Chương 47: Chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jisoo kể cho anh nghe về bệnh tình của ba mình, cô có chút mờ mịt bất lực, vòng đi vòng lại, cuối cùng vẫn trở lại thời điểm Taehyung trở thành cọng rơm cứu mạng.

Taehyung nhíu chặt mày, Kim Hae In xảy ra vấn đề về gan.

Gan khó kiếm hơn thận, người có hai quả thận, thiếu một cái còn có thể sống, nhưng cơ thể con người chỉ có một gan, tương đương với một mạng sống. Muốn tìm được gan phù hợp thật không dễ dàng.

Jisoo ôm chặt túi đồ trong lòng, cô cực lực cắn môi dưới.

Taehyung thần sắc đông lạnh: “Tôi sẽ tận lực.” Nhưng mà anh cũng không thể bảo đảm quá nhiều.

Jisoo hốc mắt ửng đỏ, cô cúi người: “Cảm ơn anh.” Cô biết đây là một chuyện khó khăn cỡ nào, cho nên Kim Myung Soo đã từng quá đáng với cô, cô vẫn xem bọn họ là ân nhân.

Jisoo trở lại bệnh viện, Kim Hae In đang nhìn ngoài cửa sổ, ánh trăng bao phủ cửa sổ, bên ngoài chỉ có thể nhìn thấy trăng.

Nghe thấy tiếng bước chân của Jisoo, Kim Hae In hoàn hồn: “Soo.”

“Ba.” Jisoo vội vàng nở nụ cười, “Con đem quần áo đến rồi.”

Kim Hae In che lại nỗi ưu sầu trong mắt, ánh mắt nhu hòa xuống, hai cha con không ai đề cập đến căn bệnh khó giải quyết này.

Kim Hae In nói: “Tháng sáu con phải thi đại học, bác cả sẽ đến chăm ba, con về trường học đi.”

Lúc trước Jisoo vì muốn đi kiểm tra với Kim Hae In nên đã xin trường nghỉ ba ngày, nghe ông nói vậy cô muốn cự tuyệt, nhưng nhìn thấy khuôn mặt tiều tuỵ của ông, khoé môi giật giật: “Vâng.” Ở trong lòng cô, sức khỏe của người nhà khẳng định quan trọng hơn việc học tập, nhưng Kim Hae In hiển nhiên không cho là vậy, cô ở lại ông càng bất an.

Kim Hae In nhẹ nhàng thở ra.

...

Mấy ngày Jisoo không đi học, giáo viên cũng không giải thích nguyên nhân cụ thể, lúc Kim Myung Soo đi học, thấy chỗ cô trống liền hỏi cậu mập: “Jisoo đâu?”

Cậu mập nói: “Tớ cũng không biết, hình như xin nghỉ.”

Kim Myung Soo hơi nhướng mày, hiện giờ đã là cuối tháng tư, chỉ còn hơn một tháng là thi đại học, loại bé ngoan như Jisoo theo lý không nên xin nghỉ, nhất định đã xảy ra chuyện lớn.

Quả nhiên ngày hôm sau người của của cậu ta báo, Kim Hae In đã xảy ra chuyện.

Kim Myung Soo thở ra: “Anh nói xem có phải người tốt không sống lâu không, tai họa để lại ngàn năm?”

Trợ lý cười gượng.

“Bỏ đi, giúp cô ấy tìm xem có gan không.”

Trợ lý của cậu ta tên Hyunsik, Hyunsik nói: “Gan rất khó tìm, Kim thiếu còn chưa giải quyết xong vụ ngọc trai, nếu Kim tổng biết, nhất định sẽ cảm thấy anh làm việc không đàng hoàng.”

Kim Myung Soo gác chân lên bàn, lộ ra nụ cười không chút để ý: “Tôi kêu anh tìm thì tìm đi, đừng nhiều lời như vậy.”

Hyunsik nhíu nhíu mày: “Được.”

Khi Jisoo đến trường, cô giống như nụ hoa phủ sương. Đôi mắt đỏ như thỏ, rõ ràng là cô đã khóc, mấy ngày nay chắc cũng không ngủ ngon, cằm nhòn nhọn.

Kim Myung Soo nhìn từ xa, lúc tan học cậu ngăn cô lại: “Tôi đến bệnh viện với cậu, đến thăm chú Kim.”

Jisoo bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt bài xích.

Kim Myung Soo vốn định cười châm chọc, nhưng nhìn thấy bộ dáng như con nhím này, cậu có chút mềm lòng: “Sao lại nhìn tôi như vậy, trước kia chú Kim đối xử với tôi không tồi, cũng đâu phải tôi đến quấy rối.” Cậu không nhịn được muốn bóp mặt cô, “Này, Jisoo, cậu cầu xin tôi đi, tôi sẽ giúp cậu tìm gan. Thấy thế nào?”

Lúc cậu ta vươn tay, Jisoo né tránh.

Kim Myung Soo thu tay lại, khóe miệng khẽ giật, ánh mắt không vui.

Jisoo hít sâu một hơi: “Tôi không cần, cậu cũng đừng đến thăm ba tôi, ông ấy cần phải tĩnh dưỡng.” Cô vòng qua Kim Myung Soo, đi thẳng đến cổng trường.

Hiện giờ tuy cô đến trường học, nhưng buổi tối sẽ đi qua chăm sóc Kim Hae In.

Ý cười bên khoé miệng dần thu lại, Kim Myung Soo nhìn theo bóng lưng cô. Tháng tư, hoàng hôn còn lộ ra màu cam mỹ lệ, cô mặc đồng phục, lưng đeo cặp sách, sống lưng và eo thẳng tắp. Bóng dáng của cô rất nhanh liền biến mất khỏi khu dạy học.

Lại là như vậy! Luôn là như vậy!

Kim Myung Soo bỗng đấm một quyền vào tường.

Jisoo đến bệnh viện, phát hiện phòng bệnh trống không.

Cô vội vàng chạy tới hỏi y tá: “Xin hỏi bệnh nhân ở phòng 302 đâu rồi? Ông ấy tên là Kim Hae In.”

Ý tá nói: “Buổi chiều ông ấy đã chuyển qua phòng bệnh quan sát, bây giờ đang ở tầng năm, phòng số 510.” Tầng năm là phòng bệnh vip, môi trường  tương đối tốt hơn rất nhiều.

Jisoo chạy lên, thấy ba và Taehyung ở phòng 510. Trước mặt bọn họ bày một bộ cờ tướng, Kim Hae In đang nghiêm túc suy nghĩ.

Nghe thấy tiếng bước chân, Taehyung nghiêng đầu nhìn cô một cái, nhàn nhạt gật đầu.

Jisoo không có quấy rầy hai người, nhìn xung quanh một vòng rồi rót nước cho bọn họ. Ván cờ kết thúc, Kim Hae In thắng.

Kim Hae In thắng cờ, tâm tình rõ ràng không tồi: “Soo đã trở lại.”

“Ba, Taehyung tiên sinh.” Cô chào hỏi, cặp sách còn chưa buông xuống.

Kim Hae In khó tránh khỏi cảm thấy buồn cười, nói với Jisoo: “Đứa nhỏ này, Taehyung lớn hơn con có mấy tuổi, cậu ấy kêu ba một tiếng chú, con nên kêu cậu ấy là anh, không phải lúc nhỏ đều kêu như vậy sao?”

Ánh mắt Taehyung chuyển từ bàn cờ lên người Jisoo, cô có chút xấu hổ, lúc nhỏ còn kêu “Anh” được, nhưng lớn lên lại không thể.

Taehyung nói: “Cũng khá muộn rồi, con còn có việc, chú Kim, hôm nào con lại tới thăm chú.”

“Được được, không nên làm chậm trễ chuyện của con, con bận mà.” Kim Hae In nói, “Soo tiễn Taehyung đi.”

Jisoo đáp một tiếng, cô đặt cặp xuống, đi theo phía sau Taehyung. Đã sắp đến tháng năm, không khí tỏa ra hơi nóng, Jisoo xắn ống tay áo của áo khoác đồng phục lên, lộ ra cánh tay trắng nõn.

Cúc áo sơmi của Taehyung được đóng chặt đến tận cổ, thần sắc nhàn nhạt.

Jisoo đi theo anh xuống lầu.

Jisoo nhẹ giọng nói: “Cảm ơn anh.” Tuy cô không biết vì sao Kim Hae In lại đổi phòng bệnh, nhưng không đoán cũng biết là nhờ ơn Taehyung. Nội tâm cô bất an sợ hãi, bởi vì thiên hạ không có bữa ăn nào miễn phí, người khác cho càng nhiều, theo lý cô phải trả lại càng nhiều.

Taehyung nhìn cô, nhàn nhạt “Ừm” một tiếng.

Jisoo rũ mắt xuống: “Hôm nay em đã tính qua, nhà em ngoại trừ căn nhà ở đại viện, sổ tiết kiệm và thẻ ngân hàng thì còn một chút tiền.” Cô nói, lấy vài tấm thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm từ trong túi áo ra, “Tất cả đều ở đây, đưa cho anh. Giấy chứng nhận tài sản hôm nào về nhà em sẽ đưa cho anh, miếng đất ở đại viện anh cũng có thể dùng.”

Cô chân thành nói: “Anh đừng chê ít, em sẽ trả lại sau khi kiếm được tiền.”

Anh nhìn thẳng vào đôi mắt như lưu li kia, ngữ khí hơi lạnh: “Lấy về đi, em khẳng định tôi có thể tìm được gan như vậy sao?”

Jisoo quên mất việc này, cô không thể không lấy lại mấy thứ này, khen ngợi: “Em tin tưởng anh có thể.”

Taehyung giật giật khóe miệng, lạnh lùng phê bình: “Được một tấc lại muốn tiến một thước.”

Cô nói như vậy, anh không tìm thấy cũng phải tìm thấy.

Jisoo ngẩng đầu nhìn anh, mấy ngày nay quả thật cô đã gầy đi rất nhiều, dung mạo sáng ngời trước kia, bây giờ đã gầy đi, cằm nhòn nhọn, thêm vài phần nhu nhược động lòng người.

Bản thân cô là người mặt mỏng, nhưng với chuyện của Kim Hae In, cô lại khá cố chấp kiên định.

Taehyung xoay người: “Đi đi.”

Anh không hề nhìn cô, xe anh còn đậu dưới tầng hầm. Jimin ở trên xe mơ màng sắp ngủ, vừa thấy Taehyung liền lập tức tỉnh táo. Jimin nói: “Đã tìm thấy Lee Ji A, cô ta đang ở đảo Hoành Hà, không xảy ra vấn đề gì cả, nhưng Tam gia đã bắt đầu hoài nghi anh.”

Taehyung xoa xoa huyệt thái dương: “Ừm, động tĩnh lớn như vậy, ông ta không nghi ngờ cũng khó.”

Jimin không cười, lúc này hắn trầm mặt: “Ông chủ, tôi là nói chuyện Jisoo, anh không làm gì cả, Tam gia rất nhanh sẽ hoài nghi Lee Ji A trên đảo có vấn đề.”

Đôi mắt đen nhánh của Taehyung trầm xuống, không nói gì.

Jimin nói: “Anh cũng biết, cách làm tốt nhất là ở bên Jisoo, sau đó cố hết sức cứu Lee Ji A, như vậy Tam gia mới có thể cảm thấy đã nắm được điểm yếu của anh. Ông chủ, lại kéo dài nữa, ai cũng không chiếm được chỗ tốt.”

Taehyung cười một chút: “Tôi biết, nhưng Jisoo mới bao lớn, cô ấy còn chưa vào đại học. Hôm nay còn ngây thơ đưa thẻ ngân hàng và sổ tiết kiệm cho tôi, hy vọng có thể phân rõ giới hạn. Cô ấy cũng sợ nguy hiểm, không muốn liên lụy đến tôi.”

“Nhưng anh nghĩ lại đi, ở trên đảo anh thiếu chút nữa đã chết mấy lần rồi? Hoseok thì sao! Anh ta đến nay còn chưa tỉnh lại!” Ngữ khí của Jimin có chút kịch liệt, “Anh luyến tiếc Jisoo, vậy tất cả mọi thứ anh làm đều sẽ uổng phí, lúc trước tôi quyết định đi cùng anh, chính là bởi vì ánh mắt không cam lòng cả đời bị người ta dẫm đạp dưới chân của anh!”

Ai cũng biết rõ kết cục nếu thất bại, ngay cả khi Taehyung nguyện ý làm con chó của Tam gia cũng không được, Jimin cũng chạy không thoát.

Taehyung châm điếu thuốc, sương khói lượn lờ, Jimin không thấy rõ biểu tình của Taehyung, Jimin hỏi: “Anh yêu Jisoo sao?”

Taehyung dừng một chút, ngữ khí nhàn nhạt: “Đừng nói nữa.” Chỉ là có chút thích.

Thứ mà đời này anh thích có rất ít, Jisoo là màu sáng duy nhất trong thế giới đen trắng của anh. Hầu hết ký ức đều đến từ thời thiếu niên, nhưng Taehyung biết rõ, tình yêu khắc cốt đến cỡ nào cũng không thể nói ra.

Ở hải đảo cả ngày lẫn đêm, anh nằm liệt trên boong tàu, vô số lần nghĩ tới từ bỏ cô quên cô.

Anh không thể không thừa nhận, có lẽ mọi nhận thức về cái đẹp trên đời này đều bắt đầu từ trên người Jisoo. Nhưng so với cô, khi đó anh cần một chén cơm hơn.

Jimin nhẹ nhàng thở ra.

Taehyung dập tắt tàn thuốc, anh nói: “Tôi biết nên làm thế nào.”

Hoseok trên hải đảo vì cứu anh mà hôn mê, Jimin đi theo anh dốc sức làm, còn có rất rất nhiều mạng sống gắn liền với anh, anh không thể thua.

Taehyung nhìn vết sẹo trên mặt mình qua kính chiếu hậu, nhắm mắt lại.

Bởi vì thích Jisoo anh có thể làm rất nhiều chuyện vì cô, nhưng anh hy vọng cô vĩnh viễn đừng coi trọng nó.

Phải phủ nhận khi anh không còn lý trí điên cuồng vì cô, là một chuyện buồn cười cỡ nào.

...

Bệnh của Kim Hae In được phát hiện sớm, bởi vậy trị liệu cũng tương đối kịp thời, việc tìm gan nhất thời cũng không vội.

Kỳ thi đại học gần ngay trước mắt, trong lòng Jisoo lại chỉ lo lắng đến bệnh tình của Kim Hae In, không thèm để ý đến kỳ thi đại học. Cả một đời người, chỉ có mất đi sinh mệnh mới là chuyện lớn không giải quyết được.

Đầu tháng sáu, Jisoo lấy tâm trạng bình thường đi thi, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Năm nay toán học rất khó, rất nhiều người vừa thi xong liền khóc. Bao gồm Min Jae bạn cùng phòng của cô, khóc đến thở hổn hển.

Jisoo ra khỏi trường thi, phát hiện gần Tam Kiều có bán túi cầu phúc. Túi cầu phúc thêu hoa văn cát tường, bên trong có một ít thảo dược. Bất luận ngụ ý tốt như thế nào, cô mua ba túi cầu phúc, trong đó một cái màu hồng phấn, hai cái màu xanh biển.

Túi màu hồng phấn cô mua cho Min Jae, cô không thể làm gì nhiều hơn cho Min Jae, chỉ có thể đợi Min Jae lại trưởng thành hơn một chút có thể hiểu rõ, thi đại học cũng không phải thứ gì không vượt qua được. Rất nhiều chuyện lúc trước cảm thấy lớn đến nỗi bầu trời cũng phải sập xuống, nhưng vài năm sau đó nhìn lại, nó sẽ chẳng còn là gì.

Hai cái màu xanh biển, một cái cô cho Kim Hae In, còn một cái định đưa cho Taehyung.

Cuối tháng sáu, kết quả gửi xuống, Jisoo có thể đến bất cứ thành phố nào, nhưng cuối cùng cô chọn ở lại đại học R bình thường. Cô đã từng hướng tới một nơi xa hơn, nhưng hiện tại đối với cô mà nói, chăm sóc ba mới là chuyện quan trọng nhất.

Taehyung biến mất một khoảng thời gian, lúc này gọi điện thoại đến cho cô: “Đã tìm được gan rồi.”

Đôi mắt Jisoo sáng ngời, cô nỗ lực kìm nén lại để giọng nói không quá run rẩy: “Cảm ơn anh.”

Taehyung trầm mặc, dùng một loại ngữ điệu lãnh đạm bình tĩnh nói với cô: “Nhưng có điều kiện trao đổi, em có thể lựa chọn đồng ý, cũng có thể cự tuyệt.”

Jisoo giật mình: “Điều kiện gì?”

Tháng sáu năm nay trời đặc biệt nóng, cô nhìn xuyên qua cửa sổ, thấy mấy gốc cây du dưới ánh mặt trời. Jisoo nghe thấy giọng nói ổn định từ người đàn ông: “Hãy đến bên tôi.”

Jisoo hoài nghi mình nghe lầm, nhất thời không nói gì.

Taehyung lạnh lùng bổ sung: “Chính là những gì em nghĩ.”

Không khí an tĩnh đã có phần ngưng trọng.

Taehyung không chút nghi ngờ, đây hẳn là lúc những suy nghĩ ngây thơ của Jisoo tan vỡ, sau đó cô sẽ chán ghét anh.

Jisoo ngẩn ra hồi lâu, bình tĩnh đáp: “Em đồng ý.”

Cô đã chết qua một lần, dù sao cũng đã quen, cũng không phải cô chưa từng trải qua, chẳng qua lần này thay đổi đối tượng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro