, mục tiêu của Jisoo đã là vai nữ phụ.

Vì nhân vật này mà cô đã nghiên cứu suốt ba tháng, cố gắng tìm hiểu cảm giác và khí chất của Lee Yoona, cố gắng đạt tới mức chỉ cần liếc mắt một cái cũng khiến các giám khảo động tâm.

Mặc dù có chút trúc trắc nhưng vẫn ổn, cô đã thành công...

Sau khi Jisoo rời đi, đạo diễn Choi liên tục cảm thán: "Đây đúng là đi mòn gót giày thì không tìm được, đến lúc tìm ra thì lại chẳng phí công! Cô bé này mặc dù kí hợp đồng với BK nhưng lý lịch quá nát, như thế mà tới thử vai nữ chính thì tôi không để mắt tới đâu, không ngờ lại đẹp hơn trong hình nhiều!"

Biên kịch Im cũng không nén nổi kích động: "Quan trọng nhất vẫn là khí chất, ánh mắt của cô bé ấy vừa nãy thật quá chuẩn, tuy Lee Yoona là yêu nữ hại nước nhưng trước đó thì vẫn là một nữ tướng quân hào khí ngút trời, nàng ta có thể quyến rũ nhưng không thể dung tục, thậm chí còn phải có phần ngây thơ với thoát tục. Mấy người trước đến thử vai đều diễn thành hoa khôi thanh lâu, thật tức chết tôi mà!"

"Ha ha ha, đừng giận đừng giận, chẳng phải là chọn được Yoona cho cô rồi sao!"

...

Cùng lúc đó tại bệnh viện nhân dân số một thành phố B.

Bánh bao nhỏ ở phòng bệnh VIP đang khiến một đám người lo sốt vó.

Đứa bé co rúc trên bệ cửa sổ, tâm tình kích động lạ thường, lạc giọng gào khóc, bất kể bác sĩ, y tá nói thế nào cũng không dỗ xuống được.

Kim Hye Joon dùng toàn tâm toàn ý dỗ cậu cháu trai bảo bối nhưng biết làm sao được, người ta căn bản không cần ông chú ruột này.

Không có cách nào khác, Kim Hye Joon đành gọi điện thoại cho Kim Taehyung mới bị công ty gọi đi, bảo anh quay lại.

"Anh, anh tới rồi, đang yên đang lành tự dưng Tiểu Bin lại khóc quấy."

"Sao lại thế này? "Kim Taehyung trầm giọng hỏi.

"Em cũng không biết, nó tỉnh lại rồi chạy khắp nơi tìm ai đó, em hỏi nó có phải muốn tìm Jisoo không, rồi bảo nó không cần tìm, cô xinh đẹp đã đi rồi. Vừa dứt lời thì nó liền khóc như cha chết mẹ chết. Xem ra Tiểu Bin hình như rất thích Jisoo, vừa nghe cô ấy đã đi rồi thì khóc thành như thế!"

Hơn nữa đã rất lâu rồi Tiểu Bin chưa hề có cảm xúc mãnh liệt đến thế.

Nghe xong, Kim Taehyung đi thẳng tới chỗ con trai.

Tiểu Bin phát hiện Kim Taehyung tới gần thì lập tức cảnh giác rụt về sau, ánh mắt đầy vẻ đề phòng cùng xa lánh, ngay cả cha ruột cũng không nhận.

Đến cách con trai ba bước chân thì Kim Taehyung dừng lại, bình tĩnh nói: "Chú Hai nói cô đã đi rồi không phải là ý như con nghĩ, cô ấy không có bất cứ một vấn đề gì, đã xuất viện về nhà rồi, không phải đã qua đời như bà ngoại con, mãi mãi không trở lại, hiểu chưa?"

Đại khái cũng chỉ có lúc đối diện với con trai thì Kim Taehyung mới có kiên nhẫn nói dài như vậy.

Kim Hye Joon nghẹn họng trố mắt: "Có nhầm hay không! Em mới nói "đi" mà nó nghĩ nhiều đến thế?"

Thật ra là do Tiểu Bin chính mắt nhìn thấy Jisoo bị ngã xuống nên đã bị dọa sẵn, dưới tình huống tâm trạng không ổn định thì hiểu nhầm lời của Kim Hye Joon cũng không phải không thể.

Nghe xong Kim Taehyung giải thích, Tiểu Bin tạm thời không khóc nữa nhưng vẫn vùi đầu rúc vào bên bệ cửa sổ, không chịu nhúc nhích.

Vì vậy Kim Taehyung móc ra một tờ giấy: "Cô ấy để lại cho con, muốn xem không?"

Thân thể Tiểu Bin cứng lại, sau đó giống như được bật công tắc vậy, trong nháy mắt ngẩng đầu lên, giơ hai tay cánh tay ngắn ngắn nhỏ nhỏ, tỏ ý muốn ba ba bế.

Kim Hye Joon: "..."

Các bác sĩ và y tá: "..."

Nguyên một phòng toàn người bị hành hạ đến chết đi sống lại, kết quả chỉ cần một tờ giấy đã giải quyết xong?

Lúc nãy Kim Hye Joon còn nghĩ Kim Taehyung đúng là rảnh quá mới muốn Jisoo để lại một tờ giấy, nhưng hiện thực đã chứng minh anh trai anh quá thần.

Kim Taehyung ôm con trai ngồi trên ghế salon, sau đó đưa tờ giấy cho cậu nhóc.

Tiểu Bin vội vàng nhận lấy, nhóc biết chữ từ lâu rồi, có thể tự đọc được.

[ Cục cưng, cám ơn con cứu cô, con rất giỏi đó nha, chụt chụt chụt <3 ~~~ ]

Tiểu Bin nhìn chữ trên tờ giấy, còn có hình trái tim ở phía cuối thì đôi mắt sáng rực, khuôn mặt nhỏ nhắn còn có chút đỏ ửng, mặc dù đã cố gắng mím môi nhưng vẫn không nhịn được cong lên, thân hình nhỏ bé càng thêm đáng yêu.

Vẻ mặt Kim Hye Joon y như gặp quỷ: "Wtf, em hoa mắt đúng không anh? Tiểu Bin cười kìa! Em nhớ Tiểu Bin lâu lắm rồi không cười! Rốt cuộc Jisoo viết cái gì thế?"

Kim Hye có định nhìn lén nhưng Tiểu Bin lập tức giấu đi như giấu vàng.

Nhưng mà Kim Hye Joon nhanh mắt đã đọc được rồi, chỉ là một lời nhắn bình thường thôi mà, có thể Tiểu Bin vui như vậy sao? Jisoo này đúng là không đơn giản!

Kim Taehyung im lặng nhìn con trai, ánh mắt rất dịu dàng.

Tiểu Bin đã tình lại nên Kim Taehyung ôm bé về nhà, hơn nữa còn gác hết mọi chuyện ở công ty lại ở nhà cùng với bé.

....

Buổi tối, tại căn hộ số 8 khu căn hộ cao cấp Platinum Palace Jindi (Bạch Kim Đế Cung.)

Một lớn một nhỏ ngồi đối diện diện nhau trên bàn ăn, sắc mặt ai cũng lạnh như tảng băng, chẳng ai chịu thua kém ai.

Kim Taehyung: "Ăn cơm."

Tiểu Bảo bịt tai làm ngơ.

Kim Taehyung: "Ba nói lần cuối cùng."

Tiểu Bin vẫn không thèm nhúc nhích một chút nào.

Kim Taehyung: "Con nghĩ cái loại uy hiếp ngây thơ như tuyệt thực này có tác dụng với ba?"

Tiểu Bin giống như vị sư già đang ngồi thiền, hoàn toàn chìm đắm vào thế giới riêng, không có nửa điểm phản ứng với thế giới bên ngoài.

Hai cha con tiếp tục giằng co.

Một giờ sau.

Kim Taehyung gọi điện cho Kim Hye Joon: "Gửi địa chỉ của Jisoo cho anh."

Được rồi, thực tế chứng minh, tuyệt thực vẫn có hiệu quả.

Hiệu suất làm việc của Kim Hye Joon rất nhanh, ngay lập tức đã gửi tin nhắn địa chỉ của Jisoo tới cho anh, phía sau còn khuyến mại thêm một mớ tin bát quái, tất nhiên Kim Taehyung không thèm nhìn.

Không cần Kim Taehyung mở miệng, Tiểu Bin vừa thấy ba ba cầm áo khoác với chìa khóa xe lên đã lập tức lẽo đẽo chạy theo.

Kim Taehyung  liếc nhìn đứa con trai đang chạy theo bên chân, bất đắc dĩ cúi người bế lên: "Không có lần sau."

MONG MỌI NGƯỜI ỦNG HỘ TRUYỆN CỦA MÌNH Ạ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro